Chương 2: Nhóc con chột dạ
Úc Ninh mới vừa nhìn thấy lời nói nhảy ra từ trang sách sáng lên, rất là khiếp sợ.
Khi nhìn thấy câu kia 【Cứu mạng! Ta đã chết! 】, cho rằng có người đang thông qua loại phương thức thần kỳ này hướng cậu cầu cứu.
Không nghĩ tới khi cậu hỏi cứu như thế nào, cái kia kêu là ma ma, vậy mà muốn hôn nàng, còn nói cái gì yêu.
Úc Ninh cảm thấy cái ma ma này, thật sự có chút tuỳ tiện, liền không nghĩ phản ứng nàng.
Chờ sửa sang lại sách vở xong, Úc Ninh ấn ấn huyệt Thái Dương, suy nghĩ mình có phải vì chóng mặt mà xuất hiện ảo giác hay không.
Cậu một lần nữa nhìn về phía cái trang giấy trong suốt kia, nó vẫn như trước, chỉ là lại không có hiện ra lời mới.
Có tâm tình nói như vậy, chắc hẳn không gặp phải nguy hiểm đi.
Úc Ninh quay đầu, nhìn thấy ma ma bưng bát đi vào trong phòng.
"Thất hoàng tử, lão nô nấu canh gừng, mau tới uống đi, dầm mưa đừng để bị cảm lạnh."
"Ừm" Úc Ninh rất nghe lời tiếp nhận canh gừng uống lên, sau khi cầm bát đưa cho ma ma, hỏi nàng: "Ma ma, ngươi nghe nói qua sách sẽ tự mình viết ra chữ sao?"
Ma ma cười một chút, "Đây không được là Thiên thư sao? Thiên thư cũng không phải là người thường có thể nhìn thấy."
Úc Ninh chớp mắt xuống, cậu phát hiện ma ma không nhìn thấy một trang sáng lên thần kỳ trong sách, chỉ có cậu có thể nhìn thấy, nhưng cũng không phải là Thiên thư theo như lời Ma ma?
Úc Ninh lại lần nữa nhìn về phía Thiên thư, phía trên mới hiện ra mấy hàng chữ.
【 Nhóc con có một tên vô lại muốn tới tìm ngươi gây phiền toái! 】
【 Kế hoạch của hắn là như thế này......】
Úc Ninh tay chuyển qua bụng còn đau, để Ma ma trở về nghỉ ngơi, choàng một cái áo ngoài màu trắng hướng đi ra ngoài.
Sư Manh xem cậu đi ra ngoài có chút sốt ruột, thân thể nhóc con nhà cô yếu đuối mỏng manh, tên tiểu nhân kia vừa thấy đã cường tráng hơn so với cậu nhiều, còn dẫn theo hai người hầu trưởng thành, tâm nhãn còn ác độc như vậy.
Sư Manh nhìn thoáng qua dự báo thời tiết trên giao diện trò chơi.
【 Nhóc con, con ở trong phòng khóa cửa lại đừng đi ra ngoài, bên ngoài trời lại sắp muốn sét đánh mưa rồi. 】
Úc Ninh trầm tư một chút, vẫn đi ra ngoài viện, đứng ở dưới tán cây ngô đồng.
【 Nhóc con à, sét đánh không thể đứng ở dưới tán cây. 】
Sư Manh muốn khóc, nguyên lai trò chơi dưỡng nhóc con cũng nguy hiểm như vậy.
Thời gian buổi chiều, sắc trời dần dần tối sầm.
Ngũ hoàng tử Úc Siêu mang theo hai tiểu thái giám hùng hổ hổ vào cửa.
Ngày hôm qua gã bị con chó thúi đột nhiên nhảy ra của Úc Ninh hù dọa, tuy rằng lúc ấy gã đá Úc Ninh một cước trút giận, nhưng bị người ta nhìn thấy gã bị một con chó dọa thành như vậy vẫn cảm thấy mất mặt, đặc biệt là hôm nay ở Thái Học bị đám người Úc Bắc Chinh chê cười khi dễ, trong lòng nghẹn một cục tức.
Gã không thể lấy sủng ái của phụ hoàng, mẫu tộc hiển hách hoàng tử thế nào, còn không thể tới tìm tên tiểu gia hỏa bị hoàng cung vứt bỏ trút giận sao.
Ngay khi gã cùng hai thái giám đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Úc Ninh một thân trống rỗng bạch y, một đầu tóc đen như mực, sắc mặt trắng bệch đứng ở dưới tán cây, an tĩnh nhìn bọn họ.
Sắc trời rất tối, một trận gió thổi qua, tóc đen cùng bạch y của Úc Ninh bị thổi lên, đôi mắt an tĩnh kia vẫn không nhúc nhích, tử khí trầm trầm.
Đột nhiên thấy một màn như vậy, trong lòng ba người đều cảm sợ.
"Úc Ninh, ngươi đang làm gì!" Ánh mắt Ngũ hoàng tử bay ra bốn phía, hài tử choai choai hư trương thanh thế mà hướng Úc Ninh rống lên.
"Ngươi đang tìm chó của ta sao?" Úc Ninh nhìn gã chằm chằm, nhẹ giọng hỏi.
"Ai muốn tìm chó của ngươi!" Bị chọc trúng tâm tư Ngũ hoàng tử thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng càng luống cuống.
Bầu trời mây đen giăng đầy, lá cây ở trên lay động như quỷ mị, mặt Úc Ninh vốn tái nhợt, trong bóng tối lại càng trắng đến không bình thường, bạch y thiếu niên nói: "Chó của ta nhìn thấy ngươi sẽ cắn ngươi, ngươi sẽ để cho bọn họ đánh chết nó."
"Điện hạ, không đúng lắm, hắn làm sao biết, chúng ta nói thời điểm cách nơi này có một đoạn khoảng cách, hắn.. hắn không có khả năng nghe được a!" Một tên tiểu thái giám khẩn trương nói.
"Ta qua đi cứu chó xông vào ngươi, ngươi lấy đó là cớ, lại để cho bọn họ đánh ta một trận. Ngũ hoàng huynh, nếu như ta bị đánh chết làm sao bây giờ?" khi Úc Ninh nói những lời này, từ bầu trời một đạo tia chớp xé rách trời cao, đánh ra tiếng sấm ầm vang vang tận mây xanh.
Ba người bị lời nói bất chợt của Úc Ninh giật mình, cùng với tình hình tia chớp khủng bố này doạ sợ tới mức lui về phía sau.
Rốt cuộc vẫn là hài tử, Ngũ hoàng tử run rẩy trong gió lớn, sắc mặt trắng vài phần.
"Ngươi...... Ngươi, ngươi chờ đó!"
Hai người một lớn một nhỏ cuống quít chạy đi.
Úc Ninh sửa lại áo ngoài, nâng bước đi vào phòng.
Sư Manh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Không phải, ba người này sao liền đã bỏ chạy? Bị dọa chạy?
Có gì phải sợ chứ?
Cô xem không hiểu liền ở trên màn hình hỏi nhóc con, Úc Ninh trở lại phòng thấy được cô nghi hoặc.
Tuy rằng cái tên kêu ma ma có chút lỗ mãng, nhưng xác thật là giúp cậu, Úc Ninh không rõ vì sao nàng nghi hoặc, lại tưởng tượng nàng là người bên Thiên thư, đại khái liền hiểu.
Úc Ninh: "Chỗ chúng ta thờ phụng quỷ thần, đặc biệt là một mạnh Ngũ hoàng tử kia."
Sư Manh: "?"
Úc Ninh về phòng thay đổi quần áo, tắm rửa cho chó con Niệm Niệm, mặt mày cậu mang nụ cười, nói chuyện không nhanh không chậm, từ từ kể ra, "Ngoại tổ phụ của Ngũ hoàng huynh là Thái sư lệnh của Tư Thiên Giám."
Sư Manh nghĩ thầm, thật không hổ là trò chơi phổ cập khoa học, mẹ nó cô tất cả đều không hiểu.
Cái này Tư Thiên Giám là cái gì, Thái sử lệnh lại là cái gì, nếu như cô hỏi ra, có thể hay không ảnh hưởng hình tượng cô ở trong lòng nhóc con?
Úc Ninh lại phảng phất đoán được tâm tư cô, tuổi còn nhỏ đã hiểu rất nhiều, "Tư Thiên Giám phụ trách quan sát hiện tượng thiên văn, suy tính lịch pháp, làm công việc lễ tự."
Sư Manh: "......"
Cô đại khái đã hiểu.
Ít nhất quan sát hiện tượng thiên văn đã hiểu, thì dự báo thời tiết đi? Hoặc là nhìn những ngôi sao dự đoán hung cát?
Sư Manh không thích học tập, nhưng nếu là nhóc con giảng với cô như vậy, cô cảm thấy rất có thể.
Nhưng cô phải tạo hình tượng cao lớn trong lòng nhóc con a, Sư Manh quyết định muốn thêm mấy cái danh ngạch bên trong, tìm mấy nhà sử học gia chơi cùng mình.
Lông trên người chó con Niệm Niệm bị lau khô, vui vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực Úc Ninh, mi mắt Úc Ninh cong cong vuốt lông cho nó.
Trong phòng đốt đèn dầu, mái tóc dài bao phủ lên tấm lưng mảnh mai của cậu bé, lóe lên ánh sáng nhạt, lông mi mảnh dài rũ xuống dưới ánh đèn, mắt đào hoa cong thành trăng non, ngón tay thon dài mai một trong bộ lông mềm mại.
Trái tim Sư Manh đều muốn tan chảy.
Cô sờ sờ mặt mình.
Bích Sa tinh cầu giống như hầu hết các hành tinh khác, môi trường khắc nghiệt, trên thực tế cũng không thích hợp nhân loại sinh tồn.
Rời khỏi tinh cầu lúc ban đầu giống như cái nôi kia, dưới ảnh hưởng hoàn cảnh ác liệt trường kỳ, nhân loại tiến hóa đến càng ngày càng cường kiện, liền làn da cũng thô cứng lên.
Loại mềm mại tốt đẹp này, sống ở trong mộng lịch sử nhóc con, thật sự phá lệ chọc người.
Sư Manh bức thiết muốn nói gì đó với nhóc con.
【 Nhóc con, Tư Thiên Giám chúng ta không sợ, dự báo thời tiết chúng ta có thể chính xác đến từng điểm. 】
Những lời này phát ra, Sư Manh chờ nhóc con trả lời, lại phát hiện lời của cô bị nhấn chìm.
【 A a a a a a sl! 】
【 Ta Quang Não dưỡng một cái tuyệt thế tiểu khả ái gì vậy! 】
【 Nhóc con a ta biết, các ngươi nơi đó thờ phụng quỷ thần, liền hoàng quyền đều cùng thần liên quan đến nhau, Tư Thiên Giám dựa trời ăn cơm, càng thêm tin tưởng kính sợ quỷ thần, nhóc con không ra cửa lại nói ra được kế hoạch của đứa bé kia, đứa nhỏ kia cho rằng nhóc con có thể thông quỷ thần, bị dọa chạy mất đúng không? 】
【 Nhóc con, đơn giản như vậy, nếu như ta ở đây cũng biết! 】
Sư Manh: "?"
Danh ngạch thử nghiệm trước cho Sư Manh công chúa, công chúa kéo dài không muốn chơi, thẳng đến hôm nay, buổi tối khi danh ngạch thử nghiệm khác đưa ra, lục tục có người chơi online.
Úc Ninh nhìn Thiên thư, chớp mắt, tựa hồ cũng ý thức được Thiên thư, không chỉ là một người.
Đối với câu hỏi kia, cậu gật đầu.
Nháy mắt Sư Manh có loại cảm giác nhóc con của mình bị cướp.
Nguyên lai không phải là nhóc con của một mình cô sao? Không phải một người nuôi một cái?
Tâm tình Sư Manh sụp đổ rồi.
Nói như vậy, nhóc con cũng không biết cô mới là người đầu tiên nói chuyện với cậu!
Làm sao được?
Sư Manh lập tức liên hệ người phụ trách trò chơi, "Ta ở trong màn đạn* ngay cả tên cũng không xứng có được sao?"
*Bình luận hiện lên trên màn hình khi xem phim
Hiện tại đã là 7h buổi tối, người phụ trách đang chuẩn bị đi tan tầm đi ăn cơm, nghe được yêu cầu của công chúa có chút mơ hồ.
Người phụ trách cũng không dám hỏi cái gì cũng không dám nói, dù sao hoàng thất là nhà nhất đầu tư lớn của trò chơi, vốn là nghe nói công chúa không thích trò chơi này, sợ cô lại có một chút không hài lòng, chỉ có thể liên tục đáp ứng.
Sư Manh nghe thái độ của người phụ trách tốt như vậy, cũng mềm đi, không được tự nhiên mà nói: "Cái kia, trò chơi này rất không tồi, đặc biệt là nhóc con bên trong, đứa bé ấy siêu đáng yêu."
Người phụ trách càng bối rối.
Hắn ở Bích Sa tinh nghiên cứu khoa học cao ốc rớt cả cái đầu, cơm cũng không ăn, vội vàng trở về văn phòng.
Đi ngang qua một vị nghiên cứu thời không nào đó, đại lão nghiên cứu khoa của phòng thí nghiệm, hắn không hiểu ngừng một chút, nhìn chằm chằm cửa phòng thí nghiệm trường kỳ đóng chặt trong chốc lát, bước nhanh hơn tiến vào phòng thí nghiệm sát vách.
Mang theo một loại dự cảm không quá tốt, người phụ trách tiến vào trò chơi.
Khi nhìn thấy nhân vật trong trò chơi mà đoàn đội bọn họ mất 5 năm cũng không làm ra được, người phụ trách hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Đây không phải nhân vật trò chơi của hắn!
Ai con mẹ nó bóp méo trò chơi của hắn!
Lúc trước vận hành kiểm tra rõ ràng còn rất tốt. Đây... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Truyện chỉ đăng ở Wattpad:Trungle581
7h 10 phút tối Bích Sa tinh, 《 Lam Sắc tinh cầu 》đoàn nghiên cứu phát minh triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Mấy chục người nhìn đứa bé trong trò chơi hai mắt nhìn nhau.
Đây căn bản không phải trò chơi bọn họ nghiên cứu phát triển, ngay cả cảnh tượng đều không phải, chỉ có một số ít bộ phận hệ thống còn giữ lại.
Mọi người vẻ mặt khẩn trương.
Phải biết rằng khoản trò chơi này hao tốn của cải 2 tỷ tinh tệ, vẫn là chủ yếu Hoàng thất thúc đẩy, nếu xảy ra vấn đề, bọn họ tuyệt đối không chịu trách nhiệm nổi.
Một người lưng hùm vai gấu nói: "Lão đại, bây giờ còn đang giai đoạn thử nghiệm, bằng không chúng ta suốt đêm sửa chữa?"
Người phụ trách hỏi: "Danh ngạch thử nghiệm phát ra ngoài bao nhiêu?"
Một cô gái trẻ mở ra ký lục, "Năm ngày trước cái thứ nhất cho Sư Manh công chúa, ba ngày trước lại cho thêm Hoàng thất 10 cái, ngày hôm qua 100 danh ngạch cho Bộ Tài Chính, Bộ Quân Sự, Bộ Ngoại Giao và các bộ phận khác. Các phòng ban tổng cộng 1000 vé, hôm nay phát ra các tinh dân tổng cộng phát ra 3000 vé."
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Cô gái tiếp tục đưa tin, "Hai giờ trước, công chúa là người thứ nhất đăng nhập vào game, nửa giờ trước có 10 người đăng nhập vào game, Tinh Võng trên Bích Sa tinh bắt đầu có hình ảnh chụp nhóc con trong trò chơi, năm phút liền lên đầu bảng like, tiếp theo có chủ bá trò chơi bắt đầu tiến vào trò chơi, hiện tại người tiến vào trò chơi gia tăng mãnh liệt."
Cô gái trẻ lại bổ sung một câu, "Có vài người chủ bá*, số người online trong phòng phát sóng trực tiếp hàng năm không thấp hơn 10 triệu."
* Dịch thô ra là người dẫn chương trình hay còn gọi streamer, bloger, MC,...
Không khí trong phòng họp đình trệ.
Sửa chữa suốt đêm?
Suốt đêm ngồi Phi thuyền đi chạy trốn, nếu Phi thuyền chạy chậm, liền khiêng cả Phi thuyền chạy.
Nhưng chạy đi đâu được, Bích sa tinh bọn họ chính là nơi trốn tránh tốt nhất của nhân viên phạm tội trong vũ trụ a!
Tất cả mọi người dùng ánh mắt cứu mạng nhìn chằm chằm người phụ trách.
Người phụ trách lau mô hôi trên trán, "Cứ như vậy đi."
Mọi người: "?"
Người phụ trách vỗ bàn một cái, "Cứ như vậy!"
Mập mạp nói: "Tôi biết ý của lão đại, trò chơi của chúng ta chính là như vậy, ở trong bản báo cáo kế hoạch trò chơi ban đầu đưa cho Hoàng thất, đột nhiên có linh cảm, mất ăn mất ngủ đổi thành như bây giờ."
Người phụ trách: "......?!"
Tiểu cô nương ánh mắt sáng lên, nói: "Người kiểm tra thử nghiệm đều rất thích trò chơi này, em thấy có thể."
Mập mạp: "Chuyện này chúng ta ai đều cũng không thể nói ra, không ai nói ra, người khác liền sẽ không biết, chúng ta liền sẽ an toàn."
Mọi người gật đầu.
Người phụ trách trầm mặc.
Trong phòng hội nghị, một đám người lẳng lặng nhìn giao diện trò chơi, người chơi yêu thích cho bọn họ cảm giác an toàn, bọn họ có thể đạt được càng nhiều cảm giác an toàn hay không, lập tức sẽ biết.
Trong trò chơi, trời hoàn toàn đen.
Người chơi online càng ngày càng nhiều, người chơi mới lên cùng phát hiện tân đại lục giống nhau, đang muốn kinh hô, trong trò chơi bỗng nhiên nhảy ra một cái nhắc nhở.
【 Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi~ 】
【 Buổi tối vì thời gian riêng tư của nhân vật trò chơi, nên trong thời gian này người chơi có thể đi thăm dò cảnh tượng khác, hoặc thông qua học tập, trả lời câu hỏi, qua cửa kiếm được lấy càng nhiều thời gian trò chơi, trò chơi vừa phải có lợi cho sức khoẻ thể xác và tinh thần khỏe mạnh nha. 】 các người chơi la cà.
Không uổng là trò chơi phía chính phủ mở rộng phổ cập khoa học, còn có cơ chế phòng mê cứng nhắc như vậy.
Mà mọi người trong đội trò chơi ôm nhau mà khóc.
Ít nhất hệ thống trò chơi của bọn họ còn có thể có tác dụng, không bị hoàn toàn bóp méo, bọn họ không phải hèn mọn chỉ có thể nhìn.
Nói như vậy, ngoại trừ bóp méo trò chơi của đại lão bọn họ, liền không ai biết nhóc con này không phải trò chơi nhân vật của bọn họ...... Đi.
Bọn họ cũng có thể tiến hành tối ưu hoá...... phải không?
Úc Ninh phát hiện chữ trên Thiên thư bỗng nhiên biến mất, không xuất hiện nữa.
Náo nhiệt bao vây cậu giống như thủy triều rút đi, lộ ra khung cảnh yên lặng lúc ban đầu.
Ngoài cửa sổ sâu bọ trong bụi hoa cỏ cùng tiếng ve trên cây xa xa kêu hết đợt này đến đợt khác, thanh âm lúc xa lúc gần, bị gió lạnh ban đêm đưa vào bên tai.
Tiểu nam hài nhấp môi dưới, an tĩnh ngồi trên bàn sách, cầm lấy một quyển sách đọc.
Thiên thư xuất hiện giống như là một giấc mộng giữa ban ngày, thần kỳ lại đột ngột, không cách nào giải thích.
Chính là, nó liền ở nơi đó.
Úc Ninh nhìn thoáng qua, xác thật vẫn còn, im lặng không có bất luận lời nói nào xuất hiện.
Người bên Thiên thư kia, hẳn là toàn bộ đều đi rồi.
Úc Ninh cúi đầu đọc sách.
Không biết qua bao lâu, con chó nhỏ bên cạnh cọ cọ cậu một cái, Úc Ninh không nhịn được lại nhìn thoáng qua.
Thiên thư vẫn còn, bên trên vẫn như cũ trống rỗng.
Khi Úc Ninh lần thứ ba nhìn về phía Thiên thư, mặt trên bỗng nhiên hiện ra bốn chữ.
【 Đọc sách thật tốt 】
Úc Ninh hơi mở to hai mắt.
Không có một chuỗi dài "A a a", không có kỳ quái "Ôm ấp hôn hít", cũng không có "Ta đã chết", bốn chữ vô cùng đơn giản ở dưới so sánh có loại cảm giác lạnh lùng.
Úc Ninh chỉ sửng sốt một chút, vội chột dạ quay đầu đọc sách.
Khi nhìn thấy câu kia 【Cứu mạng! Ta đã chết! 】, cho rằng có người đang thông qua loại phương thức thần kỳ này hướng cậu cầu cứu.
Không nghĩ tới khi cậu hỏi cứu như thế nào, cái kia kêu là ma ma, vậy mà muốn hôn nàng, còn nói cái gì yêu.
Úc Ninh cảm thấy cái ma ma này, thật sự có chút tuỳ tiện, liền không nghĩ phản ứng nàng.
Chờ sửa sang lại sách vở xong, Úc Ninh ấn ấn huyệt Thái Dương, suy nghĩ mình có phải vì chóng mặt mà xuất hiện ảo giác hay không.
Cậu một lần nữa nhìn về phía cái trang giấy trong suốt kia, nó vẫn như trước, chỉ là lại không có hiện ra lời mới.
Có tâm tình nói như vậy, chắc hẳn không gặp phải nguy hiểm đi.
Úc Ninh quay đầu, nhìn thấy ma ma bưng bát đi vào trong phòng.
"Thất hoàng tử, lão nô nấu canh gừng, mau tới uống đi, dầm mưa đừng để bị cảm lạnh."
"Ừm" Úc Ninh rất nghe lời tiếp nhận canh gừng uống lên, sau khi cầm bát đưa cho ma ma, hỏi nàng: "Ma ma, ngươi nghe nói qua sách sẽ tự mình viết ra chữ sao?"
Ma ma cười một chút, "Đây không được là Thiên thư sao? Thiên thư cũng không phải là người thường có thể nhìn thấy."
Úc Ninh chớp mắt xuống, cậu phát hiện ma ma không nhìn thấy một trang sáng lên thần kỳ trong sách, chỉ có cậu có thể nhìn thấy, nhưng cũng không phải là Thiên thư theo như lời Ma ma?
Úc Ninh lại lần nữa nhìn về phía Thiên thư, phía trên mới hiện ra mấy hàng chữ.
【 Nhóc con có một tên vô lại muốn tới tìm ngươi gây phiền toái! 】
【 Kế hoạch của hắn là như thế này......】
Úc Ninh tay chuyển qua bụng còn đau, để Ma ma trở về nghỉ ngơi, choàng một cái áo ngoài màu trắng hướng đi ra ngoài.
Sư Manh xem cậu đi ra ngoài có chút sốt ruột, thân thể nhóc con nhà cô yếu đuối mỏng manh, tên tiểu nhân kia vừa thấy đã cường tráng hơn so với cậu nhiều, còn dẫn theo hai người hầu trưởng thành, tâm nhãn còn ác độc như vậy.
Sư Manh nhìn thoáng qua dự báo thời tiết trên giao diện trò chơi.
【 Nhóc con, con ở trong phòng khóa cửa lại đừng đi ra ngoài, bên ngoài trời lại sắp muốn sét đánh mưa rồi. 】
Úc Ninh trầm tư một chút, vẫn đi ra ngoài viện, đứng ở dưới tán cây ngô đồng.
【 Nhóc con à, sét đánh không thể đứng ở dưới tán cây. 】
Sư Manh muốn khóc, nguyên lai trò chơi dưỡng nhóc con cũng nguy hiểm như vậy.
Thời gian buổi chiều, sắc trời dần dần tối sầm.
Ngũ hoàng tử Úc Siêu mang theo hai tiểu thái giám hùng hổ hổ vào cửa.
Ngày hôm qua gã bị con chó thúi đột nhiên nhảy ra của Úc Ninh hù dọa, tuy rằng lúc ấy gã đá Úc Ninh một cước trút giận, nhưng bị người ta nhìn thấy gã bị một con chó dọa thành như vậy vẫn cảm thấy mất mặt, đặc biệt là hôm nay ở Thái Học bị đám người Úc Bắc Chinh chê cười khi dễ, trong lòng nghẹn một cục tức.
Gã không thể lấy sủng ái của phụ hoàng, mẫu tộc hiển hách hoàng tử thế nào, còn không thể tới tìm tên tiểu gia hỏa bị hoàng cung vứt bỏ trút giận sao.
Ngay khi gã cùng hai thái giám đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Úc Ninh một thân trống rỗng bạch y, một đầu tóc đen như mực, sắc mặt trắng bệch đứng ở dưới tán cây, an tĩnh nhìn bọn họ.
Sắc trời rất tối, một trận gió thổi qua, tóc đen cùng bạch y của Úc Ninh bị thổi lên, đôi mắt an tĩnh kia vẫn không nhúc nhích, tử khí trầm trầm.
Đột nhiên thấy một màn như vậy, trong lòng ba người đều cảm sợ.
"Úc Ninh, ngươi đang làm gì!" Ánh mắt Ngũ hoàng tử bay ra bốn phía, hài tử choai choai hư trương thanh thế mà hướng Úc Ninh rống lên.
"Ngươi đang tìm chó của ta sao?" Úc Ninh nhìn gã chằm chằm, nhẹ giọng hỏi.
"Ai muốn tìm chó của ngươi!" Bị chọc trúng tâm tư Ngũ hoàng tử thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng càng luống cuống.
Bầu trời mây đen giăng đầy, lá cây ở trên lay động như quỷ mị, mặt Úc Ninh vốn tái nhợt, trong bóng tối lại càng trắng đến không bình thường, bạch y thiếu niên nói: "Chó của ta nhìn thấy ngươi sẽ cắn ngươi, ngươi sẽ để cho bọn họ đánh chết nó."
"Điện hạ, không đúng lắm, hắn làm sao biết, chúng ta nói thời điểm cách nơi này có một đoạn khoảng cách, hắn.. hắn không có khả năng nghe được a!" Một tên tiểu thái giám khẩn trương nói.
"Ta qua đi cứu chó xông vào ngươi, ngươi lấy đó là cớ, lại để cho bọn họ đánh ta một trận. Ngũ hoàng huynh, nếu như ta bị đánh chết làm sao bây giờ?" khi Úc Ninh nói những lời này, từ bầu trời một đạo tia chớp xé rách trời cao, đánh ra tiếng sấm ầm vang vang tận mây xanh.
Ba người bị lời nói bất chợt của Úc Ninh giật mình, cùng với tình hình tia chớp khủng bố này doạ sợ tới mức lui về phía sau.
Rốt cuộc vẫn là hài tử, Ngũ hoàng tử run rẩy trong gió lớn, sắc mặt trắng vài phần.
"Ngươi...... Ngươi, ngươi chờ đó!"
Hai người một lớn một nhỏ cuống quít chạy đi.
Úc Ninh sửa lại áo ngoài, nâng bước đi vào phòng.
Sư Manh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Không phải, ba người này sao liền đã bỏ chạy? Bị dọa chạy?
Có gì phải sợ chứ?
Cô xem không hiểu liền ở trên màn hình hỏi nhóc con, Úc Ninh trở lại phòng thấy được cô nghi hoặc.
Tuy rằng cái tên kêu ma ma có chút lỗ mãng, nhưng xác thật là giúp cậu, Úc Ninh không rõ vì sao nàng nghi hoặc, lại tưởng tượng nàng là người bên Thiên thư, đại khái liền hiểu.
Úc Ninh: "Chỗ chúng ta thờ phụng quỷ thần, đặc biệt là một mạnh Ngũ hoàng tử kia."
Sư Manh: "?"
Úc Ninh về phòng thay đổi quần áo, tắm rửa cho chó con Niệm Niệm, mặt mày cậu mang nụ cười, nói chuyện không nhanh không chậm, từ từ kể ra, "Ngoại tổ phụ của Ngũ hoàng huynh là Thái sư lệnh của Tư Thiên Giám."
Sư Manh nghĩ thầm, thật không hổ là trò chơi phổ cập khoa học, mẹ nó cô tất cả đều không hiểu.
Cái này Tư Thiên Giám là cái gì, Thái sử lệnh lại là cái gì, nếu như cô hỏi ra, có thể hay không ảnh hưởng hình tượng cô ở trong lòng nhóc con?
Úc Ninh lại phảng phất đoán được tâm tư cô, tuổi còn nhỏ đã hiểu rất nhiều, "Tư Thiên Giám phụ trách quan sát hiện tượng thiên văn, suy tính lịch pháp, làm công việc lễ tự."
Sư Manh: "......"
Cô đại khái đã hiểu.
Ít nhất quan sát hiện tượng thiên văn đã hiểu, thì dự báo thời tiết đi? Hoặc là nhìn những ngôi sao dự đoán hung cát?
Sư Manh không thích học tập, nhưng nếu là nhóc con giảng với cô như vậy, cô cảm thấy rất có thể.
Nhưng cô phải tạo hình tượng cao lớn trong lòng nhóc con a, Sư Manh quyết định muốn thêm mấy cái danh ngạch bên trong, tìm mấy nhà sử học gia chơi cùng mình.
Lông trên người chó con Niệm Niệm bị lau khô, vui vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực Úc Ninh, mi mắt Úc Ninh cong cong vuốt lông cho nó.
Trong phòng đốt đèn dầu, mái tóc dài bao phủ lên tấm lưng mảnh mai của cậu bé, lóe lên ánh sáng nhạt, lông mi mảnh dài rũ xuống dưới ánh đèn, mắt đào hoa cong thành trăng non, ngón tay thon dài mai một trong bộ lông mềm mại.
Trái tim Sư Manh đều muốn tan chảy.
Cô sờ sờ mặt mình.
Bích Sa tinh cầu giống như hầu hết các hành tinh khác, môi trường khắc nghiệt, trên thực tế cũng không thích hợp nhân loại sinh tồn.
Rời khỏi tinh cầu lúc ban đầu giống như cái nôi kia, dưới ảnh hưởng hoàn cảnh ác liệt trường kỳ, nhân loại tiến hóa đến càng ngày càng cường kiện, liền làn da cũng thô cứng lên.
Loại mềm mại tốt đẹp này, sống ở trong mộng lịch sử nhóc con, thật sự phá lệ chọc người.
Sư Manh bức thiết muốn nói gì đó với nhóc con.
【 Nhóc con, Tư Thiên Giám chúng ta không sợ, dự báo thời tiết chúng ta có thể chính xác đến từng điểm. 】
Những lời này phát ra, Sư Manh chờ nhóc con trả lời, lại phát hiện lời của cô bị nhấn chìm.
【 A a a a a a sl! 】
【 Ta Quang Não dưỡng một cái tuyệt thế tiểu khả ái gì vậy! 】
【 Nhóc con a ta biết, các ngươi nơi đó thờ phụng quỷ thần, liền hoàng quyền đều cùng thần liên quan đến nhau, Tư Thiên Giám dựa trời ăn cơm, càng thêm tin tưởng kính sợ quỷ thần, nhóc con không ra cửa lại nói ra được kế hoạch của đứa bé kia, đứa nhỏ kia cho rằng nhóc con có thể thông quỷ thần, bị dọa chạy mất đúng không? 】
【 Nhóc con, đơn giản như vậy, nếu như ta ở đây cũng biết! 】
Sư Manh: "?"
Danh ngạch thử nghiệm trước cho Sư Manh công chúa, công chúa kéo dài không muốn chơi, thẳng đến hôm nay, buổi tối khi danh ngạch thử nghiệm khác đưa ra, lục tục có người chơi online.
Úc Ninh nhìn Thiên thư, chớp mắt, tựa hồ cũng ý thức được Thiên thư, không chỉ là một người.
Đối với câu hỏi kia, cậu gật đầu.
Nháy mắt Sư Manh có loại cảm giác nhóc con của mình bị cướp.
Nguyên lai không phải là nhóc con của một mình cô sao? Không phải một người nuôi một cái?
Tâm tình Sư Manh sụp đổ rồi.
Nói như vậy, nhóc con cũng không biết cô mới là người đầu tiên nói chuyện với cậu!
Làm sao được?
Sư Manh lập tức liên hệ người phụ trách trò chơi, "Ta ở trong màn đạn* ngay cả tên cũng không xứng có được sao?"
*Bình luận hiện lên trên màn hình khi xem phim
Hiện tại đã là 7h buổi tối, người phụ trách đang chuẩn bị đi tan tầm đi ăn cơm, nghe được yêu cầu của công chúa có chút mơ hồ.
Người phụ trách cũng không dám hỏi cái gì cũng không dám nói, dù sao hoàng thất là nhà nhất đầu tư lớn của trò chơi, vốn là nghe nói công chúa không thích trò chơi này, sợ cô lại có một chút không hài lòng, chỉ có thể liên tục đáp ứng.
Sư Manh nghe thái độ của người phụ trách tốt như vậy, cũng mềm đi, không được tự nhiên mà nói: "Cái kia, trò chơi này rất không tồi, đặc biệt là nhóc con bên trong, đứa bé ấy siêu đáng yêu."
Người phụ trách càng bối rối.
Hắn ở Bích Sa tinh nghiên cứu khoa học cao ốc rớt cả cái đầu, cơm cũng không ăn, vội vàng trở về văn phòng.
Đi ngang qua một vị nghiên cứu thời không nào đó, đại lão nghiên cứu khoa của phòng thí nghiệm, hắn không hiểu ngừng một chút, nhìn chằm chằm cửa phòng thí nghiệm trường kỳ đóng chặt trong chốc lát, bước nhanh hơn tiến vào phòng thí nghiệm sát vách.
Mang theo một loại dự cảm không quá tốt, người phụ trách tiến vào trò chơi.
Khi nhìn thấy nhân vật trong trò chơi mà đoàn đội bọn họ mất 5 năm cũng không làm ra được, người phụ trách hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Đây không phải nhân vật trò chơi của hắn!
Ai con mẹ nó bóp méo trò chơi của hắn!
Lúc trước vận hành kiểm tra rõ ràng còn rất tốt. Đây... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Truyện chỉ đăng ở Wattpad:Trungle581
7h 10 phút tối Bích Sa tinh, 《 Lam Sắc tinh cầu 》đoàn nghiên cứu phát minh triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Mấy chục người nhìn đứa bé trong trò chơi hai mắt nhìn nhau.
Đây căn bản không phải trò chơi bọn họ nghiên cứu phát triển, ngay cả cảnh tượng đều không phải, chỉ có một số ít bộ phận hệ thống còn giữ lại.
Mọi người vẻ mặt khẩn trương.
Phải biết rằng khoản trò chơi này hao tốn của cải 2 tỷ tinh tệ, vẫn là chủ yếu Hoàng thất thúc đẩy, nếu xảy ra vấn đề, bọn họ tuyệt đối không chịu trách nhiệm nổi.
Một người lưng hùm vai gấu nói: "Lão đại, bây giờ còn đang giai đoạn thử nghiệm, bằng không chúng ta suốt đêm sửa chữa?"
Người phụ trách hỏi: "Danh ngạch thử nghiệm phát ra ngoài bao nhiêu?"
Một cô gái trẻ mở ra ký lục, "Năm ngày trước cái thứ nhất cho Sư Manh công chúa, ba ngày trước lại cho thêm Hoàng thất 10 cái, ngày hôm qua 100 danh ngạch cho Bộ Tài Chính, Bộ Quân Sự, Bộ Ngoại Giao và các bộ phận khác. Các phòng ban tổng cộng 1000 vé, hôm nay phát ra các tinh dân tổng cộng phát ra 3000 vé."
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Cô gái tiếp tục đưa tin, "Hai giờ trước, công chúa là người thứ nhất đăng nhập vào game, nửa giờ trước có 10 người đăng nhập vào game, Tinh Võng trên Bích Sa tinh bắt đầu có hình ảnh chụp nhóc con trong trò chơi, năm phút liền lên đầu bảng like, tiếp theo có chủ bá trò chơi bắt đầu tiến vào trò chơi, hiện tại người tiến vào trò chơi gia tăng mãnh liệt."
Cô gái trẻ lại bổ sung một câu, "Có vài người chủ bá*, số người online trong phòng phát sóng trực tiếp hàng năm không thấp hơn 10 triệu."
* Dịch thô ra là người dẫn chương trình hay còn gọi streamer, bloger, MC,...
Không khí trong phòng họp đình trệ.
Sửa chữa suốt đêm?
Suốt đêm ngồi Phi thuyền đi chạy trốn, nếu Phi thuyền chạy chậm, liền khiêng cả Phi thuyền chạy.
Nhưng chạy đi đâu được, Bích sa tinh bọn họ chính là nơi trốn tránh tốt nhất của nhân viên phạm tội trong vũ trụ a!
Tất cả mọi người dùng ánh mắt cứu mạng nhìn chằm chằm người phụ trách.
Người phụ trách lau mô hôi trên trán, "Cứ như vậy đi."
Mọi người: "?"
Người phụ trách vỗ bàn một cái, "Cứ như vậy!"
Mập mạp nói: "Tôi biết ý của lão đại, trò chơi của chúng ta chính là như vậy, ở trong bản báo cáo kế hoạch trò chơi ban đầu đưa cho Hoàng thất, đột nhiên có linh cảm, mất ăn mất ngủ đổi thành như bây giờ."
Người phụ trách: "......?!"
Tiểu cô nương ánh mắt sáng lên, nói: "Người kiểm tra thử nghiệm đều rất thích trò chơi này, em thấy có thể."
Mập mạp: "Chuyện này chúng ta ai đều cũng không thể nói ra, không ai nói ra, người khác liền sẽ không biết, chúng ta liền sẽ an toàn."
Mọi người gật đầu.
Người phụ trách trầm mặc.
Trong phòng hội nghị, một đám người lẳng lặng nhìn giao diện trò chơi, người chơi yêu thích cho bọn họ cảm giác an toàn, bọn họ có thể đạt được càng nhiều cảm giác an toàn hay không, lập tức sẽ biết.
Trong trò chơi, trời hoàn toàn đen.
Người chơi online càng ngày càng nhiều, người chơi mới lên cùng phát hiện tân đại lục giống nhau, đang muốn kinh hô, trong trò chơi bỗng nhiên nhảy ra một cái nhắc nhở.
【 Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi~ 】
【 Buổi tối vì thời gian riêng tư của nhân vật trò chơi, nên trong thời gian này người chơi có thể đi thăm dò cảnh tượng khác, hoặc thông qua học tập, trả lời câu hỏi, qua cửa kiếm được lấy càng nhiều thời gian trò chơi, trò chơi vừa phải có lợi cho sức khoẻ thể xác và tinh thần khỏe mạnh nha. 】 các người chơi la cà.
Không uổng là trò chơi phía chính phủ mở rộng phổ cập khoa học, còn có cơ chế phòng mê cứng nhắc như vậy.
Mà mọi người trong đội trò chơi ôm nhau mà khóc.
Ít nhất hệ thống trò chơi của bọn họ còn có thể có tác dụng, không bị hoàn toàn bóp méo, bọn họ không phải hèn mọn chỉ có thể nhìn.
Nói như vậy, ngoại trừ bóp méo trò chơi của đại lão bọn họ, liền không ai biết nhóc con này không phải trò chơi nhân vật của bọn họ...... Đi.
Bọn họ cũng có thể tiến hành tối ưu hoá...... phải không?
Úc Ninh phát hiện chữ trên Thiên thư bỗng nhiên biến mất, không xuất hiện nữa.
Náo nhiệt bao vây cậu giống như thủy triều rút đi, lộ ra khung cảnh yên lặng lúc ban đầu.
Ngoài cửa sổ sâu bọ trong bụi hoa cỏ cùng tiếng ve trên cây xa xa kêu hết đợt này đến đợt khác, thanh âm lúc xa lúc gần, bị gió lạnh ban đêm đưa vào bên tai.
Tiểu nam hài nhấp môi dưới, an tĩnh ngồi trên bàn sách, cầm lấy một quyển sách đọc.
Thiên thư xuất hiện giống như là một giấc mộng giữa ban ngày, thần kỳ lại đột ngột, không cách nào giải thích.
Chính là, nó liền ở nơi đó.
Úc Ninh nhìn thoáng qua, xác thật vẫn còn, im lặng không có bất luận lời nói nào xuất hiện.
Người bên Thiên thư kia, hẳn là toàn bộ đều đi rồi.
Úc Ninh cúi đầu đọc sách.
Không biết qua bao lâu, con chó nhỏ bên cạnh cọ cọ cậu một cái, Úc Ninh không nhịn được lại nhìn thoáng qua.
Thiên thư vẫn còn, bên trên vẫn như cũ trống rỗng.
Khi Úc Ninh lần thứ ba nhìn về phía Thiên thư, mặt trên bỗng nhiên hiện ra bốn chữ.
【 Đọc sách thật tốt 】
Úc Ninh hơi mở to hai mắt.
Không có một chuỗi dài "A a a", không có kỳ quái "Ôm ấp hôn hít", cũng không có "Ta đã chết", bốn chữ vô cùng đơn giản ở dưới so sánh có loại cảm giác lạnh lùng.
Úc Ninh chỉ sửng sốt một chút, vội chột dạ quay đầu đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất