Cần Bao Nhiêu Bước Để Tô Màu Cho Bạch Liên Hoa
Chương 7: Cậu nên về nhà
Hiển nhiên Việt Ca không ngờ rằng Giang Họa sẽ đưa ra yêu cầu này, hắn có chút kinh ngạc nhìn Giang Họa, hồi lâu sau, khóe môi mấp máy: "Vậy đến hiệu sách, ở đây có một phòng trống."
Đây là một lời từ chối khéo, đáng tiếc là Giang Họa song thương cảm động, căn bản không nghe hiểu.
"Tôi mệt, không đi nổi."
"..."
Việt Ca lộ ra vẻ khó xử.
Giang Họa đã từng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, mỗi khi Việt Ca thể hiện ra cái dáng vẻ này, mọi người trong lớp sẽ tỏ rõ sự hoảng loạn ảo não, trong miệng liên tục xin lỗi, cũng không biết họ đang hoảng loạn cái gì.
Giang Họa nghiêng đầu: "Cậu không muốn?"
Người bên cạnh ngón tay bỗng chốc cuộn lại rồi thả lỏng ra.
Việt Ca nhìn đăm đăm Giang Họa, lắc đầu nói: "Không, nhưng nhà tớ hơi chật chội."
Giang Họa xua tay: "Không sao, tôi chỉ ở lại một lát thôi."
Bị phớt lờ, Lý Lỗi tìm cơ hội lẩn mất, tài xề lão Trần đang dừng bên đường chờ lệnh. Dù trong lòng Giang Họa không mấy tình nguyện nhưng vì nhiệm vụ, vẫn đi theo Việt Ca vào nhà ngang.
Chưa đến 19h, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.
Vừa rảo bước tiến lên hàng hiên, tầm nhìn đã bị bóng tối bao phủ, dọc hàng hiên chật hẹp chất đầy đống đồng nát tạp nham khiến cho không gian hoạt động vốn đã hạn chế lại càng trở nên chen chúc.
Một mùi ẩm mốc đột nhiên xộc vào mũi, Giang Họa bịt mũi lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng, lo lắng hãi hùng ngó ngó xung quanh.
Quá tối, tối đến mức không thể nhìn rõ nổi hình dạng cái cầu thang. Giang Họa chưa từng đặt chân tới một nơi như thế này, cậu sợ sẽ giống như phim kinh dị, tự dưng có một ma nữ tóc dài nhảy xổ ra.
"Việt Ca..." Giang Họa nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng dựa sát vào bạch liên hoa duy nhất mà mình quen: "Ở đây thật sự có người sống được sao?"
"Ừm."
Trong hành lang, giọng nói của Việt Ca có vẻ mờ ảo mơ hồ: "Cẩn thận chút."
Dựa sát bạch liên hoa, mùi vị ẩm mốc bị mùi hương nhàn nhạt xua tan không ít, Giang Họa như chú nai con bị chấn kinh, hoàn toàn mất đi khí thế vừa nãy, trong lòng hối xanh ruột. Leo lên mấy bậc thang, đến chỗ rẽ, cậu vô thức nắm lấy đồng phục của Việt Ca, bất tri bất giác mà thay đổi xưng hô: "Lớp trưởng ơi, tụi, tụi mình còn phải đi bao lâu nữa?"
Việt Ca sững người, Giang Họa không phanh kịp, mũi đụng vào lưng hắn, còn chưa kịp kêu đau, bỗng dưng súc đằng sau lưng hắn.
"Đằng trước sao thế? Có, có, có phải là...."
Việt Ca không hiểu đầu óc Giang Họa đang suy nghĩ linh tinh cái gì, trong bóng tối, hắn hơi nhíu mày: "Xin lỗi, sắp tới rồi."
Việt Ca có ý muốn rút áo ra, nhưng rút hai lần đều không rút được, đành phải nhắc nhở: "Giang Họa."
Giang Họa ngược lại thúc giục: "Cậu đi nhanh lên!"
Việt Ca trầm mặc, cuối cùng cũng nhấc bước chân.
Nhà Việt Ca nằm ở tầng cao nhất, hướng về phía mặt trời, khoảnh khắc cánh cửa nhỏ dẫn lên sân thượng được mở ra, trái tim Giang Họa như đập trở lại.
Đó là một căn phòng nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, hàng năm chịu nắng mưa gió bão, thoạt nhìn trông giống như một căn phòng đổ nát sắp bị phá bỏ.
Bên ngoài căn phòng bày biện đủ thứ đồ lặt vặt, nhìn qua cũng biết là do bên trong phòng không chất chứa nổi mấy thứ này nên mới phải bày ra ngoài, tuy đồ vặt cũ nát nhưng được sắp xếp ngăn nắp, mấy cây gậy trúc cao làm giá đỡ, bên trên được treo hai chiếc áo sơ mi trắng.
Giang Họa nào đã được thấy qua nơi như thế này, cậu ngơ ngác một lúc mới buột miệng nói: "Đây là nơi người ở sao?"
Việt Ca không nói gì, đi thẳng vào trong phòng.
Lòng còn sợ hãi nhìn về phía sau, Giang Họa vội vàng đi theo, bước chân ngừng ở cửa, chần chừ không dám bước vào. Trong đầu cậu tràn đầy những hình ảnh khủng khiếp về mái nhà sụp đổ ngay khi cậu bước vào căn phòng này.
Tại sao bạch liên hoa lại mọc ở nơi như thế này, lẽ ra đóa hoa thuần khiết đó phải mọc ở ao nước trong xanh tươi tốt chứ.
Giang Họa không khỏi nhìn về phía Việt Ca.
Trong phòng bóng đèn mờ mờ, Việt Ca cởi đồng phục áo khoác, cà vạt, đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Sườn mặt trắng nõn, đường nét thanh tú, khí chất sạch sẽ không hề tương thích với cảnh vật chung quanh, trông giống như một chú mèo trắng đi lạc vào bãi rác, đã vậy, đây còn là một chú mèo phong độ tri thức vẫn luôn mang theo ấm áp.
Cảm nhận được ánh mắt, con ngươi nhạt màu của Việt Ca chuyển tới, nói với Giang Họa: "Chờ tớ một lát."
Giang Họa gật đầu, mãi lúc sau mới ão não nghĩ. Cái câu vừa nãy cậu nói chưa trải qua não, vô ý thức nói ra một câu rất quá đáng, không biết Việt Ca nghe xong có tức giận hay không.
Hệ thống không để bụng: "Không có việc gì, sao bạch liên hoa sẽ giận chứ?"
Nói là nói vậy, Giang Họa mím môi, vẫn bất an.
Nhân lúc khoảng trống này, cậu đi tới mép sân thượng, bắt đầu cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Khu vực này không có nhà cao tầng, phần lớn đều là nhà cũ, những bóng người bận rộn ở tầng đối diện di chuyển qua lại, bắt gặp với gương mặt xa lạ của Giang Họa, ngẫu nhiên cũng có người dừng lại vẫy tay chào.
Giang Họa có chút lúng túng, cứng ngắc vẫy tay chào với một ông chú béo.
"Giang Họa." Việt Ca cầm lấy mấy cuốn sách ra, "Cậu muốn học từ đâu? Trong phòng hơi ngột ngạt, giờ ở bên ngoài vẫn tốt hơn, chứ chờ đến tốt sẽ có côn trùng."
Giang Họa thất thần nói: "Tôi sợ côn trùng."
Việt Ca dừng lại một chút rồi nói: "Vậy chúng ta học đến tầm tối, tầm bốn mươi phút nhé."
Giang Họa gật đầu, lúc quay lại đi ngang qua giàn phơi quần áo, gió chiều thổi qua, quần áo tung bay, lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Phòng trước có một bàn vuông nhỏ, hai người ngồi vào bàn, Việt Ca trước tiên lấy phiếu điểm xem xét thành tích của Giang Họa.
Giang Họa dựa vào bàn, trộm nhìn Việt Ca, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi. Nửa phút sau, cậu cắn răng một cái, cuối cùng cũng lắp bắp nói một câu: "Việt Ca."
Việt Ca giương mắt, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Mặt nghẹn đến đỏ bừng, đến lỗ tai cũng đỏ theo, Giang Họa đặt hai tay lên bàn, nửa khuôn mặt vùi vào cánh tay, ánh mắt lập lòe ánh sáng.
Phản ứng này khiến trong lòng Việt Ca nhảy dựng, biểu cảm cũng trở nên lạnh băng.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên nói như vậy..." Giọng Giang Họa lí nhí nghẹn ngào, càng nói càng trầm: "Cũng không phải là tôi ghét bỏ gì đâu, chỉ là, chỉ là tôi chưa từng tới một nơi như thế này."
"Cậu nói gì cơ?"
Giang Họa giấu mặt đi: "Tôi đã nói nơi này không phải nơi người ở, nhưng cậu ở đây."
Việt Ca ngơ ngẩn nhìn cậu một lúc lâu, mặt mày thư giãn, không nhịn được mà bật cười.
Tầm mắt trở lại phiếu điểm, hắn nói: "Không sao, tớ không bận tậm."
"Thật chứ?"
"Thật."
Giang Hoa thở phào một hơi.
Giang Họa là một người sĩ diện, nhưng lại không nín được chuyện này, một khi ý thức được sai lầm của mình, nếu không giải quyết thì sẽ cảm thấy áy náy rất lâu. Bây giờ giải quyết xong, tảng đá trong lòng cậu cũng dỡ xuống, cảm giác buồn bực cũng tiêu tan.
Phiếu điểm của Giang Họa, nói là 'thảm không nỡ nhìn' cũng không phải nói quá, chỉ có môn tiếng anh là tạm chấp nhận được, còn năm môn còn lại cộng vào còn không bằng một môn của Việt Ca.
Việt Ca hỏi: "Sao khai giảng cậu lại chọn khối A."
Giang Họa trả lời rất đơn giản: "Môn văn nhiều chữ, tôi lười học."
Việt Ca gật đầu hiểu ý, lại xem lại phiếu điểm, cầm lấy sách toán lên: "Vậy bắt đầu từ môn toán, nắm được gốc thì học sang hóa lý cũng dễ dàng hơn."
Giang Họa nghe không hiểu, gật đầu cho có lệ.
Cậu đi theo tới nhà Việt Ca, căn bản không phải là vì học tập, đương nhiên cũng không thèm để ý mình bắt đầu học từ đâu.
Gia sư cho nhiều người, đối với thành phần như Giang Họa, Việt Ca còn đặc biệt tìm mấy cuốn sách giáo khoa lớp 10, bắt đầu giảng từ chương một.
Từ lúc tan học đến nay, đã là hơn một tiếng, cả một cái sân thượng to như vậy, hai người ngồi cạnh nhau, một người chuyên tâm giảng bài, một người chuyên tâm thất thần.
Giang Họa vào tai này ra tai nọ, nghe một hồi, không nhịn được mà cắt ngang Việt Ca: "Cậu sống một mình sao?"
Việt Ca chăm chú giảng giải nhưng vẫn trả lời: "Không, tớ ở với bố."
"Vậy người đâu?"
"Ông ấy thường sống ở tầng dưới, không hay về."
"Thế mẹ cậu thì sao?"
Việt Ca ngòi bút không dừng, thanh âm vẫn ôn hòa: "Giang Họa, cậu nên tập trung chút."
Giang Họa 'ờ' một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, lại chưa qua hai giây đã tỏ vẻ bâng quơ mà hỏi: "Cậu và chú Lý sao lại quen nhau?"
Lần này Việt Ca cũng dừng bút, ẩn ý sâu xa mà liếc Giang Họa một cái.
"Gặp nhau vài lần, chú ấy là hàng xóm của cậu học sinh tớ đang gia sư, con gái chú ấy năm nay chuẩn bị thi cấp 3."
Đây là lần đầu tiên Giang Họa nghe nói đến chuyện này, Giang gia có rất nhiều vệ sĩ và tài xế, cũng không có thiếu gia nào sẽ để ý đến hoàn cảnh gia đình của người hầu của mình.
Giang Họa thầm nghĩ, xui quá, thế mà lại quen nhau.
Hệ thống kẽo kẹt kẽo kẹt mà chết máy, không biết có nên nhắc nhở Giang Họa rằng cậu vừa mới nói hớ hay không.
Giang Họa hỏi tiếp: "Cậu không làm bài tập à?"
"Xong rồi." Việt Ca vừa nói vừa đẩy sách giáo khoa về phía Giang Họa: "Cậu xem đề này."
"Không hiểu." Giang Họa thẳng thắn nói, đẩy sách giáo khoa về chỗ cũ: "Tự cậu xem đi."
Việt Ca: "..."
Hệ thống: "..."
Đến nhà bạch liên hoa có hai mục đích, một là để hiểu rõ hơn về cậu ta hơn, hai là trì hoãn việc học của cậu ta.
Thế nhưng khi đối diện với cuốn thiên thư trước mặt, Giang Họa đã quên mất mục đích của mình, trong đầu cậu chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào để trì hoãn thời gian trốn tránh việc học.
Giống như tất cả đám học sinh dốt bị giáo viên dạy bù một chọi một, chúng đều trở nên lắm mồm mà tìm mọi cách buôn chuyện kéo dài thời gian.
Giang Họa hơi nghiêng đầu, áo khoác trên vai rũ xuống cánh tay, ánh hoàng hôn chiếu xuống sườn mặt càng tôn lên vẻ đẹp cuốn hút.
"Lớp trưởng." Giang Họa ôm bụng, giọng nói mềm như bông: "Tôi đói bụng, học không vào..."
Thứ cần hỏi cũng đã hỏi xong, mục đích đạt thành một nửa, Giang Họa cảm thấy hôm nay mình cũng nên rời đi. Ý định ban đầu của cậu là cứ như vậy mà đi về, nhưng không ngờ Việt Ca lại ngẩn người, nói: "Hôm nay tớ còn chưa mua gì cả, giờ chỉ còn mì gói thôi."
"Mì gói là gì?"
Chỉ giải thích miệng sẽ không thông, Việt Ca về phòng cầm một gói ra cho Giang Họa xem, Giang Họa chớp mắt hai cái, thay đổi chủ ý.
"Tôi đói."
Việt Ca im lặng, nói câu 'chờ tớ chút' rồi cầm gói mì đi.
Hệ thống hỏi: "Cậu muốn ăn mì gói?"
Giang Họa duỗi người, tìm một tư thế thoải mái để nằm bò: "Tao chưa từng ăn qua nó, vẫn luôn muốn nếm thử, có người làm cho ăn không phải là càng tốt hay sao."
Hệ thống: "Mặt cậu dày như cái thớt."
Giang Họa cười lạnh: "Mày thì biết cái gì."
Cậu không tin bạch liên hoa là người không biết giận.
Nếu kế hoạch để Lý Lỗi gây sự thất bại, cậu sẽ tìm lối tắt khác, tự mình khiêu chiến điểm mấu chốt của bạch liên hoa, nếu Việt Ca nhịn không được mà đen mặt với cậu, đây có được coi là nhúng chàm hay không?
Kiều Tu Viễn vừa 'nhắc nhở' khiến Giang Họa có chút nóng nảy hận không thể dùng hết toàn lực nhanh chóng nhúng chàm bạch liên hoa, lại nhanh chóng tẩy trắng bạch liên hoa, hai thứ đó triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giang Họa sờ sờ bụng, nhưng mà cậu đói là đói thật.
Tuy nhiên, cuối cùng Giang Họa lại không nếm thử bữa tối ở nhà bạch liên hoa.
Chờ đến khi bạch liên hoa úp xong bát mì, Giang Họa đã ngủ quên trên bàn.
Việt Ca đứng ở cửa hồi lâu mới bê bát mì trở lại phòng bếp. Hắn đi đến trước bàn, lẳng lặng nhìn xuống gương mặt trước mắt.
Gió đêm hơi se lạnh, áo khoác của Giang Họa rũ xuống một nửa, người nọ ngủ mơ màng vì lạnh co rúm lại, nhíu mày xoa xoa cánh tay. Chiếc cổ thon dài lộ ra bên ngoài, đàn muỗi ngửi thấy vị ngọt mà đậu lên làn da non mịn, hưởng thụ bữa tiệc tối nay.
Cảnh tượng này hiện lên trong con ngươi nhạt màu của hắn, mà Việt Ca chỉ yên lặng quan sát.
Mãi đến nửa phút sau, con muỗi đã ăn uống đủ no, vỗ cánh bay đi, Việt Ca mới đưa tay kéo áo khoác rũ xuống của Giang Họa lên đầu vai.
"Giang Họa," Hắn dịu dàng đánh thức người dậy, "Cậu nên về nhà."
Đây là một lời từ chối khéo, đáng tiếc là Giang Họa song thương cảm động, căn bản không nghe hiểu.
"Tôi mệt, không đi nổi."
"..."
Việt Ca lộ ra vẻ khó xử.
Giang Họa đã từng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, mỗi khi Việt Ca thể hiện ra cái dáng vẻ này, mọi người trong lớp sẽ tỏ rõ sự hoảng loạn ảo não, trong miệng liên tục xin lỗi, cũng không biết họ đang hoảng loạn cái gì.
Giang Họa nghiêng đầu: "Cậu không muốn?"
Người bên cạnh ngón tay bỗng chốc cuộn lại rồi thả lỏng ra.
Việt Ca nhìn đăm đăm Giang Họa, lắc đầu nói: "Không, nhưng nhà tớ hơi chật chội."
Giang Họa xua tay: "Không sao, tôi chỉ ở lại một lát thôi."
Bị phớt lờ, Lý Lỗi tìm cơ hội lẩn mất, tài xề lão Trần đang dừng bên đường chờ lệnh. Dù trong lòng Giang Họa không mấy tình nguyện nhưng vì nhiệm vụ, vẫn đi theo Việt Ca vào nhà ngang.
Chưa đến 19h, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.
Vừa rảo bước tiến lên hàng hiên, tầm nhìn đã bị bóng tối bao phủ, dọc hàng hiên chật hẹp chất đầy đống đồng nát tạp nham khiến cho không gian hoạt động vốn đã hạn chế lại càng trở nên chen chúc.
Một mùi ẩm mốc đột nhiên xộc vào mũi, Giang Họa bịt mũi lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng, lo lắng hãi hùng ngó ngó xung quanh.
Quá tối, tối đến mức không thể nhìn rõ nổi hình dạng cái cầu thang. Giang Họa chưa từng đặt chân tới một nơi như thế này, cậu sợ sẽ giống như phim kinh dị, tự dưng có một ma nữ tóc dài nhảy xổ ra.
"Việt Ca..." Giang Họa nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng dựa sát vào bạch liên hoa duy nhất mà mình quen: "Ở đây thật sự có người sống được sao?"
"Ừm."
Trong hành lang, giọng nói của Việt Ca có vẻ mờ ảo mơ hồ: "Cẩn thận chút."
Dựa sát bạch liên hoa, mùi vị ẩm mốc bị mùi hương nhàn nhạt xua tan không ít, Giang Họa như chú nai con bị chấn kinh, hoàn toàn mất đi khí thế vừa nãy, trong lòng hối xanh ruột. Leo lên mấy bậc thang, đến chỗ rẽ, cậu vô thức nắm lấy đồng phục của Việt Ca, bất tri bất giác mà thay đổi xưng hô: "Lớp trưởng ơi, tụi, tụi mình còn phải đi bao lâu nữa?"
Việt Ca sững người, Giang Họa không phanh kịp, mũi đụng vào lưng hắn, còn chưa kịp kêu đau, bỗng dưng súc đằng sau lưng hắn.
"Đằng trước sao thế? Có, có, có phải là...."
Việt Ca không hiểu đầu óc Giang Họa đang suy nghĩ linh tinh cái gì, trong bóng tối, hắn hơi nhíu mày: "Xin lỗi, sắp tới rồi."
Việt Ca có ý muốn rút áo ra, nhưng rút hai lần đều không rút được, đành phải nhắc nhở: "Giang Họa."
Giang Họa ngược lại thúc giục: "Cậu đi nhanh lên!"
Việt Ca trầm mặc, cuối cùng cũng nhấc bước chân.
Nhà Việt Ca nằm ở tầng cao nhất, hướng về phía mặt trời, khoảnh khắc cánh cửa nhỏ dẫn lên sân thượng được mở ra, trái tim Giang Họa như đập trở lại.
Đó là một căn phòng nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, hàng năm chịu nắng mưa gió bão, thoạt nhìn trông giống như một căn phòng đổ nát sắp bị phá bỏ.
Bên ngoài căn phòng bày biện đủ thứ đồ lặt vặt, nhìn qua cũng biết là do bên trong phòng không chất chứa nổi mấy thứ này nên mới phải bày ra ngoài, tuy đồ vặt cũ nát nhưng được sắp xếp ngăn nắp, mấy cây gậy trúc cao làm giá đỡ, bên trên được treo hai chiếc áo sơ mi trắng.
Giang Họa nào đã được thấy qua nơi như thế này, cậu ngơ ngác một lúc mới buột miệng nói: "Đây là nơi người ở sao?"
Việt Ca không nói gì, đi thẳng vào trong phòng.
Lòng còn sợ hãi nhìn về phía sau, Giang Họa vội vàng đi theo, bước chân ngừng ở cửa, chần chừ không dám bước vào. Trong đầu cậu tràn đầy những hình ảnh khủng khiếp về mái nhà sụp đổ ngay khi cậu bước vào căn phòng này.
Tại sao bạch liên hoa lại mọc ở nơi như thế này, lẽ ra đóa hoa thuần khiết đó phải mọc ở ao nước trong xanh tươi tốt chứ.
Giang Họa không khỏi nhìn về phía Việt Ca.
Trong phòng bóng đèn mờ mờ, Việt Ca cởi đồng phục áo khoác, cà vạt, đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Sườn mặt trắng nõn, đường nét thanh tú, khí chất sạch sẽ không hề tương thích với cảnh vật chung quanh, trông giống như một chú mèo trắng đi lạc vào bãi rác, đã vậy, đây còn là một chú mèo phong độ tri thức vẫn luôn mang theo ấm áp.
Cảm nhận được ánh mắt, con ngươi nhạt màu của Việt Ca chuyển tới, nói với Giang Họa: "Chờ tớ một lát."
Giang Họa gật đầu, mãi lúc sau mới ão não nghĩ. Cái câu vừa nãy cậu nói chưa trải qua não, vô ý thức nói ra một câu rất quá đáng, không biết Việt Ca nghe xong có tức giận hay không.
Hệ thống không để bụng: "Không có việc gì, sao bạch liên hoa sẽ giận chứ?"
Nói là nói vậy, Giang Họa mím môi, vẫn bất an.
Nhân lúc khoảng trống này, cậu đi tới mép sân thượng, bắt đầu cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Khu vực này không có nhà cao tầng, phần lớn đều là nhà cũ, những bóng người bận rộn ở tầng đối diện di chuyển qua lại, bắt gặp với gương mặt xa lạ của Giang Họa, ngẫu nhiên cũng có người dừng lại vẫy tay chào.
Giang Họa có chút lúng túng, cứng ngắc vẫy tay chào với một ông chú béo.
"Giang Họa." Việt Ca cầm lấy mấy cuốn sách ra, "Cậu muốn học từ đâu? Trong phòng hơi ngột ngạt, giờ ở bên ngoài vẫn tốt hơn, chứ chờ đến tốt sẽ có côn trùng."
Giang Họa thất thần nói: "Tôi sợ côn trùng."
Việt Ca dừng lại một chút rồi nói: "Vậy chúng ta học đến tầm tối, tầm bốn mươi phút nhé."
Giang Họa gật đầu, lúc quay lại đi ngang qua giàn phơi quần áo, gió chiều thổi qua, quần áo tung bay, lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Phòng trước có một bàn vuông nhỏ, hai người ngồi vào bàn, Việt Ca trước tiên lấy phiếu điểm xem xét thành tích của Giang Họa.
Giang Họa dựa vào bàn, trộm nhìn Việt Ca, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi. Nửa phút sau, cậu cắn răng một cái, cuối cùng cũng lắp bắp nói một câu: "Việt Ca."
Việt Ca giương mắt, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Mặt nghẹn đến đỏ bừng, đến lỗ tai cũng đỏ theo, Giang Họa đặt hai tay lên bàn, nửa khuôn mặt vùi vào cánh tay, ánh mắt lập lòe ánh sáng.
Phản ứng này khiến trong lòng Việt Ca nhảy dựng, biểu cảm cũng trở nên lạnh băng.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên nói như vậy..." Giọng Giang Họa lí nhí nghẹn ngào, càng nói càng trầm: "Cũng không phải là tôi ghét bỏ gì đâu, chỉ là, chỉ là tôi chưa từng tới một nơi như thế này."
"Cậu nói gì cơ?"
Giang Họa giấu mặt đi: "Tôi đã nói nơi này không phải nơi người ở, nhưng cậu ở đây."
Việt Ca ngơ ngẩn nhìn cậu một lúc lâu, mặt mày thư giãn, không nhịn được mà bật cười.
Tầm mắt trở lại phiếu điểm, hắn nói: "Không sao, tớ không bận tậm."
"Thật chứ?"
"Thật."
Giang Hoa thở phào một hơi.
Giang Họa là một người sĩ diện, nhưng lại không nín được chuyện này, một khi ý thức được sai lầm của mình, nếu không giải quyết thì sẽ cảm thấy áy náy rất lâu. Bây giờ giải quyết xong, tảng đá trong lòng cậu cũng dỡ xuống, cảm giác buồn bực cũng tiêu tan.
Phiếu điểm của Giang Họa, nói là 'thảm không nỡ nhìn' cũng không phải nói quá, chỉ có môn tiếng anh là tạm chấp nhận được, còn năm môn còn lại cộng vào còn không bằng một môn của Việt Ca.
Việt Ca hỏi: "Sao khai giảng cậu lại chọn khối A."
Giang Họa trả lời rất đơn giản: "Môn văn nhiều chữ, tôi lười học."
Việt Ca gật đầu hiểu ý, lại xem lại phiếu điểm, cầm lấy sách toán lên: "Vậy bắt đầu từ môn toán, nắm được gốc thì học sang hóa lý cũng dễ dàng hơn."
Giang Họa nghe không hiểu, gật đầu cho có lệ.
Cậu đi theo tới nhà Việt Ca, căn bản không phải là vì học tập, đương nhiên cũng không thèm để ý mình bắt đầu học từ đâu.
Gia sư cho nhiều người, đối với thành phần như Giang Họa, Việt Ca còn đặc biệt tìm mấy cuốn sách giáo khoa lớp 10, bắt đầu giảng từ chương một.
Từ lúc tan học đến nay, đã là hơn một tiếng, cả một cái sân thượng to như vậy, hai người ngồi cạnh nhau, một người chuyên tâm giảng bài, một người chuyên tâm thất thần.
Giang Họa vào tai này ra tai nọ, nghe một hồi, không nhịn được mà cắt ngang Việt Ca: "Cậu sống một mình sao?"
Việt Ca chăm chú giảng giải nhưng vẫn trả lời: "Không, tớ ở với bố."
"Vậy người đâu?"
"Ông ấy thường sống ở tầng dưới, không hay về."
"Thế mẹ cậu thì sao?"
Việt Ca ngòi bút không dừng, thanh âm vẫn ôn hòa: "Giang Họa, cậu nên tập trung chút."
Giang Họa 'ờ' một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, lại chưa qua hai giây đã tỏ vẻ bâng quơ mà hỏi: "Cậu và chú Lý sao lại quen nhau?"
Lần này Việt Ca cũng dừng bút, ẩn ý sâu xa mà liếc Giang Họa một cái.
"Gặp nhau vài lần, chú ấy là hàng xóm của cậu học sinh tớ đang gia sư, con gái chú ấy năm nay chuẩn bị thi cấp 3."
Đây là lần đầu tiên Giang Họa nghe nói đến chuyện này, Giang gia có rất nhiều vệ sĩ và tài xế, cũng không có thiếu gia nào sẽ để ý đến hoàn cảnh gia đình của người hầu của mình.
Giang Họa thầm nghĩ, xui quá, thế mà lại quen nhau.
Hệ thống kẽo kẹt kẽo kẹt mà chết máy, không biết có nên nhắc nhở Giang Họa rằng cậu vừa mới nói hớ hay không.
Giang Họa hỏi tiếp: "Cậu không làm bài tập à?"
"Xong rồi." Việt Ca vừa nói vừa đẩy sách giáo khoa về phía Giang Họa: "Cậu xem đề này."
"Không hiểu." Giang Họa thẳng thắn nói, đẩy sách giáo khoa về chỗ cũ: "Tự cậu xem đi."
Việt Ca: "..."
Hệ thống: "..."
Đến nhà bạch liên hoa có hai mục đích, một là để hiểu rõ hơn về cậu ta hơn, hai là trì hoãn việc học của cậu ta.
Thế nhưng khi đối diện với cuốn thiên thư trước mặt, Giang Họa đã quên mất mục đích của mình, trong đầu cậu chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào để trì hoãn thời gian trốn tránh việc học.
Giống như tất cả đám học sinh dốt bị giáo viên dạy bù một chọi một, chúng đều trở nên lắm mồm mà tìm mọi cách buôn chuyện kéo dài thời gian.
Giang Họa hơi nghiêng đầu, áo khoác trên vai rũ xuống cánh tay, ánh hoàng hôn chiếu xuống sườn mặt càng tôn lên vẻ đẹp cuốn hút.
"Lớp trưởng." Giang Họa ôm bụng, giọng nói mềm như bông: "Tôi đói bụng, học không vào..."
Thứ cần hỏi cũng đã hỏi xong, mục đích đạt thành một nửa, Giang Họa cảm thấy hôm nay mình cũng nên rời đi. Ý định ban đầu của cậu là cứ như vậy mà đi về, nhưng không ngờ Việt Ca lại ngẩn người, nói: "Hôm nay tớ còn chưa mua gì cả, giờ chỉ còn mì gói thôi."
"Mì gói là gì?"
Chỉ giải thích miệng sẽ không thông, Việt Ca về phòng cầm một gói ra cho Giang Họa xem, Giang Họa chớp mắt hai cái, thay đổi chủ ý.
"Tôi đói."
Việt Ca im lặng, nói câu 'chờ tớ chút' rồi cầm gói mì đi.
Hệ thống hỏi: "Cậu muốn ăn mì gói?"
Giang Họa duỗi người, tìm một tư thế thoải mái để nằm bò: "Tao chưa từng ăn qua nó, vẫn luôn muốn nếm thử, có người làm cho ăn không phải là càng tốt hay sao."
Hệ thống: "Mặt cậu dày như cái thớt."
Giang Họa cười lạnh: "Mày thì biết cái gì."
Cậu không tin bạch liên hoa là người không biết giận.
Nếu kế hoạch để Lý Lỗi gây sự thất bại, cậu sẽ tìm lối tắt khác, tự mình khiêu chiến điểm mấu chốt của bạch liên hoa, nếu Việt Ca nhịn không được mà đen mặt với cậu, đây có được coi là nhúng chàm hay không?
Kiều Tu Viễn vừa 'nhắc nhở' khiến Giang Họa có chút nóng nảy hận không thể dùng hết toàn lực nhanh chóng nhúng chàm bạch liên hoa, lại nhanh chóng tẩy trắng bạch liên hoa, hai thứ đó triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giang Họa sờ sờ bụng, nhưng mà cậu đói là đói thật.
Tuy nhiên, cuối cùng Giang Họa lại không nếm thử bữa tối ở nhà bạch liên hoa.
Chờ đến khi bạch liên hoa úp xong bát mì, Giang Họa đã ngủ quên trên bàn.
Việt Ca đứng ở cửa hồi lâu mới bê bát mì trở lại phòng bếp. Hắn đi đến trước bàn, lẳng lặng nhìn xuống gương mặt trước mắt.
Gió đêm hơi se lạnh, áo khoác của Giang Họa rũ xuống một nửa, người nọ ngủ mơ màng vì lạnh co rúm lại, nhíu mày xoa xoa cánh tay. Chiếc cổ thon dài lộ ra bên ngoài, đàn muỗi ngửi thấy vị ngọt mà đậu lên làn da non mịn, hưởng thụ bữa tiệc tối nay.
Cảnh tượng này hiện lên trong con ngươi nhạt màu của hắn, mà Việt Ca chỉ yên lặng quan sát.
Mãi đến nửa phút sau, con muỗi đã ăn uống đủ no, vỗ cánh bay đi, Việt Ca mới đưa tay kéo áo khoác rũ xuống của Giang Họa lên đầu vai.
"Giang Họa," Hắn dịu dàng đánh thức người dậy, "Cậu nên về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất