Chương 3: Toán học
Vào trong xe rồi Tỉnh Miểu mới muộn màng nhận ra giày và vớ cậu đều ướt cả.
Cậu lấy khăn giấy trong túi ra lau giày.
Tịch Tư Ngôn cúi đầu, duỗi tay đưa dép lê cho cậu: “Đừng lau nữa, ướt hết rồi, em đi đứng kiểu gì thế?”
Cậu lập tức cúi đầu nhận lỗi như một đứa trẻ vừa làm sai: “Em chạy làm nước bắn lên. Xin lỗi anh ạ.”
“Không trách em.” Cậu nghe lời ngồi im để hắn cởi giày và vớ ra, rồi dùng khăn lông trên xe lau chân cho cậu, “Lạnh không em?”
“Không lạnh ạ.”
Chú Dương nhìn khung cảnh này qua kính chiếu hậu, ông thầm cảm thán trong lòng, đứa trẻ mà ông dõi theo từ bé chưa từng chịu khổ. Cậu chủ nhỏ duy nhất của nhà họ Tịch bây giờ lại hầu hạ người khác tự nhiên đến thế ư.
Ông chỉ có thể lặng lẽ lắc đầu: “Cậu chủ, các cậu về biệt thự hồ Minh Nguyệt hay về căn hộ?”
“Tới bệnh viện, hôm qua bụng Miểu Miểu khó chịu, nôn tận hai lần.”
Tịch Tư Ngôn lau chân cậu xong lại đổi cái khăn khác lau mái tóc hơi ẩm của cậu.
“Không đi!” Thiếu niên ngoan ngoãn nãy giờ bỗng hét lên, “Đừng đi bệnh viện! Không cần đi!” Tỉnh Miểu giãy giụa ấn chốt mở cửa xe.
May mà khoá an toàn của xe tự động khoá khi vừa đóng cửa, cậu có quậy cỡ nào cũng vô dụng.
Tịch Tư Ngôn dùng khuỷu tay giữ người lại rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Được được được, không đi, Miểu Miểu ngoan nào.”
Tỉnh Miểu vẫn không ngừng giãy giụa muốn tóm lấy chú tài xế nhưng cậu không đọ được với Tịch Tư Ngôn, thế là trở thành cậu vặn vẹo trong lồng ngực hắn: “Anh lừa em! Em không cần đi! Em muốn xuống xe! Dừng xe!”
Chú Dương không biết nên làm thế nào mới phải: “Cậu chủ...”
Tịch Tư Ngôn cũng bất lực: “Chú cứ lái về chung cư đi ạ.”
Hắn để Tỉnh Miểu ngồi trên đùi mình, vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa dỗ: “Không đi không đi, Miểu Miểu không muốn thì chúng ta về nhà, nghe lời được không em? Anh trai không lừa em đâu.”
Cậu nhóc đang quậy ầm ĩ dần dần bình tĩnh lại: “Anh không gạt em thật à?”
“Vậy Miểu Miểu trả lời anh, bụng em còn đau không?” Hắn duỗi tay vuốt ve bụng cậu, lòng bàn tay truyền đến chút ấm áp.
“Không đau ạ, về sau Miểu Miểu sẽ không ăn nhiều tôm hùm đất vậy nữa.” Tỉnh Miểu bĩu môi ngoan ngoãn trả lời.
Tịch Tư Ngôn cười bảo: “Được, nếu về rồi mà em còn nôn thì chúng ta đến bệnh viện nhé? Nếu Miểu Miểu không nghe lời thì tối anh không ngủ chung với em nữa.”
Tỉnh Miểu nháy mắt trở nên luống cuống: “Không muốn không muốn đâu, em sẽ nghe lời mà, anh đừng ngủ riêng.”
“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng cụng trán với Tỉnh Miểu, xoa xoa nắn nắn gương mặt ai kia.
Bánh xe chậm rãi ngừng xoay.
“Cậu chủ, tới rồi.”
“Làm phiền chú Dương rồi ạ.” Tịch Tư Ngôn khoác ba lô lên, chuẩn bị bế Tỉnh Miểu xuống xe.
Chú Dương kêu hắn lại: “Tháng sau là sinh nhật bà chủ, cậu chủ có về không?”
Tịch Tư Ngôn dừng một chút: “Cháu sẽ dẫn Miểu Miểu theo, nếu bà ấy đồng ý thì cháu về.”
Gương mặt chú Dương lộ vẻ vui mừng: “Đương nhiên! Chắc chắn sẽ đồng ý, bà chủ đã sớm... Đã sớm bảo là cậu có thể dẫn theo cậu chủ nhỏ, trong nhà có rất nhiều người có thể chăm sóc cậu ấy.”
“Vâng.” Tịch Tư Ngôn gật đầu, “Cháu sẽ về, nhưng ở lại thì không cần đâu, Miểu Miểu không quen.”
Chú Dương cứng họng: “Được...”
Tỉnh Miểu bám trên người Tịch Tư Ngôn hệt như koala, đôi chân thon dài quấn quanh eo hắn, tay trái Tịch Tư Ngôn tay trái nâng cậu lên, tay phải thì mở khoá vân tay.
Cậu quá gầy, lại còn quen được bế, Tịch Tư Ngôn đã có thể thuần thục việc vừa ôm chàng trai đã thành niên nhưng tâm trí chỉ mới bảy tuổi này vừa làm rất nhiều chuyện.
Năm trước Tỉnh Miểu bị Tô Hoàn, mẹ của Tịch Tư Ngôn bắt đi. Đến khi hắn mang em ấy về thì ngoại trừ gãy chân còn bị rối loạn căng thẳng* trong một thời gian dài, hoàn toàn không thể rời khỏi hắn. Lúc phát bệnh nghiêm trọng nhất, cách một cánh cửa thôi, hắn tắm bên trong, Tỉnh Miểu có thể tự sát ở bên ngoài.
Tịch Tư Ngôn bắt buộc phải xin nghỉ dài hạn, ở nhà với cậu cả ngày. Vì Tỉnh Miểu không đi được nên hắn chỉ có thể bế cậu đi hết nơi này đến nơi khác.
Dường như bắt đầu từ lúc ấy, tất cả mọi chuyện dần phát triển theo hướng cực đoan.
Dẫn người vào nhà, nhìn chằm chằm cậu thay quần áo rồi lại nhét chân cậu vào áo mình, đặt lên bụng để sưởi ấm xong, Tịch Tư Ngôn mới cảm thấy đói.
Hắn khéo léo rửa rau nấu cơm, đồng thời còn kể chuyện bâng quơ với Tỉnh Miểu.
Tỉnh Miểu dựa vào sô pha nhìn theo hắn, anh trai nói gì cũng thú vị hết á.
“Hôm nay em tìm thấy cuốn sách anh trai cất dưới đáy tủ nè, môn toán đó! Hay lắm, Miểu Miểu làm được mấy câu rồi, anh ơi tối bọn mình cùng làm nha?”
Tịch Tư Ngôn ngẩn ra, hắn bật bếp hầm bí đao rồi đi tới chỗ bàn trà.
Hắn thấy được thứ mà Tỉnh Miểu vẫn luôn viết trong camera.
《 Sách Luyện Tập Toán Cao Cấp 3 Cho Kỳ Thi Thạc Sĩ》, đó là sách bài tập hắn mua khi chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Hắn mở ra, phát hiện Tỉnh Miểu đã làm xong chừng nửa cuốn rồi, mấy định lý công thức phức tạp, đề thi cho nghiên cứu sinh cần tích phân để giải, mà cậu chỉ dùng một khoảng trống ở góc sách để nháp mà đã làm ra.
Tịch Tư Ngôn lật xem vài tờ, đều đúng hết.
Hắn có chút không phản ứng kịp, bộ não thông minh thường ngày bỗng dưng ngừng hoạt động.
Điện thoại trên bàn rung lên, hắn nhìn thấy tên Vương Tùng: “Anh đi nhận điện thoại chút.”
Tỉnh Miểu ngoan ngoãn gật đầu.
“Alo?”
“Lát nữa cậu đến đây đi, bọn tôi đã ở Kim Cửu Dương Quang rồi.”
Tịch Tư Ngôn nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi: “Đợi Miểu Miểu ngủ trưa dậy rồi tôi dẫn em ấy cùng đến.”
Vương Tùng bỗng muốn hỏi thăm mẹ hắn: “Chỗ người trưởng thành tụ tập mà cậu dẫn trẻ con tới làm gì, hôm nay lại chẳng thể uống rượu thoải mái nữa à.” Dường như bọn họ đều đã tiếp thu sự thật Tỉnh Miểu bây giờ chỉ mới là đứa trẻ bảy tuổi, “Không phải bây giờ cậu ta có thể ở nhà một mình rồi à? Tiểu Thiên được nghỉ, bạn bè với anh họ cô ấy đều ở đây, vừa đến đã nhắc tới cậu mãi thôi, cậu đừng làm con gái nhà người ta khó xử chứ.”
Tịch Tư Ngôn thở dài thật mạnh, hắn không muốn kể chuyện một tiếng trước hắn vừa bị Tỉnh Miểu doạ cho suýt chết ra. Tâm trạng hiện tại không cho phép hắn để Tỉnh Miểu rời khỏi tầm mắt mình: “Tôi cứ muốn dẫn theo đấy, có lẽ em ấy chẳng muốn tới đâu, nếu em không đi thì tôi cũng ở nhà.”
“Tịch Tư Ngôn cái đồ Stockholm** này...” Vương Tùng tức giận bảo: “Tùy cậu! Sao cũng được, có mặt là được!”
Tịch Tư Ngôn cúp điện thoại, Tỉnh Miểu vẫn còn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Hắn nhìn quyển sách toán cao cấp 3 trên tay mình rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: “Miểu Miểu làm hết ư? Em hiểu nó sao?”
Tỉnh Miểu nghiêm túc trả lời: “Tự em làm hết đấy ạ, ban đầu thì thấy lạ nhưng xem một lát là biết ngay.”
Tịch Tư Ngôn bỗng nhiên nhớ ra đã tám tháng rồi hắn chưa dẫn Tỉnh Miểu đi gặp bác sĩ tâm lý để kiểm tra não bộ.
Hắn xoa xoa đầu Tỉnh Miểu: “Bé cưng giỏi quá!”
Nồi canh trên bếp sôi sùng sục.
“Ngoan, đi rửa tay rồi ăn cơm.” Hắn nói rồi xoay người vào phòng bếp.
Lúc rửa chén, Tỉnh Miểu cũng không ngồi chơi mà chạy theo giúp hắn, lau khô chén bát hắn đã rửa sạch rồi bỏ vào tủ bát.
Đây luôn là khoảng thời gian mà cậu thích nhất trong ngày, cậu thấy rất vui khi mình có thể giúp Tịch Tư Ngôn.
Tịch Tư Ngôn hỏi: “Lát nữa Miểu Miểu ngủ trưa dậy có muốn cùng anh ngoài chơi không?”
“Đi đâu chơi ạ?” Cậu hỏi lại.
“Đi gặp các anh chị khác, em còn nhớ anh Vương Tùng không, Miểu Miểu từng gặp anh ấy nhiều lần rồi đó. Đi ăn canh hàu đậu phụ hoa quế¹ em thích nhé.” Hắn dịu dàng nở nụ cười.
Tỉnh Miểu vui vẻ đồng ý rồi lại ấm ức xoa xoa bụng mình: “Ăn hàu có bị đau bụng không anh? Em không muốn đến bệnh viện đâu.”
Tịch Tư Ngôn cười đáp: “Lần này anh sẽ trông chừng em kỹ càng, ăn nhiều đậu phụ, ít hàu thôi.”
“Dạ~” cậu nhóc cười rộ lên, đôi mắt cong thành ánh trăng, lông mày cũng nhếch lên rất đẹp.
Tịch Tư Ngôn ngơ ngác nhìn.
Màu da của Tỉnh Miểu vốn đã trắng lại còn được Tịch Tư Ngôn chăm bẵm từng li từng tí, lâu ngày không ra khỏi cửa, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Làn da cậu như thiếu niên mười mấy tuổi, mịn màng căng bóng, chỉ là sắc mặt mãi không tốt lên được, vẫn trông tái lắm.
Thế nên bờ môi xinh đẹp lại càng bắt mắt hơn, hồng hào căng mọng.
Khi cười tươi thì khoé miệng lõm xuống, má trái còn có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tịch Tư Ngôn không thể không thừa nhận Tỉnh Miểu người đẹp nhất mà hắn đã từng gặp, bất kể là nam hay nữ.
Hắn dẫn cậu về phòng ngủ xong thì nằm xuống bên cạnh Tỉnh Miểu.
Tịch Tư Ngôn vốn không có thói quen ngủ trưa, nhưng Tỉnh Miệt bảy tuổi bắt buộc phải ngủ. Giáo viên ở viện phúc lợi đã bảo rồi, bé ngoan đều phải ngủ trưa.
Tịch Tư Ngôn ở bên cậu, ban đầu chỉ dỗ cậu ngủ xong lập tức rời đi, sau này hắn đi không được.
Hắn bắt đầu thấy buồn ngủ, bắt đầu quyến luyến căn phòng tối tăm lúc giữa trưa, và hơi thở của người thương.
Tỉnh Miểu gối đầu lên khuỷu tay hắn, một tay ôm gấu bông lần trước hắn gắp được ở công viên trò chơi, một tay nhút nhát nắm lấy ngón trỏ của hắn, nằm đối mặt với lồng ngực hắn.
Tịch Tư Ngôn dùng cánh tay che đi đôi mắt mình, che đi ánh sáng, che cả giọt nước ẩm ướt nơi khóe mắt.
Hắn lặng lẽ nghiêng người ôm chặt Tỉnh Miểu, cuối cùng cũng tìm được cảm giác chân thật lấp đầy khoảng trống tâm hồn.
__________________
(*) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD): là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.
(**) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
(¹) Canh hàu đậu phụ hoa quế (桂花豆腐牡蛎汤):
Cậu lấy khăn giấy trong túi ra lau giày.
Tịch Tư Ngôn cúi đầu, duỗi tay đưa dép lê cho cậu: “Đừng lau nữa, ướt hết rồi, em đi đứng kiểu gì thế?”
Cậu lập tức cúi đầu nhận lỗi như một đứa trẻ vừa làm sai: “Em chạy làm nước bắn lên. Xin lỗi anh ạ.”
“Không trách em.” Cậu nghe lời ngồi im để hắn cởi giày và vớ ra, rồi dùng khăn lông trên xe lau chân cho cậu, “Lạnh không em?”
“Không lạnh ạ.”
Chú Dương nhìn khung cảnh này qua kính chiếu hậu, ông thầm cảm thán trong lòng, đứa trẻ mà ông dõi theo từ bé chưa từng chịu khổ. Cậu chủ nhỏ duy nhất của nhà họ Tịch bây giờ lại hầu hạ người khác tự nhiên đến thế ư.
Ông chỉ có thể lặng lẽ lắc đầu: “Cậu chủ, các cậu về biệt thự hồ Minh Nguyệt hay về căn hộ?”
“Tới bệnh viện, hôm qua bụng Miểu Miểu khó chịu, nôn tận hai lần.”
Tịch Tư Ngôn lau chân cậu xong lại đổi cái khăn khác lau mái tóc hơi ẩm của cậu.
“Không đi!” Thiếu niên ngoan ngoãn nãy giờ bỗng hét lên, “Đừng đi bệnh viện! Không cần đi!” Tỉnh Miểu giãy giụa ấn chốt mở cửa xe.
May mà khoá an toàn của xe tự động khoá khi vừa đóng cửa, cậu có quậy cỡ nào cũng vô dụng.
Tịch Tư Ngôn dùng khuỷu tay giữ người lại rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Được được được, không đi, Miểu Miểu ngoan nào.”
Tỉnh Miểu vẫn không ngừng giãy giụa muốn tóm lấy chú tài xế nhưng cậu không đọ được với Tịch Tư Ngôn, thế là trở thành cậu vặn vẹo trong lồng ngực hắn: “Anh lừa em! Em không cần đi! Em muốn xuống xe! Dừng xe!”
Chú Dương không biết nên làm thế nào mới phải: “Cậu chủ...”
Tịch Tư Ngôn cũng bất lực: “Chú cứ lái về chung cư đi ạ.”
Hắn để Tỉnh Miểu ngồi trên đùi mình, vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa dỗ: “Không đi không đi, Miểu Miểu không muốn thì chúng ta về nhà, nghe lời được không em? Anh trai không lừa em đâu.”
Cậu nhóc đang quậy ầm ĩ dần dần bình tĩnh lại: “Anh không gạt em thật à?”
“Vậy Miểu Miểu trả lời anh, bụng em còn đau không?” Hắn duỗi tay vuốt ve bụng cậu, lòng bàn tay truyền đến chút ấm áp.
“Không đau ạ, về sau Miểu Miểu sẽ không ăn nhiều tôm hùm đất vậy nữa.” Tỉnh Miểu bĩu môi ngoan ngoãn trả lời.
Tịch Tư Ngôn cười bảo: “Được, nếu về rồi mà em còn nôn thì chúng ta đến bệnh viện nhé? Nếu Miểu Miểu không nghe lời thì tối anh không ngủ chung với em nữa.”
Tỉnh Miểu nháy mắt trở nên luống cuống: “Không muốn không muốn đâu, em sẽ nghe lời mà, anh đừng ngủ riêng.”
“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng cụng trán với Tỉnh Miểu, xoa xoa nắn nắn gương mặt ai kia.
Bánh xe chậm rãi ngừng xoay.
“Cậu chủ, tới rồi.”
“Làm phiền chú Dương rồi ạ.” Tịch Tư Ngôn khoác ba lô lên, chuẩn bị bế Tỉnh Miểu xuống xe.
Chú Dương kêu hắn lại: “Tháng sau là sinh nhật bà chủ, cậu chủ có về không?”
Tịch Tư Ngôn dừng một chút: “Cháu sẽ dẫn Miểu Miểu theo, nếu bà ấy đồng ý thì cháu về.”
Gương mặt chú Dương lộ vẻ vui mừng: “Đương nhiên! Chắc chắn sẽ đồng ý, bà chủ đã sớm... Đã sớm bảo là cậu có thể dẫn theo cậu chủ nhỏ, trong nhà có rất nhiều người có thể chăm sóc cậu ấy.”
“Vâng.” Tịch Tư Ngôn gật đầu, “Cháu sẽ về, nhưng ở lại thì không cần đâu, Miểu Miểu không quen.”
Chú Dương cứng họng: “Được...”
Tỉnh Miểu bám trên người Tịch Tư Ngôn hệt như koala, đôi chân thon dài quấn quanh eo hắn, tay trái Tịch Tư Ngôn tay trái nâng cậu lên, tay phải thì mở khoá vân tay.
Cậu quá gầy, lại còn quen được bế, Tịch Tư Ngôn đã có thể thuần thục việc vừa ôm chàng trai đã thành niên nhưng tâm trí chỉ mới bảy tuổi này vừa làm rất nhiều chuyện.
Năm trước Tỉnh Miểu bị Tô Hoàn, mẹ của Tịch Tư Ngôn bắt đi. Đến khi hắn mang em ấy về thì ngoại trừ gãy chân còn bị rối loạn căng thẳng* trong một thời gian dài, hoàn toàn không thể rời khỏi hắn. Lúc phát bệnh nghiêm trọng nhất, cách một cánh cửa thôi, hắn tắm bên trong, Tỉnh Miểu có thể tự sát ở bên ngoài.
Tịch Tư Ngôn bắt buộc phải xin nghỉ dài hạn, ở nhà với cậu cả ngày. Vì Tỉnh Miểu không đi được nên hắn chỉ có thể bế cậu đi hết nơi này đến nơi khác.
Dường như bắt đầu từ lúc ấy, tất cả mọi chuyện dần phát triển theo hướng cực đoan.
Dẫn người vào nhà, nhìn chằm chằm cậu thay quần áo rồi lại nhét chân cậu vào áo mình, đặt lên bụng để sưởi ấm xong, Tịch Tư Ngôn mới cảm thấy đói.
Hắn khéo léo rửa rau nấu cơm, đồng thời còn kể chuyện bâng quơ với Tỉnh Miểu.
Tỉnh Miểu dựa vào sô pha nhìn theo hắn, anh trai nói gì cũng thú vị hết á.
“Hôm nay em tìm thấy cuốn sách anh trai cất dưới đáy tủ nè, môn toán đó! Hay lắm, Miểu Miểu làm được mấy câu rồi, anh ơi tối bọn mình cùng làm nha?”
Tịch Tư Ngôn ngẩn ra, hắn bật bếp hầm bí đao rồi đi tới chỗ bàn trà.
Hắn thấy được thứ mà Tỉnh Miểu vẫn luôn viết trong camera.
《 Sách Luyện Tập Toán Cao Cấp 3 Cho Kỳ Thi Thạc Sĩ》, đó là sách bài tập hắn mua khi chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Hắn mở ra, phát hiện Tỉnh Miểu đã làm xong chừng nửa cuốn rồi, mấy định lý công thức phức tạp, đề thi cho nghiên cứu sinh cần tích phân để giải, mà cậu chỉ dùng một khoảng trống ở góc sách để nháp mà đã làm ra.
Tịch Tư Ngôn lật xem vài tờ, đều đúng hết.
Hắn có chút không phản ứng kịp, bộ não thông minh thường ngày bỗng dưng ngừng hoạt động.
Điện thoại trên bàn rung lên, hắn nhìn thấy tên Vương Tùng: “Anh đi nhận điện thoại chút.”
Tỉnh Miểu ngoan ngoãn gật đầu.
“Alo?”
“Lát nữa cậu đến đây đi, bọn tôi đã ở Kim Cửu Dương Quang rồi.”
Tịch Tư Ngôn nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi: “Đợi Miểu Miểu ngủ trưa dậy rồi tôi dẫn em ấy cùng đến.”
Vương Tùng bỗng muốn hỏi thăm mẹ hắn: “Chỗ người trưởng thành tụ tập mà cậu dẫn trẻ con tới làm gì, hôm nay lại chẳng thể uống rượu thoải mái nữa à.” Dường như bọn họ đều đã tiếp thu sự thật Tỉnh Miểu bây giờ chỉ mới là đứa trẻ bảy tuổi, “Không phải bây giờ cậu ta có thể ở nhà một mình rồi à? Tiểu Thiên được nghỉ, bạn bè với anh họ cô ấy đều ở đây, vừa đến đã nhắc tới cậu mãi thôi, cậu đừng làm con gái nhà người ta khó xử chứ.”
Tịch Tư Ngôn thở dài thật mạnh, hắn không muốn kể chuyện một tiếng trước hắn vừa bị Tỉnh Miểu doạ cho suýt chết ra. Tâm trạng hiện tại không cho phép hắn để Tỉnh Miểu rời khỏi tầm mắt mình: “Tôi cứ muốn dẫn theo đấy, có lẽ em ấy chẳng muốn tới đâu, nếu em không đi thì tôi cũng ở nhà.”
“Tịch Tư Ngôn cái đồ Stockholm** này...” Vương Tùng tức giận bảo: “Tùy cậu! Sao cũng được, có mặt là được!”
Tịch Tư Ngôn cúp điện thoại, Tỉnh Miểu vẫn còn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Hắn nhìn quyển sách toán cao cấp 3 trên tay mình rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: “Miểu Miểu làm hết ư? Em hiểu nó sao?”
Tỉnh Miểu nghiêm túc trả lời: “Tự em làm hết đấy ạ, ban đầu thì thấy lạ nhưng xem một lát là biết ngay.”
Tịch Tư Ngôn bỗng nhiên nhớ ra đã tám tháng rồi hắn chưa dẫn Tỉnh Miểu đi gặp bác sĩ tâm lý để kiểm tra não bộ.
Hắn xoa xoa đầu Tỉnh Miểu: “Bé cưng giỏi quá!”
Nồi canh trên bếp sôi sùng sục.
“Ngoan, đi rửa tay rồi ăn cơm.” Hắn nói rồi xoay người vào phòng bếp.
Lúc rửa chén, Tỉnh Miểu cũng không ngồi chơi mà chạy theo giúp hắn, lau khô chén bát hắn đã rửa sạch rồi bỏ vào tủ bát.
Đây luôn là khoảng thời gian mà cậu thích nhất trong ngày, cậu thấy rất vui khi mình có thể giúp Tịch Tư Ngôn.
Tịch Tư Ngôn hỏi: “Lát nữa Miểu Miểu ngủ trưa dậy có muốn cùng anh ngoài chơi không?”
“Đi đâu chơi ạ?” Cậu hỏi lại.
“Đi gặp các anh chị khác, em còn nhớ anh Vương Tùng không, Miểu Miểu từng gặp anh ấy nhiều lần rồi đó. Đi ăn canh hàu đậu phụ hoa quế¹ em thích nhé.” Hắn dịu dàng nở nụ cười.
Tỉnh Miểu vui vẻ đồng ý rồi lại ấm ức xoa xoa bụng mình: “Ăn hàu có bị đau bụng không anh? Em không muốn đến bệnh viện đâu.”
Tịch Tư Ngôn cười đáp: “Lần này anh sẽ trông chừng em kỹ càng, ăn nhiều đậu phụ, ít hàu thôi.”
“Dạ~” cậu nhóc cười rộ lên, đôi mắt cong thành ánh trăng, lông mày cũng nhếch lên rất đẹp.
Tịch Tư Ngôn ngơ ngác nhìn.
Màu da của Tỉnh Miểu vốn đã trắng lại còn được Tịch Tư Ngôn chăm bẵm từng li từng tí, lâu ngày không ra khỏi cửa, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Làn da cậu như thiếu niên mười mấy tuổi, mịn màng căng bóng, chỉ là sắc mặt mãi không tốt lên được, vẫn trông tái lắm.
Thế nên bờ môi xinh đẹp lại càng bắt mắt hơn, hồng hào căng mọng.
Khi cười tươi thì khoé miệng lõm xuống, má trái còn có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tịch Tư Ngôn không thể không thừa nhận Tỉnh Miểu người đẹp nhất mà hắn đã từng gặp, bất kể là nam hay nữ.
Hắn dẫn cậu về phòng ngủ xong thì nằm xuống bên cạnh Tỉnh Miểu.
Tịch Tư Ngôn vốn không có thói quen ngủ trưa, nhưng Tỉnh Miệt bảy tuổi bắt buộc phải ngủ. Giáo viên ở viện phúc lợi đã bảo rồi, bé ngoan đều phải ngủ trưa.
Tịch Tư Ngôn ở bên cậu, ban đầu chỉ dỗ cậu ngủ xong lập tức rời đi, sau này hắn đi không được.
Hắn bắt đầu thấy buồn ngủ, bắt đầu quyến luyến căn phòng tối tăm lúc giữa trưa, và hơi thở của người thương.
Tỉnh Miểu gối đầu lên khuỷu tay hắn, một tay ôm gấu bông lần trước hắn gắp được ở công viên trò chơi, một tay nhút nhát nắm lấy ngón trỏ của hắn, nằm đối mặt với lồng ngực hắn.
Tịch Tư Ngôn dùng cánh tay che đi đôi mắt mình, che đi ánh sáng, che cả giọt nước ẩm ướt nơi khóe mắt.
Hắn lặng lẽ nghiêng người ôm chặt Tỉnh Miểu, cuối cùng cũng tìm được cảm giác chân thật lấp đầy khoảng trống tâm hồn.
__________________
(*) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD): là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.
(**) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
(¹) Canh hàu đậu phụ hoa quế (桂花豆腐牡蛎汤):
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất