Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 77: Không phải ngẫu nhiên

Trước Sau
Vương Dần Nhất lên xe đón anh đúng giờ đến khách sạn sang trọng để chuẩn bị tham gia bữa tiệc.

  Anh đang ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ xe, giơ tay chỉnh lại cà vạt, chợt nhớ tới chiếc Passat của mình.

  Lúc đầu anh không thích những chiếc xe to màu đen, nhưng việc lái chiếc xe đó đi chơi ở ngoại ô cùng Miêu Húc Chiêu Chiêu nhẹ nhàng tự tại,thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi trên xe limousine.

  Đến nơi, Vương Dần Nhất xuống xe, dùng ngón tay thon dài cài khuy bộ vest, sải bước vào khách sạn, gặp trợ lý Kiều ở sảnh, sau đó đi đến sảnh tiệc dưới sự dẫn đường của người phục vụ.

  Anh không phải là người sớm nhất cũng không phải là người muộn nhất, vừa đúng giờ. Vương Dần Nhất hai năm nay rất ít xuất hiện trước công chúng, công việc kinh doanh của gia đình đều được giao phó hoàn toàn cho người khác, trong bữa tiệc tối này anh không có ý định thân thiết với người khác, hôm nay anh tham dự chỉ vì Vương Diễm mà thôi, cho Lạc Thành chút mặt mũi.

  Vương Diễm đã lớn tuổi và chắc chắn sẽ là người cuối cùng bước vào địa điểm, Vương Dần Nhất quyết định đợi cho đến khi ông già đến rồi mới đứng lên chào những người nổi tiếng trong hội trường.

  Anh lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con chó lớn của sư tử.

  Một mỹ nữ cao mặc váy dài, đi giày cao gót đi về phía Vương Dần Nhất, trợ lý Kiều nhìn thấy cô liền sáng mắt, vui vẻ chào người đẹp: "Tiểu thư Dung Dung!"

  Cô em xinh đẹp nhìn thấy trợ lý Kiều, do dự một chút, nhấc váy lên, tránh né Kiều Nhị Cáp, vòng một vòng lớn rồi đi đến bên cạnh Vương Dần Nhất, sau đó nhếch đôi môi đỏ mọng lên nói: " Vương tiên sinh, chào buổi tối."... " Sau đó cô thấp giọng nói thêm: "Xin chào, trợ lý Kiều."

  Vương Dần Nhất gật đầu đáp lại.

  Người đẹp với thân hình bùng nổ này chính là cấp dưới Sư Diệc Quang được nhắc đến lúc chiều, tên là Hàn Dung.

  Sư Tử Ngốc có hai vị tướng yêu thích, một là thư kí Đỗ được Sư Tử lấy về làm vợ; người còn lại là trợ Lý Hàn, em họ của Sư Tử.

 Ai có thể ngờ rằng em họ của sư tử ngốc nghếch lại là chó.

  "Sư tổng bảo tôi tới đây tìm hiểu xem Lạc Thành là loài gì." Hàn Dung nhẹ giọng nói.

  Vương Dần Nhất chỉ vào Trợ lý Kiều nói: "Cho nên tôi mới đưa anh ta tới đây. Mũi chó khá thính."

  Trợ lý Kiều vẫy tay chào Hàn Dung.

  Hàn Dung nhìn thấy Vương Dần Nhất so sánh Kiều Nhị Cáp với mình, lớp trang điểm hoàn mỹ trên mặt sắp nứt ra, cô nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Tôi không phải chó."

  Trợ lý Kiều ở một bên nhiệt tình nói: "Từ nhỏ tôi đã lấy cô Dung Dung làm hình mẫu. Bộ lông trắng như tuyết của cô, không một chút tạp chất, là niềm mơ ước của mọi chú chó."

  Hàn Dung xấu hổ gần như ngất đi, cô hít một hơi thật sâu, quyết định không tranh cãi với Husky nữa, hất tóc nói: "Dù sao thì tôi cũng ở đây, đại diện toàn quyền của Sư tổng, Vương tiên sinh có yêu cầu gì đều có thể tìm tôi."

  Vương Dần Nhất và Sư Tử Ngốc mặc dù từ nhỏ đã đánh nhau, nhưng đối với cô em gái chó trắng lớn vẫn thân thiện, cười nói: "Hẳn là không có gì, tôi chỉ đến đây để kiếm cơm ăn thôi."

  Mấy người đang nói chuyện, một bên kia phòng tiệc vang lên tiếng vỗ tay, Vương Dần Nhất ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lạc Thành tới.

 Lạc Thành mặc một bộ lễ phục, thon thả thời trang, chiếc cúc kim cương trên cà vạt trước ngực tỏa sáng rực rỡ, trông lịch lãm và lấp lánh.

  Vương Dần Nhất thầm nghĩ, còn làm màu hơn cả mình.

  Anh bảo hai con chó bên cạnh, một đực một cái, hỏi: "Hai người nhìn ra là loài gì không?"

  Trợ lý Kiều và Hàn Dung đồng thời lộ ra vẻ mặt khó tả, sau đó đồng thanh nói: "Là cáo."

  Vương Dần Nhất nhướng mày.

  Anh lập tức cảm thấy nhàm chán, cùng một con cáo nhỏ tranh giành cũng không có ý nghĩa gì.

  Vương Dần Nhất muốn giữ thái độ khiêm tốn nhưng người khác lại không nghĩ vậy.

  Lạc Thành quay đầu nhìn về phía anh với nụ cười trên mặt.

"Vương Dần Nhất tiên sinh, thật tốt khi anh có thể đến." Lạc Thành mỉm cười như thể rất quen biết Vương Dần Nhất, "Anh sống ẩn dật quá khiến tôi lo lắng hôm nay anh không muốn tham dự nên mới xin Vương Diễm tiên sinh rất lâu."

  Chính cậu đã phá hỏng khoảng thời gian cuối tuần tuyệt vời của tôi, Vương Dần Nhất cũng cười, gió xuân đầy mặt, nói: "Nào có, tôi chỉ rời xa giới kinh doanh lâu rồi, không quen với những dịp công khai như vậy."

  Lạc Thành nheo lại đôi mắt mảnh dài nói: "Làm sao có thể? Ai không biết anh chính là quản sự của Vương gia chứ?"

  Vương Dần Nhất tiếp tục pha trò cùng anh ta: "Muốn tìm quản sự nhà tôi thì cứ hỏi cha tôi."

  Lạc Thành không có nói chuyện này với anh, anh ta ngẩng đầu nhìn hai trợ lý bên cạnh, tò mò hỏi Vương Dần Nhất: "Nghe nói Vương tiên sinh có một đứa con trai, gần đây lại kết hôn, sao anh không dẫn bạn nhỏ với người yêu đến?"

Hầu hết mọi người sẽ không nói điều này về hôn nhân và gia đình của người khác, chỉ những người đã điều tra Vương Dần Nhất mới biết rõ ràng như vậy.

  Vương Dần Nhất nhếch khóe môi tỏ vẻ không hài lòng.

  Lạc Thành nhàn nhã cười một tiếng: "Nghe nói vợ chồng Vương tiên sinh là cảnh sát, thật sự rất đáng ngưỡng mộ."

  Vương Dần Nhất hoàn toàn tức giận.

  Cuộc hôn nhân của anh và Miêu Húc chưa bao giờ được công khai, thay vào đó anh cố tình giấu tin vì sợ bị quấy rối, con cáo nhỏ này lại dám đi tra đến Miêu Húc, chạm đúng vào nghịch lân của Vương Dần Nhất.

  Vương Dần Nhất tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Lạc Thành, anh cao hơn Lạc Thành, cố ý giẫm gót chân lắc lư, làm ra bộ dáng tùy tiện, hơi cúi người xuống thấp giọng nói với Lạc Thành bên cạnh: "Tiểu hồ ly, muốn thử móng vuốt của mình thì phải nhìn rõ người, nếu đánh giá quá cao năng lực của mình mà chọn nhầm người, đến lúc đó móng vuốt gãy thì đừng về nhà khóc lóc với mẹ nhé."

  Nói xong, anh đứng thẳng người, cụp mắt xuống, từ trên nhìn Lạc Thành.

  Nụ cười trên mặt Lạc Thành biến mất trong vài giây, sau đó anh ta tiếp tục cười nói: "Còn có những vị khách khác mà tôi cần tiếp đãi. Tôi xin cáo từ trước. Hy vọng các anh có thể thưởng thức bữa tối hôm nay."

  Nói xong anh ta liền lắc mình rời đi.

Vương Dần Nhất ngồi tựa lưng vào ghế, chán nản lấy điện thoại ra.

  Thật là lãng phí thời gian.

  Rốt cuộc Hàn Dung là người Sư Diệc Quang, chào Vương Dần Nhất xong liền đi làm việc riêng, Kiều trợ lý nhìn bóng lưng cô mà ghen tị nói: "Tôi cũng muốn có bộ lông trắng như cô ấy."

  Vương Dần Nhất không nhịn được chọc phá ảo tưởng của anh ta: "Thôi đi, dù lông cậu có trắng cũng không thể vượt giống loài."

  Một lúc sau Vương Diễm cuối cùng cũng đến, Vương Dần Nhất đứng dậy đi về phía cha mình.

  Hai con hổ âm thầm chọc chọc trừng mắt nhau, tiện đà đè nén mâu thuẫn nội tâm, lần đầu tiên nhất trí đối ngoại.



  Sau vài câu nói vui vẻ hàn huyên với quan khách, bữa tối chính thức bắt đầu.

  *

  Khi Miêu Húc và Bạch Dụ đến khách sạn thì trời đã tối, đây là thời điểm thích hợp để nhà hàng khách sạn kinh doanh.

  Các cảnh sát còn đang đói bụng, Bạch Dụ bước vào sảnh khách sạn, nhìn những chiếc đèn chùm pha lê sáng rực bên cạnh, thở dài: "Nghe nói khách sạn này ở tầng cao nhất là siêu xa hoa, ở một đêm còn tốn nhiều hơn một tháng lương của chúng ta."

Miêu Húc nhìn anh ta một cái, nói: "Đừng nghĩ những cái đó, không liên quan đến chúng ta, làm nhanh còn đi ăn lẩu."

Nhắc tới lẩu Bạch Dụ liền đau thịt, bốn tên cảnh sát đói khát như sói đói, chắc còn có thể ăn cả tram dĩa thịt dê, sớm biết đã không khoác lác nói mời khách.

Khách sạn giám đốc ra tới tiếp đãi các cảnh sát, dẫn bọn họ đến địa điểm đã được kiểm tra, chấn chỉnh lần trước, đồng thời nói xin lỗi: "Bây giờ đang là giờ ăn tối cao điểm, nhất là hôm nay lại có tiệc tối cao cấp trên tàng, chắc không tiện đi khắp nơi được.

  Miêu Húc có thể hiểu được, nói: "Anh có thể giao báo cáo ra. Chỉ cần có ảnh cải chính, chúng tôi sẽ xem xét tình hình, nếu không có vấn đề gì lớn thì chúng tôi sẽ thông qua."

  Giám đốc rất biết ơn sự hợp tác của Miêu Húc.

  Mấy người đi tới đi lui dạo một vòng, giám đốc đã mang báo cáo cho cảnh sát xem xét.

  Miêu Húc nhân cơ hội hỏi toilet ở đâu, sau khi được chỉ đường, anh nói đồng nghiệp đọc báo cáo trước rồi ra ngoài giải quyết vấn đề cá nhân.

  Khi ra khỏi toilet anh không quay lại phòng ngay mà lảng vảng bên ngoài một lúc.

 Tầng này được làm bằng kết cấu đan xen, ở giữa dựng sảnh tiệc lớn, phía dưới là phòng làm việc và sảnh khách, tạo ra hiệu ứng chúng tinh củng nguyệt, những vị khách quý dùng bữa sẽ vờn quanh vị trí nổi bật nhất.

  Trang trí bên trong và bên ngoài cũng rất sang trọng, bố trí những mảng lớn pha lê, Miêu Húc vốn tưởng rằng nhiều pha lê sẽ rất thô tục, nhưng hóa ra nơi này lại không hề như vậy, trong suốt như pha lê, sáng sủa và tráng lệ.

Vừa rồi lúc vào khách sạn, Miêu Húc nhìn thấy ở đại sảnh có một tấm bảng chào mừng, hình như có những người nổi tiếng giàu có trong thành đang dùng bữa ở đây, hiện tại có vệ sĩ đứng bên ngoài phòng tiệc, Miêu Húc bằng mắt thường có thể nhận ra bọn họ đều đến từ một công ty an ninh nổi tiếng trong nước.

  Miêu Húc cảm thấy tâm lý của mình đủ tốt, cho dù không quan tâm bằng Bạch Dụ, cũng không khỏi than thở chênh lệch: bọn họ chỉ có thể làm công ở tầng dưới, còn kẻ có tiền thì ăn ở tầng trên.

  Anh đang thản nhiên đi lại, trong lúc đang kiểm tra thiết bị chữa cháy, anh nghe thấy có người đang trò chuyện ở gian bên cạnh.

  Họ là hai cô gái, họ không đóng cửa lại, Miêu Húc tình cờ nghe thấy vốn muốn nhắc nhở họ, nhưng nội dung cuộc trò chuyện của họ đã thu hút sự chú ý của anh.

  Hai cô gái này hình như là tiếp viên, đến phục vụ bữa tiệc và đang nghỉ ngơi.

  Họ đang nói về những vị khách quý trong bữa tiệc.

  Miêu Húc ban đầu không có hứng thú, nhưng họ nói rằng các ông chủ trong bữa tiệc đều rất đẹp trai, điều này khiến anh thấy thích thú.

  Trong ấn tượng của anh thì hầu hết doanh nhân đều có bụng bia.

  "Đã lâu rồi tôi không gặp nhiều anh chàng đẹp trai như vậy." Một cô gái nói: "Ông chủ của tôi, Lạc tiên sinh rất đẹp trai, hình như anh ấy từ nước ngoài về, quả thực rất lịch lãm. nụ cười thật dịu dàng và lịch thiệp."

  Miêu Húc cho rằng từ nước ngoài trở về không liên quan gì đến tính tình tốt.

  "Nói đến phong thái lịch sự, trong hội trường có một người nổi bật và lịch lãm không kém, nhưng tôi không biết người đó là ai." Một cô gái khác nói.

  Cô gái đầu tiên dạy dỗ hậu bối: "Em thế là không được, chúng ta thường đến những nơi cao cấp vì thế những người quan trọng phải được xác định rõ ràng. Lỡ như sau này có cơ hội mà không chuẩn bị tốt thì sao bắt lấy được."

Miêu Húc nghe xong cười lắc đầu, là con gái ai cũng thích câu chuyện cô bé lọ lem.

"Cho nên, em nói chính là ai? Hình dung một chút."

Cô gái nhỏ tuổi hơn nói: "Là người luôn ngồi một mình trong góc. Khi đứng lên anh ấy cao hơn cả Lạc tiên sinh. Ôi, đôi chân dài và khuôn mặt ưa nhìn kia. Còn đẹp trai hơn anh Lạc... Đôi mắt sâu thẳm như hút người khác vào".

  "Nhìn em si mê kìa." Đồng nghiệp chua chát nói: "Tôi biết em đang nói tới ai."

  Miêu Húc nghe được tiếng nói trong đó hơi trầm xuống, phải tốn chút công sức mới có thể nghe được cô gái nói rõ ràng: "Đó là thái tử Vương gia."

  "Chính là Vương gia bán nhà sao?" Trong phòng vang lên tiếng cảm thán.

  "Nhỏ giọng đi, đó là Vương gia đấy. Họ siêu giàu. Một nửa diện tích đất đai trong thành phố là do gia đình họ khai thác."

  "Aiii, vừa giàu vừa đẹp trai, chắc chắn phải nổi tiếng chứ. Sao tôi chưa từng nghe nói đến anh ấy nhỉ?"

  "Việc này em không hiểu." Tiền bối tiếp tục giáo huấn thế hệ trẻ: "Vị thái tử này luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, nhưng nghe nói anh ta nắm giữ quyền lực rất lớn, cao tầng Vương gia đều phải nghe anh ta."

Miêu Húc nghe rồi cảm giác không thích hợp, sao hai cô gái này lại chuyển từ giá trị nhan sắc sang bí mật hào môn rồi

 Không thể không nói, các cô gái lớn tuổi quả thực rất tinh thông tin đồn, Miêu Húc nghe được, vừa định rời đi thì nghe có người nói: "Nhưng dù anh ta có đẹp trai thì cũng đừng hoa si, anh ta còn có cả con rồi."

  Cô gái trẻ lập tức thất vọng nói: "Àii, tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm cha rồi."

  "Nghe nói đứa bé này đã năm tuổi, hình như đã ly hôn, nhưng tôi vừa nghe nói lại tái hôn. Nghe nói người tái hôn là một viên chức, Lạc tiên sinh tiết lộ, có lẽ là liên hôn gì đó. Dù sao họ cũng là những người giàu có. Chuyện phức tạp, không thể giải thích rõ ràng ".

"Phức tạp thật đấy..." Cô gái phát ra âm thanh ăn dưa, "Nhưng mà đẹp trai như vậy, dù phức tạp nhưng tôi vẫn muốn nhìn lại lần thứ hai."

  "Đừng nghĩ tới chuyện đó, trước đây tôi từng xem phỏng vấn anh ta rồi. Anh ta nói rằng bạn đời lý tưởng của anh ta là mẫu người ôn nhu hiền huệ lại có nội hàm. Vừa nghe đã biết là tiểu thư khuê các. Chúng ta chỉ việc ăn dưa thôi."

  Chẳng mấy chốc hai cô gái đang nói về thái tử Vương gia lại bắt đầu nói về những người khác, Miêu Húc rời khỏi phòng.

  Anh cau mày, cảm thấy hơi khó chịu.

  Chắc chắn là trùng hợp, trên đời có nhiều người họ Vương như vậy, hai người cùng họ mà có con năm tuổi cũng không phải chuyện lạ.

  Anh bước ra ngoài nhìn phòng tiệc phía trên từ bên dưới, sững sờ.

  Bên ngoài sảnh tiệc có vệ sĩ, khiến anh có cảm giác mình ở rất gần nơi đó nhưng thực ra lại rất xa.

  Những đồng nghiệp cảnh sát khác đã kiểm tra xong báo cáo trong phòng vệ sinh, chờ một lúc lâu, Miêu Húc vẫn chưa quay lại, Bạch Dụ nhịn không được nói: "Tôi ra ngoài xem xem."

  Một đồng nghiệp nói đùa: "Anh đây là không muốn mời khách nên chạy trốn hả?"

  Bạch Dụ cười nói: "Nếu tôi thật sự chạy trốn, cậu tới bắt tôi đi." Anh nhìn ra ngoài cửa, "Tôi đi tìm Tiểu Miêu xem cậu ấy có phải rơi vào toilet hay không."



  Bạch Dụ vừa đi ra ngoài liền gặp một nam một nữ ở rìa đại sảnh.

  Người đàn ông dường như đang quấy rầy người phụ nữ, không ngừng nói: "Tiểu thư Dung Dung, tôi rất muốn làm bạn với gia đình cô. Tôi nghe nói bố cô là chủ tịch hiệp hội, cô có thể giúp tôi giới thiệu ông ấy được không?"

  Người đẹp gần như suy sụp: "Sao lại muốn tham gia cùng chúng tôi làm gì? Anh là một con Husky mà!"

  Bạch Dụ tưởng là quấy rối nên nhanh chóng tiến tới ngăn cản, thế là ba người đụng phải nhau.

  Ba người đồng thời sửng sốt.

  Bạch Dụ tình cờ gặp được trợ lý Kiều và Hàn Dung, trợ lý Kiều kinh ngạc nhìn Bạch Dụ, giơ ngón tay chỉ vào anh, lúng túng nói: "Alaska?"

  Bạch Dụ trợn tròn mắt, không hiểu rõ tình huống, nhưng anh có thể khẳng định nam nữ trước mắt đều là chủng tộc đặc biệt.

  Kể từ khi thức tỉnh, ngoài Hùng Hùng, con người đặc biệt duy nhất mà anh nhìn thấy là Vương Dần Nhất. Thật trùng hợp khi anh gặp phải tận hai con khi đang đi trên đường, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên anh không thể phân biệt được họ là loại động vật nào.

Nhưng đối phương nhận ra anh, Bạch Dụ hồ nghi nhìn về phía trợ lý Kiều, hỏi: "Anh là?"

 Trợ lý Kiều tỉnh táo lại, nhiệt tình bắt tay anh: "Tôi cũng là chó kéo xe, tôi là chó husky."

  Bạch Dụ không ngờ lại gặp phải tình huống nhận thân thần kỳ bên ngoài nhà hàng của một khách sạn sang trọng thế này, anh sửng sốt, để trợ lý Kiều nắm tay mình lắc lên lắc xuống.

  Trợ lý Kiều rất cảm động: "Tôi hiếm khi gặp những đồng loại, nhưng hôm nay thế mà lại gặp được, thật may mắn." Anh quay sang Hàn Dung nói: "Tiểu thư Dung Dung, giờ ba chúng ta đã gom đủ, chúng ta có thể để lại thông tin liên lạc cho nhau."

  Bạch Dụ bị tình huống này làm cho choáng váng, kỳ quái hỏi thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh: "Vậy cô là Samoyed?"

1

  Hàn Dung cuối cùng phát điên: "Tôi không phải chó!"

  Lúc này Miêu Húc đột nhiên đi qua trước mặt ba người, đi lên cầu thang xoắn ốc mà không quay đầu lại, tựa hồ đích đến của anh chính là phòng tiệc phía trên.

  Bạch Dụ vội vàng hô: "Tiểu Miêu!"

  Sau đó anh nghe thấy bên cạnh có hai người đồng thời kêu lên, một người gọi "Cảnh sát Miêu", một người kinh ngạc nói: "Bà chủ?"

  Ba người lại nhìn nhau khó hiểu: "Hai người đều biết cảnh sát Miêu?"

Bọn họ không hẹn mà cùng gật đầu.

  "Cảnh sát Miêu trước đây đã giúp công ty chúng ta giải quyết án." Hàn Dung không chịu nổi bầu không khí ngu xuẩn giữa ba người, nhìn thấy Bạch Dụ mặc đồng phục cảnh sát, cô chủ động giải thích.

  "Tôi là đồng nghiệp của Miêu Húc." Bạch Dụ tự giới thiệu.

  Vì thế Bạch Dụ nhìn trợ lý Kiều hỏi: "Sao anh lại gọi Tiểu Miêu là bà chủ?"

Trợ lý Kiều từ từ giơ tay lên bịt miệng lại.

Lanh mồm lanh miệng trật đường ray, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc và tiền thưởng của anh sẽ lại bị trừ.

  Miêu Húc không vì ba người này mà dừng lại, anh trực tiếp leo lên đầu cầu thang, muốn tiến vào phòng tiệc, nhưng nhân viên ở cửa đã ngăn anh lại.

  "Xin chào ngài, ngài không được phép vào nếu không có thư mời." Nhân viên nói với giọng lịch sự nhưng lại có thái độ cứng rắn.

  Miêu Húc nhìn đám vệ sĩ đang đứng yên, biết mình nếu xông vào thì những người đó sẽ lao vào mình.

  Anh liếc về phía cửa phòng tiệc.

  Bản thân Miêu Húc cũng không thể giải thích được suy nghĩ trong lòng của mình, anh chỉ muốn nhìn một cái, nhìn rồi mới có thể an tâm.

 Anh sững sờ ở lối vào cầu thang, đột nhiên nghĩ đến mình chỉ cần gọi điện thoại là được, chỉ cần nghe được giọng nói của Vương Dần Nhất ở đầu bên kia điện thoại, anh có thể thoát khỏi cảm giác khó chịu này trong lòng.

  Ngay lúc Miêu Húc lấy điện thoại ra định gọi điện, một người đàn ông từ trong nhà hàng bước ra, người đàn ông này mặc một bộ lễ phục, đôi mắt hẹp dài, hai người nhìn nhau, Miêu Húc liếc nhìn đã nhận ra anh ta là người đàn ông đã hỏi đường trước cửa cơ quan ngày hôm đó.

  Lạc Thành vốn là đi ra ngoài hít thở không khí, không ngờ ở cửa lại nhìn thấy người không nên ở đây.

  Anh ta cười vui vẻ, ra lệnh cho người của mình không cản Miêu Húc nữa, nhìn Miêu Húc bước vào phòng tiệc.

  "Không ngờ hôm nay lại có thứ hay ho để xem, thú vị đấy." Lạc Thành nheo mắt, sờ sờ cằm, tự nhủ.

  Từ lúc Miêu Húc nhìn thấy Lạc Thành, trái tim anh bắt đầu chìm dần trong lồng ngực.

  Người ta nói anh rất nhạy bén, nhưng không giống như Bạch Dụ, anh ta có trực giác đáng sợ, còn anh thông qua quan sát cẩn thận mà biết được chân tướng mọi việc.

  Trên thế giới này thuần túy trùng hợp không nhiều, mà là nhiều điều tất nhiên, tỷ như người lạ mặt hỏi đường anh đột nhiên xuất hiện, điều này nhìn qua có vẻ giống như trùng hợp, nhưng trên thực tế lại có vô số nguyên nhân đằng sau.

  Những sự trùng hợp này khiến Miêu Húc chắc chắn rằng xác suất người mà anh đang nghĩ tới có mặt trong phòng tiệc là gần như 100%.

  Miêu Húc đột nhiên cảm thấy khiếp đảm, nếu bây giờ anh quay người rời đi, đi ăn tối với đồng nghiệp, sau đó trở về nhà đợi Vương Dần Nhất quay lại thì mọi chuyện sẽ như bình thường.

  Nhưng anh không khống chế được bước đi, kiên quyết bước vào phòng tiệc, nhìn vào góc khuất như hai cô gái vừa nói.

Sau đó anh thấy mục tiêu.

Người nọ cứ việc ngồi ở trong một góc, vẫn không thể bỏ qua khí tràng của anh ta, mọi người xung quanh đều trộm nhìn tới.

Anh ta mặc một bộ vest được cắt may khéo léo làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài. Sau đó Miêu Húc mới nhận ra rằng quần áo đắt tiền hợp với anh hơn tạp dề hay đồng phục công ty.

  Biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta cũng khiến Miêu Húc cảm thấy xa lạ.

  Ánh sáng trong sảnh tiệc được trang trí sang trọng cũng rất hoàn mỹ, chiếu sáng mọi ngóc ngách. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh ta, vạch ra những đường nét tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú này trước đây tràn đầy dịu dàng, bây giờ lại lạnh lùng xa cách, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo của kẻ thượng vị.

  Miêu Húc nhìn anh ta.

  Cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo lại, theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Miêu Húc, tất cả những biểu tình lạnh lùng đó đều vỡ vụn.

  Vương Dần Nhất đứng dậy, khiếp sợ nói: "A Húc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau