Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 90: Sự cố của bạn nhỏ 1

Trước Sau
Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu phát hiện người trước mặt chính là Miêu Húc, anh cũng cười nói: "Cảnh sát Miêu, thật trùng hợp." anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng đúng, trung tâm mua sắm này là của Vương gia."

  Anh chào Chiêu Chiêu: "Chào con, Chiêu Chiêu."

  Chiêu Chiêu rất vui mừng khi nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu, nhóc thoát khỏi tay Miêu Húc và chạy về phía Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu cười tủm tỉm xoa đầu nhóc.

  Miêu Húc cảm thấy chua khi nhìn thấy cảnh tượng này.

  Nhưng Chiêu Chiêu càng quan tâm đến đứa bé trong xe đẩy, nhóc nắm lấy thành xe đẩy nhìn vào trong, quả nhiên bên trong có một đứa bé trắng nõn, mềm mại.

  Bạn nhỏ Sư Ấu Dương mặc áo choàng trẻ em màu vàng, đang nằm trong xe đẩy, cười "khanh khách" với Chiêu Chiêu.

Sư tử nhỏ ở đây, hai người lớn đều phải né hết.

Chiêu Chiêu giơ ngón tay chọc vào má Sư Ấu Dương, Miêu Húc sợ làm tổn thương sư tử nhỏ, muốn ngăn cản, Đỗ Nhược Ngu cười lắc đầu nói không sao cả.

  Hai người lớn đứng sang một bên bắt đầu nói chuyện.

  Miêu Húc nói với Đỗ Nhược Ngu rằng họ đến đây để đặt mua quần áo cho Chiêu Chiêu, Đỗ Nhược Ngu cảm khái nói: "Chiêu Chiêu sắp tốt nghiệp mẫu giáo, Dương Dương cũng được nửa tuổi. Thời gian trôi qua thật nhanh."

  Miêu Húc cũng cảm thấy như vậy, hỏi: "Anh một mình đưa con đi chơi à?"

  Đỗ Nhược Ngu trả lời: "Chị Dung Dung đang đợi trên lầu, tôi đưa nó đi bơi." Anh sợ Miêu Húc không biết nên nói thêm: "Chị Dung Dung là quản lý Hàn Dung của chúng tôi, là em họ của Sư tổng."

  Miêu Húc biết quản lý Hàn và đã từng giao tiếp với cô trước đây, nhưng anh không ngờ rằng cô và Đỗ Nhược Ngu có quan hệ họ hàng với nhau, nhưng Miêu Húc lại nắm bắt được một điểm quan trọng khác: "Bơi lội?"

  Đỗ Nhược Ngu mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng ngần, cặp kính trên sống mũi lấp lánh: "Một nơi được thiết kế chuyên dụng cho con non bơi lội."

 Miêu Húc từng nghe nói có cha mẹ cho con học bơi từ khi còn nhỏ, nhưng bạn nhỏ Dương Dương nhìn thấy nước sẽ không biến thành sư tử con sao?

  Trợ lý Kiều, người đang làm bảng nền bên cạnh, nghe thấy ba chữ "Chị Dung Dung", hai mắt bắt đầu sáng lên, cơ hội làm quen đã đến, lần này anh phải thành công đột nhập vào giới của Dung Dung tiểu thư và trở thành một trong số hội viên.

  Mấy người trò chuyện một hồi, quyết định không chặn cửa thang máy nữa, chuẩn bị lên lầu làm việc riêng, Dương Dương nắm lấy ngón tay của Chiêu Chiêu, không chịu buông anh trai ra, Đỗ Nhược Ngu dỗ dành nhóc một hồi thì em bé mới buông móng vuốt béo béo ra.

  Chiêu Chiêu cũng không tình nguyện, muốn chơi cùng em trai mình.

  Miêu Húc suy nghĩ một lúc rồi nói với Đỗ Nhược Ngu: "Chúng tôi bên này không cần nhiều thời gian lắm. Anh ở tầng nào? Khi đến lúc tôi sẽ tìm anh."

  Đỗ Nhược Ngu nhanh chóng nói tầng lầu và tên cửa hàng, Chiêu Chiêu mới yên tâm, đi lại cạnh Miêu Húc, chủ động đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Miêu Húc.

  Miêu Húc nắm tay Chiêu Chiêu, nhìn Đỗ Nhược Ngu đẩy xe đẩy vào thang máy trước, sau đó đợi chiếc tiếp theo rồi cùng nhau đi đến cửa hàng quần áo.

  Trung tâm mua sắm này rất rộng, đầy rẫy các thương hiệu xa xỉ, ngoại trừ một vài cửa hàng bán túi xách ở tầng một có người xếp hàng, những nơi khác không có nhiều người, không gian rộng rãi, thanh lịch và thoải mái.

 Miêu Húc hiện tại đã bắt đầu học cách bình tĩnh lại, dù sao thì anh cũng phải chung sống với Vương Dần Nhất cả đời, anh hiểu bằng lý trí khoảng cách giữa hai người, chỉ cần anh đối xử với nó bằng trái tim bình thường thì không sao cả.

  Trợ lý Kiều dẫn Miêu Húc và Chiêu Chiêu vào cửa hàng quần áo, cửa hàng quần áo này chủ yếu bán quần áo nam, cũng bán một số quần áo con trai, Miêu Húc không biết nhiều về điều này, anh chỉ biết rằng cửa cửa hàng trông rất cao cấp.

  Trợ lý Kiều thường xuyên đặt mua quần áo cho Vương Dần Nhất nên anh quen thuộc với nơi này, người hướng dẫn trong cửa hàng cũng là chuyên gia, khi nghe trợ lý Kiều gọi Miêu Húc là "phu nhân", anh ta lập tức đối xử rất tốt với Miêu Húc..

  Nhà thiết kế đã hẹn trước cũng có mặt trong cửa hàng, đến xem xét chiều cao của Chiêu Chiêu, thân thiện hỏi Miêu Húc về kiểu dáng trang phục và yêu cầu mà anh mong muốn.

  Miêu Húc mặc dù không còn là thẳng nam, nhưng tâm trí vẫn là thẳng như thép, lựa chọn quần áo thật sự rất khó khăn.

  Anh so sánh các kiểu dáng được trưng bày trong cửa hàng và chọn ra một vài kiểu trong album, nhà thiết kế giải thích chi tiết cho anh, khiến anh choáng váng, cuối cùng quyết định chọn trang phục của một quý ông theo phong cách Anh.

  Một phong cách tương đối an toàn.

  Miêu Húc hỏi Chiêu Chiêu xem nhóc có thích nó không, Chiêu Chiêu gật đầu.

  Thực ra không quan trọng đó là gì, ban đầu nhóc muốn hóa trang thành một con vịt nhảy múa, nhưng cha nhóc và chú Miêu đã từ chối một cách tàn nhẫn.

  Nhà thiết kế muốn lấy số đo nhưng đứa trẻ rất ngại ngùng, túm lấy ống quần của Miêu Húc không chịu ra ngoài.

  Miêu Húc dỗ Chiêu Chiêu giơ hai tay xoay quanh, dùng thước mềm quấn quanh người đứa trẻ, Chiêu Chiêu cảm thấy ngứa ngáy, sợ tiếp xúc với người khác, vẻ mặt như khóc lại như cười.

  Miêu Húc bảo Chiêu Chiêu đừng lo lắng: "Chú ở bên cạnh con, không ai có thể làm tổn thương con đâu."

  Thẳng nam nổi tiếng là mua đồ nhanh chóng, đúng như Miêu Húc mong đợi, họ cũng rất nhanh chóng lo liệu quần áo.



 Chiêu Chiêu ôm cổ Miêu Húc không buông, Miêu Húc bế đứa trẻ lên, hẹn lấy quần áo và chào tạm biệt người hướng dẫn và nhà thiết kế của cửa hàng quần áo.

  Trong hoàn cảnh bình thường, người lớn khó có thể bế một đứa trẻ gần sáu tuổi, nhưng Chiêu Chiêu lại nhỏ con, Miêu Húc khi ôm cậu bé cũng không có vẻ lúng túng.

  Chỉ là Chiêu Chiêu gần đây đã cao lên, anh đoán trong một thời gian nữa anh sẽ không thể ôm nhóc vào lòng.

  Miêu Húc có chút xúc động, vội vàng nhân cơ hội ôm ôm cọ cọ đứa bé trong lòng thôi.

  Họ bước ra khỏi cửa hàng quần áo và đi đến tầng mà Đỗ Nhược Ngu đã báo cho họ.

  Tầng giữa của trung tâm mua sắm là một số cơ sở khác như thẩm mỹ viện và cửa hàng chăm sóc túi xách linh tinh, Miêu Húc bế Chiêu Chiêu đến bể bơi dành cho trẻ em, tò mò nhìn vào bên trong.

  Nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn họ vào, Miêu Húc phát hiện trong tiệm chỉ có Đỗ Nhược Ngu và Hàn Dung.

  Sau đó có một...con sư tử nhỏ đang ngâm mình trong hồ nước có nhiệt độ không đổi bên cạnh.

  Bể bơi bằng kính giúp anh dễ dàng ngắm nhìn khung cảnh dưới nước, nhân viên hỗ trợ chú sư tử nhỏ và điều chỉnh tư thế của nhóc. Cũng giống như những đứa trẻ con người bình thường, chú sư tử nhỏ có một vòng lông quanh cổ, nó dùng tứ chi lội trong nước, đôi mắt to đen mở to, trông rất vui vẻ.

  Miêu Húc bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt.

  Tiệm đã được Đỗ Nhược Ngu đặt trước, anh bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế cạnh Hàn Dung, nhìn con trai quạt nước, thấy Miêu Húc tới liền mời bọn họ tới ngồi.

  Khi Hàn Dung nhìn thấy những người cạnh Miêu Húc, sắc mặt cô lập tức tái xanh.

  Trợ lý Kiều nhiệt tình chào đón cô, hô: "Dung Dung tiểu thư."

  Hàn Dung bên cạnh có túi mua sắm lớn nhỏ, rõ ràng là vừa mới mua một đống đồ, đứng bật dậy khỏi ghế, nở một nụ cười khó coi với Miêu Húc rồi nói: "Cảnh sát Miêu, tôi rất vui được gặp anh, mặc dù rất muốn ôn chuyện với anh nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nên tôi đi trước một bước!"

Cô nói xong trong một hơi, cầm chiếc túi mua sắm bên cạnh rồi bỏ chạy trên đôi giày cao gót.

  Trợ lý Kiều thấy vậy cũng nói với Miêu Húc: "Bà chủ, tôi đi theo đuổi ước mơ của mình, lát nữa sẽ đón anh!"

  Nói xong, anh ta cùng Hàn Dung chạy ra ngoài, lấy trong tay ra một tờ giấy vừa chạy: " Dung Dung tiểu thư! Tôi mang sơ yếu lý lịch đến. Cô giúp tôi nộp cho bố cô và cho tôi gia nhập tổ chức của cô với!"

  Hàn Dung nổi điên, tức giận nói: "Sao cậu lại mang theo thứ đó bên mình! Tôi đã nói nhiều lần rồi, cậu là con chó! Đừng lẫn với chúng tôi!"

  Miêu Húc nhìn hai người lần lượt rời đi, nghi hoặc hỏi: "Theo đuổi giấc mơ gì?"

  Đỗ Nhược cười ngu ngốc: "Từ chó biến thành sói."

  Miêu Húc không hiểu, kệ trợ lý Kiều, ngồi bên cạnh Đỗ Nhược Ngu ôm Chiêu Chiêu trong tay.

  Chiêu Chiêu tò mò nhìn con sư tử nhỏ trong ao, ánh mắt dõi theo chuyển động của con sư tử nhỏ.

  Miêu Húc cũng tò mò hỏi: "Cho trẻ con bơi có ích lợi gì không?"

  "Bởi vì ở nhà có bể bơi, mỗi lần chỉ mới buông ra là Dương Dương sẽ bò về phía bể bơi, thay vì để nó rơi xuống nước, tốt nhất là đưa nó ra ngoài bơi, ít nhất sẽ an toàn hơn. Đỗ Nhược Ngu nghiêm túc nói: "Cửa hàng này tình cờ có thể đón tiếp con non nên tôi thường đưa con đến đây."

Miêu Húc: "......" Nuôi con thật không dễ dàng.

Chiêu Chiêu rất muốn tới gần chút nữa xem, Miêu Húc liền để nhóc xuống dưới, nhóc lập tức nhảy xuống khỏi đầu gối Miêu Húc, chạy đến cạnh tường hồ nước pha lê, dán đôi tay lên lớp kính.

Sư tử nhỏ chèo về phía nhóc, trong miệng phun bong bóng, cái bụng tròn vo ở nước gợn phập phồng. Dương Dương thấy Chiêu Chiêu, chân trước vươn tới hướng về phía Chiêu Chiêu quẫy nước lung tung, chọc cho Chiêu Chiêu nhếch miệng cười.

  Hai đứa nhỏ đang giao tiếp qua tấm kính, Đỗ Nhược Ngu hỏi Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, con có muốn cùng bơi không?"

  Chiêu Chiêu quay đầu lại ngượng ngùng lắc đầu.

  Đây là thứ dành cho em bé chơi, nhóc đã là đứa trẻ lớn.

  Hai người lớn để hai đứa trẻ một mình chơi và ngồi trò chuyện, con của Đỗ Nhược Ngu mới được nửa tuổi đã bắt đầu hỏi Miêu Húc về trường mẫu giáo, điều này khiến Miêu Húc vô cùng bội phục.

Đỗ Nhược Ngu làm thư kí, kỹ năng nói chuyện tất nhiên không lời gì để nói, rất biết dẫn đề tài, chưa bao giờ tẻ ngắt, tới cuối cùng Miêu Húc còn hoảng hốt, không ngờ anh cũng có ngày tám chuyện nhà với người khác nữa ngày.

Đứa nhỏ cũng không thể bơi quài, Đỗ Nhược Ngu thấy thời gian không sai lắm, đứng lên cười tủm tỉm nói: "Vốn muốn mời cậu cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng tôi không mang bình sữa tới, chỉ có thể mời lần sau vậy."

Miêu Húc hiểu là tạm biệt, vội vàng nói: "Về sau có rất nhiều thời gian."



Sau khi sư tử nhỏ ra khỏi nước, nhân viên công tác kiên nhẫn lau khô da lông. Chiêu Chiêu ngồi bên cạnh dùng tay cào cằm sư tử nhỏ, Dương Dương hưởng thụ lăn qua lăn lại trên thảm lông.

Chờ lông trên người khô hết, Đỗ Nhược Ngu tốn công dỗ con thật lâu, kết quả Dương Dương như thế nào cũng không chịu biến trở về hình người, anh xấu hổ nói: "Con còn quá nhỏ, mỗi lần ra khỏi nhà lại phiền điểm này."

Miêu Húc biết rất nhiều đứa nhỏ đến tuổi đi nhà trẻ còn không thể khống chế biến thân, cũng không nên ép sư tử nhỏ.

Cuối cùng Đỗ Nhược Ngu rốt cuộc từ bỏ, lấy áo choàng bọc sư tử nhỏ lại, bỏ vào xe nôi, xụ mặt nói: "Nếu như bị người thấy thì nói là chó."

Miêu Húc: "......"

Cuối cùng, hai bên dẫn theo con cái, gọi trợ lý và quản lý về, chuẩn bị chia tay ở lối vào tầng một của trung tâm mua sắm.

  Khi Hàn Dung quay lại, trên tay cô lại cầm thêm mấy túi mua hàng, trốn sau lưng Đỗ Nhược Ngu, không chịu nói chuyện với trợ lý Kiều.

  Trợ lý Kiều đứng bên cạnh Miêu Húc, chán nản nói: "Dung Dung tiểu thư thật sự rất nhanh nhẹn, tôi không thể theo kịp, tôi còn cần luyện tập thêm."

Miêu Húc muốn hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì chứ, tâm tư Husky quả nhiên rất khó đoán.

Tài xế của Đỗ Nhược Ngu trực tiếp chạy đến cửa trung tâm thương mại, Miêu Húc dẫn Chiêu Chiêu đi ra ngoài.

Đoàn người đứng trước cửa lớn trung tâm, Miêu Húc khom lưng nói với Chiêu Chiêu: "Chào tạm biệt chú Đỗ với em trai Dương Dương đi."

Chiêu Chiêu hôm nay chơi với sư tử nhỏ hết buổi chiều vô cùng vui vẻ, hiện tại nói tạm biệt mà nhóc còn luyến tiếc.

Nhóc chạy đến cạnh xe nôi, nắm lấy mép xe nôi, cúi đầu nhìn sư tử nhỏ, sư tử nhỏ bị Đỗ Nhược Ngu bọc đến kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ lông xù xù, thoạt nhìn thật sự rất giống chó......

Đúng lúc này, Miêu Húc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn xung quanh khắp nơi, nhíu mày nói: "Hình như có điểm không thích hợp."

Những người khác nghi hoặc nhìn anh, anh dựng tai, chỉ chỉ nơi xa: "Bên kia có âm thanh."

Hướng Miêu Húc đang chỉ chính là khu đất mới của Vương, khu nhà đó rất gần trung tâm mua sắm, đây là một trong những nguyên nhân khiến khu nhà này đắt đỏ như vậy. Ngôi nhà hiện đang trong giai đoạn cấp vốn, nhiều tòa nhà đã được xây dựng, nhưng tường bên ngoài chưa được sơn đẹp, giàn giáo được dựng lên bên ngoài, nhìn từ xa trông giống như một công trường.

  Ngay lúc mọi người đang theo tay Miêu Húc nhìn về phương xa, điện thoại di động của trợ lý Kiều vang lên, anh bắt máy, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

  Trợ lý Kiều cúp điện thoại, nói với Miêu Húc: "Bất động sản có vấn đề."

  Miêu Húc lập tức nghĩ đến mấu chốt: "Là Lạc Thành?"

  Lạc Thành gần đây quấy rối công ty Vương gia, tạo ra một số tin tức tiêu cực, không ngờ hôm nay lại tình cờ đụng phải hiện trường.

  Trợ lý Kiều gật đầu, trên mặt có chút lo lắng: "Chúng ta đi nhanh thôi, trung tâm mua sắm sắp đóng cửa, có thể có một số người của họ ở đây. Bà chủ, anh cùng Chiêu Chiêu về trước đi, tôi ở lại xử lý."

  Nếu Miêu Húc ở một mình, anh sẽ đi theo trợ lý Kiều để bắt người, nhưng anh còn mang theo đứa con. Miêu Húc gật đầu dặn dò trợ lý Kiều cẩn thận, đồng thời nhanh chóng bảo Đỗ Nhược Ngu nhanh chóng rời đi, chú ý an toàn trên đường.

 Cùng lúc đó, nhân viên an ninh bắt đầu tập trung ở lối vào trung tâm thương mại và đang kiểm tra người bên trong, ba người muốn ra khỏi cổng nhưng đã bị chặn lại.

  Nhân viên bảo vệ đang định tra hỏi ba người, ba người nhìn nhau, đột nhiên dùng lực hất văng nhân viên bảo vệ rồi chạy nhanh.

  Các nhân viên bảo vệ đã mất cảnh giác, phải mất một lúc mới đuổi kịp.

  Ba người hiển nhiên đã chuẩn bị tốt, đã phát hiện đúng thời điểm tẩu thoát, đúng vào lúc này, trong trung tâm thương mại xảy ra náo loạn, dường như một cái bẫy đã sắp đặt trước đã được kích hoạt, khiến khách hàng hoảng sợ.

  Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn, Miêu Húc và những người khác vừa lúc đã có mặt ở cửa. Miêu Húc là người đầu tiên phản ứng lại, anh đứng ở cửa bên cạnh, theo bản năng đưa tay ra ngăn cản ba người.

  Người chạy phía trước nhìn thấy Miêu Húc đứng giữa đường, trong nháy mắt biến thành thú.

  Đó là một con chó rừng.

  Chó rừng nhảy lên và nhảy qua Miêu Húc, sau khi hạ xuống, nó nhìn thấy một chiếc xe đẩy trước mặt, chó rừng lại nhảy lên và ngậm lấy đứa bé trong xe đẩy trong miệng.

  Chuỗi hành động này nhanh đến mức những người lớn khác không kịp phản ứng, chỉ có Đỗ Nhược Ngu đang ôm xe đẩy là ở gần hơn.

  Đỗ Nhược Ngu là thư ký, chỉ có thể coi là tú tài, làm sao có thể đề phòng một con chó rừng ranh mãnh cường tráng được.

  Nhưng Chiêu Chiêu vẫn đứng ở bên cạnh.

  Đứa bé Vương Anh Chiếu nhìn thấy một con thú không hiểu sao lao về phía mình, cướp lấy em trai Dương Dương của mình, máu trong đầu nhỏ sôi sùng sục, nhóc cũng không quan tâm nhiều như vậy, liền nhảy lên, hóa thành một con hổ nhỏ, lấy đà tại chỗ, dùng móng vuốt móc vào cơ thể chó rừng rồi ngao ô, cắn và,o cổ chó rừng.

  Cổ chó rừng đau nhức, nó chạy càng nhanh hơn, thậm chí nó còn ngậm một con trong miệng và cõng một con trên lưng bỏ chạy về phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau