Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 89
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Lâm Diêu vội vàng chạy tới bệnh viện, ở đó đã có đầy đủ người. Hai ông bà họ Tập, Tư Đồ và Hoắc Lượng.
Tư Đồ thấy Lâm Diêu tới, liền gọi hắn lại. Lâm Diêu nhìn Tập Đông Bình ngồi trên giường, trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều điều muốn hỏi hắn.
Lúc này, Hoắc Lượng mở miệng đầu tiên.
“Tôi biết các anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi, chuyện hắn biết tôi cũng biết, làm phiền các anh cho hắn thêm chút thời gian nghỉ ngơi, có gì muốn hỏi thì hỏi tôi đi.”
Tập Quang Vinh u ám nhìn Hoắc Lượng, cảm giác giống như hận không thể bóp chết hắn liền tại chỗ. Mà đối với thái độ muốn gánh vác thay của Hoắc Lượng, Tư Đồ hoàn toàn không đồng ý.
“Hoắc Lượng, có vài chuyện không phải cậu muốn sao thì nó sẽ như thế. Nếu Đông Bình không nói rõ ràng mọi chuyện, hắn cũng phải ra tòa.”
“Anh…”
“Hoắc lượng, cậu im lặng một chút.” Tập Đông Bình yếu ớt rốt cuộc cũng lên tiếng.
Hoắc Lượng cắn răng không lên tiếng, Tập Đông Bình nhìn hắn một cái, lại nhìn mọi người, “Ở trong mắt tôi, Tiểu Tuyết là một cô gái tốt, lúc những người khác xa lánh tôi, cũng chỉ có Tiểu Tuyết chịu đối xử với tôi như bạn bè bình thường. Chuyện giữa tôi và Hoắc Lượng, tôi rất sợ bị mọi người biết, đành phải theo đuổi một cô gái, ngoài Tiểu Tuyết ra, tôi không có lựa chọn nào khác. Thế nhưng cũng không bao lâu, Tiểu Tuyết phát hiện tình cảm giữa tôi và Hoắc Lượng, cổ không tức giận, còn tiếp tục làm bạn gái của tôi, khi đó ba chúng tôi chơi chung vô cùng vui vẻ.
Nhà Tiểu Tuyết rất nghèo, cổ thích học, còn muốn làm bác sĩ, nhưng mà nhà cổ không có tiền.”
“Cho nên, cô ta chủ động tìm Thư Nhã, muốn Thư Nhã giới thiệu một người đàn ông có tiền cho mình?” Tư Đồ ngồi bên giường bệnh hỏi một câu, giọng rất thấp.
“Đúng vậy. Chuyện này ban đầu chúng tôi không ai biết, sau đó tôi sợ làm lỡ mất cơ hội gặp chân mệnh thiên tử của Tiểu Tuyết, đưa ra yêu cầu chia tay, cổ mới nói cho tôi biết. Nhưng mà cổ không nói người đàn ông kia là ai, chỉ nói tôi nghĩ cho kỹ, lỡ như trong trường có tin đồn gì, tôi sẽ mất hết mặt mũi. Cho nên cổ đồng ý diễn một màn cổ bị bỏ rơi, chỉ là tôi không chịu, tôi không thể làm chuyện vong ân bội nghĩa.
Sáng hôm cổ bị tai nạn tôi…” Nói tới đây, Tập Đông Bình nhắm mắt lại, giống như không muốn nhớ lại ký ức đau đớn đó. Hoắc Lượng đứng bên cạnh cực kì đau lòng, khẽ cắn môi như phải nói bằng bất cứ giá nào, hắn lên tiếng, “Ngày 4 tháng 1, lúc 5:30 sáng, Tiểu Tuyết gọi điện cho Đông Bình. Khi đó, Đông Bình đang mướn phòng với tôi, chúng tôi đều mệt chết, không có nghe điện thoại của cổ…”
“Tôi nghe thấy, tôi có nghe thấy tiếng điện thoại…” Tập Đông Bình ôm đầu khóc nức nở, hình dáng này không ai nghĩ là đang giả bộ, hắn thật sự rất hối hận, rất đau khổ.
“Tôi quá mệt, chúng tôi âu yếm cả đêm, tôi thật sự rất mệt, không nhìn xem là ai gọi. Nếu tôi nhìn một cái, chỉ là liếc một cái thôi, tôi…”
“Tụi bây… đúng là muốn chọc cho tao tức chết mà!” Tập Quang Vinh không nghe nổi nữa, giơ tay đánh Hoắc Lượng.
“Ba, đừng đánh cậu ấy!” Tập Đông Binh gào thét muốn ngăn cản Tập Quang Vinh đánh Hoắc Lượng, thế nhưng cơ thể yếu ớt không cho hắn làm vậy, bà Tập đứng sững sờ không biết phải làm thế nào. Kết quả, Tư Đồ bị bọn họ cãi nhau ầm ĩ mà nhức đầu, đứng ra kéo Tập Quang Vinh.
“Anh bớt nóng đi, nói rõ ràng mọi chuyện trước đã.”
Tập Đông Bình không để ý Tập Quang Vinh tức giận, kéo Hoắc Lượng lại nhìn vết thương trên mặt đối phương. Có lẽ trải qua một lần sinh tử, có lẽ xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ sự thành khẩn của Hoắc Lượng cho hắn dũng khí, lau đi những giọt nước mắt, hắn ngẩng đầu nói, “Nếu buổi sáng hôm đó tôi bắt máy của Tiểu Tuyết, có lẽ cổ sẽ không chết, chuyện này vẫn luôn khiến tôi cảm thấy áy náy. Không chỉ vậy, vì cái chết của Tiểu Tuyết mà tôi bị đả kích rất lớn, chứng sợ vật nhọn lại tái phát, còn nghiêm trọng hơn lần trước nữa. Hoắc Lượng biết khúc mắc trong lòng tôi là cái gì, cho nên khi hai bác Lương tới điều tra nguyên nhân cái chết của Tiểu Tuyết, cậu ấy vẫn luôn lén để ý tới chuyện này. Cậu ấy biết được từ Giai Nam là Thư Nhã cũng có liên quan, Hoắc Lượng, cậu ấy…”
Hoắc Lượng nhận lấy chủ đề, nói tiếp, “Tôi rất ích kỷ, lúc nhận ra được sự nguy hiểm tôi lại bỏ rơi Giai Nam, vì Đông Bình, tôi nhất định phải biết chuyện từ Giai Nam. Khi tôi phát hiện Thư Nhã bắt đầu tiếp cận mấy nhân chứng sau lưng Giai Nam, tôi lập tức bảo vệ Đông Bình mọi lúc mọi nơi, mấy lần Thư Nhã muốn tiếp cận Đông Bình đều bị tôi ngăn cản. Tôi không biết Thư Nhã muốn làm gì, nhưng trực giác cho tôi biết, không thể để cô ta tới gần Đông Bình được.
Giống như tôi cảm giác, sau khi Giai Nam nói cho tôi biết chuyện xảy ra tối ngày 12, tôi liền biết mình đã làm đúng. Nhưng mà tôi chỉ nghĩ Thư Nhã đang giúp hai ông bà họ Lương điều tra, cuối cùng hai ông bà lại giết người, tôi không biết cũng không nghĩ tới Thư Nhã lại tham gia giết người. Khi đó tôi chỉ muốn bảo vệ Đông Bình mà thôi.”
Lâm Diêu không biết những người khác có hiểu tình cảm giữa hai người này không, thế nhưng hắn hiểu Hoắc Lượng, cũng có hảo cảm với cậu bé này, cho nên quyết định giúp bọn họ.
“Tập Đông Bình, có phải cậu phát hiện thi thể trước Tử Hi không?”
Tập Đông Bình nhìn Lâm Diêu, gật đầu, “Chiều ngày 13 tôi đến câu lạc bộ thì phát hiện những thi thể này. Tôi lập tức nghĩ tới ba mẹ của Tiểu Tuyết, tôi biết chắc là do bọn họ giết. Lúc đó tôi rất rối, cái chết của Tiểu Tuyết tôi cũng có trách nhiệm, sau đó tôi cũng chưa từng giúp đỡ hai bác Lương, nên cảm thấy rất áy náy. Ba mẹ tôi và Hoắc Lượng, bọn họ bảo vệ tôi kỹ quá, tôi cảm giác mình như một tên hèn nhát, tôi muốn, muốn vì họ làm chút chuyện.”
“Ngu ngốc! Nếu muốn giúp tại sao không nói thật, tại sao còn nhảy lầu?” Tư Đồ đột nhiên trách móc Tập Đông Bình, Lâm Diêu đứng bên cạnh vỗ vai hắn, như bảo hắn đừng nóng.
Tập Đông Bình đối với trách móc của Tư Đồ cũng không thấy áy náy, hắn rất bình tĩnh nói, “Sau khi Tiểu Tuyết chết, tôi mơ hồ hiểu ra được một chút, bạn trai có tiền kia của cổ có thể là hung thủ, nhưng bác trai không có khả năng chạm tay tới người đó. Tôi đoán cảnh sát các anh sẽ bắt đầu điều tra từ những người chết, chẳng biết điều tra tới chừng nào mới tới người đó, mà trước khi tới đó, người đàn ông đó có thể bắt đầu gây khó dễ. Vậy thì nếu như tôi, nếu như tôi làm thuốc dẫn, dẫn đến cái chết của Tiểu Tuyết, có phải cảnh sát các anh sẽ bắt đầu điều tra lại vụ án của Tiểu Tuyết không?
Sau lần bị bắt cóc mấy năm trước, bộ đội đặc chủng của công ty ba tôi đã dạy tôi cách phòng thân, còn dạy tôi làm sao nhảy từ trên cao xuống không bị thương nặng, cho nên tôi mới chọn nhảy lầu. Tôi có nói với Hoắc Lượng quyết định của mình, tôi biết cậu ấy sẽ hiểu.”
Lâm Diêu nhìn Hoắc Lượng, thấy hắn nhíu chặt mày, tựa như đang nhẫn nhịn cái gì, liền hỏi, “Sau đó thì sao? Cậu làm theo quyết định của Tập Đông Bình, từng bước dẫn tôi và và Tư Đồ phát hiện vấn đề trong vụ án của Lương Tuyết?”
“Không làm thế còn còn có thể làm sao? Tôi không ngăn cản hành vi sai trái của Đông Bình đúng lúc đã là sai, ngoại trừ không thể làm Đông Bình thất vọng ra, tôi còn có thể làm gì?”
Lâm Diêu nhận ra Hoắc Lượng là một người trọng tình nghĩa, nhưng lúc đó hắn không biết Thư Nhã có vấn đề gì, không thể là làm gì khác hơn là giấu diếm. Về phần Chung Giai Nam, nói mọi chuyện đều nghe theo Hoắc Lượng, cho nên mới có thể…
Lúc này Tư Đồ lén lút kéo Tập Quang Vinh ra ngoài, trước tiên đưa cho hắn điếu thuốc, hai người không nói gì, hút xong điếu thuốc, Tư Đồ mới nói, “Tập đại ca, anh phải thừa nhận, thằng nhóc Hoắc Lượng đó đã cứu Đông Bình một mạng.”
“Sao tôi lại có một đứa con như vầy chứ.” Tập Quang Vinh phiền muộn, phiền muộn cực kì.
Tư Đồ lắc đầu, dùng giọng nói khổ não, “Không ai muốn bản thân mình có xu hướng tính dục khác với người bình thường, khi sinh ra đã như vậy rồi. Đừng hy vọng sẽ thay đổi được cái gì, chỉ càng khiến Đông Bình đau khổ hơn. Có không ít cặp đôi đồng tính vì bị gia đình phản đối, ép buộc, thậm chí là dùng vũ lực mà đi đến con đường hút chích, nghiện ngập, quan hệ bừa bãi, có người còn tự sát, anh cũng đâu muốn Đông Bình trở thành một trong số họ?”
Tập Quang Vinh không nói lời nào, lại rút một điếu thuốc khác.
“Tập đại ca, không gạt anh, cảnh sát họ Lâm kia là người yêu của tôi.”
Tập Quang Vinh trợn to mắt nhìn Tư Đồ, thật sự không thể tin.
“Lạ lắm sao? Tôi sinh ra đã là người song tính. Nhưng mà khi tôi gặp cậu ấy, cậu ấy khiến tôi cam tâm tình nguyện đời này không có con, hai chúng tôi cũng ở chung lâu rồi, mỗi ngày trôi qua rất hạnh phúc. Qua mấy năm nữa, tôi định nhận nuôi hai đứa con trai, dạy tất cả bản lĩnh của chúng tôi cho hai đứa nó, sau đó dẫn cậu ấy đi du lịch khắp thế giới. Cuộc đời tôi tuy không có cốt nhục để lại cho đời sau, nhưng lại vô cùng đặc sắc.”
Nụ cười cuối cùng của Tư Đồ khiến Tập Quang Vinh nhìn ngẩn người, rất lâu sau cũng không có phản ứng.
Lại một tuần trôi qua, một buổi tối nọ, Tư Đồ đang ngồi trên sô pha xem TV, Tiểu Diêu của hắn đã ngủ tròn một ngày đêm, hắn lại bận với lời mời nhậu nhẹt của Cá Mập, quậy trong quán bar cả ngày. Về đến nhà muốn ôm người yêu dấu, vậy mà người này lại chui vào phòng tắm, cả tiếng rồi không chịu ra.
“Cục cưng à, em tắm xong chưa? Buổi chiều Diệp Từ gọi cho anh, nói hắn với Tiểu Đường 7h30 sẽ về tới, muốn mời chúng ta đi ăn. Cái tên đó đúng là không có lương tâm, đưa Tiểu Đường đi chơi, không biết chúng ta ở đây bận tối tăm mặt mũi. Tối nay phải ăn cho hắn trả tiền chết, không ăn được từ 80 tới 100 ngàn, anh sẽ khó chịu!”
Tư Đồ ngồi trên ghế sô pha oán trách Diệp Từ, chợt nghe tiếng cửa phòng tắm mở, máu mũi xém nữa không kiềm được mà đổ ra!
Người yêu của hắn, cả người còn ướt, đứng trước cửa phòng tắm nhìn hắn, từ trên xuống dưới chỉ quấn mỗi cắn khăn bên hông. Tư Đồ nuốt nước miếng, vô cùng nghiêm túc nói, “Em có dám đi qua đây không?”
Lâm Diêu im lặng, mỉm cười bước từng bước tới gần Tư Đồ, cúi đầu nhìn hắn.
“Cục cưng, em không muốn đi ăn cơm?”
“Để cơ hội bắt Diệp Từ trả tiền khi khác, bây giờ tôi muốn dương oai trên giường với anh.”
“Đừng giỡn với anh nữa, mấy bữa nay anh chưa được nghỉ ngơi, em thì ngủ cả ngày, cũng không quan tâm anh có mệt không, giờ này còn dụ dỗ anh nữa, đúng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà.”
Lâm Diêu nhìn hắn ẩn nhẫn, lè lưỡi liếm môi một cái, một chân gác lên sô pha, để chỗ nào kia như ẩn như hiện.
Tư Đồ biết mình sắp chịu hết nổi, yêu tinh lại xuất hiện, hắn căn bản không chống đỡ được. Nhưng mà, nhưng mà…
Nhìn Tư Đồ còn đang giãy dụa, Lâm Diêu không nhịn được, rút chân về, túm cổ áo Tư Đồ xách lên, xoay người kéo đối phương về phòng ngủ, còn nói, “Tối nay đừng hòng đi đâu, không vắt kiệt anh, tôi không phải họ Lâm!”
Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, Tư Đồ bị Lâm Diêu đẩy ngã lên giường, sau đó cưỡi lên người.
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu giật cái khăn tắm quăng đi, lửa trong người bị đốt bừng một phát! Một tay xoa nhẹ lên mông Lâm Diêu, thấy đối phương híp mắt lại, cực kì hưởng thụ hừ một tiếng.
“Cục cưng, chúng ta bao lâu rồi không có làm nhỉ?”
“Hơn một tháng.”
“Lâu vậy sao?”
“Ừ.”
Tư Đồ ngồi dậy ôm hông Lâm Diêu, ngọt ngào liếm liếm môi đối phương, hỏi, “Em nghĩ kỹ chưa?”
“Tư Đồ, trên đời này chỉ có anh mới khiến tôi thay đổi, không biết tiết chế thế này.”
“Không thích sao?”
“Thích muốn chết. Cũng không biết nữa, hàng có sẵn của anh hôm nay có thể thỏa mãn tôi không?”
“Chồng đây nguyện vì em tinh tẫn nhân vong!”
Xoay người một cái Tư Đồ đã đè Lâm Diêu xuống giường, nụ hôn cuồng nhiệt khiến hắn vuốt ve cơ thể đẹp đẽ của Lâm Diêu không có một quy tắc nào, người dưới thân cũng tích cực đáp lại, luống cuống cởi quần áo của Tư Đồ.
Tư Đồ không có tâm trạng làm bước dạo đầu, thò tay mở ngăn kéo, lục một hồi thì…
“Tiểu Diêu, em lại vứt bao nữa!”
“Dẹp đi, xài mấy cái đó không có cảm giác gì hết.”
“Em có cảm giác nhưng người xử lý là anh mà, em vứt đống bao rồi thì rửa cực lắm đó?”
“Không muốn đúng không? Không muốn thì đi ăn với Diệp Từ đi.”
“Yêu tinh, hôm nay không làm em dễ bảo là không được mà, cứ thích đi tạo phản!”
“A, a, đúng rồi, cứ như vậy, Tư Đồ, tiếp tục đi, a…”
Kết quả chính là như vậy, hai người cho Diệp Từ leo cây, ở nhà ân ân ái ái, mãi cho đến khi sức lực cạn kiệt.
Hết chương 43.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất