Chương 49: Phiên ngoại 03
Mẹ Tề và bố Tề đều ra nước ngoài, Tề Minh Dập chẳng gặp họ nữa, anh chỉ gửi một khoản tiền vào tài khoản của họ hằng tháng. Tề Minh Dập vẫn còn hai người anh trai, họ đều đang tìm cách vực dậy công ty, ngặt nỗi tường sụp ai ai cũng đùn đẩy, không có kẻ nào dám đắc tội với người khác chỉ vì nhà họ Tề lụn bại, xoay xở tới lui toàn là công sức dã tràng.
Tề Minh Dập chẳng hề lộ diện trước mặt công chúng, song anh vẫn chăm chỉ sáng tác. Anh có thể miễn cưỡng hít thở trong cái gọi là “Âm nhạc” này, hoặc nói đúng hơn, đến tận bây giờ anh toàn sống trong âm nhạc, anh rất hiếm khi dời sự chú ý sang điều gì khác. Những thứ thanh âm khác ngoài phạm trù âm nhạc, anh đều cảm thấy chối tai.
Số lần Tề Minh Dập mơ về quá khứ nhiều vô kể, anh mơ thấy cái ngày mình mở mắt ra trên giường bệnh. Anh mơ thấy mình không phải nằm hỏi “Sao ngoài kia ồn thế ạ?”, mà là lao xuống giường chạy ra ngoài. Trong cõi mơ, anh chứng kiến Du Chu đang khóc, tất thảy mọi người đều xua đuổi Du Chu, Du Chu chả chịu đi, ôm đầu gối ngồi xổm ở đằng đó khóc một mình.
Lúc nào Tề Minh Dập cũng choàng tỉnh đột ngột, rồi lại hối hận bởi sự thờ ơ của bản thân lúc đấy – hối hận tựa vô số lần trước kia. Nếu như khi đó… nếu như khi đó anh cố suy ngẫm chút đỉnh, nếu như khi đó anh cố hỏi nhiều hơn dăm câu, mọi chuyện nay đã khác rồi.
Đáng tiếc trên đời chẳng có nếu như.
Con người vẫn phải oằn mình sống tiếp. Bớt đi đủ thứ công việc do ekip phụ trách, cuộc sống của Tề Minh Dập thanh bình hơn hẳn. Bạn bè trong Khoảnh Khắc đều khuyên anh nên lộ diện, anh chưa đồng ý, chỉ sáng tác nhạc cho vài người bạn còn sẵn sàng giữ liên lạc với anh. Ca khúc của anh vẫn được yêu thích khôn kể, có bài nhiệt liệt như lửa, có bài lạnh lẽo thấu xương, bạn bè đều khen ngợi rằng âm nhạc của anh nay đã nhuốm “Mùi đời” hơn, hơi khác với trước đây.
Trước đây mọi người toàn gọi anh là “T thần”, hiện tại thần dần trở nên giống người. Song sự nổi tiếng của anh cũng không vì đó mà giảm xuống, trái lại còn vì cái “Mùi đời” nọ mà khiến lòng người xao xuyến, độ truyền bá rộng rãi cứ tăng vùn vụt. Bạn bè giới thiệu cho anh hai người phụ tá – ấy là một cặp tình nhân cực kì khăng khít, họ gặp gỡ và mến nhau từ năm mười mấy tuổi, công việc hiện tại hầu như cũng kề bên nhau, năng lực làm việc cực kì tốt.
Có người chịu quản lí mấy việc lặt vặt thay mình, Tề Minh Dập có thể tập trung sáng tác hơn. Anh dẫn hai phụ tá đi khắp mọi nơi trên thế giới nhằm tìm kiếm thứ âm thanh mới mẻ và linh cảm mới mẻ. Giờ đây khi nghe toàn bộ âm thanh ngoài kia, anh không cảm giác nó ồn ã nữa, anh thấy tiếng chuông xe đạp là một khúc ca, tiếng gió khua cành lá xào xạc cũng là một khúc ca, âm nhạc tràn khắp muôn nơi, chỉ cần lắng tai nghe kĩ, thì từng ngóc ngách trên đời đều ẩn chứa kho báu lấy chẳng cạn dùng chẳng hết.
Vào mùa đông của một năm nọ, đương lúc Tề Minh Dập lướt ngang quảng trường ở nước ngoài, anh chợt nghe có kẻ hát tình ca. Bản tình ca ấy chấp bút bởi ngôn ngữ địa phương, nghe trọn vẹn hoàn hảo, ngọt ngào và bùi tai. Anh đứng bên cạnh thưởng nhạc giây lát, chờ đối phương hát xong bèn dúi một tờ tiền vào chiếc nón lật ngửa, đoạn ngồi thụp xuống nghe ca sĩ hát rong kia kể về nguồn gốc bản tình ca ấy dưới màn tuyết vi vu.
Nghe đâu, tầm mấy năm trước có hai người phương Đông từng hát nó tại đây, lời ca bắt nguồn từ bài ca dao cổ của vùng này, tuy nhiên họ cải biên thành một ca khúc rất tuyệt vời, quanh khu vực quảng trường luôn ưa chuộng nó. Sau khi gã chuyển đến đây, có nhiều người muốn gã hát ca khúc ấy nên gã bèn học nó.
Ca sĩ hát rong kể xong còn bùi ngùi: “Tôi nghe đồn, hai người phương Đông nọ thường buông hết công việc để phiêu du đó đây vài ngày vào dịp nhất định hằng năm, viết đôi ba ca khúc mới kiểu này, nó phủ sóng rộng trên mạng phết… không ngờ người phương Đông cũng lãng mạn đến thế, tôi cứ nghĩ rằng người phương Đông các anh đều khá là kín đáo.”
Tuyết vương trên bả vai, trên hàng lông mày, trên mái tóc Tề Minh Dập, cứ như thể mái tóc anh sắp bạc phơ. Anh cười và nói cảm ơn với chàng ca sĩ hát rong, đoạn rời khỏi quảng trường một mình.
Họ đã từ biệt nhau, trong quãng thời gian của một ca khúc.
Du Chu đương sải bước chạy nhanh về phía trước, nên anh cũng không được phép giậm chân tại chỗ mãi. Nếu chẳng có mối tình si thuở ngô nghê, hẳn anh sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho âm nhạc, hiện tại vẫn chưa quá muộn, anh nhớ lại cảm xúc rung động, nhớ sự đau đớn khi mất đi, anh có thể tiến xa hơn trước đây.
Tề Minh Dập trở về nhà, lên mạng đọc bình luận của fan một lượt, đoạn đi tìm hiểu tình hình dạo vừa qua của Du Chu, cuối cùng đăng dòng trạng thái mới: Tôi quay lại rồi.
Bốn chữ hết sức giản đơn này tức thì chễm chệ trên mục tìm kiếm thịnh hành. Dưới đề tài nóng, có vui mừng bật khóc, có nhanh tay chửi rủa, có hóng hớt thuần túy, thế gian muôn màu thu gọn chỉ bằng ngần ấy. Tề Minh Dập tuyên bố mình quay lại xong bèn nhờ trợ lí mua vé máy bay và vé concert. Với tư cách là đàn anh trong giới âm nhạc, sao có thể không đi xem thử concert đầu tiên của lính mới chứ?
Tề Minh Dập đeo khẩu trang lén tìm vị trí, anh theo dõi toàn bộ concert, anh lắng tai nghe ca khúc mà Du Chu trình bày đến là tử tế. Đợi nghe hết, có rất nhiều chuyện đã không cần lờ giải đáp nữa. Anh biết bây giờ Du Chu sống vô cùng hạnh phúc, Du Chu dám bước lên sân khấu một mình hát trước mặt hàng ngàn người, Du Chu dám mỉm cười dưới ánh đèn sáng ngời rạng rỡ, Du Chu có một người yêu thương cậu hết mực, và cậu cũng vô cùng yêu người đó.
Hết thảy đều tốt.
Tề Minh Dập điệu thấp tiến vào, kế đó điệu thấp đi ra, không một ai thấy anh. Lúc lên máy bay, hai phụ tá khá lo lắng quan sát anh, sợ anh buồn rồi nghĩ quẩn. Thế nhưng Tề Minh Dập lại cười còn thỏa mãn hơn mấy năm trước: “Tôi sẽ sống thật tốt.”
Mà Tề Minh Dập quả tình sống cực kì đường hoàng, chả có tai tiếng nào truyền ra, cũng chả tạo bê bối gì. Anh vẫn du lịch khắp các quốc gia, ghi chép đủ loại câu chuyện, đủ loại linh cảm.
Thời gian cứ vậy mà chảy trôi thầm lặng. Ca khúc của anh thường xuyên trở thành chủ đề nóng hổi, từng ca sĩ do Du Chu lăng xê cũng lần lượt nổi tiếng. Hai người sống cuộc đời của mình một cách bình an vô sự, Tề Minh Dập kiên trì tập thể hình, tản bộ, sáng tác hằng ngày. Nhiều năm dần qua, anh có nuôi thêm chú cún bé bự, bé con của hai người phụ tá thích nô đùa cùng nó nhất. Khắp nơi tràn ngập sự rộn rã, cuộc sống dường như đã thay đổi tự bao giờ – nó sinh động và thú vị hơn.
Có một dạo, Tề Minh Dập làm khách mời đặc biệt cho một lễ trao giải, anh tìm vị trí đoạn ngồi xuống, có bóng dáng quen thuộc bỗng đập vào trước mắt anh – là Du Chu. Du Chu cũng bất ngờ, kế tiếp bèn nhìn anh mỉm cười, cất tiếng: “Lâu quá không gặp.”
Trong đầu óc Tề Minh Dập lóe hơn chục triệu suy nghĩ, khi thì chợt nghĩ, vì sao em ấy lại ngồi ngay cạnh mình chứ, khi thì chợt nghĩ, thật may vì họ lại có cơ hội tiếp xúc gần như vầy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ biết thốt lời tương tự cùng Du Chu: “Lâu quá không gặp.” Lúc nói chuyện anh cũng cười rộ lên, nụ cười này anh đã luyện tập rất nhiều năm, anh vốn thông thạo từ lâu rồi.
Tề Minh Dập thậm chí còn thoải mái đề cập đến ca khúc Du Chu mới sáng tác, nói rằng có vài chi tiết anh nghĩ nó vẫn còn chỗ phát huy nhiều hơn chút đỉnh. Mà hễ nhắc tới chuyện đứng đắn, Du Chu lập tức sẽ nghiêm túc hẳn lên, cậu trưng vẻ mặt chuyên chú mà suy ngẫm trong lòng, qua hồi lâu mới ngẩng đầu đáp: “Anh nói đúng đấy, sửa lại sẽ ổn hơn.” Cả hai bắt đầu hàn huyên về ca khúc, cho đối phương vô số lời khuyên hữu ích.
Giây phút lễ trao giải kết thúc, từng chùm pháo hoa bay vụt lên trời không. Tề Minh Dập rảo bước từ tốn, anh đứng trước hàng rào nhìn Du Chu lên xe với người thương ghé qua đón cậu, hai người đều nở nụ cười hạnh phúc mãn nguyện, trông còn rực rỡ hơn đốm lửa trên bầu trời.
“Tề à…” Phụ tá chần chờ mở miệng gọi anh.
“Không sao, chúng ta về thôi.” Tề Minh Dập bình tĩnh nói.
Quá khứ chung quy vẫn là quá khứ, anh chẳng tài nào lội dòng quá khứ diệu vợi để rồi gánh lấy hết thảy những gì Du Chu từng chịu đựng được, dĩ nhiên anh không hề có lập trường nói những câu như “Tôi yêu em”, yêu cầu Du Chu vứt bỏ hạnh phúc trước mắt mà nối lại tình xưa với anh.
Thậm chí Tề Minh Dập còn thanh thản mà nghĩ rằng, đúng là đáng tiếc vì Thiệu Vinh chẳng đến tham gia lễ trao giải nhỉ, nếu Thiệu Vinh đến, biết đâu anh có thể chiêm ngưỡng cảnh Thiệu Vinh lật lọng ngay tại chỗ. Nghe đồn chàng Giám đốc Thiệu này rất hay ghen tuông, ngày nào cũng tìm đủ mọi cách tuyên bố chủ quyền. Người nhà Thiệu Vinh cũng ủng hộ việc họ bên nhau, lần trước Du Chu làm khách mời ở concert thì mẹ Thiệu Vinh ngồi ngay vị trí dễ thấy nhất bên dưới.
Tề Minh Dập suy ngẫm giây lát, rồi anh dần thiếp đi trên xe. Trên đường về nhà anh nằm mơ, giấc mơ đó dài đằng đẵng.
Anh mơ thấy cậu bé điềm đạm ít nói trở thành bạn cùng bàn mới của mình, cậu bé vô cùng trầm tĩnh, cực kì cố chấp với rất nhiều điều. Có lần cậu bé trông thấy khúc phổ của anh, ấy vậy mà dám nói thẳng “Chỗ này có vấn đề nè”, anh cho rằng cậu bé chỉ nói bừa thôi, song giờ nghỉ trưa lại ma xui quỷ khiến kiểm tra thử, lại phát hiện quả nhiên cần sửa đổi chút đỉnh.
Họ bắt đầu truyền giấy trò chuyện ngay trong giờ học.
Họ bắt đầu chơi ghi-ta trên sân thượng.
Lần đầu tiên họ trốn học cùng nhau, lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn cùng nhau, lần đầu tiên đạp xe dạo quanh góc phố. Lần đầu tiên họ cảm thấy thời gian trở nên rất đỗi chầm chậm, bầu không khí trở nên rất đỗi ngọt ngào, lần đầu tiên nghĩ rằng dẫu sống như vầy tới hết đời cũng cam tâm tình nguyện.
Cho nên họ đã giao kèo sẽ cùng rời đi, họ muốn học cách sống độc lập, cho dù gia đình phản đối vẫn tự lực cánh sinh được.
Đến đúng ngày hẹn, anh chạy tới cổng nhà ga. Du Chu đứng ở đằng đó, bóng lưng bé nhỏ vô ngần. Anh chạy tới, khẽ vỗ bả vai Du Chu. Du Chu mừng rỡ ngoảnh đầu lại nở một nụ cười xấu hổ với anh. Hai cậu con trai ngô nghê tiến vào nhà ga nương theo đám đông ồn ào, đoạn đặt chân lên tàu hoả.
Trên tàu hỏa đầy ắp người nói giọng địa phương, có gốc gác ở phương nam, hiện tại cần quay về phương nam; có xuất phát từ phương bắc, muốn xuôi nam tìm lối thoát riêng. Chỗ ngồi của hai người kề sát nhau, họ lấy bản đồ ra, cậu một câu tớ một câu thảo luận về thành phố xa lạ nằm trên bản đồ, nghĩ bụng rốt cuộc họ nên cắm rễ tại một thành phố cố định, hay là thử phiêu lãng thật nhiều thành phố đây nhỉ.
Thuở thiếu thời ngây dại chẳng hiểu bất cứ điều gì, cũng chẳng sợ bất cứ điều gì, họ ngỡ rằng có thể đi đến mọi vùng đất trên thế giới này, có thể làm mọi việc trên thế giới này.
Giây phút xe dừng lại, Tề Minh Dập choàng tỉnh. Xung quanh chả có bất cứ chuyến tàu nào, chả có cậu bé nào, chả có sự náo nhiệt nào cả. Anh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa nay đã tắt lịm, đóa bông tuyết phiêu diêu trên bầu trời, coi bộ hơi rét.
Tề Minh Dập ngồi thẳng dậy, ung dung quấn chiếc khăn quàng cổ ban nãy anh cởi ra đặt bên cạnh, đoạn mở lời với phụ tá đang lo đau đáu: “Tuyết năm nay rơi sớm phết nhỉ.” Nói đoạn anh bèn mở cửa bước xuống xe, lúc nói chuyện chợt hà một luồng khí trắng phau ra ngoài khoảng không.
Giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Suy cho cùng quá khứ đã trôi qua rồi.
Anh vẫn phải sống một cuộc đời thật trọn vẹn.
Đã lâu không gặp – hết.
Tề Minh Dập chẳng hề lộ diện trước mặt công chúng, song anh vẫn chăm chỉ sáng tác. Anh có thể miễn cưỡng hít thở trong cái gọi là “Âm nhạc” này, hoặc nói đúng hơn, đến tận bây giờ anh toàn sống trong âm nhạc, anh rất hiếm khi dời sự chú ý sang điều gì khác. Những thứ thanh âm khác ngoài phạm trù âm nhạc, anh đều cảm thấy chối tai.
Số lần Tề Minh Dập mơ về quá khứ nhiều vô kể, anh mơ thấy cái ngày mình mở mắt ra trên giường bệnh. Anh mơ thấy mình không phải nằm hỏi “Sao ngoài kia ồn thế ạ?”, mà là lao xuống giường chạy ra ngoài. Trong cõi mơ, anh chứng kiến Du Chu đang khóc, tất thảy mọi người đều xua đuổi Du Chu, Du Chu chả chịu đi, ôm đầu gối ngồi xổm ở đằng đó khóc một mình.
Lúc nào Tề Minh Dập cũng choàng tỉnh đột ngột, rồi lại hối hận bởi sự thờ ơ của bản thân lúc đấy – hối hận tựa vô số lần trước kia. Nếu như khi đó… nếu như khi đó anh cố suy ngẫm chút đỉnh, nếu như khi đó anh cố hỏi nhiều hơn dăm câu, mọi chuyện nay đã khác rồi.
Đáng tiếc trên đời chẳng có nếu như.
Con người vẫn phải oằn mình sống tiếp. Bớt đi đủ thứ công việc do ekip phụ trách, cuộc sống của Tề Minh Dập thanh bình hơn hẳn. Bạn bè trong Khoảnh Khắc đều khuyên anh nên lộ diện, anh chưa đồng ý, chỉ sáng tác nhạc cho vài người bạn còn sẵn sàng giữ liên lạc với anh. Ca khúc của anh vẫn được yêu thích khôn kể, có bài nhiệt liệt như lửa, có bài lạnh lẽo thấu xương, bạn bè đều khen ngợi rằng âm nhạc của anh nay đã nhuốm “Mùi đời” hơn, hơi khác với trước đây.
Trước đây mọi người toàn gọi anh là “T thần”, hiện tại thần dần trở nên giống người. Song sự nổi tiếng của anh cũng không vì đó mà giảm xuống, trái lại còn vì cái “Mùi đời” nọ mà khiến lòng người xao xuyến, độ truyền bá rộng rãi cứ tăng vùn vụt. Bạn bè giới thiệu cho anh hai người phụ tá – ấy là một cặp tình nhân cực kì khăng khít, họ gặp gỡ và mến nhau từ năm mười mấy tuổi, công việc hiện tại hầu như cũng kề bên nhau, năng lực làm việc cực kì tốt.
Có người chịu quản lí mấy việc lặt vặt thay mình, Tề Minh Dập có thể tập trung sáng tác hơn. Anh dẫn hai phụ tá đi khắp mọi nơi trên thế giới nhằm tìm kiếm thứ âm thanh mới mẻ và linh cảm mới mẻ. Giờ đây khi nghe toàn bộ âm thanh ngoài kia, anh không cảm giác nó ồn ã nữa, anh thấy tiếng chuông xe đạp là một khúc ca, tiếng gió khua cành lá xào xạc cũng là một khúc ca, âm nhạc tràn khắp muôn nơi, chỉ cần lắng tai nghe kĩ, thì từng ngóc ngách trên đời đều ẩn chứa kho báu lấy chẳng cạn dùng chẳng hết.
Vào mùa đông của một năm nọ, đương lúc Tề Minh Dập lướt ngang quảng trường ở nước ngoài, anh chợt nghe có kẻ hát tình ca. Bản tình ca ấy chấp bút bởi ngôn ngữ địa phương, nghe trọn vẹn hoàn hảo, ngọt ngào và bùi tai. Anh đứng bên cạnh thưởng nhạc giây lát, chờ đối phương hát xong bèn dúi một tờ tiền vào chiếc nón lật ngửa, đoạn ngồi thụp xuống nghe ca sĩ hát rong kia kể về nguồn gốc bản tình ca ấy dưới màn tuyết vi vu.
Nghe đâu, tầm mấy năm trước có hai người phương Đông từng hát nó tại đây, lời ca bắt nguồn từ bài ca dao cổ của vùng này, tuy nhiên họ cải biên thành một ca khúc rất tuyệt vời, quanh khu vực quảng trường luôn ưa chuộng nó. Sau khi gã chuyển đến đây, có nhiều người muốn gã hát ca khúc ấy nên gã bèn học nó.
Ca sĩ hát rong kể xong còn bùi ngùi: “Tôi nghe đồn, hai người phương Đông nọ thường buông hết công việc để phiêu du đó đây vài ngày vào dịp nhất định hằng năm, viết đôi ba ca khúc mới kiểu này, nó phủ sóng rộng trên mạng phết… không ngờ người phương Đông cũng lãng mạn đến thế, tôi cứ nghĩ rằng người phương Đông các anh đều khá là kín đáo.”
Tuyết vương trên bả vai, trên hàng lông mày, trên mái tóc Tề Minh Dập, cứ như thể mái tóc anh sắp bạc phơ. Anh cười và nói cảm ơn với chàng ca sĩ hát rong, đoạn rời khỏi quảng trường một mình.
Họ đã từ biệt nhau, trong quãng thời gian của một ca khúc.
Du Chu đương sải bước chạy nhanh về phía trước, nên anh cũng không được phép giậm chân tại chỗ mãi. Nếu chẳng có mối tình si thuở ngô nghê, hẳn anh sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho âm nhạc, hiện tại vẫn chưa quá muộn, anh nhớ lại cảm xúc rung động, nhớ sự đau đớn khi mất đi, anh có thể tiến xa hơn trước đây.
Tề Minh Dập trở về nhà, lên mạng đọc bình luận của fan một lượt, đoạn đi tìm hiểu tình hình dạo vừa qua của Du Chu, cuối cùng đăng dòng trạng thái mới: Tôi quay lại rồi.
Bốn chữ hết sức giản đơn này tức thì chễm chệ trên mục tìm kiếm thịnh hành. Dưới đề tài nóng, có vui mừng bật khóc, có nhanh tay chửi rủa, có hóng hớt thuần túy, thế gian muôn màu thu gọn chỉ bằng ngần ấy. Tề Minh Dập tuyên bố mình quay lại xong bèn nhờ trợ lí mua vé máy bay và vé concert. Với tư cách là đàn anh trong giới âm nhạc, sao có thể không đi xem thử concert đầu tiên của lính mới chứ?
Tề Minh Dập đeo khẩu trang lén tìm vị trí, anh theo dõi toàn bộ concert, anh lắng tai nghe ca khúc mà Du Chu trình bày đến là tử tế. Đợi nghe hết, có rất nhiều chuyện đã không cần lờ giải đáp nữa. Anh biết bây giờ Du Chu sống vô cùng hạnh phúc, Du Chu dám bước lên sân khấu một mình hát trước mặt hàng ngàn người, Du Chu dám mỉm cười dưới ánh đèn sáng ngời rạng rỡ, Du Chu có một người yêu thương cậu hết mực, và cậu cũng vô cùng yêu người đó.
Hết thảy đều tốt.
Tề Minh Dập điệu thấp tiến vào, kế đó điệu thấp đi ra, không một ai thấy anh. Lúc lên máy bay, hai phụ tá khá lo lắng quan sát anh, sợ anh buồn rồi nghĩ quẩn. Thế nhưng Tề Minh Dập lại cười còn thỏa mãn hơn mấy năm trước: “Tôi sẽ sống thật tốt.”
Mà Tề Minh Dập quả tình sống cực kì đường hoàng, chả có tai tiếng nào truyền ra, cũng chả tạo bê bối gì. Anh vẫn du lịch khắp các quốc gia, ghi chép đủ loại câu chuyện, đủ loại linh cảm.
Thời gian cứ vậy mà chảy trôi thầm lặng. Ca khúc của anh thường xuyên trở thành chủ đề nóng hổi, từng ca sĩ do Du Chu lăng xê cũng lần lượt nổi tiếng. Hai người sống cuộc đời của mình một cách bình an vô sự, Tề Minh Dập kiên trì tập thể hình, tản bộ, sáng tác hằng ngày. Nhiều năm dần qua, anh có nuôi thêm chú cún bé bự, bé con của hai người phụ tá thích nô đùa cùng nó nhất. Khắp nơi tràn ngập sự rộn rã, cuộc sống dường như đã thay đổi tự bao giờ – nó sinh động và thú vị hơn.
Có một dạo, Tề Minh Dập làm khách mời đặc biệt cho một lễ trao giải, anh tìm vị trí đoạn ngồi xuống, có bóng dáng quen thuộc bỗng đập vào trước mắt anh – là Du Chu. Du Chu cũng bất ngờ, kế tiếp bèn nhìn anh mỉm cười, cất tiếng: “Lâu quá không gặp.”
Trong đầu óc Tề Minh Dập lóe hơn chục triệu suy nghĩ, khi thì chợt nghĩ, vì sao em ấy lại ngồi ngay cạnh mình chứ, khi thì chợt nghĩ, thật may vì họ lại có cơ hội tiếp xúc gần như vầy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ biết thốt lời tương tự cùng Du Chu: “Lâu quá không gặp.” Lúc nói chuyện anh cũng cười rộ lên, nụ cười này anh đã luyện tập rất nhiều năm, anh vốn thông thạo từ lâu rồi.
Tề Minh Dập thậm chí còn thoải mái đề cập đến ca khúc Du Chu mới sáng tác, nói rằng có vài chi tiết anh nghĩ nó vẫn còn chỗ phát huy nhiều hơn chút đỉnh. Mà hễ nhắc tới chuyện đứng đắn, Du Chu lập tức sẽ nghiêm túc hẳn lên, cậu trưng vẻ mặt chuyên chú mà suy ngẫm trong lòng, qua hồi lâu mới ngẩng đầu đáp: “Anh nói đúng đấy, sửa lại sẽ ổn hơn.” Cả hai bắt đầu hàn huyên về ca khúc, cho đối phương vô số lời khuyên hữu ích.
Giây phút lễ trao giải kết thúc, từng chùm pháo hoa bay vụt lên trời không. Tề Minh Dập rảo bước từ tốn, anh đứng trước hàng rào nhìn Du Chu lên xe với người thương ghé qua đón cậu, hai người đều nở nụ cười hạnh phúc mãn nguyện, trông còn rực rỡ hơn đốm lửa trên bầu trời.
“Tề à…” Phụ tá chần chờ mở miệng gọi anh.
“Không sao, chúng ta về thôi.” Tề Minh Dập bình tĩnh nói.
Quá khứ chung quy vẫn là quá khứ, anh chẳng tài nào lội dòng quá khứ diệu vợi để rồi gánh lấy hết thảy những gì Du Chu từng chịu đựng được, dĩ nhiên anh không hề có lập trường nói những câu như “Tôi yêu em”, yêu cầu Du Chu vứt bỏ hạnh phúc trước mắt mà nối lại tình xưa với anh.
Thậm chí Tề Minh Dập còn thanh thản mà nghĩ rằng, đúng là đáng tiếc vì Thiệu Vinh chẳng đến tham gia lễ trao giải nhỉ, nếu Thiệu Vinh đến, biết đâu anh có thể chiêm ngưỡng cảnh Thiệu Vinh lật lọng ngay tại chỗ. Nghe đồn chàng Giám đốc Thiệu này rất hay ghen tuông, ngày nào cũng tìm đủ mọi cách tuyên bố chủ quyền. Người nhà Thiệu Vinh cũng ủng hộ việc họ bên nhau, lần trước Du Chu làm khách mời ở concert thì mẹ Thiệu Vinh ngồi ngay vị trí dễ thấy nhất bên dưới.
Tề Minh Dập suy ngẫm giây lát, rồi anh dần thiếp đi trên xe. Trên đường về nhà anh nằm mơ, giấc mơ đó dài đằng đẵng.
Anh mơ thấy cậu bé điềm đạm ít nói trở thành bạn cùng bàn mới của mình, cậu bé vô cùng trầm tĩnh, cực kì cố chấp với rất nhiều điều. Có lần cậu bé trông thấy khúc phổ của anh, ấy vậy mà dám nói thẳng “Chỗ này có vấn đề nè”, anh cho rằng cậu bé chỉ nói bừa thôi, song giờ nghỉ trưa lại ma xui quỷ khiến kiểm tra thử, lại phát hiện quả nhiên cần sửa đổi chút đỉnh.
Họ bắt đầu truyền giấy trò chuyện ngay trong giờ học.
Họ bắt đầu chơi ghi-ta trên sân thượng.
Lần đầu tiên họ trốn học cùng nhau, lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn cùng nhau, lần đầu tiên đạp xe dạo quanh góc phố. Lần đầu tiên họ cảm thấy thời gian trở nên rất đỗi chầm chậm, bầu không khí trở nên rất đỗi ngọt ngào, lần đầu tiên nghĩ rằng dẫu sống như vầy tới hết đời cũng cam tâm tình nguyện.
Cho nên họ đã giao kèo sẽ cùng rời đi, họ muốn học cách sống độc lập, cho dù gia đình phản đối vẫn tự lực cánh sinh được.
Đến đúng ngày hẹn, anh chạy tới cổng nhà ga. Du Chu đứng ở đằng đó, bóng lưng bé nhỏ vô ngần. Anh chạy tới, khẽ vỗ bả vai Du Chu. Du Chu mừng rỡ ngoảnh đầu lại nở một nụ cười xấu hổ với anh. Hai cậu con trai ngô nghê tiến vào nhà ga nương theo đám đông ồn ào, đoạn đặt chân lên tàu hoả.
Trên tàu hỏa đầy ắp người nói giọng địa phương, có gốc gác ở phương nam, hiện tại cần quay về phương nam; có xuất phát từ phương bắc, muốn xuôi nam tìm lối thoát riêng. Chỗ ngồi của hai người kề sát nhau, họ lấy bản đồ ra, cậu một câu tớ một câu thảo luận về thành phố xa lạ nằm trên bản đồ, nghĩ bụng rốt cuộc họ nên cắm rễ tại một thành phố cố định, hay là thử phiêu lãng thật nhiều thành phố đây nhỉ.
Thuở thiếu thời ngây dại chẳng hiểu bất cứ điều gì, cũng chẳng sợ bất cứ điều gì, họ ngỡ rằng có thể đi đến mọi vùng đất trên thế giới này, có thể làm mọi việc trên thế giới này.
Giây phút xe dừng lại, Tề Minh Dập choàng tỉnh. Xung quanh chả có bất cứ chuyến tàu nào, chả có cậu bé nào, chả có sự náo nhiệt nào cả. Anh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa nay đã tắt lịm, đóa bông tuyết phiêu diêu trên bầu trời, coi bộ hơi rét.
Tề Minh Dập ngồi thẳng dậy, ung dung quấn chiếc khăn quàng cổ ban nãy anh cởi ra đặt bên cạnh, đoạn mở lời với phụ tá đang lo đau đáu: “Tuyết năm nay rơi sớm phết nhỉ.” Nói đoạn anh bèn mở cửa bước xuống xe, lúc nói chuyện chợt hà một luồng khí trắng phau ra ngoài khoảng không.
Giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Suy cho cùng quá khứ đã trôi qua rồi.
Anh vẫn phải sống một cuộc đời thật trọn vẹn.
Đã lâu không gặp – hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất