Chương 52: Phiên ngoại 06
Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật, Du Chu cảm giác thái độ của những người xung quanh cứ khang khác. Chẳng nói rõ được là có sự khác biệt lớn lao nào, nhưng tóm lại là khác với ngày xưa. Ngay cả nguyên liệu làm bánh quy nhỏ mà mình cần cũng được đưa sang tích cực hơn hẳn, thậm chí còn nhiều loại hơn mọi khi. Điều gây khó chịu duy nhất chính là, những người anh trai bắt đầu giễu cợt em chủ động lấy lòng ngài phù thủy.
Cùng một câu nói nhưng thốt ra từ miệng các anh và miệng Thiệu Vinh lại có cảm giác chênh lệch cực lớn. Du Chu ấm ức dăm hôm, quyết định không thích các anh của mình nữa. Đối với Du Chu mà nói, thì “không thích” đã là sự đánh giá cay nghiệt nhất rồi.
Du Chu vẫn vui vẻ phấn khởi ôm bánh quy nhỏ đi tìm Thiệu Vinh. Em nói cho Thiệu Vinh hay:
– Vua cha đã chia một vùng biển này cho em rồi, em chả cần đi nơi khác nữa, em có thể thường xuyên ghé chơi cùng ngài giống trước đây.
Tính Thiệu Vinh vốn nóng nảy, hiềm nỗi riêng với Du Chu thì có vẻ kiên nhẫn đôi chút, hễ Du Chu gặp vấn đề gì hắn cũng tiện tay giải quyết hộ. Đương độ tháng Sáu, nghe đâu trên đất liền có bắn pháo hoa, Du Chu chưa bao giờ xem pháo hoa cả, em bơi qua bơi lại vờn quanh Thiệu Vinh, cứ lải nhải hỏi Thiệu Vinh nào là “Ngài đi ngắm pháo hoa lần nào chưa?” “Nó vui chứ ạ?” “Pháo hoa trông thế nào nhỉ?” “Em chẳng rõ bầu trời đêm trên đất liền có khác gì với dưới biển không nữa”.
Thiệu Vinh bó tay trước nhóc tiên cá bơi vòng vòng quanh mình, bèn xách em bay lên đất liền.
Lần này bọn họ đáp xuống một bờ biển rợp phủ cát mịn và cỏ mềm. Bầu trời hãy còn nhập nhoạng, ánh chiều tà sà xuống mặt biển cùng bờ biển. Chiếc đuôi của nhóc tiên cá đã biến mất tự bao giờ, thay vào đó là đôi chân trắng nõn nà. Đây là lần đầu tiên em thực sự đặt chân lên bãi cỏ xanh rì, vạt cỏ nhòn nhọn cù ngứa lòng bàn chân em, khiến em toan rụt chân về trong vô thức.
Chân vừa rụt về, lại giẫm trúng hạt cát nhỏ vụn. Du Chu cảm giác có muôn vàn hạt cát đang cắn nuốt bàn chân mình, em giật thót bổ nhào về phía Thiệu Vinh, vội vàng đu cả tấm thân lên người hắn.
Thiệu Vinh khẽ liếc Du Chu.
Du Chu ấp úng giải thích:
– Em, em đi chưa quen.
Từ bé đến lớn em chưa bao giờ được “đi bằng chân” thật sự mà.
Thiệu Vinh cõng Du Chu trên lưng, chìa tay nhéo nhẹ bàn chân trắng nõn xinh xắn của em. Bàn chân này của Du Chu là do hắn biến ra, nên dĩ nhiên trước đây chưa dùng nó lần nào rồi, không quen là điều rất bình thường. Song hễ mở mồm thì Thiệu Vinh cứ phải nhạo báng cho bằng được:
– Ta chưa thấy ai yếu đuối như ngươi hết – Chẳng những yếu đuối mà còn hết sức to gan, trên cõi đất trời bao la này, không một ai dám bắt hắn cõng đi cả.
Du Chu vươn tay ôm cổ Thiệu Vinh, lặng lẽ chúi đầu vào cổ hắn. Em vui vẻ khen:
– Còn em chưa thấy ai tốt như ngài phù thủy hết, – Kẻ khác đều sợ Thiệu Vinh, riêng em chẳng hề sợ hãi, bởi em nào có cảm nhận được ác ý thật sự từ Thiệu Vinh. Dẫu Thiệu Vinh bị em chọc giận sôi máu cũng không bao giờ trút giận lên người em, Du Chu thều thào rằng – em rất rất rất thích ngài phù thủy đó.
Giọng Du Chu dẫu nhỏ đến đâu, thì khi kề bên tai thế kia Thiệu Vinh vẫn dễ dàng nghe lọt. Hắn cười khẽ, đoạn nhéo nhéo bàn chân Du Chu, chẳng trả lời em.
Thiệu Vinh cõng Du Chu đi suốt một chặng đường dài, cả hai đến chỗ ngắm pháo hoa đẹp nhất. Giờ đây Du Chu mới dám rời khỏi tấm lưng Thiệu Vinh, em dũng cảm nhảy nhót một vòng xung quanh hắn, bàn chân giẫm lên áng cỏ mềm và những hạt cát mịn, em nói với Thiệu Vinh rằng:
– Hồi đầu mới chạm trúng cỏ, em cứ tưởng mình sắp bị dao xẻo mất, không dám đặt chân xuống tí tẹo nào luôn, – Em tò mò hỏi Thiệu Vinh – lần đầu tiên các ngài xuống đất liền có dám chạy liền một mạch không ạ?
Thiệu Vinh liếc nhìn em, đoạn đáp:
– Chả nhớ.
Vậy là Du Chu lại hỏi:
– Hẳn đấy là chuyện siêu siêu lâu về trước rồi nhỉ? – Em xáp đến hỏi han Thiệu Vinh – Rốt cuộc giờ ngài phù thủy bao nhiêu tuổi rồi ạ? Em nghe người ta bảo, một trăm năm chỉ là chuyện trong chớp mắt với ngài thôi, vậy có phải hiện tại ngài đã chớp mắt nhiều lần lắm rồi không?
Thiệu Vinh sầm mặt:
– Ngươi hỏi điều này để làm gì?
Du Chu nắm tay Thiệu Vinh, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc:
– Em đang nghĩ, rằng ngài phù thủy gặp được em chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt thôi, chẳng mấy chốc ngài phù thủy sẽ chớp mắt thêm lần nữa, vậy phải chăng đến lúc đó ngài sẽ quên mất em?
Thiệu Vinh bĩu môi đáp:
– Chứ mắc mớ gì ta phải nhớ ngươi hả? – Hắn nhìn Du Chu, dửng dưng bảo – Nếu một ngày nào đó ngươi tan biến trước mắt ta, ta cũng đếch thèm nhớ nhung ngươi đâu.
Trái tim Du Chu quặn đau, em tự nhủ với mình rằng như vậy mới tốt, nghĩ kĩ hơn đi, giả sử Thiệu Vinh mải nhớ về em, và thế là một trăm năm sau, hai trăm năm sau, ba trăm năm sau… vẫn khắc hoài hình bóng về em, nhưng rồi ngài vẫn sống kiếp cô độc tựa như hai trăm năm trước, thế thì phải buồn lắm thay, đau lắm thay. Còn nếu Thiệu Vinh có thể mau chóng quên em, nỗi u uẩn và giày xé sẽ chẳng còn ám mãi trong ngài nữa.
Lúc này đây màn trời đã ngả đen hẳn, người dân phương xa bắt đầu bắn pháo hoa, tiếng pháo nổ đùng đoàng rợp khắp khoảng không. Pháo hoa nở rộ từng đóa trên cao, thắp sáng cả vòm trời sẫm màu. Pháo hoa xinh đẹp tột cùng, chỉ là sẽ chóng vụt tan ngay khi nở rộ thôi.
Du Chu ngắm pháo hoa phút chốc, bỗng không nhịn nổi nhào vào lòng Thiệu Vinh, em ôm cổ Thiệu Vinh, rúc đầu vào cổ hắn:
– Ngài phù thủy ơi, em ích kỉ quá, em không muốn ngài quên em.
Em chớ nên nghĩ như thế, em vẫn luôn tin rằng dẫu biến thành bọt biển, em vẫn sẽ vui vẻ lắm thay. Nhóc tiên cá buồn tủi thu mình vào người Thiệu Vinh nom như thuở chưa mọc hai chân, em khẽ nghẹn ngào nức nở, tựa con thú nhỏ cùng đường bí lối.
– Ngài làm ơn đừng quên em được không?
– Ngươi đang tỏ tình với ta đấy à? – Thiệu Vinh nhìn xuống cái đầu nhỏ gần trong gang tấc.
Du Chu ôm cổ Thiệu Vinh chặt cứng. Em lặng thinh phút chốc, ngẩng đầu lên quan sát bờ môi hắn, ngần ngừ giây lát, đoạn dè dặt áp môi mình lên đó. Em chưa hôn ai bao giờ, chẳng biết nên cạy môi Thiệu Vinh ra kiểu gì, cũng chẳng biết nên quấn quýt môi lưỡi với Thiệu Vinh ra sao, nhưng hơi thở của em đầy ắp sự thuần khiết và ngọt ngào, như một đóa hoa tự sinh trưởng nơi thăm thẳm biển khơi, lần đầu tiên cẩn thận nở rộ trước mặt người ta.
Thiệu Vinh tức thì ôm chặt eo Du Chu nhằm đòi lại một nụ hôn chân chính. Hai người nhanh chóng rời khỏi đất liền và lặng xuống đáy biển, Thiệu Vinh bế Du Chu về tòa lâu đài của mình, không để Du Chu mò ra ngoài suốt nhiều ngày liền.
Mãi đến khi tên hầu già khẩn thiết tìm tới cửa, Du Chu mới nhìn thấy chiếc đuôi của mình lần nữa. Hễ nhớ đến cái chuyện làm cùng Thiệu Vinh dạo vừa qua, tai Du Chu lại bất giác đỏ ửng. Em thưa với tên hầu già rằng:
– Cháu vẫn khỏe, xin ông đừng lo lắng cho cháu.
Tên hầu già muộn sầu mà nhìn em:
– Hoàng tử à, ngài phù thủy vốn không thuộc về biển khơi đâu.
– Cháu hiểu, – Du Chu gục đầu xuống – tuổi thọ của chúng ta quá ngắn ngủi, mà tuổi thọ của ngài phù thủy lại dài đằng đẵng. Thế nhưng, cháu thích ngài phù thủy ạ.
Em muốn dùng quãng đời ngắn ngủi chóng vánh còn lại để ở bên Thiệu Vinh, chỉ có giây phút ở bên Thiệu Vinh em mới thấy thật nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Tên hầu già xoa đầu nhóc tiên cá, chẳng nói gì nữa.
Nhờ có phù thủy biển chống lưng, nên chàng hoàng tử út ít được chú ý nhất bỗng trở thành người thừa kế ngôi vua sáng giá. Bản tính của Du Chu vốn thiện lương, quản lí bầy tôi tuy khoan dung song cũng không đánh mất chuẩn mực, sắp xếp vương quốc dưới đáy biển ngăn nắp trật tự. Dần dà, người ủng hộ Du Chu càng lúc càng nhiều, những người anh trai cũng bắt đầu sốt ruột.
Du Chu hoàn toàn chẳng chú ý đến mấy chuyện này, em chỉ cảm giác mọi người ngày càng thân thiết với em, mỗi khi em bơi đi tìm Thiệu Vinh thì thường có rất nhiều người chủ động xáp tới chào hỏi em. Những lời thăm hỏi xa lạ lại thân mật này là một gánh nặng khó tả đối với Du Chu, song em vẫn gắng giữ vững lễ nghi cần có của một vị hoàng tử.
Tháng Tám ghé qua, vua Thủy tề gọi Du Chu đến, bảo rằng giữa tháng Tám sẽ có nghi lễ tế biển trên đất liền, nghi lễ này thường tổ chức cách một trăm năm một lần, phía thủy cung luôn phái người lên bờ tham gia. Vua Thủy tề dặn dò Du Chu:
– Con thân thiết với ngài phù thủy, có thể nhờ ngài ấy giúp con biến ra đôi chân lên bờ tham dự nghi lễ này. Hãy nhớ kĩ, con là đại diện toàn bộ xứ biển chúng ta, con cần phải nhắc nhở họ hãy bớt xâm phạm và phá hoại biển khơi của chúng ta lại.
Đây là lần đầu tiên Du Chu nhận được nhiệm vụ quan trọng đến thế. Em đi tìm Thiệu Vinh thuật lại chuyện ấy, lo đau đáu hỏi Thiệu Vinh:
– Em nên thương lượng việc này với loài người kiểu gì đây?
Thiệu Vinh lạnh lùng đáp:
– Dễ như bỡn.
Du Chu mong ngóng nhìn hắn.
Thiệu Vinh thoáng lườm em một phát:
– Đứa nào dám cãi, cứ tẩn cho tới khi nó hết cãi thì thôi.
Du Chu:
– …
Dẫu Thiệu Vinh cực ghét tiếp xúc với con người, nhưng hắn vẫn không yên tâm mặc Du Chu chạy lên bờ một mình. Thậm chí hắn đã đi guốc trong đầu vua Thủy tề: Vua Thủy tề cố tình nâng đỡ Du Chu, còn giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho Du Chu, chính là bởi chắc chắn rằng hắn sẽ ra tay giúp Du Chu.
Hiển nhiên vua Thủy tề ngài đây trước hết phải là chúa tể đại dương, sau đó mới là cha Du Chu. Suy tính của ngài vĩnh viễn đặt quyền lợi lên trước tình cảm. Càng khỏi nói đến việc ngài vốn chẳng yêu thương Du Chu nhiều nhặn gì cho cam.
Thiệu Vinh đẩy Du Chu xuống giường, khẽ hôn lên đôi môi em, đoạn mỉm cười trêu em:
– Cục cưng tội nghiệp không ai yêu thương.
Du Chu dồn hết can đảm bác bỏ:
– Nói, nói bậy – Em nâng mắt nhìn Thiệu Vinh, trong ánh mắt chứa chan niềm yêu cùng hạnh phúc thuần túy, lắp ba lắp bắp thốt – em, em có ngài phù thủy mà.
Thiệu Vinh chưa bao giờ gặp tên nhóc nào vừa nhát cáy vừa to gan thế này cả.
Hai người xà nẹo nhau mãi, đến tận ngày tổ chức nghi lễ tế biển Thiệu Vinh mới dắt Du Chu đi tham gia. Lúc buổi lễ trên đất liền tiến hành tới hồi cuối, trong cơn sóng mạnh bỗng xuất hiện bóng dáng một người cá xinh đẹp. Em dựa theo lễ nghi cũ nhảy múa giữa ngàn đóa bọt sóng phút chốc, tất cả ruộng đất khô cằn trên lục địa đều nhận được cơn mưa rào hãn hữu.
Cụ ông râu tóc bạc phơ chủ trì nghi lễ kích động đến độ lệ tuôn lã chã. Đuôi cá xinh xắn của Du Chu dần biến thành hai chân thon dài khuất sau lễ phục. Sóng biển cố ý tản sang bên, dọn ra một con đường phủ cát mịn cho Du Chu.
Du Chu nâng mắt nhìn thẳng, chỉ thấy hàng loạt người dân đang quỳ rạp trên bờ biển khóc ròng, chỉ có vài người ở phía cuối con đường là không quỳ xuống.
Chàng trai đứng đầu nọ, trông khá là quen thuộc.
Du Chu quan sát giây lát, rốt cuộc xác định, chẳng phải đấy là chàng hoàng tử không biết bơi hay sao? Em đang định âm thầm chia sẻ chuyện này cho Thiệu Vinh trốn nơi góc tối nghe, không rõ Thiệu Vinh đã đứng sau lưng em tự bao giờ, hắn bất thình lình cất tiếng hỏi:
– Ngươi đang nhìn cái thá gì vậy?
Đứa con của biển cả – còn tiếp.
Cùng một câu nói nhưng thốt ra từ miệng các anh và miệng Thiệu Vinh lại có cảm giác chênh lệch cực lớn. Du Chu ấm ức dăm hôm, quyết định không thích các anh của mình nữa. Đối với Du Chu mà nói, thì “không thích” đã là sự đánh giá cay nghiệt nhất rồi.
Du Chu vẫn vui vẻ phấn khởi ôm bánh quy nhỏ đi tìm Thiệu Vinh. Em nói cho Thiệu Vinh hay:
– Vua cha đã chia một vùng biển này cho em rồi, em chả cần đi nơi khác nữa, em có thể thường xuyên ghé chơi cùng ngài giống trước đây.
Tính Thiệu Vinh vốn nóng nảy, hiềm nỗi riêng với Du Chu thì có vẻ kiên nhẫn đôi chút, hễ Du Chu gặp vấn đề gì hắn cũng tiện tay giải quyết hộ. Đương độ tháng Sáu, nghe đâu trên đất liền có bắn pháo hoa, Du Chu chưa bao giờ xem pháo hoa cả, em bơi qua bơi lại vờn quanh Thiệu Vinh, cứ lải nhải hỏi Thiệu Vinh nào là “Ngài đi ngắm pháo hoa lần nào chưa?” “Nó vui chứ ạ?” “Pháo hoa trông thế nào nhỉ?” “Em chẳng rõ bầu trời đêm trên đất liền có khác gì với dưới biển không nữa”.
Thiệu Vinh bó tay trước nhóc tiên cá bơi vòng vòng quanh mình, bèn xách em bay lên đất liền.
Lần này bọn họ đáp xuống một bờ biển rợp phủ cát mịn và cỏ mềm. Bầu trời hãy còn nhập nhoạng, ánh chiều tà sà xuống mặt biển cùng bờ biển. Chiếc đuôi của nhóc tiên cá đã biến mất tự bao giờ, thay vào đó là đôi chân trắng nõn nà. Đây là lần đầu tiên em thực sự đặt chân lên bãi cỏ xanh rì, vạt cỏ nhòn nhọn cù ngứa lòng bàn chân em, khiến em toan rụt chân về trong vô thức.
Chân vừa rụt về, lại giẫm trúng hạt cát nhỏ vụn. Du Chu cảm giác có muôn vàn hạt cát đang cắn nuốt bàn chân mình, em giật thót bổ nhào về phía Thiệu Vinh, vội vàng đu cả tấm thân lên người hắn.
Thiệu Vinh khẽ liếc Du Chu.
Du Chu ấp úng giải thích:
– Em, em đi chưa quen.
Từ bé đến lớn em chưa bao giờ được “đi bằng chân” thật sự mà.
Thiệu Vinh cõng Du Chu trên lưng, chìa tay nhéo nhẹ bàn chân trắng nõn xinh xắn của em. Bàn chân này của Du Chu là do hắn biến ra, nên dĩ nhiên trước đây chưa dùng nó lần nào rồi, không quen là điều rất bình thường. Song hễ mở mồm thì Thiệu Vinh cứ phải nhạo báng cho bằng được:
– Ta chưa thấy ai yếu đuối như ngươi hết – Chẳng những yếu đuối mà còn hết sức to gan, trên cõi đất trời bao la này, không một ai dám bắt hắn cõng đi cả.
Du Chu vươn tay ôm cổ Thiệu Vinh, lặng lẽ chúi đầu vào cổ hắn. Em vui vẻ khen:
– Còn em chưa thấy ai tốt như ngài phù thủy hết, – Kẻ khác đều sợ Thiệu Vinh, riêng em chẳng hề sợ hãi, bởi em nào có cảm nhận được ác ý thật sự từ Thiệu Vinh. Dẫu Thiệu Vinh bị em chọc giận sôi máu cũng không bao giờ trút giận lên người em, Du Chu thều thào rằng – em rất rất rất thích ngài phù thủy đó.
Giọng Du Chu dẫu nhỏ đến đâu, thì khi kề bên tai thế kia Thiệu Vinh vẫn dễ dàng nghe lọt. Hắn cười khẽ, đoạn nhéo nhéo bàn chân Du Chu, chẳng trả lời em.
Thiệu Vinh cõng Du Chu đi suốt một chặng đường dài, cả hai đến chỗ ngắm pháo hoa đẹp nhất. Giờ đây Du Chu mới dám rời khỏi tấm lưng Thiệu Vinh, em dũng cảm nhảy nhót một vòng xung quanh hắn, bàn chân giẫm lên áng cỏ mềm và những hạt cát mịn, em nói với Thiệu Vinh rằng:
– Hồi đầu mới chạm trúng cỏ, em cứ tưởng mình sắp bị dao xẻo mất, không dám đặt chân xuống tí tẹo nào luôn, – Em tò mò hỏi Thiệu Vinh – lần đầu tiên các ngài xuống đất liền có dám chạy liền một mạch không ạ?
Thiệu Vinh liếc nhìn em, đoạn đáp:
– Chả nhớ.
Vậy là Du Chu lại hỏi:
– Hẳn đấy là chuyện siêu siêu lâu về trước rồi nhỉ? – Em xáp đến hỏi han Thiệu Vinh – Rốt cuộc giờ ngài phù thủy bao nhiêu tuổi rồi ạ? Em nghe người ta bảo, một trăm năm chỉ là chuyện trong chớp mắt với ngài thôi, vậy có phải hiện tại ngài đã chớp mắt nhiều lần lắm rồi không?
Thiệu Vinh sầm mặt:
– Ngươi hỏi điều này để làm gì?
Du Chu nắm tay Thiệu Vinh, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc:
– Em đang nghĩ, rằng ngài phù thủy gặp được em chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt thôi, chẳng mấy chốc ngài phù thủy sẽ chớp mắt thêm lần nữa, vậy phải chăng đến lúc đó ngài sẽ quên mất em?
Thiệu Vinh bĩu môi đáp:
– Chứ mắc mớ gì ta phải nhớ ngươi hả? – Hắn nhìn Du Chu, dửng dưng bảo – Nếu một ngày nào đó ngươi tan biến trước mắt ta, ta cũng đếch thèm nhớ nhung ngươi đâu.
Trái tim Du Chu quặn đau, em tự nhủ với mình rằng như vậy mới tốt, nghĩ kĩ hơn đi, giả sử Thiệu Vinh mải nhớ về em, và thế là một trăm năm sau, hai trăm năm sau, ba trăm năm sau… vẫn khắc hoài hình bóng về em, nhưng rồi ngài vẫn sống kiếp cô độc tựa như hai trăm năm trước, thế thì phải buồn lắm thay, đau lắm thay. Còn nếu Thiệu Vinh có thể mau chóng quên em, nỗi u uẩn và giày xé sẽ chẳng còn ám mãi trong ngài nữa.
Lúc này đây màn trời đã ngả đen hẳn, người dân phương xa bắt đầu bắn pháo hoa, tiếng pháo nổ đùng đoàng rợp khắp khoảng không. Pháo hoa nở rộ từng đóa trên cao, thắp sáng cả vòm trời sẫm màu. Pháo hoa xinh đẹp tột cùng, chỉ là sẽ chóng vụt tan ngay khi nở rộ thôi.
Du Chu ngắm pháo hoa phút chốc, bỗng không nhịn nổi nhào vào lòng Thiệu Vinh, em ôm cổ Thiệu Vinh, rúc đầu vào cổ hắn:
– Ngài phù thủy ơi, em ích kỉ quá, em không muốn ngài quên em.
Em chớ nên nghĩ như thế, em vẫn luôn tin rằng dẫu biến thành bọt biển, em vẫn sẽ vui vẻ lắm thay. Nhóc tiên cá buồn tủi thu mình vào người Thiệu Vinh nom như thuở chưa mọc hai chân, em khẽ nghẹn ngào nức nở, tựa con thú nhỏ cùng đường bí lối.
– Ngài làm ơn đừng quên em được không?
– Ngươi đang tỏ tình với ta đấy à? – Thiệu Vinh nhìn xuống cái đầu nhỏ gần trong gang tấc.
Du Chu ôm cổ Thiệu Vinh chặt cứng. Em lặng thinh phút chốc, ngẩng đầu lên quan sát bờ môi hắn, ngần ngừ giây lát, đoạn dè dặt áp môi mình lên đó. Em chưa hôn ai bao giờ, chẳng biết nên cạy môi Thiệu Vinh ra kiểu gì, cũng chẳng biết nên quấn quýt môi lưỡi với Thiệu Vinh ra sao, nhưng hơi thở của em đầy ắp sự thuần khiết và ngọt ngào, như một đóa hoa tự sinh trưởng nơi thăm thẳm biển khơi, lần đầu tiên cẩn thận nở rộ trước mặt người ta.
Thiệu Vinh tức thì ôm chặt eo Du Chu nhằm đòi lại một nụ hôn chân chính. Hai người nhanh chóng rời khỏi đất liền và lặng xuống đáy biển, Thiệu Vinh bế Du Chu về tòa lâu đài của mình, không để Du Chu mò ra ngoài suốt nhiều ngày liền.
Mãi đến khi tên hầu già khẩn thiết tìm tới cửa, Du Chu mới nhìn thấy chiếc đuôi của mình lần nữa. Hễ nhớ đến cái chuyện làm cùng Thiệu Vinh dạo vừa qua, tai Du Chu lại bất giác đỏ ửng. Em thưa với tên hầu già rằng:
– Cháu vẫn khỏe, xin ông đừng lo lắng cho cháu.
Tên hầu già muộn sầu mà nhìn em:
– Hoàng tử à, ngài phù thủy vốn không thuộc về biển khơi đâu.
– Cháu hiểu, – Du Chu gục đầu xuống – tuổi thọ của chúng ta quá ngắn ngủi, mà tuổi thọ của ngài phù thủy lại dài đằng đẵng. Thế nhưng, cháu thích ngài phù thủy ạ.
Em muốn dùng quãng đời ngắn ngủi chóng vánh còn lại để ở bên Thiệu Vinh, chỉ có giây phút ở bên Thiệu Vinh em mới thấy thật nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Tên hầu già xoa đầu nhóc tiên cá, chẳng nói gì nữa.
Nhờ có phù thủy biển chống lưng, nên chàng hoàng tử út ít được chú ý nhất bỗng trở thành người thừa kế ngôi vua sáng giá. Bản tính của Du Chu vốn thiện lương, quản lí bầy tôi tuy khoan dung song cũng không đánh mất chuẩn mực, sắp xếp vương quốc dưới đáy biển ngăn nắp trật tự. Dần dà, người ủng hộ Du Chu càng lúc càng nhiều, những người anh trai cũng bắt đầu sốt ruột.
Du Chu hoàn toàn chẳng chú ý đến mấy chuyện này, em chỉ cảm giác mọi người ngày càng thân thiết với em, mỗi khi em bơi đi tìm Thiệu Vinh thì thường có rất nhiều người chủ động xáp tới chào hỏi em. Những lời thăm hỏi xa lạ lại thân mật này là một gánh nặng khó tả đối với Du Chu, song em vẫn gắng giữ vững lễ nghi cần có của một vị hoàng tử.
Tháng Tám ghé qua, vua Thủy tề gọi Du Chu đến, bảo rằng giữa tháng Tám sẽ có nghi lễ tế biển trên đất liền, nghi lễ này thường tổ chức cách một trăm năm một lần, phía thủy cung luôn phái người lên bờ tham gia. Vua Thủy tề dặn dò Du Chu:
– Con thân thiết với ngài phù thủy, có thể nhờ ngài ấy giúp con biến ra đôi chân lên bờ tham dự nghi lễ này. Hãy nhớ kĩ, con là đại diện toàn bộ xứ biển chúng ta, con cần phải nhắc nhở họ hãy bớt xâm phạm và phá hoại biển khơi của chúng ta lại.
Đây là lần đầu tiên Du Chu nhận được nhiệm vụ quan trọng đến thế. Em đi tìm Thiệu Vinh thuật lại chuyện ấy, lo đau đáu hỏi Thiệu Vinh:
– Em nên thương lượng việc này với loài người kiểu gì đây?
Thiệu Vinh lạnh lùng đáp:
– Dễ như bỡn.
Du Chu mong ngóng nhìn hắn.
Thiệu Vinh thoáng lườm em một phát:
– Đứa nào dám cãi, cứ tẩn cho tới khi nó hết cãi thì thôi.
Du Chu:
– …
Dẫu Thiệu Vinh cực ghét tiếp xúc với con người, nhưng hắn vẫn không yên tâm mặc Du Chu chạy lên bờ một mình. Thậm chí hắn đã đi guốc trong đầu vua Thủy tề: Vua Thủy tề cố tình nâng đỡ Du Chu, còn giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho Du Chu, chính là bởi chắc chắn rằng hắn sẽ ra tay giúp Du Chu.
Hiển nhiên vua Thủy tề ngài đây trước hết phải là chúa tể đại dương, sau đó mới là cha Du Chu. Suy tính của ngài vĩnh viễn đặt quyền lợi lên trước tình cảm. Càng khỏi nói đến việc ngài vốn chẳng yêu thương Du Chu nhiều nhặn gì cho cam.
Thiệu Vinh đẩy Du Chu xuống giường, khẽ hôn lên đôi môi em, đoạn mỉm cười trêu em:
– Cục cưng tội nghiệp không ai yêu thương.
Du Chu dồn hết can đảm bác bỏ:
– Nói, nói bậy – Em nâng mắt nhìn Thiệu Vinh, trong ánh mắt chứa chan niềm yêu cùng hạnh phúc thuần túy, lắp ba lắp bắp thốt – em, em có ngài phù thủy mà.
Thiệu Vinh chưa bao giờ gặp tên nhóc nào vừa nhát cáy vừa to gan thế này cả.
Hai người xà nẹo nhau mãi, đến tận ngày tổ chức nghi lễ tế biển Thiệu Vinh mới dắt Du Chu đi tham gia. Lúc buổi lễ trên đất liền tiến hành tới hồi cuối, trong cơn sóng mạnh bỗng xuất hiện bóng dáng một người cá xinh đẹp. Em dựa theo lễ nghi cũ nhảy múa giữa ngàn đóa bọt sóng phút chốc, tất cả ruộng đất khô cằn trên lục địa đều nhận được cơn mưa rào hãn hữu.
Cụ ông râu tóc bạc phơ chủ trì nghi lễ kích động đến độ lệ tuôn lã chã. Đuôi cá xinh xắn của Du Chu dần biến thành hai chân thon dài khuất sau lễ phục. Sóng biển cố ý tản sang bên, dọn ra một con đường phủ cát mịn cho Du Chu.
Du Chu nâng mắt nhìn thẳng, chỉ thấy hàng loạt người dân đang quỳ rạp trên bờ biển khóc ròng, chỉ có vài người ở phía cuối con đường là không quỳ xuống.
Chàng trai đứng đầu nọ, trông khá là quen thuộc.
Du Chu quan sát giây lát, rốt cuộc xác định, chẳng phải đấy là chàng hoàng tử không biết bơi hay sao? Em đang định âm thầm chia sẻ chuyện này cho Thiệu Vinh trốn nơi góc tối nghe, không rõ Thiệu Vinh đã đứng sau lưng em tự bao giờ, hắn bất thình lình cất tiếng hỏi:
– Ngươi đang nhìn cái thá gì vậy?
Đứa con của biển cả – còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất