Chương 19: Đau đầu thật
Trần Tỷ:
Đau đầu thật.
Ở nhà Hề Hữu không ít ngày, tâm trạng cũng chưa khá hơn là mấy thì tôi đã chuẩn bị về, mặc dù A Giang không giục tôi nhưng thật sự là bây giờ tôi đã muốn quay lại làm việc rồi, con người không thể rảnh rỗi quá.
Buổi sáng trước khi tôi đi, Hề Hữu đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều đặc sản địa phương, đựng đầy một túi nylon lớn nấm khô và mộc nhĩ khô trên núi cho tôi, nhiều đồ như thế làm sao tôi ăn hết được, hơn nữa những đồ vùng núi đó có thể bán lấy tiền, cuối cùng tôi chỉ bị lấy một túi nhỏ.
Vốn dĩ tôi không muốn đánh thức ba Hề Hữu nhưng lúc từ chối đã làm ồn đến ông ấy, ông ấy chống gậy đi ra nhất quyết đòi tiễn tôi, kết quả là ra đến sân thì người đã lảo đảo rồi ngất đi, may là Hề Hữu và Lăng Tử Quân nhanh tay lẹ mắt, chạy tới đỡ lấy ba cậu ấy.
Bọn tôi đều bị doạ một trận, tôi mau chóng mở cửa sau xe, giúp bọn họ bế ông ấy ra ghế sau rồi đưa người đến bệnh viện huyện.
Sau khi kiểm tra ở bệnh viện thì biết là bị nhồi máu não, tôi ở bệnh viện không rời đi vì lo một mình Hề Hữu không chạy đôn chạy đáo nổi, à, tôi cũng quên mất còn có Lăng Tử Quân, bạn cùng lớp của Hề Hữu, nhưng hai người bọn họ trong mắt tôi vẫn còn là những đứa trẻ.
Hề Hữu là Lão Lai Tử (*) trong nhà, mẹ đã qua đời từ rất nhiều năm trước, ba cậu ấy năm nay cũng đã ngoài 70 rồi, bác sĩ nói vì bệnh nhân đã lớn tuổi nên cho dù có đưa đến kịp thời thì hiệu quả sau khi điều trị có thể sẽ không tốt lắm, bảo Hề Hữu chuẩn bị tâm lý.
(*) Lão Lai Tử: một nhân vật trong 24 tấm gương hiếu hạnh, là người nước Sở, sống trong thời kỳ Xuân Thu, tuy đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, Lão Lai rất có hiếu, một hôm mặc áo vá nhiều màu sắc, chạy ra giữa sân múa và giả vờ trượt chân ngã, khóc như con trẻ để làm trò vui cho cha mẹ, người ta thường dùng tên ông để chỉ lòng hiếu thảo của con đối với cha mẹ.
Hề Hữu ra khỏi văn phòng bác sĩ, nói với tôi là đi gọi một cuộc điện thoại, tôi đoán là cậu ấy gọi điện để vay tiền.
Tôi không để cậu ấy gọi, tôi biết nhà Hề Hữu không có người thân gì, cho dù có cũng sẽ không cho cậu ấy vay, nếu không thì mấy năm nay cậu ấy cũng sẽ không vất vả như vậy.
Tôi lấy trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Hề Hữu: "Trong thẻ này vẫn còn năm vạn tệ, chắc là đủ để trả phí điều trị cho ba em."
(5 vạn tệ = 50 nghìn tệ ≈ 168 triệu VNĐ)
Hề Hữu không nhận, bàn tay đang buông thõng vân vê hai bên quần: "Anh Tỷ, mấy năm nay anh và anh Đường đã giúp em đủ rồi, em không thể lúc nào cũng vòi tiền hai anh được."
"Đưa cho cậu thì cậu cứ cầm, lề mề cái gì, đây được xem là trường hợp khẩn cấp nên cũng không còn cách nào khác, chăm sóc cho ba cậu thật tốt đi."
Hai người bọn tôi còn đang nói chuyện thì Lăng Tử Quân ra khỏi phòng bệnh, đi tới nói: "Anh Tỷ, cảm ơn anh, tôi cũng có tiền, tôi và Hề Hữu là bạn học, tôi cho cậu ấy mượn là được rồi."
Hề Hữu đứng đó không biết phải nói gì, mở miệng nhìn tôi, sau đó lại nhìn Lăng Tử Quân.
Lăng Tử Quân đi thẳng đến bên cạnh Hề Hữu, đút hai tay vào túi quần hai bên của Hề Hữu để sờ.
Hề Hữu cúi người dùng tay chặn lại, Lăng Tử Quân ngẩng đầu trừng cậu ấy một cái, Hề Hữu cúi đầu không động đậy nữa, để cho Lăng Tử Quân mò túi quần mình.
Lăng Tử Quân lấy thẻ nhập viện của ba Hề Hữu ra từ trong túi quần của cậu ấy: "Tôi đi trả phí, cậu mau mau về lại phòng bệnh đi, bên trong không có người, phải có người trông coi bình nước biển nữa, hết thuốc thì phải bấm chuông, số tiền này xem như tôi cho cậu mượn, sau này cậu trả tôi là được."
Lăng Tử Quân nói xong cũng không để ý xem Hề Hữu có phản ứng gì mà xoay người đi về phía thang máy.
"Tử Quân, tôi sẽ trả lại cho cậu." Hề Hữu la lên phía sau Lăng Tử Quân.
Tôi nhìn khuôn mặt đã đỏ đến tận cổ của Hề Hữu và cả bàn tay vẫn luôn đút túi quần của cậu ấy, sau đó lại liếc nhìn bóng lưng vội vã bước vào thang máy của Lăng Tử Quân, lặng lẽ mỉm cười.
Có một số thứ, lúc mập mờ lại là khi đẹp nhất.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra một chuyện thú vị, Lăng Tử Quân có thái độ thù địch với tôi, lúc mới đầu tôi không nhận ra vấn đề này, tôi cứ tưởng cậu ta là người ít nói và chậm thích nghi, đối xử với ai cũng lạnh lùng xa cách.
Sau đó tôi có quan sát một chút, đó quả thật là thái độ thù địch không sai, là thái độ thù địch chỉ dành cho tôi.
Tôi lại suy xét trong lòng, chẳng bao lâu sau đã hiểu ra.
Là do cậu ta thấy quan hệ giữa tôi và Hề Hữu rất tốt nên ghen tị.
Có lần Hề Hữu ra khỏi phòng bệnh, ba Hề Hữu đã ngủ, cho dù có không ngủ cũng không sao, thính giác của ông ấy không tốt.
"Ăn cam chứ?" Tôi không đợi Lăng Tử Quân trả lời đã lấy một quả cam trong túi ném cho Lăng Tử Quân.
Lăng Tử Quân bị ép phải nhận, nói một tiếng "cảm ơn" nhạt nhẽo, cậu ta không ăn mà chỉ cầm trong tay, ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tôi nói.
"Cái gì?" Lăng Tử Quân quay đầu lại nhìn tôi một cái, cau mày.
"Tôi coi Hề Hữu như em trai mình, cậu ấy cũng vậy, coi tôi như anh trai, cậu đừng nghĩ nhiều."
Lăng Tử Quân càng cau mày chặt hơn: "Nhưng lúc nói chuyện với anh cậu ấy lúc nào cũng cười, cũng nói chuyện nhiều với anh."
"Nhưng buổi tối cậu ấy cũng đâu có ngủ cùng phòng với tôi." Tôi cười trêu cậu ta.
Lăng Tử Quân bị tôi nói đến mức đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của tôi, quay đầu đi rót nước.
"Hơn nữa, anh Đường mà Hề Hữu nói là bạn trai tôi." Nhưng bây giờ đã xem như bạn trai cũ rồi, trong lòng tôi bổ sung một câu, vế sau cũng không cần thiết phải nói cho cậu ta.
Lăng Tử Quân uống vài ngụm nước, xấu hổ nói: "Tôi từng nghe cậu ấy kể rồi, cậu ấy nói tình cảm của hai anh rất tốt."
Tôi không tiếp chuyện mà quay lại chủ đề: "Vậy nên cậu không cần xem tôi như kẻ thù."
"Không..." Lăng Tử Quân yếu ớt phản bác một tiếng.
"Vậy thì chúc cậu may mắn."
Lăng Tử Quân hiểu ý trong lời nói của tôi, trong mắt hơi ủ rũ, cụp mắt nói: "Nhưng Hề Hữu, có lẽ cậu ấy chỉ thích con gái thôi."
"Cậu ấy nói với cậu sao?"
"Cậu ấy chưa từng nói."
"Vậy cậu vẫn còn cơ hội."
"Tôi, thử xem sao......"
Ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân, tôi và Lăng Tử Quân nhìn nhau một cái, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, Hề Hữu xách theo bốn hộp cơm đẩy cửa vào phòng.
Ba Hề Hữu hồi phục tốt hơn những gì chúng tôi nghĩ, chỉ có tay trái còn hơi mất kiểm soát, lúc cầm đồ run rẩy không vững nhưng cũng không có di chứng đặc biệt nghiêm trọng nào khác. Bác sĩ nói một tuần nữa có thể xuất viện, về sau phải chú ý nhiều hơn trong việc ăn uống ngủ nghỉ, sau này đi tái khám định kỳ là được.
Tôi hỏi Hề Hữu về dự định sau này, cậu ấy nói đợi ba cậu ấy xuất viện thì muốn đưa ông ấy đến thẳng Bắc Kinh, cậu ấy cũng có thể tiện chăm sóc hơn.
Tôi khá đồng tình với ý tưởng này của cậu ấy, nói với cậu ấy: "Khi nào thì quay lại? Anh đợi mọi người xuất viện rồi lái xe chở mọi người là đẹp."
"Không cần đâu anh Tỷ. Sau khi ba em xuất viện em còn phải về nhà xử lý chuyện trong nhà, em đợi khi nào khai giảng sẽ đưa ba thẳng qua đó luôn."
"Đến lúc đó em cứ gọi cho anh, anh có thể giúp hai người tìm nhà hay gì đó, ít nhiều gì cũng có thể giúp một chút."
Tôi nói xong thì nhìn Lăng Tử Quân đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Hề Hữu, đi tới vỗ vai Lăng Tử Quân, nói: "Đúng rồi, Tử Quân là bạn học của em, đến lúc đó em nhờ cậu ấy cũng được."
Lăng Tử Quân vội vàng gật đầu: "Ừm ừm, dù sao tôi cũng không chuyện gì, khi nào khai giảng tôi về với cậu, hơn nữa nhà tôi còn có một căn nhà để đó, có thể cho cậu thuê."
Hề Hữu gãi đầu, mặt lại đỏ lên, ừm ừm à à hồi lâu, cuối cùng cũng nói một tiếng "Cảm ơn".
Tôi mỉm cười tiếp lời: "Thế thì cứ vậy đi nhé."
Hề Hữu gật đầu không tự nhiên lắm: "Được rồi, anh Tỷ, mấy ngày nay anh theo bọn em bận tới bận lui, nếu anh có việc gì thì về sớm làm đi, em có thể chăm sóc cho ba em thật tốt."
Thật ra tôi không có việc gì cả nhưng tôi cũng không định ở lại nữa, Hề Hữu có thể chăm sóc tốt cho ba cậu ấy, hơn nữa Lăng Tử Quân cũng ở đây, tôi cũng không muốn làm phiền bọn họ nữa.
"Buổi chiều anh về, có chuyện gì thì em cứ gọi cho anh."
"Vâng."
Trước khi tôi đi, Lăng Tử Quân còn đặc biệt đi ra nói câu "Cảm ơn" với tôi, tôi mỉm cười đáp lại: "Đừng cảm ơn tôi, nếu không bây giờ tôi sẽ cảm thấy mình như bà mối vậy."
- --
Gin: đẩy thuyền Hề Hữu x Lăng Tử Quân, hiền lành ngốc manh có chí vươn lên công x cậu chủ nhà giàu ngoài lạnh trong nóng thụ nhé =)))))
Đau đầu thật.
Ở nhà Hề Hữu không ít ngày, tâm trạng cũng chưa khá hơn là mấy thì tôi đã chuẩn bị về, mặc dù A Giang không giục tôi nhưng thật sự là bây giờ tôi đã muốn quay lại làm việc rồi, con người không thể rảnh rỗi quá.
Buổi sáng trước khi tôi đi, Hề Hữu đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều đặc sản địa phương, đựng đầy một túi nylon lớn nấm khô và mộc nhĩ khô trên núi cho tôi, nhiều đồ như thế làm sao tôi ăn hết được, hơn nữa những đồ vùng núi đó có thể bán lấy tiền, cuối cùng tôi chỉ bị lấy một túi nhỏ.
Vốn dĩ tôi không muốn đánh thức ba Hề Hữu nhưng lúc từ chối đã làm ồn đến ông ấy, ông ấy chống gậy đi ra nhất quyết đòi tiễn tôi, kết quả là ra đến sân thì người đã lảo đảo rồi ngất đi, may là Hề Hữu và Lăng Tử Quân nhanh tay lẹ mắt, chạy tới đỡ lấy ba cậu ấy.
Bọn tôi đều bị doạ một trận, tôi mau chóng mở cửa sau xe, giúp bọn họ bế ông ấy ra ghế sau rồi đưa người đến bệnh viện huyện.
Sau khi kiểm tra ở bệnh viện thì biết là bị nhồi máu não, tôi ở bệnh viện không rời đi vì lo một mình Hề Hữu không chạy đôn chạy đáo nổi, à, tôi cũng quên mất còn có Lăng Tử Quân, bạn cùng lớp của Hề Hữu, nhưng hai người bọn họ trong mắt tôi vẫn còn là những đứa trẻ.
Hề Hữu là Lão Lai Tử (*) trong nhà, mẹ đã qua đời từ rất nhiều năm trước, ba cậu ấy năm nay cũng đã ngoài 70 rồi, bác sĩ nói vì bệnh nhân đã lớn tuổi nên cho dù có đưa đến kịp thời thì hiệu quả sau khi điều trị có thể sẽ không tốt lắm, bảo Hề Hữu chuẩn bị tâm lý.
(*) Lão Lai Tử: một nhân vật trong 24 tấm gương hiếu hạnh, là người nước Sở, sống trong thời kỳ Xuân Thu, tuy đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, Lão Lai rất có hiếu, một hôm mặc áo vá nhiều màu sắc, chạy ra giữa sân múa và giả vờ trượt chân ngã, khóc như con trẻ để làm trò vui cho cha mẹ, người ta thường dùng tên ông để chỉ lòng hiếu thảo của con đối với cha mẹ.
Hề Hữu ra khỏi văn phòng bác sĩ, nói với tôi là đi gọi một cuộc điện thoại, tôi đoán là cậu ấy gọi điện để vay tiền.
Tôi không để cậu ấy gọi, tôi biết nhà Hề Hữu không có người thân gì, cho dù có cũng sẽ không cho cậu ấy vay, nếu không thì mấy năm nay cậu ấy cũng sẽ không vất vả như vậy.
Tôi lấy trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Hề Hữu: "Trong thẻ này vẫn còn năm vạn tệ, chắc là đủ để trả phí điều trị cho ba em."
(5 vạn tệ = 50 nghìn tệ ≈ 168 triệu VNĐ)
Hề Hữu không nhận, bàn tay đang buông thõng vân vê hai bên quần: "Anh Tỷ, mấy năm nay anh và anh Đường đã giúp em đủ rồi, em không thể lúc nào cũng vòi tiền hai anh được."
"Đưa cho cậu thì cậu cứ cầm, lề mề cái gì, đây được xem là trường hợp khẩn cấp nên cũng không còn cách nào khác, chăm sóc cho ba cậu thật tốt đi."
Hai người bọn tôi còn đang nói chuyện thì Lăng Tử Quân ra khỏi phòng bệnh, đi tới nói: "Anh Tỷ, cảm ơn anh, tôi cũng có tiền, tôi và Hề Hữu là bạn học, tôi cho cậu ấy mượn là được rồi."
Hề Hữu đứng đó không biết phải nói gì, mở miệng nhìn tôi, sau đó lại nhìn Lăng Tử Quân.
Lăng Tử Quân đi thẳng đến bên cạnh Hề Hữu, đút hai tay vào túi quần hai bên của Hề Hữu để sờ.
Hề Hữu cúi người dùng tay chặn lại, Lăng Tử Quân ngẩng đầu trừng cậu ấy một cái, Hề Hữu cúi đầu không động đậy nữa, để cho Lăng Tử Quân mò túi quần mình.
Lăng Tử Quân lấy thẻ nhập viện của ba Hề Hữu ra từ trong túi quần của cậu ấy: "Tôi đi trả phí, cậu mau mau về lại phòng bệnh đi, bên trong không có người, phải có người trông coi bình nước biển nữa, hết thuốc thì phải bấm chuông, số tiền này xem như tôi cho cậu mượn, sau này cậu trả tôi là được."
Lăng Tử Quân nói xong cũng không để ý xem Hề Hữu có phản ứng gì mà xoay người đi về phía thang máy.
"Tử Quân, tôi sẽ trả lại cho cậu." Hề Hữu la lên phía sau Lăng Tử Quân.
Tôi nhìn khuôn mặt đã đỏ đến tận cổ của Hề Hữu và cả bàn tay vẫn luôn đút túi quần của cậu ấy, sau đó lại liếc nhìn bóng lưng vội vã bước vào thang máy của Lăng Tử Quân, lặng lẽ mỉm cười.
Có một số thứ, lúc mập mờ lại là khi đẹp nhất.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra một chuyện thú vị, Lăng Tử Quân có thái độ thù địch với tôi, lúc mới đầu tôi không nhận ra vấn đề này, tôi cứ tưởng cậu ta là người ít nói và chậm thích nghi, đối xử với ai cũng lạnh lùng xa cách.
Sau đó tôi có quan sát một chút, đó quả thật là thái độ thù địch không sai, là thái độ thù địch chỉ dành cho tôi.
Tôi lại suy xét trong lòng, chẳng bao lâu sau đã hiểu ra.
Là do cậu ta thấy quan hệ giữa tôi và Hề Hữu rất tốt nên ghen tị.
Có lần Hề Hữu ra khỏi phòng bệnh, ba Hề Hữu đã ngủ, cho dù có không ngủ cũng không sao, thính giác của ông ấy không tốt.
"Ăn cam chứ?" Tôi không đợi Lăng Tử Quân trả lời đã lấy một quả cam trong túi ném cho Lăng Tử Quân.
Lăng Tử Quân bị ép phải nhận, nói một tiếng "cảm ơn" nhạt nhẽo, cậu ta không ăn mà chỉ cầm trong tay, ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tôi nói.
"Cái gì?" Lăng Tử Quân quay đầu lại nhìn tôi một cái, cau mày.
"Tôi coi Hề Hữu như em trai mình, cậu ấy cũng vậy, coi tôi như anh trai, cậu đừng nghĩ nhiều."
Lăng Tử Quân càng cau mày chặt hơn: "Nhưng lúc nói chuyện với anh cậu ấy lúc nào cũng cười, cũng nói chuyện nhiều với anh."
"Nhưng buổi tối cậu ấy cũng đâu có ngủ cùng phòng với tôi." Tôi cười trêu cậu ta.
Lăng Tử Quân bị tôi nói đến mức đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của tôi, quay đầu đi rót nước.
"Hơn nữa, anh Đường mà Hề Hữu nói là bạn trai tôi." Nhưng bây giờ đã xem như bạn trai cũ rồi, trong lòng tôi bổ sung một câu, vế sau cũng không cần thiết phải nói cho cậu ta.
Lăng Tử Quân uống vài ngụm nước, xấu hổ nói: "Tôi từng nghe cậu ấy kể rồi, cậu ấy nói tình cảm của hai anh rất tốt."
Tôi không tiếp chuyện mà quay lại chủ đề: "Vậy nên cậu không cần xem tôi như kẻ thù."
"Không..." Lăng Tử Quân yếu ớt phản bác một tiếng.
"Vậy thì chúc cậu may mắn."
Lăng Tử Quân hiểu ý trong lời nói của tôi, trong mắt hơi ủ rũ, cụp mắt nói: "Nhưng Hề Hữu, có lẽ cậu ấy chỉ thích con gái thôi."
"Cậu ấy nói với cậu sao?"
"Cậu ấy chưa từng nói."
"Vậy cậu vẫn còn cơ hội."
"Tôi, thử xem sao......"
Ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân, tôi và Lăng Tử Quân nhìn nhau một cái, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, Hề Hữu xách theo bốn hộp cơm đẩy cửa vào phòng.
Ba Hề Hữu hồi phục tốt hơn những gì chúng tôi nghĩ, chỉ có tay trái còn hơi mất kiểm soát, lúc cầm đồ run rẩy không vững nhưng cũng không có di chứng đặc biệt nghiêm trọng nào khác. Bác sĩ nói một tuần nữa có thể xuất viện, về sau phải chú ý nhiều hơn trong việc ăn uống ngủ nghỉ, sau này đi tái khám định kỳ là được.
Tôi hỏi Hề Hữu về dự định sau này, cậu ấy nói đợi ba cậu ấy xuất viện thì muốn đưa ông ấy đến thẳng Bắc Kinh, cậu ấy cũng có thể tiện chăm sóc hơn.
Tôi khá đồng tình với ý tưởng này của cậu ấy, nói với cậu ấy: "Khi nào thì quay lại? Anh đợi mọi người xuất viện rồi lái xe chở mọi người là đẹp."
"Không cần đâu anh Tỷ. Sau khi ba em xuất viện em còn phải về nhà xử lý chuyện trong nhà, em đợi khi nào khai giảng sẽ đưa ba thẳng qua đó luôn."
"Đến lúc đó em cứ gọi cho anh, anh có thể giúp hai người tìm nhà hay gì đó, ít nhiều gì cũng có thể giúp một chút."
Tôi nói xong thì nhìn Lăng Tử Quân đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Hề Hữu, đi tới vỗ vai Lăng Tử Quân, nói: "Đúng rồi, Tử Quân là bạn học của em, đến lúc đó em nhờ cậu ấy cũng được."
Lăng Tử Quân vội vàng gật đầu: "Ừm ừm, dù sao tôi cũng không chuyện gì, khi nào khai giảng tôi về với cậu, hơn nữa nhà tôi còn có một căn nhà để đó, có thể cho cậu thuê."
Hề Hữu gãi đầu, mặt lại đỏ lên, ừm ừm à à hồi lâu, cuối cùng cũng nói một tiếng "Cảm ơn".
Tôi mỉm cười tiếp lời: "Thế thì cứ vậy đi nhé."
Hề Hữu gật đầu không tự nhiên lắm: "Được rồi, anh Tỷ, mấy ngày nay anh theo bọn em bận tới bận lui, nếu anh có việc gì thì về sớm làm đi, em có thể chăm sóc cho ba em thật tốt."
Thật ra tôi không có việc gì cả nhưng tôi cũng không định ở lại nữa, Hề Hữu có thể chăm sóc tốt cho ba cậu ấy, hơn nữa Lăng Tử Quân cũng ở đây, tôi cũng không muốn làm phiền bọn họ nữa.
"Buổi chiều anh về, có chuyện gì thì em cứ gọi cho anh."
"Vâng."
Trước khi tôi đi, Lăng Tử Quân còn đặc biệt đi ra nói câu "Cảm ơn" với tôi, tôi mỉm cười đáp lại: "Đừng cảm ơn tôi, nếu không bây giờ tôi sẽ cảm thấy mình như bà mối vậy."
- --
Gin: đẩy thuyền Hề Hữu x Lăng Tử Quân, hiền lành ngốc manh có chí vươn lên công x cậu chủ nhà giàu ngoài lạnh trong nóng thụ nhé =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất