Điềm Báo Mạt Thế

Chương 35:

Trước Sau
Trong thôn mở cuộc họp khẩn, Cẩm Khê và chú Hai ở nhà. Bất cứ lúc nào cũng phải có người lưu lại trông chừng nhà cửa.

“Tình hình chính là như vậy, khả năng tám chín phần chúng sẽ tấn công vào tối nay nên mọi người cần phối hợp với nhau, Đại Khương, về mặt này con tương đối am hiểu, con có ý kiến gì không?” Đầu tiên ông Sáu giải thích tình huống hiện tại, sau đó chỉ đích danh Khương Thần, người không có địa vị hay học vấn cao gì trong thôn, nhưng về mặt đánh nhau thì thật không ai sở trường bằng.

Khương Thần cũng không thoái thác, lúc này phe họ không thể rối loạn “Tường trong tường ngoài thôn mỗi bên chia thành tứ phía, chúng ta lại không rõ bọn họ có bao nhiêu người, sẽ tấn công ở hướng nào, cháu cho rằng nên từ bỏ phòng thủ tường ngoài mà toàn lực canh giữ tường trong thôi.”

Khương Thần dừng lại một chút “Sở dĩ chọn tường trong là vì phần ruộng đất bên ngoài đang trồng bắp có thể che khuất tầm nhìn, nếu chúng phân tán ra lẻn vào, bên mình sẽ không biết đối phương có bao nhiêu người. Vào tường trong thì mục tiêu sẽ rõ ràng hơn.

Ruộng đất phạm vi tường trong đều trồng khoai lang khoai tây, tầm nhìn rộng rãi, chúng ta chia làm bốn đội tiến hành phản kích. Người già trẻ em trong thôn già thì tập trung lại ở vài nơi, lỡ phát sinh sự cố cứu viện cũng thuận tiện, cũng có thể điều động nhân thủ bất kỳ lúc nào, còn phải để phòng bọn chúng phóng hoả nữa.” Khương Thần chưa phân công cụ thể, bất quá mọi người đại khái đều tán thành phương án này.

“Vậy sắp xếp phân phối nhân thủ như thế nào?” Diệp Thạc ngồi gần cửa nhất nói to.

Khương Thần nhìn ông Sáu, ông Sáu gật đầu “Được, việc này sẽ do cháu an bài”

“Trước đó đội tuần tra trong thôn chia làm mười hai đội, đều là thanh tráng niên từ mười tám tới ba mươi lăm, trải qua một thời gian huấn luyện họ đã có chút thực lực, nhược điểm duy nhất là những người này chưa thấy máu, chỉ lo lúc chiến thật hành động bị kiềm chế.”

“Cũng không nhất định, mấy thằng nhóc thôn ta đều đánh nhau từ nhỏ lớn, tên nào tên nấy khoẻ như vâm ấy.” Diệp Giới đắc ý vỗ vỗ thằng con Diệp Khoa nhà mình, mấy ngày trong thôn huấn luyện, Diệp Khoa tỷ thí với người khác đa số đều thắng.

Khương Thần thấy khoé miệng cong cong của Diệp Khoa, ánh mắt trở nên sắc bén như dao “Đánh lộn không giống như giết người.”

Diệp Khoa nhìn hai mắt Khương Thần, toàn thân nhịn không được run lên.

Khương Thần chuyển đường nhìn “Lần này cũng coi như một khảo nghiệm, để cho đám trẻ tiếp xúc với máu, sau này nếu lại phát sinh lần nữa thì cũng biết ứng phó. Nhưng có việc này cần phải nói cho mọi người, theo tin tức nhận được, có khả năng đối phương có súng.”

Lời vừa thốt ra, trong phòng xôn xao cả lên “Mọi người cũng không nên sợ hãi, súng của chúng không nhiều, tôi sẽ cố gắng xử lý mấy tay này ngay từ đầu, nhưng mọi người phải cẩn thận một chút. Đội trưởng các đội đều đang ngồi ở đây, dựa theo số thứ tự mỗi đội đã phân, từ đội Một tới đội Ba một tổ, đội Bốn tới đội Sáu một tổ, đội Bảy tới đội Chín một tổ, đội Mười tới đội Mười Hai một tổ. Ngoại trừ những người trên, đàn ông dưới sáu mươi tuổi trong thôn đều phân thành một đội, nhờ ông Sáu lát nữa giúp con thống kê lại, chia nhóm này thành sáu tổ, phụ trách tập trung những người già yếu và phòng ngừa có cá lọt lưới, mặt khác những người này còn phải xem chừng nhà cửa, có thể đối phương sẽ phóng hỏa, nếu như lửa bén vào củi thì cách ly, bén vào nhà cửa thì dập tắt ngay lập tức, việc này hẳn mọi người đều có kinh nghiệm, tóm lại bảo vệ nhà cửa là chính. Ngoài ra phụ nữ trong thôn cũng có vai trò quan trọng, những người từ mười tám đến ngoài năm mươi lăm tuổi một chút chia ra thành từng nhóm nhỏ bốn người gồm các độ tuổi đan xen nhau, việc phân phối có thể linh hoạt một tí, ví dụ như những người có quan hệ gần hoặc thân thiết cố gắng ở chung một nhóm vậy sẽ ăn ý với nhau hơn, có thể lần này không dùng được nhưng biết đâu sau này sẽ phát huy tác dụng, nếu gặp phải phần tử xấu chẳng hạn, bốn người phối hợp với nhau, bốn đánh một, ba đánh một, hoặc là hai đánh một, phân công linh hoạt sức chiến đấu sẽ không yếu.”

“Nói rất đúng, nhóm chị em phụ nữ thôn ta cũng lợi hại lắm đấy.” Ông chú Ba Diệp Hiếu Lợi cười ha hả nói.

Nhóm đàn ông trong phòng cười to cả lên.

Sau đó lại thương lượng một hồi, xác định phương án cụ thể.



Khương Thần về đến nhà, nhóm bà nội, thím Hai đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Biết tối nay phát sinh chuyện lớn nên trong nhà hầm một nồi thịt kho tàu thật to, thịt là phần sườn non, trộn chung với khoai tây và miến, bà nội còn hấp thêm một nồi bánh bao bự chảng. Múc một chậu lớn cho nhóm đàn ông ngồi trên giường lớn ăn, bà nội và thím Hai thì cùng đám nhỏ ăn bên giường hẹp.

“Ăn nhiều một chút. Bữa nay nhà mình ăn cơm sớm, ăn nhiều hơn kẻo sau nửa đêm bị đói” Bà nội cầm muỗng múc thức ăn vào bát mấy đứa bé, lo bọn nhỏ mới tới ngại không dám đụng đũa.

“Bánh bao hôm nay ngon ghê, vừa mềm mịn vừa thơm mùi sữa.” Thím Hai cầm bánh bao, nói.

*Ghi chú: Mình để là bánh bao, mọi người tự hiểu là bánh không nhân nhé

“Hôm nay bà nội không uống sữa nên Cẩm Khê cho vào trong bột ạ.” Anh Tử giải thích.

“Vẫn là đứa nhỏ này có nhiều chiêu.” Thím Hai cười ha hả “Nói đến dê nhà mình cũng thật lợi hại nghen, lúc trước chỉ cho một chậu nhỏ, hiện mỗi ngày vắt được đến hai chậu. Mỗi sáng các nhóc con muốn một ly thì lớn lên sẽ cao lắm đấy.”

“Con hỏng muốn uống đâu.” Hổ Tử cau mày.

“Phản đối vô hiệu, chú Út con đã làm át mùi còn bỏ thêm đường, uống rất ngon. Con xem Cường Cường hôm nay lúc uống sữa không hề nhíu mày chút nào, con không uống sau này thấp hơn anh cũng đừng chạy đi tìm mẹ than nha” Anh Tử gắp thêm miến cho nhóc, nói.

Hổ Tử quay đầu nhìn Chí Cường một chút, thở dài “Được rồi, Cường Cường uống thì con cũng uống.” Hiện tại hai nhóc cao xấp xỉ nhau, nếu sau này nhóc bị lùn hơn anh trai thì không tốt chút nào, Hổ Tử phiền não nhíu mày, nhìn qua chú Út và hai bác lớn đang ngồi trên giường lớn, haiz, nhất định là hồi nhỏ chú Út không nghe lời nên giờ mới thấp hơn hai bác quá trời. Nhóc không muốn giống như vậy đâu.

Bà nội thím Hai nhìn nhóc con nhà mình xoắn xuýt rối rắm đủ kiểu, cười trộm không ngừng. Thịnh Nam ngồi dựa vào cửa sổ, tay ngắt bánh bao ăn, nhìn mọi người trong nhà, khóe miệng cong cong, lại nhìn em trai em gái ăn thật ngon miệng, trong lòng đột nhiên trào ra một cảm giác gọi là hạnh phúc. Rốt cuộc chúng cũng có nhà rồi.

Noãn Tình và Chí Cường, hiện trong đầu hai đứa nhỏ này toàn là bánh bao thơm ngọt ngào thôi, cho tới giờ cũng chưa ăn qua bánh bao ngon thế này nha.

Ăn cơm xong nhóm phụ nữ trong nhà liền qua chốt dân phòng, dựa theo khu vực phân chia họ sẽ tập trung ở chốt dân phòng. Thời tiết ấm áp, phòng ốc cửa nẻo các gian trong chốt dân phòng mở rộng, cụ già trẻ em đều ở trên giường đất, phụ nữ sức khoẻ tốt thì trải rơm, chăn đơn ra đất ngủ tạm một đêm, bất quá ngủ chỗ lạ không quen nên ai cũng không ngủ được, bọn nhỏ tụ lại một chỗ chơi đùa, các cụ lớn chút thì ngồi tán gẫu, còn kết bè thi đối câu với nhau, nhóm chị em bạn dì thì túm tụm bàn tính coi nếu gặp phải địch nên ứng phó thế nào, cảnh tượng náo nhiệt lấn át hẳn bầu không khí khẩn trương.

Khương Thần đi tuần tra, quan sát mỗi một chỗ rồi an bài người, camera có phạm vi giới hạn phải xếp người trông coi các góc chết, có người lạ đến thì cảnh báo. Anh đã phác hoạ bản thảo kế hoạch phòng ngự trong thôn, lúc này bàn giao mọi người thêm lần nữa cho chắc.

Cẩm Khê cũng bị phân đến phía Tây canh chừng, Trương Trung, Trịnh Nguyên và Vick, mỗi người thủ ở một hướng, trên tay họ đều có súng, Khương Thần đã huấn luyện cho bọn họ, hơn nữa trên tay đều từng dính mạng người, đã qua được cửa ải kia, nổ súng giết người không có trở ngại, lúc này chỉ là sợ bản thân hốt hoảng hoặc không đành lòng.

Thực lực Cẩm Khê không tệ nhưng Khương Thần vẫn lo cho cậu nên tự đặt bản thân thủ ở tường phía Tây.

Thời gian trôi qua từng chút, họ cũng dự đoán đối phương sẽ không tới quá sớm nên mọi người chia nhau nghỉ ngơi, chừa bốn người trông chừng còn lại đều nằm ngủ.

Rạng sáng bốn giờ, máy theo dõi cuối cùng cũng xuất hiện hình ảnh lạ.



“Bọn chúng chia thành hai nhóm, nhưng e là muốn chơi trò dương đông kích tây, Diệp Khoa, cậu dẫn theo một nửa tổ qua cửa Đông hỗ trợ, những người còn lại đề phòng cẩn thận, Cẩm Huy, cậu cũng mang theo một nửa tổ đi cửa phía Tây.” Phía Đông có đường núi, phía Tây thông với sông ngòi dễ đi hơn một chút, Nam Bắc đều là ruộng đồng, phải vòng qua nên những người này tìm đường gần để đi.

“Thông báo và bố trí ổn thoả mọi người ở các điểm tập trung, nói chuyện nhỏ tiếng thôi, chờ bọn chúng đến cách tường trong hai mươi thước sẽ gõ chuông lần nữa, nhất định phải giữ chân đối phương, nhóm Trương Trung tập trung quan sát tìm và xử lý những người có súng trước.” Khương Thần nhìn máy theo dõi, dùng micro thông báo.

Ở nơi tập trung phụ nữ cụ già sắp xếp ổn định rất nhanh, nhóm trung niên đều đứng lên, người cầm dao phay người cầm cuốc, còn phụ nữ nắm chặt đủ loại gậy gộc.

Tay phải Cẩm Khê cầm súng tay trái cầm đao chân chó, kỹ năng sử dụng song song hai tay này cậu học được từ trong mộng, có điều sau khi tỉnh phải luyện tập khá lâu mới thành thạo.

Bọn họ rút vào đầu tường nhìn đám người đi tới từ xa, khoảng chừng hơn năm mươi tên, đúng là không ít.

“Này, bên Tào thôn có chừng chục người đó.” Cẩm Kỳ cầm ống nhòm hồng ngoại cẩn thận phân biệt.

“Cậu phân biệt được à.” Cẩm Khê có chút thấp thỏm.

“Đương nhiên rồi, mấy thằng nhóc này thường đánh nhau với thôn mình mà, đám nhóc ở Tào gia thôn bên kia chả được mấy đứa tốt, thôn họ rất loạn, nếp sống cũng không tốt, đánh bạc đánh nhau là chuyện thường ngày. Ông Hai Tào cô đơn một mình mà mấy đứa cháu trai cũng chả giúp đỡ quan tâm được một tí, còn thương nhớ tiền của ông ấy, có điều bây giờ chúng không đi theo đám người này, coi như còn chút lương tâm.” Cẩm Kỳ lầu bầu.

“Phải ra tay với người Tào thôn luôn ư?” Cẩm Khê hỏi Khương Thần bên cạnh.

Khương Thần rũ mi, lắc đầu “Nhất định phải hạ gục bọn họ, Tào gia thôn rất gần chúng ta, anh đã hỏi qua về đám nhóc này, đều là tai hoạ trong thôn họ, thời điểm khó khăn năm ngoái thôn họ đã bị chúng giày vò một trận, nhiều nhà bị cướp đoạt. Chúng ta giết đám nhóc này, mặc dù một bộ phận thân nhân có lẽ sẽ ghi thù nhưng đa số sẽ có cảm giác giải hận. Về phần đám người ngoài kia, hiện tại xuất động nhiều như vầy chắc đã xuất ra phần lớn lực lượng, số còn dư để qua trận này đi tra sau”

Cẩm Khê gật đầu, không nói nữa, so với hoàn cảnh tự nhiên ác liệt thì lòng người còn đen tối khủng khiếp hơn.

“Hướng ba giờ và hướng chín giờ có hai tay cầm súng.” Khương Thần dùng ống nhòm hồng ngoại nhìn, xác định hai người đeo súng. “Đợi chúng đến gần hơn anh và em mỗi người lo một tên, em chọn tên nào?” Khương Thần sẽ không giấu Cẩm Khê yên ổn trong nhà, tuy anh muốn bảo vệ không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào nhưng cũng muốn cùng cậu kề vai chiến đấu, hi vọng Cẩm Khê càng mạnh mẽ hơn nữa.

“Hướng chín giờ để em.” Cẩm Khê cầm kính viễn vọng tìm mục tiêu, rồi cũng nhìn thấy người cầm súng kia. Những tên này không hề kiêng kị gì, có súng ống cũng không thèm giấu, cứ trơ trơ xách trên tay.

Rốt cuộc những người đó cũng tiến vào phạm vi họ thiết lập, Khương Thần vươn một tay cào nhẹ tay Cẩm Khê “Đánh.”

Vừa dứt lời súng của cả hai đồng thời vang lên, theo tiếng súng, chuông cảnh báo bên cạnh cũng vang lên.

“Giết ——” Người trẻ tuổi trong thôn hô to một tiếng, xông ra khỏi tường vây, nghênh đón đám người xâm lược.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau