Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng
Chương 33: Anh trai đột nhiên dịu dàng, bão cấp mấy?
Giai Thiệu Điền khoác trên người chiếc áo sơ mi đen cùng với quần âu thanh lịch, hắn ngồi duỗi chân trên giường bệnh đặt ở bên cạnh. Mắt chăm chú nhìn vào laptop, đọc một lượt toàn bộ sơ yếu lý lịch của Lý Mẫu và con trai bà ta.
Thông tin Trần Nghiêm gửi đến vô cùng chi tiết, từ việc bà ta gặp gỡ ai trong suốt một tháng nay, đã lui tới những đâu.
“Ưm, nước…” Lưu Hiên vừa mở mắt đã thấy trần nhà trắng tin, ánh sáng chói mắt khiến cậu không thể duy trì lâu.
Hắn vội vàng đặt laptop sang một bên, từ hành động đỡ cậu ngồi dậy cho đến việc đút nước đều vô cùng nhẹ nhàng và cẩn trọng.
Mùa hạn hán qua đi Lưu Hiên cảm thấy mình sống rồi, thần kỳ thật, trong lúc cơn đau hoành hành cậu cứ ngỡ chuyến này xong đời rồi.
Nước mắt đột nhiên rơi lã chã, cậu ấm ức nhìn Giai Thiệu Điền, có tư cách gì mà trách người ta do cậu chủ quan mà thôi.
Đôi mắt phím hồng dưới ánh đèn tỏa ra một mị lực đáng nể, Giai Thiệu Điền di dời tầm mắt yết hầu khẽ chuyển động, hắn mắc bệnh rồi!
Sống với Lưu Hiên hàng thật giá thật, tên đó không có bài ra biểu cảm như vậy, chắc chắn là cảm giác lạ lẫm nên mới có cách nhìn khác, chính xác là thế. Giai Thiệu Điền dùng lý lẽ này để lừa gạt bản thân.
Ai mà yêu vì một khoảnh khắc đâu chứ, nhất định không phải!
Hai người con trai càng không nên nói đến chuyện yêu đương.
Hắn dùng tay gạt đi giọt nước đang lăn dài trên má cậu, cảm giác cực kỳ tốt, làn da nhẵn mịn sờ vào mềm mềm chẳng qua màu hơi nhợt nhạt. Càng tiếp xúc càng thấy bản thân kỳ lạ, Giai Thiệu Điền ôm cậu an ủi, từ trên cao nhìn xuống cái đầu nhỏ đang vùi vào bụng, ôm hắn khóc thút thít.
Giết người, giết người rồi!
“Tôi, tôi cứ nghĩ… Bản thân đã chết, cảm ơn.” Cậu nức nở nói ra từng chữ.
Lần trước quyết định nhảy xuống không hề do dự còn vô cùng thoải mái tiếp nhận, đó là do cậu cùng đường bí lối, có mấy ai muốn chết đâu chứ. Một lần đi dạo quỷ môn quan thì không muốn lần thứ hai, có lần thứ hai thì càng sợ sẽ tiếp diễn lần thứ ba.
“Là tôi không đúng, không có lần sau.” Hắn cố gắng giữ hơi thở đều đặn, để cậu không phát hiện ra nhịp tim đang trở nên bất ổn.
Lưu Hiên khẽ lắc đầu, bao nhiêu nước mắt đều bị dây vào áo, giờ phút này chắc là đối phương không trách cậu đâu, lợi dụng điều đó cậu ngọ nguậy thêm một chút nữa, lau cho sạch sẽ nước mũi.
Giai Thiệu Điền ngu ngốc không nhận ra điều đó, hắn đan tay vào những sợi tóc mềm mại đến mức mụ mị.
Mùi nước hoa xa xỉ mà trước đây cậu luôn không thể chạm tay vào được, thỉnh thoảng sẽ ngửi thấy do người đi đường để lại, mà giờ đây mùi hương này trở nên thân thuộc lúc nào không hay. Vòng eo của Giai Thiệu Điền nhìn bằng mắt thường đã cảm thấy nhỏ, đo bằng tay mới biết nó thực sự nhỏ.
Lưu Hiên buông hắn ra, khóe mắt cũng trở nên khô ráo: “Anh định xử lý người giúp việc đó thế nào, người đó hình như không thích tôi.”
Giai Thiệu Điền đã kết thúc hợp đồng với Lý Mẫu ngay sau khi về đến nhà, chuyện diễn ra như thế là do hắn bất cẩn: “Tôi đuổi việc Lý Mẫu rồi, cậu muốn xử lý bà ta như thế nào.”
Quyền lựa chọn nằm trong tay Lưu Hiên, một phần hắn cũng muốn nghe thử, cậu tàn nhẫn đến mức độ nào.
Lưu Hiên gật đầu nói: “Đuổi việc là được rồi.”
“Thật sao?” Hắn ngồi xuống bên cạnh, chất giọng đã bỏ thêm chút cảm xúc “Cậu còn nhớ bản thân đã gây chuyện ở quán bar không, tên nhân viên đó là Thạch Linh, con trai Lý Mẫu.”
Ánh mắt cậu hiện lên vẻ khó xử, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Vậy, có cần bồi thường không?”
Thân chủ và đồng bọn gây ra ồn ào không hề nhỏ, nhà trường biết được nên mới có chuyện phải lọt vào top hai mươi của lớp.
Nếu không phải vì mối quan hệ và nể mặt Giai Thiệu Điền, cậu sớm đã bị đuổi học hoặc đỡ hơn một chút là chuyển sang ngôi trường khác, cơ hội vào những môi trường tốt là bằng không.
Giai Thiệu Điền bật cười vì cách ứng xử vụng về của cậu, nếu được sinh ra trong một gia đình giàu có, ngồi trên đồng tiền và nuôi dưỡng bằng niềm kiêu hãnh, ai lại chịu xuống nước chứ?
Lưu Hiên ngẫm nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Xin lỗi vì gây ra rắc rối cho anh, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.”
Điều quan trọng nên nhắc lại ba lần, sự thành khẩn này cậu mong là hắn nhìn thấy.
Đáp lại những lời xin lỗi ấy là cái xoa đầu đầy ấm áp.
Lưu Hiên suýt chút nữa đã né đi, may mắn là do sợ hãi nên cái cổ cứng ngắt, cậu nghĩ hắn định đánh người!
“Chuyện này kết thúc ở đây, tiếp theo cậu không cần quan tâm.” Hắn thực ra có cách giải quyết rồi, nghe ý kiến của Lưu Hiên cũng là một loại trải nghiệm, vô cùng thú vị.
Lưu Hiên được hắn đỡ nằm xuống, vốn dĩ ngủ nhiều rồi nhưng do đối phương cứ nhìn chằm chằm, cậu phải cố nhắm mắt giả vờ.
Thông tin Trần Nghiêm gửi đến vô cùng chi tiết, từ việc bà ta gặp gỡ ai trong suốt một tháng nay, đã lui tới những đâu.
“Ưm, nước…” Lưu Hiên vừa mở mắt đã thấy trần nhà trắng tin, ánh sáng chói mắt khiến cậu không thể duy trì lâu.
Hắn vội vàng đặt laptop sang một bên, từ hành động đỡ cậu ngồi dậy cho đến việc đút nước đều vô cùng nhẹ nhàng và cẩn trọng.
Mùa hạn hán qua đi Lưu Hiên cảm thấy mình sống rồi, thần kỳ thật, trong lúc cơn đau hoành hành cậu cứ ngỡ chuyến này xong đời rồi.
Nước mắt đột nhiên rơi lã chã, cậu ấm ức nhìn Giai Thiệu Điền, có tư cách gì mà trách người ta do cậu chủ quan mà thôi.
Đôi mắt phím hồng dưới ánh đèn tỏa ra một mị lực đáng nể, Giai Thiệu Điền di dời tầm mắt yết hầu khẽ chuyển động, hắn mắc bệnh rồi!
Sống với Lưu Hiên hàng thật giá thật, tên đó không có bài ra biểu cảm như vậy, chắc chắn là cảm giác lạ lẫm nên mới có cách nhìn khác, chính xác là thế. Giai Thiệu Điền dùng lý lẽ này để lừa gạt bản thân.
Ai mà yêu vì một khoảnh khắc đâu chứ, nhất định không phải!
Hai người con trai càng không nên nói đến chuyện yêu đương.
Hắn dùng tay gạt đi giọt nước đang lăn dài trên má cậu, cảm giác cực kỳ tốt, làn da nhẵn mịn sờ vào mềm mềm chẳng qua màu hơi nhợt nhạt. Càng tiếp xúc càng thấy bản thân kỳ lạ, Giai Thiệu Điền ôm cậu an ủi, từ trên cao nhìn xuống cái đầu nhỏ đang vùi vào bụng, ôm hắn khóc thút thít.
Giết người, giết người rồi!
“Tôi, tôi cứ nghĩ… Bản thân đã chết, cảm ơn.” Cậu nức nở nói ra từng chữ.
Lần trước quyết định nhảy xuống không hề do dự còn vô cùng thoải mái tiếp nhận, đó là do cậu cùng đường bí lối, có mấy ai muốn chết đâu chứ. Một lần đi dạo quỷ môn quan thì không muốn lần thứ hai, có lần thứ hai thì càng sợ sẽ tiếp diễn lần thứ ba.
“Là tôi không đúng, không có lần sau.” Hắn cố gắng giữ hơi thở đều đặn, để cậu không phát hiện ra nhịp tim đang trở nên bất ổn.
Lưu Hiên khẽ lắc đầu, bao nhiêu nước mắt đều bị dây vào áo, giờ phút này chắc là đối phương không trách cậu đâu, lợi dụng điều đó cậu ngọ nguậy thêm một chút nữa, lau cho sạch sẽ nước mũi.
Giai Thiệu Điền ngu ngốc không nhận ra điều đó, hắn đan tay vào những sợi tóc mềm mại đến mức mụ mị.
Mùi nước hoa xa xỉ mà trước đây cậu luôn không thể chạm tay vào được, thỉnh thoảng sẽ ngửi thấy do người đi đường để lại, mà giờ đây mùi hương này trở nên thân thuộc lúc nào không hay. Vòng eo của Giai Thiệu Điền nhìn bằng mắt thường đã cảm thấy nhỏ, đo bằng tay mới biết nó thực sự nhỏ.
Lưu Hiên buông hắn ra, khóe mắt cũng trở nên khô ráo: “Anh định xử lý người giúp việc đó thế nào, người đó hình như không thích tôi.”
Giai Thiệu Điền đã kết thúc hợp đồng với Lý Mẫu ngay sau khi về đến nhà, chuyện diễn ra như thế là do hắn bất cẩn: “Tôi đuổi việc Lý Mẫu rồi, cậu muốn xử lý bà ta như thế nào.”
Quyền lựa chọn nằm trong tay Lưu Hiên, một phần hắn cũng muốn nghe thử, cậu tàn nhẫn đến mức độ nào.
Lưu Hiên gật đầu nói: “Đuổi việc là được rồi.”
“Thật sao?” Hắn ngồi xuống bên cạnh, chất giọng đã bỏ thêm chút cảm xúc “Cậu còn nhớ bản thân đã gây chuyện ở quán bar không, tên nhân viên đó là Thạch Linh, con trai Lý Mẫu.”
Ánh mắt cậu hiện lên vẻ khó xử, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Vậy, có cần bồi thường không?”
Thân chủ và đồng bọn gây ra ồn ào không hề nhỏ, nhà trường biết được nên mới có chuyện phải lọt vào top hai mươi của lớp.
Nếu không phải vì mối quan hệ và nể mặt Giai Thiệu Điền, cậu sớm đã bị đuổi học hoặc đỡ hơn một chút là chuyển sang ngôi trường khác, cơ hội vào những môi trường tốt là bằng không.
Giai Thiệu Điền bật cười vì cách ứng xử vụng về của cậu, nếu được sinh ra trong một gia đình giàu có, ngồi trên đồng tiền và nuôi dưỡng bằng niềm kiêu hãnh, ai lại chịu xuống nước chứ?
Lưu Hiên ngẫm nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Xin lỗi vì gây ra rắc rối cho anh, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.”
Điều quan trọng nên nhắc lại ba lần, sự thành khẩn này cậu mong là hắn nhìn thấy.
Đáp lại những lời xin lỗi ấy là cái xoa đầu đầy ấm áp.
Lưu Hiên suýt chút nữa đã né đi, may mắn là do sợ hãi nên cái cổ cứng ngắt, cậu nghĩ hắn định đánh người!
“Chuyện này kết thúc ở đây, tiếp theo cậu không cần quan tâm.” Hắn thực ra có cách giải quyết rồi, nghe ý kiến của Lưu Hiên cũng là một loại trải nghiệm, vô cùng thú vị.
Lưu Hiên được hắn đỡ nằm xuống, vốn dĩ ngủ nhiều rồi nhưng do đối phương cứ nhìn chằm chằm, cậu phải cố nhắm mắt giả vờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất