Chương 30: [Ngoại truyện] Trăng bạc khúc nguyệt hoa
Tần Cửu Ngọc ngay từ lúc nhỏ đã không để ý được việc bản thân cậu luôn tự toả ra một sự thu hút mãnh liệt đối với mọi người xung quanh.
…Cho dù là đối phương có thích hay không thích Tần Cửu Ngọc thì vẫn sẽ bị khí chất của cậu thu hút, quay đầu lại nhìn vài lần cũng là chuyện bình thường phải xảy ra…
Tần Cửu Ngọc hiện tại đã là sinh viên năm ba. Ngoài việc học tập thì công việc hằng ngày của cậu cũng có thể tính là rất bận rộn.
Chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cậu đã là chủ của một hòn đảo du lịch có tiếng trong nước. Nhưng tất cả những thứ ngoài thân này cậu vốn cũng chẳng quan tâm đến bao nhiêu.
“Riru ơi, tớ ở bên này.”
Tần Cửu Ngọc vừa bước một chân ra khỏi giảng đường thì liền nghe thấy có người gọi tên nhân vật trong game của mình. Cậu nhìn xung quanh một lúc thì đã nhìn thấy Cửu Bảo đang đứng vẫy tay rất nhiệt tình dưới gốc cây bạch quả cách đó không xa.
Cửu Ngọc đem sách vở cầm trên tay cho vào túi đeo chéo, tạm biệt vài người bạn cùng lớp đi ngang qua mình rồi mới thong thả đi bộ về phía Cửu Bảo.
“Cậu về lúc nào? Sao không gọi tớ ra đón?”
“Bất ngờ không? Tớ nhớ Riru lắm đó, vừa xuống máy bay là tớ chạy đến tìm cậu ngay.”
Bạch Cửu Bảo vốn là một người nhiệt huyết tràn đầy, sống với phương châm chỉ cần bản thân không ngại thì người ngại sẽ luôn là người ngoài. Cửu Ngọc thấp hơn Cửu Bảo một chút, bị cô nàng ôm chặt lấy liền cảm thấy như bị bóp nghẹt.
Nhưng cậu vẫn mặc kệ để yên cho cô nàng choàng vai, bá cổ. Bản thân chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng xem như hùa theo sự cao hứng của cô nàng.
“Cửu Ngọc, cậu để quên sách đề tài lúc nãy thầy phát rồi này.”
Tần Cửu Ngọc không nhanh, không chậm đợi Bạch Cửu Bảo thả cậu ra rồi mới quay sang nhìn cô bạn vừa chạy tới đứng bên cạnh.
Cậu đưa tay vén lại mấy sợi tóc con bị rớt xuống của cô nàng, sau đó mới vươn tay tới cầm lấy cuốn đề tài vừa to, vừa nặng rồi thảy sang cho Cửu Bảo cầm giúp cậu.
“À, cảm ơn cậu nhé Ayuu.”
“Cậu đi cũng nhanh thật đấy, tớ vừa thấy cậu đứng nói chuyện với Mie, thoắt một cái thì cậu đã ra tới ngoài này rồi.”
Ayuu đứng dựa hẳn vào người Cửu Ngọc thở gấp, cậu cũng không cảm thấy phiền. Sau khi cảm thấy Ayuu ổn hơn thì liền giúp cô nàng đứng thẳng lại, quay sang nói gì
đó với Cửu Bảo đang cầm sách giúp cậu.
“Tớ còn có việc nên đi trước nhé, gặp lại cậu sau Ayuu.”
“A, tớ cảm ơn. Gặp lại cậu sau…”
Cửu Ngọc thò tay vào áo khoác của Cửu Bảo lấy ra mấy viên kẹo đưa cho Ayuu rồi nhanh chóng kéo Cửu Bảo rời đi. Bạch Cửu Bảo cũng rất thân thiện nói một câu tạm biệt với cô bạn mới chưa kịp làm quen thì liền bị Tần Cửu Ngọc véo vào eo một cái, cô nàng lập tức đứng thẳng lưng nhìn về phía trước.
“Riru đúng là tàn nhẫn, với ai cũng đối xử dịu dàng vậy mà lại luôn bạo lực với tớ.”
“Cậu nên thấy bản thân may mắn đi, Bailing. Tớ mà cũng đối xử dịu dàng với cậu thì chúng ta không thể là bạn bè suốt bao nhiêu năm như vậy đâu.”
“Rồi, rồi. Cậu với Shinraj thế nào rồi? Hai người vẫn tốt đẹp chứ?”
“Vẫn tốt. Một tuần bảy ngày, cách ngày hai lần. Vào kỳ nghỉ thì thì một đêm ba lần, cách hai ngày lại nghỉ một hôm.”
“Thận của hai người cũng quá tốt so với nhu cầu đời sống rồi đấy!”
“Ăn gì bổ nấy. Hơn nữa, hồi đi học môn sinh học của tớ và anh ấy đều được điểm A.”
Tần Cửu Ngọc cùng Bạch Cửu Bảo đi song song nhau từ trong sân trường đại học ra bãi đổ xe ô tô của trung tâm thương mại đối diện trường. Trên đường đi cũng không đếm được có bao nhiêu người quay đầu lại nhìn hai người họ.
Bạch Cửu Bảo tuy có hệ điều hành là con gái, nhưng giao diện bên ngoài lại vô cùng đẹp trai. Thêm vào mái tóc phi giới tính, cùng phong cách ăn mặc thanh lịch lại càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Tần Cửu Ngọc lớn lên cũng chẳng khác cấp ba là bao, khác biệt lớn nhất chắc là chiều cao của cậu đã tăng lên khá nhiều. Mới năm nào chỉ có mét sáu bảy bây giờ đã cao lên tới mét bảy ba rồi.
Gương mặt thanh tú, mắt hạnh to tròn, đường nét cơ thể lại mềm mại. Cho dù trên căn cước công dân của cậu ghi rõ giới tính nam nhưng vẫn có nhiều người cố chấp không tin.
“Hôm nay cậu rãnh chứ? Có thể dành thời gian cho tớ không?”
Bạch Cửu Bảo mở cửa ghế phụ lái đợi Cửu Ngọc lên xe, còn cẩn thận để tay chắn phía trên tránh việc cậu có thể bị đụng đầu.
“Được, hôm nay dành cho cậu. Dù sao gần đây bạn trai của tớ cũng bận, không rãnh quản tớ.”
Cửu Ngọc ngồi vào trong xe, đem túi xách đặt ở trên đùi. Lấy điện thoại từ trong túi ra, theo thói quen gởi tin nhắn cho người yêu. Cửu Bảo đóng lại cửa xe, lại đi một vòng sang bên cạnh ngồi vào ghế lái khởi động xe, chỉnh lại điều hoà.
“Cậu đúng thật biết hưởng thụ. Ai mà ngờ cây kẹo ngọt như cậu vậy mà lại là viên thuốc độc đâu chứ.”
“Nói tiếng người đi, Bạch Cửu Bảo!”
Bạch Cửu Bảo nhoài người sang đưa tay nắm lấy hai má của Cửu Ngọc mà nắn bóp. Vừa mềm, vừa đàn hồi giống như trái bóng cao su vậy.
“Đi thôi, bạn trai cậu không quản vậy thì để người bạn thân là tớ giữ giúp vậy!”
Bạch Cửu Bảo đưa Tần Cửu Ngọc đến nhà hàng của gia đình cô ấy ăn một bữa cơm. Dù sao Cửu Bảo cũng đã ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng, bụng sớm đã réo đến run người.
Cửu Ngọc vốn thích yên tĩnh nên cả hai chọn ngồi phòng riêng, mặc kệ Cửu Bảo đã năn nỉ muốn ngồi bên ngoài phòng lớn cho nhộn nhịp.
“Cái này cho cậu, đợi một lát tớ đi lấy xe.”
Cửu Bảo để Cửu Ngọc đứng đợi phía trước nhà hàng, đặt vào tay cậu một hộp bánh tart trứng chocolate hạnh nhân vẫn còn nóng hổi. Hai mắt Tần Cửu Ngọc sáng rực lên nhìn chằm chằm vào Bạch Cửu Bảo. Cầm hộp bánh trong tay, phấn khích ôm lấy bạn thân, hạnh phúc đến không nói nên lời.
“Yêu cậu nhất!”
“Rồi, rồi. Biết cậu yêu bánh hơn mạng rồi. Quỷ mê đồ ngọt này.”
Cửu Bảo để Cửu Ngọc đứng ở một chỗ thoáng và an toàn rồi mới chạy đi lấy xe.
Tần Cửu Ngọc hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào hộp bánh trên tay giống như muốn một hơi nuốt sạch vào bụng. Nhưng sau khi nhìn lại cái bụng nhỏ vừa mới ăn no thì chỉ đành ngậm ngùi đem hộp bánh ôm vào lòng đợi lát nữa đến quán café sẽ ăn sau.
Cả hai lại đi đến quán café quen thuộc mà trước đây vẫn thường đi cùng nhau. Trong lúc đợi Cửu Bảo đỗ xe thì Cửu Ngọc vào trước để mua nước và tìm chổ ngồi.
Hôm nay là thứ bảy, trong quán khá đông.
Trong lúc xếp hàng đợi gọi nước thì cậu vẫn luôn tranh thủ trả lời tin nhắn trong nhóm sau khi thông báo với mọi người Cửu Bảo vừa mới về nước.
“Sao rồi bạn thân yêu, đến lượt chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa, còn hai khách nữa.”
“Vậy cậu ra bàn ngồi đi để tớ đợi cho. Riru muốn uống gì?”
“Tớ muốn uống trà… hoa cúc với kỷ tử đi. Bailing cuối thấp xuống một chút, dính cái gì này…”
Tần Cửu Ngọc nắm lấy cổ áo của Cửu Bảo kéo cô cúi thấp xuống, đưa tay lấy đi chiếc lá nhỏ dính trên tóc rồi dúi vào tay cô.
“Chắc là lúc nãy tớ đỗ xe dính phải. Túi xách của cậu vẫn để trên xe, không sao chứ?”
“Không sao, chỉ có sách vở thôi. Chị Rafa nói lát nữa mới tới được, bây giờ vẫn còn đang họp.”
Tần Cửu Ngọc đưa màn hình tin nhắn cho Cửu Bảo tự cầm xem mọi người trong nhóm đang nói chuyện, còn cậu thì đem điện thoại của Cửu Bảo đi gọi nước uống.
“Khoan, tớ mở khoá điện thoại cho cậu.”
Cửu Bảo dùng vân tay mở khoá điện thoại, cũng vào sẵn ví điện tử lấy mã thanh toán cho Cửu Ngọc đi gọi nước. Trước khi Cửu Ngọc rời đi còn thuận tay xoa đầu cậu một cái.
Cửu Ngọc rất nhanh đã gọi xong nước, cầm lấy số bàn rồi kéo Cửu Bảo đi tìm chổ ngồi. Chọn qua, chọn lại cũng tìm được một góc bàn tròn có ghế dựa ở phía trong.
Tần Cửu Ngọc thả người ngồi xuống ghế, đi suốt từ trưa đến bây giờ chân cậu cũng mỏi nhừ hết cả rồi. Âm báo tin nhắn cứ liên tục vang lên, hai hàng lông mày của Cửu Ngọc sắp dính hết vào nhau vì cảm thấy phiền liền trực tiếp tắt thông báo từ nhóm trò chuyện.
Mặc kệ số tin nhắn còn đang tăng nhanh chóng mặt, cậu chuyển sang nhìn khung tin nhắn đã hơn hai tiếng vẫn chưa được trả lời.
“Riru, lúc trước cậu nói định đi du học thế có định đi nữa không?”
“Không biết nữa, gần đây rất mệt. Tớ muốn trốn đi đâu đó không có người hơn.”
Tần Cửu Ngọc ngồi thẩn thờ nhìn lên trần nhà của quán café, miệng không ngừng lẩm nhẩm đếm xem trên trần nhà treo bao nhiêu chiếc đèn.
“Vậy, nhớ lúc đó phải đến tìm tớ đấy nhé. Tớ mua nhà ở Vien rồi, nếu cậu buồn và muốn trốn đến một nơi không có ai biết, thì có thể đến tìm tớ. Chúng ta sống cùng nhau, ở nơi chỉ có chúng ta biết.”
Tần Cửu Ngọc phì cười rồi nằm dài ra bàn, ánh mắt xao động, hàng lông mi dài cong vút khẽ động ngước lên nhìn Cửu Bảo rồi lại chầm chậm nhìn đi chổ khác.
“Đừng có nói mấy câu gây hiểu lầm như thế. Nếu có trốn, thì tớ cũng phải trốn ở nơi vĩnh viễn không ai tìm được mới đúng.”
Cửu Ngọc lại dời tầm mắt nhìn về hướng khác. Bỗng nhiên đáy mắt tĩnh lặng như mặt hồ yên ả liền xao động, từng vòng tròn nước dợn sóng không ngừng.
Bàn tay vô thức siết chặt điện thoại, đem toàn bộ hành động của mọi người trong quán café đều thu hết vào mắt.
Cả hai ngồi thêm một lúc đến hơn năm giờ chiều thì ra về. Sau khi cùng Aina và Cửu Bảo ăn tối, cậu trở về căn hộ mà cậu và Asahi Senjou đang sống cùng nhau.
Cửu Ngọc mệt mỏi mở cửa bước vào nhà, bên trong lạnh ngắt và vắng tanh, đến đèn trong nhà vẫn còn chưa được bật. Cậu đưa tay lần mò tìm công tắt đèn trên tường, cho đến khi toàn bộ đèn trong nhà được mở sáng trưng thì cậu mới yên tâm đi tắm.
Mệt mỏi cả một ngày, từ thể xác đến cả tâm hồn. Trong lòng Tần Cửu Ngọc bỗng chốc trào dâng lên từng đợt sóng mạnh mẽ, hối thúc cậu nhanh chóng chạy đi tìm đến nơi mà cậu muốn đến nhất.
Nơi mà cậu muốn đến nhất…
Chính là lòng biển xanh rộng bao la kia…
Tần Cửu Ngọc mặc kệ mái tóc vẫn còn ẩm nước đã leo lên giường đi ngủ. Mệt mỏi cả một ngày chỉ đợi có lúc này mà thôi.
Đã khá lâu rồi cậu không nằm mơ, trước đây đều là mơ thấy kiểu bản thân không bị nhốt thì cũng bị thương. Sau khi chuyện đó thật sự xảy ra, thì Tần Cửu Ngọc cũng không nằm mơ thấy cô gái nhỏ trong tay cầm chiếc kéo hàng đêm đuổi theo sau lưng cậu nữa.
Cửu Ngọc nằm trên giường ngủ đến mơ hồ, mồ hôi đổ ra như tắm. Nhưng lại không thể tự mình tỉnh lại, cậu nằm trên giường quẫy đạp đến vô vọng.
Cậu cần không khí, nhưng bản thân lại không thể tự mình hít thở. Bàn tay tuyệt vọng hướng về phía bờ biển cách đó không xa, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa…
Lúc Senjou trở về nhà, nhìn trong nhà đèn mở sáng trưng thì đã đoán được bạn trai nhỏ của anh chắc lại đang trốn ở trong góc nào đó muốn anh đi tìm.
Anh mở cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy người yêu đang nằm ngủ trên giường liền thở nhẹ một hơi. Giúp cậu đắp lại chăn rồi mới yên tâm đi tắm.
Đến khi anh trở lại, tóc còn chưa kịp sấy thì đã nhận ra tình hình của Tần Cửu Ngọc có điều gì đó không ổn. Nhiệt độ máy lạnh rất thấp vậy mà cậu lại đổ mồ hôi không ngừng.
Senjou tăng nhiệt độ trong phòng, lấy khăn tay lau đi mồ hôi bám trên người cậu, cố gắng từng chút gọi cậu tỉnh lại. Tần Cửu Ngọc bị mắc kẹt trong chính giấc mơ của bản thân mình, đầu óc mơ hồ không thể phân biệt, chỉ muốn lao xuống làn nước biển màu xanh ngọc trước mặt thật nhanh.
Cảm giác mát lạnh chạm vào da khiến cậu cảm thấy dễ chịu đi không ít. Cảm giác lành lạnh dịu dàng chảy dọc theo làn da, thấm vào mạch máu êm dịu như nhung.
Tần Cửu Ngọc mệt mỏi tỉnh lại, những giọt nước lạnh ngắt từ trên mái tóc còn chưa khô hết của Asahi rơi xuống chạm vào làn da khiến cậu bất giác rùng mình. Nhìn rõ được người bên cạnh, cậu liền như cũ dở cái tính khi trẻ con, ôm anh làm nũng.
“Anh về trễ rồi… đã vậy còn không trả lời tin nhắn của em…”
“Anh xin lỗi, điện thoại hết pin nhưng anh lại quên mất phải cắm sạc. Sạc dự phòng anh cũng dùng hết rồi, vẫn chưa kịp sạc lại. Hôm nay em đi với Bailing có vui không?”
Tần Cửu Ngọc uể oải ngồi dậy, với tay cầm lấy cái khăn tắm bị bỏ một bên bắt đầu thấm khô mái tóc ướt nước của Asahi. Sau khi tóc đã khô hơn phân nữa thì liền ném nó vào giỏ đồ đợi đem đi giặt.
“Cũng chỉ là cùng nhau đi ăn một bữa cơm rồi uống nước thôi. Hôm nay anh cũng đến đó đúng không, tiệm café mà chúng ta thường đến với nhau vào cuối tuần ấy.”
“Ừ, hôm nay anh có việc ở gần đó nên có ghé qua mua nước. Làm sao em biết? Em nhìn thấy anh à?”
Tần Cửu Ngọc quay trở lại giường, ngồi lên trên đùi của anh. Hai bàn tay không kiên nhẫn nắm lấy cổ áo choàng tắm siết chặt trong tay. Yên lặng một lúc để bản thân tự bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu nói.
“Em thấy anh đi cùng một người khác. Không phải chị Hazel, người đó là ai vậy?”
Asahi dịu dàng nhìn người yêu nhỏ trước mặt, nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Tần Cửu Ngọc, trong lòng anh vui mừng khôn siết. Bên cạnh nhau bảy năm, tần suất cậu thể hiện tình cảm với anh ít đến đáng thương.
Hai tay ôm lấy eo giúp cậu xoa bóp, bản thân không nhịn được mà kéo mở áo choàng tắm của cậu, lưu lại trên ngực cậu mấy dấu hôn đỏ ửng.
“Chỉ là thực tập sinh mới vào mà thôi. Cậu ta nhất quyết đòi đi theo cho dù anh đã nói không cần thiết.”
“Cho dù anh đã nói nhưng cậu ta vẫn đi theo anh sao?”
“Ừ, anh không gạt em. Lưng của em… còn đau nhiều không?”
Tần Cửu Ngọc tròn mắt nhìn Asahi, bị đôi mắt hạnh đào trong trẻo của cậu nhìn chằm chằm anh bất chợt không kiềm chế được mà đè cậu nằm xuống giường quấn chặt lấy nhau.
“Asahi, hôn em…”
Mây mưa cùng nhau một trận, lúc này tảng đá đang đè nặng trong lòng cậu cũng được tháo xuống. Ngâm mình trong làn nước ấm áp thơm mùi sữa tắm, Tần Cửu Ngọc vui vẻ cầm điện thoại dựa vào lồng ngực người yêu xem phim.
Senjou cúi xuống hôn lên bả vai của cậu. Đầu mũi ẩm nước cọ vào cần cổ khiến cậu bật cười thành tiếng.
“Cửu Ngọc, chúng ta đính hôn trước được không? Đợi em tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ đi Hà Lan kết hôn.”
“Anh muốn trói em ở lại bên cạnh anh đến như vậy à?”
Tần Cửu Ngọc tắt điện thoại để vào trong hộp chống nước được gắn trên vách tường. Cậu chống tay đứng dậy, đổi sang tư thế ngồi đối diện với anh, nước tắm trong bồn sóng sánh tràn một ít ra ngoài.
“Anh thật sự rất muốn làm như vậy, nhưng em lại không thích bị ép buộc nên anh vẫn đang đợi câu trả lời của em.”
Cậu cắn lấy chóp mũi của anh, sau đó lại ôm lấy, gác cằm lên vai anh. Hạ thấp giọng, thủ thỉ bên tai anh.
“Không phải anh đã trói em lại vào cái đêm mùa hè năm anh thi đại học rồi sao? Bằng chiếc nhẫn đó, anh quên rồi à?”
“Anh… không quên…”
Asahi ngửa cổ dựa vào thành bồn tắm, bàn tay vuốt ve cái gáy trơn mịn của Tần Cửu Ngọc.
“Asahi, anh có yêu em không?”
Lời vừa nói ra, Tần Cửu Ngọc liền cảm thấy hối hận. Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót đến mơ hồ. Sợ hãi chồng chất lấp đầy lồng ngực.
“Chuyện lúc chiều khiến em cảm thấy bất an sao, bé con?”
Cậu không trả lời chỉ lặng lẽ gật đầu. Với điều kiện của cậu, cho dù có chia tay với Asahi Senjou thì cậu vẫn dư sức tìm được người khác tốt hơn nhưng cậu không muốn như vậy.
Tần Cửu Ngọc thích Asahi Senjou từ khi cậu chỉ mới học lớp chín. Qua một năm, lại một năm cậu mới dám xác nhận tình cảm trong lòng mình với anh. Rồi cả hai cứ như vậy, yêu nhau trong sự cuồng nhiệt mơ hồ không biết từ đâu ra.
“Cửu Ngọc, em cũng biết… anh đã thích em từ khi anh chỉ mới mười bốn tuổi. Khi đó giữa chúng ta chẳng hề có với nhau bất kỳ sự tiếp xúc nào, nhưng mà anh vẫn thích em…”
Bàn tay của Asahi trượt dần dần từ sau gáy xuống đến lưng, xuống eo, rồi chạm vào mông. Tần Cửu Ngọc có chút rùng mình, đem cả nữa thân trên dựa hết cả vào người Asahi.
“Anh… ngứa lắm…”
“Ngoan, một lát thôi… tính ra, cũng gần nữa tháng anh chưa chạm vào em… Cơ thể của anh nhớ em đến phát điên rồi.”
Nước trong bồn tắm sóng sánh tràn ra ngoài. Tần Cửu Ngọc khó khăn chống tay vào thành bồn tắm để giữ thăng bằng, cố gắng thích ứng với từng cử động của Asahi.
“Anh, nước vào bên trong mất rồi…”
“Đừng lo, lát nữa anh sẽ giúp em xử lý. Cửu Ngọc, nhìn anh đi, đưa lưỡi của em cho anh nào.”
Trong phòng tắm chỉ nghe được tiếng hôn, tiếng da thịt chạm vào nhau và cả tiếng nước như sóng biển vỗ vào bờ cát không ngừng.
…Cho dù là đối phương có thích hay không thích Tần Cửu Ngọc thì vẫn sẽ bị khí chất của cậu thu hút, quay đầu lại nhìn vài lần cũng là chuyện bình thường phải xảy ra…
Tần Cửu Ngọc hiện tại đã là sinh viên năm ba. Ngoài việc học tập thì công việc hằng ngày của cậu cũng có thể tính là rất bận rộn.
Chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cậu đã là chủ của một hòn đảo du lịch có tiếng trong nước. Nhưng tất cả những thứ ngoài thân này cậu vốn cũng chẳng quan tâm đến bao nhiêu.
“Riru ơi, tớ ở bên này.”
Tần Cửu Ngọc vừa bước một chân ra khỏi giảng đường thì liền nghe thấy có người gọi tên nhân vật trong game của mình. Cậu nhìn xung quanh một lúc thì đã nhìn thấy Cửu Bảo đang đứng vẫy tay rất nhiệt tình dưới gốc cây bạch quả cách đó không xa.
Cửu Ngọc đem sách vở cầm trên tay cho vào túi đeo chéo, tạm biệt vài người bạn cùng lớp đi ngang qua mình rồi mới thong thả đi bộ về phía Cửu Bảo.
“Cậu về lúc nào? Sao không gọi tớ ra đón?”
“Bất ngờ không? Tớ nhớ Riru lắm đó, vừa xuống máy bay là tớ chạy đến tìm cậu ngay.”
Bạch Cửu Bảo vốn là một người nhiệt huyết tràn đầy, sống với phương châm chỉ cần bản thân không ngại thì người ngại sẽ luôn là người ngoài. Cửu Ngọc thấp hơn Cửu Bảo một chút, bị cô nàng ôm chặt lấy liền cảm thấy như bị bóp nghẹt.
Nhưng cậu vẫn mặc kệ để yên cho cô nàng choàng vai, bá cổ. Bản thân chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng xem như hùa theo sự cao hứng của cô nàng.
“Cửu Ngọc, cậu để quên sách đề tài lúc nãy thầy phát rồi này.”
Tần Cửu Ngọc không nhanh, không chậm đợi Bạch Cửu Bảo thả cậu ra rồi mới quay sang nhìn cô bạn vừa chạy tới đứng bên cạnh.
Cậu đưa tay vén lại mấy sợi tóc con bị rớt xuống của cô nàng, sau đó mới vươn tay tới cầm lấy cuốn đề tài vừa to, vừa nặng rồi thảy sang cho Cửu Bảo cầm giúp cậu.
“À, cảm ơn cậu nhé Ayuu.”
“Cậu đi cũng nhanh thật đấy, tớ vừa thấy cậu đứng nói chuyện với Mie, thoắt một cái thì cậu đã ra tới ngoài này rồi.”
Ayuu đứng dựa hẳn vào người Cửu Ngọc thở gấp, cậu cũng không cảm thấy phiền. Sau khi cảm thấy Ayuu ổn hơn thì liền giúp cô nàng đứng thẳng lại, quay sang nói gì
đó với Cửu Bảo đang cầm sách giúp cậu.
“Tớ còn có việc nên đi trước nhé, gặp lại cậu sau Ayuu.”
“A, tớ cảm ơn. Gặp lại cậu sau…”
Cửu Ngọc thò tay vào áo khoác của Cửu Bảo lấy ra mấy viên kẹo đưa cho Ayuu rồi nhanh chóng kéo Cửu Bảo rời đi. Bạch Cửu Bảo cũng rất thân thiện nói một câu tạm biệt với cô bạn mới chưa kịp làm quen thì liền bị Tần Cửu Ngọc véo vào eo một cái, cô nàng lập tức đứng thẳng lưng nhìn về phía trước.
“Riru đúng là tàn nhẫn, với ai cũng đối xử dịu dàng vậy mà lại luôn bạo lực với tớ.”
“Cậu nên thấy bản thân may mắn đi, Bailing. Tớ mà cũng đối xử dịu dàng với cậu thì chúng ta không thể là bạn bè suốt bao nhiêu năm như vậy đâu.”
“Rồi, rồi. Cậu với Shinraj thế nào rồi? Hai người vẫn tốt đẹp chứ?”
“Vẫn tốt. Một tuần bảy ngày, cách ngày hai lần. Vào kỳ nghỉ thì thì một đêm ba lần, cách hai ngày lại nghỉ một hôm.”
“Thận của hai người cũng quá tốt so với nhu cầu đời sống rồi đấy!”
“Ăn gì bổ nấy. Hơn nữa, hồi đi học môn sinh học của tớ và anh ấy đều được điểm A.”
Tần Cửu Ngọc cùng Bạch Cửu Bảo đi song song nhau từ trong sân trường đại học ra bãi đổ xe ô tô của trung tâm thương mại đối diện trường. Trên đường đi cũng không đếm được có bao nhiêu người quay đầu lại nhìn hai người họ.
Bạch Cửu Bảo tuy có hệ điều hành là con gái, nhưng giao diện bên ngoài lại vô cùng đẹp trai. Thêm vào mái tóc phi giới tính, cùng phong cách ăn mặc thanh lịch lại càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Tần Cửu Ngọc lớn lên cũng chẳng khác cấp ba là bao, khác biệt lớn nhất chắc là chiều cao của cậu đã tăng lên khá nhiều. Mới năm nào chỉ có mét sáu bảy bây giờ đã cao lên tới mét bảy ba rồi.
Gương mặt thanh tú, mắt hạnh to tròn, đường nét cơ thể lại mềm mại. Cho dù trên căn cước công dân của cậu ghi rõ giới tính nam nhưng vẫn có nhiều người cố chấp không tin.
“Hôm nay cậu rãnh chứ? Có thể dành thời gian cho tớ không?”
Bạch Cửu Bảo mở cửa ghế phụ lái đợi Cửu Ngọc lên xe, còn cẩn thận để tay chắn phía trên tránh việc cậu có thể bị đụng đầu.
“Được, hôm nay dành cho cậu. Dù sao gần đây bạn trai của tớ cũng bận, không rãnh quản tớ.”
Cửu Ngọc ngồi vào trong xe, đem túi xách đặt ở trên đùi. Lấy điện thoại từ trong túi ra, theo thói quen gởi tin nhắn cho người yêu. Cửu Bảo đóng lại cửa xe, lại đi một vòng sang bên cạnh ngồi vào ghế lái khởi động xe, chỉnh lại điều hoà.
“Cậu đúng thật biết hưởng thụ. Ai mà ngờ cây kẹo ngọt như cậu vậy mà lại là viên thuốc độc đâu chứ.”
“Nói tiếng người đi, Bạch Cửu Bảo!”
Bạch Cửu Bảo nhoài người sang đưa tay nắm lấy hai má của Cửu Ngọc mà nắn bóp. Vừa mềm, vừa đàn hồi giống như trái bóng cao su vậy.
“Đi thôi, bạn trai cậu không quản vậy thì để người bạn thân là tớ giữ giúp vậy!”
Bạch Cửu Bảo đưa Tần Cửu Ngọc đến nhà hàng của gia đình cô ấy ăn một bữa cơm. Dù sao Cửu Bảo cũng đã ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng, bụng sớm đã réo đến run người.
Cửu Ngọc vốn thích yên tĩnh nên cả hai chọn ngồi phòng riêng, mặc kệ Cửu Bảo đã năn nỉ muốn ngồi bên ngoài phòng lớn cho nhộn nhịp.
“Cái này cho cậu, đợi một lát tớ đi lấy xe.”
Cửu Bảo để Cửu Ngọc đứng đợi phía trước nhà hàng, đặt vào tay cậu một hộp bánh tart trứng chocolate hạnh nhân vẫn còn nóng hổi. Hai mắt Tần Cửu Ngọc sáng rực lên nhìn chằm chằm vào Bạch Cửu Bảo. Cầm hộp bánh trong tay, phấn khích ôm lấy bạn thân, hạnh phúc đến không nói nên lời.
“Yêu cậu nhất!”
“Rồi, rồi. Biết cậu yêu bánh hơn mạng rồi. Quỷ mê đồ ngọt này.”
Cửu Bảo để Cửu Ngọc đứng ở một chỗ thoáng và an toàn rồi mới chạy đi lấy xe.
Tần Cửu Ngọc hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào hộp bánh trên tay giống như muốn một hơi nuốt sạch vào bụng. Nhưng sau khi nhìn lại cái bụng nhỏ vừa mới ăn no thì chỉ đành ngậm ngùi đem hộp bánh ôm vào lòng đợi lát nữa đến quán café sẽ ăn sau.
Cả hai lại đi đến quán café quen thuộc mà trước đây vẫn thường đi cùng nhau. Trong lúc đợi Cửu Bảo đỗ xe thì Cửu Ngọc vào trước để mua nước và tìm chổ ngồi.
Hôm nay là thứ bảy, trong quán khá đông.
Trong lúc xếp hàng đợi gọi nước thì cậu vẫn luôn tranh thủ trả lời tin nhắn trong nhóm sau khi thông báo với mọi người Cửu Bảo vừa mới về nước.
“Sao rồi bạn thân yêu, đến lượt chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa, còn hai khách nữa.”
“Vậy cậu ra bàn ngồi đi để tớ đợi cho. Riru muốn uống gì?”
“Tớ muốn uống trà… hoa cúc với kỷ tử đi. Bailing cuối thấp xuống một chút, dính cái gì này…”
Tần Cửu Ngọc nắm lấy cổ áo của Cửu Bảo kéo cô cúi thấp xuống, đưa tay lấy đi chiếc lá nhỏ dính trên tóc rồi dúi vào tay cô.
“Chắc là lúc nãy tớ đỗ xe dính phải. Túi xách của cậu vẫn để trên xe, không sao chứ?”
“Không sao, chỉ có sách vở thôi. Chị Rafa nói lát nữa mới tới được, bây giờ vẫn còn đang họp.”
Tần Cửu Ngọc đưa màn hình tin nhắn cho Cửu Bảo tự cầm xem mọi người trong nhóm đang nói chuyện, còn cậu thì đem điện thoại của Cửu Bảo đi gọi nước uống.
“Khoan, tớ mở khoá điện thoại cho cậu.”
Cửu Bảo dùng vân tay mở khoá điện thoại, cũng vào sẵn ví điện tử lấy mã thanh toán cho Cửu Ngọc đi gọi nước. Trước khi Cửu Ngọc rời đi còn thuận tay xoa đầu cậu một cái.
Cửu Ngọc rất nhanh đã gọi xong nước, cầm lấy số bàn rồi kéo Cửu Bảo đi tìm chổ ngồi. Chọn qua, chọn lại cũng tìm được một góc bàn tròn có ghế dựa ở phía trong.
Tần Cửu Ngọc thả người ngồi xuống ghế, đi suốt từ trưa đến bây giờ chân cậu cũng mỏi nhừ hết cả rồi. Âm báo tin nhắn cứ liên tục vang lên, hai hàng lông mày của Cửu Ngọc sắp dính hết vào nhau vì cảm thấy phiền liền trực tiếp tắt thông báo từ nhóm trò chuyện.
Mặc kệ số tin nhắn còn đang tăng nhanh chóng mặt, cậu chuyển sang nhìn khung tin nhắn đã hơn hai tiếng vẫn chưa được trả lời.
“Riru, lúc trước cậu nói định đi du học thế có định đi nữa không?”
“Không biết nữa, gần đây rất mệt. Tớ muốn trốn đi đâu đó không có người hơn.”
Tần Cửu Ngọc ngồi thẩn thờ nhìn lên trần nhà của quán café, miệng không ngừng lẩm nhẩm đếm xem trên trần nhà treo bao nhiêu chiếc đèn.
“Vậy, nhớ lúc đó phải đến tìm tớ đấy nhé. Tớ mua nhà ở Vien rồi, nếu cậu buồn và muốn trốn đến một nơi không có ai biết, thì có thể đến tìm tớ. Chúng ta sống cùng nhau, ở nơi chỉ có chúng ta biết.”
Tần Cửu Ngọc phì cười rồi nằm dài ra bàn, ánh mắt xao động, hàng lông mi dài cong vút khẽ động ngước lên nhìn Cửu Bảo rồi lại chầm chậm nhìn đi chổ khác.
“Đừng có nói mấy câu gây hiểu lầm như thế. Nếu có trốn, thì tớ cũng phải trốn ở nơi vĩnh viễn không ai tìm được mới đúng.”
Cửu Ngọc lại dời tầm mắt nhìn về hướng khác. Bỗng nhiên đáy mắt tĩnh lặng như mặt hồ yên ả liền xao động, từng vòng tròn nước dợn sóng không ngừng.
Bàn tay vô thức siết chặt điện thoại, đem toàn bộ hành động của mọi người trong quán café đều thu hết vào mắt.
Cả hai ngồi thêm một lúc đến hơn năm giờ chiều thì ra về. Sau khi cùng Aina và Cửu Bảo ăn tối, cậu trở về căn hộ mà cậu và Asahi Senjou đang sống cùng nhau.
Cửu Ngọc mệt mỏi mở cửa bước vào nhà, bên trong lạnh ngắt và vắng tanh, đến đèn trong nhà vẫn còn chưa được bật. Cậu đưa tay lần mò tìm công tắt đèn trên tường, cho đến khi toàn bộ đèn trong nhà được mở sáng trưng thì cậu mới yên tâm đi tắm.
Mệt mỏi cả một ngày, từ thể xác đến cả tâm hồn. Trong lòng Tần Cửu Ngọc bỗng chốc trào dâng lên từng đợt sóng mạnh mẽ, hối thúc cậu nhanh chóng chạy đi tìm đến nơi mà cậu muốn đến nhất.
Nơi mà cậu muốn đến nhất…
Chính là lòng biển xanh rộng bao la kia…
Tần Cửu Ngọc mặc kệ mái tóc vẫn còn ẩm nước đã leo lên giường đi ngủ. Mệt mỏi cả một ngày chỉ đợi có lúc này mà thôi.
Đã khá lâu rồi cậu không nằm mơ, trước đây đều là mơ thấy kiểu bản thân không bị nhốt thì cũng bị thương. Sau khi chuyện đó thật sự xảy ra, thì Tần Cửu Ngọc cũng không nằm mơ thấy cô gái nhỏ trong tay cầm chiếc kéo hàng đêm đuổi theo sau lưng cậu nữa.
Cửu Ngọc nằm trên giường ngủ đến mơ hồ, mồ hôi đổ ra như tắm. Nhưng lại không thể tự mình tỉnh lại, cậu nằm trên giường quẫy đạp đến vô vọng.
Cậu cần không khí, nhưng bản thân lại không thể tự mình hít thở. Bàn tay tuyệt vọng hướng về phía bờ biển cách đó không xa, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa…
Lúc Senjou trở về nhà, nhìn trong nhà đèn mở sáng trưng thì đã đoán được bạn trai nhỏ của anh chắc lại đang trốn ở trong góc nào đó muốn anh đi tìm.
Anh mở cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy người yêu đang nằm ngủ trên giường liền thở nhẹ một hơi. Giúp cậu đắp lại chăn rồi mới yên tâm đi tắm.
Đến khi anh trở lại, tóc còn chưa kịp sấy thì đã nhận ra tình hình của Tần Cửu Ngọc có điều gì đó không ổn. Nhiệt độ máy lạnh rất thấp vậy mà cậu lại đổ mồ hôi không ngừng.
Senjou tăng nhiệt độ trong phòng, lấy khăn tay lau đi mồ hôi bám trên người cậu, cố gắng từng chút gọi cậu tỉnh lại. Tần Cửu Ngọc bị mắc kẹt trong chính giấc mơ của bản thân mình, đầu óc mơ hồ không thể phân biệt, chỉ muốn lao xuống làn nước biển màu xanh ngọc trước mặt thật nhanh.
Cảm giác mát lạnh chạm vào da khiến cậu cảm thấy dễ chịu đi không ít. Cảm giác lành lạnh dịu dàng chảy dọc theo làn da, thấm vào mạch máu êm dịu như nhung.
Tần Cửu Ngọc mệt mỏi tỉnh lại, những giọt nước lạnh ngắt từ trên mái tóc còn chưa khô hết của Asahi rơi xuống chạm vào làn da khiến cậu bất giác rùng mình. Nhìn rõ được người bên cạnh, cậu liền như cũ dở cái tính khi trẻ con, ôm anh làm nũng.
“Anh về trễ rồi… đã vậy còn không trả lời tin nhắn của em…”
“Anh xin lỗi, điện thoại hết pin nhưng anh lại quên mất phải cắm sạc. Sạc dự phòng anh cũng dùng hết rồi, vẫn chưa kịp sạc lại. Hôm nay em đi với Bailing có vui không?”
Tần Cửu Ngọc uể oải ngồi dậy, với tay cầm lấy cái khăn tắm bị bỏ một bên bắt đầu thấm khô mái tóc ướt nước của Asahi. Sau khi tóc đã khô hơn phân nữa thì liền ném nó vào giỏ đồ đợi đem đi giặt.
“Cũng chỉ là cùng nhau đi ăn một bữa cơm rồi uống nước thôi. Hôm nay anh cũng đến đó đúng không, tiệm café mà chúng ta thường đến với nhau vào cuối tuần ấy.”
“Ừ, hôm nay anh có việc ở gần đó nên có ghé qua mua nước. Làm sao em biết? Em nhìn thấy anh à?”
Tần Cửu Ngọc quay trở lại giường, ngồi lên trên đùi của anh. Hai bàn tay không kiên nhẫn nắm lấy cổ áo choàng tắm siết chặt trong tay. Yên lặng một lúc để bản thân tự bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu nói.
“Em thấy anh đi cùng một người khác. Không phải chị Hazel, người đó là ai vậy?”
Asahi dịu dàng nhìn người yêu nhỏ trước mặt, nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Tần Cửu Ngọc, trong lòng anh vui mừng khôn siết. Bên cạnh nhau bảy năm, tần suất cậu thể hiện tình cảm với anh ít đến đáng thương.
Hai tay ôm lấy eo giúp cậu xoa bóp, bản thân không nhịn được mà kéo mở áo choàng tắm của cậu, lưu lại trên ngực cậu mấy dấu hôn đỏ ửng.
“Chỉ là thực tập sinh mới vào mà thôi. Cậu ta nhất quyết đòi đi theo cho dù anh đã nói không cần thiết.”
“Cho dù anh đã nói nhưng cậu ta vẫn đi theo anh sao?”
“Ừ, anh không gạt em. Lưng của em… còn đau nhiều không?”
Tần Cửu Ngọc tròn mắt nhìn Asahi, bị đôi mắt hạnh đào trong trẻo của cậu nhìn chằm chằm anh bất chợt không kiềm chế được mà đè cậu nằm xuống giường quấn chặt lấy nhau.
“Asahi, hôn em…”
Mây mưa cùng nhau một trận, lúc này tảng đá đang đè nặng trong lòng cậu cũng được tháo xuống. Ngâm mình trong làn nước ấm áp thơm mùi sữa tắm, Tần Cửu Ngọc vui vẻ cầm điện thoại dựa vào lồng ngực người yêu xem phim.
Senjou cúi xuống hôn lên bả vai của cậu. Đầu mũi ẩm nước cọ vào cần cổ khiến cậu bật cười thành tiếng.
“Cửu Ngọc, chúng ta đính hôn trước được không? Đợi em tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ đi Hà Lan kết hôn.”
“Anh muốn trói em ở lại bên cạnh anh đến như vậy à?”
Tần Cửu Ngọc tắt điện thoại để vào trong hộp chống nước được gắn trên vách tường. Cậu chống tay đứng dậy, đổi sang tư thế ngồi đối diện với anh, nước tắm trong bồn sóng sánh tràn một ít ra ngoài.
“Anh thật sự rất muốn làm như vậy, nhưng em lại không thích bị ép buộc nên anh vẫn đang đợi câu trả lời của em.”
Cậu cắn lấy chóp mũi của anh, sau đó lại ôm lấy, gác cằm lên vai anh. Hạ thấp giọng, thủ thỉ bên tai anh.
“Không phải anh đã trói em lại vào cái đêm mùa hè năm anh thi đại học rồi sao? Bằng chiếc nhẫn đó, anh quên rồi à?”
“Anh… không quên…”
Asahi ngửa cổ dựa vào thành bồn tắm, bàn tay vuốt ve cái gáy trơn mịn của Tần Cửu Ngọc.
“Asahi, anh có yêu em không?”
Lời vừa nói ra, Tần Cửu Ngọc liền cảm thấy hối hận. Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót đến mơ hồ. Sợ hãi chồng chất lấp đầy lồng ngực.
“Chuyện lúc chiều khiến em cảm thấy bất an sao, bé con?”
Cậu không trả lời chỉ lặng lẽ gật đầu. Với điều kiện của cậu, cho dù có chia tay với Asahi Senjou thì cậu vẫn dư sức tìm được người khác tốt hơn nhưng cậu không muốn như vậy.
Tần Cửu Ngọc thích Asahi Senjou từ khi cậu chỉ mới học lớp chín. Qua một năm, lại một năm cậu mới dám xác nhận tình cảm trong lòng mình với anh. Rồi cả hai cứ như vậy, yêu nhau trong sự cuồng nhiệt mơ hồ không biết từ đâu ra.
“Cửu Ngọc, em cũng biết… anh đã thích em từ khi anh chỉ mới mười bốn tuổi. Khi đó giữa chúng ta chẳng hề có với nhau bất kỳ sự tiếp xúc nào, nhưng mà anh vẫn thích em…”
Bàn tay của Asahi trượt dần dần từ sau gáy xuống đến lưng, xuống eo, rồi chạm vào mông. Tần Cửu Ngọc có chút rùng mình, đem cả nữa thân trên dựa hết cả vào người Asahi.
“Anh… ngứa lắm…”
“Ngoan, một lát thôi… tính ra, cũng gần nữa tháng anh chưa chạm vào em… Cơ thể của anh nhớ em đến phát điên rồi.”
Nước trong bồn tắm sóng sánh tràn ra ngoài. Tần Cửu Ngọc khó khăn chống tay vào thành bồn tắm để giữ thăng bằng, cố gắng thích ứng với từng cử động của Asahi.
“Anh, nước vào bên trong mất rồi…”
“Đừng lo, lát nữa anh sẽ giúp em xử lý. Cửu Ngọc, nhìn anh đi, đưa lưỡi của em cho anh nào.”
Trong phòng tắm chỉ nghe được tiếng hôn, tiếng da thịt chạm vào nhau và cả tiếng nước như sóng biển vỗ vào bờ cát không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất