Chương 31: Trăng tàn
Bởi vì mắt bị thương nên tôi đã nghỉ học đến hết tuần. Hàng ngày nhóm Chuuya đều ghé qua nhà đưa bài tập và vở ghi cho tôi chép bài, đến đề hoá nâng cao cũng không đưa sót bộ nào.
Từ hôm ở văn phòng hiệu trưởng về đến giờ mẹ vẫn luôn ở nhà, đây là khoảng thời gian mà tôi thấy mẹ ở nhà lâu nhất từ trước đến nay. Trong lòng mơ hồ có chút xúc cảm không thể nói rõ ràng ra được, là tôi đang cảm thấy như thế nào.
Tôi ở nhà hết ăn thì lại ngủ, nếu buồn chán thì giải đề không thì sẽ đi mua sắm ở mấy khu trung tâm mua sắm có cửa hàng của gia đình.
Hiện tại tầm nhìn của tôi vẫn không được tốt lắm, nên thứ bảy tới bang hội chiến chỉ đành lên điểm danh cho có vậy. Dù sao cũng đánh không lại, thắng hay thua thì cũng đều giống như nhau thôi.
“Hôm nay em thế nào rồi? Có chán lắm không?”
Tôi nằm dài trên giường, lơ đãng nhìn vào màn hình điện thoại. Không vội trả lời ngay, tôi đảo mắt nhìn anh thêm một chút. Chỉ mới ở với nhau được năm ngày mà đã phải tách nhau ra rồi.
“Em nhớ anh lắm…”
Tôi thu lại ánh mắt, nỉ non nói với anh. Thật sự rất nhớ anh ấy, giống như chúng tôi đã rất lâu rồi không gặp nhau vậy. Cảm giác trong lòng trống vắng đến vô thực.
“Hôm nay trễ rồi, ngày mai anh không có tiết, nên là ngày mai chúng ta gặp nhau nhé.”
“Vẫn phải đợi đến tám tiếng nữa sau…”
Tôi ngồi dậy, cầm điện thoại lắp vào giá đỡ được gắn ở đầu giường rồi nằm xuống. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần, khiến tôi phải điều chỉnh lại tầm nhìn.
Thật muốn chạm vào anh ấy quá…
“Em uống thuốc rồi chứ?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Vậy còn nhỏ mắt thì sao?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng truyền vào tai tôi, vừa giống như đang dỗ dành, cũng vừa giống như đang nhắc nhở.
Tôi bĩu môi, sau đó ngoan ngoãn với tay lấy lọ thuốc nhỏ mắt đang nằm ở trên tủ đầu giường nhỏ vào con mắt đang bị thương dưới sự giám sát của anh.
“Ngoan lắm, bây giờ thì em cần phải đi ngủ rồi. Anh không tắt điện thoại đâu, em yên tâm ngủ đi.”
Tôi kéo chăn lên đến chóp mũi, che đi cả nữa khuôn mặt. Tôi đưa mắt lên nhìn giờ ở góc trái điện thoại, giờ này cũng sắp đến giờ anh ấy trực tiếp R:S rồi.
Tôi co người, thu gọn cả cơ thể trốn vào trong chăn. Trong lòng bàn tay chầm chậm nở ra một đoá sơn trà màu đỏ thẫm. Mùi hoa trà ngòn ngọt, to bằng cái chén con.
Cánh hoa mềm mại, nhụy hoa màu vàng bắt mắt khiến tôi không nhịn được mà đem ngón cái chạm vào. Phấn hoa bung ra, khuếch tán bên trong chăn.
Phấn hoa rơi trên chóp mũi, đem theo mùi quýt thơm mát quen thuộc len lỏi vào cánh mũi.
Cảm giác ấm áp quen thuộc bao trọn lấy tôi, dịu dàng dỗ dành tôi rơi vào giấc ngủ.
“Bé con, em vẫn còn muốn ngủ đến trưa luôn à?”
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng giữ chặt lấy chiếc chăn đang bị kéo ra khỏi người. Khó lắm mới có được một hôm ngủ trọn vẹn một giấc, cho nên tôi không muốn dậy sớm như bình thường cho lắm.
“Còn không chịu dậy thì anh sẽ hôn em cho đến khi nào em chịu dậy thì thôi đó.”
Tôi cố gắng mở mắt trong cơn khó chịu, với tay cầm lấy cái gối bên cạnh, dùng hết sức mình dùng cái gối đánh người đang cố gắng kéo tôi ra khỏi giường.
Nhưng mà với một đứa sức khỏe không tốt như tôi thì có thể làm được gì kia chứ. Có lòng hại người nhưng cuối cùng lại thành tự hại mình. Lẽ ra tôi nên cố gắng học tốt môn vật lý thêm một chút.
Tôi bị lực ném của chính mình kéo đi, xém chút nữa là bị quăng xuống sàn nhà. Nhưng mà thật may là anh ấy đã ở đó.
“Bắt được em rồi nhé.”
Bị… bị bắt rồi sao?
Tôi phải mất một lúc mới có thể tỉnh táo mà tiếp nhận thông tin và xử lý chúng. Tầm nhìn của tôi hiện tại cứ mờ ảo như được che phủ bởi một lớp sương mù, không mỏng cũng không dày.
Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh, vuốt dọc theo gò má, xương quai hàm rồi dừng lại ở môi của anh ấy.
Giống như một giấc mơ vậy.
Tôi thật sự đã nghĩ như vậy rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã ngủ sâu đến mức, dù cho có bị gọi dậy như thế nào thì cũng không thể tỉnh lại được.
…Em đã rất cố gắng để kiềm lại dòng lệ nơi khoé mi,…
…Em chỉ là đang cố gắng gượng trước khi anh rời đi,…
…Em vẫn luôn giả vờ bình thản, xem như chuyện thường ngày không chút đau buồn…
…Lừa gạt bản thân, không được náo loạn…
…Em xé tan ký ức của chúng ta rồi bỏ chạy thật xa,…
…Không còn anh bên cạnh, em cũng chẳng thể nào đón nhận một Mặt Trời khác…
…Chẳng thể cứu vãn, em trở nên suy sụp đến mất trí…
…Em ôm lấy vết thương lòng không thể lành, lưu lạc đi thật xa…
Tôi đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ kì lạ.
Có khi tôi là người, có khi lại là một chú cá nhỏ ngây ngốc bơi trong dòng nước xanh ngắt, khi lại là một cây trúc xanh non theo năm tháng dài đằng đẵng mà lớn lên.
Dù tôi có là gì đi nữa, thì tôi vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh một người.
Nếu tôi là người, hay là động vật thì ít nhiều vẫn có thể chạm vào người đó và còn có thể ở bên cạnh chứng kiến người đó trút đi sợi sinh mệnh cuối cùng lúc cuối đời.
…Em đã rất cố gắng để kiềm lại dòng lệ nơi khoé mi,…
…Em chỉ là đang cố gắng gượng trước khi anh rời đi,…
…Em vẫn luôn giả vờ bình thản, xem như chuyện thường ngày không chút đau buồn…
…Lừa gạt bản thân, không được náo loạn…
Cứ như vậy, tôi cứ ở bên cạnh người đó hết lần này đến lần khác.
Hết kiếp này, lại đến kiếp khác.
Nhưng hình như, chẳng khi nào chúng tôi có được một cái kết trọn vẹn cả.
Những lần người đó ra đi đều có tôi bên cạnh, tất cả ký ức tôi đều lưu trữ và ghi nhớ rất rõ.
Mỗi lần người đó ra đi, tôi lại đau đớn vật vã với ký ức của cả hai mà đi rong ruổi khắp nơi, cho đến khi tôi cô độc ra đi, rồi gặp lại người đó ở một nơi xa lạ.
Và rồi, đúng như tôi nghĩ, chỉ có bản thân tôi ghi nhớ được những ký ức này mà thôi.
Tôi đã có lúc muốn quên đi, sống vì bản thân một lần. Nhưng mà, chẳng rõ là vô tình hay cố ý, nếu tôi không chủ động đến tìm người đó, thì người đó cũng sẽ chủ động tìm đến tôi.
Không thể trốn khỏi, đúng là số mệnh trêu ngươi.
Cứ như vậy cho đến khi, dù tôi cố gắng tìm kiếm thế nào đi nữa vẫn không thể tìm thấy người đó. Trong lòng tôi khi đó, giống như đã bị khoét rỗng một lỗ hổng rất lớn. Trống rỗng đến như hồ nước lớn cạn khô không còn chút nước nào sót lại.
Tôi mệt mỏi tỉnh giấc, nước mắt sớm đã ước đẫm cả khuôn mặt. Tôi cố gắng cựa quậy một chút, nhưng mà lại không thể.
Giống như đang bị ai đó ôm chặt lấy vậy.
Mùi hương quen thuộc vấn vương nơi đầu mũi, len lỏi vào bên trong cơ thể đem theo vị ngọt đắng quen thuộc.
…Không còn anh bên cạnh, em cũng chẳng thể nào đón nhận một Mặt Trời khác…
…Chẳng thể cứu vãn, em trở nên suy sụp đến mất trí…
…Em ôm lấy vết thương lòng không thể lành, lưu lạc đi thật xa…
Tôi yên tâm nằm trong lòng anh, cố gắng từng chút hồi tưởng lại những giấc mơ lúc nãy, nhưng mà tôi lại chẳng thể nhớ được tường tận, dù chỉ một chút.
“Nếu như em nói, chỉ vì em muốn quên đi anh nên đã lưu lạc đến rất nhiều nơi… nhưng đáng tiếc, bởi vì anh không nhớ được, nên em lại càng không thể quên được anh…”
Tôi thấp giọng tự nói với chính mình, được nữa chừng thì cảm giác đau nhói lại dâng lên bóp nghẹt trái tim tôi. Chua xót vô cùng.
“Cho đến khi em không còn gặp được anh, một mình sống cô độc, ra đi trong cô độc rồi dần lãng quên anh…”
Tôi đã nói rất nhiều, mặc kệ việc anh ấy có nghe thấy hay không, tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng mình mà thôi. Tôi không muốn trở thành thần linh, cũng không muốn lưu lạc đến bất cứ đâu nữa.
Tôi mong mỏi một mái nhà cho riêng mình, được ở bên cạnh người mà tôi yêu, bù đắp lại khoảng thời gian bị trống quá lớn trong tiềm thức của tôi.
Nhưng mà, thật sự có thể bù đắp nổi sao?
“Em thích anh lắm, rất thích anh… em thích anh nhiều đến mức, cả thể xác lẫn tâm hồn của em luôn phải chịu đựng những cơn đau thắt… chỉ bởi vì em thích anh…”
Thích anh, nhưng lại chẳng biết phải bày tỏ cùng ai…
Bang hội - [Voice] Bailing: hôm nay chúng ta làm gì? Có đánh nhau với họ không?
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: không cần đánh, cứ ở yên trong thành là được. Ai tới gần cửa thì cứ cho đi húp canh Mạnh Bà, còn lại thì mặc kệ.
Bang hội - [Voice] Rafa: vậy hôm nay được ngồi chơi đúng không? Chị đang bận deadline, Riru quản lý giúp chị nhé.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: vâng ạ.
Bang hội - Chu Tán Vô Cố Nhân: bình thường không phải mấy người thích đánh chữ lắm à? Sao nay lại voice thế?
Bang hội - [Voice] Bailing: mắt của Riru bị thương, tầm nhìn hạn chế. Cậu ấy không đánh chữ được nên cả hội quyết định dùng voice.
Bang hội - [Voice] Eiffu: hiếm khi có thời gian rãnh thế này, hay là mở lại nhạc hội như năm ngoái đi.
Bang hội - [Voice] Bailing: Nguyệt Hạ Thuyền Quyên anh cũng voice đi, không lại trôi mất tin nhắn bây giờ đấy.
Bang hội - [Voice] Clarke: Riru hát một bài đi.
Bang hội - [Voice] Matcha Lava: đúng rồi đó, cũng lâu lắm rồi không nghe giọng hát của Riru rồi.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: nhưng mà cũng lâu lắm rồi em có hát đâu.
Vừa nghe mọi người nói đến chuyện hát hò tôi liền nhanh chóng tìm cách trốn tránh. Những bài hát mà tôi nghe, hay là những bài mà mẹ thường hát nội dung thật sự đều rất bi đát.
Bang hội - [Voice] Peach Macaron: không thì cứ như cũ, Riru chỉ cần hát một đoạn là được. Không cần phải hát hết bài đâu.
Tôi đưa tay chạm vào tai mèo giả được gắn trên tai nghe, suy nghĩ một lúc cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Sau khi anh Eiffu sắp xếp xong đội hình canh giữ ba cổng lớn tránh cho hội bên kia phá cổng và đánh trụ sở chính của hội, thì mọi người đã bắt đầu mở nhạc ca hát với nhau.
Bang hội - [Voice] Clarke: rồi ai muốn mở màn trước đây?
Bang hội - [Voice] Chu Tán Vô Cố Nhân: hội của mấy người cũng biết chơi thật. Để hội bên kia biết chắc chắn nuốt không nổi cục tức.
Hê thống: Thần chủ Nhật Lãng Shinraj trong bang hội chiến liên tục kích sát bốn mươi người.
Hệ thống: Thần chủ Băng Nguyên Ruri Tora trong bang hội chiến liên tục kích sát ba mươi người.
Hệ thống: Thần chủ Phong Vân Hades trong bang hội chiến liên tục kích sát hai mươi người.
Sau khi tiếng thông báo liên tục vang lên, không khí sôi nổi trong hội bỗng nhiên trầm xuống một cách lạ lùng.
Bang hội - [Voice] Eiffu: bên đó bận rộn ghê…
Bang hội - [Voice] Honey Moon: chào cả nhà, không biết em có đang bỏ lỡ gì không?
Bang hội - [Voice] Bailing: chị Moon vừa hay, chị hát một bài mở màn đi chị.
Bang hội - [Voice] Honey Moon: hả? Hát cái gì?
Bang hội - [Voice] Rafa: tụi bây ồn ào quá đi. Chị đây hát xong mà tụi bây không chịu hát là chị khoá voice hết! Nghe rõ chưa?
Bang hội - Bailing: rõ ạ
Bang hội - Eiffu: rõ ạ.
Bang hội - Clarke: +1
Bang hội - Matcha Lava: +2
Bang hội - Peach Macaron: +3
Bang hội - Honey Moon: +4
Bang hội - Chu Tán Vô Cố Nhân: …
Tôi không nắm rõ tình hình lắm, nhưng sau khi chị Rafa nói xong mọi người đều im lặng thì hẵn đã nhanh chóng đi chuẩn bị bài hát sau khi chị Rafa hát xong còn nhanh chóng lên tiếp lời rồi.
Bang hội - [Voice] Rafa:
…Em không biết tình yêu thật sự là như thế nào…
…Em chỉ biết, khi được ở bên cạnh anh…
…Tình yêu đó là thật, nước mắt cũng là thật…
…Chỉ có sự hờ hững kia mới là sự giả dối…
Chất giọng của chị Rafa nghe rất hay, giống như đang dùng câu từ kể lại câu chuyện của bản thân. Vừa da diết, vừa day dứt.
Bang hội - [Voice] Bailing:
…Chiếc ô hoa của tôi vẫn còn lại nơi hiên nhà của em…
…Em xinh đẹp như hoa, còn tôi chỉ là kẻ lưu lạc khắp nơi…
…Em pha cho tôi chén trà hoa, đối với em có chút không thích hợp…
…Bầu không khí dần trở nên thật ngượng ngùng…
Bang hội - [Voice] Peach Macaron:
…Cô gái ấy nói với tôi, là tôi đã bảo vệ giấc mộng của cô ấy…
…Nói rằng trong cuộc đời này, người đối tốt với cô ấy như tôi chẳng có được mấy người…
…Rồi cô ấy cũng dần lãng quên tôi, nhưng cô ấy lại chẳng thể biết được,…
…Trái tim tôi đầy những vết thương, tôi không thể thoát khỏi, cũng không có ai có thể bước vào…
Tôi thu nhỏ giao diện tin nhắn bang rồi chạy một vòng xem tình hình. Bên Đạm Vũ Kinh Vân vẫn chỉ đang cho người sang thăm dò, chưa thật sự chuẩn bị đánh tới.
Bang hội - [Voice] Chu Tán Vô Cố Nhân: không ngờ tới là mọi người đều hát hay như vậy đấy.
Bang hội - [Voice] Eiffu: vậy thì hôm nay chú em gặp may đấy, còn được nghe Riru hát.
Bang hội - [Voice] Bailing: hay Riru hát một đoạn đi rồi nghỉ sớm, hôm nay cũng không cần phải làm gì mà.
Bang hội - [Voice] Matcha Lava: đúng rồi đó, mắt của Riru vừa mới phẫu thuật xong đừng để bị ảnh hưởng nhiều.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: vậy… chỉ hát một đoạn thôi nha.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru:
…Dưới màn mưa phùn, đôi uyên ương, vui đùa trên mặt hồ…
…Giống như đoạn tình của đôi ta, trong bao cay đắng khổ đau vẫn có lúc ngọt bùi…
…Em không quan tâm đến thế gian có bao nhiêu người oán trách…
…Luân hồi trăm kiếp, vẫn chỉ mong có thể cùng người tiếp tục duyên tình xưa…
…Khúc nhạc xưa vẫn còn vấn vương dù cho dây đàn sớm đã đứt…
…Đoạn tình này nếu chỉ có mình em làm sao có thể viết tiếp…
…Em không ngại chờ đợi, dưới dòng chảy thời gian dài đằng đẵng…
…Đợi người cùng em tiếp tục đoạn tình duyên của đôi ta…
Bang hội - [Voice] Peach Macaron: Riru đúng là rất hợp với nhạc cổ phong.
Bang hội - [Voice] Honey Moon: Riru ơi~ em có thể hát một đoạn của [Luyến nhân tâm] được không? Bản gốc khá hay nhưng mà chị vẫn muốn nghe kiểu nhạc chậm rãi một chút ấy.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: cái bản nhạc phim đang nổi mấy hôm nay hả chị?
Bang hội - [Voice] Honey Moon: đúng rồi, là bài đó.
Tôi im lặng một lúc, cố gắng nhớ thử xem lời bài hát này như thế nào. Thật ra thì bài nhạc phim này cách đây cũng kha khá lâu rồi, lúc trước tôi cũng vài lần vô tình nghe mẹ hát một đoạn nên có thể lời nhạc sẽ không chính xác lắm.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru:
…Hoá thành gió, hoá thành mưa, hoá thành mùa xuân đến bên cạnh người…
…Mộng như thanh âm, mộng như tàn ảnh, giấc mộng xa xăm vượt khỏi tầm mắt…
…Hoá thành khói, hoá thành sương, hoá thành đám mây đến bên cạnh người…
…Nhớ nhung tựa biển, lưu luyến như thành lũy…
…Mong ước xa xôi vĩnh viễn không thể đạt được…
Bang hội - [Voice] Honey Moon: cảm ơn bé yêu, chị ghi âm được rồi.
Bang hội - [Voice] Chu Tán Vô Cố Nhân: tuyệt thật đấy, tôi nghe khá nhiều bản hát lại rồi nhưng mà nghe Riru hát lại cảm thấy có cảm xúc hơn nhiều.
Bang hội - [Voice] Bailing: chuyện đó anh đừng thắc mắc, mỗi khi Riru hát đều là dựa vào tâm trạng. Mỗi bài hát mà cậu ấy lựa, đều dựa vào tâm trạng cá nhân của cậu ấy lúc đó hết.
Tôi bỏ ngoài tai lời Bailing vừa nói, sau khi tạm biệt mọi người thì tắt trò chơi rồi nằm dài xuống giường. Bây giờ bên hội của Asahi vẫn còn đang đánh nhau nên không thể gọi điện được.
Tôi biết dù bây giờ tôi có gọi đến, anh ấy vẫn sẽ nghe máy và nói chuyện cùng với tôi, nhưng tôi lại không nỡ làm phiền anh ấy vào lúc này.
…Hoá thành gió, hoá thành mưa, hoá thành mùa xuân đến bên cạnh người…
…Hoá thành khói, hoá thành sương, hoá thành đám mây đến bên cạnh người…
Thật sự tôi rất muốn giống như ánh trăng kia, được ở bên cạnh anh ấy ngay lúc này.
Từ hôm ở văn phòng hiệu trưởng về đến giờ mẹ vẫn luôn ở nhà, đây là khoảng thời gian mà tôi thấy mẹ ở nhà lâu nhất từ trước đến nay. Trong lòng mơ hồ có chút xúc cảm không thể nói rõ ràng ra được, là tôi đang cảm thấy như thế nào.
Tôi ở nhà hết ăn thì lại ngủ, nếu buồn chán thì giải đề không thì sẽ đi mua sắm ở mấy khu trung tâm mua sắm có cửa hàng của gia đình.
Hiện tại tầm nhìn của tôi vẫn không được tốt lắm, nên thứ bảy tới bang hội chiến chỉ đành lên điểm danh cho có vậy. Dù sao cũng đánh không lại, thắng hay thua thì cũng đều giống như nhau thôi.
“Hôm nay em thế nào rồi? Có chán lắm không?”
Tôi nằm dài trên giường, lơ đãng nhìn vào màn hình điện thoại. Không vội trả lời ngay, tôi đảo mắt nhìn anh thêm một chút. Chỉ mới ở với nhau được năm ngày mà đã phải tách nhau ra rồi.
“Em nhớ anh lắm…”
Tôi thu lại ánh mắt, nỉ non nói với anh. Thật sự rất nhớ anh ấy, giống như chúng tôi đã rất lâu rồi không gặp nhau vậy. Cảm giác trong lòng trống vắng đến vô thực.
“Hôm nay trễ rồi, ngày mai anh không có tiết, nên là ngày mai chúng ta gặp nhau nhé.”
“Vẫn phải đợi đến tám tiếng nữa sau…”
Tôi ngồi dậy, cầm điện thoại lắp vào giá đỡ được gắn ở đầu giường rồi nằm xuống. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần, khiến tôi phải điều chỉnh lại tầm nhìn.
Thật muốn chạm vào anh ấy quá…
“Em uống thuốc rồi chứ?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Vậy còn nhỏ mắt thì sao?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng truyền vào tai tôi, vừa giống như đang dỗ dành, cũng vừa giống như đang nhắc nhở.
Tôi bĩu môi, sau đó ngoan ngoãn với tay lấy lọ thuốc nhỏ mắt đang nằm ở trên tủ đầu giường nhỏ vào con mắt đang bị thương dưới sự giám sát của anh.
“Ngoan lắm, bây giờ thì em cần phải đi ngủ rồi. Anh không tắt điện thoại đâu, em yên tâm ngủ đi.”
Tôi kéo chăn lên đến chóp mũi, che đi cả nữa khuôn mặt. Tôi đưa mắt lên nhìn giờ ở góc trái điện thoại, giờ này cũng sắp đến giờ anh ấy trực tiếp R:S rồi.
Tôi co người, thu gọn cả cơ thể trốn vào trong chăn. Trong lòng bàn tay chầm chậm nở ra một đoá sơn trà màu đỏ thẫm. Mùi hoa trà ngòn ngọt, to bằng cái chén con.
Cánh hoa mềm mại, nhụy hoa màu vàng bắt mắt khiến tôi không nhịn được mà đem ngón cái chạm vào. Phấn hoa bung ra, khuếch tán bên trong chăn.
Phấn hoa rơi trên chóp mũi, đem theo mùi quýt thơm mát quen thuộc len lỏi vào cánh mũi.
Cảm giác ấm áp quen thuộc bao trọn lấy tôi, dịu dàng dỗ dành tôi rơi vào giấc ngủ.
“Bé con, em vẫn còn muốn ngủ đến trưa luôn à?”
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng giữ chặt lấy chiếc chăn đang bị kéo ra khỏi người. Khó lắm mới có được một hôm ngủ trọn vẹn một giấc, cho nên tôi không muốn dậy sớm như bình thường cho lắm.
“Còn không chịu dậy thì anh sẽ hôn em cho đến khi nào em chịu dậy thì thôi đó.”
Tôi cố gắng mở mắt trong cơn khó chịu, với tay cầm lấy cái gối bên cạnh, dùng hết sức mình dùng cái gối đánh người đang cố gắng kéo tôi ra khỏi giường.
Nhưng mà với một đứa sức khỏe không tốt như tôi thì có thể làm được gì kia chứ. Có lòng hại người nhưng cuối cùng lại thành tự hại mình. Lẽ ra tôi nên cố gắng học tốt môn vật lý thêm một chút.
Tôi bị lực ném của chính mình kéo đi, xém chút nữa là bị quăng xuống sàn nhà. Nhưng mà thật may là anh ấy đã ở đó.
“Bắt được em rồi nhé.”
Bị… bị bắt rồi sao?
Tôi phải mất một lúc mới có thể tỉnh táo mà tiếp nhận thông tin và xử lý chúng. Tầm nhìn của tôi hiện tại cứ mờ ảo như được che phủ bởi một lớp sương mù, không mỏng cũng không dày.
Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh, vuốt dọc theo gò má, xương quai hàm rồi dừng lại ở môi của anh ấy.
Giống như một giấc mơ vậy.
Tôi thật sự đã nghĩ như vậy rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã ngủ sâu đến mức, dù cho có bị gọi dậy như thế nào thì cũng không thể tỉnh lại được.
…Em đã rất cố gắng để kiềm lại dòng lệ nơi khoé mi,…
…Em chỉ là đang cố gắng gượng trước khi anh rời đi,…
…Em vẫn luôn giả vờ bình thản, xem như chuyện thường ngày không chút đau buồn…
…Lừa gạt bản thân, không được náo loạn…
…Em xé tan ký ức của chúng ta rồi bỏ chạy thật xa,…
…Không còn anh bên cạnh, em cũng chẳng thể nào đón nhận một Mặt Trời khác…
…Chẳng thể cứu vãn, em trở nên suy sụp đến mất trí…
…Em ôm lấy vết thương lòng không thể lành, lưu lạc đi thật xa…
Tôi đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ kì lạ.
Có khi tôi là người, có khi lại là một chú cá nhỏ ngây ngốc bơi trong dòng nước xanh ngắt, khi lại là một cây trúc xanh non theo năm tháng dài đằng đẵng mà lớn lên.
Dù tôi có là gì đi nữa, thì tôi vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh một người.
Nếu tôi là người, hay là động vật thì ít nhiều vẫn có thể chạm vào người đó và còn có thể ở bên cạnh chứng kiến người đó trút đi sợi sinh mệnh cuối cùng lúc cuối đời.
…Em đã rất cố gắng để kiềm lại dòng lệ nơi khoé mi,…
…Em chỉ là đang cố gắng gượng trước khi anh rời đi,…
…Em vẫn luôn giả vờ bình thản, xem như chuyện thường ngày không chút đau buồn…
…Lừa gạt bản thân, không được náo loạn…
Cứ như vậy, tôi cứ ở bên cạnh người đó hết lần này đến lần khác.
Hết kiếp này, lại đến kiếp khác.
Nhưng hình như, chẳng khi nào chúng tôi có được một cái kết trọn vẹn cả.
Những lần người đó ra đi đều có tôi bên cạnh, tất cả ký ức tôi đều lưu trữ và ghi nhớ rất rõ.
Mỗi lần người đó ra đi, tôi lại đau đớn vật vã với ký ức của cả hai mà đi rong ruổi khắp nơi, cho đến khi tôi cô độc ra đi, rồi gặp lại người đó ở một nơi xa lạ.
Và rồi, đúng như tôi nghĩ, chỉ có bản thân tôi ghi nhớ được những ký ức này mà thôi.
Tôi đã có lúc muốn quên đi, sống vì bản thân một lần. Nhưng mà, chẳng rõ là vô tình hay cố ý, nếu tôi không chủ động đến tìm người đó, thì người đó cũng sẽ chủ động tìm đến tôi.
Không thể trốn khỏi, đúng là số mệnh trêu ngươi.
Cứ như vậy cho đến khi, dù tôi cố gắng tìm kiếm thế nào đi nữa vẫn không thể tìm thấy người đó. Trong lòng tôi khi đó, giống như đã bị khoét rỗng một lỗ hổng rất lớn. Trống rỗng đến như hồ nước lớn cạn khô không còn chút nước nào sót lại.
Tôi mệt mỏi tỉnh giấc, nước mắt sớm đã ước đẫm cả khuôn mặt. Tôi cố gắng cựa quậy một chút, nhưng mà lại không thể.
Giống như đang bị ai đó ôm chặt lấy vậy.
Mùi hương quen thuộc vấn vương nơi đầu mũi, len lỏi vào bên trong cơ thể đem theo vị ngọt đắng quen thuộc.
…Không còn anh bên cạnh, em cũng chẳng thể nào đón nhận một Mặt Trời khác…
…Chẳng thể cứu vãn, em trở nên suy sụp đến mất trí…
…Em ôm lấy vết thương lòng không thể lành, lưu lạc đi thật xa…
Tôi yên tâm nằm trong lòng anh, cố gắng từng chút hồi tưởng lại những giấc mơ lúc nãy, nhưng mà tôi lại chẳng thể nhớ được tường tận, dù chỉ một chút.
“Nếu như em nói, chỉ vì em muốn quên đi anh nên đã lưu lạc đến rất nhiều nơi… nhưng đáng tiếc, bởi vì anh không nhớ được, nên em lại càng không thể quên được anh…”
Tôi thấp giọng tự nói với chính mình, được nữa chừng thì cảm giác đau nhói lại dâng lên bóp nghẹt trái tim tôi. Chua xót vô cùng.
“Cho đến khi em không còn gặp được anh, một mình sống cô độc, ra đi trong cô độc rồi dần lãng quên anh…”
Tôi đã nói rất nhiều, mặc kệ việc anh ấy có nghe thấy hay không, tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng mình mà thôi. Tôi không muốn trở thành thần linh, cũng không muốn lưu lạc đến bất cứ đâu nữa.
Tôi mong mỏi một mái nhà cho riêng mình, được ở bên cạnh người mà tôi yêu, bù đắp lại khoảng thời gian bị trống quá lớn trong tiềm thức của tôi.
Nhưng mà, thật sự có thể bù đắp nổi sao?
“Em thích anh lắm, rất thích anh… em thích anh nhiều đến mức, cả thể xác lẫn tâm hồn của em luôn phải chịu đựng những cơn đau thắt… chỉ bởi vì em thích anh…”
Thích anh, nhưng lại chẳng biết phải bày tỏ cùng ai…
Bang hội - [Voice] Bailing: hôm nay chúng ta làm gì? Có đánh nhau với họ không?
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: không cần đánh, cứ ở yên trong thành là được. Ai tới gần cửa thì cứ cho đi húp canh Mạnh Bà, còn lại thì mặc kệ.
Bang hội - [Voice] Rafa: vậy hôm nay được ngồi chơi đúng không? Chị đang bận deadline, Riru quản lý giúp chị nhé.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: vâng ạ.
Bang hội - Chu Tán Vô Cố Nhân: bình thường không phải mấy người thích đánh chữ lắm à? Sao nay lại voice thế?
Bang hội - [Voice] Bailing: mắt của Riru bị thương, tầm nhìn hạn chế. Cậu ấy không đánh chữ được nên cả hội quyết định dùng voice.
Bang hội - [Voice] Eiffu: hiếm khi có thời gian rãnh thế này, hay là mở lại nhạc hội như năm ngoái đi.
Bang hội - [Voice] Bailing: Nguyệt Hạ Thuyền Quyên anh cũng voice đi, không lại trôi mất tin nhắn bây giờ đấy.
Bang hội - [Voice] Clarke: Riru hát một bài đi.
Bang hội - [Voice] Matcha Lava: đúng rồi đó, cũng lâu lắm rồi không nghe giọng hát của Riru rồi.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: nhưng mà cũng lâu lắm rồi em có hát đâu.
Vừa nghe mọi người nói đến chuyện hát hò tôi liền nhanh chóng tìm cách trốn tránh. Những bài hát mà tôi nghe, hay là những bài mà mẹ thường hát nội dung thật sự đều rất bi đát.
Bang hội - [Voice] Peach Macaron: không thì cứ như cũ, Riru chỉ cần hát một đoạn là được. Không cần phải hát hết bài đâu.
Tôi đưa tay chạm vào tai mèo giả được gắn trên tai nghe, suy nghĩ một lúc cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Sau khi anh Eiffu sắp xếp xong đội hình canh giữ ba cổng lớn tránh cho hội bên kia phá cổng và đánh trụ sở chính của hội, thì mọi người đã bắt đầu mở nhạc ca hát với nhau.
Bang hội - [Voice] Clarke: rồi ai muốn mở màn trước đây?
Bang hội - [Voice] Chu Tán Vô Cố Nhân: hội của mấy người cũng biết chơi thật. Để hội bên kia biết chắc chắn nuốt không nổi cục tức.
Hê thống: Thần chủ Nhật Lãng Shinraj trong bang hội chiến liên tục kích sát bốn mươi người.
Hệ thống: Thần chủ Băng Nguyên Ruri Tora trong bang hội chiến liên tục kích sát ba mươi người.
Hệ thống: Thần chủ Phong Vân Hades trong bang hội chiến liên tục kích sát hai mươi người.
Sau khi tiếng thông báo liên tục vang lên, không khí sôi nổi trong hội bỗng nhiên trầm xuống một cách lạ lùng.
Bang hội - [Voice] Eiffu: bên đó bận rộn ghê…
Bang hội - [Voice] Honey Moon: chào cả nhà, không biết em có đang bỏ lỡ gì không?
Bang hội - [Voice] Bailing: chị Moon vừa hay, chị hát một bài mở màn đi chị.
Bang hội - [Voice] Honey Moon: hả? Hát cái gì?
Bang hội - [Voice] Rafa: tụi bây ồn ào quá đi. Chị đây hát xong mà tụi bây không chịu hát là chị khoá voice hết! Nghe rõ chưa?
Bang hội - Bailing: rõ ạ
Bang hội - Eiffu: rõ ạ.
Bang hội - Clarke: +1
Bang hội - Matcha Lava: +2
Bang hội - Peach Macaron: +3
Bang hội - Honey Moon: +4
Bang hội - Chu Tán Vô Cố Nhân: …
Tôi không nắm rõ tình hình lắm, nhưng sau khi chị Rafa nói xong mọi người đều im lặng thì hẵn đã nhanh chóng đi chuẩn bị bài hát sau khi chị Rafa hát xong còn nhanh chóng lên tiếp lời rồi.
Bang hội - [Voice] Rafa:
…Em không biết tình yêu thật sự là như thế nào…
…Em chỉ biết, khi được ở bên cạnh anh…
…Tình yêu đó là thật, nước mắt cũng là thật…
…Chỉ có sự hờ hững kia mới là sự giả dối…
Chất giọng của chị Rafa nghe rất hay, giống như đang dùng câu từ kể lại câu chuyện của bản thân. Vừa da diết, vừa day dứt.
Bang hội - [Voice] Bailing:
…Chiếc ô hoa của tôi vẫn còn lại nơi hiên nhà của em…
…Em xinh đẹp như hoa, còn tôi chỉ là kẻ lưu lạc khắp nơi…
…Em pha cho tôi chén trà hoa, đối với em có chút không thích hợp…
…Bầu không khí dần trở nên thật ngượng ngùng…
Bang hội - [Voice] Peach Macaron:
…Cô gái ấy nói với tôi, là tôi đã bảo vệ giấc mộng của cô ấy…
…Nói rằng trong cuộc đời này, người đối tốt với cô ấy như tôi chẳng có được mấy người…
…Rồi cô ấy cũng dần lãng quên tôi, nhưng cô ấy lại chẳng thể biết được,…
…Trái tim tôi đầy những vết thương, tôi không thể thoát khỏi, cũng không có ai có thể bước vào…
Tôi thu nhỏ giao diện tin nhắn bang rồi chạy một vòng xem tình hình. Bên Đạm Vũ Kinh Vân vẫn chỉ đang cho người sang thăm dò, chưa thật sự chuẩn bị đánh tới.
Bang hội - [Voice] Chu Tán Vô Cố Nhân: không ngờ tới là mọi người đều hát hay như vậy đấy.
Bang hội - [Voice] Eiffu: vậy thì hôm nay chú em gặp may đấy, còn được nghe Riru hát.
Bang hội - [Voice] Bailing: hay Riru hát một đoạn đi rồi nghỉ sớm, hôm nay cũng không cần phải làm gì mà.
Bang hội - [Voice] Matcha Lava: đúng rồi đó, mắt của Riru vừa mới phẫu thuật xong đừng để bị ảnh hưởng nhiều.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: vậy… chỉ hát một đoạn thôi nha.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru:
…Dưới màn mưa phùn, đôi uyên ương, vui đùa trên mặt hồ…
…Giống như đoạn tình của đôi ta, trong bao cay đắng khổ đau vẫn có lúc ngọt bùi…
…Em không quan tâm đến thế gian có bao nhiêu người oán trách…
…Luân hồi trăm kiếp, vẫn chỉ mong có thể cùng người tiếp tục duyên tình xưa…
…Khúc nhạc xưa vẫn còn vấn vương dù cho dây đàn sớm đã đứt…
…Đoạn tình này nếu chỉ có mình em làm sao có thể viết tiếp…
…Em không ngại chờ đợi, dưới dòng chảy thời gian dài đằng đẵng…
…Đợi người cùng em tiếp tục đoạn tình duyên của đôi ta…
Bang hội - [Voice] Peach Macaron: Riru đúng là rất hợp với nhạc cổ phong.
Bang hội - [Voice] Honey Moon: Riru ơi~ em có thể hát một đoạn của [Luyến nhân tâm] được không? Bản gốc khá hay nhưng mà chị vẫn muốn nghe kiểu nhạc chậm rãi một chút ấy.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru: cái bản nhạc phim đang nổi mấy hôm nay hả chị?
Bang hội - [Voice] Honey Moon: đúng rồi, là bài đó.
Tôi im lặng một lúc, cố gắng nhớ thử xem lời bài hát này như thế nào. Thật ra thì bài nhạc phim này cách đây cũng kha khá lâu rồi, lúc trước tôi cũng vài lần vô tình nghe mẹ hát một đoạn nên có thể lời nhạc sẽ không chính xác lắm.
Bang hội - [Voice] Ruru Riru:
…Hoá thành gió, hoá thành mưa, hoá thành mùa xuân đến bên cạnh người…
…Mộng như thanh âm, mộng như tàn ảnh, giấc mộng xa xăm vượt khỏi tầm mắt…
…Hoá thành khói, hoá thành sương, hoá thành đám mây đến bên cạnh người…
…Nhớ nhung tựa biển, lưu luyến như thành lũy…
…Mong ước xa xôi vĩnh viễn không thể đạt được…
Bang hội - [Voice] Honey Moon: cảm ơn bé yêu, chị ghi âm được rồi.
Bang hội - [Voice] Chu Tán Vô Cố Nhân: tuyệt thật đấy, tôi nghe khá nhiều bản hát lại rồi nhưng mà nghe Riru hát lại cảm thấy có cảm xúc hơn nhiều.
Bang hội - [Voice] Bailing: chuyện đó anh đừng thắc mắc, mỗi khi Riru hát đều là dựa vào tâm trạng. Mỗi bài hát mà cậu ấy lựa, đều dựa vào tâm trạng cá nhân của cậu ấy lúc đó hết.
Tôi bỏ ngoài tai lời Bailing vừa nói, sau khi tạm biệt mọi người thì tắt trò chơi rồi nằm dài xuống giường. Bây giờ bên hội của Asahi vẫn còn đang đánh nhau nên không thể gọi điện được.
Tôi biết dù bây giờ tôi có gọi đến, anh ấy vẫn sẽ nghe máy và nói chuyện cùng với tôi, nhưng tôi lại không nỡ làm phiền anh ấy vào lúc này.
…Hoá thành gió, hoá thành mưa, hoá thành mùa xuân đến bên cạnh người…
…Hoá thành khói, hoá thành sương, hoá thành đám mây đến bên cạnh người…
Thật sự tôi rất muốn giống như ánh trăng kia, được ở bên cạnh anh ấy ngay lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất