Chương 3: Cắn câu
Khi Trần Viễn Văn tỉnh dậy từ trên giường thì đã là ba giờ chiều ngày hôm sau.
Khi ngủ, Trần Viễn Văn thích kéo rèm trong phòng ngủ, giữ cho cả căn phòng chìm trong bóng tối tuyệt đối, vì vậy, khi mở mắt vào buổi chiều, hắn mê man trong một hai giây, không biết mình là đang ở nhà Trần gia ở Thượng Hải hay là ở trong biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.
Hắn buồn ngủ dụi dụi mắt, giơ tay nhặt chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, lật người nằm trên giường rồi bật điện thoại.
Khi ngủ hắn không thích mặc quần áo, quen ngủ khỏa thân, sau khi từ trong chăn ra khỏi chăn, động tác của hắn làm lộ ra một vùng lớn làn da mịn màng ở lưng, càng xuống phía dưới là làn da gợn sóng và đường cong đầy đặn của lưng dưới.
Da của hắn trắng hơn so với những người bình thường, tấm ga trải giường bên dưới có màu đen tuyền đậm đặc nên khi tấm lưng phơi bày trên đó nó trắng đến mức có cảm giác hơi chói mắt.
Khi điện thoại được bật lên, hơn chục tin nhắn WeChat chen chúc hiện ra, ngoại trừ hai tin nhắn là do Diệp Vi gửi, còn lại đều là từ Cao Dương.
Trần Viễn Văn cũng lười bấm vào hai tin nhắn Diệp Vi gửi tới, trực tiếp nhấn nút xóa, xóa xong lại bấm vào hộp trò chuyện với Cao Dương, giọng điệu người này làm ra vẻ thản nhiên, bảy tám tin nhắn đều yêu cầu hắn ra ngoài đêm nay.
Bọn họ đều là phú nhị đại, suốt ngày nhàn rỗi, không làm gì ngoài ăn và chơi, chơi cổ phiếu, đầu tư, chơi phụ nữ và chơi cả đàn ông.
Trần Viễn Văn thỉnh thoảng sẽ tới những buổi gặp này để trao đổi thông tin và giữ liên lạc với nhau, nhưng phân tích đến cuối cùng thì Trần Viễn Văn và họ không đi cùng một con đường.
Trần Viễn Văn là một người đầy tham vọng, chấp nhận rời bỏ những điều kiện thuận lợi ở Thượng Hải để khởi nghiệp ở Bắc Kinh nên hắn phải lập được một số thành tích ấn tượng để cha và hắn trai phải kính trọng.
"Tôi không đi, hôm nay tôi còn có việc khác phải làm..."
Trần Viễn Văn đang định trả lời tin nhắn của Cao Dương, nhưng hắn chưa kịp nhấn gửi thì cuộc gọi của Cao Dương đã tới.
"Này, Văn Tử, tỉnh rồi à? Có thấy tin nhắn tôi không? Tối nay ra ngoài tụ tập đi. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau." Điện thoại vừa kết nối, Cao Dương liền như một loạt súng liên thanh nói.
"Không phải chứ, tối hôm qua chúng ta mới gặp đấy, con nhớ bố nhanh vậy sao?" Trần Viễn Văn lật người nằm trên giường, giọng khàn khàn như vừa mới ngủ dậy.
Cao Dương nói: "Đúng đúng, tôi rất nhớ cậu được chưa. Đừng nói là bố, nếu như cậu đêm nay bằng lòng tới đây, tôi có thể làm cháu trai cậu. Đêm nay thật sự không thể mất mặt trước mặt Hứa Vị, nếu không sẽ đi tong đấy, việc ký hợp đồng có lẽ sắp về đích rồi."
Hứa Vị
Nghe được hai chữ này, vẻ buồn ngủ trong mắt Trần Viễn Văn trong nháy mắt tiêu tan.
Hắn ngồi dậy khỏi giường, lấy điếu thuốc ra châm lửa, xuyên qua làn khói mờ ảo nhìn màn hình lớn cạnh giường, một lúc sau hỏi Cao Dương: "Hứa Vị, Hứa Vị nào? Tôi có biết cậu ta à? "
"Chết tiệt, cậu bị mất trí nhớ à?!" Cao Dương dùng ngữ khí khó có thể tin nói: "Cậu quay đi ngoảnh lại đã quên mất người mới gặp tối qua sao? Cậu ta cũng coi như là loại người có dung mạo đẹp đẽ và khí chất! Cậu thực sự quên được à??!"
"Cậu ta thì có gì cao siêu" Trần Viễn Văn lại hút một hơi thuốc và nói với giọng bình tĩnh: "Tôi gặp rồi, quên rồi thì có vấn đề gì sao?"
"Được rồi được rồi, cậu bận quá, quên thì quên đi. Nếu quên thì tối nay tôi sẽ giới thiệu lại cho cậu. Chỉ cần giúp tôi một việc, tối nay sẽ qua đây nhé?!"
Trần Viễn Văn không trả lời ngay Cao Dương, hắn dập tàn thuốc, giơ tay vén chăn lên, trong giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: "Được, tôi lại cho cậu chút mặt mũi, gửi địa chỉ đi."
Cao Dương cười nói: "Được rồi, ông là ông nội của cháu."
Trần Viễn Văn cười mãn nguyện: "Quỳ xuống rồi biến đi, cháu trai yêu quý của ta."
Đèn bắt đầu bật vào đêm, sau khi Trần Viễn Văn đỗ xe, hắn ném chìa khóa xe vào tay người phục vụ và huýt sáo bước vào một câu lạc bộ cao cấp.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sậm rất đậm, bên trong là quần vest đen, gấu áo sơ mi nhét vào trong quần, khi đi bộ, vòng eo thon thả thấp thoáng trên nền vải đỏ sậm, trông rất không dám lại gần.
Đẩy cửa ra, một cỗ mùi khói nồng nặc xông thẳng vào mặt, Trần Viễn Văn chán ghét ngước mắt nhìn sang, bên trong rất tối, có khoảng hai mươi người đang ngồi xiêu vẹo.
Một nhóm người hét lấy hơi đến tận đáy phổi giữa tiếng nhạc chói tai, giống như đàn khỉ vừa chạy xuống núi.
Trần Viễn Văn cố không nheo mắt nữa, quay người, đóng cửa lại, nở nụ cười hào phóng rồi thản nhiên bước vào sảnh trung tâm.
Khi đến gần hơn, hắn phát hiện có một người đang ngồi im lặng ở góc trong cùng của sảnh.
Đó không ai khác chính là Hứa Vị.
Hứa Vị hôm nay không mặc vest và đeo cà vạt như khi tham dự tiệc mừng ngày hôm qua, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, kết hợp với quần jean denim màu xanh đậm, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông cậu giống một sinh viên đại học ngoan ngoãn ngốc nghếch thiếu kinh nghiệm trải đời hơn.
Lúc này, vẻ mặt Hứa Vị rất không kiên nhẫn, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, vẻ mặt thật sâu nhìn chằm chằm vào cửa hộp đêm.
Giữa một đám người phú nhị đại giàu có đang cười đùa, chàng trai trẻ đẹp trai này có vẻ hơi lạc lõng.
Trần Viễn Văn đột nhiên không hiểu tại sao một người như Hứa Vị lại đồng ý lời mời tham dự một cuộc tụ tập như vậy của Cao Dương, chẳng phải rõ ràng là cậu đến đây để chịu đau khổ sao.
Trần Viễn Văn bước vào đại sảnh, ánh mắt Hứa Vị nhanh chóng bắt gặp bóng dáng của hắn, đôi mắt Hứa Vị dường như hơi chớp động, nhưng làn khói trong phòng khiến Trần Viễn Văn không thể nhìn rõ biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cậu.
Trần Viễn Văn không muốn thể hiện quá rõ ràng nên ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Hứa Vị không đầy hai giây, sau đó nhanh chóng rời đi và đi về hướng Cao Dương.
Hứa Vị cúi đầu, cong môi vào một góc không ai chú ý, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tác giả: Cá mắc câu rồi!
Khi ngủ, Trần Viễn Văn thích kéo rèm trong phòng ngủ, giữ cho cả căn phòng chìm trong bóng tối tuyệt đối, vì vậy, khi mở mắt vào buổi chiều, hắn mê man trong một hai giây, không biết mình là đang ở nhà Trần gia ở Thượng Hải hay là ở trong biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.
Hắn buồn ngủ dụi dụi mắt, giơ tay nhặt chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, lật người nằm trên giường rồi bật điện thoại.
Khi ngủ hắn không thích mặc quần áo, quen ngủ khỏa thân, sau khi từ trong chăn ra khỏi chăn, động tác của hắn làm lộ ra một vùng lớn làn da mịn màng ở lưng, càng xuống phía dưới là làn da gợn sóng và đường cong đầy đặn của lưng dưới.
Da của hắn trắng hơn so với những người bình thường, tấm ga trải giường bên dưới có màu đen tuyền đậm đặc nên khi tấm lưng phơi bày trên đó nó trắng đến mức có cảm giác hơi chói mắt.
Khi điện thoại được bật lên, hơn chục tin nhắn WeChat chen chúc hiện ra, ngoại trừ hai tin nhắn là do Diệp Vi gửi, còn lại đều là từ Cao Dương.
Trần Viễn Văn cũng lười bấm vào hai tin nhắn Diệp Vi gửi tới, trực tiếp nhấn nút xóa, xóa xong lại bấm vào hộp trò chuyện với Cao Dương, giọng điệu người này làm ra vẻ thản nhiên, bảy tám tin nhắn đều yêu cầu hắn ra ngoài đêm nay.
Bọn họ đều là phú nhị đại, suốt ngày nhàn rỗi, không làm gì ngoài ăn và chơi, chơi cổ phiếu, đầu tư, chơi phụ nữ và chơi cả đàn ông.
Trần Viễn Văn thỉnh thoảng sẽ tới những buổi gặp này để trao đổi thông tin và giữ liên lạc với nhau, nhưng phân tích đến cuối cùng thì Trần Viễn Văn và họ không đi cùng một con đường.
Trần Viễn Văn là một người đầy tham vọng, chấp nhận rời bỏ những điều kiện thuận lợi ở Thượng Hải để khởi nghiệp ở Bắc Kinh nên hắn phải lập được một số thành tích ấn tượng để cha và hắn trai phải kính trọng.
"Tôi không đi, hôm nay tôi còn có việc khác phải làm..."
Trần Viễn Văn đang định trả lời tin nhắn của Cao Dương, nhưng hắn chưa kịp nhấn gửi thì cuộc gọi của Cao Dương đã tới.
"Này, Văn Tử, tỉnh rồi à? Có thấy tin nhắn tôi không? Tối nay ra ngoài tụ tập đi. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau." Điện thoại vừa kết nối, Cao Dương liền như một loạt súng liên thanh nói.
"Không phải chứ, tối hôm qua chúng ta mới gặp đấy, con nhớ bố nhanh vậy sao?" Trần Viễn Văn lật người nằm trên giường, giọng khàn khàn như vừa mới ngủ dậy.
Cao Dương nói: "Đúng đúng, tôi rất nhớ cậu được chưa. Đừng nói là bố, nếu như cậu đêm nay bằng lòng tới đây, tôi có thể làm cháu trai cậu. Đêm nay thật sự không thể mất mặt trước mặt Hứa Vị, nếu không sẽ đi tong đấy, việc ký hợp đồng có lẽ sắp về đích rồi."
Hứa Vị
Nghe được hai chữ này, vẻ buồn ngủ trong mắt Trần Viễn Văn trong nháy mắt tiêu tan.
Hắn ngồi dậy khỏi giường, lấy điếu thuốc ra châm lửa, xuyên qua làn khói mờ ảo nhìn màn hình lớn cạnh giường, một lúc sau hỏi Cao Dương: "Hứa Vị, Hứa Vị nào? Tôi có biết cậu ta à? "
"Chết tiệt, cậu bị mất trí nhớ à?!" Cao Dương dùng ngữ khí khó có thể tin nói: "Cậu quay đi ngoảnh lại đã quên mất người mới gặp tối qua sao? Cậu ta cũng coi như là loại người có dung mạo đẹp đẽ và khí chất! Cậu thực sự quên được à??!"
"Cậu ta thì có gì cao siêu" Trần Viễn Văn lại hút một hơi thuốc và nói với giọng bình tĩnh: "Tôi gặp rồi, quên rồi thì có vấn đề gì sao?"
"Được rồi được rồi, cậu bận quá, quên thì quên đi. Nếu quên thì tối nay tôi sẽ giới thiệu lại cho cậu. Chỉ cần giúp tôi một việc, tối nay sẽ qua đây nhé?!"
Trần Viễn Văn không trả lời ngay Cao Dương, hắn dập tàn thuốc, giơ tay vén chăn lên, trong giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: "Được, tôi lại cho cậu chút mặt mũi, gửi địa chỉ đi."
Cao Dương cười nói: "Được rồi, ông là ông nội của cháu."
Trần Viễn Văn cười mãn nguyện: "Quỳ xuống rồi biến đi, cháu trai yêu quý của ta."
Đèn bắt đầu bật vào đêm, sau khi Trần Viễn Văn đỗ xe, hắn ném chìa khóa xe vào tay người phục vụ và huýt sáo bước vào một câu lạc bộ cao cấp.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sậm rất đậm, bên trong là quần vest đen, gấu áo sơ mi nhét vào trong quần, khi đi bộ, vòng eo thon thả thấp thoáng trên nền vải đỏ sậm, trông rất không dám lại gần.
Đẩy cửa ra, một cỗ mùi khói nồng nặc xông thẳng vào mặt, Trần Viễn Văn chán ghét ngước mắt nhìn sang, bên trong rất tối, có khoảng hai mươi người đang ngồi xiêu vẹo.
Một nhóm người hét lấy hơi đến tận đáy phổi giữa tiếng nhạc chói tai, giống như đàn khỉ vừa chạy xuống núi.
Trần Viễn Văn cố không nheo mắt nữa, quay người, đóng cửa lại, nở nụ cười hào phóng rồi thản nhiên bước vào sảnh trung tâm.
Khi đến gần hơn, hắn phát hiện có một người đang ngồi im lặng ở góc trong cùng của sảnh.
Đó không ai khác chính là Hứa Vị.
Hứa Vị hôm nay không mặc vest và đeo cà vạt như khi tham dự tiệc mừng ngày hôm qua, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, kết hợp với quần jean denim màu xanh đậm, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông cậu giống một sinh viên đại học ngoan ngoãn ngốc nghếch thiếu kinh nghiệm trải đời hơn.
Lúc này, vẻ mặt Hứa Vị rất không kiên nhẫn, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, vẻ mặt thật sâu nhìn chằm chằm vào cửa hộp đêm.
Giữa một đám người phú nhị đại giàu có đang cười đùa, chàng trai trẻ đẹp trai này có vẻ hơi lạc lõng.
Trần Viễn Văn đột nhiên không hiểu tại sao một người như Hứa Vị lại đồng ý lời mời tham dự một cuộc tụ tập như vậy của Cao Dương, chẳng phải rõ ràng là cậu đến đây để chịu đau khổ sao.
Trần Viễn Văn bước vào đại sảnh, ánh mắt Hứa Vị nhanh chóng bắt gặp bóng dáng của hắn, đôi mắt Hứa Vị dường như hơi chớp động, nhưng làn khói trong phòng khiến Trần Viễn Văn không thể nhìn rõ biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cậu.
Trần Viễn Văn không muốn thể hiện quá rõ ràng nên ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Hứa Vị không đầy hai giây, sau đó nhanh chóng rời đi và đi về hướng Cao Dương.
Hứa Vị cúi đầu, cong môi vào một góc không ai chú ý, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tác giả: Cá mắc câu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất