Tin Đồn Mập Mờ

Chương 8: Tôi không dám?

Trước Sau
"Muốn ký hợp đồng với tôi không phải là không thể, nhưng tôi có một điều kiện."

Bàn tay của Hứa Vị đặt trên eo Trần Viễn Văn đột nhiên dùng lực, Trần Viễn Văn chỉ cảm thấy một lực đẩy cực lớn từ thắt lưng của mình, ngay sau đó hắn đã bị Hứa Vị đẩy vào tường.

"Nam sinh đại học thật hung dữ." Hắn dựa vào tường, nheo mắt cười với Hứa Vị: "Nói đi, Trần tổng sẽ đồng ý với bất cứ điều kiện nào cậu yêu cầu."

Hứa Vị dường như đã quen với vẻ ngoài tà ác và quyến rũ của mình, khuôn mặt tuấn tú không còn vẻ hớ hênh như trước nữa, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ký hợp đồng xong tôi sẽ tự mình chọn kịch bản, được không? Điều gì được làm và không được làm, quyền quyết định thuộc về tôi, anh nghe theo."

"Chỉ thế thôi à? Không còn gì nữa à?"

"Không còn nữa." Hứa Vị bỏ tay ra khỏi eo hắn, lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với hắn.

Trong mắt hắn hiện lên nụ cười: "Tiền thưởng, chia lợi nhuận các loại, sao cậu không hỏi thêm gì? Cậu không sợ tôi lừa à?"

"Anh không lừa được tôi đâu." Hứa Vị nghiêm túc nói ngắn gọn, nói xong quay người lại, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo phông đen rồi mặc vào.

Trần Viễn Văn đang định nói thêm gì đó thì cánh cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Một nam sinh trông hơi kỳ lạ thò đầu vào cửa.

"Ồ, Hứa Vị, cậu ở ký túc xá à?"

Vừa chào Hứa Vị, cậu vừa cởi balo vừa bước vào ký túc xá.

Bởi vì Trần Viễn Văn bị Hứa Vị ép vào bức tường trắng của bàn học, phần lớn cơ thể của hắn bị chiếc tủ phía trước bàn và chiếc giường phía trên che phủ, nên ban đầu cậu không nhận ra sự tồn tại của Trần Viễn Văn.

Khi cậu bước hẳn vào phòng mới nhận ra còn có người khác trong ký túc xá.

"Mẹ kiếp! Cậu làm tôi sợ đấy! Sao còn có người ở đây?!" Giọng nam sinh có chút lớn, sau khi ném balo lên ghế, cậu quay người đi về phía Trần Viễn Văn, nhìn hắn với vẻ bất động.

Trần Viễn Văn nhảy xuống khỏi bàn của Hứa Vị, mỉm cười với cậu mà không thay đổi nét mặt.

"Này, không phải người đó sao..." Cậu gãi tóc quay đầu nhìn Hứa Vị: "Anh không phải là Trần Viễn Văn của Điện Ảnh Văn Thanh à? Sao hắn ta lại ở ký túc xá của chúng ta?"

"Cậu biết tôi à?" Trần Viễn Văn vuốt thẳng nếp nhăn trên áo sơ mi quanh eo và trở lại vẻ mặt tươi cười thường ngày.

"Ôi, cũng không gọi là quen được" nam sinh nói, với tính cách vui vẻ và không hề khách sáo: "Tôi đã gặp hắn một lần tại một sự kiện thời trang, Hứa Vị cũng ở đó, phải không, Hứa Vị."

Hứa Vị đi đến bên cạnh Trần Viễn Văn, kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng trả lời: "Chuyện xảy ra khi nào? Tôi không nhớ."

"Vào tháng Giêng năm ngoái ý. Mới gần đây thôi thế mà cậu không nhớ ra à?" Nam sinh lại nói.

"Ừ," Hứa Vị chủ đề: "Sao cậu về ký túc xá vào lúc này?"

"Haiz, quên đi, hôm nay tôi không đi phỏng vấn." Sự chú ý của chàng trai bị chuyển hướng, ngồi xuống ghế, chán nản cởi giày ra. "Hôm nay tôi lười chạy ra ngoài quá. Về ký túc xá ngủ một giấc, chuyện này sau lại nói."

"Vậy thì đi ngủ đi" Hứa Vị nhặt một cuốn sách trên bàn lên, quay người nói với Trần Viễn Văn: "Đi thôi, Trần tổng, tôi đưa anh ra ngoài."

"Không cần đưa, tôi có thể tự mình đi." Trần Viễn Văn giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Vị, lòng bàn tay đặt trên cơ bắp rắn chắc mấy giây mới miễn cưỡng rời đi: "Tôi sẽ cử người chuẩn bị hợp đồng vào, chắc hai ngày tới là xong. Không có vấn đề gì thì sẽ đưa qua đây cho cậu ký, ký xong thì rảnh rỗi đến công ty, tôi tìm người đưa cậu đi chơi."

"Rất vui được làm việc cùng, sinh viên đại học."

Nói xong, Trần Viễn Văn mỉm cười mở cửa rồi rời đi.

Ký túc xá yên tĩnh một lát, Hứa Vi đặt cuốn sách trong tay lại trên bàn rồi lại ngồi xuống ghế.

"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi." Hứa Vi mở máy tính ra nói với người phía sau.

Nam sinh đứng sau Hứa Vị chính là người lần trước gọi Hứa Vị ở ngoài nhà vệ sinh, tên là Ngô Siêu, là bạn cùng phòng của Hứa Vị ở cùng ký túc xá, tuy nhiên cậu ta và Hứa Vị không học cùng chuyên ngành. Hứa Vị đang học diễn xuất, Ngô Siêu học đạo diễn.

Ngô Siêu đi dép lê vào, đi đến bàn làm việc của Hứa Vị, cười nói: "Đừng trách tôi nhiều chuyện, nhưng cậu và Trần Viễn Văn gặp nhau khi nào? Anh ấy là tổng giám đốc của Điện Ảnh Văn Thanh, sao cậu gặp được, lại còn ở trong ký túc xá nghèo nàn này."

"Anh ta đến gặp tôi để ký hợp đồng."

"Ký hợp đồng?! ** má, một vị tổng giám đốc lớn đến ký túc xá sinh viên để ký hợp đồng với cậu?! Xem ra tấm lòng của anh ta cũng rất thành ý." Ngô Siêu lắc đầu: "Nếu cậu thật sự có thể vào được Điện Ảnh Văn Thanh, sau này chắc chắn không cần phải lo lắng về con đường tương lai nữa, nhưng... tôi nghe có người nói rằng cuộc sống riêng tư của Trần Viễn Văn rất hỗn loạn, anh ta còn thường đưa ra những quy tắc ngầm cho nghệ sĩ của mình, cậu... phải không? Ở sự kiện thời trang lần đó, cậu cũng thấy mà, anh ta...anh ta ôm một người đàn ông và hôn..."

"Cuộc sống riêng tư của anh ta và tôi có liên quan gì? Tôi cùng hắn ta ký hợp đồng làm việc, không bán thân." Giọng nói Hứa Vị vẫn lạnh lùng.

"Đúng vậy, nếu cậu không muốn, anh ta cũng không ép được." Ngô Siêu liếc nhìn Hứa Vị, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: "Này, nhưng mà không đúng, lần trước cậu kêu tôi gọi điện thoại, lúc đó còn nói sẽ ký hợp đồng với Cao tổng gì đó, tại sao bây giờ lại đổi thành Trần Viễn Văn?"

"Anh ta đưa ra điều kiện tốt hơn." Hứa Vị quay người, mặt không biểu cảm nhìn Ngô Siêu, "Hỏi xong chưa? Không ngủ à?"

"Ồ, ngủ, ngủ, ngủ, tôi đi ngủ đây." Ngô Siêu nói xong liền bò lên giường, không lâu sau liền ngủ mất.

Hai ngày sau, tòa nhà Điện Ảnh Văn Thanh.

Đêm hôm trước, Trần Viễn Văn nhận được cuộc gọi từ Hứa Vị, nói rằng sáng nay cậu sẽ đến công ty.



Lúc đó Trần Viễn Văn đang cởi quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, nhận được cuộc gọi của Hứa Vị, hắn ném quần áo trong tay lên ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi đứng trước mặt cửa sổ kính suốt bao kín từ trần nhà đến sàn trong phòng khách.

"Tô lái xe đến đón em." Hắn nói với Hứa Vị.

Giọng nói vừa hút xong của hắn có chút khàn khàn, không còn vẻ quyến rũ như thường lệ.

Im lặng hai giây, Hứa Vi nói: "Không cần, tôi tự lái xe tới đó."

Hắn quên mất nhà Hứa Vị cũng thuộc loại khá giả, cậu có ô tô cũng không có gì ngạc nhiên.

"Thế cũng được." Hắn mỉm cười, đặt bàn tay không cầm điếu thuốc lên eo mình, xoa xoa vài cái rồi bắt chước động tác của Hứa Vị từng làm ở đó.

"Vậy ngày mai gặp lại nhé, sinh viên đại học."

Hứa Vị không trả lời hắn, nhanh chóng cúp điện thoại.

Hắn đứng trước cửa sổ kính, hút xong điếu thuốc rồi lấy điện thoại ra bấm số.

Người trả lời điện thoại lần này là một phụ nữ, nghe giọng có vẻ khoảng bốn mươi tuổi.

"Chị Lily, chị vẫn chưa ngủ à?"

Trần Viễn Văn gọi người phụ nữ này là chị Lily.

"Chưa, Trần tổng có chuyện gì sao?"

"Chị còn nhớ Hứa Vị mà tôi kể lúc trước không? Ngày mai cậu ấy sẽ đến công ty, tôi cũng sẽ đến, sẽ gặp nhau bàn chút chuyện."

Cô vui vẻ đồng ý: "Được rồi, không vấn đề gì, sáng mai tôi sẽ đến đó sớm."

"Được rồi, chị đi ngủ sớm đi."

"Cậu cũng vậy, chúc ngủ ngon."

Lily là trợ lý chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm và có mối quan hệ tốt nhất của Trần Viễn Văn trong công ty, chị là người đã đưa hai diễn viên hàng đầu và ba idol đang nổi đình đám hiện nay đến độ nhận diện cao nhất trong giới.

Sau khi Trần Viễn Văn thành lập công ty, hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời cô đến công ty mình, cô luôn được giao phó những nhiệm vụ quan trọng, trước Hứa Vị, người cô dẫn dắt là Diệp Vi.

Khi Diệp Vi 25 tuổi, cậu ta được Trần Viễn Văn chú ý tại một bữa tiệc trong ngành và sau đó ký hợp đồng với Điện Ảnh Văn Thanh, đến nay đã được một năm.

Một năm trước, Diệp Vi còn là một diễn viên tuyến 18 ít người biết đến, bây giờ đã trở thành diễn viên hạng 2 với hơn 10 triệu fan hâm mộ, không cần phải nói, Trần Viễn Văn đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực cho việc này.

Tuy nhiên, mặc dù Trần Viễn Văn đã chi rất nhiều tiền để hỗ trợ Diệp Vi nhưng tài năng diễn xuất của Diệp Vi không được đánh giá cao, cô đã nhiều lần phàn nàn riêng với Trần Viễn Văn về sự thiếu chuyên nghiệp và thái độ chậm chạp của Diệp Vi.

Trần Viễn Văn biết với tính cách của Diệp Vi, cậu ta chỉ có thể đi xa đến thế, nhưng khi đó trong công ty không có đối tượng có triển vọng nào tốt hơn để tìm kiếm và trau dồi nên hắn luôn cố gắng hết sức để xoa dịu cô.

Sau khi ký hợp đồng với Hứa Vị, người đầu tiên Trần Viễn Văn thông báo là cô, hắn nói với cô rằng đã tìm được tài năng diễn xuất tốt cho cô bồi dưỡng và yêu cầu cô giao lại mọi công việc trong tay cho người khác và dồn toàn bộ sức lực của mình vào Hứa Vị.

Sau khi cô biết người mà hắn ký hợp đồng là Hứa Vị, cô thậm chí còn gọi điện cho hắn nhiều lần, khen ngợi hắn có tầm nhìn tốt về tương lai của Hứa Vị, tóm lại là cô rất thích Hứa Vị, cô hài lòng.

Mười giờ sáng, Trần Viễn Văn lái xe đến tòa nhà công ty, hôm nay tâm tình hắn tốt nên ăn mặc rất sang trọng, mặc một chiếc áo sơ mi satin màu hồng gợi cảm, quần tây, chỉ cài ba nút trên áo. Chiếc áo sơ mi được cởi cúc phía trên, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh của hắn, trên cổ còn có chiếc nơ hoa trà màu trắng, khiến làn da của hắn càng trở nên trắng ngần và thanh tú hơn.

Hứa Vị vẫn chưa đến, hắn chào chị Lily một tiếng rồi quay lại phòng làm việc của CEO, ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem thông tin của Hứa Vị.

Khoảng mười phút sau, hắn cảm thấy muốn đi tiểu, ném điện thoại lên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh "tháo" nước.

Tầng hắn ở chỉ có văn phòng của hắn và mấy người cấp cao cho nên trong nhà vệ sinh luôn có rất ít người, hiện tại đang là giờ làm việc, khi hắn vào nhà vệ sinh cũng không có ai.

Đang huýt sáo tận hưởng khi "tháo" nước thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra.

Hắn quay lại và thấy Diệp Vi đang đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, như thể vừa khóc.

Tâm trạng tốt của hắn trong nháy mắt tiêu tan, hắn quay đầu lại, không nhìn Diệp Vi nữa, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn: "Cậu đến đây làm gì?"

"Trần tổng," Diệp Vi đau lòng gọi hắn, đột nhiên lao tới ôm hắn từ phía sau, "Anh thật sự không cần em nữa sao?"

Diệp Vi đã ở bên hắn gần một năm, tính ra là người ở bên hắn lâu nhất trong ngần ấy năm.

Không phải hắn rất thích Diệp Vi, chỉ là Diệp Vi là người có tính cách ngoan ngoãn và hiểu chuyện, sẽ làm hắn hài lòng và không bao giờ làm điều gì vượt quá giới hạn của hắn nên cũng ngại thay đổi, giữ cậu ta ở bên cạnh mình.

Hắn đã nói với Diệp Vi ngay từ đầu rằng cả hai đều có được những gì họ cần khi ở bên nhau, hắn có thể cho Diệp Vi tất cả nguồn lực và tiền bạc mà hắn có, nhưng cậu không bao giờ được nói chuyện tình cảm với hắn, hắn không trao đổi việc đó được.

Lúc đó Diệp Vi đồng ý, nhưng bây giờ, Diệp Vi lại hối hận.

Ở cùng Trần Viễn Văn càng lâu, Diệp Vi càng muốn hơn những gì đang có, Trần Viễn Văn có gia thế, đẹp trai, tài giỏi, mọi yêu cầu tiêu chuẩn hắn đều đáp ứng, thậm chí là vượt mức, một người như vậy sao có thể không muốn nhiều hơn?!

Cậu ta không chỉ muốn tiền của Trần Viễn Văn, cậu ta còn muốn tình cảm của Trần Viễn Văn và con người của Trần Viễn Văn.

Nhưng cậu ta đã tính toán sai,đã tính toán sai hoàn toàn, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng khoảnh khắc mình ngỏ lời yêu với Trần Viễn Văn, mối quan hệ của họ đã hoàn toàn kết thúc.



Đương nhiên, cậu ta sẽ không nhượng bộ, cậu ta khóc lóc, gây rối, treo cổ tự tử, dùng đủ mọi thủ đoạn. Tuy nhiên, Trần Viễn Văn không hề lay động, thái độ đối với cậu ta càng trở nên lạnh lùng hơn. Hiện tại, ngay cả chị Lily cũng rời khỏi cậu ta lúc này cậu ta thực sự rất hoảng loạn.

"Buông tay ra." Giọng nói của Trần Viễn Văn trở nên lạnh lùng: "Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai."

Dù sao Diệp Vi vẫn sợ Trần Viễn Văn, bất đắc dĩ buông tay.

Nhưng hôm nay cậu ta đã hạ quyết tâm tới tìm Trần Viễn Văn, làm sao có thể nửa đường bỏ cuộc?

Lợi dụng khoảng trống khi Trần Viễn Văn cúi đầu, cậu ta đi vòng từ phía sau Trần Viễn Văn, quỳ xuống trước mặt Trần Viễn Văn và nắm lấy tay Trần Viễn Văn đang đặt trên khóa kéo quần.

"Cậu đang làm gì vậy? Hả?" Trần Viễn Văn trên mặt không có một tia ấm áp, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt đáng sợ với đôi mắt hoa đào, đó là dấu hiệu trước khi hắn tức giận.

Diệp Vi cắn môi, hạ quyết tâm, đưa tay vào trong quần Trần Viễn Văn, nhẹ giọng nói: "Trần tổng, để em giúp anh được không? Anh không phải thích nhất em giúp anh như thế này sao? Để em giúp anh nhé, để em phục vụ anh lần nữa, được không?"

Trần Viễn Văn giơ tay nhéo nhéo cằm Diệp Vi, hắn còn chưa kịp nói hai chữ "ra ngoài", cửa phòng vệ sinh lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

Lần này người xuất hiện ở cửa chính là Hứa Vị.

"Mẹ kiếp!"

Trần Viễn Văn thầm chửi tuch và dùng lực đẩy Diệp Vi xuống đất.

Hứa Vị hôm nay mặc toàn đồ đen, áo đen và quần đen, trông nghiêm túc và ngay thẳng hơn, nhìn thấy hai người, Hứa Vị trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo: "Xin lỗi, tôi đã làm phiền Trần tổng à?"

Trần Viễn Văn vội vàng kéo khóa quần, đi tới hỏi Hứa Vị: "Cậu đến khi nào, sao không nói cho tôi biết?"

"Tôi có gọi cho anh nhưng không liên lạc được. Tôi tưởng anh bận công việc, không ngờ..." Hứa Vi nhẹ nhàng liếc nhìn Diệp Vi, "Nhưng đối với Trần tổng mà nói, những chuyện này cũng rất quan trọng nhỉ, không dám làm phiền Trần tổng nữa ".

Nói xong, Hứa Vị xoay người bước ra ngoài.

Cửa nhà vệ sinh vang lên đập mạnh, Hứa Vi bước ra, Trần Viễn Văn không nhịn được. Hắn quay đầu chửi "Mẹ kiếp", cáu kỉnh nhìn Diệp Vi: "Vì tình nghĩa của chúng ta hơn một năm qua, hôm nay tôi sẽ không tranh cãi với cậu về chuyện này, nhưng đừng để xảy ra lần nữa. Diệp Vi, cậu hẳn là biết tính tình tôi không tốt lắm."

Nói xong những lời này, hắn đẩy cửa nhà vệ sinh rồi lao ra ngoài.

Hắn bắt kịp Hứa Vị ở lối vào thang máy cạnh văn phòng giám đốc.

Hắn kéo cánh tay của Hứa Vị, nhưng Hứa Vị đã nhanh tay tránh được.

"Đừng chạm vào tôi." Hứa Vị mặt lạnh lùng nói, thậm chí không thèm nhìn hắn.

Hắn vẫn có chút áy náy, nhưng lại cảm thấy có chút thích thú với bộ dạng này của Hứa Vị.

"Cậu đang...giận? Hay ghen?"

"Trần tổng hình như quá đề cao bản thân mình rồi." Hứa Vị quay mặt đi, không giấu được vẻ chán ghét trong mắt nữa, "Anh có gì đáng giá khiến tôi phải như thế?"

Trần Viễn Văn năm nay ba mươi tuổi, xuất thân danh giá, công việc thuận lợi, nhìn thấy hắn đa số mọi người đều có thể nịnh nọt vài câu, những năm gần đây, ngoại trừ anh trai Trần Chí Thanh, không có ai dám nói chuyện với hắn như thế này.

Hắn thừa nhận mình bị Hứa Vị thu hút, đồng thời cũng muốn từng bước bắt được Hứa Vị nên đã dùng mọi cách dung túng Hứa Vị để lấy lòng cậu.

Vốn dĩ, niềm vui khi theo đuổi ai đó không phải chỉ là tận hưởng quá trình đối phương dần dần ngoan ngoãn thôi sao, chỉ có như vậy bản thân mới có được cảm giác thành tựu không phải sao?

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn, Trần tổng, có thể để một đứa nhóc chưa tốt nghiệp mắng mình.

"Tôi có gì đáng giá?" Hắn đến gần Hứa Vị, áp bên dưới mình vào người Hứa Vị, cười lạnh nói: "Nơi này có đáng giá không? Để tôi ** em là biết rồi không phải sao?"

Cuối cùng hắn cũng xé nát bộ mặt tử tế giả vờ, lộ bộ mặt nguyên thủy nhất của mình ra trước mặt Hứa Vị, hắn vốn tưởng rằng cậu sẽ bị hắn dọa sợ, hoặc ít nhất là kinh ngạc và lúng túng, nhưng hắn không ngờ rằng sau đó Hứa Vị dường như lại không để ý đến điều gì. Nghe hắn nói, cậu nghiêng người về phía trước không hề nao núng, chạm vào chóp mũi hắn.

Hứa Vị nói: "Trần tổng thì lớn cỡ nào, thà nằm xuống để tôi ** còn hơn."

"Cậu chán sống à?" Hắn siết chặt quai hàm Hứa Vị, nhưng Hứa Vị lại tỏ ra không sợ hãi chút nào.

Hứa Vị hất tay hắn ra, nhanh chóng bắt lại cánh tay hắn, đặt tay hắn lên bên dưới mình, làm động tác đưa đẩy đầy mờ ám: "Làm sao? Đủ lớn không? Có đủ để ** anh không?"

Lớn, quả thực đủ lớn, thậm chí có chút đáng sợ.

Điều quan trọng nhất là nơi đáng sợ này thực sự đã có phản ứng.

Hắn dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị, cơn tức giận bị Hứa Vị xúc phạm trong nháy mắt biến mất, hắn bắt đầu cử động tay mình.

Hắn xoa mạnh nó, sau đó lại lả lướt đưa ngón tay đến gần môi Hứa Vị nói: "Sao vậy? Kỹ năng diễn xuất của cậu vẫn chưa đủ tốt đâu, sinh viên đại học."

Vừa dứt lời, trên vẻ mặt thờ ơ của Hứa Vị cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Hắn giơ tay lên, ngón tay chậm rãi lướt dọc theo đường viền má của Hứa Vị, đến gần tai Hứa Vị, thổi vào đôi tai đỏ bừng của cậu, nói: "Chỉ nói thôi thì không được đâu. Cậu có dám không, sinh viên đại học?"

Hứa Vị nhắm mắt lại, sắc hồng trên vành tai theo hơi thở nhanh chóng lan ra sau gáy, một lúc sau, Hứa Vị mở mắt ra, dùng hai tay nhéo eo hắn: "Sao tôi lại không dám, Trần tổng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau