Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em
Chương 28: Đi chơi
Tắm rửa sạch sẽ, thay đồ xong hết rồi, Duy Đăng với Tự Luân bước xuống nhà. Hai người rời nhà, bước lên xe của Duy Đăng rồi hắn lái xe đưa cậu đi đâu đó. Nhìn thấy Tự Luân chịu đi ra ngoài cùng với Duy Đăng như vậy, những người trong nhà rất bất ngờ. Bọn họ bắt đầu bàn tán với nhau về việc này. Bình thường toàn là hắn kéo cậu đi thôi. Chưa bao giờ thấy cậu tự nguyện đi cùng hắn hết. Lần đầu tiên thấy luôn đấy. Đúng là hiện tượng lạ mà.
Phía Duy Đăng, hắn đưa Tự Luân tới một nơi rất đẹp, trang trí rất đẹp và sang trọng. Nơi này có một số trò chơi rất vui, có cả đồ ăn và đồ uống nữa. Ngoài ra, nơi này còn có chỗ để chụp ảnh này kia nữa. Nói chung là rất đẹp, không chỗ nào chê được. Nhưng có lẽ nằm ở một nơi cách xa trung tâm thành phố nên ít người lui tới.
Bước xuống xe, Tự Luân rất bất ngờ trước khung cảnh trước mắt. Chỉ mới là ngoài cổng thôi mà nó đã được trang trí rất đẹp mắt rồi. Vừa đẹp lại vừa huyền bí. Nếu đi vào buổi tối thì có lẽ càng tuyệt vời hơn nữa. Cậu tò mò hỏi Duy Đăng sao hắn biết được chỗ này. Hắn mỉm cười, nói rằng vô tình đi ngang qua nên biết. Duy Đăng đúng là cái gì cũng biết. Chỉ mỗi cái dịu dàng với Tự Luân cũng biết nhưng lúc có lúc không.
“Chúng ta đi vào trong thôi.” Duy Đăng nắm tay Tự Luân đi vào trong nơi này.
Vào bên trong càng khiến cậu choáng ngợp hơn nữa vì độ chịu chơi của chủ nơi này. Từ ngoài cổng đến bên trong đều toát lên vẻ sang trọng và huyền bí. Cũng vì thế mà vé vào cổng không hề rẻ. Có lẽ là vì lí do đó nên ít người tới đây. Nhưng nó cũng không vắng lắm vì có một số người của gia tộc nhà giàu dẫn người yêu tới đây chơi. Một nơi đẹp như vậy, tại sao lúc Tự Luân chưa ra nước ngoài lại không biết nhỉ? Hay là lúc đó nơi này chưa hình thành?
“Em muốn chơi cái gì thì cứ chơi đi. Chơi ở đây nguyên ngày cũng được luôn.” Duy Đăng mỉm cười nhìn Tự Luân. Cậu vui vẻ hỏi anh nói thật không. Anh chỉ mỉm cười rồi gật đầu thôi.
Tự Luân vui vẻ, chơi từ trò này đến trò khác. Duy Đăng chỉ đứng nhìn cậu chơi thôi chứ không chơi. Chơi được một lúc, Tự Luân kéo Duy Đăng đi chơi cùng mình luôn. Cậu muốn chơi trò cảm giác mạnh mà sợ độ cao nên mới rủ hắn chơi cùng cho đỡ sợ chứ dễ gì mà chịu rủ hắn.
“Anh không chơi, em cứ chơi đi.” Duy Đăng xoa đầu Tự Luân.
“Chơi với em đi! Em sợ độ cao!” Tự Luân bĩu môi nhìn Duy Đăng, tay cậu nắm lấy tay hắn, làm nũng với hắn.
“Sợ độ cao sao còn muốn chơi?”
“Tại em muốn chơi mà! Chơi với em đi!”
Duy Đăng thở dài, đành chiều theo ý bé yêu nhà mình thôi. Hai người đi tới chỗ trò chơi cảm giác mạnh đó, ngồi vào vị trí. Tay của Tự Luân nắm chặt lấy tay của Duy Đăng. Lúc này còn vui vẻ mỉm cười nhìn hắn. Nhưng khi trò chơi vừa bắt đầu, cậu đã sợ xanh mặt, tay cậu nắm tay hắn còn chặt hơn nữa. Trò chơi này kéo dài trong khoảng 3 phút rồi dừng lại.
Khi vừa bước xuống trò chơi, Tự Luân mặt vẫn tái xanh, ôm lấy Duy Đăng. Hắn vuốt vuốt lưng cậu, bảo không sao rồi. Cậu sợ quá, ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
Đúng lúc này, một thanh niên đi tới. Thanh niên này cũng cỡ tuổi Tự Luân thôi, nhìn qua thì có vẻ là người ngoại quốc.
“A, Tự Luân à, lâu rồi mới gặp em nha.” Cậu thanh niên đó mỉm cười nhìn Tự Luân.
Lúc này Tự Luân vẫn chưa bình tĩnh lại được nên vẫn ôm lấy Duy Đăng, không quan tâm người đang chào hỏi mình là ai. Thấy cậu thanh niên đó chào hỏi bé yêu của mình, Duy Đăng quay qua hỏi cậu ta là ai:
“Cậu là ai vậy? Quen biết với Tự Luân à?”
“Chào anh, em là người yêu cũ của Tự Luân.” Cậu thanh niên mỉm cười trả lời Duy Đăng.
Nghe tới ba chữ “người yêu cũ” thôi đã khiến Duy Đăng khó chịu rồi. Chuyện Tự Luân có người yêu cũ, hắn cũng biết nhưng vì là người cũ rồi nên không mấy quan tâm. Còn chuyện người yêu cũ của cậu tới tìm cậu với ý đồ gì khác thì hắn rất là không thích. Nhìn mặt tên này thấy có vẻ không mấy tốt đẹp rồi.
Vài phút sau, Tự Luân bình tĩnh lại, quay qua nhìn tên người yêu cũ của mình. Nhìn thấy tên đó, cậu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, hỏi anh ta muốn gì. Anh ta mỉm cười, nói mình có muốn gì đâu. Chỉ là muốn chào hỏi cậu chút thôi mà.
“Lâu rồi không gặp, em thay đổi nhiều thật đấy. Trong thời gian không gặp nhau, anh thật sự rất nhớ em. Hay là chúng ta quay lại với nhau đi?” Tên đó cười đểu nhìn Tự Luân, nghĩ rằng cậu vẫn còn tình cảm với mình.
Nhưng mà đâu ra ngon quá vậy? Tự Luân giờ đã ở một cương vị mới, là phu nhân của Đào Duy Đăng rồi. Đâu ra mà có chuyện quay lại với tên người yêu cũ thấp hèn, phản bội mình đâu chứ.
“Anh bị điên à? Anh phản bội tôi rồi giờ muốn quay lại? Đâu ra dễ quá vậy?” Tự Luân nhìn tên người yêu cũ với ánh mắt khinh bỉ.
Phía Duy Đăng, hắn đưa Tự Luân tới một nơi rất đẹp, trang trí rất đẹp và sang trọng. Nơi này có một số trò chơi rất vui, có cả đồ ăn và đồ uống nữa. Ngoài ra, nơi này còn có chỗ để chụp ảnh này kia nữa. Nói chung là rất đẹp, không chỗ nào chê được. Nhưng có lẽ nằm ở một nơi cách xa trung tâm thành phố nên ít người lui tới.
Bước xuống xe, Tự Luân rất bất ngờ trước khung cảnh trước mắt. Chỉ mới là ngoài cổng thôi mà nó đã được trang trí rất đẹp mắt rồi. Vừa đẹp lại vừa huyền bí. Nếu đi vào buổi tối thì có lẽ càng tuyệt vời hơn nữa. Cậu tò mò hỏi Duy Đăng sao hắn biết được chỗ này. Hắn mỉm cười, nói rằng vô tình đi ngang qua nên biết. Duy Đăng đúng là cái gì cũng biết. Chỉ mỗi cái dịu dàng với Tự Luân cũng biết nhưng lúc có lúc không.
“Chúng ta đi vào trong thôi.” Duy Đăng nắm tay Tự Luân đi vào trong nơi này.
Vào bên trong càng khiến cậu choáng ngợp hơn nữa vì độ chịu chơi của chủ nơi này. Từ ngoài cổng đến bên trong đều toát lên vẻ sang trọng và huyền bí. Cũng vì thế mà vé vào cổng không hề rẻ. Có lẽ là vì lí do đó nên ít người tới đây. Nhưng nó cũng không vắng lắm vì có một số người của gia tộc nhà giàu dẫn người yêu tới đây chơi. Một nơi đẹp như vậy, tại sao lúc Tự Luân chưa ra nước ngoài lại không biết nhỉ? Hay là lúc đó nơi này chưa hình thành?
“Em muốn chơi cái gì thì cứ chơi đi. Chơi ở đây nguyên ngày cũng được luôn.” Duy Đăng mỉm cười nhìn Tự Luân. Cậu vui vẻ hỏi anh nói thật không. Anh chỉ mỉm cười rồi gật đầu thôi.
Tự Luân vui vẻ, chơi từ trò này đến trò khác. Duy Đăng chỉ đứng nhìn cậu chơi thôi chứ không chơi. Chơi được một lúc, Tự Luân kéo Duy Đăng đi chơi cùng mình luôn. Cậu muốn chơi trò cảm giác mạnh mà sợ độ cao nên mới rủ hắn chơi cùng cho đỡ sợ chứ dễ gì mà chịu rủ hắn.
“Anh không chơi, em cứ chơi đi.” Duy Đăng xoa đầu Tự Luân.
“Chơi với em đi! Em sợ độ cao!” Tự Luân bĩu môi nhìn Duy Đăng, tay cậu nắm lấy tay hắn, làm nũng với hắn.
“Sợ độ cao sao còn muốn chơi?”
“Tại em muốn chơi mà! Chơi với em đi!”
Duy Đăng thở dài, đành chiều theo ý bé yêu nhà mình thôi. Hai người đi tới chỗ trò chơi cảm giác mạnh đó, ngồi vào vị trí. Tay của Tự Luân nắm chặt lấy tay của Duy Đăng. Lúc này còn vui vẻ mỉm cười nhìn hắn. Nhưng khi trò chơi vừa bắt đầu, cậu đã sợ xanh mặt, tay cậu nắm tay hắn còn chặt hơn nữa. Trò chơi này kéo dài trong khoảng 3 phút rồi dừng lại.
Khi vừa bước xuống trò chơi, Tự Luân mặt vẫn tái xanh, ôm lấy Duy Đăng. Hắn vuốt vuốt lưng cậu, bảo không sao rồi. Cậu sợ quá, ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
Đúng lúc này, một thanh niên đi tới. Thanh niên này cũng cỡ tuổi Tự Luân thôi, nhìn qua thì có vẻ là người ngoại quốc.
“A, Tự Luân à, lâu rồi mới gặp em nha.” Cậu thanh niên đó mỉm cười nhìn Tự Luân.
Lúc này Tự Luân vẫn chưa bình tĩnh lại được nên vẫn ôm lấy Duy Đăng, không quan tâm người đang chào hỏi mình là ai. Thấy cậu thanh niên đó chào hỏi bé yêu của mình, Duy Đăng quay qua hỏi cậu ta là ai:
“Cậu là ai vậy? Quen biết với Tự Luân à?”
“Chào anh, em là người yêu cũ của Tự Luân.” Cậu thanh niên mỉm cười trả lời Duy Đăng.
Nghe tới ba chữ “người yêu cũ” thôi đã khiến Duy Đăng khó chịu rồi. Chuyện Tự Luân có người yêu cũ, hắn cũng biết nhưng vì là người cũ rồi nên không mấy quan tâm. Còn chuyện người yêu cũ của cậu tới tìm cậu với ý đồ gì khác thì hắn rất là không thích. Nhìn mặt tên này thấy có vẻ không mấy tốt đẹp rồi.
Vài phút sau, Tự Luân bình tĩnh lại, quay qua nhìn tên người yêu cũ của mình. Nhìn thấy tên đó, cậu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, hỏi anh ta muốn gì. Anh ta mỉm cười, nói mình có muốn gì đâu. Chỉ là muốn chào hỏi cậu chút thôi mà.
“Lâu rồi không gặp, em thay đổi nhiều thật đấy. Trong thời gian không gặp nhau, anh thật sự rất nhớ em. Hay là chúng ta quay lại với nhau đi?” Tên đó cười đểu nhìn Tự Luân, nghĩ rằng cậu vẫn còn tình cảm với mình.
Nhưng mà đâu ra ngon quá vậy? Tự Luân giờ đã ở một cương vị mới, là phu nhân của Đào Duy Đăng rồi. Đâu ra mà có chuyện quay lại với tên người yêu cũ thấp hèn, phản bội mình đâu chứ.
“Anh bị điên à? Anh phản bội tôi rồi giờ muốn quay lại? Đâu ra dễ quá vậy?” Tự Luân nhìn tên người yêu cũ với ánh mắt khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất