Điềm Báo Mạt Thế

Chương 89: Nhớ Ra

Trước Sau
Buổi tối cùng ngày, mọi người đều ở trong lều nghỉ ngơi và sắp xếp, hiện khắp doanh trại reo hò ầm ĩ, không thích hợp trao đổi, vừa lúc tranh thủ nghỉ ngơi.

Hôm sau, bọn Cẩm Khê ăn sáng rất sớm, từng căn cứ cũng bắt đầu rộn ràng hẳn, qua tám giờ, trước mỗi lều trại và nhà tuyết đều kê một chiếc bàn dài, không khác gì hội triển lãm hàng hoá lúc trước, theo tin tức hôm qua nghe được, hội chợ trao đổi hoàn toàn lấy vật đổi vật, vật phẩm không có mức giá chuẩn xác, do hai bên tự hiệp nghị, tình hình chung là giao dịch ngay tại chỗ, nhưng cũng có trường hợp giao dịch sau, tức hai bên ước hẹn thời gian giao dịch lần nữa, thường thuộc về các mối số lượng hàng lớn.

Bàn trưng bày của họ do Diệp Thu phụ trách sắp xếp, Cẩm Khê, Khương Thần và cả Diệp Khoa cùng nhau ra ngoài, xem những căn cứ khác trao đổi vật phẩm gì.

Cẩm Khê mặc trên người chiếc áo măng tô liền mũ lông cáo màu xám, đeo thêm kính đi tuyết, chỉ để lộ non nửa khuôn mặt, bất quá vì cẩn thận, vẫn khoác thêm khăn cổ, nếu thật sự đụng phải người quen thì kéo khăn lên che mặt.

Ba người ra khỏi lều mình, tới chỗ căn cứ Thường Nguyên trước, nhu cầu thiết yếu của đời người là thức ăn cái mặc, nên bọn Cẩm Khê đi xem bông vải của căn cứ Thường Nguyên, tạm thời trong thôn chưa thiếu bông vải, nhưng nếu được, họ cũng muốn đổi về một ít.

Căn cứ Thường Nguyên là căn cứ lớn, khơi thông giao tiếp với bên ngoài từ sớm, họ sống dựa vào núi, có nguồn thức ăn sung túc, bông vải trong tay có thể đổi lấy vật tư hữu dụng nên xem như tương đối giàu có.

Bất quá khi bọn Cẩm Khê, Khương Thần tới căn cứ Thường Nguyên lại phát hiện người thuộc căn cứ này có nước da ngăm đen và vóc người khá gầy, nếu không phải nhìn thấy sức lực lớn khi làm việc của họ, còn tưởng rằng người ở căn cứ Thường Nguyên không có cơm ăn.

“Đừng thấy họ gầy như vậy mà lầm, kỳ thật lợi hại lắm, bọn họ trồng bông vải, không khác chúng ta trồng lương thực mấy, bất quá mùa thu hoạch kéo dài liên tục hai tháng, tháng Bảy và tháng Tám, nghe nói hiện tại kỳ chín bông của bông vải rất ngắn, nếu hái trễ, rất dễ bị gió thổi đi hoặc hạt giống bung tét, nên trong hai tháng này, họ thường xuyên ra ruộng hái bông vải, phơi nắng nhiều mới đen thế đó.” Diệp Khoa giải thích cho cả hai.

“Phơi nắng như vậy người chịu nổi sao.” Cẩm Khê rất thấu hiểu nhiệt độ lúc vào hè, tựa như thời gian cậu ở bờ biển, không dám bước ra ngoài lúc mặt trời lên cao, nếu cần xuống biển lúc đó thì luôn che người kín mít, trưa mùa hè làm việc trong thôn chưa tới bốn giờ chiều sẽ không ra khỏi cửa. Huống chi căn cứ Thường Nguyên ở phía Nam, thời tiết lại càng thêm nóng.

“Nghe nói mới đầu có không ít người bị bỏng vì phơi nắng, giờ quen rồi thì không sao, cậu xem dáng người họ gầy thế cũng có phần liên quan đến ánh sáng mặt trời đó.”

Cẩm Khê cảm giác nhân loại hiện nay đang án theo nhu cầu và hoàn cảnh sống mà phát sinh biến hóa, như người thôn cậu phát triển về thể hình, vóc người to cao vạm vỡ mới thích hợp sinh sống tại phương Bắc giá rét, mới có khả năng đối chiến mãnh hổ gấu dữ, căn cứ Thường Nguyên cũng liền kề rừng rậm, nhưng rõ ràng cơ thể không phát triển theo hướng to cao vạm vỡ, mà thiên về gầy chắc nhanh nhẹn, cậu nhớ khu rừng bên căn cứ Thường Nguyên không có mãnh thú lớn, phần lớn là gà rừng, thỏ hoang, động vật nhỏ khác… Có lẽ cần quan sát sự cải biến của người ở những nơi khác.

Trong lúc Cẩm Khê suy nghĩ thì đã đi đến trước bàn trưng bày hàng căn cứ Thường Nguyên, trên bàn đang có ít vải vóc “A, có vải in hoạ tiết nữa.”

“Chắc căn cứ Thường Nguyên có máy in lên vải.” Khương Thần đoán được.

“Hề hề, chú em này đoán đúng đó, Thường Nguyên chúng ta có một xưởng dệt cũ, lúc trước xưởng này cho toàn bộ công nhân thôi việc, chuyển sang dùng máy tính điều khiển, máy móc cũ ném một góc không ai dùng, chỉ thiếu không đem bán sắt vụn, ai ngờ giờ lại cần tới, toàn bộ máy do máy tính điền khiển đều không dùng được, bởi mới nói đồ cũ cũng có chỗ tốt.” Người đàn ông trung niên đứng sau bàn đắc chí nói.

“Ha ha, chả trách các anh có thể dệt vải.” Cẩm Khê cười, nắn thử vải vóc.

“Chú em nhìn vải chúng tôi đi, vừa dày vừa ấm, có hơn mười kiểu hoa văn màu sắc, nửa làm bằng thủ công, nửa cơ khí, tuy thớ vải không mịn như trước kia, nhưng có thể chống chọi với khí hậu, tốt hơn vải bạt.” Người đàn ông trung niên nói, lật mặt vải ra.

“Đúng là dày, nhưng cứng quá, không thích hợp may quần áo.” Cẩm Khê vân vê.



“Chú em này không hiểu rồi, hiện quần áo phải may bằng vải này, chất vải bền chắc, lỡ bị dã thú cào trúng cũng không dễ rách, nói theo cách của giới trẻ là, bản thân vải này mang thuộc tính phòng ngự, ha ha, hơn nữa tuy vải chúng tôi hơi cứng, nhưng không xê xích mấy với vải jean, mặc nhiều sẽ quen, cậu xem đồ tôi đang mặc đây, thuần bông rất dễ chịu” Nói xong, nắn nắn cái áo bông dày của mình.

Ba người ngẩng đầu lên nhìn, kiểu đồ người này mặc khá giống trang phục dân tộc Tạng trước kia, áo vạt chéo cài móc, quần dài qua đầu gối, tay áo dài, ngang hông quấn đai lưng rộng, còn giắt thêm túi nước gì đó, cổ áo, tay áo đều viền da dê, bên trong hẳn là nhét không ít bông vải, vóc dáng người này hơi gầy, mặc đồ dày thế mà trông vẫn không mập.

Cẩm Khê sờ sờ tay áo đối phương, xác thực bộ đồ kha khá năm rồi, sờ cũng không cứng lắm.

“Chỗ anh có bán bông vải không?” Cẩm Khê hỏi, ánh mắt nhìn quanh trại họ, người của căn cứ Thường Nguyên đã thu xếp chỉnh đốn xong, an mặc không khác nhau mấy.

“Bán chứ sao không, cậu xem bông vải của chúng tôi này.” Người trung niên nói, lấy một cái túi từ bên dưới lên, mở ra, bên trong là bông vải hơi vàng. “Chất bông vừa dài vừa dai.”

“Đổi thế nào?” Khương Thần hỏi.

Người trung niên thấy bọn Khương Thần có ý muốn đổi, liền cười cười “Vậy phải xem các cậu dùng gì để đổi.”

“Muối ăn.” Khương Thần nói, lấy ra một túi nhỏ từ ba lô, đưa sang.

Hàng mày của người đàn ông trung niên nhướng lên, trong mắt như có một luồng sáng, đón lấy túi, cẩn thận mở miệng túi, lộ ra muối ăn trắng tinh bên trong. Tay chú ta chấm một chút cho vào miệng nếm, muối này là muối phơi qua hai lần, tức là muối được gia công lần nữa sau khi bọn Cẩm Khê vận chuyển trở về thôn, khá hơn muối thô, không bằng muối tinh trước kia, nhưng đã là thứ tốt nhất hiện tại.

Người trung niên nếm thử rồi quay đầu gọi với một tiếng, tức thì có một người đi ra từ lều lớn phía sau, người này hơn ba mươi tuổi, cũng đen nhẻm, bất quá vóc người cao to hơn những người khác một chút, đôi mắt một mí không lớn, nhưng hẹp dài.

Người này đi tới, cầm túi muối lên quan sát “Các cậu định đổi gì?” Người này hỏi, giọng hơi khàn.

Khương Thần chỉ chỉ vải vóc và bông vải “Bông vải và vải vóc đều đổi một ít, không biết giá trao đổi của các anh thế nào?” Khương Thần chưa nói giá đổi muối ăn của họ. Hôm qua Diệp Khoa đã đi hỏi thăm, hầu hết các nơi đang thiếu muối, giếng muối cách họ gần nhất cũng nằm tại tỉnh khác, tình hình nơi đó còn chưa rõ, hiện muối của các căn cứ đều là hàng tích trữ trước đây.

“Sáu mươi cân muối đổi một cuộn vải, hoặc một cân muối đổi mười cân bông vải.” Người nọ cho một cái giá.

Khương Thần lắc đầu, khóe miệng cong lên “Một cân muối đổi mười lăm cân bông vải, năm mươi cân muối đổi một cuộn vải.”

Người nọ suy nghĩ một chút, gật đầu “Một cân muối có thể đổi mười lăm cân bông vải, nhưng vải thì không thể rẻ vậy được, ít nhất phải năm mươi tám cân, chúng tôi dệt vải cũng không dễ, không thể thấp hơn nữa, các cậu nhất định phải trao đổi từ một tấn muối trở lên, và một nửa trong số đổi vải vóc.” Người nọ tính toán.

Khương Thần ngẫm lại, lần này bọn anh mang theo năm tấn muối, đồ đổi về cần trích một phần đổi cho người sống ở ngoại thành, họ đã tích luỹ một số điểm tích phân, còn người trong thôn cũng sẽ dùng tích phân đổi, vải là thứ tốt, chỉ cần có điều kiện, vào lễ tết ai cũng muốn mặc quần áo mới.

Một cuộn vải chưa đến năm mươi thước, chừng bốn mươi bốn bốn mươi lăm. Một nghìn cân muối chỉ mới được hai mươi cuộn vải, chưa chắc đủ chia.

Khương Thần ký kết hiệp nghị đổi một tấn muối với họ trước, đối phương vẫn còn cần muối ăn, chờ về xem xét nhu cầu trong thôn, nếu cần thêm vải thì trực tiếp đến căn cứ đối phương luôn, tốc độ còn nhanh hơn đến đây một chút.



“Còn loại vải này đổi thế nào?” Cẩm Khê lật xem vải in hoạ tiết, loại vải in này không nhiều, cậu tính lấy mỗi kiểu một ít về làm bản mẫu, lần sau trao đổi sẽ thuận tiện hơn chút, đang mải chọn, chợt bên tai vang lên một giọng nói khá quen. Nghiêng đầu nhìn sang hướng phát tiếng nói, là một thanh niên cao ráo, mặt tròn đầu đội mũ lông, một thân áo lông cừu, vừa nhìn là biết loại mấy chục ngàn tệ một chiếc hồi trước tận thế, trông quen mặt nhưng không nhớ ra được là ai.

“Đi thôi, chúng ta tới chỗ căn cứ Lâm Trường xem sao.” Khương Thần đột nhiên kéo Cẩm Khê ra ngoài, vừa đi vừa nói với Diệp Khoa “Cậu kiểm lại một chút, mang đồ về trại trước.”

Diệp Khoa gật đầu “Đã biết.”

Đi ra ngoài được vài bước, Cẩm Khê hỏi “Sao vậy?”

“Mấy người vừa rồi thuộc căn cứ Kinh Tây, anh thấy một người, hình như là từ thôn chúng ta đi ra. Chính là lần trục xuất một nhóm người ấy.”

“Hả, anh nhìn rõ là ai chưa? Em cũng vừa thấy một người khá quen mặt, nhưng không phải từ thôn chúng ta ra ngoài.” Cẩm Khê cố suy nghĩ, vẫn không nhớ nổi người nọ.

“Anh không biết hắn tên gì.”

“Vậy mà anh còn để Diệp Khoa lại. Người nọ nhất định nhận ra Diệp Khoa.”

“Không sao, chúng ta đến đây đâu phải bí mật, bây giờ em đen đi nhiều, vẻ ngoài cũng có nét biến đổi, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, chỉ cần đừng mặt đối mặt với hắn, sẽ không ai phát hiện ra em, bớt chút phiền toái. Chờ chúng ta xong việc, anh còn muốn tìm họ tính sổ chuyện bắt cóc em.” Lần giao dịch này rất quan trọng, không chỉ trao đổi vật phẩm, thôn họ còn muốn giao lưu với các căn cứ khác, về sau trao đổi lẫn nhau cũng dễ dàng, chờ mạng lưới quan hệ được xây dựng, bọn anh không cần tới đây nữa. Trước khi nối liên hệ, không nên gây ra xung đột.

Hai người vừa trò chuyện với đi tới chỗ căn cứ Lâm Trường, mới nửa đường thì chạm mặt Trương Thành, trên tay tên này cầm một nắm xiên nướng, vừa ăn vừa đi, thấy cả hai liền xáp lại “Cho hai người nếm thử này, đổi từ sạp bên kia, thịt dê xỏ xâu nướng, bên trong cho thêm một loại thực vật mới, vị ngon lắm.”

Cẩm Khê nhận một chuỗi, ăn thử, có mùi thơm dịu, thịt không hề ngấy “Mùi vị không tệ.”

“Bên đó trao đổi loại thực vật này, cậu xem, chính là đây, nghe nói cho vào canh sẽ ngon hơn, tí nữa chúng ta về nấu thử coi sao.” Trương Thành móc ra một gói giấy, mở ra, bên trong là một loại bột màu xanh.

“À, họ còn giữ bí mật.” Cẩm Khê cười, chấm chút bột cho vào miệng, không nếm ra vị gì.

“Phải đun nóng mới có vị.” Trương Thành gói bọc giấy lại.

Có lẽ gia vị ở lâu trong miệng nên tản ra vị thơm mát “Đúng là ngon.” Cẩm Khê gật đầu, không biết loại thực vật này có hình dáng thế nào.

“Đúng rồi! Mấy người thuộc căn cứ Kinh Tây hồi nãy cũng từ căn cứ Thường Nguyên đi sang, cậu có đụng họ không. Tôi thấy có một —— A!” Cẩm Khê đột nhiên vỗ bộp một phát, đánh rơi xâu thịt trên tay, Khương Thần nhanh tay chụp được.

“Em nhớ ra là ai rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau