Điềm Báo Mạt Thế

Chương 97: Căn Cứ Hải Sa

Trước Sau
“Các cậu tới từ đâu?”

Một người đàn ông mắt to, da ngăm đen hỏi nhóm Cẩm Khê.

“ Chúng tôi tới từ phía bắc”

Khương Thần vừa trả lời vừa quan sát những người đó, đám người này có hai mươi mấy người, làn da đều hơi đen, khi nhìn bọn họ đều mang theo cảnh giác, có mấy người nhìn ván trượt của bọn họ , trong mắt hiện lên một chút tham lam.

“Phía bắc, vậy các cậu chạy tới đây làm cái gì?”

Người đàn ông ngăm đen lại hỏi thêm 1 câu, chắc là thủ lĩnh của nhóm người này.

Khương Thần nhíu mày lại nói:

“Chúng tôi muốn đến bờ biển lấy chút muối.”

Anh cũng không có giấu giếm bọn họ mục đích chân thật, chỉ là sẽ không nói rõ chi tiết thôi.

Những người đó nghe thấy Khương Thần nói đều lộ ra chút cười nhạo, tựa hồ cảm thấy anh có ý nghĩ kỳ lạ.

“Lấy muối, không dễ dàng như vậy.”

Người đàn ông kia cũng cười nhạo, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường. Nói với Khương Thần:

“ Tôi mặc kệ các cậu tới đây làm gì, nhưng bờ biển này đã phân chia địa bàn rồi. Hướng đông là địa bàn của căn cứ Hải Sa, hướng tây là địa bàn của chúng tôi, tên là căn cứ Cá Kiếm. Các cậu khá may mắn khi trở giữa địa bàn của 2 căn cứ. Tôi không ngăn cản các cậu tới đây. Nhưng các cậu có nhìn thấy ngọn núi kia không? Từ ngọn núi đó đi về hướng tây là địa bàn của chúng tôi, đi về hướng đông là địa bàn của căn cứ Hải Sa. Các cậu đừng có mà đi quá giới hạn, nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt”

Người đàn ông kia vừa nói vừa nhìn quét 1 vòng. Sau đó nheo mắt lại nhìn vài tấm ván trượt, rồi mới quay sang nói với đồng bạn bên cạnh.

“ Đi trở về thôi”

Chờ khi đám người đó đi được 1 đoạn đường, Cẩm Khê mơ hồ nghe được một người nói

“Đầu, bọn họ lấy được nhiều cá như vậy, chúng ta ..”

“Câm miệng. Trở về lại nói.” Tên thủ lĩnh nhỏ giọng quát.

Chờ những người này rời đi một hồi lâu Cẩm Khê mới xoay đầu lại.

“Anh nói xem bọn họ có ý gì? Thật sự có sự phân chia địa bàn? Trong biển này còn có thể được đến cái gì? Muốn tìm được cá trong băng đều dựa vào vận may mà.”

Khương Thần lắc đầu nói:

“Chúng ta đi về trước rồi nói sau.”

Đoàn người im lặng về tới nơi dừng chân, vô tình gặp đám người vừa rồi đối bọn họ tới nói không xem như chuyện tốt, hiện tại đã khác trước, người với người kết giao đều mang theo cảnh giác, vì sinh tồn, tất cả mọi người đều phải thật cẩn thận, lòng người khó dò.

“Cẩm Lân, ngày mai cậu cùng với Xuân Cường hãy đi tra xét xem đây là tình huống gì. Những người kia nhìn có vẻ sinh hoạt không tồi, với đường ven biển giữa 2 ngọn núi cũng không hề nhỏ, đáng nhẽ cả 2 căn cứ đều sẽ không từ bỏ mới đúng, tốt nhất có thể hỏi ra nguyên nhân, chúng ta xây dựng căn cứ ở đây, phải tra xét rõ ràng mọi chuyện”

“A, hôm nay bọn em sẽ xuất phát luôn, chỗ bọn họ cách đây khá xa, tối nay bọn em sẽ ngủ bên ngoài”.

Khương Thần nhìn Cẩm Lân.

“Hai người các cậu phải cẩn thận một chút, nếu chỗ bọn họ quản quá nghiêm thì đừng đi vào, trở về chúng ta lại nghĩ cách sau”

Cẩm Lân cùng Xuân Cường đều đã tham gia huấn luyện, rất rành mấy việc hỏi thăm tin tức.

“Hay chúng ta phái thêm 2 người nữa cùng đi với họ.” Cẩm Khê cảm thấy không yên tâm.



“Không cần đâu, chỉ cần 2 chúng tôi là được, nhiều người hơn cũng không có tác dụng lớn”

Cẩm Lân vẫy vẫy tay, Xuân Cường là năm trước chạy nạn tới thành của bọn họ, trong nhà chỉ còn thừa chính cậu ta, người này thân thể nhanh nhẹn, học tập 1 thời gian rồi nên khá rành chuyện lẻn vào các căn cứ, hai người phối hợp với nhau khá ăn ý, nếu là có thêm người khác có khi còn tạo thêm phiền phức cho 2 bọn họ.

Cẩm Kỳ và Cẩm Lân là anh em sinh đôi, nhưng tính cách lại khác nhau.

Cẩm Kỳ khá ổn trọng, thân thủ cũng không tồi. Nhưng cậu ta có chút tài năng nên không tham gia đội quân của thành, mà làm quản lý.

Cẩm Lân có tính cách hoạt bát hơn, tính tình rộng rãi, có khuôn mặt dễ thương nên có thể hòa nhập với mọi người, rất dễ dàng tìm hiểu được tin tức.

Cũng vì điều này nên Khương Thần mới dẫn cậu ta đi theo.

Sau khi ăn cơm chiều xong , 2 người Cẩm Lân liền rời đi, đối với bọn họ mà nói, lên đường vào ban đêm không phải 1 chuyện khó khăn.

“Có lẽ những người này có chút năng lực, có thể bắt được cá ở trong biển”

Buổi tối, Cẩm Khê pha hai ly quả khô, vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Khương Thần trong lều trại. Những người đó để lộ không ít tin tức, chủ yếu chính là bên này có mấy cái căn cứ, trước kia bọn họ chỉ biết tới căn cứ Yến Huyện, nhưng mà dù cho ở khá gần Yến Huyện, thì đó cũng là căn cứ trên đất liền, những người kia lại sinh tồn ở ven biển.

“Ừ, em nói xem nước biển đã bị đóng băng, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy rõ có cá hay không, cho nên bọn họ khẳng định không phải lấy cá từ trong băng, chẳng lẽ bọn họ cũng có thể chống cự sóng thần?” Khương Thần cũng không rõ.

Cẩm Khê lắc đầu.

“Thôi, chờ Cẩm Lân trở về sẽ biết. Nhưng mà khi chúng ta xây dựng căn cứ có phải nên thêm chút biện pháp bảo đảm an toàn hay không?”

“Ý của em là?” Khương Thần nhướng mày.

“Theo ý của em, chúng ta có phải nên đào hầm ngầm hay không, nếu có chuyện gì xảy ra còn có đường lui”

Cậu đã nghĩ tới ý tưởng này khi nhìn thấy cái kiến trúc lâu đài kia.

Khương Thần gật đầu.

“Đúng là nên phòng bị, như vậy để người truyền tin trở về, phái thêm chút người tới đây, chuyện xây dựng Diệp Thành không vội, cần tăng cường số người ở đây, có muối ăn, chúng ta có thể đổi được nhiều đồ vật.”

Không quan tâm khi nào, muối ăn đều là vật tư quan trọng.

Cẩm Khê cũng đồng ý, năm nay lương thực của bọn họ đủ ăn, bọn họ cũng không cần thường xuyên vào rừng rậm săn thú, vẫn phải cố gắng xây dựng căn cứ ở đây xong sớm mới được.

Ngày hôm sau Khương Thần liền phái ra một nhóm người, đưa cá bọn họ tìm được hôm qua về Diệp Thành thuận tiện gọi thêm người lại đây.

Hôm nay bọn Khương Thần không đi ra ngoài tìm cá tiếp, tình huống bây giờ vẫn không rõ nên vẫn cần cẩn thận 1 chút.

Phải đến 3 ngày sau, 2 người Cẩm Lân mới quay lại. Hai người vừa trở về liền giống như quỷ chết đói đầu thai , cầm lấy lương khô ăn ngấu nghiến.

“Hai người các cậu ăn chậm một chút, trong nồi có thịt hầm đó, đợi lát nữa lại ăn.”

Cẩm Khê thấy bộ dáng của 2 người, giống như đã phải chịu đói vài ngày rồi vậy.

“Ai nha, mẹ ơi, đói chết tôi rồi.”

Cẩm Lân ăn bánh bao họ mang tới từ Diệp Thành, một hồi lâu mới cảm thấy khỏe hơn chút.

“Hai chúng tôi chỉ mang thức ăn cho 2 ngày, lúc vụng trộm lẻn vào căn cứ còn ném mất đồ ăn, nơi này liền con thỏ đều không có, khiến 2 chúng tôi phải nhịn đói”

Cẩm Khê thấy đồ ăn trong nồi đã gần hết, vội múc cho 2 người 2 chậu thịt lợn hầm khoai tây.



May mà lúc trước trong thành nuôi một ít heo, khi chúng sinh con lại tiếp tục nuôi, hiện tại trong thành đã có hơn 200 con heo.Trước khi bọn họ rời đi đã làm thịt 1 con mang theo, đừng nhìn bọn họ thường xuyên đi bắt động vật hoang dã, nhưng sau khi sự mới mẻ tan đi, thì thịt lợn , thịt gà mới là thức ăn bọn họ thích nhất.

Chờ hai người ăn gần xong, tốc độ ăn của Cẩm Lân mới dần chậm lại, bẻ chiếc bánh bao trong tay ra thành các khối nhỏ, chấm vào canh để ăn.

“Đáng lẽ hai chúng tôi định đi tới căn cứ phía tây, nhưng nghĩ tới hôm nay bọn họ đã nhìn thấy chúng tôi, nên liền thay đổi thành đi tới phía đông, căn cứ phía đông cũng không xa lắm, ở ngay phía sau triền núi kia.”

Cẩm Lân khoa tay múa chân vài cái.

“Cái căn cứ phía đông quản lý rất nghiêm, có thể trước kia là 1 thôn làng, bên ngoài có xây tường vây, khá bài ngoại, hai chúng tôi ở bên ngoài quan sát một ngày, đợi mãi mới có 2 người đi ra liền đi lên nhờ vả, kết quả bọn họ không hề mở cửa cho chúng tôi”

Cẩm Lân chậm rãi kể với bọn Cẩm Khê.

Hai người bọn họ thấy không vào được căn cứ 1 cách quang minh chính đại, sau khi thương lượng với nhau liền quyết định ban đêm sẽ lặng lẽ lẻn vào, hai người đã tìm hiểu rõ, nơi này không có cameras, đều dựa vào người canh gác, 2 người lẻn vào căn cứ 1 cách dễ dàng.

Chờ vào được căn cứ, liền phát hiện rất nhiều vấn đề, bên trong căn cứ lại đặt rất nhiều võng. Thật giống như trước kia là làng chài.

Căn cứ có một khối đất trống to, chỗ đó có một ít phụ nữ đang làm việc, giống như đang xử lý thịt cá. Những con cá đó đều rất lớn, con nhỏ nhất cũng phải mười cân.

Nhìn thấy chuyện này, hai người liền hoài nghi những người này có biện pháp đánh cá trong mùa đông.

Vì hai người bọn họ vụng trộm tiến vào nên không thể đi lên hỏi mà chỉ có thể âm thầm điều tra.

Vào ban đêm ngày hôm đó, hai người bọn họ trốn trong 1 căn phòng trống trong căn cứ, ngày hôm sau trời chưa sáng đã nghe thấy trong căn cứ vang lên tiếng người và tiếng sủa của chó, hơi hỗn loạn, hai người bò đến trên 1 căn phòng cao mới phát hiện một vài người đàn ông đang lấy ván trượt tuyết chuẩn bị xuất phát.

Hai người bọn họ vội rời đi, chuẩn bị đi theo những người này.

Đáng tiếc tốc độ trượt tuyết của những người đó rất nhanh, bọn họ không đuổi kịp, may mắn hiện tại con đường có tuyết, dấu vết vẫn khá rõ ràng.

Hai người đi theo dấu vết trượt tuyết, một đường theo tới trong biển, vẫn luôn đi ra khoảng mười mấy km, sau đó liền phát hiện, những người đó đập băng trên mặt biển ra để bắt cá.

“Anh nói sao chúng ta lại không nghĩ tới điều này nhỉ. Mặt biển bị đóng băng nhưng chưa chắc ở dưới cũng bị đóng băng. Anh không thấy đâu, bọn họ vớt được rất nhiều cá, cả cua nữa. Thu hoạch không ít.” Cẩm Lân rất là hâm mộ.

“Không dễ dàng như vậy đâu.”

Trong nước biển có muối, cho nên sẽ không dễ dàng bị đóng băng, hơn nữa dù tính bị đóng băng cũng rất là từ từ, lúc trước bọn họ đã xem qua nước biển đóng băng đều là 1 tầng tiếp 1 tầng, khi bắt đầu đóng băng, chỗ nào nông thì không sao, lớp băng rất chắc chắn, nhưng càng đi vào trong tình huống càng phức tạp, nói không chừng lại dẫm hụt, rơi vào trong hố nước.

“Các cậu có biết vì sao bọn họ không tới chỗ này của chúng ta không?” Khương Thần hỏi.

Cẩm Lân lắc đầu.

“Em cũng không rõ lắm, nhưng mà em thấy bọn họ đi về hướng đông để đánh cá , căn bản không hề đi về hướng này của chúng ta. Bọn họ mỗi lần đánh cá, đập ra hố băng cũng không giống nhau, chúng em thấy, đều là phía đông, không hề vượt qua giới hạn, đáng nhẽ không nên như vậy.”

Khương Thần gật gật đầu.

“Chuyện này khảng định có nguyên nhân nào đó.”

Có nhóm người kia dẫn dắt, bọn họ biết có thể đánh cá từ trong biển, mấy người Cẩm Khê đều có chút động lòng, dựa theo lời nói của Cẩm Lân, hiện tại trong biển có rất nhiều cá lớn, những con cá họ bắt được ở bờ biển đều là cá nhỏ, mà đã nặng từ 7 tới 10 cân, nếu là đi sâu vào trong biển.

Nếu có thể đánh cá trong mùa đông, là có thể tăng thêm 1 nguồn thu cho thành, mặc dù là ăn tươi hay làm thành cá khô đều khá tốt.

Nhưng hiện tại vẫn chưa làm rõ tình huống, bọn họ không dám mạo hiểm, đó là biển rộng, bọn họ cần phải thật cẩn thận.

Chưa nói tới kỹ thuật bơi của bọn họ không tốt , chỉ nói đến chuyện rớt vào trong biển trong trời lạnh như này đã rất khó để sống sót, cho nên bọn họ không thể mạo hiểm.

Cuối cùng Cẩm Khê quyết định vào xem, có lẽ cậu có thể cảm ứng được cái gì.

Lần này ra cửa dò xét, bọn họ chỉ đi bảy người, những người dư lại đều đi đào đất, chỗ căn cứ này có vẻ càng thêm quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau