Chương 24
Công việc khá nhiều nên hôm nay hắn buộc phải ở lại công ty lâu một chút, vốn đã kêu bạn nhỏ về nhà trước như khổ nỗi quá bám người nên hắn buộc phải để người ở lại.
“Tiểu cưng một lát tắm rửa thay đồ đẹp rồi chúng ta đi chơi nha.” Tô Minh Viễn rời khỏi bàn làm việc đi đến bên ghế sô pha. Tối nay hắn có một lời mời tham gia tiệc của đối tác nhỏ, theo như thường lệ hắn sẽ kêu người đi thay nhưng hôm nay nổi hứng đành đổi gió tí vậy.
Dạ An nghe hắn nói đi chơi thì vui lắm, nụ cười tươi rói ngay lập tức xuất hiện trên gương mặt, đôi mắt to tròn biến đổi thành hình trăng khuyết, hai bàn tay vỗ vỗ thể hiện niềm vui “Đi chơi chơi ạ.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, nằm ngoan ngủ một giấc nào.” Hắn kéo phần bên dưới ghế sô pha ra để làm thành một chiếc giường nhỏ, sau đắp chăn ấm, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà trong phòng rồi mới ru người ngủ.
Bạn nhỏ vào giấc rất nhanh, có lẽ do sự ân ái vào đầu giờ chiều đã khiến sức lực của cậu tiêu hao khá nhiều. Chăn ấm đắp đến tận cổ chỉ để lộ mỗi gương mặt xinh, đôi môi nhỏ chúm chím lâu lâu lại chẹp chẹp rồi tự cười khúc khích.
Mỗi lần đến công ty của hắn ngoài ngồi chơi ra chính là ngủ, chỉ cần nơi nào có hắn Dạ An sẽ an tâm mà ngủ say.
Tô Minh Viễn dỗ bạn nhỏ vào giấc xong liền quay người đi làm việc tiếp. Ánh mắt nhìn kẹp tài liệu trong tay lâu lâu lại nhìn sang tiểu cưng đang ngủ bên ghế.
…----------------…
Dốc sức làm việc đến tận 18 giờ tối mới làm xong đống tài liệu dang dở. Dọn dẹp bàn làm việc sạch sẽ ngăn nắp xong hắn lại bắt tay vào công cuộc gọi bạn nhỏ dậy và vệ sinh cá nhân cho bạn.
Vì Dạ An thường xuyên lui tới đây nên hắn đã mua về mấy bộ đồ, thêm nữa là ở đây cũng có nhà tắm nên rất nhanh cả hai liền tắm rửa sạch sẽ xong.
Nơi tổ chức bữa tiệc cách chỗ hai người khoảng hơn 2km, ngồi trên xe tiểu cưng của hắn tâm tình phấn khởi cứ hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài mãi thôi.
“Bé à cửa kính xe sắp bị em nhìn đến thủng rồi kìa.” Tô Minh Viễn thấy người thương cứ nhìn chăm chăm ra phía bên ngoài không nhịn được mà buông lời trêu đùa.
Bạn nhỏ ngốc ngốc thấy hắn nói vậy còn tưởng là thật mà đưa tay sờ sờ lên mặt kính xe, môi nhỏ chu chu nói "Không mà, không bị thủng ạ."
"Hahah… Cưng quá đi mất." Tô Minh Viễn thật sự đổ gục với dáng vẻ dễ thương này của bạn nhỏ nhà hắn mà. Người gì đâu vừa ngoan ngoãn lại hiền lành, dễ thương, chỉ có thể là tiểu cưng của hắn thôi.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn bốn sao lớn, những chiếc xe sang trọng cứ thay nhau nối đuôi dừng phía trước cửa khách sạn. Bên trong tiền sảnh là nhân viên đang không ngừng chạy xuôi chạy dọc tiếp đón khách mời, một số vị khách thì đứng nói chuyện với nhau bên trong sảnh chờ, số còn lại thì theo chỉ dẫn nhân viên phục vụ đi vào phòng tổ chức tiệc.
“Chậm thôi.” Tô Minh Viễn cẩn thận đỡ bạn nhỏ xuống xe. Dạ An ngoan ngoãn bước xuống nép mình sát bên cạnh hắn, vì vẫn chưa quen với ánh đèn flash từ máy ảnh nên bạn nhỏ có chút khó chịu, cứ nhắm chặt mắt thôi, may mà còn có anh người yêu tinh tế bên cạnh.
Bước vào bên trong Dạ An lại bị thu hút bởi chiếc đèn chùm lớn được treo ngay giữa sảnh, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn nó tập trung đến mức khi hắn gọi cũng chỉ máy móc ậm ự gật đầu thôi.
“Bé cưng, em đói chưa? Chúng ta sang ăn chút đồ ngon nha.” Hắn khẽ nhẹ giọng dò hỏi đối phương, thấy bạn nhỏ gật gật đầu mới dẫn người sang nên bàn có đồ ăn.
Đây chỉ là bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới và cả lễ kỷ niệm sản phẩm nên khu vực đồ ăn không chỉ có các món tráng miệng mà còn có cả các món ăn chính, thêm vào đó là một bàn với rất nhiều loại rượu. Vì là một người bạn trai tốt nên hắn chỉ cho bạn nhỏ uống nước ép hoa quả thôi chứ rượu thì không cho động vào.
“Ngon… Chồng ăn ngon ngon.” Dạ An vừa được thử món ngon liền vụng về đút hắn món ăn đấy luôn, nếu hắn không chịu mở miệng ăn cậu ngay lập tức giận dỗi mè nheo đến khi hắn chịu mở miệng mới thôi.
“A… Ngon lắm, em ăn đi.” Tô Minh Viễn nhận lấy thìa thức ăn từ bạn nhỏ, hắn xoa nhẹ mái tóc mềm mại rồi quay người lấy chỗ nhân viên phục vụ một ly nước ép hoa quả cho tiểu cưng của mình.
Dạ An tươi cười ăn tiếp, cứ như thế bản thân ăn một miếng, rồi lại đút hắn một miếng cho đến khi no bụng thì thôi.
Mục đích hắn dẫn bạn nhỏ đến bữa tiệc này chủ yếu là để cho mấy người ở đây biết Dạ An là người của hắn, cho nên sau khi bạn nhỏ ăn no nê xong hắn liền có ý định trở về nhà.
“Bé cưng, chúng ta về nha, về nhà đắp chăn ấm nha.” Hắn ghé sát tai đối phương nhỏ giọng hỏi ý, thấy đối phương gật gật đầu liền nhanh chóng nắm tay người rời đi.
“Về đắp chăn ấm xem… xem hoạt hình ạ.”
"Ừ, về đắp chăn ấm xem hoạt hình."
"Hì hì." Dạ An miệng cười toe toét khi nghe thấy lời đáp lại của hắn.
Cứ như vậy vị giám đốc Tô sau khi đạt được lợi liền tiêu soái rời đi cùng với tiểu cưng của mình trước bao ánh nhìn của những kẻ nhiều chuyện xung quanh.
“Tiểu cưng một lát tắm rửa thay đồ đẹp rồi chúng ta đi chơi nha.” Tô Minh Viễn rời khỏi bàn làm việc đi đến bên ghế sô pha. Tối nay hắn có một lời mời tham gia tiệc của đối tác nhỏ, theo như thường lệ hắn sẽ kêu người đi thay nhưng hôm nay nổi hứng đành đổi gió tí vậy.
Dạ An nghe hắn nói đi chơi thì vui lắm, nụ cười tươi rói ngay lập tức xuất hiện trên gương mặt, đôi mắt to tròn biến đổi thành hình trăng khuyết, hai bàn tay vỗ vỗ thể hiện niềm vui “Đi chơi chơi ạ.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, nằm ngoan ngủ một giấc nào.” Hắn kéo phần bên dưới ghế sô pha ra để làm thành một chiếc giường nhỏ, sau đắp chăn ấm, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà trong phòng rồi mới ru người ngủ.
Bạn nhỏ vào giấc rất nhanh, có lẽ do sự ân ái vào đầu giờ chiều đã khiến sức lực của cậu tiêu hao khá nhiều. Chăn ấm đắp đến tận cổ chỉ để lộ mỗi gương mặt xinh, đôi môi nhỏ chúm chím lâu lâu lại chẹp chẹp rồi tự cười khúc khích.
Mỗi lần đến công ty của hắn ngoài ngồi chơi ra chính là ngủ, chỉ cần nơi nào có hắn Dạ An sẽ an tâm mà ngủ say.
Tô Minh Viễn dỗ bạn nhỏ vào giấc xong liền quay người đi làm việc tiếp. Ánh mắt nhìn kẹp tài liệu trong tay lâu lâu lại nhìn sang tiểu cưng đang ngủ bên ghế.
…----------------…
Dốc sức làm việc đến tận 18 giờ tối mới làm xong đống tài liệu dang dở. Dọn dẹp bàn làm việc sạch sẽ ngăn nắp xong hắn lại bắt tay vào công cuộc gọi bạn nhỏ dậy và vệ sinh cá nhân cho bạn.
Vì Dạ An thường xuyên lui tới đây nên hắn đã mua về mấy bộ đồ, thêm nữa là ở đây cũng có nhà tắm nên rất nhanh cả hai liền tắm rửa sạch sẽ xong.
Nơi tổ chức bữa tiệc cách chỗ hai người khoảng hơn 2km, ngồi trên xe tiểu cưng của hắn tâm tình phấn khởi cứ hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài mãi thôi.
“Bé à cửa kính xe sắp bị em nhìn đến thủng rồi kìa.” Tô Minh Viễn thấy người thương cứ nhìn chăm chăm ra phía bên ngoài không nhịn được mà buông lời trêu đùa.
Bạn nhỏ ngốc ngốc thấy hắn nói vậy còn tưởng là thật mà đưa tay sờ sờ lên mặt kính xe, môi nhỏ chu chu nói "Không mà, không bị thủng ạ."
"Hahah… Cưng quá đi mất." Tô Minh Viễn thật sự đổ gục với dáng vẻ dễ thương này của bạn nhỏ nhà hắn mà. Người gì đâu vừa ngoan ngoãn lại hiền lành, dễ thương, chỉ có thể là tiểu cưng của hắn thôi.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn bốn sao lớn, những chiếc xe sang trọng cứ thay nhau nối đuôi dừng phía trước cửa khách sạn. Bên trong tiền sảnh là nhân viên đang không ngừng chạy xuôi chạy dọc tiếp đón khách mời, một số vị khách thì đứng nói chuyện với nhau bên trong sảnh chờ, số còn lại thì theo chỉ dẫn nhân viên phục vụ đi vào phòng tổ chức tiệc.
“Chậm thôi.” Tô Minh Viễn cẩn thận đỡ bạn nhỏ xuống xe. Dạ An ngoan ngoãn bước xuống nép mình sát bên cạnh hắn, vì vẫn chưa quen với ánh đèn flash từ máy ảnh nên bạn nhỏ có chút khó chịu, cứ nhắm chặt mắt thôi, may mà còn có anh người yêu tinh tế bên cạnh.
Bước vào bên trong Dạ An lại bị thu hút bởi chiếc đèn chùm lớn được treo ngay giữa sảnh, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn nó tập trung đến mức khi hắn gọi cũng chỉ máy móc ậm ự gật đầu thôi.
“Bé cưng, em đói chưa? Chúng ta sang ăn chút đồ ngon nha.” Hắn khẽ nhẹ giọng dò hỏi đối phương, thấy bạn nhỏ gật gật đầu mới dẫn người sang nên bàn có đồ ăn.
Đây chỉ là bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới và cả lễ kỷ niệm sản phẩm nên khu vực đồ ăn không chỉ có các món tráng miệng mà còn có cả các món ăn chính, thêm vào đó là một bàn với rất nhiều loại rượu. Vì là một người bạn trai tốt nên hắn chỉ cho bạn nhỏ uống nước ép hoa quả thôi chứ rượu thì không cho động vào.
“Ngon… Chồng ăn ngon ngon.” Dạ An vừa được thử món ngon liền vụng về đút hắn món ăn đấy luôn, nếu hắn không chịu mở miệng ăn cậu ngay lập tức giận dỗi mè nheo đến khi hắn chịu mở miệng mới thôi.
“A… Ngon lắm, em ăn đi.” Tô Minh Viễn nhận lấy thìa thức ăn từ bạn nhỏ, hắn xoa nhẹ mái tóc mềm mại rồi quay người lấy chỗ nhân viên phục vụ một ly nước ép hoa quả cho tiểu cưng của mình.
Dạ An tươi cười ăn tiếp, cứ như thế bản thân ăn một miếng, rồi lại đút hắn một miếng cho đến khi no bụng thì thôi.
Mục đích hắn dẫn bạn nhỏ đến bữa tiệc này chủ yếu là để cho mấy người ở đây biết Dạ An là người của hắn, cho nên sau khi bạn nhỏ ăn no nê xong hắn liền có ý định trở về nhà.
“Bé cưng, chúng ta về nha, về nhà đắp chăn ấm nha.” Hắn ghé sát tai đối phương nhỏ giọng hỏi ý, thấy đối phương gật gật đầu liền nhanh chóng nắm tay người rời đi.
“Về đắp chăn ấm xem… xem hoạt hình ạ.”
"Ừ, về đắp chăn ấm xem hoạt hình."
"Hì hì." Dạ An miệng cười toe toét khi nghe thấy lời đáp lại của hắn.
Cứ như vậy vị giám đốc Tô sau khi đạt được lợi liền tiêu soái rời đi cùng với tiểu cưng của mình trước bao ánh nhìn của những kẻ nhiều chuyện xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất