Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn
Chương 1: Hai người không hợp nhau
Mười tám năm trước, cuộc sống của Lăng Vân Phàm diễn ra rất suôn sẻ
Gia cảnh từ nhỏ của cậu rất khá giả, chưa bao giờ phải lo lắng về việc cơm ăn áo mặc, sau khi xác định được giới tính của mình là alpha ở độ tuổi mười bốn, cậu dần dần trở thành một nhân vật rất có tiếng trong trường
Là một Alpha đẹp trai, dịu dàng và thân thiện, ở độ tuổi thiếu niên, thực sự rất dễ dàng trở thành đối tượng thầm mến của đa số mọi người.
Nếu Lăng Vân Phàm có bất kỳ điều phiền não nào vào thời điểm đó, thì đó chính là Kỷ Thương Hải, cũng là một alpha cùng khối.
Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm là hai kiểu người bất đồng với nhau.
Lăng Vân Phàm là ánh mặt trời nhiệt tình.
Kỷ Thương Hải lại lạnh nhạt và trầm ổn.
Lăng Vân Phàm có đám bạn, sau giờ học luôn chơi bóng và thảo luận về các trò chơi với nhau.
Kỷ Thương Hải luôn ở một mình, sau giờ học luôn yên lặng trầm tư đọc sách.
Lăng Vân Phàm có thể một hơi ăn hết hai bát cơm, điều đó có nghĩa là cậu không tích cực trong việc ăn uống và có vấn đề về tinh thần.
Kỷ Thương Hải mất hai phút để nhai một ổ bánh mì, cho là ăn phải nhai kỹ, không có vấn đề về sức khỏe.
Bất kể là ai nhìn vào, đều thấy hai người bọn họ không có bất kỳ một điểm chung nào.
Nhưng trong toàn trường đều biết hai người bọn họ là đối thủ không đội trời chung với nhau.
Trên thực tế, Lăng Vân Phàm luôn cảm thấy khó hiểu về vấn đề này, cậu nghĩ rằng mình chưa bao giờ trêu chọc vào Kỷ Thương Hải.
Nhưng Kỷ Thương Hải vẫn tiếp tục khiêu khích cậu.
Cạnh tranh với cậu để giành vị trí đứng đầu trong các bài kiểm tra lớn nhỏ, cạnh tranh với cậu để giành được suất tham dự Olympic Toán và tranh giành thứ hạng của cậu trong đại hội thể thao.
Có một đoạn thời gian Lăng Vân Phàm đăng ký lớp tự học buổi tối, nhưng trong vòng hai ngày, Kỷ Thương Hải cũng đến lớp tự học buổi tối, và mỗi lần cậu rời đi thì hắn cũng phải đọc sách nhiều hơn cậu mười phút rồi mới rời đi.
Thật sự muốn một chết một còn với hắn.
Những điều này thực ra chẳng là gì cả, Lăng Vân Phàm không phải loại người hẹp hòi, Kỷ Thương Hải vượt qua cậu về điểm số, đó là thành quả lao động chăm chỉ của chính Kỷ Thương Hải, cậu thực sự rất ngưỡng mộ về điều này.
Nhưng có một điều mà Lăng Vân Phàm thực sự không thể chịu đựng được.
Tại sao gần như tất cả những người có tình cảm hoặc tỏ tình với cậu, không quá mấy ngày đều sẽ đăng ảnh thân mật với Kỷ Thương Hải.
Tại sao, tuổi thanh xuân kiêu hãnh có thể nhẹ nhàng đánh thức những trái tim đang ngủ say của nguời khác, còn tuổi thanh xuân của Lăng Vân Phàm có thể nhẹ nhàng bị Kỷ Thương Hải cướp đi.
Mặc dù Lăng Vân Phàm cảm thấy không thoải mái về vấn đề này, nhưng cậu không nói hay làm gì ngoại trừ việc tránh xa những người đó và Kỷ Thương Hải.
Chơi game không vui sao? Hay là bài tập chưa đủ? Tình yêu nông cạn đấy làm sao có thể giam cầm được một trái tim vừa yêu tự do vừa ham học hỏi của ông đây chứ? Cậu không muốn làm người mai mối tình yêu cho Kỷ Thương Hải nữa.
Sau đó, một số tin đồn về Kỷ Thương Hải dần dần được lan rộng, nói rằng hắn là một tên trai đểu, thích chơi người khác xong rồi bỏ mặc họ.
Nhưng dù vậy, diện mạo và khí chất của Kỷ Thượng Hải vẫn như cũ, một mình một kiểu.
Trên thực tế, vào cuối năm lớp 10, hai người họ chỉ lén lút cạnh tranh với nhau.
Xung đột thực sự nổ ra vào năm lớp 11.
Năm đó, lớp Kỷ Thương Hải có một Omega thanh tú mới chuyển tới, ngày nào cũng bám lấy Kỷ Thương Hải, hai người luôn đi với nhau thành một cặp, ai cũng nghĩ hai người họ đang hẹn hò.
Sau khi Lăng Vân Phàm biết được việc này, cậu đã rất vui và ngay lập tức vỗ tay tán thưởng. Rốt cuộc, chỉ cần Kỷ Thương Hải bị tình yêu làm cho mù mắt, việc đứng đầu nhất định sẽ nằm gọn trong túi của cậu.
Đệ nhất ngai vàng, anh đến đây cưng ơi!
Sau đó, bảng xếp hạng kỳ thi giữa kỳ được tung ra.
Trên bảng thành tích viết rất rõ ràng: Kỷ Thượng Hải đứng thứ nhất khối, Lăng Vân Phàm đứng thứ hai khối.
Lăng Vân Phàm: "...
Lăng Vân Phàm rất muốn khóc.
Là ai vừa không có nổi một mối tình cũng vừa không được đứng nhất trong bảng thành tích chứ.
Ôi, ông trời thật bất công với cậu mà.
Nhưng không sao cả, Lăng Vân Phàm có một nhóm anh em tốt.
Anh em ôm vai Lăng Vân Phàm, cười vô tư nói: "Anh Phàm, không phải lần trước còn tự tin sẽ đứng đầu sao? Sao lại bị Kỷ Thương Hải cướp mất rồi, hahaha. "
Lăng Vân Phàm thẹn quá hóa giận, đem anh em tốt đè lên bàn học.
Những người anh em khác vui vẻ tiến tới:"Được rồi, được rồi, anh Phàm đã rất giỏi rồi, đứng thứ hai trong khối đấy. Cho dù tôi có mười cái đầu, tôi cũng chẳng làm được."
"Anh Phàm, ở trong lòng em, anh so với Kỷ Thương Hải mặt than kia tốt gấp trăm lần!"
"Cái gì mà một trăm lần, là một ngàn lần, một vạn lần hahaha. "
"Đúng vậy, đi thôi, đừng nghĩ tới những chuyện không tốt đó nữa, đi chơi bóng đi. "
"Đi thôi!" Lăng Vân Phàm rũ bỏ sự phiền muộn, vỗ bàn đứng dậy, tự hào vươn lên tận bầu trời.
- ---
Thời gian vui chơi đầy mồ hôi trôi qua trong chớp mắt. Vào lúc chạng vạng tối, trong trường vắng vẻ vì ngay cả những học sinh trực ban cũng đã về nhà, chỉ có tiếng bóng rổ chạm đất vang vọng trên sân.
Không còn sớm nữa, Lăng Vân Phàm và một số anh em thu dọn bóng rổ, uống nửa chai nước, lau mồ hôi trên má và cổ, mặc áo khoác đồng phục chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc này, đầu hè có gió thoảng qua cỏ khô.
Lăng Vân Phàm sững sờ tại chỗ.
Người anh em bên cạnh khó hiểu nói: "Anh Phàm, sao vậy? Cậu không đi à?"
Lăng Vân Phàm hỏi: "Cậu có ngửi thấy mùi thơm gì không? "
Cậu bạn Beta nhăn mũi lại, dùng sức hít một hơi: "Mùi gì, tớ chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi thôi."
Lăng Vân Phàm: "Là mùi thơm của bánh mì và bánh ngọt. "
"Hả?" Cậu bạn gãi đầu, "Anh Phàm, cậu đói bụng đấy à?"
"Tớ không..." Trước khi Lăng Vân Phàm nói xong, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó, thay đổi lời rồi nói: "Ừ, có hơi đói bụng."
Người anh em quàng tay qua vai Lăng Vân Phàm, vừa cười vừa nói: "Vậy thì đi thôi! Đi ăn đi! Còn chờ gì nữa!"
"Các cậu đi ăn trước đi." Lăng Vân Phàm nhét bóng rổ vào trong lòng ngực người bạn, "Tớ vừa nhớ là có một thứ tớ để quên trong lớp."
Nói xong, cậu vội vàng quay người sải bước đi, phớt lờ tiếng kêu la nghi ngờ của những người bạn phía sau.
Lúc này, trong khuôn viên trường rộng lớn và yên tĩnh, hơi thở bay theo gió, nhưng dù sao Lăng Vân Phàm cũng là một alpha, sau khi tìm kiếm nhiều lần, cậu dừng lại trước một túp lều bằng thiếc ở góc sân chơi.
Túp lều này ban đầu được sử dụng để lưu trữ các thiết bị thể thao và đồ lặt vặt, bây giờ đang tỏa ra mùi thơm của bơ và phô mai.
Nếu Lăng Vân Phàm nghĩ đúng, hương thơm này đến từ pheromone của một omega đang trong thời kì phát tình.
Gia cảnh từ nhỏ của cậu rất khá giả, chưa bao giờ phải lo lắng về việc cơm ăn áo mặc, sau khi xác định được giới tính của mình là alpha ở độ tuổi mười bốn, cậu dần dần trở thành một nhân vật rất có tiếng trong trường
Là một Alpha đẹp trai, dịu dàng và thân thiện, ở độ tuổi thiếu niên, thực sự rất dễ dàng trở thành đối tượng thầm mến của đa số mọi người.
Nếu Lăng Vân Phàm có bất kỳ điều phiền não nào vào thời điểm đó, thì đó chính là Kỷ Thương Hải, cũng là một alpha cùng khối.
Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm là hai kiểu người bất đồng với nhau.
Lăng Vân Phàm là ánh mặt trời nhiệt tình.
Kỷ Thương Hải lại lạnh nhạt và trầm ổn.
Lăng Vân Phàm có đám bạn, sau giờ học luôn chơi bóng và thảo luận về các trò chơi với nhau.
Kỷ Thương Hải luôn ở một mình, sau giờ học luôn yên lặng trầm tư đọc sách.
Lăng Vân Phàm có thể một hơi ăn hết hai bát cơm, điều đó có nghĩa là cậu không tích cực trong việc ăn uống và có vấn đề về tinh thần.
Kỷ Thương Hải mất hai phút để nhai một ổ bánh mì, cho là ăn phải nhai kỹ, không có vấn đề về sức khỏe.
Bất kể là ai nhìn vào, đều thấy hai người bọn họ không có bất kỳ một điểm chung nào.
Nhưng trong toàn trường đều biết hai người bọn họ là đối thủ không đội trời chung với nhau.
Trên thực tế, Lăng Vân Phàm luôn cảm thấy khó hiểu về vấn đề này, cậu nghĩ rằng mình chưa bao giờ trêu chọc vào Kỷ Thương Hải.
Nhưng Kỷ Thương Hải vẫn tiếp tục khiêu khích cậu.
Cạnh tranh với cậu để giành vị trí đứng đầu trong các bài kiểm tra lớn nhỏ, cạnh tranh với cậu để giành được suất tham dự Olympic Toán và tranh giành thứ hạng của cậu trong đại hội thể thao.
Có một đoạn thời gian Lăng Vân Phàm đăng ký lớp tự học buổi tối, nhưng trong vòng hai ngày, Kỷ Thương Hải cũng đến lớp tự học buổi tối, và mỗi lần cậu rời đi thì hắn cũng phải đọc sách nhiều hơn cậu mười phút rồi mới rời đi.
Thật sự muốn một chết một còn với hắn.
Những điều này thực ra chẳng là gì cả, Lăng Vân Phàm không phải loại người hẹp hòi, Kỷ Thương Hải vượt qua cậu về điểm số, đó là thành quả lao động chăm chỉ của chính Kỷ Thương Hải, cậu thực sự rất ngưỡng mộ về điều này.
Nhưng có một điều mà Lăng Vân Phàm thực sự không thể chịu đựng được.
Tại sao gần như tất cả những người có tình cảm hoặc tỏ tình với cậu, không quá mấy ngày đều sẽ đăng ảnh thân mật với Kỷ Thương Hải.
Tại sao, tuổi thanh xuân kiêu hãnh có thể nhẹ nhàng đánh thức những trái tim đang ngủ say của nguời khác, còn tuổi thanh xuân của Lăng Vân Phàm có thể nhẹ nhàng bị Kỷ Thương Hải cướp đi.
Mặc dù Lăng Vân Phàm cảm thấy không thoải mái về vấn đề này, nhưng cậu không nói hay làm gì ngoại trừ việc tránh xa những người đó và Kỷ Thương Hải.
Chơi game không vui sao? Hay là bài tập chưa đủ? Tình yêu nông cạn đấy làm sao có thể giam cầm được một trái tim vừa yêu tự do vừa ham học hỏi của ông đây chứ? Cậu không muốn làm người mai mối tình yêu cho Kỷ Thương Hải nữa.
Sau đó, một số tin đồn về Kỷ Thương Hải dần dần được lan rộng, nói rằng hắn là một tên trai đểu, thích chơi người khác xong rồi bỏ mặc họ.
Nhưng dù vậy, diện mạo và khí chất của Kỷ Thượng Hải vẫn như cũ, một mình một kiểu.
Trên thực tế, vào cuối năm lớp 10, hai người họ chỉ lén lút cạnh tranh với nhau.
Xung đột thực sự nổ ra vào năm lớp 11.
Năm đó, lớp Kỷ Thương Hải có một Omega thanh tú mới chuyển tới, ngày nào cũng bám lấy Kỷ Thương Hải, hai người luôn đi với nhau thành một cặp, ai cũng nghĩ hai người họ đang hẹn hò.
Sau khi Lăng Vân Phàm biết được việc này, cậu đã rất vui và ngay lập tức vỗ tay tán thưởng. Rốt cuộc, chỉ cần Kỷ Thương Hải bị tình yêu làm cho mù mắt, việc đứng đầu nhất định sẽ nằm gọn trong túi của cậu.
Đệ nhất ngai vàng, anh đến đây cưng ơi!
Sau đó, bảng xếp hạng kỳ thi giữa kỳ được tung ra.
Trên bảng thành tích viết rất rõ ràng: Kỷ Thượng Hải đứng thứ nhất khối, Lăng Vân Phàm đứng thứ hai khối.
Lăng Vân Phàm: "...
Lăng Vân Phàm rất muốn khóc.
Là ai vừa không có nổi một mối tình cũng vừa không được đứng nhất trong bảng thành tích chứ.
Ôi, ông trời thật bất công với cậu mà.
Nhưng không sao cả, Lăng Vân Phàm có một nhóm anh em tốt.
Anh em ôm vai Lăng Vân Phàm, cười vô tư nói: "Anh Phàm, không phải lần trước còn tự tin sẽ đứng đầu sao? Sao lại bị Kỷ Thương Hải cướp mất rồi, hahaha. "
Lăng Vân Phàm thẹn quá hóa giận, đem anh em tốt đè lên bàn học.
Những người anh em khác vui vẻ tiến tới:"Được rồi, được rồi, anh Phàm đã rất giỏi rồi, đứng thứ hai trong khối đấy. Cho dù tôi có mười cái đầu, tôi cũng chẳng làm được."
"Anh Phàm, ở trong lòng em, anh so với Kỷ Thương Hải mặt than kia tốt gấp trăm lần!"
"Cái gì mà một trăm lần, là một ngàn lần, một vạn lần hahaha. "
"Đúng vậy, đi thôi, đừng nghĩ tới những chuyện không tốt đó nữa, đi chơi bóng đi. "
"Đi thôi!" Lăng Vân Phàm rũ bỏ sự phiền muộn, vỗ bàn đứng dậy, tự hào vươn lên tận bầu trời.
- ---
Thời gian vui chơi đầy mồ hôi trôi qua trong chớp mắt. Vào lúc chạng vạng tối, trong trường vắng vẻ vì ngay cả những học sinh trực ban cũng đã về nhà, chỉ có tiếng bóng rổ chạm đất vang vọng trên sân.
Không còn sớm nữa, Lăng Vân Phàm và một số anh em thu dọn bóng rổ, uống nửa chai nước, lau mồ hôi trên má và cổ, mặc áo khoác đồng phục chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc này, đầu hè có gió thoảng qua cỏ khô.
Lăng Vân Phàm sững sờ tại chỗ.
Người anh em bên cạnh khó hiểu nói: "Anh Phàm, sao vậy? Cậu không đi à?"
Lăng Vân Phàm hỏi: "Cậu có ngửi thấy mùi thơm gì không? "
Cậu bạn Beta nhăn mũi lại, dùng sức hít một hơi: "Mùi gì, tớ chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi thôi."
Lăng Vân Phàm: "Là mùi thơm của bánh mì và bánh ngọt. "
"Hả?" Cậu bạn gãi đầu, "Anh Phàm, cậu đói bụng đấy à?"
"Tớ không..." Trước khi Lăng Vân Phàm nói xong, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó, thay đổi lời rồi nói: "Ừ, có hơi đói bụng."
Người anh em quàng tay qua vai Lăng Vân Phàm, vừa cười vừa nói: "Vậy thì đi thôi! Đi ăn đi! Còn chờ gì nữa!"
"Các cậu đi ăn trước đi." Lăng Vân Phàm nhét bóng rổ vào trong lòng ngực người bạn, "Tớ vừa nhớ là có một thứ tớ để quên trong lớp."
Nói xong, cậu vội vàng quay người sải bước đi, phớt lờ tiếng kêu la nghi ngờ của những người bạn phía sau.
Lúc này, trong khuôn viên trường rộng lớn và yên tĩnh, hơi thở bay theo gió, nhưng dù sao Lăng Vân Phàm cũng là một alpha, sau khi tìm kiếm nhiều lần, cậu dừng lại trước một túp lều bằng thiếc ở góc sân chơi.
Túp lều này ban đầu được sử dụng để lưu trữ các thiết bị thể thao và đồ lặt vặt, bây giờ đang tỏa ra mùi thơm của bơ và phô mai.
Nếu Lăng Vân Phàm nghĩ đúng, hương thơm này đến từ pheromone của một omega đang trong thời kì phát tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất