Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 60: Giấy không gói được lửa

Trước Sau
Ngay khi Lăng Vân Phàm đang suy nghĩ về việc ngày mai sẽ đi đâu, một người đàn ông bước tới và ngồi xuống cạnh cậu.

Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc rồi quay lại nhìn.

Đó là một người đàn ông với thân hình vạm vỡ và những vết sẹo trên mặt, trông rất không phù hợp với các giá trị cốt lõi của xã hội.

Người đàn ông mặc vest đen lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, vẫy vẫy trước mắt Lăng Vân Phàm: “Cậu có muốn hút thuốc không?”

Lăng Vân Phàm lắc đầu.

Người đàn ông lại hỏi: “Tôi hút thuốc có phiền không?”

Lăng Vân Phàm lại lắc đầu.

Người đàn ông rút điếu thuốc ra, châm lửa trong miệng, hít một hơi thật sâu rồi thở ra khói, cơn gió mạnh bên sông trong nháy mắt thổi bay khói thuốc, người đàn ông hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Lăng Vân Phàm do dự một chút, sau đó trả lời: "Hai mươi hai."

Người đàn ông nhướng mày: “Sinh viên đại học à?”

Lăng Vân Phàm: “Tôi nghỉ học rồi.”

“Ồ.” Người đàn ông lại hút một điếu thuốc, thở ra rồi hỏi: “Bên sông gió thổi rất lớn, cậu ở đây lâu rồi, không sợ lạnh sao?”

Lăng Vân Phàm im lặng.

Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Thiếu tiền?"

Lăng Vân Phàm: "..."

Chuyện gì đang xảy ra với người này vậy? Tà giáo? Tổ chức MLM? Tội phạm?

Phải chăng điều này sẽ đổ thêm một lớp mực nữa vào cuộc đời vốn đã khốn khổ của cậu?

Tuy nhiên, lúc đó Lăng Vân Phàm đã chết lặng, thản nhiên trả lời: "Đúng vậy."

Người đàn ông không nói gì, rút ​​điếu thuốc ra khỏi miệng, vứt xuống đất, nắm lấy tàn thuốc trong lòng bàn tay, đứng dậy rời đi.

Lăng Vân Phàm cũng không để ý, dù sao nửa đêm không ngủ ra sông hóng gió cũng có chút không bình thường.

Nhưng điều mà Lăng Vân Phàm không ngờ tới là chỉ trong vài phút sau, người đàn ông đã quay lại và đưa cho Lăng Vân Phàm một mẩu giấy đựng thuốc lá có địa chỉ và 50 tệ.

"Nhà hàng này đang tuyển dụng. Nếu cậu không có ý kiến, thì ngày mai đến thử xem." Người đàn ông nhét thứ gì đó vào tay Lăng Vân Phàm rồi quay người rời đi trước khi Lăng Vân Phàm kịp phản ứng.

Ngày hôm sau, Lăng Vân Phàm cầm điếu thuốc và đến trước cửa nhà hàng 'Ngon lại đến.'

-

Mặc dù được Trịnh Hùng giúp đỡ trong những thời gian đó, khi Lăng Vân Phàm ngủ trên tấm ván giường mốc meo, cậu luôn bị mắc kẹt trong nỗi đau vô tận và không thể tự thoát ra được.

Cậu cứ tự hỏi tại sao mình lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy và tại sao lại không thận trọng hơn, nếu không bị lừa thì cậu đã không mắc nợ cho vay nặng lãi, đã không phải bán căn nhà mà cha mẹ để lại, và sẽ không phải sống cuộc sống đời thường sau khi bỏ học, những ngày không còn hy vọng tìm được một công việc bán thời gian.

Những câu hỏi này quấn quanh cổ Lăng Vân Phàm mỗi đêm cô đơn, khiến cậu hối hận, chán nản và nghẹt thở.

Nhưng sau khi Kỷ Thương Hải xuất hiện, Lăng Vân Phàm bỗng nhiên tìm được đáp án cho những vấn đề này.

Nếu không phải cậu mắc nợ cho vay nặng lãi, cậu sẽ không bị truy đuổi, cũng sẽ không gặp lại Kỷ Thương Hải, cậu cũng sẽ không biết trên thế giới này còn có người thầm lặng yêu cậu.

Cậu từng bị mắc kẹt trong bùn, khốn khổ và bẩn thỉu, nhưng Kỷ Thương Hải đã kéo cậu ra khỏi bùn và trồng những bông hoa xinh đẹp trong bùn.



Mỗi khi Kỷ Thương Hải mỉm cười dịu dàng với Lăng Vân Phàm, Lăng Vân Phàm sẽ cảm thấy con đường chông gai cậu từng đi qua đã trở thành ký ức.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi khi Lăng Vân Phàm mở tập tài liệu mà Kỷ Phi đưa ra.

Trong thư mục có nhiều bản ghi trò chuyện, bản ghi chuyển giao và ảnh chụp màn hình video giám sát, mỗi bằng chứng đều hiển thị rõ ràng một số điều khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy rùng mình.

Đầu tiên, điện thoại di động của cậu đã bị Kỷ Thương Hải theo dõi, còn có camera giấu kín ở các ngóc ngách trong nhà mà Lăng Vân Phàm không biết.

Thứ hai, nhà hàng 'Ngon lại đến' đóng cửa do gặp rắc rối về vấn đề an toàn thực phẩm, người gây rối là Kỷ Thương Hải đưa vào.

Thứ ba, bọn côn đồ đến đòi nợ vào đêm khuya và tên côn đồ Lăng Vân Phàm gặp sau khi rời khỏi nhà không phải là những kẻ đòi nợ cho vay nặng lãi thực sự mà là những người do Kỷ Thương Hải đưa đến. Cả hai sự việc này đều do Kỷ Thương Hải lên kế hoạch.

Mọi lời nói về đoàn tụ, giúp đỡ trả nợ, hay tình yêu dịu dàng đều là giả tạo.

Lăng Vân Phàm cầm tập tài liệu với đôi tay run rẩy, với tất cả sự tỉnh táo còn lại của mình, cậu lật sang phần thông tin cuối cùng.

Và thông tin đó đủ để khiến Lăng Vân Phàm hoàn toàn suy sụp.

“Người anh em” đã lừa tiền của cậu, đánh cắp danh tính của cậu và khiến cậu mắc nợ một số tiền khổng lồ cho vay nặng lãi trước khi biến mất khỏi thế giới, vẫn luôn duy trì liên lạc với Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải không phải là người kéo cậu ra khỏi vũng lầy.

Chính là người đã đẩy cậu vào vũng lầy.

-

-

Kỷ Phi quan sát mọi phản ứng của Lăng Vân Phàm, cảm thấy buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt gã vẫn giả vờ một vẻ đáng tiếc và đồng cảm: "Nhóc, cậu đã nghe về hiệu ứng cầu treo chưa? Đơn giản mà nói, trong một tình huống kích thích nguy hiểm, con người dễ phát sinh tình cảm yêu thương. Những gì Tiểu Hải đã làm, từng đẩy cậu vào tình huống nguy hiểm, khiến cậu tưởng rằng cậu thích nó, khiến cậu trở nên cô đơn và mất liên kết với xã hội, chỉ có thể phụ thuộc vào nó. Bây giờ, cậu còn nghĩ rằng cậu hiểu Tiểu Hải không?"

Lồng ngực Lăng Vân Phàm phập phồng, hít sâu vài hơi, đóng mạnh tập hồ sơ lại, tuy tay còn hơi run, nhưng khi nhìn Kỷ Phi, vẻ mặt cậu vẫn kiên quyết, không hề mất bình tĩnh: "Dù sao, đây là chuyện giữa tôi và Kỷ Thương Hải, tôi sẽ không vì chuyện này mà giao dịch với ông.”

Kỷ Phi cười nói: "Nhóc, tôi nên nói cậu không quá hiểu Tiểu Hải, hay là nói cậu không học được bài học gì?"

Nói xong, Kỷ Phi đứng dậy vuốt phẳng quần áo, không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian với Lăng Vân Phàm.

Trước khi rời đi, Kỷ Phi cúi người bấm vào thiết bị định vị trên bàn cà phê, gã mỉm cười với Lăng Vân Phàm, biết rõ mình đã nắm chắc phần thắng: “Nhóc, khi cậu nhấn nút trên thiết bị định vị, tôi sẽ phái người tới đón cậu, nhưng điều này cũng có nghĩa là cậu đồng ý giao dịch với tôi."

-

-

Sau khi Kỷ Thương Hải nhận được tin nhắn của Lăng Vân Phàm, lập tức chạy về nhà.

Mặc dù Kỷ Thương Hải đã cố gắng vượt qua mọi rào cản và vượt đèn đỏ để quay trở lại càng nhanh càng tốt, nhưng vì văn phòng xin visa cách khu dân cư quá xa, hắn vẫn mất gần một giờ mới về được.

Kỷ Thương Hải mở cửa, đi vào trong phòng hét lớn, giọng điệu hiếm thấy đầy hoảng loạn và sợ hãi: "Vân Phàm, cậu đâu rồi?"

"Tôi ở đây." Giọng nói của Lăng Vân Phàm phát ra từ phòng khách.

Kỷ Thương Hải thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía phòng khách, lo lắng hỏi: "Vân Phàm, cậu có bị thương không? Kỷ Phi có làm hại cậu không? Cậu..."

Giọng nói của Kỷ Thương Hải đột ngột dừng lại khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách.

Lăng Vân Phàm đang ngồi giữa ghế sofa trong phòng khách, trên bàn cà phê bằng kính trước ghế sofa là sáu chiếc camera vừa được lấy ra khỏi nhà, một tài liệu dày và điện thoại di động của Lăng Vân Phàm.

Chiếc điện thoại di động đó là do Kỷ Thương Hải đưa cho cậu, trong điện thoại di động có phần mềm giám sát do chính Kỷ Thương Hải cài đặt.

Tập hồ sơ được trải ra, trang đầu tiên là ghi chú cuộc gọi của Kỷ Thương Hải để tìm người đến phá nhà hàng 'Ngon lại đến', tuy là văn bản kể lại nhưng Kỷ Phi có thể cung cấp âm thanh gốc nếu Lăng Vân Phàm muốn.



Mây đen chồng chất, tòa nhà hư ảo xây dựng từ những lời nói dối ngọt ngào lung lay trước sự thật.

Lăng Vân Phàm vốn đã yên lặng chờ đợi hồi lâu, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn Kỷ Thương Hải, gằn từng chữ nói: "Tại sao?"

Khoảnh khắc Lăng Vân Phàm nhìn thấy rõ ràng tài liệu, biết được sự thật hẳn là khoảnh khắc Lăng Vân Phàm suy sụp và bất lực nhất.

Nhưng khi đó Lăng Vân Phàm chịu đựng đau đớn thấu tim, vẫn giữ được tỉnh táo, chẳng những không mất bình tĩnh trước mặt Kỷ Phi, thậm chí còn tỉnh táo, kiên quyết từ chối thỏa thuận mà Kỷ Phi nói đến.

Nhưng bây giờ, Lăng Vân Phàm, người tưởng mình tê dại vì đau đớn, đã bật khóc khi bóng dáng của Kỷ Thương Hải hiện ra.

"Tại sao..." Lăng Vân Phàm cúi đầu, nước mắt rơi trên ghế sofa, tạo ra các vệt màu sẫm màu sắc, giọng nói của cậu run lên, lời nói vì nỗi buồn bã mà không rõ ràng.

Nếu câu đầu tiên là một câu hỏi, thì câu thứ hai chỉ là sự bối rối.

Bối rối vì sao hiện thực luôn khiến con người phải đau khổ.

Bối rối vì sao người mà mình yêu thương nhất lại gây ra vết thương sâu nhất trong lòng mình.

-

Kỷ Thương Hải nhìn vào đôi mắt đỏ hoa của Lăng Vân Phàm, nhớ tới ngày đó hắn làm vỡ bình hoa, trong tay nắm chặt mảnh thủy tinh.

Máu hắn từng nhỏ ra đỏ như khóe mắt Lăng Vân Phàm, cho nên nỗi đau mà Kỷ Thương Hải cảm nhận bây giờ cũng là nỗi đau tương tự.

Kỳ thật, Kỷ Thương Hải đã cho Lăng Vân Phàm đáp án từ lâu rồi.

Hắn tâm sự: “Đôi khi tôi không biết phải làm sao. Tôi muốn chăm sóc nó thật tốt nhưng nó vẫn héo”.

Đáng tiếc, đến nay vẫn chưa có người tới trả lời vấn đề của Kỷ Thương Hải.

-

Kỷ Thương Hải nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã có thể đối mặt với đống chứng cứ trên bàn cà phê.

Hắn đi về phía Lăng Vân Phàm: "Vân Phàm, đây là điều cha tôi đã nói với cậu phải không? Cậu phải biết đây là thủ đoạn ông ta trả thù tôi. Đừng mắc bẫy của ông ta, được không?"

Lăng Vân Phàm quay đầu trừng Kỷ Thương Hải, ánh mắt tức giận dữ tợn: "Cho nên cậu thừa nhận những chuyện này là sự thật?!"

Kỷ Thương Hải đi đến trước mặt Lăng Vân Phàm, quỳ một gối xuống, hạ thấp tư thế, ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Phàm, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khiến gió xuân tháng ba thở dài: "Các vấn đề này chúng ta sẽ nói sau, được không? Chúng ta nên xuất phát, nếu chúng ta muộn thì sẽ không kịp đón máy bay."

Lăng Vân Phàm không thể tin được: "Đây có phải chuyện chúng ta có thể nói sau không?"

Kỷ Thương Hải thấp giọng nói, đặt tay lên đầu gối Lăng Vân Phàm, khiêm tốn khẩn cầu Lăng Vân Phàm tha thứ cho hắn trước: "Vân Phàm, tôi yêu cậu."

Lăng Vân Phàm đẩy tay hắn ra: "Kỷ Thương Hải, tình yêu không phải là thứ mà cậu chỉ nói suông. Cậu có biết mình đã làm gì không? Tôi đã nói rằng nhà hàng là ngôi nhà thứ hai của tôi, cậu có biết tác động của vấn đề an toàn thực phẩm đối với một nhà hàng là lớn đến mức nào không? Cậu có biết nhà hàng này của anh Hùng đã giúp đỡ bao nhiêu người không?"

Kỷ Thương Hải nhíu mày, thở dài: "Trong mắt cậu luôn có quá nhiều người vô dụng, tại sao cậu không nhìn vào tôi? Cậu chỉ cần nhìn tôi thôi là đủ."

"Nhiều người vô dụng?" Đôi mắt của Lăng Vân Phàm mở to, cậu ngừng khóc vì quá sốc.

Kỷ Thương Hải thở dài: "Không phải bọn họ chỉ cho cậu tiền sao? Tôi cũng có thể cho, có gì khác biệt chứ? Trong nhà hàng cậu còn phải làm việc vất vả, còn bên cạnh tôi, cậu không cần phải làm gì cả."

"Cậu thật vô lý." Lăng Vân Phàm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu như đang chảy máu, toàn thân căng thẳng, "Kỷ Thương Hải, Đm tôi không cần cậu cho tôi tiền!! Những tên cho vay nặng lãi đó không phải là cậu gọi đến sao!"

"Tôi xin lỗi, đây là lỗi của tôi." Kỷ Thương Hải cụp mắt xuống, đi tới nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Lăng Vân Phàm, "Lần đầu tiên tôi không muốn bọn họ làm tổn thương cậu, tôi chỉ muốn bọn họ làm cậu sợ. Lần thứ hai, tôi đã mất kiên nhẫn, nhưng lúc đó cậu chưa thích tôi, tôi không biết phải làm gì, không biết cách giữ chặt cậu. Nếu không làm như vậy, tôi hoàn toàn không thể giữ chặt cậu. Tôi thực sự đã làm sai việc này, Vân Phàm, xin lỗi, tôi sẽ yêu thương cậu gấp đôi, tôi sẽ bồi thường cho cậu. Vân Phàm, tôi yêu cậu, tôi thực sự rất yêu cậu."

“Đủ rồi!” Lăng Vân Phàm cảm thấy hai chữ “Tôi yêu cậu” lúc này nghe vô cùng châm chọc và mỉa mai, cậu đứng dậy, chuẩn bị bước ra ngoài.

"Cậu đi đâu vậy?" Kỷ Thương Hải vội vàng đứng dậy, ngăn Lăng Vân Phàm lại, giọng điệu không còn dịu dàng mà tràn đầy lo lắng, thậm chí giọng nói còn lớn hơn: "Tôi có chứng minh thư của cậu, cậu có thể đi đâu chứ?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau