Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 77: Cậu vào phòng tôi à

Trước Sau
Mười một giờ trưa, đầu bếp Trình bước vào bếp của nhà hàng ‘ngon lại đến’, nhìn thấy Kỷ Thương Hải đang đứng trước bồn rửa, đeo găng tay cao su rửa rau.

Anh Trù tiến lên ba bước, dụi dụi mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi rồi lùi lại ba bước.

“Làm gì vậy?” Chú Hầu mắng anh ta, “Sáng sớm tới nhà hàng nhảy tapdance à?”

Anh Trù: "Ai đây?"

Chú Hầu: "Hỏi Trịnh Hùng ấy."

Anh Trù tìm Trịnh Hùng: "Cậu ta là ai vậy?"

Trịnh Hùng ngậm điếu thuốc trong miệng, nghĩ tới thực đơn hôm nay: "Nhân viên phục vụ mới tuyển.”

Anh Trù: “Cửa hàng của chúng ta có tuyển nhân viên phục vụ dựa theo tiêu chuẩn của cái đẹp không?”

Trịnh Hùng thổi ra một vòng khói: "Không, nếu có tôi sẽ không tuyển cậu đâu."

Đầu bếp Trình vỗ bàn: "Tôi bị sao vậy! Dù không đẹp trai lung linh nhưng tôi còn có mũi và mắt mà!"

"Ừ, đi làm việc đi." Trịnh Hùng xua tay đuổi mọi người đi.

Đầu bếp Trình buồn bã lẩm bẩm một mình rồi quay trở lại phòng bếp, trao đổi tên với Kỷ Thương Hải, coi như làm quen.

Mười một giờ rưỡi, khách hàng lần lượt đến dùng bữa, nhà hàng trở nên đông đúc.

Mười hai giờ, sau giờ tan học, Trịnh Thư Thanh đến nhà hàng, cô cất cặp sách vào phòng nhân viên, vừa vào bếp đã nhìn thấy Kỷ Thương Hải.

“A!” Trịnh Tư Thanh kinh ngạc la lên: “Anh tốt bụng, sao anh lại đến đây?”

Kỷ Thương Hải lời ít mà ý nhiều: "Vân Phàm kêu anh tới nhà hàng hỗ trợ."

“Là vậy sao, anh Phàm gọi anh tới." Trịnh Tư Thanh nghĩ tới mối quan hệ của hai người, "Lần trước anh đã cứu em, em còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng, cảm ơn anh nhé!"

Kỷ Thương Hải không để ý nhiều đến chuyện đó, bình tĩnh nói: "Không có việc gì."

Trịnh Tư Thanh lại hỏi: “Sao lại để anh trai này vào bếp?”

Đầu bếp Trình hỏi: “Nếu không thì bố trí ở đâu?”

Trình Tư Thanh lộ ra vẻ chán ghét, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên chỉ: “Các anh, các anh đang phí phạm của trời, trâu gặm mẫu đơn."

Trịnh Hùng quay lại nhà bếp sau khi giao đồ ăn cho khách, giơ bàn tay khổng lồ lên và vỗ nhẹ vào gáy Trịnh Tư Thanh: "Đừng chỉ tay vào người khác, không lễ phép đâu."

Trịnh Tư Thanh cúi đầu: "Con xin lỗi!"

Trịnh Tư Thanh: “Cha, con nghĩ anh trai này không nên đặt trong bếp mà nên đặt ở quầy nhận đơn.”

Trịnh Hùng: “Vậy con đi dạy đi.”

"Được!" Trịnh Tư Thanh vẫy tay với Kỷ Thương Hải, "Anh, đi với em."

Việc gì đối với Kỷ Thương Hải cũng không có gì khác biệt, hắn lau sạch tay rồi đi theo Trịnh Tư Thanh đến quầy nhận đơn.

Trịnh Tư Thanh giải thích cho hắn biết sau khi khách đặt đơn phải làm gì, cũng như gợi ý món gì phù hợp cho khách.

Kỷ Thương Hải ghi nhớ từng điều một.

Sau khi Trịnh Tư Thanh dạy xong, cô tò mò hỏi Kỷ Thương Hải: "Anh với anh Phàm có quan hệ gì vậy?"

Kỷ Thương Hải trả lời: "Hiện tại là bạn cùng phòng."

Trịnh Tư Thanh kéo dài giọng: "Ủa~ bạn cùng phòng à~"

Kỷ Thương Hải hỏi: "Vân Phàm thường ăn trưa ở đây không?"

Trịnh Tư Thanh: "Trưa không tới đâu, trường anh Phàm xa nhà hàng mình nên không thể qua ăn. Gần đây anh ấy còn đang chuẩn bị thi đấu nữa nên rất bận."

“Cảm ơn." Kỷ Thương Hải gật đầu.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Trịnh Tư Thanh còn muốn hỏi thêm chuyện tình cảm nhưng bị Trịnh Hùng gọi đi ăn cơm.

Một giờ chiều, quán khách còn ít, Trịnh Hùng bảo Kỷ Thương Hải về nghỉ ngơi.

Kỷ Thương Hải cũng không khách khí: “Mấy giờ tối đến?"

Trịnh Hùng bảo: "5 giờ tới là được rồi."

"Được." Kỷ Thương Hải đứng dậy rời quán.



Vừa rời đi, chú Hầu liền nghi hoặc: "Ôi trời, không biết Vân Phàm tìm đâu ra được một vị thần tiên như vậy, tôi không thể nói chuyện cùng cậu ra, thật sự không thể nói chuyện cùng cậu ta.”

Trịnh Hùng: "Không lễ phép à?"

Chú Hầu: "Không phải vậy đâu, chỉ là khi nói chuyện với cậu ta, tôi có cảm giác như có một bức tường ngăn cách giữa tôi và cậu ta vậy, kiểu không cùng thế giới với chúng ta ấy."

Trịnh Hùng: “Đúng thật, nhưng cậu ta rất thông minh, làm việc gì cũng nắm bắt nhanh."

Quan trọng nhất là:

Không lấy lương, bao ăn là được.

Vì vậy, Trịnh Hùng cảm thấy rất ổn!

-

-

Kỷ Thương Hải trở về nhà trọ, vừa mới thay giày, điện thoại di động vang lên một tiếng tin nhắn rõ ràng.

Hắn nhấc điện thoại lên, thấy đó là một tin nhắn không đầu không đuôi.

【vài ngày nữa? 】

Kỷ Thương Hải tính toán trong lòng một chút, trả lời một tin nhắn.

【Mười sáu ngày. 】

Một lúc sau, âm báo tin nhắn lại vang lên.

【Cần tiền? 】

Kỷ Thương Hải trả lời tin nhắn.

【Không cần, nhớ xóa tin nhắn để Kỷ Phi không phát hiện. 】

Không còn tin nhắn nào được gửi tới nữa.

Kỷ Thương Hải cất điện thoại, ngước đầu lên, chỉ cần nhìn một cái là hắn có thể quan sát toàn bộ cảnh tượng của căn nhà trọ yên tĩnh không tiếng động này, chứng tỏ ngoài hắn ra không còn ai khác ở đây.

Ánh mắt Kỷ Thương Hải nhìn về phía căn phòng, lúc này, cửa phòng mở rộng, như đang mời người vào.

Do dự một lát, Kỷ Thương Hải đi tới cửa phòng.

Trong phòng thoang thoảng mùi cam quýt, nội thất rất đơn giản, ngoại trừ giường và tủ ra, chỉ có một chiếc bàn văn phòng có treo ảnh.

Kỷ Thương Hải chậm rãi đi đến bên bàn, cầm bức ảnh lên thì thấy trong ảnh là Lăng Vân Phàm thời niên thiếu và cha mẹ của cậu.

Trong ảnh, Lăng Vân Phàm có nụ cười rạng rỡ, ấm áp như ánh nắng ban mai. Kỷ Thương Hải nhịn không được đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lăng Vân Phàm trong ảnh.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đóng mở cửa.

Kỷ Thương Hải sợ hãi, trong lòng nhất thời co rút lại, vội vàng đặt bức ảnh xuống, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nhưng đã muộn, căn hộ nhỏ không có vật cản, trong nháy mắt Lăng Vân Phàm đã nhìn thấy Kỷ Thương Hải bước ra khỏi phòng.

"Hả?" Lăng Vân Phàm vừa thay giày vừa nói: “Cậu vào phòng tôi à?"

Sắc mặt Kỷ Thương Hải tái nhợt: "Thật xin lỗi."

Không ngờ, Lăng Vân Phàm lại không để ý chút nào: "Không sao đâu, tôi không để ý. Cậu không cần phải xin lỗi. Thường ngày tôi không ở nhà, cậu muốn ngủ giường tôi cũng được.”

Kỷ Thương Hải chớp mắt ngạc nhiên.

Lăng Vân Phàm: “Có cần phải kinh ngạc như vậy không?”

Đối với Kỷ Thương Hải mà nói, điều đó là cần thiết.

Bởi vì mẹ Kỷ Thương Hải ghét hắn vào phòng mình.

Bởi vì khi còn học tiểu học, Kỷ Thương Hải thường xuyên bị bạn học cảnh cáo, không được chạm vào đồ đạc của họ.

Họ bảo: "Xui xẻo."

Kỷ Thương Hải nói: "Miễn các cậu không giận là được."

Lăng Vân Phàm giơ túi trong tay lên: "Tôi mua mấy quả táo, ăn không tôi rửa?"

“Ăn.” Kỷ Thương Hải đi hai bước tới, muốn cầm lấy túi trong tay Lăng Vân Phàm, “Tôi đi rửa.”

"Không sao, tôi tự làm được." Lăng Vân Phàm giấu túi táo đi, khiến Kỷ Thương Hải không chạm vào được, Lăng Vân Phàm nhanh tay cởi cặp đưa cho Kỷ Thương Hải, "Cậu mang cặp tôi vào phòng, sau đó lấy máy tính trong cặp ra, đặt lên bàn rồi bật lên.”



"Được." Kỷ Thương Hải gật đầu, nghe lời làm từng việc.

Sau khi Kỷ Thương Hải bật máy tính lên, Lăng Vân Phàm cầm hai quả táo đã rửa sạch vào phòng, một quả nhét vào miệng mình, một quả nhét vào miệng Kỷ Thương Hải, lấy khăn giấy lau tay, cầm chuột bấm mở một trò chơi nhỏ trên máy tính để bàn.

Lăng Vân Phàm cắn một miếng táo, mơ hồ nói: “Đây là trò chơi tôi và đàn em làm dự định mang đi thi đấu đó, cậu chơi thử đi."

Kỷ Thương Hải lấy quả táo trong miệng ra, giọng không lộ ra cảm xúc gì: "Đàn em?”

Lăng Vân Phàm: "..."

Lạng Vân Phàm im lặng hỏi trời: "Đúng vậy, ngoài tình bạn khi cùng thi đấu, tình nghĩa khi cùng trường hay cùng chuyên ngành thì không có dây dưa gì khác hết, đừng tưởng tượng lung tung, ăn táo và chơi game của cậu đi."

Kỷ Thương Hải không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn chơi game.

Ba giờ sau, Kỷ Thương Hải vượt qua trò chơi và đánh giá: "Rất thú vị, tính tương tác cao.”

Lăng Vân Phàm sờ cằm, thở dài một hơi rồi gọi điện cho một trong những đàn em: "Trò chơi chúng ta sẽ thi đấu, có nên tăng độ khó lên không?”

Đàn em: “Hả? Không cần đâu anh, bạn em chơi cả ba ngày mà vẫn chưa vượt qua được kìa!"

Lăng Vân Phàm: "Vậy thì không sao.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Vân Phàm cất máy tính và kiểm tra thời gian: "Đi, chúng ta cùng đến nhà hàng. Giờ đi chắc đúng 5 giờ là tới.”

Kỷ Thương Hải: "Chúng ta?"

Lăng Vân Phàm: “Đúng vậy, tối nay tôi không có việc gì, chúng ta đi qua giúp đỡ.”

Kỷ Thương Hải cong mắt, không giấu được vẻ vui mừng.

Khi hai người đến nhà hàng, đã có một bàn khách đang đợi đồ ăn, Trịnh Hùng không yêu cầu họ giúp đỡ ngay mà yêu cầu họ vào bếp ăn trước.

Chú Hầu múc một bát cơm cho hai người, lại thêm một thìa thịt kho lớn: "Ăn đi! Nếu chưa đủ thì thêm vào!"

"Cảm ơn chú Hầu." Lăng Vân Phàm cười lớn.

Chú Hầu: "Đừng khách khí! Chỉ cần nói cho chú Hầu biết muốn ăn gì! Ngày mai chú Hầu sẽ nấu!"

Lăng Vân Phàm dùng cánh tay đẩy Kỷ Thương Hải bên cạnh: "Nói coi có món gì muốn ăn không, chú Hầu làm món gì cũng ngon."

Kỷ Thương Hải lắc đầu: "Không có."

"Không sao à, sao ít ước muốn thế?" Lăng Vân Phàm ăn thêm một miếng cơm, "Làm sao mà vô dục vô cầu vậy?”

Kỷ Thương Hải quay sang nhìn: "Tôi vô dục vô cầu hay không, cậu còn chưa rõ sao?"

Lăng Vân Phàm sặc một cái: "À, tôi nói món ăn thôi!"

Kỷ Thương Hải: "Ừm, tôi cũng nói món ăn mà."

Lăng Vân Phàm: "Kỷ Thương Hải, cậu dám nói lời trái lương tâm."

Kỷ Thương Hải cười cười.

Chú Hầu cầm thìa cơm nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy Kỷ Thương Hải thoạt nhìn không giống người đến từ thế giới khác.

Ăn xong hai người bắt đầu phụ giúp, hôm nay trời đẹp, quán có nhiều khách hơn thường ngày, hai người bận rộn như con quay cho đến hơn mười giờ mới có thể nghỉ ngơi.

Trịnh Hùng bước vào bếp và gọi Lăng Vân Phàm: "Vân Phàm, quay lại nghỉ ngơi đi. Chuyện còn lại cứ giao cho bọn anh."

Lăng Vân Phàm: "Không sao đâu, chúng ta cùng dọn dẹp nhé."

"Không cần đâu, việc học của chú đã bận rồi, mau về nghỉ ngơi với bạn đi." Trịnh Hùng xua tay.

Lăng Vân Phàm vẫn muốn kiên trì nhưng anh Hùng đã nhặt cây cán bột lên.

Lăng Vân Phàm: “Em đi, em đi được chưa?"

“Nhân tiện.” Trịnh Hùng đặt cây cán bột xuống, "Hỏi bạn chú coi, có cảm thấy chỗ nào khó chịu không, có ý kiến gì về quán không."

Lăng Vân Phàm bèn ra quầy, hỏi Kỷ Thương Hải: "Cậu có ý kiến gì về quán không?"

Kỷ Thương Hải: "Ý kiến?"

Lăng Vân Phàm: "Phải."

Kỷ Thương Hải suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi chưa biết nhiều về ngành ăn uống, có vẻ nên quảng bá thương hiệu trực tuyến và ngoại tuyến để xây dựng thương hiệu, tạo uy tín, kết hợp quảng cáo để thu hút khách hàng, trên cơ sở đó nghiên cứu kỹ thị trường tiêu dùng, hợp tác đa ngành và huy động vốn, cuối cùng mở rộng thành chuỗi thương hiệu hoặc mô hình có cửa hàng cộng tác thương mại."

Lăng Vân Phàm trở lại bếp, nói với Trịnh Hùng: "Anh Hùng, bạn em nói cậu ấy thấy quán rất tốt, mọi người đều rất thân thiện với cậu ấy, cậu ấy sẽ cố gắng làm việc hơn nữa."

Trịnh Hùng giơ ngón trỏ lên, “Thằng nhóc này có tiền đồ đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau