Chương 41
Đồng nghiệp hay tin liền xúm xít quanh anh góp lời an ủi. Mặc dù những lời ấy chẳng thay đổi được gì, nhưng sự quan tâm của họ vẫn khiến Lâm Lạc Ninh vô cùng cảm kích.
Sarah đỏ mắt khóc sụt sùi, “Tiểu Lâm, em không nỡ xa anh tẹo nào…”
Lâm Lạc Ninh mỉm cười vỗ nhẹ vai cô, “Ơn giời cuối cùng anh cũng thoát vuốt quỷ của cô…”
Câu nói này khiến mọi người xung quanh phì cười, nỗi buồn theo đó vơi đi ít nhiều.
Ngay lúc gói ghém đồ đạc xong xuôi, một đôi bàn tay vươn tới bê giúp anh thùng carton nặng trĩu.
“Để tớ tiễn cậu.”
Lâm Lạc Ninh ngây ra phút chốc, rồi cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nếu chỉ còn ở lại đây ít lâu thì cứ mặc kệ cái nhìn của người khác vậy.
Thang máy chẳng mấy đã xuống dưới tầng một. Thấy tiễn ra tận sảnh mà hắn vẫn không đưa thùng đồ cho anh, Lâm Lạc Ninh bèn cười trêu: “Chẳng lẽ cậu không nỡ để tớ mang mấy món này đi à?”
Bấy giờ Tề Hạo mới dừng bước, nhìn anh đăm đắm.
“Tớ có lỗi với cậu…”
“Cậu vẫn luôn tin tưởng tớ mà, đúng không?” Lâm Lạc Ninh mỉm cười, “Thế là đủ rồi. Nhưng sắp tới… cậu phải cẩn thận đấy.”
“Lạc Ninh…”
Taxi đã đỗ trước mặt, Tề Hạo đột nhiên hô lên sau lưng anh. “Chúng mình… vẫn là bạn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Cố gắng cách mấy cũng không xóa nhòa được bóng hình người ấy trong tim, anh làm sao vờ như không thấy không màng, ra đi không hẹn ngày gặp lại được? Anh đã từng cố thuyết phục bản thân, tự nhủ rằng không còn gì để bám víu nữa rồi, nhưng anh nào hay việc ấy rõ là lấy thúng úp voi.
Nếu quả thật anh không còn vướng bận gì người ấy nữa thì cớ sao anh phải nán lại chỗ này không rời khỏi hắn. Anh không muốn chấp nhận sự thật chẳng qua cũng bởi lòng còn canh cánh nỗi lo.
Lo Lăng Nam có ý đồ bất thiện, lo hắn sẽ lạc lối trong tình yêu.
Thế nhưng bây giờ anh chẳng làm được gì hết. Hắn thông minh như thế, chắc sẽ điều tra rõ được chân tướng thôi.
Trong quán cà phê thanh nhã ấm cúng, người đàn ông ngồi đối diện mỉm cười gắp viên đường thả vào li cho anh. “Tôi nhớ anh không thích đắng…”
“Cảm ơn.”
Ôn Dật Hàn cười, “Anh muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, hay vào Ôn thị làm việc luôn?”
Lâm Lạc Ninh cụp mắt, khẽ giọng bảo, “Anh nắm tin cũng nhanh ghê nhỉ.”
“Anh định hỏi… mỗi thế thôi à?” Ôn Dật Hàn nhấp ngụm cà phê và liếc mắt nhìn anh.
“… Vụ Hằng Thiên cướp mối làm ăn rốt cuộc có liên quan đến anh không?”
“Đúng là tôi có biết trước, nhưng… hình như tôi không có nghĩa vụ phải báo cho anh.” Đôi mắt đen thâm trầm hẳn, gã nở nụ cười ra chiều suy ngẫm, “Anh là gì của tôi ấy nhỉ?”
“Nếu quả thực anh đã nhúng tay vào thì tôi chỉ hi vọng anh dừng hành vi ấy lại…”
“Ruồi muỗi như Tề thị chưa xứng tầm để tôi ra tay.” Ôn Dật Hàn cười khẩy, “Nhưng tôi nói anh nghe này, dù tôi không can thiệp thì chẳng mấy Tề thị cũng sụp thôi. Anh bảo cái cậu kia của anh đi tìm việc mới đi là vừa đấy.”
Lâm Lạc Ninh sững sờ.
Vì hiểu cách làm người của gã nên anh biết gã tuyệt đối không bịa đặt chuyện như thế này. Nhưng cụ thể âm mưu ra sao, Lâm Lạc Ninh biết gã không đời nào tiết lộ.
“Mai tôi vào làm ở Ôn thị có được không?”
“Anh đang thỏa hiệp hay bày mưu với tôi đây?” Ôn Dật Hàn mỉm cười mơn trớn gò má anh, “Dù là kiểu nào thì tôi đều thích cả.”
Trụ sở công ty Ôn thị chỉ cách Tề thị đúng hai con phố. Sáng sớm chiều muộn mỗi ngày, Lâm Lạc Ninh có xách cặp vào làm hay tan làm cũng có thể ngẫu nhiên gặp vài đồng nghiệp cũ.
Anh thản nhiên đón nhận những cái nhìn kinh ngạc, thắc mắc hoặc khinh bỉ của họ. Đã không kiểm soát được suy nghĩ của người ta thì cũng không nên mơ hão rằng mình thay đổi được họ.
Kiên trì bước tiếp trên con đường đã vạch ra mới là mục tiêu duy nhất.
“Anh không sợ cậu ta trông thấy à?” Đứng trước tòa cao ốc nguy nga, Ôn Dật Hàn vén mấy cọng tóc bị gió làm rối ra sau tai cho anh, cười bảo: “Không hiểu cậu ta sẽ nghĩ gì nếu biết anh sang làm cho Ôn thị…”
“Chúng tôi chẳng còn quan hệ gì với nhau rồi…” Lâm Lạc Ninh thờ ơ đáp, “Chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Thế ư? Thế là tốt nhất…” Ngón tay gã mân mê cổ anh, ve vuốt nơi có mạch đập. “Một ngày nào đó, tôi sẽ đặt môi hôn lên chỗ này…”
Lâm Lạc Ninh im lặng đứng yên nhưng không hề né tránh.
Sarah đỏ mắt khóc sụt sùi, “Tiểu Lâm, em không nỡ xa anh tẹo nào…”
Lâm Lạc Ninh mỉm cười vỗ nhẹ vai cô, “Ơn giời cuối cùng anh cũng thoát vuốt quỷ của cô…”
Câu nói này khiến mọi người xung quanh phì cười, nỗi buồn theo đó vơi đi ít nhiều.
Ngay lúc gói ghém đồ đạc xong xuôi, một đôi bàn tay vươn tới bê giúp anh thùng carton nặng trĩu.
“Để tớ tiễn cậu.”
Lâm Lạc Ninh ngây ra phút chốc, rồi cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nếu chỉ còn ở lại đây ít lâu thì cứ mặc kệ cái nhìn của người khác vậy.
Thang máy chẳng mấy đã xuống dưới tầng một. Thấy tiễn ra tận sảnh mà hắn vẫn không đưa thùng đồ cho anh, Lâm Lạc Ninh bèn cười trêu: “Chẳng lẽ cậu không nỡ để tớ mang mấy món này đi à?”
Bấy giờ Tề Hạo mới dừng bước, nhìn anh đăm đắm.
“Tớ có lỗi với cậu…”
“Cậu vẫn luôn tin tưởng tớ mà, đúng không?” Lâm Lạc Ninh mỉm cười, “Thế là đủ rồi. Nhưng sắp tới… cậu phải cẩn thận đấy.”
“Lạc Ninh…”
Taxi đã đỗ trước mặt, Tề Hạo đột nhiên hô lên sau lưng anh. “Chúng mình… vẫn là bạn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Cố gắng cách mấy cũng không xóa nhòa được bóng hình người ấy trong tim, anh làm sao vờ như không thấy không màng, ra đi không hẹn ngày gặp lại được? Anh đã từng cố thuyết phục bản thân, tự nhủ rằng không còn gì để bám víu nữa rồi, nhưng anh nào hay việc ấy rõ là lấy thúng úp voi.
Nếu quả thật anh không còn vướng bận gì người ấy nữa thì cớ sao anh phải nán lại chỗ này không rời khỏi hắn. Anh không muốn chấp nhận sự thật chẳng qua cũng bởi lòng còn canh cánh nỗi lo.
Lo Lăng Nam có ý đồ bất thiện, lo hắn sẽ lạc lối trong tình yêu.
Thế nhưng bây giờ anh chẳng làm được gì hết. Hắn thông minh như thế, chắc sẽ điều tra rõ được chân tướng thôi.
Trong quán cà phê thanh nhã ấm cúng, người đàn ông ngồi đối diện mỉm cười gắp viên đường thả vào li cho anh. “Tôi nhớ anh không thích đắng…”
“Cảm ơn.”
Ôn Dật Hàn cười, “Anh muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, hay vào Ôn thị làm việc luôn?”
Lâm Lạc Ninh cụp mắt, khẽ giọng bảo, “Anh nắm tin cũng nhanh ghê nhỉ.”
“Anh định hỏi… mỗi thế thôi à?” Ôn Dật Hàn nhấp ngụm cà phê và liếc mắt nhìn anh.
“… Vụ Hằng Thiên cướp mối làm ăn rốt cuộc có liên quan đến anh không?”
“Đúng là tôi có biết trước, nhưng… hình như tôi không có nghĩa vụ phải báo cho anh.” Đôi mắt đen thâm trầm hẳn, gã nở nụ cười ra chiều suy ngẫm, “Anh là gì của tôi ấy nhỉ?”
“Nếu quả thực anh đã nhúng tay vào thì tôi chỉ hi vọng anh dừng hành vi ấy lại…”
“Ruồi muỗi như Tề thị chưa xứng tầm để tôi ra tay.” Ôn Dật Hàn cười khẩy, “Nhưng tôi nói anh nghe này, dù tôi không can thiệp thì chẳng mấy Tề thị cũng sụp thôi. Anh bảo cái cậu kia của anh đi tìm việc mới đi là vừa đấy.”
Lâm Lạc Ninh sững sờ.
Vì hiểu cách làm người của gã nên anh biết gã tuyệt đối không bịa đặt chuyện như thế này. Nhưng cụ thể âm mưu ra sao, Lâm Lạc Ninh biết gã không đời nào tiết lộ.
“Mai tôi vào làm ở Ôn thị có được không?”
“Anh đang thỏa hiệp hay bày mưu với tôi đây?” Ôn Dật Hàn mỉm cười mơn trớn gò má anh, “Dù là kiểu nào thì tôi đều thích cả.”
Trụ sở công ty Ôn thị chỉ cách Tề thị đúng hai con phố. Sáng sớm chiều muộn mỗi ngày, Lâm Lạc Ninh có xách cặp vào làm hay tan làm cũng có thể ngẫu nhiên gặp vài đồng nghiệp cũ.
Anh thản nhiên đón nhận những cái nhìn kinh ngạc, thắc mắc hoặc khinh bỉ của họ. Đã không kiểm soát được suy nghĩ của người ta thì cũng không nên mơ hão rằng mình thay đổi được họ.
Kiên trì bước tiếp trên con đường đã vạch ra mới là mục tiêu duy nhất.
“Anh không sợ cậu ta trông thấy à?” Đứng trước tòa cao ốc nguy nga, Ôn Dật Hàn vén mấy cọng tóc bị gió làm rối ra sau tai cho anh, cười bảo: “Không hiểu cậu ta sẽ nghĩ gì nếu biết anh sang làm cho Ôn thị…”
“Chúng tôi chẳng còn quan hệ gì với nhau rồi…” Lâm Lạc Ninh thờ ơ đáp, “Chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Thế ư? Thế là tốt nhất…” Ngón tay gã mân mê cổ anh, ve vuốt nơi có mạch đập. “Một ngày nào đó, tôi sẽ đặt môi hôn lên chỗ này…”
Lâm Lạc Ninh im lặng đứng yên nhưng không hề né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất