Chương 12: Khác Trước
Lưu Ngọc Luy cắn chặt không bỏ, bắt Jo Seo Yun xin lỗi mình mới chịu cho qua.
Jo Seo Yun thà vứt lại cặp sách cũng không muốn xin lỗi cậu, buông miệng nói lời hung dữ mới chạy tít đi.
"Mày đợi đó Lưu Ngọc Lu!"
Một đám người đang nhìn chằm chằm, Jo Seo Yun da mặt có dày cũng không dám đánh lại Lưu Ngọc Luy. Cậu ta không phải người xấu, chỉ là hơi chậm tiêu, hơi mỏ hỗn, hơi bạo lực, hơi ghét Lưu Ngọc Luy, hơi hiếu thắng, hơi dễ nổi nóng thôi.
Cậu còn tức anh ách, nhưng chạy theo ba bước thì đau sốc hông, không thể không ngừng lại, ôm bụng.
"Mấy chú đuổi theo cậu ta đi ạ!"
Choi Kwan chỉ nói một câu "Bọn tôi là vệ sĩ của cậu", sau đó thanh toán tiền, vác cậu đặt vào ghế, lái xe về nhà.
"..."
...
Sau ngày hôm đó, Lưu Ngọc Luy không còn nhận được thư thách đấu của Jo Seo Yun nữa. Cậu có nghe quản gia nói sáng nay cậu ta đến lấy lại cặp sách rồi nhanh chóng rời đi làm ông ấy rất khó hiểu. Bình thường cậu ta sẽ khiêu chiến cậu, rồi hai người dắt nhau đến phòng huấn luyện làm một hiệp, hôm nay lại kì lạ.
Lưu Ngọc Luy còn ôm một bụng lửa, lập tức gọi Choi Kwan đi dán giấy thông báo trước cổng nhà, "Jo Seo Yun và chó dại không được vào!", cậu mới xẹp giận xuống.
Quản gia Triệu đến thông báo tin tốt lành: "Có mấy món mỹ phẩm hôm nay vừa giao đến, cậu mở ra kiểm tra xem đúng loại chưa. Nếu không đúng thì trả hàng về, đặt cái khác."
Danh sách mỹ phẩm dài hơn một trăm chữ của Lưu Ngọc Luy có vài món không bán trong cửa hàng hoặc là hàng ngoại nhập cho nên cần phải giao riêng. Phải công nhận là đồ trang điểm của cậu chủ nhỏ còn nhiều hơn cả bà chủ quá cố.
Ban định cậu định dùng Gel để lột mụn nhưng lại cảm thấy không ổn, sẽ gây hại cho khuôn mặt. Da mặt Lưu Ngọc Luy là thuộc dạng dầu, trơn bóng, không mịn màng, không ăn trang điểm, mụn ẩn có nhiều. Điều trị bằng chất hóa học có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu. Biện pháp làm đẹp thì có rất nhiều, nhưng phải tìm cái phù hợp với làn da nhất mới được.
Lưu Ngọc Luy hí hửng đi mở đóng gói, ném chuyện của Jo Seo Yun lên chín tầng mây. Một tháng tham gia cuộc thi chỉ còn hai tuần mấy ngày nữa, cậu phải tranh thủ làm đẹp da.
Đừng nhìn còn hơn nửa tháng mà cảm thấy rất dài, dưỡng da là cả một quá trình chinh chiến lâu dài đấy. Dùng mỹ phẩm cần có thời gian để xem hiệu quả, không vội vã hấp tấp mà cái gì cũng thoa hết lên mặt, cần có sự kiên nhẫn.
Lưu Ngọc Luy không những phải bắt đầu chăm sóc làn da kể từ bây giờ, còn phải kết hợp ăn uống dinh dưỡng để giữ dáng, ngủ sớm dậy sớm, tập các bài tập yoga. Cơ thể nguyên chủ rất khỏe, khỏe hơn nhiều so với cậu ở kiếp trước. Đúng là thiếu gia băng đảng có khác, cậu xoạc chân cũng đơn giản như ăn kẹo, nhảy một điệu hồ thiên nga còn có thể nhảy thêm disco.
______
Mười mấy ngày sau.
Lưu Ngọc Luy đẹp ra.
Đẹp từ trong ra ngoài.
Người hầu trong nhà, đầu bếp, người làm vườn, quản gia Triệu và đám vệ sĩ lấy Choi Kwan cầm đầu, cảm thấy không thể tin được.
Cậu chủ thuở nào còn cởi truồng tắm bùn, nhặt đồ ở dưới đất lên ăn như đúng rồi, đánh nhau như ba bữa cơm, thức khuya viết thư tình sến súa cho Lương Hàn Văn, quần rách vẫn kiên quyết mặc, một tuần tắm hai lần, rảnh thì gội đầu, còn không rảnh thì xịt keo cứng ngắc, đi tướng hai hàng,...
Ấy vậy mà, thay đổi rồi!
Đúng là khó tin.
Lưu Ngọc Luy hiện tại rất được lòng mọi người trong căn nhà lớn này, không phải vì vẻ ngoài có sự bứt phá, mà phần nhiều là về tính cách của bé điệu.
Thấy ai cũng chào hỏi, những ai nhớ tên cậu đều hỏi han vài câu, không cáu gắt không nóng nảy, không trẻ con đòi hỏi đủ thứ làm khó mọi người, cử chỉ nhã nhặn. Cậu rất an tĩnh và điềm đạm, đi nhẹ nhàng, nói khẽ khàng, cười duyên dáng, nhìn vào còn tưởng là trai nhà tri thức, uyên bác, lễ độ hiền hòa chứ không phải là giang hồ.
Khác gì mà khác dữ, cứ như trở thành một người khác.
Không biết Lương Hàn Văn và hai người kia có hối hận hay không, nhưng bọn họ lại thấy cậu chủ càng ngày càng tốt.
Lưu Ngọc Luy dạo này có thói quen tập chạy buổi sáng cùng với mấy anh cao to lực lưỡng trong nhà, cho nên thân càng thêm thân. Ngoài Choi Kwan, cậu còn thân thuộc với cấp dưới của anh ta là Cha Hoon, John và Ishida. Bọn họ đều chung một kiểu concept là vest đen kính đen đen thùi lùi.
Tập thể dục xong, cậu thay một bộ thoải mái, vì đang triệt lông chân trị tận gốc chúng nó, cho nên cậu mặc quần đùi, đi dép kẹp. Mặc nhiều cũng thành quen, cậu còn rất thích.
Khi đi ngang qua sân vườn, thấy John và Ishida đứng trong sân loay hoay cùng một cái thùng máy to, cậu khó hiểu, chạy qua hỏi thăm: "Sao vậy ạ?" Một thùng loa lớn?
Ishida gọi một tiếng "Cậu chủ", sau đó mới nói: "Mấy anh em đang tính tập võ cổ truyền, định thêm tí nhạc cho sinh động ấy ạ. Có điều bọn tôi không biết dùng..." Bình thường có liên hoan thì kéo nhau vào Karaoke, bọn họ chưa từng thử dùng thứ này.
"Con biết, để con!"
Lưu Ngọc Luy móc ra điện thoại, kết nối với loa, bắt đầu vào thế nhảy. Cậu hưng phấn tạo dáng, búng tay, nháy mắt: "Bật Tình Yêu Lên nha!"
John, Ishida: "???"
Jo Seo Yun thà vứt lại cặp sách cũng không muốn xin lỗi cậu, buông miệng nói lời hung dữ mới chạy tít đi.
"Mày đợi đó Lưu Ngọc Lu!"
Một đám người đang nhìn chằm chằm, Jo Seo Yun da mặt có dày cũng không dám đánh lại Lưu Ngọc Luy. Cậu ta không phải người xấu, chỉ là hơi chậm tiêu, hơi mỏ hỗn, hơi bạo lực, hơi ghét Lưu Ngọc Luy, hơi hiếu thắng, hơi dễ nổi nóng thôi.
Cậu còn tức anh ách, nhưng chạy theo ba bước thì đau sốc hông, không thể không ngừng lại, ôm bụng.
"Mấy chú đuổi theo cậu ta đi ạ!"
Choi Kwan chỉ nói một câu "Bọn tôi là vệ sĩ của cậu", sau đó thanh toán tiền, vác cậu đặt vào ghế, lái xe về nhà.
"..."
...
Sau ngày hôm đó, Lưu Ngọc Luy không còn nhận được thư thách đấu của Jo Seo Yun nữa. Cậu có nghe quản gia nói sáng nay cậu ta đến lấy lại cặp sách rồi nhanh chóng rời đi làm ông ấy rất khó hiểu. Bình thường cậu ta sẽ khiêu chiến cậu, rồi hai người dắt nhau đến phòng huấn luyện làm một hiệp, hôm nay lại kì lạ.
Lưu Ngọc Luy còn ôm một bụng lửa, lập tức gọi Choi Kwan đi dán giấy thông báo trước cổng nhà, "Jo Seo Yun và chó dại không được vào!", cậu mới xẹp giận xuống.
Quản gia Triệu đến thông báo tin tốt lành: "Có mấy món mỹ phẩm hôm nay vừa giao đến, cậu mở ra kiểm tra xem đúng loại chưa. Nếu không đúng thì trả hàng về, đặt cái khác."
Danh sách mỹ phẩm dài hơn một trăm chữ của Lưu Ngọc Luy có vài món không bán trong cửa hàng hoặc là hàng ngoại nhập cho nên cần phải giao riêng. Phải công nhận là đồ trang điểm của cậu chủ nhỏ còn nhiều hơn cả bà chủ quá cố.
Ban định cậu định dùng Gel để lột mụn nhưng lại cảm thấy không ổn, sẽ gây hại cho khuôn mặt. Da mặt Lưu Ngọc Luy là thuộc dạng dầu, trơn bóng, không mịn màng, không ăn trang điểm, mụn ẩn có nhiều. Điều trị bằng chất hóa học có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu. Biện pháp làm đẹp thì có rất nhiều, nhưng phải tìm cái phù hợp với làn da nhất mới được.
Lưu Ngọc Luy hí hửng đi mở đóng gói, ném chuyện của Jo Seo Yun lên chín tầng mây. Một tháng tham gia cuộc thi chỉ còn hai tuần mấy ngày nữa, cậu phải tranh thủ làm đẹp da.
Đừng nhìn còn hơn nửa tháng mà cảm thấy rất dài, dưỡng da là cả một quá trình chinh chiến lâu dài đấy. Dùng mỹ phẩm cần có thời gian để xem hiệu quả, không vội vã hấp tấp mà cái gì cũng thoa hết lên mặt, cần có sự kiên nhẫn.
Lưu Ngọc Luy không những phải bắt đầu chăm sóc làn da kể từ bây giờ, còn phải kết hợp ăn uống dinh dưỡng để giữ dáng, ngủ sớm dậy sớm, tập các bài tập yoga. Cơ thể nguyên chủ rất khỏe, khỏe hơn nhiều so với cậu ở kiếp trước. Đúng là thiếu gia băng đảng có khác, cậu xoạc chân cũng đơn giản như ăn kẹo, nhảy một điệu hồ thiên nga còn có thể nhảy thêm disco.
______
Mười mấy ngày sau.
Lưu Ngọc Luy đẹp ra.
Đẹp từ trong ra ngoài.
Người hầu trong nhà, đầu bếp, người làm vườn, quản gia Triệu và đám vệ sĩ lấy Choi Kwan cầm đầu, cảm thấy không thể tin được.
Cậu chủ thuở nào còn cởi truồng tắm bùn, nhặt đồ ở dưới đất lên ăn như đúng rồi, đánh nhau như ba bữa cơm, thức khuya viết thư tình sến súa cho Lương Hàn Văn, quần rách vẫn kiên quyết mặc, một tuần tắm hai lần, rảnh thì gội đầu, còn không rảnh thì xịt keo cứng ngắc, đi tướng hai hàng,...
Ấy vậy mà, thay đổi rồi!
Đúng là khó tin.
Lưu Ngọc Luy hiện tại rất được lòng mọi người trong căn nhà lớn này, không phải vì vẻ ngoài có sự bứt phá, mà phần nhiều là về tính cách của bé điệu.
Thấy ai cũng chào hỏi, những ai nhớ tên cậu đều hỏi han vài câu, không cáu gắt không nóng nảy, không trẻ con đòi hỏi đủ thứ làm khó mọi người, cử chỉ nhã nhặn. Cậu rất an tĩnh và điềm đạm, đi nhẹ nhàng, nói khẽ khàng, cười duyên dáng, nhìn vào còn tưởng là trai nhà tri thức, uyên bác, lễ độ hiền hòa chứ không phải là giang hồ.
Khác gì mà khác dữ, cứ như trở thành một người khác.
Không biết Lương Hàn Văn và hai người kia có hối hận hay không, nhưng bọn họ lại thấy cậu chủ càng ngày càng tốt.
Lưu Ngọc Luy dạo này có thói quen tập chạy buổi sáng cùng với mấy anh cao to lực lưỡng trong nhà, cho nên thân càng thêm thân. Ngoài Choi Kwan, cậu còn thân thuộc với cấp dưới của anh ta là Cha Hoon, John và Ishida. Bọn họ đều chung một kiểu concept là vest đen kính đen đen thùi lùi.
Tập thể dục xong, cậu thay một bộ thoải mái, vì đang triệt lông chân trị tận gốc chúng nó, cho nên cậu mặc quần đùi, đi dép kẹp. Mặc nhiều cũng thành quen, cậu còn rất thích.
Khi đi ngang qua sân vườn, thấy John và Ishida đứng trong sân loay hoay cùng một cái thùng máy to, cậu khó hiểu, chạy qua hỏi thăm: "Sao vậy ạ?" Một thùng loa lớn?
Ishida gọi một tiếng "Cậu chủ", sau đó mới nói: "Mấy anh em đang tính tập võ cổ truyền, định thêm tí nhạc cho sinh động ấy ạ. Có điều bọn tôi không biết dùng..." Bình thường có liên hoan thì kéo nhau vào Karaoke, bọn họ chưa từng thử dùng thứ này.
"Con biết, để con!"
Lưu Ngọc Luy móc ra điện thoại, kết nối với loa, bắt đầu vào thế nhảy. Cậu hưng phấn tạo dáng, búng tay, nháy mắt: "Bật Tình Yêu Lên nha!"
John, Ishida: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất