Chương 19: Chương 182
Lời mắng chửi quá mức nặng nề của mẹ Cẩm khiến ai đấy vừa sững sờ vừa thấy nực cười. Trong lời này, ý bà ta như thể Cẩm Tiêu làm việc tày trời giết hại người trong nhà không bằng. Dẫu sao Cẩm Tiêu cũng là con trai bà ta, mắng chửi thậm tệ kiểu này cứ như Cẩm Tiêu là đứa con bà ta nhặt được chứ không phải ruột thịt gì.
Thôn dân vội vàng khuyên can, có người vì nể tình Cẩm Tiêu là thầy giáo tốt thì đi lên mắng mẹ Cẩm không biết tốt xấu, kéo bà ta lại.
Giản Húc giật giật mi mắt, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn nắm chặt tay thành quyền, kiềm chế đến mức tay nổi gân xanh.
"Cút ra!"
Vẫn là không kiềm được đạp ngã mẹ Cẩm đang nổi khùng.
Giản Húc ôm Cẩm Tiêu vào lòng, đôi mắt tràn đầy lệ khí nhìn Cẩm Kiều cười lạnh, "Khi trước mắt tôi mù mới thấy cô hiền huệ. Cẩm Kiều, nếu cô đã dám chối, đổ oan cho tôi như thế, vậy đừng trách tôi không nương tay với đàn bà con gái. Sự việc này, tôi sẽ làm rõ để xem xem cô còn có gì dám nói không."
Hắn vứt một câu dài, rồi lạnh lùng kéo Cẩm Tiêu rời khỏi nơi thị phi này.
Thôn dân nhốn nháo bàn tán, câu vừa rồi của Giản Húc là có ý gì? Hắn dám nói như vậy, có phải là thật sự bị oan hay không?
Một người phụ nữ hơi chần chừ nói, "Tôi nghĩ Giản Húc bị oan thật. Chẳng lẽ mọi người không biết tính Cẩm Kiều à? Trước khi gặp Giản Húc, cô ta lăng nhăng vậy mà."
Vài người đột nhiên tỉnh ngộ, "Đúng đúng, đến cả lúc cô ta làm bạn gái của Giản Húc vẫn không bỏ được tính đó, cứ mập mờ qua lại với đàn ông trẻ trong thôn."
"Trời, còn nhớ khi đó có rất nhiều đàn ông trai trẻ tặng quà cô ta vào ngày lễ, còn cô ta hả, miệng thì từ chối nhưng vẫn nhận hết. Đúng là không biết xấu hổ."
"Đúng đó."
"Nhiều đàn ông mập mờ với cô ta như vậy, không biết đứa con trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai đây?"
Cẩm Kiều, mẹ Cẩm lo sợ luống cuống, nghe những lời nói đó liền thấy không ổn. Cẩm Kiều hoảng hốt kêu khóc, "Chuyện đã qua rồi mọi người còn nhắc đến có ích gì? Bấy lâu nay tôi đều ở bên Giản Húc chẳng lẽ mọi người lại coi như không biết ư? Mọi người nghi ngờ tôi lăng nhăng thì được, nhưng đứa con này thực sự là của Giản Húc mà." Cô ta khóc nức nở, "Cứ nghĩ anh ấy yêu thật lòng, không ngờ, không ngờ đến đứa con anh ấy cũng chối bỏ."
Cô ta nhìn trời cao, tàn nhẫn trong đôi mắt bị che bởi nước mắt (giả dối).
" Ông trời ơi... Người sao nhẫn tâm với con thế? Con đã làm gì sai mà người khiến ai ai cũng ghét con?"
Cẩm Kiều khóc đến tê tâm liệt phế, mẹ Cẩm lúng túng một chút rồi rất nhanh phản ứng, ôm lấy con gái bà ta, vừa dỗ dành vừa oán trách:"Con của tôi đúng là số khổ, khó khăn lắm mới trao hết trái tim cho người ta, vậy mà lại bị đối phương... '' bà ta không nói hết thành câu, như chết lặng lại như có vô vàn trách móc không thể nói ra.
Hai mẹ con họ Cẩm ôm nhau mà khóc, khóc đến đau đớn tuyệt vọng, bộ dạng yếu ớt run rẩy như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Tình hình lại bị xoay chuyển, thôn dân quay sang an ủi hai mẹ con bọn họ.
Thầm nghĩ, có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi chăng? Giản Húc mới là kẻ nói dối đi?
...........
Giản Húc đóng cổng cửa nhà lại, kéo Cẩm Tiêu vào trong nhà.
Nhìn gương mặt đỏ hồng vì bị cào cấu và 5 dấu bạt tai nổi bật đó, lòng Giản Húc lạnh căm căm.
Hắn chỉnh lại mái tóc lộn xộn của Cẩm Tiêu, khàn giọng hỏi:"Rất đau phải không?"
Cẩm Tiêu ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, lắc đầu rồi gật đầu.
"Xin lỗi đã kéo em vào chuyện thị phi này." Giản Húc ôm Cẩm Tiêu, tiếng nói trầm trầm hơi nặng.
Cẩm Tiêu chỉ lẳng lặng lắc đầu, mệt mỏi chôn đầu vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.
Hai người yên lặng ôm nhau một hồi lâu, Cẩm Tiêu rầu rĩ cất tiếng hỏi Giản Húc, "Làm sao anh phát hiện ra?"
Câu nói không đầu không đuôi.
Giản Húc lại hiểu, hắn thở dài, "Lúc đó anh cũng không say thật. Những câu em nói anh đều nghe hiểu."
Cẩm Tiêu ngẩng phắt đầu lên, trợn tròn đôi mắt, vừa xấu hổ vừa không thể tin nhìn hắn:"Vậy, vậy..." Cậu nhíu mày một cái bình tĩnh hỏi:"Vậy... sau chuyện đó nên anh tránh em?"
"Tổ tông à, anh phải bình tĩnh lại chứ." Giản Húc bất đắc dĩ, "Anh rất muốn chạy đến chất vấn em đó em biết không hả?"
Cẩm Tiêu mím mím môi, ủ rũ:"Lúc đó anh giận lắm sao?"
"Giận." Giản Húc nói một câu khẳng định. Khi đó hắn rất giận cùng không thể tin nổi, nhưng lúc đó trong người mang chút hơi say và mệt mỏi, sức lực muốn chất vấn mắng mỏ gì đó đều không có nên hắn nghĩ đành để lần sau tính sổ với Cẩm Tiêu, nhưng đến cuối cùng vẫn là từ bỏ. Hắn chọn cách tránh né xa lánh Cẩm Tiêu và từ từ suy ngẫm lại chuyện của cả hai.
Thôn dân vội vàng khuyên can, có người vì nể tình Cẩm Tiêu là thầy giáo tốt thì đi lên mắng mẹ Cẩm không biết tốt xấu, kéo bà ta lại.
Giản Húc giật giật mi mắt, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn nắm chặt tay thành quyền, kiềm chế đến mức tay nổi gân xanh.
"Cút ra!"
Vẫn là không kiềm được đạp ngã mẹ Cẩm đang nổi khùng.
Giản Húc ôm Cẩm Tiêu vào lòng, đôi mắt tràn đầy lệ khí nhìn Cẩm Kiều cười lạnh, "Khi trước mắt tôi mù mới thấy cô hiền huệ. Cẩm Kiều, nếu cô đã dám chối, đổ oan cho tôi như thế, vậy đừng trách tôi không nương tay với đàn bà con gái. Sự việc này, tôi sẽ làm rõ để xem xem cô còn có gì dám nói không."
Hắn vứt một câu dài, rồi lạnh lùng kéo Cẩm Tiêu rời khỏi nơi thị phi này.
Thôn dân nhốn nháo bàn tán, câu vừa rồi của Giản Húc là có ý gì? Hắn dám nói như vậy, có phải là thật sự bị oan hay không?
Một người phụ nữ hơi chần chừ nói, "Tôi nghĩ Giản Húc bị oan thật. Chẳng lẽ mọi người không biết tính Cẩm Kiều à? Trước khi gặp Giản Húc, cô ta lăng nhăng vậy mà."
Vài người đột nhiên tỉnh ngộ, "Đúng đúng, đến cả lúc cô ta làm bạn gái của Giản Húc vẫn không bỏ được tính đó, cứ mập mờ qua lại với đàn ông trẻ trong thôn."
"Trời, còn nhớ khi đó có rất nhiều đàn ông trai trẻ tặng quà cô ta vào ngày lễ, còn cô ta hả, miệng thì từ chối nhưng vẫn nhận hết. Đúng là không biết xấu hổ."
"Đúng đó."
"Nhiều đàn ông mập mờ với cô ta như vậy, không biết đứa con trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai đây?"
Cẩm Kiều, mẹ Cẩm lo sợ luống cuống, nghe những lời nói đó liền thấy không ổn. Cẩm Kiều hoảng hốt kêu khóc, "Chuyện đã qua rồi mọi người còn nhắc đến có ích gì? Bấy lâu nay tôi đều ở bên Giản Húc chẳng lẽ mọi người lại coi như không biết ư? Mọi người nghi ngờ tôi lăng nhăng thì được, nhưng đứa con này thực sự là của Giản Húc mà." Cô ta khóc nức nở, "Cứ nghĩ anh ấy yêu thật lòng, không ngờ, không ngờ đến đứa con anh ấy cũng chối bỏ."
Cô ta nhìn trời cao, tàn nhẫn trong đôi mắt bị che bởi nước mắt (giả dối).
" Ông trời ơi... Người sao nhẫn tâm với con thế? Con đã làm gì sai mà người khiến ai ai cũng ghét con?"
Cẩm Kiều khóc đến tê tâm liệt phế, mẹ Cẩm lúng túng một chút rồi rất nhanh phản ứng, ôm lấy con gái bà ta, vừa dỗ dành vừa oán trách:"Con của tôi đúng là số khổ, khó khăn lắm mới trao hết trái tim cho người ta, vậy mà lại bị đối phương... '' bà ta không nói hết thành câu, như chết lặng lại như có vô vàn trách móc không thể nói ra.
Hai mẹ con họ Cẩm ôm nhau mà khóc, khóc đến đau đớn tuyệt vọng, bộ dạng yếu ớt run rẩy như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Tình hình lại bị xoay chuyển, thôn dân quay sang an ủi hai mẹ con bọn họ.
Thầm nghĩ, có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi chăng? Giản Húc mới là kẻ nói dối đi?
...........
Giản Húc đóng cổng cửa nhà lại, kéo Cẩm Tiêu vào trong nhà.
Nhìn gương mặt đỏ hồng vì bị cào cấu và 5 dấu bạt tai nổi bật đó, lòng Giản Húc lạnh căm căm.
Hắn chỉnh lại mái tóc lộn xộn của Cẩm Tiêu, khàn giọng hỏi:"Rất đau phải không?"
Cẩm Tiêu ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, lắc đầu rồi gật đầu.
"Xin lỗi đã kéo em vào chuyện thị phi này." Giản Húc ôm Cẩm Tiêu, tiếng nói trầm trầm hơi nặng.
Cẩm Tiêu chỉ lẳng lặng lắc đầu, mệt mỏi chôn đầu vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.
Hai người yên lặng ôm nhau một hồi lâu, Cẩm Tiêu rầu rĩ cất tiếng hỏi Giản Húc, "Làm sao anh phát hiện ra?"
Câu nói không đầu không đuôi.
Giản Húc lại hiểu, hắn thở dài, "Lúc đó anh cũng không say thật. Những câu em nói anh đều nghe hiểu."
Cẩm Tiêu ngẩng phắt đầu lên, trợn tròn đôi mắt, vừa xấu hổ vừa không thể tin nhìn hắn:"Vậy, vậy..." Cậu nhíu mày một cái bình tĩnh hỏi:"Vậy... sau chuyện đó nên anh tránh em?"
"Tổ tông à, anh phải bình tĩnh lại chứ." Giản Húc bất đắc dĩ, "Anh rất muốn chạy đến chất vấn em đó em biết không hả?"
Cẩm Tiêu mím mím môi, ủ rũ:"Lúc đó anh giận lắm sao?"
"Giận." Giản Húc nói một câu khẳng định. Khi đó hắn rất giận cùng không thể tin nổi, nhưng lúc đó trong người mang chút hơi say và mệt mỏi, sức lực muốn chất vấn mắng mỏ gì đó đều không có nên hắn nghĩ đành để lần sau tính sổ với Cẩm Tiêu, nhưng đến cuối cùng vẫn là từ bỏ. Hắn chọn cách tránh né xa lánh Cẩm Tiêu và từ từ suy ngẫm lại chuyện của cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất