Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 82

Trước Sau
"Sao còn chưa tỉnh?"

Hạ Trăn thì thào, nhưng không ai có thể trả lời anh, toàn bộ căn phòng ngoại trừ hắn, chỉ có Cố Tử Chương nằm trên giường.

Anh cúi đầu nhìn người đang mê man, thần sắc nhìn không ra cảm xúc gì, trong lòng tính toán ngày tháng, cách lúc anh tỉnh lại đã qua sáu ngày.

Cố Tử Chương không tỉnh lại, anh không có lý do gì để tiếp tục thuyết phục bản thân rằng tất cả những điều này không phải là lỗi của anh.

Hồi lâu, người trên giường không có động tĩnh, người trên ghế cũng không có động tĩnh, cuối cùng Hạ Trăn đứng lên, thay Cố Tử Chương kéo chăn, xoay người muốn rời đi.

Khi vừa mới chuẩn bị quay đi, anh cứng đờ, sững sờ quay đầu lại, nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, cứng rắn mạnh mẽ, một chút không giống như người yếu đuối ngủ một thời gian dài nên có được sức lực.

Lập tức Hạ Trăn cầm tay Cố Tử Chương, một lần nữa ngồi trở lại ghế bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Chương, trong mắt toát ra chờ mong ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Cố Tử Chương nghiêng đầu liền nhìn thấy Hạ Trăn như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Hạ Trăn. ”

"Hạ Trăn."

"Tôi ở đây."

"Hạ Trăn. " Cố Tử Chương chống người lên, tay kia còn trống nâng khuôn mặt Hạ Trăn lên, trán chạm trán Hạ Trăn, nói: "Tôi rất cao hứng. ”

Đôi mắt Hạ Trăn rũ xuống, bàn tay bao trùm tay Cố Tử Chương, nói: "Tôi cũng rất cao hứng. ”

Ngữ khí lại có chút nghẹn ngào, thậm chí vừa mở miệng liền nhịn không được bộc phát ra tâm tình mấy ngày nay vẫn chất đống trong cơ thể hắn, một giọt nước mắt từ trong mắt chảy ra, rơi vào lòng bàn tay Cố Tử Chương.

Cố Tử Chương trong lòng có chút bối rối, trong đầu suy nghĩ xoay quanh mấy vòng cũng không tìm được đáp án cuối cùng, trong lúc bối rối, hắn tiến lên, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt nơi đó, nói: "Tôi ở đây. ”

Hạ Trăn tựa hồ bị một câu an ủi đơn giản như vậy, nước mắt nghẹn ngào trong lòng dần dần hóa giải, chỉ còn lại một tiếng nhẹ nhàng "Ừ".

"Nhưng lúc này cửa phòng bị người bạo lực đẩy ra, "Ta nói Hạ tiểu thiếu gia ngươi cũng đừng lo lắng quá nhiều, lão đại chính là an an ổn ổn ngủ một giấc, qua tháng liền tỉnh, ngươi không cần mỗi ngày tới xem, đợi lâu như vậy cũng không thấy lão đại tỉnh.."

Từ sau lần đối thoại tinh hạm lần trước, đám người bọn họ liền nhiệt tình gọi Hạ Trăn là Hạ tiểu thiếu gia hoặc Hạ tiểu công tử, đương nhiên trên thực tế so với Hạ tiểu công tử mà Chương Húc nhắc tới trước, đại đa số mọi người càng thích gọi Hạ tiểu thiếu gia hơn.

Mấy ngày nay Hạ Trăn cũng nghe quen rồi, nhưng Cố Tử Chương lần đầu tiên nghe, còn ở thời điểm này, lập tức hướng alpha đẩy cửa ném vào tầm mắt.

Alpha đẩy cửa giật mình, sau đó giơ tay lên: "Yo, sếp, anh tỉnh rồi! ”

Cố Tử Chương nhìn chằm chằm hắn.

"Ha ha, các ngươi tiếp tục." Alpha nhướng mày cười, nhanh chóng kéo cửa phòng lên.

Cửa phòng vừa đóng, alpha nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói thật hắn đã lâu không gặp được lão đại đáng sợ như vậy, rõ ràng không có biểu tình gì, lại làm cho người ta cả người không thoải mái, một khắc cũng không dám dừng lại.

Đó là, hắn nhớ lại hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, lão đại cùng Hạ tiểu thiếu gia thân mật tựa vào nhau, có chút hương vị tình yêu AA, như vậy hiện tại hắn nên đi nói cho các vị tin tức trước, hay là nên chờ lão đại xong việc?



Sự lựa chọn là khó khăn!

Cố Tử Chương rất khó chịu, tựa vào vai Hạ Trăn nói: "Khi nào anh lại thân thiết với bọn họ như vậy. ”

Hạ Trăn nói rõ tình huống, lúc anh tỉnh lại cũng đã ở chỗ này.

Cố Tử Chương nghe xong càng thêm khó chịu, hai tay ôm Lấy Hạ Trăn lại, nói: "Trên người của anh đều là hương vị của đám người này. ”

Đám người này ai nấy đều không thu liễm chất dẫn dụ của mình.

Hạ Trăn nghe không ra, ngược lại Cố Tử Chương nhắc nhở anh: "Lại nói tiếp, kỳ nhạy cảm của cậu đã qua. ”

Thân thể Cố Tử Chương nhất thời cứng đờ, lúc tỉnh lại hắn liền biết kỳ nhạy cảm của mình đã qua, hắn đối với tất cả những chuyện mình làm ra trong thời kỳ nhạy cảm vẫn có ký ức, lập tức cũng bất quá là thừa dịp mình kỳ nhạy cảm mới dám trắng trợn tiến lên ôm ấp.

Hạ Trăn không nói, hắn cũng coi như là thời kỳ nhạy cảm chưa chấm dứt, nhưng Hạ Trăn nói.

Hắn cọ xát dịch thân thể về phía sau, còn chưa dời ra ngoài hai cm, Hạ Trăn lại kéo hắn trở về.

"Cậu muốn đổi ý sao?"

Thanh âm rầu rĩ của Hạ Trăn truyền vào lỗ tai hắn, k1ch thích cả người hắn run lên, vội vàng nói: "Không đổi ý. ”

Hắn mới không đổi ý!

Cố Tử Chương kéo Hạ Trăn lên giường, hai người ngồi cùng một chỗ, hắn ra hiệu chạm vào cổ Hạ Trăn một chút, nói: "Tôi có thể xem một chút được không? Tôi hơi lo lắng khi không thực sự nhìn thấy nó.”

Hạ Trăn ừ một tiếng, xé miếng dán cách ly sau gáy, lộ ra tuyến, nói: "Tôi không sao, dựa theo lời bác sĩ nói, cậu đến tương đối nhanh, bọn họ không có thời gian tiếp tục làm nhiều hơn..."

Cố Tử Chương nghe được lời Hạ Trăn nói, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy chỗ đó, phía trên tuyến để lại một vết thương, hắn đối mặt với tuyến thể từ thân thể đến linh hồn hấp dẫn này cũng chỉ dám nhẹ nhàng chạm một cái, mà đám người kia lại dám dễ dàng đùa bỡn.

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn, càng có thêm một loại cảm xúc tên là bất lực dâng lên trong lòng hắn, làm cho hắn chỉ có thể nắm chặt Hạ Trăn: "Tôi đến trễ. ”

"Cậu không đến trễ." Hạ Trăn lắc đầu.

Dù Hạ Trăn nói như vậy, Cố Tử Chương lại có chút oán giận mình, tâm tình sa sút: "Thực xin lỗi. ”

" Không phải lỗi của cậu!"

Đôi tay của Hạ Trăn không khỏi dùng sức, nắm chặt quần áo Cố Tử Chương, hồi lâu mới nói: "Là lỗi của tôi, nếu lúc ấy tôi không kiên trì tách ra với cậu, sẽ không dễ dàng bước vào cạm bẫy của đối phương. ”

Anh càng nói càng xúc động: "Lúc ấy cậu đã nhắc nhở tôi có nguy hiểm, nhưng tôi lại một mực cố chấp, không biết tự lượng sức muốn đánh bại cậu, lại ngay cả một người cũng đánh không lại, vô ích đem chính mình đưa vào trận doanh của đối phương, liên lụy một mình cậu đối mặt với tất cả nguy hiểm. Nếu cậu thực sự đã xảy ra điều gì đó, tôi thực sự không biết phải làm gì? ”

Nói xong, Hạ Trăn nhắm mắt lại, đầu tựa vào lồng nguc Cố Tử Chương, cả người run rẩy: "Cho tới nay, tôi tạo thành cho cậu quá nhiều phiền toái. ”

Cố Tử Chương mới mặc kệ, ôm lấy Hạ Trăn, hợp lý nói: "Nói xong chưa? Hơn nữa tôi chính là đối thủ một mất một còn của anh, anh không tạo phiền toái cho tôi thì ai tạo phiền toái cho tôi. ”

Hạ Trăn: "Không phải như vậy. ”



Cố Tử Chương bĩu môi: "Vậy anh phải đổi ý sao? ”

Hạ Trăn sững sờ: "Tôi không có muốn đổi ý. ”

"Vậy không phải là được." Cố Tử Chương đích thân l3n đỉnh Hạ Trăn, "Không phải lỗi của anh, Hạ Trăn, chúng ta ai cũng không thể tưởng tượng được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, tôi nhận ra trong bóng tối đang chờ anh, lại còn để mặc cho anh rời đi, sai không phải của anh, đừng thương tâm.”

"Vì vậy, cậu lại đổ lỗi cho chính mình?" Hạ Trăn lập tức tìm được một ý tứ khác trong lời nói của Cố Tử Chương, đẩy Cố Tử Chương ra ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Tử Chương không muốn lừa gạt Hạ Trăn: "Nếu tôi nhanh hơn một chút, anh sẽ không bị thương. ”

Thật lâu sau, Hạ Trăn nhắm mắt lại dựa vào trán Cố Tử Chương: "Cậu thật sự là một tên ngốc. ”

Cố Tử Chương cọ cọ nói: "Không nói kẻ ngốc sao? ”

Hạ Trăn thỏa mãn hắn: "Đồ ngốc. ”

Cố Tử Chương hừ một tiếng: "Đừng chỉ nói tôi, rõ ràng anh cũng nghĩ như vậy. ”

Hạ Trăn đột nhiên trong nháy mắt không muốn thừa nhận mình vừa rồi, nhưng những cảm xúc này tích lũy quá lâu, mà Cố Tử Chương lại không nhúc nhích mà mê man, cho dù những người khác vẫn nói cho anh biết không có việc gì, anh cũng không buông xuống được.

Chỉ cần nghĩ đến những tình huống mà những người khác miêu tả với hắn, trái tim hắn tựa như bị túm lấy, thỉnh thoảng đau đớn.

Anh vỗ vỗ hai má Cố Tử Chương, vô cùng nghiêm túc nói: "Lần sau anh không thể như vậy. ”

"Ồ..." Cố Tử Chương trong miệng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ nếu có lần sau, hắn sẽ làm thịt bọn họ.

Hạ Trăn không nghi ngờ có hắn, vừa bảo Cố Tử Chương buông anh ra, vừa nói: "Tin tức cậu lúc tỉnh lại phỏng chừng đã truyền ra ngoài, mọi người cũng nên tới đây. ”

Cố Tử Chương không muốn buông hắn ra, nói thẳng: "Không cần, tôi thật vất vả mới đem mùi vị của đám người kia xua tan hết! ”

Ý tứ đơn giản là trên người Hạ Trăn tất cả đều là hương vị của hắn.

Thế cho nên vừa nghe lời này, Hạ Trăn nắm lấy hai gò má Cố Tử Chương, nhíu mày, liếc mắt nhìn Cố Tử Chương: "Thu hồi lại. ”

Cố Tử Chương bĩu môi, nói cũng không rõ ràng: "Thu không được, cũng không phải chất dẫn dụ, ừm chất dẫn dụ cũng không thu lại được. ”

Hạ Trăn mỉm cười: "Ha ha. ”

Nhưng nhìn vẻ mặt kiên trì của Cố Tử Chương, trong lòng anh bỗng nhiên mềm nhũn, kỳ thật như vậy cũng rất tốt.

Anh mang theo hương vị của người mình thích.

Ý thức được điểm này, Hạ Trăn không khỏi đỏ mặt.

- ---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau