Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 25
“Triền Tình Ti mà đã được sử dụng, thì không có thuốc nào chữa nổi.”
***
“Ngươi là người phương nào, mà dám tự tiện xông vào Núi Phù Linh?!”
Đám ma tu áo đen phát hiện người áo trắng im lìm trước mắt, nhưng chúng không biết y là ai, chỉ tưởng là một tu sĩ vào nhầm Núi Phù Linh.
Cái đầu của Hoang Tịch nhắm mắt bình thản, tựa như đang ngủ.
“Này, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện người khác, trả đầu hắn lại đây! Ngươi có biết hậu quả của việc xâm nhập vào Núi Phù Linh một mình là gì không?”
Lũ ma tu bên cạnh y đồng loạt nở nụ cười bỉ ổi, Thiên Lũng Cảnh vẫn giữ biểu cảm như thường. Y nhìn cái đầu kia, mắt cụp xuống, hàng mi chuyển động chập hơn bao giờ hết, thoạt trông như một con búp bê đã mất đi linh hồn… Nhưng y vừa mở miệng, là chất giọng lạnh lẽo tựa lưỡi đao phủ đầy băng giá, chết chóc và tàn nhẫn, như có thể cắt cổ kẻ khác bất cứ lúc nào đã vang lên.
“Ai giết nó?”
Tên tu ma cầm đầu cười nhạo nói: “Ai giết thì liên quan đếch gì đến ngươi. Làm sao, người Núi Phù Linh bọn ta giết ai mà còn phải xin lệnh của ngươi nữa à? Nhưng thôi, ông đây thấy ngươi cũng có nhan sắc, chi bằng hầu ông một đêm, biết đâu ông mát tính, lại vui lên nói cho ngươi biết thì sao ha ha ha ha ha!”
Thiên Lũng Cảnh trở tay phi kiếm, bổ cái đầu của gã ma tu đang ngoác mồm cười ra làm hai.
Tốc độ nhanh tới nỗi máu cũng phải đông cứng. Gã tu ma áo đen giây trước còn bỡn cợt Thiên Lũng Cảnh, giây sau đã ngã ầm xuống đất. Đám ma tu quây quanh xem tuồng lập tức hoảng sợ trợn trừng mắt.
Thiên Lũng Cảnh khẽ hếch cằm, ánh mắt lạnh lẽo: “Ta hỏi lại lần nữa, ai giết nó?”
Thanh kiếm Uyên Quang trong tay y tỏa ra ánh chớp!
Tất cả bè lũ ma tu nơi này đều lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ, chúng lũ lượt quỳ rạp ra đất: “Xin Tiên quân tha mạng! Tiên quân tha chúng con với ạ! Chúng con chỉ vận chuyển thi thể người này về theo lệnh đàng trên thôi, những chuyện khác chúng con chịu ạ!”
“Đàng trên nào?”
Đám ma tu quỳ dưới đất, cúi đầu liếc nhau, sau đấy có kẻ không chịu nổi áp lực, hoảng hốt nói: “Dạ, là ngài hộ pháp ạ. Ngài ấy nói trên người kẻ này có Nghiệp Liên kỳ lạ quý giá, dù là xác chết cũng không thể bỏ lỡ ạ!”
Thiên Lũng Cảnh híp đôi mắt lại, giọng điệu lại rét căm đến ngưỡng đóng băng: “Ban nãy chẳng phải chúng bay vừa thề thốt là không biết sao, giờ lại biết người nó có vật báu kỳ lạ à?!”
“Tiên quân, tiên quân… Bình thường hộ pháp giết người làm gì có lý do, muốn giết là giết thôi ạ! Người ta nói oan có đầu nợ có chủ. Ngài muốn trả thù, thì tự đi tìm ngài ấy đi. Tụi con chỉ là lũ chó hèn vẫy đuôi lấy lòng chủ, cố gắng sống sót kéo dài hơi tàn thôi!”
Thiên Lũng Cảnh cười khẩy: “Không cần lý do, muốn giết là giết à, hay đấy!”
Vừa dứt lời, bóng kiếm xa xôi chợt lao tới gần. Tất cả đám ma tu đang quỳ rạp thậm chí còn chưa thấy hình dạng thật của Uyên Quang mà đã ngã rào rào xuống đất theo tiếng động, chết dưới lưỡi kiếm.
Thiên Lũng Cảnh bỏ đầu Hoang Tịch về rương gỗ, cố chấp chỉnh cho nó thẳng thớm, đoạn nhìn gã, dịu dàng bảo: “Thầy đây đi báo thù cho con.
“Chờ ta ở đây, ta sẽ đưa con về nhà.”
Sau đấy, y một mình một kiếm xông lên Núi Phù Linh, hóa thân thành Atula tắm máu. Cảnh đánh nhau từng khiến Thẩm Tam Xuyên phải hô to “xuất sắc quá” rõ ràng chẳng thay đổi tẹo nào, nhưng hôm nay quan sát lại, anh chàng bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn đứ, khó chịu đến độ không thở nổi!
Thảo nào hồi đó y lại nói “Ta muốn giết thì giết, muốn diệt thì diệt, ngươi làm khó được ta chắc?”
Hiểu được ý nghĩa của lời ấy rồi, anh chàng chỉ cảm thấy đau lòng. Anh chàng có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đã hóa thành sát ý trong lòng Vu Nguyệt Thượng nhân. Tiêu diệt Núi Phù Linh, báo thù cho Hoang Tịch, là ý nghĩ duy nhất đang ám ảnh tâm trí y lúc này.
Anh chàng thậm chí còn hơi sợ hãi, nếu Hoang Tịch thật sự chết rồi, vậy, Lục Lâm Trạch thì sao? Anh chàng không tài nào tưởng tượng nổi, nếu Lục Lâm Trạch cũng bị chém đứt đầu…
Đau đớn quá! Ảo cảnh này thật sự quá đỗi đau đớn!
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu bình tĩnh lại đi, đừng để cảm xúc của Vu Nguyệt Thượng nhân nuốt chửng ý thức của mình 】
Nhưng hình như anh chàng không nghe thấy được, đầu óc trống rỗng…
Đến khi anh chàng định thần lại, thì Thiên Lũng Cảnh đã một mình một kiếm đứng ngạo nghễ trên núi xương máu xác chết, dưới chân y, thi thể đám tu ma đã chất thành đống! Thẩm Tam Xuyên há miệng thở phì phò. Ban nãy anh chàng nghĩ tới việc Lục Lâm Trạch gặp phải bất trắc, cũng nhất thời đắm chìm trong cuộc tàn sát bất tận đáng sợ ấy. Giờ khắc này, anh chàng như tỉnh khỏi cơn mê, người ướt đẫm mồ hôi!
【 Hệ thống: Ký chủ, ký chủ, cậu không sao chứ? Huhu, ban nãy cậu như phát điên ấy… Tui mới thấy cậu đáng sợ như thế lần đầu… 】
Thẩm Tam Xuyên lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy dây thần kinh vẫn còn giừn giựt trong đầu. Anh chàng đau đến độ hơi muốn ói, nhưng không thể ói nổi: Theo như cốt truyện, thì Hoang Tịch không thể chết được… Sư đệ, sư đệ thì sao?!
【 Hệ thống: Cậu đừng cuống, tui thấy hướng Vu Nguyệt Thượng nhân đang đi bây giờ là tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt á. Thầy nhất định sẽ có cách cứu được Hoang Tịch, Ma Tôn chắc chắn cũng không sao đâu 】
Thẩm Tam Xuyên: Lang Hoàn Ỷ Nguyệt? Đấy là đâu?
【 Hệ thống: Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, tông môn tu ma thần bí lánh đời nhất của ba châu Huyền Sát, đồng thời cũng là tông môn chứa đầy báu vật khó lường! Tất cả cấm chế bí thuật, tà thuật ma thuật không ai biết trong giới Tu chân, bất kể là của phái tu tiên hay tu ma, đều có thể được tìm thấy trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Đi khắp trời đất, chỉ tìm được ở mỗi Lang Hoàn Ỷ Nguyệt thôi! 】
Thẩm Tam Xuyên: Suýt thì quên mình đang trong truyện tiên hiệp, ban nãy đúng thật là…
【 Hệ thống: Trước đấy ai bảo chắc chắn mình sẽ không đau lòng ý nhở? 】
Thẩm Tam Xuyên: … Đây là cái khúc ngược mà đằng ấy nhắc tới à?
【 Hệ thống: Theo kinh nghiệm về Lục Giang của tui, rải nhanh vậy chưa hết máu chó được đâu 】
Thẩm Tam Xuyên: Vẫn chưa hết á?! Lôi đầu tác giả đi cúng trời chứng đạo đi!
【 Hệ thống: … 】
…
Sau khi Thiên Lũng Cảnh tiêu diệt Núi Phù Linh, y không mang xác Hoang Tịch về Ải Phong Nguyệt ngay, mà tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt kiều diễm thần bí nhất ba châu Huyền Sát.
Theo như lời hệ thống, Lang Hoàn Ỷ Nguyệt có rất nhiều cấm chế bí thuật không ai biết…
Thiên Lũng Cảnh mang xác Hoang Tịch tới đây, chẳng lẽ…
“Thiên Lũng Cảnh – Chưởng môn Ải Phong Nguyệt, cầu kiến Tông chủ Thiên Nguyệt lão lão của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt.”
Cảnh tượng xung quanh có vẻ chỉ là một trấn cổ bình thường, nhưng sau khi Thiên Lũng Cảnh cung kính nói hết câu kia, đám dân cư đang bận rộn trong trấn cổ đột nhiên nhất loạt nhìn về phía Thiên Lũng Cảnh. Sau đấy tiếng “Rắc rắc” vang rền, nhiều kẻ còn tháo bỏ lớp ngụy trang, để lộ nguyên trạng là con rối dạng người làm bằng gỗ.
Tiếp theo, một giọng nữ nhẹ nhàng thanh thoát vang vọng từ đằng xa, tựa mãi chân trời, lại như ngay sát mặt.
“Vu Nguyệt Thượng nhân đại giá quang lâm, quả là làm Lang Hoàn Ỷ Nguyệt nhà ta được nở mày nở mặt!”
Lời vừa dứt, đám rối gỗ lũ lượt đi kéo máy móc. Cả thị trấn nhỏ chợt xoay vòng rồi tách ra, trở thành thành trì có kết cấu phức tạp, ngập tràn máy móc xảo thuật!
Một toán người mặc giáp vàng đi ra, người đàn ông dẫn đầu vận áo vàng kim đi tới trước mặt Thiên Lũng Cảnh, ôm cánh tay hành lễ nói: “Thượng nhân, Thiên Nguyệt lão lão cho mời.”
“Xin phiền các hạ dẫn đường.”
“Mời ngài.”
Tuy thiết lập bối cảnh của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt khá thú vị, nhưng Thẩm Tam Xuyên lo cho an nguy của Hoang Tịch hơn, nên chẳng hề hứng thú với quang cảnh chung quanh tẹo nào.
Họ theo người đàn ông áo vàng vào hành cung của Thiên Nguyệt lão lão. Vốn tưởng gọi là lão lão thì người nọ chí ít cũng ở tuổi các bà, nào ngờ đối phương không già tẹo nào, mà là một người phụ nữ gợi cảm độ hơn 30. Bộ áo khoác lông vũ kim sa hoa lệ càng tôn lên dung nhan sang trọng cao quý của bà. Chỉ thấy bà chống trán, quan sát Thiên Lũng Cảnh đến đây một mình với vẻ mặt tò mò hứng thú.
“Từ trước đến nay, Vu Nguyệt Thượng nhân không có việc thì chẳng đến ghé nhà, lần này ngài tới tìm ta, là vì chuyện gì?”
“Giúp ta cứu một người.”
Dứt lời, Thiên Lũng Cảnh lấy cái rương gỗ lớn ra khỏi nội cảnh, đặt nó thật an toàn và vững chãi lên giữa điện.
Thiên Nguyệt lão lão nhìn cái rương gỗ, buồn cười nói: “Cứu một kẻ đã chết? Chẳng lẽ Vu Nguyệt Thượng nhân coi ta là Diêm Vương quản lý Địa phủ hay sao?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Bà nhìn kỹ lại xem người thằng bé có gì đi.”
Thiên Nguyệt lão lão nghe vậy thì khẽ nheo mắt lại. Sau khi thấy rõ thi thể trong rương gỗ, bà bỗng nhoẻn miệng cười duyên. Đầu tiên, bà đứng dậy nói với người đàn ông áo vàng kim trong điện: “Vô Cương, mang mọi người đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta, thì không ai được phép vào đây.”
“Thưa vâng.” Người đàn ông áo vàng kim là hộ pháp Doãn Vô Cương của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, từ khi sinh ra đã có gương mặt tái nhợt như xác chết, nhưng lại đáng tin cậy đến bất ngờ, là cấp dưới được Thiên Nguyệt tin tưởng nhất.
Ngoài những con rối gỗ, đám người còn lại trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt đều mặc xiêm y màu vàng kim, trông vô cùng sang quý.
Đợi đám cấp dưới rời hết khỏi điện vàng, Thiên Nguyệt lão lão mới đến cạnh rương gỗ. Bà ngoắc nhẹ ngón tay, một đóa hoa sen gần như trong suốt chợt bừng nở từ cơ thể Hoang Tịch, vừa như ảo ảnh hư vô, lại tựa thật sự tồn tại.
“Nghiệp Liên mọc rễ, quả thực có khả năng niết bàn sống lại… tuy nhiên,” bà bỗng đổi đề tài, nhìn về phía Thiên Lũng Cảnh đang đứng ngoài rìa, “cái giá phải trả cũng đắt đấy.”
“Tông chủ có bất kỳ yêu cầu gì, Thiên Lũng Cảnh nhất định sẽ dốc hết sức lực, chỉ mong Tông chủ cứu sống đồ đệ của ta.”
“Ngài thân là người dẫn đầu phe chính đạo, mà lại tới cầu xin một kẻ thuộc giới tu ma như ta vì một đứa học trò. Lỡ sau này lũ già nua cổ hủ kia biết được, rất có thể ngài sẽ rơi vào kết cục thân bại danh liệt đấy, có đáng không?”
“Nó đã là học trò của ta, thì tất nhiên ta phải dốc hết sức mình cứu nó rồi. Cái nhìn của kẻ khác, chẳng hề liên quan đến ta.”
Thiên Nguyệt lão lão cười, dạo một vòng quanh rương gỗ: “Cái nhìn của kẻ khác, không liên quan đến ngài… Vậy cái nhìn của tên đồ đệ này về ngài, có liên quan đến ngài không?”
Thiên Lũng Cảnh nhíu mày: “Ý Tông chủ là gì?”
“Đóa Nghiệp Liên trên người đồ đệ ngài, bề ngoài trắng trong thuần khiết, nhưng thật ra lại dơ bẩn lấm lem… Nhưng mà ngài, vẫn chưa hay biết gì đúng không?” Thiên Nguyệt lão lão lắc đầu cảm thán, “Đồ đệ của ngài khá đấy, còn ít tuổi mà đã có thể luyện hóa Nghiệp Liên thành pháp khí của mình. Tiếc thay hắn chẳng có dã tâm gì. Nghiệp Liên là vật báu quý hiếm chẳng đâu sánh bằng, kẻ chế được nó thành vũ khí lại càng hiếm có khó tìm hơn. Nếu hắn ở ba châu Huyền Sát chúng ta, thì chắc hẳn có thể làm bá chủ một phương, trở thành vị thần giết chóc lừng lẫy đất trời. Tiếc thay, hắn chỉ gắng sức che giấu màu sắc vẩn đục của Nghiệp Liên!
“Rõ ràng mang món bảo bối khắp thiên hạ thèm thuồng, mà lại chỉ cố đàn áp nó, không rõ là vì ai đây.”
Dứt lời, ngón tay bà nhẹ nhàng búng lên đóa Nghiệp Liên trong suốt kia. Chỉ trong nháy mắt, vỏ ngoài của Nghiệp Liên tựa như một tấm gương nứt vỡ, vô số mảnh nhỏ trong suốt hóa thành cát bụi bay đi. Đóa sen thánh thiện vốn không màu sắc giũ bỏ vỏ ngoài trong ngần, hóa thành một đóa sen tà ác tím sậm tới độ gần như hóa đen!
Tại… Tại sao lại thành ra thế này? Đến cả Thẩm Tam Xuyên luôn để ý Nghiệp Liên trên người Hoang Tịch cũng kinh ngạc tột độ khi thấy đóa Nghiệp Liên tím đen trước mặt mình!
Từ lúc nào, mà Nghiệp Liên trên người Hoang Tịch lại hóa thành màu sắc này?
“Nghiệp Liên tà ác?” Thiên Lũng Cảnh cũng không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, “Không thể nào! Tịch Nhi luôn ở sát sườn với ta, tuy thi thoảng nó hơi cố chấp, nhưng bản tính tốt lành, chưa từng đọa ma. Thậm chí nó còn nguyện hy sinh thân mình để giải vây cho huynh đệ cùng môn phái, sao thằng bé có thể biến thành Nghiệp Liên tà ác được?”
Thiên Nguyệt lão lão che miệng nở nụ cười: “Ai bảo màu này nhất định phải là tà ác? Bậc thánh nhân giữ mình trong sạch như Vu Nguyệt Thượng nhân e là không nghĩ được rằng, đây không phải Tà Liên, mà là Dục Liên. Còn kẻ đã khiến đứa học trò ngoan của ngài nảy sinh dục vọng mãnh liệt như thế, chẳng phải ai khác, mà chính là Thượng nhân ngài đó!”
“Tông chủ chớ nói bậy, phá hoại sự trong sạch của người khác!”
“Ta có nói bậy hay không, ắt hẳn Thượng nhân phải rõ nhất rồi.” Thiên Nguyệt lão lão ngoắc tay vào đóa Nghiệp Liên tím đen kia, “Chậc, sậm thế này, e là đứa đồ đệ ngoan ngoãn của ngài đã mơ tưởng về ngài nhiều năm rồi. Trẻ trung hừng hực, ở bên ngài mỗi ngày mà chỉ có thể ngưỡng mộ xa vời, hắn nhịn cũng giỏi đấy! Thượng nhân quả là không biết lãng mạn! Phải là ta, thì đã hùa theo từ sớm, chẳng đến mức làm đồ đệ đáng yêu của mình phải tương tư đơn phương lâu tới vậy…”
“Tông chủ chớ chửi bới đồ nhi của ta, thằng bé chưa bao giờ…”
“Chửi bới?” Thiên Nguyệt lão lão bật cười thành tiếng, cười thoải mái không chút để bụng, “Thượng nhân cũng đừng lừa mình dối người nữa. Đứa học trò thoạt trông ngoan ngoãn này, đã đè ngài dưới thân cả ngàn vạn lần trong giấc mộng, để mà khói chiều ngây ngất, mây mưa không ngừng…
“Nếu ngài chẳng tin…” Thiên Nguyệt lão lão bỗng đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng cấu vào đài sen, kéo một sợi tơ màu đen ra, “Với Thánh Nghiệp Liên thay Tà Nghiệp Liên như ý ngài, tơ sen đều có khả năng nối lại sinh mạng. Duy mình tơ sen của Dục Liên này, tên Triền Tình Ti (Tơ Tình Quấn), một khi đã dùng để nối mệnh, thì người được nối mệnh nhất định phải thành đôi với kẻ trong lòng mình. Nếu không, dẫu kẻ đó có được cứu sống, ngày sau vẫn sống không bằng chết, như bị ngàn tơ quấn vòng, không có thuốc chữa!”
Thiên Lũng Cảnh nhìn Triền Tình Ti trong tay bà, im lặng không nói gì.
Thiên Nguyệt lão lão thở dài: “Thượng nhân, người chết đã chết rồi, chớ ép buộc mà làm chi. Huống hồ, để hắn sống cũng chưa chắc đã là điều hay… Dầu sao ngài đâu thể trao mình cho học trò cưng được. Chuyện đi ngược luân thường đạo lý này, đấng cao quý như thần tiên là Thượng nhân, tất nhiên thà chết chứ chẳng chịu làm.
“Triền Tình Ti mà đã được sử dụng, thì không có thuốc nào chữa nổi. Đồ đệ ngoan của ngài tuy cũng giỏi công pháp đấy, nhưng dù sao không có căn cơ tiên lực trăm năm như Thượng nhân, hắn sẽ không chịu nổi sức mạnh của Triền Tình Ti được đâu! Giờ ngài cứu hắn, đến khi Triền Tình Ti phát tác lại bỏ mặc làm ngơ, sẽ chỉ khiến hắn ôm hận với ngài mà chết thôi… Chi bằng, cứ để hắn ra đi thế này, vẫn giữ được tiếng thơm thầy trò của hai người thôi mà…”
“Cứu người đi!” Thiên Lũng Cảnh sẵng giọng, “Chuyện tương lai, để tương lai tính.”
[HẾT CHƯƠNG 25]
***
“Ngươi là người phương nào, mà dám tự tiện xông vào Núi Phù Linh?!”
Đám ma tu áo đen phát hiện người áo trắng im lìm trước mắt, nhưng chúng không biết y là ai, chỉ tưởng là một tu sĩ vào nhầm Núi Phù Linh.
Cái đầu của Hoang Tịch nhắm mắt bình thản, tựa như đang ngủ.
“Này, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện người khác, trả đầu hắn lại đây! Ngươi có biết hậu quả của việc xâm nhập vào Núi Phù Linh một mình là gì không?”
Lũ ma tu bên cạnh y đồng loạt nở nụ cười bỉ ổi, Thiên Lũng Cảnh vẫn giữ biểu cảm như thường. Y nhìn cái đầu kia, mắt cụp xuống, hàng mi chuyển động chập hơn bao giờ hết, thoạt trông như một con búp bê đã mất đi linh hồn… Nhưng y vừa mở miệng, là chất giọng lạnh lẽo tựa lưỡi đao phủ đầy băng giá, chết chóc và tàn nhẫn, như có thể cắt cổ kẻ khác bất cứ lúc nào đã vang lên.
“Ai giết nó?”
Tên tu ma cầm đầu cười nhạo nói: “Ai giết thì liên quan đếch gì đến ngươi. Làm sao, người Núi Phù Linh bọn ta giết ai mà còn phải xin lệnh của ngươi nữa à? Nhưng thôi, ông đây thấy ngươi cũng có nhan sắc, chi bằng hầu ông một đêm, biết đâu ông mát tính, lại vui lên nói cho ngươi biết thì sao ha ha ha ha ha!”
Thiên Lũng Cảnh trở tay phi kiếm, bổ cái đầu của gã ma tu đang ngoác mồm cười ra làm hai.
Tốc độ nhanh tới nỗi máu cũng phải đông cứng. Gã tu ma áo đen giây trước còn bỡn cợt Thiên Lũng Cảnh, giây sau đã ngã ầm xuống đất. Đám ma tu quây quanh xem tuồng lập tức hoảng sợ trợn trừng mắt.
Thiên Lũng Cảnh khẽ hếch cằm, ánh mắt lạnh lẽo: “Ta hỏi lại lần nữa, ai giết nó?”
Thanh kiếm Uyên Quang trong tay y tỏa ra ánh chớp!
Tất cả bè lũ ma tu nơi này đều lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ, chúng lũ lượt quỳ rạp ra đất: “Xin Tiên quân tha mạng! Tiên quân tha chúng con với ạ! Chúng con chỉ vận chuyển thi thể người này về theo lệnh đàng trên thôi, những chuyện khác chúng con chịu ạ!”
“Đàng trên nào?”
Đám ma tu quỳ dưới đất, cúi đầu liếc nhau, sau đấy có kẻ không chịu nổi áp lực, hoảng hốt nói: “Dạ, là ngài hộ pháp ạ. Ngài ấy nói trên người kẻ này có Nghiệp Liên kỳ lạ quý giá, dù là xác chết cũng không thể bỏ lỡ ạ!”
Thiên Lũng Cảnh híp đôi mắt lại, giọng điệu lại rét căm đến ngưỡng đóng băng: “Ban nãy chẳng phải chúng bay vừa thề thốt là không biết sao, giờ lại biết người nó có vật báu kỳ lạ à?!”
“Tiên quân, tiên quân… Bình thường hộ pháp giết người làm gì có lý do, muốn giết là giết thôi ạ! Người ta nói oan có đầu nợ có chủ. Ngài muốn trả thù, thì tự đi tìm ngài ấy đi. Tụi con chỉ là lũ chó hèn vẫy đuôi lấy lòng chủ, cố gắng sống sót kéo dài hơi tàn thôi!”
Thiên Lũng Cảnh cười khẩy: “Không cần lý do, muốn giết là giết à, hay đấy!”
Vừa dứt lời, bóng kiếm xa xôi chợt lao tới gần. Tất cả đám ma tu đang quỳ rạp thậm chí còn chưa thấy hình dạng thật của Uyên Quang mà đã ngã rào rào xuống đất theo tiếng động, chết dưới lưỡi kiếm.
Thiên Lũng Cảnh bỏ đầu Hoang Tịch về rương gỗ, cố chấp chỉnh cho nó thẳng thớm, đoạn nhìn gã, dịu dàng bảo: “Thầy đây đi báo thù cho con.
“Chờ ta ở đây, ta sẽ đưa con về nhà.”
Sau đấy, y một mình một kiếm xông lên Núi Phù Linh, hóa thân thành Atula tắm máu. Cảnh đánh nhau từng khiến Thẩm Tam Xuyên phải hô to “xuất sắc quá” rõ ràng chẳng thay đổi tẹo nào, nhưng hôm nay quan sát lại, anh chàng bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn đứ, khó chịu đến độ không thở nổi!
Thảo nào hồi đó y lại nói “Ta muốn giết thì giết, muốn diệt thì diệt, ngươi làm khó được ta chắc?”
Hiểu được ý nghĩa của lời ấy rồi, anh chàng chỉ cảm thấy đau lòng. Anh chàng có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đã hóa thành sát ý trong lòng Vu Nguyệt Thượng nhân. Tiêu diệt Núi Phù Linh, báo thù cho Hoang Tịch, là ý nghĩ duy nhất đang ám ảnh tâm trí y lúc này.
Anh chàng thậm chí còn hơi sợ hãi, nếu Hoang Tịch thật sự chết rồi, vậy, Lục Lâm Trạch thì sao? Anh chàng không tài nào tưởng tượng nổi, nếu Lục Lâm Trạch cũng bị chém đứt đầu…
Đau đớn quá! Ảo cảnh này thật sự quá đỗi đau đớn!
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu bình tĩnh lại đi, đừng để cảm xúc của Vu Nguyệt Thượng nhân nuốt chửng ý thức của mình 】
Nhưng hình như anh chàng không nghe thấy được, đầu óc trống rỗng…
Đến khi anh chàng định thần lại, thì Thiên Lũng Cảnh đã một mình một kiếm đứng ngạo nghễ trên núi xương máu xác chết, dưới chân y, thi thể đám tu ma đã chất thành đống! Thẩm Tam Xuyên há miệng thở phì phò. Ban nãy anh chàng nghĩ tới việc Lục Lâm Trạch gặp phải bất trắc, cũng nhất thời đắm chìm trong cuộc tàn sát bất tận đáng sợ ấy. Giờ khắc này, anh chàng như tỉnh khỏi cơn mê, người ướt đẫm mồ hôi!
【 Hệ thống: Ký chủ, ký chủ, cậu không sao chứ? Huhu, ban nãy cậu như phát điên ấy… Tui mới thấy cậu đáng sợ như thế lần đầu… 】
Thẩm Tam Xuyên lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy dây thần kinh vẫn còn giừn giựt trong đầu. Anh chàng đau đến độ hơi muốn ói, nhưng không thể ói nổi: Theo như cốt truyện, thì Hoang Tịch không thể chết được… Sư đệ, sư đệ thì sao?!
【 Hệ thống: Cậu đừng cuống, tui thấy hướng Vu Nguyệt Thượng nhân đang đi bây giờ là tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt á. Thầy nhất định sẽ có cách cứu được Hoang Tịch, Ma Tôn chắc chắn cũng không sao đâu 】
Thẩm Tam Xuyên: Lang Hoàn Ỷ Nguyệt? Đấy là đâu?
【 Hệ thống: Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, tông môn tu ma thần bí lánh đời nhất của ba châu Huyền Sát, đồng thời cũng là tông môn chứa đầy báu vật khó lường! Tất cả cấm chế bí thuật, tà thuật ma thuật không ai biết trong giới Tu chân, bất kể là của phái tu tiên hay tu ma, đều có thể được tìm thấy trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Đi khắp trời đất, chỉ tìm được ở mỗi Lang Hoàn Ỷ Nguyệt thôi! 】
Thẩm Tam Xuyên: Suýt thì quên mình đang trong truyện tiên hiệp, ban nãy đúng thật là…
【 Hệ thống: Trước đấy ai bảo chắc chắn mình sẽ không đau lòng ý nhở? 】
Thẩm Tam Xuyên: … Đây là cái khúc ngược mà đằng ấy nhắc tới à?
【 Hệ thống: Theo kinh nghiệm về Lục Giang của tui, rải nhanh vậy chưa hết máu chó được đâu 】
Thẩm Tam Xuyên: Vẫn chưa hết á?! Lôi đầu tác giả đi cúng trời chứng đạo đi!
【 Hệ thống: … 】
…
Sau khi Thiên Lũng Cảnh tiêu diệt Núi Phù Linh, y không mang xác Hoang Tịch về Ải Phong Nguyệt ngay, mà tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt kiều diễm thần bí nhất ba châu Huyền Sát.
Theo như lời hệ thống, Lang Hoàn Ỷ Nguyệt có rất nhiều cấm chế bí thuật không ai biết…
Thiên Lũng Cảnh mang xác Hoang Tịch tới đây, chẳng lẽ…
“Thiên Lũng Cảnh – Chưởng môn Ải Phong Nguyệt, cầu kiến Tông chủ Thiên Nguyệt lão lão của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt.”
Cảnh tượng xung quanh có vẻ chỉ là một trấn cổ bình thường, nhưng sau khi Thiên Lũng Cảnh cung kính nói hết câu kia, đám dân cư đang bận rộn trong trấn cổ đột nhiên nhất loạt nhìn về phía Thiên Lũng Cảnh. Sau đấy tiếng “Rắc rắc” vang rền, nhiều kẻ còn tháo bỏ lớp ngụy trang, để lộ nguyên trạng là con rối dạng người làm bằng gỗ.
Tiếp theo, một giọng nữ nhẹ nhàng thanh thoát vang vọng từ đằng xa, tựa mãi chân trời, lại như ngay sát mặt.
“Vu Nguyệt Thượng nhân đại giá quang lâm, quả là làm Lang Hoàn Ỷ Nguyệt nhà ta được nở mày nở mặt!”
Lời vừa dứt, đám rối gỗ lũ lượt đi kéo máy móc. Cả thị trấn nhỏ chợt xoay vòng rồi tách ra, trở thành thành trì có kết cấu phức tạp, ngập tràn máy móc xảo thuật!
Một toán người mặc giáp vàng đi ra, người đàn ông dẫn đầu vận áo vàng kim đi tới trước mặt Thiên Lũng Cảnh, ôm cánh tay hành lễ nói: “Thượng nhân, Thiên Nguyệt lão lão cho mời.”
“Xin phiền các hạ dẫn đường.”
“Mời ngài.”
Tuy thiết lập bối cảnh của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt khá thú vị, nhưng Thẩm Tam Xuyên lo cho an nguy của Hoang Tịch hơn, nên chẳng hề hứng thú với quang cảnh chung quanh tẹo nào.
Họ theo người đàn ông áo vàng vào hành cung của Thiên Nguyệt lão lão. Vốn tưởng gọi là lão lão thì người nọ chí ít cũng ở tuổi các bà, nào ngờ đối phương không già tẹo nào, mà là một người phụ nữ gợi cảm độ hơn 30. Bộ áo khoác lông vũ kim sa hoa lệ càng tôn lên dung nhan sang trọng cao quý của bà. Chỉ thấy bà chống trán, quan sát Thiên Lũng Cảnh đến đây một mình với vẻ mặt tò mò hứng thú.
“Từ trước đến nay, Vu Nguyệt Thượng nhân không có việc thì chẳng đến ghé nhà, lần này ngài tới tìm ta, là vì chuyện gì?”
“Giúp ta cứu một người.”
Dứt lời, Thiên Lũng Cảnh lấy cái rương gỗ lớn ra khỏi nội cảnh, đặt nó thật an toàn và vững chãi lên giữa điện.
Thiên Nguyệt lão lão nhìn cái rương gỗ, buồn cười nói: “Cứu một kẻ đã chết? Chẳng lẽ Vu Nguyệt Thượng nhân coi ta là Diêm Vương quản lý Địa phủ hay sao?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Bà nhìn kỹ lại xem người thằng bé có gì đi.”
Thiên Nguyệt lão lão nghe vậy thì khẽ nheo mắt lại. Sau khi thấy rõ thi thể trong rương gỗ, bà bỗng nhoẻn miệng cười duyên. Đầu tiên, bà đứng dậy nói với người đàn ông áo vàng kim trong điện: “Vô Cương, mang mọi người đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta, thì không ai được phép vào đây.”
“Thưa vâng.” Người đàn ông áo vàng kim là hộ pháp Doãn Vô Cương của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, từ khi sinh ra đã có gương mặt tái nhợt như xác chết, nhưng lại đáng tin cậy đến bất ngờ, là cấp dưới được Thiên Nguyệt tin tưởng nhất.
Ngoài những con rối gỗ, đám người còn lại trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt đều mặc xiêm y màu vàng kim, trông vô cùng sang quý.
Đợi đám cấp dưới rời hết khỏi điện vàng, Thiên Nguyệt lão lão mới đến cạnh rương gỗ. Bà ngoắc nhẹ ngón tay, một đóa hoa sen gần như trong suốt chợt bừng nở từ cơ thể Hoang Tịch, vừa như ảo ảnh hư vô, lại tựa thật sự tồn tại.
“Nghiệp Liên mọc rễ, quả thực có khả năng niết bàn sống lại… tuy nhiên,” bà bỗng đổi đề tài, nhìn về phía Thiên Lũng Cảnh đang đứng ngoài rìa, “cái giá phải trả cũng đắt đấy.”
“Tông chủ có bất kỳ yêu cầu gì, Thiên Lũng Cảnh nhất định sẽ dốc hết sức lực, chỉ mong Tông chủ cứu sống đồ đệ của ta.”
“Ngài thân là người dẫn đầu phe chính đạo, mà lại tới cầu xin một kẻ thuộc giới tu ma như ta vì một đứa học trò. Lỡ sau này lũ già nua cổ hủ kia biết được, rất có thể ngài sẽ rơi vào kết cục thân bại danh liệt đấy, có đáng không?”
“Nó đã là học trò của ta, thì tất nhiên ta phải dốc hết sức mình cứu nó rồi. Cái nhìn của kẻ khác, chẳng hề liên quan đến ta.”
Thiên Nguyệt lão lão cười, dạo một vòng quanh rương gỗ: “Cái nhìn của kẻ khác, không liên quan đến ngài… Vậy cái nhìn của tên đồ đệ này về ngài, có liên quan đến ngài không?”
Thiên Lũng Cảnh nhíu mày: “Ý Tông chủ là gì?”
“Đóa Nghiệp Liên trên người đồ đệ ngài, bề ngoài trắng trong thuần khiết, nhưng thật ra lại dơ bẩn lấm lem… Nhưng mà ngài, vẫn chưa hay biết gì đúng không?” Thiên Nguyệt lão lão lắc đầu cảm thán, “Đồ đệ của ngài khá đấy, còn ít tuổi mà đã có thể luyện hóa Nghiệp Liên thành pháp khí của mình. Tiếc thay hắn chẳng có dã tâm gì. Nghiệp Liên là vật báu quý hiếm chẳng đâu sánh bằng, kẻ chế được nó thành vũ khí lại càng hiếm có khó tìm hơn. Nếu hắn ở ba châu Huyền Sát chúng ta, thì chắc hẳn có thể làm bá chủ một phương, trở thành vị thần giết chóc lừng lẫy đất trời. Tiếc thay, hắn chỉ gắng sức che giấu màu sắc vẩn đục của Nghiệp Liên!
“Rõ ràng mang món bảo bối khắp thiên hạ thèm thuồng, mà lại chỉ cố đàn áp nó, không rõ là vì ai đây.”
Dứt lời, ngón tay bà nhẹ nhàng búng lên đóa Nghiệp Liên trong suốt kia. Chỉ trong nháy mắt, vỏ ngoài của Nghiệp Liên tựa như một tấm gương nứt vỡ, vô số mảnh nhỏ trong suốt hóa thành cát bụi bay đi. Đóa sen thánh thiện vốn không màu sắc giũ bỏ vỏ ngoài trong ngần, hóa thành một đóa sen tà ác tím sậm tới độ gần như hóa đen!
Tại… Tại sao lại thành ra thế này? Đến cả Thẩm Tam Xuyên luôn để ý Nghiệp Liên trên người Hoang Tịch cũng kinh ngạc tột độ khi thấy đóa Nghiệp Liên tím đen trước mặt mình!
Từ lúc nào, mà Nghiệp Liên trên người Hoang Tịch lại hóa thành màu sắc này?
“Nghiệp Liên tà ác?” Thiên Lũng Cảnh cũng không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, “Không thể nào! Tịch Nhi luôn ở sát sườn với ta, tuy thi thoảng nó hơi cố chấp, nhưng bản tính tốt lành, chưa từng đọa ma. Thậm chí nó còn nguyện hy sinh thân mình để giải vây cho huynh đệ cùng môn phái, sao thằng bé có thể biến thành Nghiệp Liên tà ác được?”
Thiên Nguyệt lão lão che miệng nở nụ cười: “Ai bảo màu này nhất định phải là tà ác? Bậc thánh nhân giữ mình trong sạch như Vu Nguyệt Thượng nhân e là không nghĩ được rằng, đây không phải Tà Liên, mà là Dục Liên. Còn kẻ đã khiến đứa học trò ngoan của ngài nảy sinh dục vọng mãnh liệt như thế, chẳng phải ai khác, mà chính là Thượng nhân ngài đó!”
“Tông chủ chớ nói bậy, phá hoại sự trong sạch của người khác!”
“Ta có nói bậy hay không, ắt hẳn Thượng nhân phải rõ nhất rồi.” Thiên Nguyệt lão lão ngoắc tay vào đóa Nghiệp Liên tím đen kia, “Chậc, sậm thế này, e là đứa đồ đệ ngoan ngoãn của ngài đã mơ tưởng về ngài nhiều năm rồi. Trẻ trung hừng hực, ở bên ngài mỗi ngày mà chỉ có thể ngưỡng mộ xa vời, hắn nhịn cũng giỏi đấy! Thượng nhân quả là không biết lãng mạn! Phải là ta, thì đã hùa theo từ sớm, chẳng đến mức làm đồ đệ đáng yêu của mình phải tương tư đơn phương lâu tới vậy…”
“Tông chủ chớ chửi bới đồ nhi của ta, thằng bé chưa bao giờ…”
“Chửi bới?” Thiên Nguyệt lão lão bật cười thành tiếng, cười thoải mái không chút để bụng, “Thượng nhân cũng đừng lừa mình dối người nữa. Đứa học trò thoạt trông ngoan ngoãn này, đã đè ngài dưới thân cả ngàn vạn lần trong giấc mộng, để mà khói chiều ngây ngất, mây mưa không ngừng…
“Nếu ngài chẳng tin…” Thiên Nguyệt lão lão bỗng đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng cấu vào đài sen, kéo một sợi tơ màu đen ra, “Với Thánh Nghiệp Liên thay Tà Nghiệp Liên như ý ngài, tơ sen đều có khả năng nối lại sinh mạng. Duy mình tơ sen của Dục Liên này, tên Triền Tình Ti (Tơ Tình Quấn), một khi đã dùng để nối mệnh, thì người được nối mệnh nhất định phải thành đôi với kẻ trong lòng mình. Nếu không, dẫu kẻ đó có được cứu sống, ngày sau vẫn sống không bằng chết, như bị ngàn tơ quấn vòng, không có thuốc chữa!”
Thiên Lũng Cảnh nhìn Triền Tình Ti trong tay bà, im lặng không nói gì.
Thiên Nguyệt lão lão thở dài: “Thượng nhân, người chết đã chết rồi, chớ ép buộc mà làm chi. Huống hồ, để hắn sống cũng chưa chắc đã là điều hay… Dầu sao ngài đâu thể trao mình cho học trò cưng được. Chuyện đi ngược luân thường đạo lý này, đấng cao quý như thần tiên là Thượng nhân, tất nhiên thà chết chứ chẳng chịu làm.
“Triền Tình Ti mà đã được sử dụng, thì không có thuốc nào chữa nổi. Đồ đệ ngoan của ngài tuy cũng giỏi công pháp đấy, nhưng dù sao không có căn cơ tiên lực trăm năm như Thượng nhân, hắn sẽ không chịu nổi sức mạnh của Triền Tình Ti được đâu! Giờ ngài cứu hắn, đến khi Triền Tình Ti phát tác lại bỏ mặc làm ngơ, sẽ chỉ khiến hắn ôm hận với ngài mà chết thôi… Chi bằng, cứ để hắn ra đi thế này, vẫn giữ được tiếng thơm thầy trò của hai người thôi mà…”
“Cứu người đi!” Thiên Lũng Cảnh sẵng giọng, “Chuyện tương lai, để tương lai tính.”
[HẾT CHƯƠNG 25]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất