Chương 23: Tích nhật sở ngôn
Hừng đông hôm sau, Kiêm Trúc mở mắt thức dậy. Trong tầm mắt của Hoài Vọng ngồi bên, đối diện với Lạc Trầm Dương vẫn còn đang đả tọa.
Hoài Vọng thấy y tỉnh rồi, mở miệng nói, “Ngủ đủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Kiêm Trúc miễn cưỡng ngáp một cái, “Thời gian trong bí cảnh trôi qua quá nhanh, ta còn thấy thiếu ngủ.”
“Ngươi còn nhớ mình là một tu sĩ không?”
“…”
Y tự biết mình đuối lý, đứng dậy thu dọn giường chiếu. Vừa mới cất xong, Lạc Trầm Dương cũng vừa mở mắt ra, “Sư đệ, chào buổi sáng.”
Kiêm Trúc xoay người lại, “Chào buổi sáng, sư huynh.”
Hoài Vọng lạnh lùng, “Không còn sớm nữa, dê cũng thức rồi.”
Con dê đen trong góc xó bị hắn liếc một cái, rất biết thời biết thế hé mồm, “Be be.”
Kiêm Trúc, “…”
Hay lắm Hoài Vọng, ngay cả con dê cũng dọa nữa.
Ba người chỉnh lý một hồi rồi trao đổi hành trình lúc sau, đá truyền tin của Kiêm Trúc bỗng vang lên, y nhận, chỉ nghe thấy ở đầu bên kia rất ầm ĩ, giọng nói của Tiết Kiến Hiểu chen lẫn trong đó, “Chúng ta đến vòng trung tâm rồi!”
“Không dễ dàng.” Kiêm Trúc cảm giác thắng lợi trong tầm mắt, “Bọn ta đến tìm ngươi.”
“Ngươi mau lên.” Tiết Kiến Hiểu giục, “Dược tông, Vạn Phật tông, Thiên Khuyết tông sum vầy một chỗ, đang đánh nhau ở đây này.”
Kiêm Trúc ngưng lại, “Sao lại muốn ta nhanh.” Cũng đâu thể để y đi hút bớt lực chiến được.
Tiết Kiến Hiểu, “Đến chậm không giành được chỗ đầu!”
…thì ra là đến hóng hớt. Kiêm Trúc nghĩ thầm, vẫn là bạn tốt.
“Thế thì đến ngay.”
“Nhớ mang theo đậu phộng hạt dưa băng ghế nhỏ.”
Ngắt truyền tin, Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng, Hoài Vọng đứng dậy, “Đi tìm bọn họ?”
Lạc Trầm Dương cũng đứng dậy, “Sư đệ muốn đi tụ họp với bạn mình?”
Kiêm Trúc gật đầu, “Trước phải từ biệt với sư huynh vậy, gặp lại sau.”
Y không có ý định để Lạc Trầm Dương đi cùng mình. Thân phận của Tiết Kiến Hiểu và phật tử đặc biệt, hơn nửa cả hai người họ đều biết người đang đồng hành với mình là Hoài Vọng, phật tử thì y không lo, chỉ sợ Tiết Kiến Hiểu ngốc quá nói hớ.
Vẻ mặt Lạc Trầm Dương hơi có chút mất mát, “Vậy được rồi.”
Hoài Vọng tất nhiên là không có ý kiến gì với chuyện đó, hắn lướt qua hai người đi thẳng theo hướng ra ngoài động, “Đi thôi, đừng để chậm trễ.”
Kiêm Trúc đuổi theo, đi được vài bước lại quay đầu lại liếc nhìn con dê đen. Đối diện trực tiếp với con ngươi bóng loáng đen kịt của nó, soi bóng ba con người đang đứng trong hang động.
Y cười cười nói với Lạc Trầm Dương, “Sư huynh đừng ở đây mãi, nên đi ra ngoài tìm cơ duyên.”
Nhắc đến cơ duyên, Lạc Trầm Dương cũng lên tinh thần hơn hẳn hai ba bước đã đuổi kịp hai người, “Ta cũng tính như vậy.”
Con dê đen kêu hai tiếng “be be”.
…
Ra khỏi hang động, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đến con đường dẫn đến vòng trung tâm hôm qua.
Khung cảnh xung quanh lia qua cực nhanh, Kiêm Trúc đang hưởng thụ làn gió mát trước mặt, chợt nghe bên tai có giọng nói nhàn nhạt, “Ngươi đúng là thích bận tâm thay cho người khác.”
Góc nghiêng mặt của Hoài Vọng anh tuấn nhưng lạnh lùng, Kiêm Trúc nhìn hắn một cái đáp, “Dù sao thì vẫn là đồng môn. Sư huynh có thể coi như là đệ tử của Tiên tôn, ngài ít nhiều gì cũng nên nhắc nhở đôi câu.”
“Nhắc nhở quá nhiều, thì thí luyện có ý nghĩa gì nữa.”
Kiêm Trúc suy nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý —— Hoài Vọng là người đứng đầu trong tông môn, điểm xuất phát của hắn không giống với mình, sau này Lạc Trầm Dương còn phải mang gánh nặng tông môn, tất nhiên không thể thiếu mài giũa.
Y chuyển tầm mắt, “Là ta cân nhắc không chu toàn.”
Hoài Vọng không nói nữa, hai người nhanh chóng bay đến vòng trung tâm.
Lúc Kiêm Trúc và Hoài Vọng chạy đến vòng trung tâm, mảnh đất trống trải đã là một bãi hỗn chiến rồi.
Kim quang Vạn Phật hiện lên, phù trận Thiên Khuyết ra hết, sương mù Dược tông lớp lớp.
Tiết Kiến Hiểu đứng bên ngoài vòng cùng với Thầm Thù, Tiết tiểu thiếu chủ gân cổ họng hô to, “Các ngươi đừng đánh nữa!”
Thầm Thù, “A di đà phật, đánh như vậy không chết người được đâu.”
Sau đó từ bi đứng chỉ đạo từ bên ngoài, nói cho một đống bóng đèn bên trong biết cách công kích hạ bệ đối thủ.
Kiêm Trúc, Hoài Vọng, “…” Thú vị.
Cả hai đáp xuống bên cạnh hai người họ, Kiêm Trúc đưa hai chén nước linh đàm mình gói mang theo sang, “Uống cho mượt giọng.”
“Hai người đến rồi.” Tiết Kiến Hiểu vui vẻ nhận lấy uống hai ngụm, cậu ta đảo mắt nhìn thấy Hoài Vọng đã cải trang, “Sao Tiên tôn phải đổi mặt vậy?”
Kiêm Trúc giải thích hộ hắn, “Tạo hình mới, tâm trạng mới.”
“…”
Thầm Thù cười nói, “Tiên tôn chẳng khác nào bảng hiệu biết đi, nên tất nhiên là không thể dùng mặt thật gặp người ngoài được.”
Tiết Kiến Hiểu bỗng nhiên ngộ ra.
Trong sân đánh nhau túi bụi, Kiêm Trúc cầm hạt dưa đậu phộng chia cho Tiết Kiến Hiểu, Thầm Thù, thầm nghĩ may quá tối qua không lấy nội đan nhện độc.
Ba người cùng cắn rắc rắc, Hoài Vọng đứng bên cạnh không hề lay động.
Advertisement
Kiêm Trúc nhắc nhở, “Bí cảnh này xuất hiện rất kỳ lạ, chờ cho đệ tử trong môn phái của các ngươi đánh hội đồng xong, nhớ nhắc họ gặp chuyện đừng quá liều.”
“Đa tạ thí chủ.” Năng lực hành động của Thầm Thù rất mạnh, quăng vòng Phục Ma ra vây đám bóng đèn nhỏ lại, cứ như nhốt gà vậy. Hắn phi thân bay vào trong trận địa, vừa chen vào đánh chung, vừa căn dặn đệ tử Vạn Phật tông.
Tiết Kiến Hiểu không dám đi, “Ta mà đi là như cầm bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.”
Kiêm Trúc không hiểu tại sao cậu ta phải đưa ra một ví dụ đôi bên cùng chết như thế, “Ngươi không đi cũng không sao cả.”
Chuyện mà Thiên Khuyết tông và Dược tông biết có khi còn nhiều hơn họ nữa.
Thầm Thù đi dạo một vòng trong đó rồi quay trở về, hắn đã sớm tu thành kim thân bất hoại, tới lui tự nhiên giữa các phù trận độc chướng.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Thầm Thù hỏi.
Kiêm Trúc, “Đi dạo khắp nơi, cơ duyên đều nhờ lòng vòng mà ra.”
Thầm Thù, “Hôm qua bần tăng và Tiết thiếu chủ có đi ngang qua một bãi đá, chỉ là trận pháp trong đó biến hóa vạn ngàn, nên hai người bọn ta không đi vào. Không biết các ngươi có hứng thú hay không?”
Kiêm Trúc, “Trận pháp liên quan đến điểm mù trong tri thức của ta.”
“Đi.” Hoài Vọng bỗng nhiên mở miệng.
Kiêm Trúc liếc mắt, “Liều thế?”
“Không ngại.” Hoài Vọng, “Còn phải trả nợ.”
“…”
Tiết Kiến Hiểu nhịn không được lại cằn nhằn mắng một tiếng, “Tên chó già họ Tạ đó!”
Thầm Thù nói vị trí của bãi đá nằm trên một ngọn đồi tảng, lởm chởm quái thạch, chồng chất thành tầng tầng lớp lớp trận pháp liên hoàn.
Bốn người đáp xuống ngoài bãi đá, Kiêm Trúc phóng tầm mắt ra nhìn —— Thất Tinh Thất Sát, Côn Lôn bát quái, bước vào trong đó chắc chắn là ngàn cân treo sợi tóc, chỉ hơi bất cẩn là sẽ kinh động trận pháp.
Lúc bốn người họ đến, trước bãi đá đã có một nhóm người đang chuẩn bị vào trận.
Ngoại sam màu xanh nhạt, mang theo bội kiếm mảnh dài, điểm xuyết kiếm tuệ màu đỏ sậm, là trang phục của đệ tử Thanh Hà môn. Bọn họ nghe thấy có động tĩnh bèn quay đầu lại nhìn, ánh mắt lướt qua Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù, nhất thời sinh ra địch ý.
“Chẳng lẽ cũng vì vật kia mà đến?”
“Không cần biết bọn chúng vì gì.” Ánh mắt của một nam tu đồng môn tàn nhẫn, “Không bằng trước đó giải quyết bọn chúng, chấm dứt hậu hoạn!”
Bản chất của bí cảnh vốn là trận sinh tử, ma tu giết người là chuyện bình thường, nhưng đệ tử danh môn chính phái lại nói ra lời đó, thật sự khiến người ta phải giật mình.
Nhóm người Thanh Hà môn nhìn nhau không có phủ quyết lời đề nghị của người vừa lên tiếng, vội vàng sờ lên trường kiếm sau lưng.
Nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.
Advertisement
Kiếm ý quanh người Hoài Vọng đọng lại không phát ra, chỉ có Kiêm Trúc đang đứng gần hắn nhất là có thể cảm nhận được.
Kiêm Trúc thuận theo nguyên tắc mỗi ngày làm một việc tốt khuyên nhủ, “Các ngươi như vậy là rất không đoàn kết hữu nghị, phải biết một người vì mọi người, thì thiên hạ mới có thể đồng lòng được.”
“Thiên hạ đồng lòng?” Một sư tỷ của Thanh Hà môn trào phúng, “Nói thì hay lắm, nhưng kẻ nào không muốn làm đệ nhất thiên hạ? Huống chi Lâm Viễn tông dám xưng là Tiên tông đệ nhất thiên hạ, chẳng qua là nhờ có Hoài Vọng, nếu thật sự đối đầu với Thanh Hà môn ta thì chưa biết ai hơn ai đâu.”
Kiêm Trúc nghe vậy bèn liếc nhìn Hoài Vọng, vẻ mặt hắn không vui không giận.
Y gật đầu, “Thích nhất là cái sự tự tin này của các ngươi đó. Tiên tông đệ nhất thiên hạ đã là gì, người đệ nhất thiên hạ cũng chỉ thế mà thôi!”
Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù cùng lén lút quan sát sắc mặt của Hoài Vọng.
Kiêm Trúc nói xong quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoài Vọng, “Ừ, đúng là bình thường.”
Đệ tử Thanh Hà môn: …chuyện gì thế này, hai con người này sao còn ngông cuồng hơn cả họ nữa?
“Bớt nói nhảm đi! Trước tiên chúng ta cứ âm thầm lặng lẽ giải quyết bọn chúng ở đây đi.” Một đệ tử Thanh Hà môn nói, “Chúng ta có tám người, bọn chúng có bốn người, kẻ khó giải quyết nhất cũng chỉ có tên phật tử đó mà thôi, chỉ cần chúng ta cùng nhau tiến lên thì không tin…”
Rọet —— kiếm ý phút chốc ào ra, chia cắt không gian thành tám đường lướt qua sau lưng bọn họ! Tám dây kiếm tuệ treo trên vỏ kiếm bị cắt đứt sạch sẽ, cùng rơi xuống đất.
Tiếng kêu gào im bặt đi. Tám đệ tử của Thanh Hà môn nhìn xuống kiếm tuệ màu đỏ sậm đang nằm dưới đất: Vết cắt vuông cướt, kiếm ý cực kỳ sắc bén.
Hoài Vọng mặt không hề cảm xúc, thân hình chưa từng nhúc nhích.
Sống lưng bọn họ đột nhiên tràn ra hơi lạnh âm u.
Phật tử nói một tiếng “a di đà phật”, Tiết Kiến Hiểu đứng nhìn mà thoáng giật mình.
Kiêm Trúc vỗ vỗ tay, “Còn có tiết mục trợ hứng nữa à?”
Vẻ mặt của đệ tử Thanh Hà môn lúc trắng lúc đỏ, ngoài giận dữ và xấu hổ càng nhiều hơn là sợ hãi: Bọn họ thậm chí còn không thấy được ai là người động thủ, nhưng kiếm tuệ thật sự đã bị cắt đứt.
“Mau vào trận đi!” Một người giành trước giẫm bước vào trong trận, “Chỉ cần chúng ta phá trận trước, bọn chúng sẽ không còn cơ hội để vào nữa.”
Tiết Kiến Hiểu tức đến mức muốn xông lên luôn, “Đúng là đê tiện như chó Tạ mà!”
Kiêm Trúc, “…”
Y kéo Tiết Kiến Hiểu, “Thôi, xếp hàng là truyền thống tốt đẹp trong giới tu chân của chúng ta, cứ để bọn họ đi vào trước đi.”
Hoài Vọng nhìn lướt qua, “Chỉ e là không qua được.”
Vừa dứt lời, đệ tử giành xông vào trận trước đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết! hai tảng đá hai bên lần lượt xô dịch, ép người đó vào giữa.
Mắt thấy quái thạch xung quanh sắp dồn tất cả bọn họ vào trong nghiền nát, đệ tử ban nãy đề nghị động thủ chỉ vào vào hai cửa Kinh, Thương nói, “Cho người vào đó đứng, những người còn lại có thể từ cửa Sinh thoát ra ngoài!”
Sư tỷ, “Nhưng mà để ai…”
Bịch! Đệ tử đang đá ép bị người lên tiếng đề nghị đó đạp thẳng vào cửa Kinh, một nửa người đã có thể thấy xương trắng.
Đồng môn sững sờ, đệ tử đề nghị đó nghiêm giọng, “Đừng trách ta, ngươi vốn đã không giữ nổi mạng mình, không bằng tác thành cho bọn ta… a!”
Lời còn chưa dứt, một đạo linh lực từ sau lưng đẩy hắn ra, quăng mạnh hắn vào cửa Thương. Trong phút chốc, hai tảng đá ầm ầm chạy vào hai cửa Kinh, Thương, đồng thời trong lúc cửa Sinh cũng mở ra, sáu đệ tử còn lại nhanh chóng bỏ chạy ra.
Mặt đất rúng động, như là một sinh vật sống nuốt chửng con mồi được dâng đến miệng, cơ thể hai đệ tử đó rất nhanh đã biến mất trong đất.
Thời gian diễn ra cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc vừa đủ cạn nửa tách trà.
…
Bên ngoài bãi đá rơi vào khoảng không yên tĩnh chết chóc.
Kiêm Trúc ngước nhìn lên bãi đá và sáu con người mặt mũi trắng bệch đang ngồi dưới đất trước mặt mình, cõi lòng lạnh tanh.
Đệ tử Thanh Hà môn từ ngơ ngác sợ hãi ban đầu dần dần hoàn hồn lại, một người trong đó không dám tin nhìn về phía sư tỷ, “Sư tỷ, tỷ vừa mới đẩy hắn —— ”
“Câm miệng!” Sư tỷ khàn giọng quát, “Không phải hắn vào cửa Thương, thì cũng là một trong số chúng ta mà thôi, đó là ta cứu các ngươi! Sao, bây giờ các ngươi thành quân chính nghĩa muốn chuyển sang chỉ trích ta?”
Đám người nhất thời im bặt đi, cúi thấp đầu không ai dám nhắc lại chuyện đó nữa.
Từ xưa đến giờ Tiết Kiến Hiểu chưa từng thấy tình cảnh nào như thế này, bàn tay để bên hông hơi run lên, cuối cùng nhịn không được kéo cánh tay Kiêm Trúc hòng muốn được tiếp thêm sức mạnh.
Kiêm Trúc vỗ vỗ cậu ta, nghiêng đầu hỏi, “Có muốn ta cho ngươi mượn vai làm điểm tựa không?”
“…” Tiết Kiến Hiểu, “Ngươi đừng nói gì hết là được rồi.”
Trước mắt thì những người của Thanh Hà môn không thể vào trận được nữa, Kiêm Trúc nhìn sang đống quái thạch lởm chởm đó, dường như hồng thủy mãnh thú đều được che đậy dưới từng tảng đá.
Y hỏi Hoài Vọng, “Đi không?”
Hoài Vọng, “Ta không có vấn đề gì, tùy ngươi.”
Kiêm Trúc trái lại không thấy sợ, y cảm thấy rất hứng thú với “vật đó” trong miệng của đám đệ tử Thanh Hà môn. Y khoẻn miệng cười, “Tới cũng tới rồi.
Hoài Vọng hiểu ý, cất bước tiến lên phía trước, “Vậy thì đi thôi.”
Tay áo bị kéo lại, Tiết tiểu thiếu chủ đáng thương nhìn sang, “Bạn ơi, ta không được, ta không thể.”
Kiêm Trúc liếc nhìn cậu ta một cái thật sâu sắc, “Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không thể chỉ làm rùa đen rút trong vỏ.”
Tiết Kiến Hiểu nước mắt đầm đìa khóc to, “Ngươi cứ coi như ta biết bảy mươi hai phép thần thông là được!”
Kiêm Trúc, “…”
Trận pháp ở bãi đá này đúng là nguy hiểm thật, Kiêm Trúc không ép cậu ta, bảo Tiết Kiến Hiểu chờ bên ngoài. Thầm Thù cười híp mắt cũng không nhúc nhích, “Thôi, thấy Tiết thiếu chủ run như cầy sấy thế này, bần tăng đành ở chăm nom đôi chút vậy.”
Kiêm Trúc, “Phật tử có lòng tốt, ta tin là ngươi không phải ở lại vì sợ hãi đâu.”
Thầm Thù, “…a di đà phật, thí chủ thật biết nói đùa.”
Để hai người Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù ở ngoài, Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau, cất bước đi vào trận pháp trong bãi đá.
Đệ tử Thanh Hà môn không cam lòng nhìn bóng lưng hai người, “Hừm, chẳng qua là đi chịu chết thôi!”
Tiết Kiến Hiểu ngồi đối diện bọn họ vừa run rẩy vừa chửi, “Ta khinh á!”
…
Thôi diễn trận pháp dù thế nào thì vẫn là trăm sông đổ về một biển, tuy nói là trận có bát môn, nhưng một người vào trận, hai người vào trận, tám người vào trận thì phương pháp phá giải vẫn có sự khác biệt riêng.
Lúc này thì Kiêm Trúc, Hoài Vọng hai người cùng nhau vào trận, thì cả hai cần phải phối hợp với nhau. Kiêm Trúc đang định bước vào trận, thì cánh tay bỗng nhiên bị Hoài Vọng kéo lại, y quay đầu hỏi, “Sao vậy?”
Dường như Hoài Vọng đã có một thoáng chần chờ rồi mới nói, “Ngươi đứng gần ta một chút, chỉ cần chú ý bước chân của ta, chúng ta coi như một người phá trận.”
“Đứng gần.” Kiêm Trúc nhìn hắn mỉm cười, “Gần bao nhiêu?”
Hơi thở Hoài Vọng hơi ngưng, vẻ mặt thì vẫn rất bình tĩnh, “Nắm tay, hoặc là ngươi đứng trước người ta.”
Kiêm Trúc quan sát hắn một lúc, mãi đến khi mi mắt Hoài Vọng run lên y mới khoan thai mở miệng, “Nắm tay…”
Hoài Vọng duỗi tay ra, ngay khoảnh khắc vừa định ôm lấy đầu ngón tay Kiêm Trúc, đã nghe thấy Kiêm Trúc nói, “Nắm tay thì thôi đi.”
“…” Tay Hoài Vọng lơ lửng giữa không trung, lại để xuống, “Vì sao?”
“Lời giáo huấn của đạo hữu ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Tim Hoài Vọng chợt thót lên, “Giáo huấn gì.”
Kiêm Trúc tựa như cười mà không phải cười, “Nếu như lòng ta đã có chốn về rồi, thì nên giữ khoảng cách thích hợp với các đồng đạo hữu thì hơn.”
Hoài Vọng thấy y tỉnh rồi, mở miệng nói, “Ngủ đủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Kiêm Trúc miễn cưỡng ngáp một cái, “Thời gian trong bí cảnh trôi qua quá nhanh, ta còn thấy thiếu ngủ.”
“Ngươi còn nhớ mình là một tu sĩ không?”
“…”
Y tự biết mình đuối lý, đứng dậy thu dọn giường chiếu. Vừa mới cất xong, Lạc Trầm Dương cũng vừa mở mắt ra, “Sư đệ, chào buổi sáng.”
Kiêm Trúc xoay người lại, “Chào buổi sáng, sư huynh.”
Hoài Vọng lạnh lùng, “Không còn sớm nữa, dê cũng thức rồi.”
Con dê đen trong góc xó bị hắn liếc một cái, rất biết thời biết thế hé mồm, “Be be.”
Kiêm Trúc, “…”
Hay lắm Hoài Vọng, ngay cả con dê cũng dọa nữa.
Ba người chỉnh lý một hồi rồi trao đổi hành trình lúc sau, đá truyền tin của Kiêm Trúc bỗng vang lên, y nhận, chỉ nghe thấy ở đầu bên kia rất ầm ĩ, giọng nói của Tiết Kiến Hiểu chen lẫn trong đó, “Chúng ta đến vòng trung tâm rồi!”
“Không dễ dàng.” Kiêm Trúc cảm giác thắng lợi trong tầm mắt, “Bọn ta đến tìm ngươi.”
“Ngươi mau lên.” Tiết Kiến Hiểu giục, “Dược tông, Vạn Phật tông, Thiên Khuyết tông sum vầy một chỗ, đang đánh nhau ở đây này.”
Kiêm Trúc ngưng lại, “Sao lại muốn ta nhanh.” Cũng đâu thể để y đi hút bớt lực chiến được.
Tiết Kiến Hiểu, “Đến chậm không giành được chỗ đầu!”
…thì ra là đến hóng hớt. Kiêm Trúc nghĩ thầm, vẫn là bạn tốt.
“Thế thì đến ngay.”
“Nhớ mang theo đậu phộng hạt dưa băng ghế nhỏ.”
Ngắt truyền tin, Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng, Hoài Vọng đứng dậy, “Đi tìm bọn họ?”
Lạc Trầm Dương cũng đứng dậy, “Sư đệ muốn đi tụ họp với bạn mình?”
Kiêm Trúc gật đầu, “Trước phải từ biệt với sư huynh vậy, gặp lại sau.”
Y không có ý định để Lạc Trầm Dương đi cùng mình. Thân phận của Tiết Kiến Hiểu và phật tử đặc biệt, hơn nửa cả hai người họ đều biết người đang đồng hành với mình là Hoài Vọng, phật tử thì y không lo, chỉ sợ Tiết Kiến Hiểu ngốc quá nói hớ.
Vẻ mặt Lạc Trầm Dương hơi có chút mất mát, “Vậy được rồi.”
Hoài Vọng tất nhiên là không có ý kiến gì với chuyện đó, hắn lướt qua hai người đi thẳng theo hướng ra ngoài động, “Đi thôi, đừng để chậm trễ.”
Kiêm Trúc đuổi theo, đi được vài bước lại quay đầu lại liếc nhìn con dê đen. Đối diện trực tiếp với con ngươi bóng loáng đen kịt của nó, soi bóng ba con người đang đứng trong hang động.
Y cười cười nói với Lạc Trầm Dương, “Sư huynh đừng ở đây mãi, nên đi ra ngoài tìm cơ duyên.”
Nhắc đến cơ duyên, Lạc Trầm Dương cũng lên tinh thần hơn hẳn hai ba bước đã đuổi kịp hai người, “Ta cũng tính như vậy.”
Con dê đen kêu hai tiếng “be be”.
…
Ra khỏi hang động, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đến con đường dẫn đến vòng trung tâm hôm qua.
Khung cảnh xung quanh lia qua cực nhanh, Kiêm Trúc đang hưởng thụ làn gió mát trước mặt, chợt nghe bên tai có giọng nói nhàn nhạt, “Ngươi đúng là thích bận tâm thay cho người khác.”
Góc nghiêng mặt của Hoài Vọng anh tuấn nhưng lạnh lùng, Kiêm Trúc nhìn hắn một cái đáp, “Dù sao thì vẫn là đồng môn. Sư huynh có thể coi như là đệ tử của Tiên tôn, ngài ít nhiều gì cũng nên nhắc nhở đôi câu.”
“Nhắc nhở quá nhiều, thì thí luyện có ý nghĩa gì nữa.”
Kiêm Trúc suy nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý —— Hoài Vọng là người đứng đầu trong tông môn, điểm xuất phát của hắn không giống với mình, sau này Lạc Trầm Dương còn phải mang gánh nặng tông môn, tất nhiên không thể thiếu mài giũa.
Y chuyển tầm mắt, “Là ta cân nhắc không chu toàn.”
Hoài Vọng không nói nữa, hai người nhanh chóng bay đến vòng trung tâm.
Lúc Kiêm Trúc và Hoài Vọng chạy đến vòng trung tâm, mảnh đất trống trải đã là một bãi hỗn chiến rồi.
Kim quang Vạn Phật hiện lên, phù trận Thiên Khuyết ra hết, sương mù Dược tông lớp lớp.
Tiết Kiến Hiểu đứng bên ngoài vòng cùng với Thầm Thù, Tiết tiểu thiếu chủ gân cổ họng hô to, “Các ngươi đừng đánh nữa!”
Thầm Thù, “A di đà phật, đánh như vậy không chết người được đâu.”
Sau đó từ bi đứng chỉ đạo từ bên ngoài, nói cho một đống bóng đèn bên trong biết cách công kích hạ bệ đối thủ.
Kiêm Trúc, Hoài Vọng, “…” Thú vị.
Cả hai đáp xuống bên cạnh hai người họ, Kiêm Trúc đưa hai chén nước linh đàm mình gói mang theo sang, “Uống cho mượt giọng.”
“Hai người đến rồi.” Tiết Kiến Hiểu vui vẻ nhận lấy uống hai ngụm, cậu ta đảo mắt nhìn thấy Hoài Vọng đã cải trang, “Sao Tiên tôn phải đổi mặt vậy?”
Kiêm Trúc giải thích hộ hắn, “Tạo hình mới, tâm trạng mới.”
“…”
Thầm Thù cười nói, “Tiên tôn chẳng khác nào bảng hiệu biết đi, nên tất nhiên là không thể dùng mặt thật gặp người ngoài được.”
Tiết Kiến Hiểu bỗng nhiên ngộ ra.
Trong sân đánh nhau túi bụi, Kiêm Trúc cầm hạt dưa đậu phộng chia cho Tiết Kiến Hiểu, Thầm Thù, thầm nghĩ may quá tối qua không lấy nội đan nhện độc.
Ba người cùng cắn rắc rắc, Hoài Vọng đứng bên cạnh không hề lay động.
Advertisement
Kiêm Trúc nhắc nhở, “Bí cảnh này xuất hiện rất kỳ lạ, chờ cho đệ tử trong môn phái của các ngươi đánh hội đồng xong, nhớ nhắc họ gặp chuyện đừng quá liều.”
“Đa tạ thí chủ.” Năng lực hành động của Thầm Thù rất mạnh, quăng vòng Phục Ma ra vây đám bóng đèn nhỏ lại, cứ như nhốt gà vậy. Hắn phi thân bay vào trong trận địa, vừa chen vào đánh chung, vừa căn dặn đệ tử Vạn Phật tông.
Tiết Kiến Hiểu không dám đi, “Ta mà đi là như cầm bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.”
Kiêm Trúc không hiểu tại sao cậu ta phải đưa ra một ví dụ đôi bên cùng chết như thế, “Ngươi không đi cũng không sao cả.”
Chuyện mà Thiên Khuyết tông và Dược tông biết có khi còn nhiều hơn họ nữa.
Thầm Thù đi dạo một vòng trong đó rồi quay trở về, hắn đã sớm tu thành kim thân bất hoại, tới lui tự nhiên giữa các phù trận độc chướng.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Thầm Thù hỏi.
Kiêm Trúc, “Đi dạo khắp nơi, cơ duyên đều nhờ lòng vòng mà ra.”
Thầm Thù, “Hôm qua bần tăng và Tiết thiếu chủ có đi ngang qua một bãi đá, chỉ là trận pháp trong đó biến hóa vạn ngàn, nên hai người bọn ta không đi vào. Không biết các ngươi có hứng thú hay không?”
Kiêm Trúc, “Trận pháp liên quan đến điểm mù trong tri thức của ta.”
“Đi.” Hoài Vọng bỗng nhiên mở miệng.
Kiêm Trúc liếc mắt, “Liều thế?”
“Không ngại.” Hoài Vọng, “Còn phải trả nợ.”
“…”
Tiết Kiến Hiểu nhịn không được lại cằn nhằn mắng một tiếng, “Tên chó già họ Tạ đó!”
Thầm Thù nói vị trí của bãi đá nằm trên một ngọn đồi tảng, lởm chởm quái thạch, chồng chất thành tầng tầng lớp lớp trận pháp liên hoàn.
Bốn người đáp xuống ngoài bãi đá, Kiêm Trúc phóng tầm mắt ra nhìn —— Thất Tinh Thất Sát, Côn Lôn bát quái, bước vào trong đó chắc chắn là ngàn cân treo sợi tóc, chỉ hơi bất cẩn là sẽ kinh động trận pháp.
Lúc bốn người họ đến, trước bãi đá đã có một nhóm người đang chuẩn bị vào trận.
Ngoại sam màu xanh nhạt, mang theo bội kiếm mảnh dài, điểm xuyết kiếm tuệ màu đỏ sậm, là trang phục của đệ tử Thanh Hà môn. Bọn họ nghe thấy có động tĩnh bèn quay đầu lại nhìn, ánh mắt lướt qua Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù, nhất thời sinh ra địch ý.
“Chẳng lẽ cũng vì vật kia mà đến?”
“Không cần biết bọn chúng vì gì.” Ánh mắt của một nam tu đồng môn tàn nhẫn, “Không bằng trước đó giải quyết bọn chúng, chấm dứt hậu hoạn!”
Bản chất của bí cảnh vốn là trận sinh tử, ma tu giết người là chuyện bình thường, nhưng đệ tử danh môn chính phái lại nói ra lời đó, thật sự khiến người ta phải giật mình.
Nhóm người Thanh Hà môn nhìn nhau không có phủ quyết lời đề nghị của người vừa lên tiếng, vội vàng sờ lên trường kiếm sau lưng.
Nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.
Advertisement
Kiếm ý quanh người Hoài Vọng đọng lại không phát ra, chỉ có Kiêm Trúc đang đứng gần hắn nhất là có thể cảm nhận được.
Kiêm Trúc thuận theo nguyên tắc mỗi ngày làm một việc tốt khuyên nhủ, “Các ngươi như vậy là rất không đoàn kết hữu nghị, phải biết một người vì mọi người, thì thiên hạ mới có thể đồng lòng được.”
“Thiên hạ đồng lòng?” Một sư tỷ của Thanh Hà môn trào phúng, “Nói thì hay lắm, nhưng kẻ nào không muốn làm đệ nhất thiên hạ? Huống chi Lâm Viễn tông dám xưng là Tiên tông đệ nhất thiên hạ, chẳng qua là nhờ có Hoài Vọng, nếu thật sự đối đầu với Thanh Hà môn ta thì chưa biết ai hơn ai đâu.”
Kiêm Trúc nghe vậy bèn liếc nhìn Hoài Vọng, vẻ mặt hắn không vui không giận.
Y gật đầu, “Thích nhất là cái sự tự tin này của các ngươi đó. Tiên tông đệ nhất thiên hạ đã là gì, người đệ nhất thiên hạ cũng chỉ thế mà thôi!”
Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù cùng lén lút quan sát sắc mặt của Hoài Vọng.
Kiêm Trúc nói xong quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoài Vọng, “Ừ, đúng là bình thường.”
Đệ tử Thanh Hà môn: …chuyện gì thế này, hai con người này sao còn ngông cuồng hơn cả họ nữa?
“Bớt nói nhảm đi! Trước tiên chúng ta cứ âm thầm lặng lẽ giải quyết bọn chúng ở đây đi.” Một đệ tử Thanh Hà môn nói, “Chúng ta có tám người, bọn chúng có bốn người, kẻ khó giải quyết nhất cũng chỉ có tên phật tử đó mà thôi, chỉ cần chúng ta cùng nhau tiến lên thì không tin…”
Rọet —— kiếm ý phút chốc ào ra, chia cắt không gian thành tám đường lướt qua sau lưng bọn họ! Tám dây kiếm tuệ treo trên vỏ kiếm bị cắt đứt sạch sẽ, cùng rơi xuống đất.
Tiếng kêu gào im bặt đi. Tám đệ tử của Thanh Hà môn nhìn xuống kiếm tuệ màu đỏ sậm đang nằm dưới đất: Vết cắt vuông cướt, kiếm ý cực kỳ sắc bén.
Hoài Vọng mặt không hề cảm xúc, thân hình chưa từng nhúc nhích.
Sống lưng bọn họ đột nhiên tràn ra hơi lạnh âm u.
Phật tử nói một tiếng “a di đà phật”, Tiết Kiến Hiểu đứng nhìn mà thoáng giật mình.
Kiêm Trúc vỗ vỗ tay, “Còn có tiết mục trợ hứng nữa à?”
Vẻ mặt của đệ tử Thanh Hà môn lúc trắng lúc đỏ, ngoài giận dữ và xấu hổ càng nhiều hơn là sợ hãi: Bọn họ thậm chí còn không thấy được ai là người động thủ, nhưng kiếm tuệ thật sự đã bị cắt đứt.
“Mau vào trận đi!” Một người giành trước giẫm bước vào trong trận, “Chỉ cần chúng ta phá trận trước, bọn chúng sẽ không còn cơ hội để vào nữa.”
Tiết Kiến Hiểu tức đến mức muốn xông lên luôn, “Đúng là đê tiện như chó Tạ mà!”
Kiêm Trúc, “…”
Y kéo Tiết Kiến Hiểu, “Thôi, xếp hàng là truyền thống tốt đẹp trong giới tu chân của chúng ta, cứ để bọn họ đi vào trước đi.”
Hoài Vọng nhìn lướt qua, “Chỉ e là không qua được.”
Vừa dứt lời, đệ tử giành xông vào trận trước đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết! hai tảng đá hai bên lần lượt xô dịch, ép người đó vào giữa.
Mắt thấy quái thạch xung quanh sắp dồn tất cả bọn họ vào trong nghiền nát, đệ tử ban nãy đề nghị động thủ chỉ vào vào hai cửa Kinh, Thương nói, “Cho người vào đó đứng, những người còn lại có thể từ cửa Sinh thoát ra ngoài!”
Sư tỷ, “Nhưng mà để ai…”
Bịch! Đệ tử đang đá ép bị người lên tiếng đề nghị đó đạp thẳng vào cửa Kinh, một nửa người đã có thể thấy xương trắng.
Đồng môn sững sờ, đệ tử đề nghị đó nghiêm giọng, “Đừng trách ta, ngươi vốn đã không giữ nổi mạng mình, không bằng tác thành cho bọn ta… a!”
Lời còn chưa dứt, một đạo linh lực từ sau lưng đẩy hắn ra, quăng mạnh hắn vào cửa Thương. Trong phút chốc, hai tảng đá ầm ầm chạy vào hai cửa Kinh, Thương, đồng thời trong lúc cửa Sinh cũng mở ra, sáu đệ tử còn lại nhanh chóng bỏ chạy ra.
Mặt đất rúng động, như là một sinh vật sống nuốt chửng con mồi được dâng đến miệng, cơ thể hai đệ tử đó rất nhanh đã biến mất trong đất.
Thời gian diễn ra cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc vừa đủ cạn nửa tách trà.
…
Bên ngoài bãi đá rơi vào khoảng không yên tĩnh chết chóc.
Kiêm Trúc ngước nhìn lên bãi đá và sáu con người mặt mũi trắng bệch đang ngồi dưới đất trước mặt mình, cõi lòng lạnh tanh.
Đệ tử Thanh Hà môn từ ngơ ngác sợ hãi ban đầu dần dần hoàn hồn lại, một người trong đó không dám tin nhìn về phía sư tỷ, “Sư tỷ, tỷ vừa mới đẩy hắn —— ”
“Câm miệng!” Sư tỷ khàn giọng quát, “Không phải hắn vào cửa Thương, thì cũng là một trong số chúng ta mà thôi, đó là ta cứu các ngươi! Sao, bây giờ các ngươi thành quân chính nghĩa muốn chuyển sang chỉ trích ta?”
Đám người nhất thời im bặt đi, cúi thấp đầu không ai dám nhắc lại chuyện đó nữa.
Từ xưa đến giờ Tiết Kiến Hiểu chưa từng thấy tình cảnh nào như thế này, bàn tay để bên hông hơi run lên, cuối cùng nhịn không được kéo cánh tay Kiêm Trúc hòng muốn được tiếp thêm sức mạnh.
Kiêm Trúc vỗ vỗ cậu ta, nghiêng đầu hỏi, “Có muốn ta cho ngươi mượn vai làm điểm tựa không?”
“…” Tiết Kiến Hiểu, “Ngươi đừng nói gì hết là được rồi.”
Trước mắt thì những người của Thanh Hà môn không thể vào trận được nữa, Kiêm Trúc nhìn sang đống quái thạch lởm chởm đó, dường như hồng thủy mãnh thú đều được che đậy dưới từng tảng đá.
Y hỏi Hoài Vọng, “Đi không?”
Hoài Vọng, “Ta không có vấn đề gì, tùy ngươi.”
Kiêm Trúc trái lại không thấy sợ, y cảm thấy rất hứng thú với “vật đó” trong miệng của đám đệ tử Thanh Hà môn. Y khoẻn miệng cười, “Tới cũng tới rồi.
Hoài Vọng hiểu ý, cất bước tiến lên phía trước, “Vậy thì đi thôi.”
Tay áo bị kéo lại, Tiết tiểu thiếu chủ đáng thương nhìn sang, “Bạn ơi, ta không được, ta không thể.”
Kiêm Trúc liếc nhìn cậu ta một cái thật sâu sắc, “Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không thể chỉ làm rùa đen rút trong vỏ.”
Tiết Kiến Hiểu nước mắt đầm đìa khóc to, “Ngươi cứ coi như ta biết bảy mươi hai phép thần thông là được!”
Kiêm Trúc, “…”
Trận pháp ở bãi đá này đúng là nguy hiểm thật, Kiêm Trúc không ép cậu ta, bảo Tiết Kiến Hiểu chờ bên ngoài. Thầm Thù cười híp mắt cũng không nhúc nhích, “Thôi, thấy Tiết thiếu chủ run như cầy sấy thế này, bần tăng đành ở chăm nom đôi chút vậy.”
Kiêm Trúc, “Phật tử có lòng tốt, ta tin là ngươi không phải ở lại vì sợ hãi đâu.”
Thầm Thù, “…a di đà phật, thí chủ thật biết nói đùa.”
Để hai người Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù ở ngoài, Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau, cất bước đi vào trận pháp trong bãi đá.
Đệ tử Thanh Hà môn không cam lòng nhìn bóng lưng hai người, “Hừm, chẳng qua là đi chịu chết thôi!”
Tiết Kiến Hiểu ngồi đối diện bọn họ vừa run rẩy vừa chửi, “Ta khinh á!”
…
Thôi diễn trận pháp dù thế nào thì vẫn là trăm sông đổ về một biển, tuy nói là trận có bát môn, nhưng một người vào trận, hai người vào trận, tám người vào trận thì phương pháp phá giải vẫn có sự khác biệt riêng.
Lúc này thì Kiêm Trúc, Hoài Vọng hai người cùng nhau vào trận, thì cả hai cần phải phối hợp với nhau. Kiêm Trúc đang định bước vào trận, thì cánh tay bỗng nhiên bị Hoài Vọng kéo lại, y quay đầu hỏi, “Sao vậy?”
Dường như Hoài Vọng đã có một thoáng chần chờ rồi mới nói, “Ngươi đứng gần ta một chút, chỉ cần chú ý bước chân của ta, chúng ta coi như một người phá trận.”
“Đứng gần.” Kiêm Trúc nhìn hắn mỉm cười, “Gần bao nhiêu?”
Hơi thở Hoài Vọng hơi ngưng, vẻ mặt thì vẫn rất bình tĩnh, “Nắm tay, hoặc là ngươi đứng trước người ta.”
Kiêm Trúc quan sát hắn một lúc, mãi đến khi mi mắt Hoài Vọng run lên y mới khoan thai mở miệng, “Nắm tay…”
Hoài Vọng duỗi tay ra, ngay khoảnh khắc vừa định ôm lấy đầu ngón tay Kiêm Trúc, đã nghe thấy Kiêm Trúc nói, “Nắm tay thì thôi đi.”
“…” Tay Hoài Vọng lơ lửng giữa không trung, lại để xuống, “Vì sao?”
“Lời giáo huấn của đạo hữu ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Tim Hoài Vọng chợt thót lên, “Giáo huấn gì.”
Kiêm Trúc tựa như cười mà không phải cười, “Nếu như lòng ta đã có chốn về rồi, thì nên giữ khoảng cách thích hợp với các đồng đạo hữu thì hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất