Tàng Phong – Thiết Bản Bì Đản Hoa
Chương 13
Lần này sơn trang Lạc Mai gặp phải biến lớn, những người còn sót lại cũng lục tục rời đi, Dung Thất kể mọi việc trong sơn động cho Tinh Hà, không ngờ mọi sự lại xảy ra nhanh đến thế, lại thảm thương như vậy. Hai người còn đang trên đường
xuống núi, ở phía trước đã có một người chờ sẵn bên bìa rừng, như đứng chờ đã lâu.
Người nọ chờ hai người gần mới ôm quyền đánh tiếng, nghe giọng mới biết hóa ra là Hoài Cốc.
Trước tới giờ hắn giả làm Thánh Hữu Thư, tuy rằng cử chỉ trầm ổn, mỗi khi cười lên lại lộ tính trẻ con, giờ bỏ đi lớp hóa trang, đôi lông mày cao bớt đi vẻ thâm thúy trên gương mặt hắn hóa lại phù hợp với khí chất của hắn.
“Hoài Cốc huynh có việc gì vậy?” Dung Thất hỏi.
“Đêm qua ta đã nghĩ rất lâu, còn có vài điều muốn báo cho hai vị đây.” Sau đó Hoài Cốc mới kể lại một lượt chuyện Minh Lan tìm tới hắn, “Lúc đó Minh Lan chủ động tới tìm ta, muốn được ở lại hỗ trợ việc trong trang, hồi đấy ta cũng không nghĩ nhiều, giờ nhớ lại, câu lần ấy nàng nói là 'Dĩ nhiên chúng ta muốn giúp ngươi vì có lý do', từ 'chúng ta' nàng ấy nói hẳn là do sau lưng nàng ấy có người sai sử. Hơn nữa, nàng biết rõ mật đạo trong sơn trang, lại liên quan đến việc Phong gia bị giết hại, không phải việc một cá nhân có thể làm được. Dù ta không biết mục đích của đám người núp sau màn là gì, nhưng giờ hai vị lại bị cuốn vào chuyện này, e rằng đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Dung Thất đáp.
“Còn một chuyện nữa...” Hoài Cốc nhìn vào mắt Tinh Hà, do dự nói: “Y thuật tại hạ nông cạn, không thể nhìn ra mạch tượng của tiểu công tử đây có gì bất thường. Chẳng qua theo tin tức trước đây ta nhận được, thần y hẳn vẫn còn trong Phong thành, việc hắn mai danh ẩn tích có lẽ có liên quan gì đó đến việc vừa rồi ở sơn trang Lạc Mai, nếu các ngươi tìm được hắn hẳn sẽ có biện pháp.”
Bốn chữ sơn trang Lạc Mai như chạm vào nút thắt trong lòng Tinh Hà, cậu ngẩng mặt hỏi: “Hoài Cốc tiên sinh không đi cùng chúng ta ư?”
Hoài Cốc nghe vậy, thở dài, u buồn nói: “Tại hạ còn có chút việc phải làm, nếu sau này có duyên, thật sự mong ngóng được gặp lại hai vị. Hai vị nhớ bảo trọng, hôm nay từ biệt tại đây thôi.”
“Bảo trọng!”
Nhìn theo bóng Hoài Cốc đi xa, Tinh Hà lớn giọng gọi sư phụ, định nói gì đó, nhưng vẫn chậm chạp không mở miệng.
Dung Thất nhìn thấu tâm tư của cậu, nói trước: “Con muốn ở lại Phong thành, nhưng không phải vì muốn tìm thần y trị bệnh, mà muốn điều tra vụ ở sơn trang Lạc Mai đúng không?”
Tinh Hà khẽ vâng một tiếng, một lúc sau, cuối cùng vẫn nói những lời từ đáy lòng, “Chỉ là, con sợ--”
Đối với Tinh Hà mà nói, hai chữ sợ hãi nó cực kỳ xa lạ. Từ trước cậu đã từng đau buồn đã từng tức giận, lại chưa từng có cảm giác sợ hãi. Mà đến khi thân thể Yến Tử lạnh dần trong lòng cậu, lúc đó cậu mới hiểu cảm xúc này là gì.
Không phải là sợ hãi vì sinh mệnh đang mất đi, mà là sợ hãi vì cố gắng nhưng vẫn không thể làm gì.
Yến Tử chết đi, Tinh Hà không cam lòng, mà đúng như lời của Hoài Cốc, nhân vật phía sau màn ra tay độc địa đến mức này, chỉ bằng thực lực của cậu, cứ cố truy tìm chân tướng, e rằng....
Tinh Hà suy nghĩ mông lung.
Nay cậu đứng dưới nắng nhưng lòng lại như có hàng ngàn hàng vạn sợi tơ vò đang rối tinh rối mù, xoắn đến khó thở.
Dung Thất lẳng lặng nhìn cậu, không lên tiếng, bỗng nhiên y cúi đầu, giọng y dịu dàng hiếm thấy, cắt ngang suy nghĩ cậu.
—— Đừng sợ, có sư phụ ở đây với con.
Sư phụ luôn bên con, giống như lần đầu con bừng tỉnh từ trong ác mộng, giống như lần đầu con nhìn thấy thế giời bên ngoài, giống như.... lúc này.
Tinh Hà kinh ngạc nhìn y
Vẫn... ở cùng mình ư?
Ừ.
Sư phụ vẫn luôn ở bên mình.
Đồng hành từ thuở ấu thơ đến tương lai bất định, dù là khoái ý ân cừu hay tung hoành sát phạt, cùng nhau sánh bước từ xưa xửa xừa xưa, đến hết quãng đời còn lại.
Trong phút chốc, bao nhiêu rối ren trong lòng chợt tan rã.
Trong mắt Tinh Hà chỉ còn hình bóng người nọ, chỉ cảm thấy phía trước sáng lòa, mà ánh sáng ấy tụ lại một nơi, nơi ấy có Dung Thất.
Biển người đông nghẹt muốn tìm một người chẳng dễ dàng gì, càng không nói đến tình huống hắn ta cố tình giấu kín hành tung như hiện tại. Hai người tìm một nhà trọ thuê phòng để ngủ, ban ngày tìm kiếm manh mối, nhân tiện nghiên cứu phong tục này nọ trên địa bàn của đối phương. Phong thành mạnh về hàng hải, thương nhân qua lại rất nhiều, trong quan trà kể chuyện cũng vô cùng tấp nập, cả chuyện thăng đường xử án đến chuyện thần tiên quỷ quái cũng đều thích nghe.
Ngoài ra còn có một loại chuyên kể mấy chuyện bí sử của mấy người nổi tiếng, từ chuyện đối nhân xử thế đến dòm ngó những dục vọng thầm kín làm người ta khinh thường, cũng chẳng hề làm người nghe lúng túng, ngược lại lại hợp gu vài loại người. Như là vị tướng chức cao vọng trọng kia cùng một danh kỹ thanh lâu bí mật qua lại, hay những người có chức vị cao từng bị phỉ nhổ khinh miệt, mấy chuyện kiểu này thứ nhất như kéo gần được khoảng cách của các vị danh nhân học sĩ với chúng thường dân, thứ hai cũng để tự an ủi bản thân ồ hóa ra họ cũng chẳng hay ho gì.
Cứ thế, dân tình trên bục nước bọt bay tứ lung tung, người dưới đài cũng cảm nhận được một chút hương vị nổi tiếng, bình đạm vậy mà tháng ngày dần trôi.
Lúc này ở đây đang kể về sự tích phất lên của nhà họ Mục, nói đến cụ Mục thực ra chỉ là một người đi ở rể, khi ấy Mục gia sinh được ba đứa con gái mà chẳng có lấy một mụn con trai, cụ Mục lấy người con gái lớn, là người có năng lực làm việc, tới khi Mục gia chủ mất thì nhập toàn quyền tiếp quản sản nghiệp của Mục gia, còn vực dậy Mục gia càng ngày càng phát đạt, giờ Phong thành thịnh vượng nhờ các cảng biển, là do cụ Mục năm đó đã tiên phong gây dựng bước đầu.
Nghe thấy thế, Dung Thất chậc một tiếng, khó trách mặt mũi Mục gia mời được cả nhân sĩ võ lâm, các cụ thường nói tiền sai khiến được cả ma quỷ, những người này nằm ở khoảng giữa, thường thường cũng chả khác nào ác quỷ.
Tiên sinh kể chuyện dõng dạc kết bài, lại úp úp mở mở nói, ông cụ Mục có một tình sử phong lưu.
Nghe đồn hồi cụ Mục còn trẻ tuổi từng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi với một cô gái nhà làm quạt, đáng tiếc hồng nhan thì bạc phận, cô gái kia mất sớm. Cụ Mục đối với bà ấy luôn thủy chung chưa từng thay đổi, đến nỗi sau khi đã tiếp quản Mục gia, phàm là cửa tiệm làm quạt luôn thu thuế ít hơn hai phần. Hàng năm vẫn tới thăm nơi ở của bà, nghỉ lại đó vài ngày, thu mua hàng hóa để giúp đỡ quê hương bà.
Nói xong một đoạn, cuối cùng hắn lấy hiện tại làm dẫn chứng cho quá khứ kia “Đến tận hôm nay, Mục gia vẫn còn giữ tục lệ này.” Chứng minh lời mình nói không phải không có căn cứ.
Kể xong về ông cụ, lại bắt đầu nói về vị gia chủ hiện thời, Mục gia nhị công tử, khôn khéo giỏi giang, rất có phong thái của tổ tiên truyền lại, tự nhiên cũng truyền cả cái tính đa tình, đang cùng đương kim hoa khôi tình chàng ý thiếp phong phong nhã nhã.
Vốn dĩ Dung Thất định dẫn Tinh Hà ra ngoài giải khuây, nghe đến đây cũng lười không muốn nghe nữa, vừa hay nom Tinh Hà cũng chán chán, hai người bèn ra ngoài đi dạo.
Trên đường, ngoài những dân chúng bình thường, còn có không ít người mang theo đao kiếm, có người thì vội vội vàng vàng, cũng có người thì thong dong nhàn nhã.
“Kỳ quái thật đấy,“ Dung Thất nói, “Một đường sao mà nhiều nhân sĩ võ lâm thế nhỉ, nào là phái Thiên Thủy trên núi Ngọc Lâm với cung Phạm Âm thuộc núi Trúc Tía, một bên phía đông một bên phía tây, thế mà lại cùng xuất hiện ở chỗ này. Chẳng lẽ Phong thành là nơi ngọa hổ tàng long à?”
“Hay là do Mục gia mời, hội đèn ngày đó không phải cũng có rất nhiều nhân sĩ võ lâm sao ạ?” Tinh Hà nói.
Dung Thất nhìn kĩ lại, đoạn lắc đầu: “Chỉ sợ Mục gia không có mặt mũi lớn đến vậy đâu.”
Nói tới đây, phía trước đã tụ tập một đám người, vang đủ loại tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo. Dung Thất ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Trên đời có ba nơi dễ gây thị phi nhất, đó là thanh lâu, nhà trọ, và trước cửa nhà quả phụ.
Dung Thất thấy chuyện náo nhiệt thì nổi cơn thích thú, bắt đầu nhấc tay truyền thụ tri thức cho Tinh Hà: “Nói tới ba chuyện thị phi hay gặp trong thanh lâu nhất, thứ nhất là không có tiền, tục gọi bạch phiên*, thứ hai là không có quyền, cướp cô nương của mấy nhân vật tai to mặt lớn, không có mắt nhìn người, thứ ba là...”
*Nghĩa là không có tiền, muốn phịt miễn chí, tiền ít đòi hít....
Tinh Hà ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, Dung Thất thì nói đến cái quan trọng lại ngưng, cậu tin thật còn nghiêm túc hỏi lại: “Thứ ba là gì ạ?”
“Thứ ba là bình thường nhất, cũng phổ biến nhất. Đó là không có lương tâm, bỏ nhà bỏ vợ ra ngoài tầm hoan mua vui.”
Tinh Hà gật gật đầu, chỉ hai thanh niên trẻ tuổi đứng giữa đám người, hỏi: “Bọn họ có phải cái loại không có lương tâm ấy không ạ?”
“Dung Thất nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cô nương bên cửa, lại nhìn vẻ mặt say đắm của mấy người kia, nghiêm giọng nói: “Không, bọn họ thuộc cái loại không có đầu óc.”
Bên cạnh có người không nhịn được cười, tung đùi đắc ý phụ họa nói: “Đáng tiếc có bao nhiêu anh hùng lại đồng ý quỳ dưới gấu váy thạch lựu. Người ta thường nói kỹ nữ vô tình, con hát vô ——”
Không đợi chữ “nghĩa” được nói ra, anh hùng dưới váy thạch lựu đã muốn xông lên trước xử lý vị quần chúng vây xem nom hào hoa phong nhã này: “Ngươi không được nói nàng như vậy!”
Dung Thất tự giác nhảy hai bước ra xa.
Tay lang trung giang hồ trung niên kia để râu ngay ngắn, trên thái dương còn dán một miếng cao da chó, bị người mạnh mẽ như vậy nhắc tên, người nọ hồn phách như bay lên trời đến nơi, biện bạch: “Ta không, ta không có, kia là nói đến hạng dong chi tục phấn bình thường, không phải người trong lòng của vị đại hiệp đây đâu, đại hiệp tha mạng.”
Nam tử đi cùng hắn ta cũng khuyên nhủ: “Sư huynh, quên đi, Nguyệt nương đã vào trong rồi, chúng ta không cần so đo với nhiều người vậy đâu.”
Người được gọi là sư huynh kia quay người lại, vừa lúc thấy vị cô nương quả nhiên đã lui vào sau cánh cửa, động tác nhanh gọn đến mức một cái bóng lưng vô tình cũng lười để lại, chỉ đành thở dài một tiếng, cô đơn buông tay.
Tay để ria nom thấp bé vội vàng nịnh nọt: “Vị cô nương kia vừa nhìn đã biết là người kiên trinh cao thượng, cùng hiệp khách cao ngạo chính trực như ngài đúng là đôi lứa xứng đôi, tục ngữ nói chỉ cần có công mài sắt ắt có ngày nên kim. Thực tình tại hạ có một phương thuốc, không cần biết là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay cái liếc thứ hai, ta có thể đưa cho ngài ——”
Người nọ cười khục khục hai tiếng, rồi làm một động tác đầy hạ lưu: “Dễ như trở bàn tay.”
Dù có là Dung Thất cũng bị một loạt hành vi vô liêm sỉ này làm cho câm nín, nhỏ giọng nói với Tinh Hà: “Về sau thấy người như này thì tránh xa ra tý.”
“Dạ?”
“Chúng ta còn mặt mũi.”
Tay trung niên kia vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng không hề rời mắt, nghe ria mép nói xong một lượt thì sạch sẽ lưu loát nói một chữ “cút“.
Mắt thấy kịch hay đã hết, đám người vây xem cũng tự giác tản ra. Dung Thất cũng nhón chân chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau có người hỏi: “Gượm đã, xin hỏi vị này chính là đại hiệp đêm đó bắt giữ con quái trùng đấy ư?”
Dung Thất nhìn lại, hóa ra là một vị khác cũng đứng giữa đám đông xem náo nhiệt hồi nãy. Lúc trước không để ý lắm, giờ mới bắt đầu nhìn kỹ, hai vị này phục sức đơn giản mà không mất đi vẻ đoan chính, thắt lưng giắt kiếm, bên hông đeo ngọc bội màu lam, dù không phải đệ tử nhà giàu cũng là sư môn xuất thân tốt.”
“Quá khen, chỉ là tiểu đồ đệ của tại hạ tình cờ mà thôi.”
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai tất có thành tựu không nhỏ.”
“Đâu có đâu có, hai vị đây mới là đại hiệp trượng nghĩa, hoàn toàn xứng đáng làm hào kiệt võ lâm.”
“Tiên sinh khen lầm rồi.”
“Đều là lời thật lòng của tại hạ.”
Tinh Hà bên cạnh nghe thấy vị sư phụ nhà mình trước còn cười người khác là đồ không có đầu óc, giờ lại một mặt quân tử cao thượng quang minh chính đại, hai mặt khác hẳn nhau, lại nhớ tới tay để ria nịnh nọt hồi nãy, lại thấy lời thật lòng của sư phụ trước mắt, yên lặng lùi ra sau.
Ồ, có mặt mũi ghê.
“Đêm đó hội hoa đăng có biến lớn, được tiên sinh ra tay cứu giúp. Đã quên giới thiệu, tại hạ Chu Thanh, vị bên cạnh đây là sư huynh Lý Trọng Nham, xin được thỉnh giáo danh tính hai vị đây?” Chu Thanh nói.
“Hóa ra là hai vị huynh đài đêm đó.” Lúc này Dung Thất mới nhớ đến, hình như hôm ấy có thuận tay cứu hai người trẻ tuổi.
“Hai chữ thỉnh giáo thật không dám nhận, gọi ta Dung Thất là được, còn đây là Tinh Hà.”
Hai người vừa giới thiệu xong, dường như Chu Thanh cảm thấy chỉ thế thì không bày tỏ hết lòng biết ơn, bèn nhiệt tình mời hai người Dung Thất vào quán rượu.
Phải là bình thường, hẳn hai người sẽ từ chối. Trước mắt vì muốn dò la tin tức, hẳn không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với tam giáo cửu lưu, thác ghềnh còn có khi khô khi lụt, huống chi chốn giang hồ đầy phong vân biến hóa.
Chu Thanh gọi đồ ăn, bắt đầu nói sang chuyện chính.
“Hai vị tới nay vẫn ở Phong thành, chẳng lẽ là nhân sĩ địa phương ư?” Chu Thanh hỏi.
“Không phải, chỉ là đi ngang qua mà thôi.” Dung Thất trả lời, “Nói như vậy, hẳn hai vị đây cũng không phải nhân sĩ nơi này.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ mới tới đây, hôm nay có thể gặp hai vị, không thể không nói đúng là có duyên.” Chu Thanh giơ chén rượu, “Ta kính hai vị.”
Rượu hết một vòng, Dung Thất lắc chén, nhìn thấy vẻ mặt Chu Thanh chần chừ như muốn nói rồi lại thôi. Y vạch mưu rồi tung một miếng mồi: “Đúng là duyên phận, thật ra chúng ta ở lại đến hôm nay, cũng vì một việc.”
“Một việc?”
Dung thất thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, biết mình gãi đúng chỗ ngứa rồi, bèn phóng lao: “Ừ, chúng ta muốn —— tìm một người.” Nửa câu sau Dung Thất cố ý trầm giọng, đồng thời quan sát thần sắc Chu Thanh, vẻ mặt của y từ lo lắng dần thả lỏng, xem ra y đoán không đúng.
Thấy thế Dung Thất bèn bổ sung, “Thật ra tìm người chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tìm thứ kiểu như một vật.”
Người nọ bắt đầu căng thẳng, Dung Thất thấy mình đoán đúng rồi. Vì thế y hỏi thử: “Chẳng lẽ hai vị đây cũng ——”
Chu Thanh nhìn Lý Trọng Nham bên cạnh, hắn vẫn im ỉm ngồi một bên không nói lời nào. Cậu ta thở dài, nói với Dung Thất: “Hai vị đối với tại hạ có ơn cứu mạng, tại hạ cũng không muốn giấu diếm. Gia sư nghe ngóng được một tin đồn, nói ở Phong thành có một loại thuốc thần, có thể tăng công lực, vì thế lệnh cho chúng ta tới điều tra.”
Chẳng trách có nhiều nhân sĩ võ lâm đến thế, Dung Thất suy tính trong lòng, thở dài: “Xem ra tất cả mọi người đều nghe tin đồn đó rồi.”
“Đúng vậy, thuốc tăng công lực làm ai ai cũng hoảng hốt, chẳng qua không ai ngờ rằng thứ thuốc này ấy mà đến từ thanh lâu.” Chu Thanh bất đắc dĩ cười cười.
Thanh lâu? Chẳng lẽ là Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Dung Thất phụ họa: “Đúng vậy, xuất xứ như thế đúng là khiến người ta khó lòng mà mở miệng. Mạo muội hỏi một câu, hai vị huynh đài vì lẽ đó nên mới dây dưa với cô nương ở khung cửa kia ư?”
“Cái đó thì không phải.” Chu Thanh nhìn vào mắt sư huynh nhà mình, có chút xấu hổ cười cười, “Việc tư, một ít việc tư mà thôi, để hai vị chê cười rồi.”
Dung Thất ngầm hiểu, bưng chén rượu nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tại hạ hiểu.”
- ---------------------------------------------
Lời tác giả
Dung Thất: Tại hạ hiểu.
Tinh Hà: (Rốt cuộc là người hiểu cái gì?!!)
xuống núi, ở phía trước đã có một người chờ sẵn bên bìa rừng, như đứng chờ đã lâu.
Người nọ chờ hai người gần mới ôm quyền đánh tiếng, nghe giọng mới biết hóa ra là Hoài Cốc.
Trước tới giờ hắn giả làm Thánh Hữu Thư, tuy rằng cử chỉ trầm ổn, mỗi khi cười lên lại lộ tính trẻ con, giờ bỏ đi lớp hóa trang, đôi lông mày cao bớt đi vẻ thâm thúy trên gương mặt hắn hóa lại phù hợp với khí chất của hắn.
“Hoài Cốc huynh có việc gì vậy?” Dung Thất hỏi.
“Đêm qua ta đã nghĩ rất lâu, còn có vài điều muốn báo cho hai vị đây.” Sau đó Hoài Cốc mới kể lại một lượt chuyện Minh Lan tìm tới hắn, “Lúc đó Minh Lan chủ động tới tìm ta, muốn được ở lại hỗ trợ việc trong trang, hồi đấy ta cũng không nghĩ nhiều, giờ nhớ lại, câu lần ấy nàng nói là 'Dĩ nhiên chúng ta muốn giúp ngươi vì có lý do', từ 'chúng ta' nàng ấy nói hẳn là do sau lưng nàng ấy có người sai sử. Hơn nữa, nàng biết rõ mật đạo trong sơn trang, lại liên quan đến việc Phong gia bị giết hại, không phải việc một cá nhân có thể làm được. Dù ta không biết mục đích của đám người núp sau màn là gì, nhưng giờ hai vị lại bị cuốn vào chuyện này, e rằng đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Dung Thất đáp.
“Còn một chuyện nữa...” Hoài Cốc nhìn vào mắt Tinh Hà, do dự nói: “Y thuật tại hạ nông cạn, không thể nhìn ra mạch tượng của tiểu công tử đây có gì bất thường. Chẳng qua theo tin tức trước đây ta nhận được, thần y hẳn vẫn còn trong Phong thành, việc hắn mai danh ẩn tích có lẽ có liên quan gì đó đến việc vừa rồi ở sơn trang Lạc Mai, nếu các ngươi tìm được hắn hẳn sẽ có biện pháp.”
Bốn chữ sơn trang Lạc Mai như chạm vào nút thắt trong lòng Tinh Hà, cậu ngẩng mặt hỏi: “Hoài Cốc tiên sinh không đi cùng chúng ta ư?”
Hoài Cốc nghe vậy, thở dài, u buồn nói: “Tại hạ còn có chút việc phải làm, nếu sau này có duyên, thật sự mong ngóng được gặp lại hai vị. Hai vị nhớ bảo trọng, hôm nay từ biệt tại đây thôi.”
“Bảo trọng!”
Nhìn theo bóng Hoài Cốc đi xa, Tinh Hà lớn giọng gọi sư phụ, định nói gì đó, nhưng vẫn chậm chạp không mở miệng.
Dung Thất nhìn thấu tâm tư của cậu, nói trước: “Con muốn ở lại Phong thành, nhưng không phải vì muốn tìm thần y trị bệnh, mà muốn điều tra vụ ở sơn trang Lạc Mai đúng không?”
Tinh Hà khẽ vâng một tiếng, một lúc sau, cuối cùng vẫn nói những lời từ đáy lòng, “Chỉ là, con sợ--”
Đối với Tinh Hà mà nói, hai chữ sợ hãi nó cực kỳ xa lạ. Từ trước cậu đã từng đau buồn đã từng tức giận, lại chưa từng có cảm giác sợ hãi. Mà đến khi thân thể Yến Tử lạnh dần trong lòng cậu, lúc đó cậu mới hiểu cảm xúc này là gì.
Không phải là sợ hãi vì sinh mệnh đang mất đi, mà là sợ hãi vì cố gắng nhưng vẫn không thể làm gì.
Yến Tử chết đi, Tinh Hà không cam lòng, mà đúng như lời của Hoài Cốc, nhân vật phía sau màn ra tay độc địa đến mức này, chỉ bằng thực lực của cậu, cứ cố truy tìm chân tướng, e rằng....
Tinh Hà suy nghĩ mông lung.
Nay cậu đứng dưới nắng nhưng lòng lại như có hàng ngàn hàng vạn sợi tơ vò đang rối tinh rối mù, xoắn đến khó thở.
Dung Thất lẳng lặng nhìn cậu, không lên tiếng, bỗng nhiên y cúi đầu, giọng y dịu dàng hiếm thấy, cắt ngang suy nghĩ cậu.
—— Đừng sợ, có sư phụ ở đây với con.
Sư phụ luôn bên con, giống như lần đầu con bừng tỉnh từ trong ác mộng, giống như lần đầu con nhìn thấy thế giời bên ngoài, giống như.... lúc này.
Tinh Hà kinh ngạc nhìn y
Vẫn... ở cùng mình ư?
Ừ.
Sư phụ vẫn luôn ở bên mình.
Đồng hành từ thuở ấu thơ đến tương lai bất định, dù là khoái ý ân cừu hay tung hoành sát phạt, cùng nhau sánh bước từ xưa xửa xừa xưa, đến hết quãng đời còn lại.
Trong phút chốc, bao nhiêu rối ren trong lòng chợt tan rã.
Trong mắt Tinh Hà chỉ còn hình bóng người nọ, chỉ cảm thấy phía trước sáng lòa, mà ánh sáng ấy tụ lại một nơi, nơi ấy có Dung Thất.
Biển người đông nghẹt muốn tìm một người chẳng dễ dàng gì, càng không nói đến tình huống hắn ta cố tình giấu kín hành tung như hiện tại. Hai người tìm một nhà trọ thuê phòng để ngủ, ban ngày tìm kiếm manh mối, nhân tiện nghiên cứu phong tục này nọ trên địa bàn của đối phương. Phong thành mạnh về hàng hải, thương nhân qua lại rất nhiều, trong quan trà kể chuyện cũng vô cùng tấp nập, cả chuyện thăng đường xử án đến chuyện thần tiên quỷ quái cũng đều thích nghe.
Ngoài ra còn có một loại chuyên kể mấy chuyện bí sử của mấy người nổi tiếng, từ chuyện đối nhân xử thế đến dòm ngó những dục vọng thầm kín làm người ta khinh thường, cũng chẳng hề làm người nghe lúng túng, ngược lại lại hợp gu vài loại người. Như là vị tướng chức cao vọng trọng kia cùng một danh kỹ thanh lâu bí mật qua lại, hay những người có chức vị cao từng bị phỉ nhổ khinh miệt, mấy chuyện kiểu này thứ nhất như kéo gần được khoảng cách của các vị danh nhân học sĩ với chúng thường dân, thứ hai cũng để tự an ủi bản thân ồ hóa ra họ cũng chẳng hay ho gì.
Cứ thế, dân tình trên bục nước bọt bay tứ lung tung, người dưới đài cũng cảm nhận được một chút hương vị nổi tiếng, bình đạm vậy mà tháng ngày dần trôi.
Lúc này ở đây đang kể về sự tích phất lên của nhà họ Mục, nói đến cụ Mục thực ra chỉ là một người đi ở rể, khi ấy Mục gia sinh được ba đứa con gái mà chẳng có lấy một mụn con trai, cụ Mục lấy người con gái lớn, là người có năng lực làm việc, tới khi Mục gia chủ mất thì nhập toàn quyền tiếp quản sản nghiệp của Mục gia, còn vực dậy Mục gia càng ngày càng phát đạt, giờ Phong thành thịnh vượng nhờ các cảng biển, là do cụ Mục năm đó đã tiên phong gây dựng bước đầu.
Nghe thấy thế, Dung Thất chậc một tiếng, khó trách mặt mũi Mục gia mời được cả nhân sĩ võ lâm, các cụ thường nói tiền sai khiến được cả ma quỷ, những người này nằm ở khoảng giữa, thường thường cũng chả khác nào ác quỷ.
Tiên sinh kể chuyện dõng dạc kết bài, lại úp úp mở mở nói, ông cụ Mục có một tình sử phong lưu.
Nghe đồn hồi cụ Mục còn trẻ tuổi từng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi với một cô gái nhà làm quạt, đáng tiếc hồng nhan thì bạc phận, cô gái kia mất sớm. Cụ Mục đối với bà ấy luôn thủy chung chưa từng thay đổi, đến nỗi sau khi đã tiếp quản Mục gia, phàm là cửa tiệm làm quạt luôn thu thuế ít hơn hai phần. Hàng năm vẫn tới thăm nơi ở của bà, nghỉ lại đó vài ngày, thu mua hàng hóa để giúp đỡ quê hương bà.
Nói xong một đoạn, cuối cùng hắn lấy hiện tại làm dẫn chứng cho quá khứ kia “Đến tận hôm nay, Mục gia vẫn còn giữ tục lệ này.” Chứng minh lời mình nói không phải không có căn cứ.
Kể xong về ông cụ, lại bắt đầu nói về vị gia chủ hiện thời, Mục gia nhị công tử, khôn khéo giỏi giang, rất có phong thái của tổ tiên truyền lại, tự nhiên cũng truyền cả cái tính đa tình, đang cùng đương kim hoa khôi tình chàng ý thiếp phong phong nhã nhã.
Vốn dĩ Dung Thất định dẫn Tinh Hà ra ngoài giải khuây, nghe đến đây cũng lười không muốn nghe nữa, vừa hay nom Tinh Hà cũng chán chán, hai người bèn ra ngoài đi dạo.
Trên đường, ngoài những dân chúng bình thường, còn có không ít người mang theo đao kiếm, có người thì vội vội vàng vàng, cũng có người thì thong dong nhàn nhã.
“Kỳ quái thật đấy,“ Dung Thất nói, “Một đường sao mà nhiều nhân sĩ võ lâm thế nhỉ, nào là phái Thiên Thủy trên núi Ngọc Lâm với cung Phạm Âm thuộc núi Trúc Tía, một bên phía đông một bên phía tây, thế mà lại cùng xuất hiện ở chỗ này. Chẳng lẽ Phong thành là nơi ngọa hổ tàng long à?”
“Hay là do Mục gia mời, hội đèn ngày đó không phải cũng có rất nhiều nhân sĩ võ lâm sao ạ?” Tinh Hà nói.
Dung Thất nhìn kĩ lại, đoạn lắc đầu: “Chỉ sợ Mục gia không có mặt mũi lớn đến vậy đâu.”
Nói tới đây, phía trước đã tụ tập một đám người, vang đủ loại tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo. Dung Thất ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Trên đời có ba nơi dễ gây thị phi nhất, đó là thanh lâu, nhà trọ, và trước cửa nhà quả phụ.
Dung Thất thấy chuyện náo nhiệt thì nổi cơn thích thú, bắt đầu nhấc tay truyền thụ tri thức cho Tinh Hà: “Nói tới ba chuyện thị phi hay gặp trong thanh lâu nhất, thứ nhất là không có tiền, tục gọi bạch phiên*, thứ hai là không có quyền, cướp cô nương của mấy nhân vật tai to mặt lớn, không có mắt nhìn người, thứ ba là...”
*Nghĩa là không có tiền, muốn phịt miễn chí, tiền ít đòi hít....
Tinh Hà ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, Dung Thất thì nói đến cái quan trọng lại ngưng, cậu tin thật còn nghiêm túc hỏi lại: “Thứ ba là gì ạ?”
“Thứ ba là bình thường nhất, cũng phổ biến nhất. Đó là không có lương tâm, bỏ nhà bỏ vợ ra ngoài tầm hoan mua vui.”
Tinh Hà gật gật đầu, chỉ hai thanh niên trẻ tuổi đứng giữa đám người, hỏi: “Bọn họ có phải cái loại không có lương tâm ấy không ạ?”
“Dung Thất nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cô nương bên cửa, lại nhìn vẻ mặt say đắm của mấy người kia, nghiêm giọng nói: “Không, bọn họ thuộc cái loại không có đầu óc.”
Bên cạnh có người không nhịn được cười, tung đùi đắc ý phụ họa nói: “Đáng tiếc có bao nhiêu anh hùng lại đồng ý quỳ dưới gấu váy thạch lựu. Người ta thường nói kỹ nữ vô tình, con hát vô ——”
Không đợi chữ “nghĩa” được nói ra, anh hùng dưới váy thạch lựu đã muốn xông lên trước xử lý vị quần chúng vây xem nom hào hoa phong nhã này: “Ngươi không được nói nàng như vậy!”
Dung Thất tự giác nhảy hai bước ra xa.
Tay lang trung giang hồ trung niên kia để râu ngay ngắn, trên thái dương còn dán một miếng cao da chó, bị người mạnh mẽ như vậy nhắc tên, người nọ hồn phách như bay lên trời đến nơi, biện bạch: “Ta không, ta không có, kia là nói đến hạng dong chi tục phấn bình thường, không phải người trong lòng của vị đại hiệp đây đâu, đại hiệp tha mạng.”
Nam tử đi cùng hắn ta cũng khuyên nhủ: “Sư huynh, quên đi, Nguyệt nương đã vào trong rồi, chúng ta không cần so đo với nhiều người vậy đâu.”
Người được gọi là sư huynh kia quay người lại, vừa lúc thấy vị cô nương quả nhiên đã lui vào sau cánh cửa, động tác nhanh gọn đến mức một cái bóng lưng vô tình cũng lười để lại, chỉ đành thở dài một tiếng, cô đơn buông tay.
Tay để ria nom thấp bé vội vàng nịnh nọt: “Vị cô nương kia vừa nhìn đã biết là người kiên trinh cao thượng, cùng hiệp khách cao ngạo chính trực như ngài đúng là đôi lứa xứng đôi, tục ngữ nói chỉ cần có công mài sắt ắt có ngày nên kim. Thực tình tại hạ có một phương thuốc, không cần biết là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay cái liếc thứ hai, ta có thể đưa cho ngài ——”
Người nọ cười khục khục hai tiếng, rồi làm một động tác đầy hạ lưu: “Dễ như trở bàn tay.”
Dù có là Dung Thất cũng bị một loạt hành vi vô liêm sỉ này làm cho câm nín, nhỏ giọng nói với Tinh Hà: “Về sau thấy người như này thì tránh xa ra tý.”
“Dạ?”
“Chúng ta còn mặt mũi.”
Tay trung niên kia vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng không hề rời mắt, nghe ria mép nói xong một lượt thì sạch sẽ lưu loát nói một chữ “cút“.
Mắt thấy kịch hay đã hết, đám người vây xem cũng tự giác tản ra. Dung Thất cũng nhón chân chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau có người hỏi: “Gượm đã, xin hỏi vị này chính là đại hiệp đêm đó bắt giữ con quái trùng đấy ư?”
Dung Thất nhìn lại, hóa ra là một vị khác cũng đứng giữa đám đông xem náo nhiệt hồi nãy. Lúc trước không để ý lắm, giờ mới bắt đầu nhìn kỹ, hai vị này phục sức đơn giản mà không mất đi vẻ đoan chính, thắt lưng giắt kiếm, bên hông đeo ngọc bội màu lam, dù không phải đệ tử nhà giàu cũng là sư môn xuất thân tốt.”
“Quá khen, chỉ là tiểu đồ đệ của tại hạ tình cờ mà thôi.”
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai tất có thành tựu không nhỏ.”
“Đâu có đâu có, hai vị đây mới là đại hiệp trượng nghĩa, hoàn toàn xứng đáng làm hào kiệt võ lâm.”
“Tiên sinh khen lầm rồi.”
“Đều là lời thật lòng của tại hạ.”
Tinh Hà bên cạnh nghe thấy vị sư phụ nhà mình trước còn cười người khác là đồ không có đầu óc, giờ lại một mặt quân tử cao thượng quang minh chính đại, hai mặt khác hẳn nhau, lại nhớ tới tay để ria nịnh nọt hồi nãy, lại thấy lời thật lòng của sư phụ trước mắt, yên lặng lùi ra sau.
Ồ, có mặt mũi ghê.
“Đêm đó hội hoa đăng có biến lớn, được tiên sinh ra tay cứu giúp. Đã quên giới thiệu, tại hạ Chu Thanh, vị bên cạnh đây là sư huynh Lý Trọng Nham, xin được thỉnh giáo danh tính hai vị đây?” Chu Thanh nói.
“Hóa ra là hai vị huynh đài đêm đó.” Lúc này Dung Thất mới nhớ đến, hình như hôm ấy có thuận tay cứu hai người trẻ tuổi.
“Hai chữ thỉnh giáo thật không dám nhận, gọi ta Dung Thất là được, còn đây là Tinh Hà.”
Hai người vừa giới thiệu xong, dường như Chu Thanh cảm thấy chỉ thế thì không bày tỏ hết lòng biết ơn, bèn nhiệt tình mời hai người Dung Thất vào quán rượu.
Phải là bình thường, hẳn hai người sẽ từ chối. Trước mắt vì muốn dò la tin tức, hẳn không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với tam giáo cửu lưu, thác ghềnh còn có khi khô khi lụt, huống chi chốn giang hồ đầy phong vân biến hóa.
Chu Thanh gọi đồ ăn, bắt đầu nói sang chuyện chính.
“Hai vị tới nay vẫn ở Phong thành, chẳng lẽ là nhân sĩ địa phương ư?” Chu Thanh hỏi.
“Không phải, chỉ là đi ngang qua mà thôi.” Dung Thất trả lời, “Nói như vậy, hẳn hai vị đây cũng không phải nhân sĩ nơi này.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ mới tới đây, hôm nay có thể gặp hai vị, không thể không nói đúng là có duyên.” Chu Thanh giơ chén rượu, “Ta kính hai vị.”
Rượu hết một vòng, Dung Thất lắc chén, nhìn thấy vẻ mặt Chu Thanh chần chừ như muốn nói rồi lại thôi. Y vạch mưu rồi tung một miếng mồi: “Đúng là duyên phận, thật ra chúng ta ở lại đến hôm nay, cũng vì một việc.”
“Một việc?”
Dung thất thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, biết mình gãi đúng chỗ ngứa rồi, bèn phóng lao: “Ừ, chúng ta muốn —— tìm một người.” Nửa câu sau Dung Thất cố ý trầm giọng, đồng thời quan sát thần sắc Chu Thanh, vẻ mặt của y từ lo lắng dần thả lỏng, xem ra y đoán không đúng.
Thấy thế Dung Thất bèn bổ sung, “Thật ra tìm người chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tìm thứ kiểu như một vật.”
Người nọ bắt đầu căng thẳng, Dung Thất thấy mình đoán đúng rồi. Vì thế y hỏi thử: “Chẳng lẽ hai vị đây cũng ——”
Chu Thanh nhìn Lý Trọng Nham bên cạnh, hắn vẫn im ỉm ngồi một bên không nói lời nào. Cậu ta thở dài, nói với Dung Thất: “Hai vị đối với tại hạ có ơn cứu mạng, tại hạ cũng không muốn giấu diếm. Gia sư nghe ngóng được một tin đồn, nói ở Phong thành có một loại thuốc thần, có thể tăng công lực, vì thế lệnh cho chúng ta tới điều tra.”
Chẳng trách có nhiều nhân sĩ võ lâm đến thế, Dung Thất suy tính trong lòng, thở dài: “Xem ra tất cả mọi người đều nghe tin đồn đó rồi.”
“Đúng vậy, thuốc tăng công lực làm ai ai cũng hoảng hốt, chẳng qua không ai ngờ rằng thứ thuốc này ấy mà đến từ thanh lâu.” Chu Thanh bất đắc dĩ cười cười.
Thanh lâu? Chẳng lẽ là Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Dung Thất phụ họa: “Đúng vậy, xuất xứ như thế đúng là khiến người ta khó lòng mà mở miệng. Mạo muội hỏi một câu, hai vị huynh đài vì lẽ đó nên mới dây dưa với cô nương ở khung cửa kia ư?”
“Cái đó thì không phải.” Chu Thanh nhìn vào mắt sư huynh nhà mình, có chút xấu hổ cười cười, “Việc tư, một ít việc tư mà thôi, để hai vị chê cười rồi.”
Dung Thất ngầm hiểu, bưng chén rượu nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tại hạ hiểu.”
- ---------------------------------------------
Lời tác giả
Dung Thất: Tại hạ hiểu.
Tinh Hà: (Rốt cuộc là người hiểu cái gì?!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất