[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
Chương 92: Giáo Chủ Sinh Hoạt Thường Ngày. (21)
“Đúng, cô có kiểm tra qua hệ thống trò chơi hay chưa? Có phát hiện hệ thống xảy ra bug gì không?” Linh quang vừa chuyển, Lôi Thần Âu mới chợt nhớ tới chuyện này.
Đã sớm chuẩn bị từ trước, nên khi Lôi Thần Âu mở miệng truy vấn, đầu dây bên kia liền đã cấp tốc cho ra hồi đáp :“Thưa tổng giám đốc, phòng kỹ thuật đã kiểm tra lại một lần, xác thực là xảy ra chút bug.”
“Cụ thể hơn là giới tính của người chơi ‘Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công’ xảy ra lỗi. Về phần thực lực của hắn, trò chơi cũng không phát hiện ra sai sót gì…”
“Không phát hiện ra sai sót? Cô là muốn nói với tôi, thực lực khủng bố đó của hắn là tự mình luyện ra sao? Giữa người chơi với người chơi làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Cô xem tôi là trò hề à?”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn cô đem tư liệu của hắn đào ra sớm nhất có thể!”
“Đúng, giúp tôi treo thưởng đi, bằng bất cứ giá nào cũng phải ở trong trò chơi đem hắn luân không!”
So với những người chơi ngây ngây dại dại kia, làm cổ đông lớn trong việc chế tạo , Lôi Thần Âu biết rất rõ tầm quan trọng của trò chơi này. Gọi nó là kỷ nguyên mới cũng không hề quá đáng.
Đợi khi trò chơi chính thức giáng lâm hiện thực, cường giả vi tôn, thống trị thế giới. Đám tư bản chính trị cao cao tại thượng như bọn họ, nếu không có thực lực cường đại, nhất định cũng sẽ dần dần bị vòng chảy thời gian cuốn đi.
Gã khó khăn lắm mới dùng gần nửa gia sản của mình ở trong trò chơi khắp nơi khai thông, cưỡng ép đem thực lực tăng tới nhất lưu. Nhưng hiện tại, trong vòng chưa đầy một tiếng liền đã bị hạ xuống hai đại cảnh giới, quay về lúc bắt đầu, hỏi gã làm sao có thể không hận?
Chỉ còn có bốn tháng mấy thời gian, hiện tại, cho dù gã có bắt đầu lại từ đầu đi nữa, khẳng định cũng sẽ không thể dễ dàng bắt kịp bước chân của đám người chơi khác được. Càng đừng nói chi là kẻ đã hại gã biến thành bộ dạng này.
Nếu thật để y một mực trưởng thành, đợi ngày thế giới kinh biến, với thực lực của y, sẽ có thể dễ dàng quét ngang một phương. Hiện tại, hai bên đã kết thù, đến lúc đó, phải chết chính là gã!
Cho nên, gã nhất định phải tìm cách, trước khi y quật khởi, đem y bóp chết!
Mặc dù hận đến nghiến răng, nhưng Lôi Thần Âu cũng không phải kẻ ngu. Gã cũng không hề nóng đầu, lập tức đăng nhập trở lại, cùng y sống chết đấu đá, mà là trước hết ẩn nhẫn.
Gã chờ đợi, từ sáng sớm đến hơn bảy giờ tối, lúc này mới mang theo người của mình, lần nữa đăng nhập vào trò chơi.
Bầu trời biến thành màu trắng xóa, lần nữa đăng nhập lại, trước mặt Lôi Thần Âu vẫn như cũ là một tòa pháp trận hào quang chói lóa.
Trước hết đưa mắt nhìn xem xung quanh, không nhìn thấy có người canh giữ, trái tim đang treo cao của Lôi Thần Âu liền không khỏi thả lỏng, trở về vị trí ban đầu của mình.
Cũng còn tốt, kẻ này chưa phát rồ đến mức giữ thi của gã hơn mười giờ đồng hồ.
Lúc này, ở sau lưng Lôi Thần Âu, cũng đã có người chơi lục tục xuất hiện. Một người, hai người, năm người, mười người,…
Chỉ có điều, càng đếm, Lôi Thần Âu liền càng cảm nhận được cổ quái. Bởi vì gã phát hiện, những người chơi này, đa phần đều không phải là người của gã! Tất cả đều là người xa lạ!
Thế nhưng, cũng không để Lôi Thần Âu ngốc lăng quá lâu. Lúc này, từ phía đầu đường đối diện, một chưởng phong cao ngất, ẩn chứa chân khí hùng hậu cũng liền đã giống như sóng biển cuộn trào, đánh ập về phía bọn họ.
Thậm chí, bọn họ còn chưa kịp thở một cái, liền đã toàn bộ ợ ra rắm, biến thành bạch quang.
Lôi Thần Âu :…
Thời khắc này, phiêu phù trêи không, nhìn thấy hữu sứ cùng hơn hai trăm giáo chúng ma giáo từ phía sau đầu phố đối diện bước ra, Lôi Thần Âu xem như cũng đã hiểu được tình huống của những người chơi kia là gì.
Nhưng cũng bởi vì vậy, tâm tính của gã mới càng thêm sụp đổ.
Bởi vì gã, triệt để bị luân không!
Cảnh giới biến thành bất nhập lưu, nếu không thể thăng cấp, từ nay về sau, gã ngay cả chủ thành cũng đều không thể bước ra được!
Được rồi, muốn trách thì phải trách gã quá mức ngây thơ.
Tên ác nhân đó quả thật cũng không thủ thi của gã. Trái lại, lại trực tiếp phái ra giáo chúng, đem cả truyền tống môn đều chiếm đóng.
Như vậy, ai có thể chịu nổi được chứ? Trò chơi này, căn bản không có cách chơi nữa.
Chuyện ở đây nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là bị người phát hiện ra được, phát lên diễn đàn, khiến mọi người đều biết.
“Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công này cũng là người hung ác nha. Cư nhiên lại bốn phía truy sát người chơi, hơn nữa còn trực tiếp đem Lôi tổng luân không, đóng giữ ở truyền tống môn.”
“Hiện tại, toàn bộ người chơi ở đó đều đang thống khổ không chịu nổi. Bởi vì chỉ cần vừa ló đầu ra, liền đã không hiểu thấu bị giết chết.”
“Cảm giác trong trò chơi rất chân thực, bị người giết tới giết lui như vậy, bọn họ đa phần đều đã lựa chọn xóa tài khoản, đợi ngày đăng ký lại. Hoặc trực tiếp không chơi nữa.”
“Nhưng cao tầng của trò chơi này cũng thật kỳ quặc, tại sao lại không phong tài khoản của đối phương, mà lại để đối phương tác oai tác quái như vậy? Chẳng lẽ truyền ngôn là đúng, trò chơi này liền là do hắn sáng tạo ra?”
Lúc này, mặc cho trò chơi đều loạn thành một bầy, là người cầm đầu hết thảy, Kỉ Tình bây giờ vẫn đang nằm trong nhà xem TV, an ổn làm cá ướp muối, sử dụng số tiền tiết kiệm ít ỏi mà nguyên chủ để lại đến chèo chống sinh hoạt.
Dù sao, nguyên chủ cũng không có bà con thân thích gì, không quá mấy tháng nữa, y cũng sẽ chết. Đến lúc đó, tiền để lại cũng sẽ không có người dùng, chi bằng hiện tại trực tiếp tiêu hết, xem như tiền công giúp nguyên chủ xuất khí.
Chỉ là, đang ngồi xem ‘cừu vui vẻ và sói xám’, Kỉ Tình lại đột ngột bị tiếng gõ cửa làm phiền tới.
Có hơi không vui khiêu mi, nhưng Kỉ Tình vẫn là mặt không biểu tình đứng dậy tắt TV đi. Xỏ dép lê, đi tới trước cửa ra vào, theo mắt mèo nhìn ra ngoài.
Mắt mèo không có bị người cố tình chắn mất, nên ánh vào mắt Kỉ Tình liền là một thân ảnh mặc áo liền mũ, đeo khẩu trang cùng kính râm che kín mặt, thoạt nhìn có chút giống phần tử tội phạm.
Yên lặng từ trong đĩa hoa quả bên cạnh rút ra một thanh dao gọt trái cây, lúc này, Kỉ Tình mới vặn lấy chốt cửa, từ từ đem cửa mở ra.
**Sư tôn chớ đâm bừa!!!
Đã sớm chuẩn bị từ trước, nên khi Lôi Thần Âu mở miệng truy vấn, đầu dây bên kia liền đã cấp tốc cho ra hồi đáp :“Thưa tổng giám đốc, phòng kỹ thuật đã kiểm tra lại một lần, xác thực là xảy ra chút bug.”
“Cụ thể hơn là giới tính của người chơi ‘Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công’ xảy ra lỗi. Về phần thực lực của hắn, trò chơi cũng không phát hiện ra sai sót gì…”
“Không phát hiện ra sai sót? Cô là muốn nói với tôi, thực lực khủng bố đó của hắn là tự mình luyện ra sao? Giữa người chơi với người chơi làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Cô xem tôi là trò hề à?”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn cô đem tư liệu của hắn đào ra sớm nhất có thể!”
“Đúng, giúp tôi treo thưởng đi, bằng bất cứ giá nào cũng phải ở trong trò chơi đem hắn luân không!”
So với những người chơi ngây ngây dại dại kia, làm cổ đông lớn trong việc chế tạo , Lôi Thần Âu biết rất rõ tầm quan trọng của trò chơi này. Gọi nó là kỷ nguyên mới cũng không hề quá đáng.
Đợi khi trò chơi chính thức giáng lâm hiện thực, cường giả vi tôn, thống trị thế giới. Đám tư bản chính trị cao cao tại thượng như bọn họ, nếu không có thực lực cường đại, nhất định cũng sẽ dần dần bị vòng chảy thời gian cuốn đi.
Gã khó khăn lắm mới dùng gần nửa gia sản của mình ở trong trò chơi khắp nơi khai thông, cưỡng ép đem thực lực tăng tới nhất lưu. Nhưng hiện tại, trong vòng chưa đầy một tiếng liền đã bị hạ xuống hai đại cảnh giới, quay về lúc bắt đầu, hỏi gã làm sao có thể không hận?
Chỉ còn có bốn tháng mấy thời gian, hiện tại, cho dù gã có bắt đầu lại từ đầu đi nữa, khẳng định cũng sẽ không thể dễ dàng bắt kịp bước chân của đám người chơi khác được. Càng đừng nói chi là kẻ đã hại gã biến thành bộ dạng này.
Nếu thật để y một mực trưởng thành, đợi ngày thế giới kinh biến, với thực lực của y, sẽ có thể dễ dàng quét ngang một phương. Hiện tại, hai bên đã kết thù, đến lúc đó, phải chết chính là gã!
Cho nên, gã nhất định phải tìm cách, trước khi y quật khởi, đem y bóp chết!
Mặc dù hận đến nghiến răng, nhưng Lôi Thần Âu cũng không phải kẻ ngu. Gã cũng không hề nóng đầu, lập tức đăng nhập trở lại, cùng y sống chết đấu đá, mà là trước hết ẩn nhẫn.
Gã chờ đợi, từ sáng sớm đến hơn bảy giờ tối, lúc này mới mang theo người của mình, lần nữa đăng nhập vào trò chơi.
Bầu trời biến thành màu trắng xóa, lần nữa đăng nhập lại, trước mặt Lôi Thần Âu vẫn như cũ là một tòa pháp trận hào quang chói lóa.
Trước hết đưa mắt nhìn xem xung quanh, không nhìn thấy có người canh giữ, trái tim đang treo cao của Lôi Thần Âu liền không khỏi thả lỏng, trở về vị trí ban đầu của mình.
Cũng còn tốt, kẻ này chưa phát rồ đến mức giữ thi của gã hơn mười giờ đồng hồ.
Lúc này, ở sau lưng Lôi Thần Âu, cũng đã có người chơi lục tục xuất hiện. Một người, hai người, năm người, mười người,…
Chỉ có điều, càng đếm, Lôi Thần Âu liền càng cảm nhận được cổ quái. Bởi vì gã phát hiện, những người chơi này, đa phần đều không phải là người của gã! Tất cả đều là người xa lạ!
Thế nhưng, cũng không để Lôi Thần Âu ngốc lăng quá lâu. Lúc này, từ phía đầu đường đối diện, một chưởng phong cao ngất, ẩn chứa chân khí hùng hậu cũng liền đã giống như sóng biển cuộn trào, đánh ập về phía bọn họ.
Thậm chí, bọn họ còn chưa kịp thở một cái, liền đã toàn bộ ợ ra rắm, biến thành bạch quang.
Lôi Thần Âu :…
Thời khắc này, phiêu phù trêи không, nhìn thấy hữu sứ cùng hơn hai trăm giáo chúng ma giáo từ phía sau đầu phố đối diện bước ra, Lôi Thần Âu xem như cũng đã hiểu được tình huống của những người chơi kia là gì.
Nhưng cũng bởi vì vậy, tâm tính của gã mới càng thêm sụp đổ.
Bởi vì gã, triệt để bị luân không!
Cảnh giới biến thành bất nhập lưu, nếu không thể thăng cấp, từ nay về sau, gã ngay cả chủ thành cũng đều không thể bước ra được!
Được rồi, muốn trách thì phải trách gã quá mức ngây thơ.
Tên ác nhân đó quả thật cũng không thủ thi của gã. Trái lại, lại trực tiếp phái ra giáo chúng, đem cả truyền tống môn đều chiếm đóng.
Như vậy, ai có thể chịu nổi được chứ? Trò chơi này, căn bản không có cách chơi nữa.
Chuyện ở đây nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là bị người phát hiện ra được, phát lên diễn đàn, khiến mọi người đều biết.
“Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công này cũng là người hung ác nha. Cư nhiên lại bốn phía truy sát người chơi, hơn nữa còn trực tiếp đem Lôi tổng luân không, đóng giữ ở truyền tống môn.”
“Hiện tại, toàn bộ người chơi ở đó đều đang thống khổ không chịu nổi. Bởi vì chỉ cần vừa ló đầu ra, liền đã không hiểu thấu bị giết chết.”
“Cảm giác trong trò chơi rất chân thực, bị người giết tới giết lui như vậy, bọn họ đa phần đều đã lựa chọn xóa tài khoản, đợi ngày đăng ký lại. Hoặc trực tiếp không chơi nữa.”
“Nhưng cao tầng của trò chơi này cũng thật kỳ quặc, tại sao lại không phong tài khoản của đối phương, mà lại để đối phương tác oai tác quái như vậy? Chẳng lẽ truyền ngôn là đúng, trò chơi này liền là do hắn sáng tạo ra?”
Lúc này, mặc cho trò chơi đều loạn thành một bầy, là người cầm đầu hết thảy, Kỉ Tình bây giờ vẫn đang nằm trong nhà xem TV, an ổn làm cá ướp muối, sử dụng số tiền tiết kiệm ít ỏi mà nguyên chủ để lại đến chèo chống sinh hoạt.
Dù sao, nguyên chủ cũng không có bà con thân thích gì, không quá mấy tháng nữa, y cũng sẽ chết. Đến lúc đó, tiền để lại cũng sẽ không có người dùng, chi bằng hiện tại trực tiếp tiêu hết, xem như tiền công giúp nguyên chủ xuất khí.
Chỉ là, đang ngồi xem ‘cừu vui vẻ và sói xám’, Kỉ Tình lại đột ngột bị tiếng gõ cửa làm phiền tới.
Có hơi không vui khiêu mi, nhưng Kỉ Tình vẫn là mặt không biểu tình đứng dậy tắt TV đi. Xỏ dép lê, đi tới trước cửa ra vào, theo mắt mèo nhìn ra ngoài.
Mắt mèo không có bị người cố tình chắn mất, nên ánh vào mắt Kỉ Tình liền là một thân ảnh mặc áo liền mũ, đeo khẩu trang cùng kính râm che kín mặt, thoạt nhìn có chút giống phần tử tội phạm.
Yên lặng từ trong đĩa hoa quả bên cạnh rút ra một thanh dao gọt trái cây, lúc này, Kỉ Tình mới vặn lấy chốt cửa, từ từ đem cửa mở ra.
**Sư tôn chớ đâm bừa!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất