Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 4: Vật Kỳ Dị gõ cửa

Trước Sau
Bữa cơm tối cứ thế mà kết thúc, còn ba ngày nữa mới đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Vương Tử, mà trong này chỉ có quy tắc A, chắc chắn sẽ còn quy tắc khác nữa nhưng bọn họ còn chưa tìm được quy tắc B.

Tần Tuyên đứng trên bậc thang cao nhất cúi đầu nhìn chín người đó trong lòng ngũ vị tạp trần, cậu không thể thích người ngoài không thích bước ra khỏi thế giới riêng của mình cậu chỉ muốn an tĩnh ngốc trong đó.

“ ký chủ đã nhận được hai điểm thuộc tính, cậu muốn cho vào thuộc tính nào “

[ tên: Tần Tuyên ( Tiểu Vương Tử)

Tuổi: mười tám

Thân phận: NPC

Thuộc tính

Dị năng ( thiên phú):... Chưa kích hoạt.

Chỉ số tinh thần: 80/100 ( đang trong trạng thái tự chìm đắm trong thế giới riêng)

Sức mạnh: 37/100 ( cho dù có cầm dao cũng không thể giết người)

Thể lực: 12/100 ( người khác chạy ba bước cậu mới đi được nữa bước quá gà)

Tốc độ: 10/100 ( tốc độ của một con ốc sên)

Thuộc tính ẩn: con cưng của ai đó....) ]

Tần Tuyên nhìn chằm chằm vào bảng thuộc tính hơi trầm mặc, cậu biết sức khỏe của bản thân yếu nhưng không nghĩ tới lại yếu đến vậy.

cậu không thích nói chuyện, cậu chỉ ngơ ngác nhìn bảng thuộc tính.

Hệ thống thấy vậy khẽ thở dài dùng giọng nói dịu dàng của bác sĩ tâm lý nói chuyện.

“ Tiểu Tuyên con lựa chọn đi, hai tuân theo bản tâm “

Ngón tay của cậu khẽ run từ từ đưa ra ra chạm vào hai thuộc tính yếu nhất của bản thân.

[ tên: Tần Tuyên ( Tiểu Vương Tử)

Tuổi: mười tám

Thân phận: NPC



Thuộc tính

Dị năng:... Chưa kích hoạt.

Chỉ số tinh thần: 80/100 ( đang trong trạng thái tự chìm đắm trong thế giới riêng)

Sức mạnh: 37/100 ( cho dù có cầm dao cũng không thể giết người)

Thể lực: 13/100 ( người khác chạy ba bước cậu mới đi được nữa bước quá gà)

Tốc độ: 11/100 ( tốc độ của một con ốc sên)

Thuộc tính ẩn: con cưng của ai đó....) ]

Hệ thống nhìn ký chủ như vậy hơi thở dài, rõ ràng là một đứa trẻ tốt sao lại thành ra như vậy.

Tần Tuyên lại trở về phòng trong lòng có chút vui vẻ, bởi vì cậu đã làm theo lời của bác sĩ.

đừng nghi ngờ cậu có vấn đề về IQ, cậu rất thông minh cậu hiểu rõ thứ trong đầu mình không phải là bác sĩ nhưng cậu vẫn muốn nghe giọng nói ôn hòa của bác sĩ.

Bác sĩ là người đã kéo cậu ra khỏi vực sâu là người kéo cậu về phía ánh sáng.

Tần Tuyên vào trong phòng tắm máy móc tự vệ sinh bản thân, sau đó lại máy móc lau tóc lau thân thể rời máy móc mặc đồ vào rồi nằm lên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.

Mà cậu không thấy chính là, chiếc gương trong phòng tắm hiện lên một khuôn mặt xấu xí trắng bệch, nếu người chơi nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là người phụ nữ trung niên kia, bà ta bây giờ đã biến thành một vật kỳ dị ở trong phó bản này.

Bà ta từ từ biến mất.

đêm nay chú định đám người chơi sẽ không được bình yên.

Trong hành lang tối đen sau hút được thắp sáng bởi những cây đèn cầy, ngọn đèn nhỏ le lắt trong bóng đêm, không đủ chiếu sáng một nửa hành lang tối tăm.

Một người đàn ông tay chân gầy gò dài ngằng từ trong bức tranh đi ra, rồi tiếp tục những thứ khác trong bức e cũng chui ra.

Bọn chúng mỗi người đến một phòng, tiếng gõ cửa từng phòng vang lên trong hành lang tầng hai ghê rợn.

Trong phòng một thiếu niên tầm hai mươi tuổi đang run rẩy ôm chặt lấy cơ thể không ngừng đang run rẩy, tiếng gõ cửa bên ngoài như đang tra tấn linh tinh thần cậu ta.

“ đừng... đừng gõ nữa... đừng gõ nữa... cầu xin các người “

tiếng gõ cửa đột nhiên im lặng, Trần Tiểu Vương ngừng run rẩy ngẩng đầu nhìn ra ngoài phía cửa, cậu ta khẽ thở dài, chắc là vật kỳ dị đã đi rồi.



Trong căn phòng tối nơi ánh sáng duy nhất là ngọn đèn cầy không chiếu tới, một đoàn khói đen từ trong khe cửa chui vào trong phòng.

Một luồng gió lạnh thổi qua, sống lưng cậu ta lạnh ngác, như có thứ gì đó nhớp nháp đang rơi xuống lưng cậu ta cứng đờ quay người nhìn ra sau như máy móc, đằng sau cậu ta là một đôi chân trắng bệch còn có máu tươi nhỏ giọt xuống.

Bây giờ cậu ta đã biết cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp đó là gì.

Chính là máu tươi của người phụ nữ treo cổ, là người phụ nữ trong bức tranh kia.

“ aaaaaaa.... “ tiếng hét lớn đến mức vang vọng ra hành lang khiến cho những người chơi khác phải giật mình.

Mà những cửa phòng khác cũng có vật kỳ e đến gõ cửa.

Mà trong một gian phòng khác.

Tiêu Tự Nguyên đang mò tìm trong phòng, hắn ngồi xuống giường khuôn mặt lạnh lùng càng âm trầm.

Quy tắc B chưa tìm được, hắn từ trong ngực móc ra một thanh kiếm ngắn.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn liên tục, một lát sau nó lại dừng lại.

Tiêu Tự Nguyên nhạy bén nhân ra trong phòng có một thứ gì đó đã xuất hiện, ngón tay hắn chạm vào kiếm ngắn trực tiếp xuay người một cái mũi kiếm quét ngang.

đây một con búp bê bằng vải, hắn nhớ rõ đây một trong những bức tranh được treo trên tường ở dưới phòng khách.

......................

Lời của tác giả.

Mọi người đừng hỏi vì sao lại nhiều người chết như vậy nha.

ngay từ đầu tui đã viết rõ nguyên nhân rồi.

đây là phó bản cấp 1 độ khó năm sao, tỉ lệ thông quan là 0% tức là người mới đều phải chết không thể nghi ngờ.

chính vì khó như vậy mới có việc hệ thống trò chơi mời người chơi cấp cao đến dẫn đội.

nhưng hai người chơi cấp cao này không quá muốn dẫn đội mới á.

Mà anh công chính là người chơi.

Mọi người đừng quá lo lắng tui buff cho hai đứa con cưng của tui, bên ngoài vốn có các người chơi cấp cao khác tại chưa đến lúc họ lên sân khấu thui, tui không viết tên của người chơi mới trong phó bản này là bởi vì tui không thể nhớ được hết tên của họ á

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau