Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 31: Quá khứ
Lời của Chu Hồng khiến cho bốn người giật mình, bọn họ quên mất Trương Vi.
“ Thanh Tuyết cô thử dùng thiên phú của cô bói xem Trương Vi hiện ra trong đang ở đâu chứ?” Phạm Văn Đồ hỏi.
Diệp Thanh Tuyết gật nhẹ đầu, hai ngón tay đâm vào khoảng không lúc lấy ra đã kẹp chặt một lá bùa vàng.
Cô lật lá bùa lên đưa cho Phạm Văn Đồ nhìn, bên trên viết hai chữ ’ oán mộ '.
Đồ Yên Yên nhìn hay chữ kia trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận không tên.
Đồ Yên Yên cười lạnh một tiếng, tự mình ra khỏi thôn.
Diệp Thanh Tuyết thấy Đồ Yên Yên khác lạ không khỏi nhíu mày, nhìn Phạm Văn Đồ mặt cái rồi chạy đuổi theo.
Phạm Văn Đồ nhìn theo hướng hai người đi kì lạ hỏi “ Đồ Yên Yên bị làm sao vậy, hiện gì còn chưa tìm được Trương Vi nữa “
Vương Trường Sa thở dài.
Phạm Văn Đồ cũng không nghĩ nhiều, mỗi người đều có quá khứ của mình, mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, phải chạy theo thời thế mới có thể sống sót.
Diệp Thanh Tuyết đuổi kịp Đồ Yên Yên kéo tay cô lại hỏi “ có chuyện gì vậy, từ lúc vào phó bản cô này cô rất kỳ lạ đó “
Đồ Yên Yên rũ mắt nói “ trước lúc vào trò chơi tôi đã gặp qua một việc thế này, nạn nhân trong đó là bạn thân của tôi “
Diệp Thanh Tuyết kinh ngạc mở to mắt, đồng tử khẽ run rẩy.
“ chuyện … Chuyện này sao có thể?”
Đồ Yên Yên cười khổ “ trong thôn chúng tôi trước đó có tập tục hiến tế con gái cho sơn thần, chính là kiểu nhốt cô dâu vào trong quan tài dùng đinh đóng xuống nắp quan tài trôn xuống đất ấy “
Năm đó Đồ Yên Yên còn là một thiếu nữ mười sáu tuổi, cô có một người bạn thân hai người cùng nhau lớn lên, cô ấy tên là Phùng Lệ.
Xinh đẹp đáng yêu, nhưng năm đó trong thôn có tập tục cứ mỗi ba năm phải có một thiếu nữ được hiến tế cho sơn thần, hôm đó là ngày các bậc cha mẹ phải đến nhà trưởng thôn để tham gia rút thăm.
lúc bấy giờ người dân đã có tư tưởng hiện đại hóa nhưng vẫn không cản nổi những cụ già trong làng.
Hôm đó trời âm u mưa râm ran trong nhà chỉ cần có con gái đủ mười sáu tuổi cha mẹ đều phải đến nhà trưởng thôn
Lúc đó cha mẹ của Đồ Yên Yên và Phùng Lệ cũng đến đó.
Cha Phùng tức giận nói nhỏ “ cứ ba năm một lần rốt cuộc sơn thần này là thần hay tà thần vậy hiến tế người sống, hắn không đau lòng nhưng bậc cha mẹ chúng ta cũng đâu dễ chịu gì chứ, dù sao đó cũng là miếng thịt trong lòng “
Mẹ Phùng hốc mắt đỏ ngầu giọng thút thít “ tôi sợ lắm ông à … “
Ông Phùng vô vai vợ an ủi trong im lặng.
Cha Đỗ và mẹ Đỗ đều im lặng không ai nói gì.
( thời xưa phụ nữ lấy chồng phải theo họ chồng á)
Vào trong phòng đưa tay vào trong hộp rút ra, chỉ thấy trong đó có một tờ giấy được vẽ màu đỏ trên đầu.
những cha mẹ khác theo cánh tay đó nhìn lên thì thấy người cầm phải sợi giấy có đánh giấu kia là cha của Phùng Lệ.
Mẹ Phùng không kìm nổi trực tiếp khóc ngất đi.
Cha Phùng cũng đứng sững ra đó.
Người khác mỗi người một vẻ, hầu hết ai cũng mang vẻ mặt trút được gánh nặng.
ba ngày sau hôm đó nhà họ Phùng tổ chức một cuộc hôn lễ, cô dâu mặc hỉ phục màu đỏ nước mắt giàn giụa bị người trói chặt vào trong kiệu bị khiêng đi lên núi.
Đồ Yên Yên đứng nép dưới góc tường nhìn những người thanh niên khiêng chiếc kiệu hoa màu trắng đi lên núi, bụm chặt miệng khóc nấc lên.
Sau hôm đó cô tiến vào trò chơi, đến nay cũng được ba năm rồi nhưng vẫn không thể quên đi gương mặt đầy nước mắt của Phùng Lệ.
nỗi áy náy trong lòng cô đến nay vẫn chưa tan bớt, cứ mỗi đêm trời mưa cô lão mơ thấy cô gái Phùng Lệ nước mắt lăn dài hỏi cô vì sao không cứu cô ấy
Diệp Thanh Tuyết nghe vậy trầm mặc.
Cô ở trong hiện thực cũng gặp qua một số vấn đề kì dị.
mỗi người vào trong phó bản trước lúc đó đều sẽ gặp quỷ vực, người may mắn sống sót rời khỏi quỷ vực sẽ vào trò chơi.
Rất có thể quỷ vực đó chính là tân thủ thôn trong truyền thuyết đi.
Diệp Thanh Tuyết đột nhiên hỏi tiếp “ vậy cô có trở lại giải quyết sơn thần kia không?”
Đồ Yên Yên “ có, lúc đó giết chết nó mới thấy hóa ra nó chỉ là một con lệ quỷ có chút đạo hạnh “
Đồ Yên Yên không có nói rõ ràng cách giải quyết những Diệp Thanh Tuyết hiểu, một người mang trong mình oán hận và nỗi áy náy suốt mấy năm một khi đã trả được thù sẽ có bao nhiêu thống khoái cũng có bao nhiêu thống khổ.
Diệp Thanh Tuyết cô cũng là một người như vậy.
Trong ký ức của cô lúc đó cô chỉ đột nhiên dùng một thanh tiểu đao, cắt đôi thân thể của quỷ, lệ quỷ bị cắt trúng giống như đậu phộng một dạng, xẹt nhẹ là cắt đứt.
quỷ vực cũng theo lệ quỷ chết đi mà từ từ biến mất.
Lúc đó cô cũng đã ngồi thụp xuống ôm mặt gào khóc.
Cô có sức mạnh nhưng lại không bảo vệ được người thân.
“ Thanh Tuyết cô thử dùng thiên phú của cô bói xem Trương Vi hiện ra trong đang ở đâu chứ?” Phạm Văn Đồ hỏi.
Diệp Thanh Tuyết gật nhẹ đầu, hai ngón tay đâm vào khoảng không lúc lấy ra đã kẹp chặt một lá bùa vàng.
Cô lật lá bùa lên đưa cho Phạm Văn Đồ nhìn, bên trên viết hai chữ ’ oán mộ '.
Đồ Yên Yên nhìn hay chữ kia trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận không tên.
Đồ Yên Yên cười lạnh một tiếng, tự mình ra khỏi thôn.
Diệp Thanh Tuyết thấy Đồ Yên Yên khác lạ không khỏi nhíu mày, nhìn Phạm Văn Đồ mặt cái rồi chạy đuổi theo.
Phạm Văn Đồ nhìn theo hướng hai người đi kì lạ hỏi “ Đồ Yên Yên bị làm sao vậy, hiện gì còn chưa tìm được Trương Vi nữa “
Vương Trường Sa thở dài.
Phạm Văn Đồ cũng không nghĩ nhiều, mỗi người đều có quá khứ của mình, mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, phải chạy theo thời thế mới có thể sống sót.
Diệp Thanh Tuyết đuổi kịp Đồ Yên Yên kéo tay cô lại hỏi “ có chuyện gì vậy, từ lúc vào phó bản cô này cô rất kỳ lạ đó “
Đồ Yên Yên rũ mắt nói “ trước lúc vào trò chơi tôi đã gặp qua một việc thế này, nạn nhân trong đó là bạn thân của tôi “
Diệp Thanh Tuyết kinh ngạc mở to mắt, đồng tử khẽ run rẩy.
“ chuyện … Chuyện này sao có thể?”
Đồ Yên Yên cười khổ “ trong thôn chúng tôi trước đó có tập tục hiến tế con gái cho sơn thần, chính là kiểu nhốt cô dâu vào trong quan tài dùng đinh đóng xuống nắp quan tài trôn xuống đất ấy “
Năm đó Đồ Yên Yên còn là một thiếu nữ mười sáu tuổi, cô có một người bạn thân hai người cùng nhau lớn lên, cô ấy tên là Phùng Lệ.
Xinh đẹp đáng yêu, nhưng năm đó trong thôn có tập tục cứ mỗi ba năm phải có một thiếu nữ được hiến tế cho sơn thần, hôm đó là ngày các bậc cha mẹ phải đến nhà trưởng thôn để tham gia rút thăm.
lúc bấy giờ người dân đã có tư tưởng hiện đại hóa nhưng vẫn không cản nổi những cụ già trong làng.
Hôm đó trời âm u mưa râm ran trong nhà chỉ cần có con gái đủ mười sáu tuổi cha mẹ đều phải đến nhà trưởng thôn
Lúc đó cha mẹ của Đồ Yên Yên và Phùng Lệ cũng đến đó.
Cha Phùng tức giận nói nhỏ “ cứ ba năm một lần rốt cuộc sơn thần này là thần hay tà thần vậy hiến tế người sống, hắn không đau lòng nhưng bậc cha mẹ chúng ta cũng đâu dễ chịu gì chứ, dù sao đó cũng là miếng thịt trong lòng “
Mẹ Phùng hốc mắt đỏ ngầu giọng thút thít “ tôi sợ lắm ông à … “
Ông Phùng vô vai vợ an ủi trong im lặng.
Cha Đỗ và mẹ Đỗ đều im lặng không ai nói gì.
( thời xưa phụ nữ lấy chồng phải theo họ chồng á)
Vào trong phòng đưa tay vào trong hộp rút ra, chỉ thấy trong đó có một tờ giấy được vẽ màu đỏ trên đầu.
những cha mẹ khác theo cánh tay đó nhìn lên thì thấy người cầm phải sợi giấy có đánh giấu kia là cha của Phùng Lệ.
Mẹ Phùng không kìm nổi trực tiếp khóc ngất đi.
Cha Phùng cũng đứng sững ra đó.
Người khác mỗi người một vẻ, hầu hết ai cũng mang vẻ mặt trút được gánh nặng.
ba ngày sau hôm đó nhà họ Phùng tổ chức một cuộc hôn lễ, cô dâu mặc hỉ phục màu đỏ nước mắt giàn giụa bị người trói chặt vào trong kiệu bị khiêng đi lên núi.
Đồ Yên Yên đứng nép dưới góc tường nhìn những người thanh niên khiêng chiếc kiệu hoa màu trắng đi lên núi, bụm chặt miệng khóc nấc lên.
Sau hôm đó cô tiến vào trò chơi, đến nay cũng được ba năm rồi nhưng vẫn không thể quên đi gương mặt đầy nước mắt của Phùng Lệ.
nỗi áy náy trong lòng cô đến nay vẫn chưa tan bớt, cứ mỗi đêm trời mưa cô lão mơ thấy cô gái Phùng Lệ nước mắt lăn dài hỏi cô vì sao không cứu cô ấy
Diệp Thanh Tuyết nghe vậy trầm mặc.
Cô ở trong hiện thực cũng gặp qua một số vấn đề kì dị.
mỗi người vào trong phó bản trước lúc đó đều sẽ gặp quỷ vực, người may mắn sống sót rời khỏi quỷ vực sẽ vào trò chơi.
Rất có thể quỷ vực đó chính là tân thủ thôn trong truyền thuyết đi.
Diệp Thanh Tuyết đột nhiên hỏi tiếp “ vậy cô có trở lại giải quyết sơn thần kia không?”
Đồ Yên Yên “ có, lúc đó giết chết nó mới thấy hóa ra nó chỉ là một con lệ quỷ có chút đạo hạnh “
Đồ Yên Yên không có nói rõ ràng cách giải quyết những Diệp Thanh Tuyết hiểu, một người mang trong mình oán hận và nỗi áy náy suốt mấy năm một khi đã trả được thù sẽ có bao nhiêu thống khoái cũng có bao nhiêu thống khổ.
Diệp Thanh Tuyết cô cũng là một người như vậy.
Trong ký ức của cô lúc đó cô chỉ đột nhiên dùng một thanh tiểu đao, cắt đôi thân thể của quỷ, lệ quỷ bị cắt trúng giống như đậu phộng một dạng, xẹt nhẹ là cắt đứt.
quỷ vực cũng theo lệ quỷ chết đi mà từ từ biến mất.
Lúc đó cô cũng đã ngồi thụp xuống ôm mặt gào khóc.
Cô có sức mạnh nhưng lại không bảo vệ được người thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất