Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 33: Trao đổi

Trước Sau
Cảm giác bị một nữ quỷ đuổi theo là có cảm giác thế nào, hơn thế nữa nữ quỷ còn có năng lực thuấn di.

cả bốn người nhanh chóng chạy xuống núi, do trên núi cao cao chạy xuống nếu không khống được thăng bằng sẽ trực tiếp té lăn xuống, mà Vương Trường Sa chính là gương mặt tiêu biểu.

Nữ quỷ thuấn di lúc đầu là ba mươi met giờ khoảng cách càng ngắn lại, từ ba mươi mét xuống còn hơn mười mét. Ngôn Tình Hài

thấy nữ thi thuấn di càng chậm Phạm Văn Đồ từ trong không gian hệ thống lấy ra một lá nguyền rủa phù cho Diệp Thanh Tuyết để nàng nhanh chóng kiểm tra

Diệp Thanh Tuyết cũng là một người thông minh có trí nhớ tốt’ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đây là lực lượng nguyền rủa.

Diệp Thanh Tuyết nói nhanh “ đây là Nguyền rủa, đối tượng bị nguyền rủa chính là một cô gái được gả từ ngoài vào trong thôn, cô gái đó có tên là Miên Miên, dựa theo sức mạnh của lá bùa này còn dư lại thì nguyền rủa đã ứng nghiệm rồi, tuy chưa giết chết người cô gái đó chắc đang nằm trong bệnh viện, anh thử liên hệ với nhóm bên kia thử xem có tìm được người không “

Chạy xuống dưới núi thấy nữ quỷ không còn đuổi theo Phạm Văn Đồ nhanh chóng mở ra khung chat hỏi.

[ nhóm chat Phạm Văn Đồ ] bên phía các cậu có bệnh nhân nào tên Miên Miên không?”

Rất nhanh đã có câu trả lời.

[ nhóm chat Tiêu Tự Nguyên ] có cô ấy là người của thôn Triệu gia, nguyên nhân nằm viện là bị lửa thiêu “

Diệp Thanh Tuyết gật đầu, nguyền rủa đã phát động mà cô ấy vẫn còn sống có thể nói cô gái này là người có phúc khí

Phạm Văn Đồ lại nhắn.

[ nhóm chat Phạm Văn Đồ] bên này chúng tôi tìm được một ít manh mối các cậu thử kiểm tra xem ] hắn liền chụp vài bức hình, là quyển sách ghi lại cuộc đời của lão già điên kia và lá bùa nguyền rủa.

bên này



Tiêu Tự Nguyên nói “ trước mắt đã có thông tin của hai nạn nhân rồi, một cô gái bị nguyền rủa được gả từ ngoài vào trong thôn.

Và lão già điên, theo những gì tôi nghĩ lão già điên đã chết trong thôn kia và lão già bị tâm thần còn đang hôn mê rất có thể có khả năng liên quan”

Chu Hồng gật đầu, hai phe, một phe tìm manh mối một phe xác nhân.

Nếu lão già điên chết ở trong thôn đó không có xuất hiện ở bệnh viện thì phía này không ai biết

bên phía bệnh viện sẽ không thể tìm được manh mối được, vậy nên chắc chắn sẽ có một ví dụ.

Chu Hồng vuốt tóc nhẹ giọng nói “ nếu nguyền rủa đã phát triển vậy cô gái này có bị ảnh hưởng nữa không “

Đỗ Quyên gật đầu nói” chắc chắn nguyền rủa vẫn sẽ còn, vật kỳ dị muốn giết cô ấy rất có thể nhiệm vụ của chúng ta cũng có một phần là bảo vệ cô ấy, ngay từ đầu quy tắc đã nhắc đến chúng ta là thực tập sinh phải học cách bảo vệ rồi “

Những người khác gật đầu tỏ vẻ đồng tình, riêng Trác Hy Phàm vẫn không nói lời nào, khuôn mặt băng sương ngàn năm không đổi.

…Chu Hồng hỏi Trác Hy Phàm “ đại ca anh nói xem Vương Thanh là người như thế nào?”…

Vốn tưởng lẫn này hắn cũng không trả lời ai ngờ hắn đáp “ không biết”

Lời vừa dứt tất cả nhìn hắn với ánh mắt khiếp sợ, khoa trương nhất chính là Chu Hồng, cô há to miệng có thể đủ để nhét quả trứng gà

“ không phải chứ, anh thật sự nói chuyện rốt cuộc anh đã thấy thứ gì mà có thể khiến anh vì Vương Thanh mà trả lời vậy “

Trác Hy Phàm trầm mặc, dù bây gờ có nói gì thì những người này sẽ không tin, bởi chính hắn cũng cảm thấy khó có thể tin được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau