Chương 24: Tránh Né Và Sự Hiểu Lầm Của Minh Lâm (2)
Ngồi cùng nhau bên bàn ăn gia đình, Minh Lâm cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nhìn hai người lớn tuổi trước mặt, anh muốn nhanh chóng ăn xong rồi kiếm cớ rời đi. Hàng ngày, hai anh em hiếm khi có cơ hội ngồi ăn cùng bố mẹ.
Thực tế, kể từ khi bọn họ được sinh ra, bố và mẹ đã không thường xuyên ở nhà cùng họ. Mỗi người có công việc riêng của mình, còn khi chạm mặt nhau ở nhà liền cãi nhau những chuyện vô cớ.
Hiếm khi họ có cơ hội tổ chức sinh nhật cùng nhau nên hai người quyết định trở về dùng một bữa ăn đơn giản tại nhà với hy vọng xoa dịu nỗi buồn cứ lởn vởn trong lòng.
Nhìn bọn họ không giống chỉ ăn một bữa ăn thông thường mà giống như thưởng thức một món tráng miệng trong giờ làm việc hơn.
Người thì liên tục có số máy điện, trong khi người còn lại mang máy tính đến bàn, gõ phím và ăn cùng một lúc. Minh Lâm và Minh Đức đã quá quen thuộc với chuyện này nên không còn khó chịu như hồi còn nhỏ.
Minh Lâm hoàn toàn không quan tâm đến hai người xung quanh, trong đầu anh vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ suốt ngày về Tuấn Kiệt. Đột nhiên Minh Lâm liếc nhìn Minh Đức, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị.
Dường như tiềm thức của Minh Lâm đang phóng chiếu cảm xúc ghen tị của anh lên Minh Đức, dù hai người không hề liên quan đến nhau.
Dù sao đi nữa, rõ ràng tâm trí Minh Lâm đã bị những suy nghĩ về Tuấn Kiệt chiếm hết, không còn chỗ cho bất cứ thứ gì hoặc bất kỳ ai khác.
Minh Đức từ lúc ngồi vào bàn không khỏi cảm thấy khó chịu và bực bội. Có điều gì đó đang làm phiền anh, đè nặng lên tâm trí anh như một gánh nặng. Đang miên man suy nghĩ, anh chợt nhận ra ánh mắt Minh Lâm đang nhìn mình.
Giật mình, anh nhanh chóng quay sang và hỏi: “sao vậy Lâm?”
“Không- không có gì”, Minh Lâm dừng lại một chút, đặt đũa xuống đĩa rồi quay sang bố mẹ, nói: “Con no rồi, con xin phép ra ngoài”. Rõ ràng có điều gì đó không ổn, không khí căng thẳng khiến Minh Đức càng bất an hơn.
Nhìn Minh Lâm rời đi, trong lòng Minh Đức không khỏi thắc mắc. Anh nghĩ rằng có lẽ Minh Lâm đang không thoải mái và muốn anh nhanh chóng nghĩ ra cách rời khỏi đây. Nhưng anh đã làm rồi, đã có chuyện xảy ra với Minh Lâm mà anh không hề hay biết.
Nhớ lại buổi chiều khi tan học, anh đứng trước cổng trường chờ cả một buổi vẫn không thấy bóng dáng Minh Lâm bước ra. Khi về đến nhà, anh bắt gặp Minh Lâm mới vừa về, chưa kịp hỏi em trai đã đi đâu thì anh nhận được vẻ mặt lạnh lùng từ Minh Lâm.
Ngồi trong bàn ăn, Minh Đức không khỏi suy nghĩ: "thằng nhóc này nay bị làm sao vậy không biết "
Minh Lâm bước đi trong đêm tối, anh không khỏi cảm thấy lạc lõng. Đầu óc anh trống rỗng, không thể nghĩ được điều gì khác. Sau khi đi được một đoạn khá xa, Minh Lâm nhận thấy một công viên yên tĩnh phía trước.
Không chút do dự, Minh Lâm bước vào, thích thú trước khung cảnh xa lạ trước mắt. Công viên dường không một âm thanh nào được nghe thấy. Tuy nhiên, ngay khi bước chân vào công viên, anh đã bị choáng ngợp bởi mọi thứ xung quanh.
Minh Lâm không khỏi chú ý đến những cặp đôi nằm rải rác xung quanh. Có một điều kỳ diệu nào đó trong không khí, mặc dù anh không thể nghe thấy một từ nào.
Minh Lâm không nói gì, cũng không tiến thêm bước nào. Anh quay đi, không biết mình muốn đi đâu. Và cứ thế, anh để đôi chân mình dẫn lối, bước đi không mục đích cho đến khi về đến nhà.
Đứng trước ngôi nhà đồ sộ và hoành tráng, Minh Lâm không khỏi có cảm giác e ngại. Bề ngoài toát lên sự sang trọng và hùng vĩ, nhưng anh không thể lay chuyển được cảm giác có gì đó lạnh lùng và xa cách ở đây. Anh đứng đó im lặng, suy nghĩ một lúc lâu trước khi lấy hết can đảm đưa tay ra chạm vào chốt cửa.
“Này!”, Minh Lâm giật mình vì giọng nói đột ngột vang vọng khắp sân nhà yên tĩnh. Anh dừng hành động của mình và từ từ quay lại để đối mặt với giọng nói phía sau.
Cơ thể anh run rẩy khi nhận ra đó chính là người mà anh đã trốn tránh suốt ngày hôm nay. Tim anh đập loạn lên, miệng anh lắp bắp không nói nên lời, không thể thốt nên một câu mạch lạc. Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến anh không nói nên lời và không biết phải tiếp tục như thế nào.
“Em đến đây chi vậy? khuya rồi, em không ở nhà sao lại đi lung tung”, Minh Lâm càng trở nên lo lắng nhìn Tuấn Kiệt, anh liên tục hỏi những câu hỏi không ngừng nghỉ, không cho Tuấn Kiệt một giây phút trả lời.
Ngay sau đó, sự im lặng tỏ ra từ Minh Lâm trở nên lạnh lẽo, bầu không khí nặng nề đè nặng lên cả hai. Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn Minh Lâm chờ đợi những lời tiếp theo từ anh. Tuấn Kiệt đâu biết rằng trái tim Minh Lâm đang tan vỡ, cố gắng kìm nén, nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào.
Anh nhớ lại những lần Tuấn Kiệt đứng cạnh anh trai trên sân trường, cổ họng nghẹn lại vì xúc động: " Em đến gặp Đức đúng không? đợi anh, anh lên nhà kêu giùm cho".
Minh Lâm quay người bước đi, trong lòng vẫn còn đọng lại một cảm giác tiếc nuối. Anh không vội rời đi vì muốn trở thành người đích thân đảm bảo rằng sẽ đưa cậu về nhà thật an toàn. Không phải vì người khác làm việc đó mà vì anh thực sự quan tâm đến cậu.
Trái tim anh như thắt lại khi biết rằng cậu không hề có chút tình cảm nào với mình, nên cũng chẳng dám để lộ tình cảm trước mắt cậu được.
Vào giây phút cuối cùng, khi không khí căng thẳng tràn ngập thì đột nhiên có người chạm vào tay Minh Lâm khiến anh đứng hình tại chỗ. Không khí chìm vào im lặng, sự mong đợi hiện rõ. Nhưng ngay lúc im lặng đe dọa khiến hai người như muốn nghẹt thở.
Giọng nói của Tuấn Kiệt vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Không, em đến đây gặp anh, chứ không phải gặp anh Minh Đức đâu ạ”
“Sao chứ? gặp anh sao? thật sao?”, Minh Lâm mở to mắt nhìn Tuấn Kiệt một lúc. Nhớ lại từng lời Tuấn nói, anh nghe đi nghe lại, không khỏi ngạc nhiên trước sự thật trước mắt. Anh không thể tin được, Tuấn Kiệt đã đến đây tìm anh. Nhận thức đó ập đến Minh Lâm như một cơn sóng, khiến anh choáng ngợp với nhiều cảm xúc đan xen.
“Ừm…”, Tuấn Kiệt bẽn lẽn gật đầu, rồi lưỡng lự một lúc, sau đó lấy hộp quà ra đặt trước mặt Minh Lâm, thì thầm: “Cái này dành cho anh, hôm nay là sinh nhật anh phải không?”.
Tuấn Kiệt đỏ mặt không dám ngước lên nhìn anh. Nhưng vì muốn xem biểu cảm trên mặt Minh Lâm có thích món quà của mình hay không nên Tuấn Kiệt lén lút ngước lên nhìn mấy lần.
“Em…em sao biết sinh nhật anh?”, Minh Lâm hoài nghi hỏi lại Tuấn Kiệt.
Khi đôi mắt của Tuấn Kiệt nheo lại, vẻ mặt cậu trở nên khó chịu, cậu chống nạnh “Anh bị ngu à? ý…” cậu quát.
Tuy nhiên, giọng điệu gay gắt của Tuấn Kiệt nhanh chóng dịu đi khi cậu nở một nụ cười ngượng ngùng với Minh Lâm. Giây phút đó, Tuấn Kiệt nhận ra mình đã nói quá gay gắt và cảm thấy tự trách bản thân.
Tuấn kiệt cúi đầu và nói nhỏ, cố gắng bù đắp cho sự bộc phát trước đó của mình: "Ý em là, cả trường ai chẳng biết hai người là anh em sinh đôi lúc ờ trường em định tặng anh, nhưng mà …mỗi lần thấy em, anh tránh mặt em, em không thể tặng được ".
Lúc ở trường, Tuấn Kiệt đi ngang qua lớp học của Minh Lâm, không thấy anh đâu cả. Cậu hỏi thăm Minh Đức nhưng chính anh cũng không chắc chắn. Trên mặt Tuấn Kiệt hiện lên vẻ bối rối và lo lắng.
Quyết tâm đi tìm Minh Lâm, cậu xách hộp quà đi tìm khắp trường. Nhưng dù có tìm ở đâu, cậu cũng không thể tìm thấy anh. Sự thất vọng bắt đầu len lỏi vào giọng nói của Tuấn Kiệt khi anh tuyệt vọng gằn lớn: “Thật tình, đi đâu mất rồi lúc cần biến đi đâu mất tiêu”
Đứng giữa sân trường, Tuấn Kiệt vội vàng nhìn quanh, cảm giác như mình vừa từ hướng này đi tới, bây giờ đã đi sang hướng khác. Tuấn Kiệt đứng đó, cố gắng định hướng nhưng chỉ cảm thấy thất vọng hơn với sự bối rối của chính mình.
Cậu không biết mình đã đi bao nhiêu con đường và đã kết thúc ở đâu. Ngồi bệt xuống đất, Tuấn Kiệt thầm chửi mình sao quá ngu ngốc. Đưa mắt nhìn quanh một lần nữa, cậu thấy bóng dáng Minh Lâm đang đi ngang qua.
Giật mình, cậu nhanh chóng đứng dậy và gọi anh, hy vọng anh sẽ thấy mình: “Anh Minh Lâm”
Tuấn Kiệt cảm nhận được niềm vui bất ngờ khi thấy được Minh Lâm, trong lòng không khỏi hưng phấn dâng trào. Cuối cùng, con đường của họ giao nhau và Tuấn Kiệt chào đón anh bằng nụ cười ấm áp trước khi bước lại gần hơn.
Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn khi cậu nhận thấy sự thiếu đáp lại của Minh Lâm. Chưa kịp hiểu rõ sự việc, Minh Lâm đã lùi lại một bước rồi đột ngột bỏ chạy, biến mất khỏi tầm mắt.
Vừa bối rối vừa hoang mang, Tuấn Kiệt đứng đó, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Minh Lâm rời đi mà không rõ lý do: “Ơ…nè nè! Cái gì vậy chứ?”
“cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều”, Minh Lâm vui mừng khôn siết. Anh không giấu nổi cảm xúc của mình nhảy cẫng lên, run rẩy muốn ôm lấy Tuấn Kiệt vào lòng. Anh chưa bao giờ mong đợi Tuấn sẽ tốn công sức tìm kiếm anh như vậy.
Đó là khoảnh khắc vừa hoài nghi vừa biết ơn khi Minh Lâm nhận ra mối quan hệ quan trọng giữa họ. Sự có mặt của Tuấn ở đây không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà còn là minh chứng cho tình bạn bền chặt của họ.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Tuấn Kiệt, anh khựng lại, chợt im lặng. Tuấn Kiệt nhìn Minh Lâm, người đang nhìn lại anh với vẻ mặt ngơ ngác, nụ cười trên môi tắt hẳn. Bầu không khí giữa họ trở nên nặng nề, như thể niềm vui vốn có đã tan biến ngay lập tức. Có một cảm giác bối rối và bất an bao trùm trong không khí khi cả hai đều cố gắng hiểu sự thay đổi đột ngột trong thái độ của nhau.
Tuấn kiệt thở dài, nói: “Sao vậy? Haiz, anh yên tâm, món quà của anh và anh Minh Đức khác nhau”
Minh Lâm giật mình xua tay, nói vội: “Anh không có ý đó”
“Hể? ý anh là gì? Ý anh là không thích…”, Tuấn Kiệt vừa định nói xong thì Minh Lâm ngắt lời anh bằng một nụ hôn lên môi. Tuấn Kiệt đứng hình, choáng váng trước cử chỉ bất ngờ. Tuấn kiệt không hề biết, hành động của Minh Lâm không liên quan gì đến món quà anh tặng. Đó là phản ứng tự phát khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tuấn Kiệt hướng về phía anh. Giây phút đó, Minh Lâm không thể tin vào sự thật và muốn giữ nụ cười xinh đẹp đó cho riêng mình.
Hai người phía dưới không hề biết một người từ nãy giờ đã chứng kiến hết sự việc đang đứng từ sân thượng. Từ trên cao, đối phương có cái nhìn toàn cảnh về khung cảnh, cho phép nhìn rõ từng chi tiết. Thật thú vị khi quan sát phản ứng của hai người bọn họ. Thay vì lộ diện, đối phương quyết định quay trở về phòng, khiến họ hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của người thứ 3.
…To be continued…
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 4 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 20 (2): 19:00 ngày 24 tháng 04 năm 2024.
Ngày Dừng:
Kết Thúc:
Ngày Ra Chapter: 1 ngày 1 chapter.
Thực tế, kể từ khi bọn họ được sinh ra, bố và mẹ đã không thường xuyên ở nhà cùng họ. Mỗi người có công việc riêng của mình, còn khi chạm mặt nhau ở nhà liền cãi nhau những chuyện vô cớ.
Hiếm khi họ có cơ hội tổ chức sinh nhật cùng nhau nên hai người quyết định trở về dùng một bữa ăn đơn giản tại nhà với hy vọng xoa dịu nỗi buồn cứ lởn vởn trong lòng.
Nhìn bọn họ không giống chỉ ăn một bữa ăn thông thường mà giống như thưởng thức một món tráng miệng trong giờ làm việc hơn.
Người thì liên tục có số máy điện, trong khi người còn lại mang máy tính đến bàn, gõ phím và ăn cùng một lúc. Minh Lâm và Minh Đức đã quá quen thuộc với chuyện này nên không còn khó chịu như hồi còn nhỏ.
Minh Lâm hoàn toàn không quan tâm đến hai người xung quanh, trong đầu anh vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ suốt ngày về Tuấn Kiệt. Đột nhiên Minh Lâm liếc nhìn Minh Đức, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị.
Dường như tiềm thức của Minh Lâm đang phóng chiếu cảm xúc ghen tị của anh lên Minh Đức, dù hai người không hề liên quan đến nhau.
Dù sao đi nữa, rõ ràng tâm trí Minh Lâm đã bị những suy nghĩ về Tuấn Kiệt chiếm hết, không còn chỗ cho bất cứ thứ gì hoặc bất kỳ ai khác.
Minh Đức từ lúc ngồi vào bàn không khỏi cảm thấy khó chịu và bực bội. Có điều gì đó đang làm phiền anh, đè nặng lên tâm trí anh như một gánh nặng. Đang miên man suy nghĩ, anh chợt nhận ra ánh mắt Minh Lâm đang nhìn mình.
Giật mình, anh nhanh chóng quay sang và hỏi: “sao vậy Lâm?”
“Không- không có gì”, Minh Lâm dừng lại một chút, đặt đũa xuống đĩa rồi quay sang bố mẹ, nói: “Con no rồi, con xin phép ra ngoài”. Rõ ràng có điều gì đó không ổn, không khí căng thẳng khiến Minh Đức càng bất an hơn.
Nhìn Minh Lâm rời đi, trong lòng Minh Đức không khỏi thắc mắc. Anh nghĩ rằng có lẽ Minh Lâm đang không thoải mái và muốn anh nhanh chóng nghĩ ra cách rời khỏi đây. Nhưng anh đã làm rồi, đã có chuyện xảy ra với Minh Lâm mà anh không hề hay biết.
Nhớ lại buổi chiều khi tan học, anh đứng trước cổng trường chờ cả một buổi vẫn không thấy bóng dáng Minh Lâm bước ra. Khi về đến nhà, anh bắt gặp Minh Lâm mới vừa về, chưa kịp hỏi em trai đã đi đâu thì anh nhận được vẻ mặt lạnh lùng từ Minh Lâm.
Ngồi trong bàn ăn, Minh Đức không khỏi suy nghĩ: "thằng nhóc này nay bị làm sao vậy không biết "
Minh Lâm bước đi trong đêm tối, anh không khỏi cảm thấy lạc lõng. Đầu óc anh trống rỗng, không thể nghĩ được điều gì khác. Sau khi đi được một đoạn khá xa, Minh Lâm nhận thấy một công viên yên tĩnh phía trước.
Không chút do dự, Minh Lâm bước vào, thích thú trước khung cảnh xa lạ trước mắt. Công viên dường không một âm thanh nào được nghe thấy. Tuy nhiên, ngay khi bước chân vào công viên, anh đã bị choáng ngợp bởi mọi thứ xung quanh.
Minh Lâm không khỏi chú ý đến những cặp đôi nằm rải rác xung quanh. Có một điều kỳ diệu nào đó trong không khí, mặc dù anh không thể nghe thấy một từ nào.
Minh Lâm không nói gì, cũng không tiến thêm bước nào. Anh quay đi, không biết mình muốn đi đâu. Và cứ thế, anh để đôi chân mình dẫn lối, bước đi không mục đích cho đến khi về đến nhà.
Đứng trước ngôi nhà đồ sộ và hoành tráng, Minh Lâm không khỏi có cảm giác e ngại. Bề ngoài toát lên sự sang trọng và hùng vĩ, nhưng anh không thể lay chuyển được cảm giác có gì đó lạnh lùng và xa cách ở đây. Anh đứng đó im lặng, suy nghĩ một lúc lâu trước khi lấy hết can đảm đưa tay ra chạm vào chốt cửa.
“Này!”, Minh Lâm giật mình vì giọng nói đột ngột vang vọng khắp sân nhà yên tĩnh. Anh dừng hành động của mình và từ từ quay lại để đối mặt với giọng nói phía sau.
Cơ thể anh run rẩy khi nhận ra đó chính là người mà anh đã trốn tránh suốt ngày hôm nay. Tim anh đập loạn lên, miệng anh lắp bắp không nói nên lời, không thể thốt nên một câu mạch lạc. Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến anh không nói nên lời và không biết phải tiếp tục như thế nào.
“Em đến đây chi vậy? khuya rồi, em không ở nhà sao lại đi lung tung”, Minh Lâm càng trở nên lo lắng nhìn Tuấn Kiệt, anh liên tục hỏi những câu hỏi không ngừng nghỉ, không cho Tuấn Kiệt một giây phút trả lời.
Ngay sau đó, sự im lặng tỏ ra từ Minh Lâm trở nên lạnh lẽo, bầu không khí nặng nề đè nặng lên cả hai. Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn Minh Lâm chờ đợi những lời tiếp theo từ anh. Tuấn Kiệt đâu biết rằng trái tim Minh Lâm đang tan vỡ, cố gắng kìm nén, nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào.
Anh nhớ lại những lần Tuấn Kiệt đứng cạnh anh trai trên sân trường, cổ họng nghẹn lại vì xúc động: " Em đến gặp Đức đúng không? đợi anh, anh lên nhà kêu giùm cho".
Minh Lâm quay người bước đi, trong lòng vẫn còn đọng lại một cảm giác tiếc nuối. Anh không vội rời đi vì muốn trở thành người đích thân đảm bảo rằng sẽ đưa cậu về nhà thật an toàn. Không phải vì người khác làm việc đó mà vì anh thực sự quan tâm đến cậu.
Trái tim anh như thắt lại khi biết rằng cậu không hề có chút tình cảm nào với mình, nên cũng chẳng dám để lộ tình cảm trước mắt cậu được.
Vào giây phút cuối cùng, khi không khí căng thẳng tràn ngập thì đột nhiên có người chạm vào tay Minh Lâm khiến anh đứng hình tại chỗ. Không khí chìm vào im lặng, sự mong đợi hiện rõ. Nhưng ngay lúc im lặng đe dọa khiến hai người như muốn nghẹt thở.
Giọng nói của Tuấn Kiệt vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Không, em đến đây gặp anh, chứ không phải gặp anh Minh Đức đâu ạ”
“Sao chứ? gặp anh sao? thật sao?”, Minh Lâm mở to mắt nhìn Tuấn Kiệt một lúc. Nhớ lại từng lời Tuấn nói, anh nghe đi nghe lại, không khỏi ngạc nhiên trước sự thật trước mắt. Anh không thể tin được, Tuấn Kiệt đã đến đây tìm anh. Nhận thức đó ập đến Minh Lâm như một cơn sóng, khiến anh choáng ngợp với nhiều cảm xúc đan xen.
“Ừm…”, Tuấn Kiệt bẽn lẽn gật đầu, rồi lưỡng lự một lúc, sau đó lấy hộp quà ra đặt trước mặt Minh Lâm, thì thầm: “Cái này dành cho anh, hôm nay là sinh nhật anh phải không?”.
Tuấn Kiệt đỏ mặt không dám ngước lên nhìn anh. Nhưng vì muốn xem biểu cảm trên mặt Minh Lâm có thích món quà của mình hay không nên Tuấn Kiệt lén lút ngước lên nhìn mấy lần.
“Em…em sao biết sinh nhật anh?”, Minh Lâm hoài nghi hỏi lại Tuấn Kiệt.
Khi đôi mắt của Tuấn Kiệt nheo lại, vẻ mặt cậu trở nên khó chịu, cậu chống nạnh “Anh bị ngu à? ý…” cậu quát.
Tuy nhiên, giọng điệu gay gắt của Tuấn Kiệt nhanh chóng dịu đi khi cậu nở một nụ cười ngượng ngùng với Minh Lâm. Giây phút đó, Tuấn Kiệt nhận ra mình đã nói quá gay gắt và cảm thấy tự trách bản thân.
Tuấn kiệt cúi đầu và nói nhỏ, cố gắng bù đắp cho sự bộc phát trước đó của mình: "Ý em là, cả trường ai chẳng biết hai người là anh em sinh đôi lúc ờ trường em định tặng anh, nhưng mà …mỗi lần thấy em, anh tránh mặt em, em không thể tặng được ".
Lúc ở trường, Tuấn Kiệt đi ngang qua lớp học của Minh Lâm, không thấy anh đâu cả. Cậu hỏi thăm Minh Đức nhưng chính anh cũng không chắc chắn. Trên mặt Tuấn Kiệt hiện lên vẻ bối rối và lo lắng.
Quyết tâm đi tìm Minh Lâm, cậu xách hộp quà đi tìm khắp trường. Nhưng dù có tìm ở đâu, cậu cũng không thể tìm thấy anh. Sự thất vọng bắt đầu len lỏi vào giọng nói của Tuấn Kiệt khi anh tuyệt vọng gằn lớn: “Thật tình, đi đâu mất rồi lúc cần biến đi đâu mất tiêu”
Đứng giữa sân trường, Tuấn Kiệt vội vàng nhìn quanh, cảm giác như mình vừa từ hướng này đi tới, bây giờ đã đi sang hướng khác. Tuấn Kiệt đứng đó, cố gắng định hướng nhưng chỉ cảm thấy thất vọng hơn với sự bối rối của chính mình.
Cậu không biết mình đã đi bao nhiêu con đường và đã kết thúc ở đâu. Ngồi bệt xuống đất, Tuấn Kiệt thầm chửi mình sao quá ngu ngốc. Đưa mắt nhìn quanh một lần nữa, cậu thấy bóng dáng Minh Lâm đang đi ngang qua.
Giật mình, cậu nhanh chóng đứng dậy và gọi anh, hy vọng anh sẽ thấy mình: “Anh Minh Lâm”
Tuấn Kiệt cảm nhận được niềm vui bất ngờ khi thấy được Minh Lâm, trong lòng không khỏi hưng phấn dâng trào. Cuối cùng, con đường của họ giao nhau và Tuấn Kiệt chào đón anh bằng nụ cười ấm áp trước khi bước lại gần hơn.
Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn khi cậu nhận thấy sự thiếu đáp lại của Minh Lâm. Chưa kịp hiểu rõ sự việc, Minh Lâm đã lùi lại một bước rồi đột ngột bỏ chạy, biến mất khỏi tầm mắt.
Vừa bối rối vừa hoang mang, Tuấn Kiệt đứng đó, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Minh Lâm rời đi mà không rõ lý do: “Ơ…nè nè! Cái gì vậy chứ?”
“cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều”, Minh Lâm vui mừng khôn siết. Anh không giấu nổi cảm xúc của mình nhảy cẫng lên, run rẩy muốn ôm lấy Tuấn Kiệt vào lòng. Anh chưa bao giờ mong đợi Tuấn sẽ tốn công sức tìm kiếm anh như vậy.
Đó là khoảnh khắc vừa hoài nghi vừa biết ơn khi Minh Lâm nhận ra mối quan hệ quan trọng giữa họ. Sự có mặt của Tuấn ở đây không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà còn là minh chứng cho tình bạn bền chặt của họ.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Tuấn Kiệt, anh khựng lại, chợt im lặng. Tuấn Kiệt nhìn Minh Lâm, người đang nhìn lại anh với vẻ mặt ngơ ngác, nụ cười trên môi tắt hẳn. Bầu không khí giữa họ trở nên nặng nề, như thể niềm vui vốn có đã tan biến ngay lập tức. Có một cảm giác bối rối và bất an bao trùm trong không khí khi cả hai đều cố gắng hiểu sự thay đổi đột ngột trong thái độ của nhau.
Tuấn kiệt thở dài, nói: “Sao vậy? Haiz, anh yên tâm, món quà của anh và anh Minh Đức khác nhau”
Minh Lâm giật mình xua tay, nói vội: “Anh không có ý đó”
“Hể? ý anh là gì? Ý anh là không thích…”, Tuấn Kiệt vừa định nói xong thì Minh Lâm ngắt lời anh bằng một nụ hôn lên môi. Tuấn Kiệt đứng hình, choáng váng trước cử chỉ bất ngờ. Tuấn kiệt không hề biết, hành động của Minh Lâm không liên quan gì đến món quà anh tặng. Đó là phản ứng tự phát khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tuấn Kiệt hướng về phía anh. Giây phút đó, Minh Lâm không thể tin vào sự thật và muốn giữ nụ cười xinh đẹp đó cho riêng mình.
Hai người phía dưới không hề biết một người từ nãy giờ đã chứng kiến hết sự việc đang đứng từ sân thượng. Từ trên cao, đối phương có cái nhìn toàn cảnh về khung cảnh, cho phép nhìn rõ từng chi tiết. Thật thú vị khi quan sát phản ứng của hai người bọn họ. Thay vì lộ diện, đối phương quyết định quay trở về phòng, khiến họ hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của người thứ 3.
…To be continued…
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 4 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 20 (2): 19:00 ngày 24 tháng 04 năm 2024.
Ngày Dừng:
Kết Thúc:
Ngày Ra Chapter: 1 ngày 1 chapter.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất