Sau Khi Xuyên Không Ta Dựa Vào Phản Diện Để Sống Sót

Chương 7: Đôi bông tai «linh phong»

Trước Sau
một lúc sau tố lâm liền xuống giường đi đến chiếc gương ở gần tủ vừa đi vừa nghĩ vân thiếu mặc dù là phản diện nhưng cũng không phải là hạng xấu há lại rất đẹp mình cả đời này mong đẹp được như hắn là không thể.

Nhan sắc của tố lâm thật ra cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì, chỉ là một người có nhan sắc bình thường không đáng để nhắc đến.

Vừa nhìn vào gương tố lâm có hơi kinh ngạc sờ tay lên mặt nói:

" mặc dù biết là hắn đẹp nhưng không nghĩ lại đẹp đến thế tuổi còn nhỏ mà đã đẹp thế này rồi thì lớn đẹp cỡ nào, chắc nếu hắn mà mặc một bộ trang phục lộng lẫy vào thì đúng là tuyệt sắc giai nhân khó ai sánh bằng. Da của lưu hy nhân vật chính đã trắng như sữa thì da tên này phải trắng như bạch vô tướng ấy chứ, mái tóc đen dài óng ánh, đôi mắt như bầu trời đêm đầy sao vậy "

hệ thống liền xuất hiện bên cạnh nói:

" tất nhiên rồi nhan sắc của vân thiếu mặc dù là phản diện nhưng hắn được miêu tả còn đẹp hơn cả nhân vật chính lưu hy đấy vì hắn kế thừa đôi mắt đen như bầu trời và làn da trắng mịn, mềm mại của mẫu thân hắn, còn mái tóc đen óng ánh của cha hắn. đừng nhìn mà khinh thường phụ mẫu của hắn toàn là tuyệt sắc giai nhân khiến bao người say mê khi họ còn ở độ tuổi hai mươi đấy."

tố lâm liền trợn mắt nói:

" ôi gen nhà này đỉnh vãi "

Hệ thống ra oai nói:

" chứ sao "

tố lâm liền kìm lại cảm xúc vui mừng trong lòng nói:

" vậy năm nay vân thiếu hắn bao nhiêu tuổi nhìn thế này rất trẻ như kiểu hắn mới thành niên vậy "

Hệ thống đáp:

" vân thiếu hắn năm nay 13 tuổi "

tố lâm liền bỏ tay đang sờ lên mặt nói:

" trẻ vậy ư!!!!ta nhớ lúc gặp hắn ở thế giới thần thức kia thì hắn cũng phải chạp tuổi ta đấy chứ "

" không lẽ thời gian quay lại lúc hắn còn niên thiếu. Ta cũng nghĩ thời gian sẽ quay lại lúc hắn chưa chết nhưng không nghĩ là sẽ quay lại nhiều thế này "



hệ thống liền nói.

" Ngươi đã xuyên vào lúc nhũ mẫu của vân thiếu mất. Lúc đó vì không thể chấp nhận hiện thực hắn đã khóc đến lúc ngất đi và đây là lần đầu tiên hắn khóc nhiều như vậy ai nhìn vào cũng thấy tang thương. Trước khi mất nhũ mẫu của hắn có để lại cho hắn một đôi bông tai hình lá phong một chiếc màu xanh dương, một chiếc màu đỏ. Đôi bông tai đó nghe nói là tượng trưng cho nửa còn lại của người sở hữu nó nếu như thích ai thì có thể tặng một chiếc cho người đó để coi như là thứ làm chứng cho tình yêu của họ. đôi bông tai được nhũ của vân thiếu gọi là linh phong "

tố lâm liền nghĩ vân thiếu hắn đúng là một người trọng tình trọng nghĩa mặc dù nhũ của hắn chỉ là người trăm sóc cho hắn nhưng hắn lại rất xem trọng nhũ của mình, trắc nhũ của hắn phải là người rất tuyệt vời và là người mang lại tình yêu và sự ấm áp cho hắn khi không có tình thương của cha mẹ. Và cả đôi bông tai kia nữa kì diệu thật.

đột nhiên trước mặt tố lâm hiện lên một chiếc khăn màu đỏ hệ thống liền nói:

" đây là chiếc khăn mà nhũ của vân thiếu hay dùng để buộc trên đầu. Sau khi nhũ mất hắn luôn giữ chiếc khăn này đến lúc chết. "

tố lâm liền nói:

" quả là một đứa trẻ hiếu thuận "

Hệ thống lại nói:

" tìm hiểu xong rồi thì mau đi thay quần áo để làm nhiệm vụ đi, còn không mau đi ta trừ điểm chuyên cần giờ "

Tố lâm liền vội nói:

" chờ tí ta thay quần áo bây giờ đây"

Sau đó liền túm lấy chiếc khăn trước mặt chạy vào sau tấm bình phong. Một lúc sau liền đi ra và mặc một bộ y phục màu trắng, đi ra chỗ ban nãy soi gương và bắt đầu búi tóc lên để cho đỡ vướng và lấy chiếc khăn màu đỏ ra và buộc lên đỉnh đầu nói:

" Vân thiếu ngươi lên cảm ơn ta vì giúp ngươi vừa mang theo được di vật của nhũ ngươi vừa cho mọi người biết ngươi thương nhũ ngươi như thế nào "

Sau đó liền chống tay vào eo nói:

"không hổ là ta "

đột nhiên có giọng nói chuyền qua tai nói:



" ngươi tự luyến ít thôi đừng tự cho mình là thông minh"

tố lâm liền hơi sợ hãi nói:

" vân thiếu là ngươi à "

vân thiếu thản nhiên nói:

" ừ mặc dù ta ở đây những vẫn biết là ngươi đang làm gì đấy "

Tố lâm liền thở phào nói:

" Má ơi ta bị bệnh yếu tim đấy từ sau đừng có bất thình lình như ma như quỷ thế nữa "

Vân thiếu liền cười khẩy nói:

" đúng là tên nhát gan không nói chuyện với ngươi nữa "

tố lâm liền nghiến răng nói:

" Ngươi...... "

" hừ ta cũng không nói chuyện với ngươi nữa "

hệ thống liền nhắc nhở nói:

" Nhiệm vụ của ngươi là làm tăng độ hảo cảm của các nhân vật đối với ngươi, ngươi mau đi làm nhiệm vụ đi không tháng này mà ta không có lương thì ta trừ hết độ hảo cảm của ngươi cho ngươi chết bây giờ "

Tố lâm liền hoảng hốt nói:

" ừ đi liền đây "

Sau đó liền đẩy cửa phòng và đi ra ánh nắng chiếu rọi vào mắt khiến tố lâm không kịp phản ứng mà phải lấy tay che mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau