Vô Hạn Sủng Ái

Chương 11

Trước Sau
" Lâm thiếu gia, xin chúc mừng xin chúc mừng. " Lòng hư vinh được thoả mãn đến cực hạn. Lâm Tử Ngọc hoá thành một công tử cao ngạo, khách khách khí khí câu có câu không đáp lại những lời khen ngợi của khách nhân.

Lâm Tử Thanh nhìn hắn đi đến về phía mình, đôi lông mày xinh đẹp không khỏi nhíu lại, chờ cho Lâm Tử Ngọc nói một câu. " Ca, thật là tiếc a. Ba ba giao công ty cho ta rồi. Sau này công ty sẽ do ta quản lý. Ngươi có buồn hay không a?!! " Mà ngươi Lâm Tử Thanh, ngươi sẽ không bao giờ được đặt chân vào Lâm thị. Hắn Lâm Tử Ngọc có quyền lực và tiền tài trên tay, Lâm Tử Thanh ngày tàn của ngươi sắp đến rồi. Ba ba chỉ có hắn duy nhất một người con trai. Lâm Tử Ngọc hả hê tưởng.

" Đệ đệ nói sao vậy?!! Ta đương nhiên sẽ không buồn a. " Lâm Tử Thanh nhìn Lâm Tử Ngọc âm dương quái khí, cao ngạo hếch hàm mắt cao hơn đầu nhìn hắn bằng nửa con mắt. Hắn và Hạ Tư Viễn đúng là tuyệt phối.

Lâm Tử Ngọc sẽ không bao giờ biết được, nam nhân mà hắn thích coi hắn như quân cờ mà lợi dụng. Từ từ đào rỗng Lâm thị, nợ nần ngập đầu. Lâm phụ nhìn ra Hạ Tư Viễn âm thầm làm những gì cho Lâm thị, một đêm tóc trắng điên cuồng mắng chửi Lâm Tử Ngọc vô dụng, không chút đề phòng ngụy quân tử!

Lâm Tử Ngọc tuổi trẻ non dại, không nghe người khuyên bảo, đôi mắt thiển cận đến cực điểm, tự thích làm theo ý mình. Hắn kiên quyết phủ nhận sự phản bội, luôn tin tưởng Hạ Tư Viễn sẽ không hãm hại hắn. Lòng tin được đền đáp bằng vài cái sừng xanh trên đầu. Lâm Tử Ngọc không còn giá trị, Hạ Tư Viễn vứt bỏ hắn như vứt bỏ một đống rác.

Lâm thị phá sản hoàn toàn, hắn không còn là Lâm gia thiếu gia Lâm gia tổng tài cái gì cũng không phải. Trong một đêm hai bàn tay trắng. Lâm Tử Ngọc mong muốn Hạ Tư Viễn có thể cứu rỗi hắn, khôi phục lại Lâm thị như xưa.

Hạ Tư Viễn đã có được cái hắn muốn, đơn phương chấm dứt quan hệ bức ép Lâm Tử Ngọc lập tức ly hôn. Lâm Tử Ngọc lấy chết tương bức không thành, ngậm ngùi viết đơn ly hôn. Hắn lúc đó muốn hối hận cũng không kịp nữa.

Lâm thị như vậy kết cục, người ngoài cuộc nhìn rõ tường tận. Lâm Tử Thanh trong lòng cười thầm. Cho dù Lâm phụ có giao một phần Lâm thị cho hắn, hắn sẽ dâng hai tay hoàn trả trở về.

Hắn không cần đồng tiền của Lâm gia, hắn hận không thể chấm dứt mối quan hệ với Lâm gia bọn họ, một chút cũng không muốn dính líu. Tiền hắn có thể kiếm, sẽ kiếm nhiều hơn tất cả những gì mà Lâm gia có.

" Lâm Tử Thanh, thật tiếc a. Suy cho cùng thì, ngươi năng lực không bằng Tử Ngọc, mới không được Lâm bá phụ giao trọng trách quản lý Lâm thị. " Lâm Tử Thanh liếc mắt nhìn đến một thiếu niên đứng bên cạnh Lâm Tử Ngọc. Nếu hắn nhớ không nhầm, vị này chắc chính là công tử của Dương thị Dương Tùng. Hắn cùng Lâm Tử Ngọc có quan hệ thân thiết. Dương Tùng đơn phương yêu thích Lâm Tử Ngọc, có thể làm bất cứ điều gì cho Lâm Tử Ngọc. Tục xưng chó săn.

Nguyên chủ học cao trung thời gian, không ít lần bị Dương Tùng cùng đồng bọn của hắn đánh. Lâm Tử Ngọc giả mù mưa xa, chạy đến giải cứu nguyên chủ. Lâm Tử Ngọc càng bênh vực nguyên chủ, Dương Tùng càng ra sức đánh đến sống giở chết giở. Kẻ hoạ người xướng, không đến với nhau quả thực đáng tiếc.



" Ca ca, đừng nghe hắn nói đùa. Sao ba ba lại có thể làm như vậy với ngươi đâu. " Lâm Tử Thanh trợn mắt. Lâm Tử Ngọc muốn làm diễn viên đến muốn nghiện. Hắn cái gì cũng chưa nói, chờ Lâm Tử Ngọc nói cho hết.

" Chẳng thú vị......" Lâm Tử Thanh không phản ứng, bộ dạng cao cao tại thượng làm hắn chán ghét. Lâm Tử Ngọc thì thầm, kéo Hạ Tư Viễn từ nãy giờ chỉ xem kịch vui rời đi.

Lâm Tử Thanh tính toán thời gian, chuẩn bị rời đi. Nhưng ai đó cho hắn một cái bất ngờ. Đám đông xì xào bàn tán Lâm Tử Thanh, làm hắn trong bữa tiệc này cô độc, mảnh khảnh bóng lưng cùng hứng chịu vô vàn ủy khuất. Lâm Tử Thanh hắn biết bọn họ nghĩ gì chắc chắn sẽ phì cười. Bọn họ từ đâu nhìn ra hắn ủy khuất?!! Hắn vui còn không kịp có được hay không.

" Lâm Tử Thanh! Chúng ta trở về. " Lâm Tử Thanh giật mình bị ngươi kêu gọi, giọng nói này hắn vô cùng quen thuộc. Trong ánh mắt là kinh hỉ, không giám tin vào mắt mình. Nhìn nam nhân từng chút tiến tới trước mặt của hắn.

" Lão công, ngươi đến đón ta sao?!! " Lâm Tử Thanh run rẩy cầm tay của nam nhân. Nam nhân không thích nơi đông người, nhất là trong các bữa tiệc. Hắn cảm nhận những ánh mắt chế giễu, khinh thường miệt thị và tất cả những ác ý nhìn hắn nam nhân.

" Không sao, chúng ta đi thôi. " Hoắc Tinh Tuyền trấn an thanh niên. Ánh mắt như tử thần chết chóc quét một lượt tất cả các khách quan. Bọn họ sợ hãi, giời đi ánh mắt. Hắn lo lắng thanh niên một mình, kiên nhẫn dùng hết phải nhất quyết xem thanh niên như thế nào. Hắn không ngờ, thanh niên phải chịu ủy khuất lớn đến như vậy. Nhìn đi đến Lâm phụ càng không vừa mắt.

Nhận tin Hoắc Tinh Tuyền đến Lâm phụ gấp rút chạy đến. Hoắc Tinh Tuyền tuy tàn tật, nhưng tài lực Hoắc thị cho Lâm thị không phải là giả.

" Tinh Tuyền, ngươi...." Lâm phụ không phát giác chuyện gì đang xảy ra gọi trực tiếp tên của hắn. Bởi vì hắn xem nam nhân là con rể. Hoắc Tinh Tuyền đến, còn không phải muốn chúc mừng cha vợ là hắn sao?!! Lâm phụ có chút không vui ra mặt, người đến cũng quá muộn đi.

Lâm phụ nghĩ đến tốt đẹp, bị nam nhân tặng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo. Cùng Lâm Tử Thanh rời khỏi bữa tiệc. Lâm phụ sắc mặt biến đỏ bừng, cực kỳ mất mặt.

Lâm Tử Ngọc hai hàm răng va chạm vào nhau. Lâm Tử Thanh và Hoắc Tinh Tuyền, hai người tin đồn là giả?!! Hắn xum xuê chế nhạo Lâm Tử Thanh ở Hoắc gia không tốt, chỉ là trò cười mua vui?!

Hạ Tư Viễn nhìn Lâm Tử Thanh như gỡ bỏ hết gai nhọn, dịu ngoan mặc người nắn bóp ở bên cạnh tên tàn phế kia. Trước kia, Lâm Tử Thanh đã từng như vậy đối với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau