Chương 66
"... Không được..." Nam nhân trái tim co rút, cổ họng nghẹn ngào thật lâu mới phát ra tiếng. Hắn bàn tay run rẩy áp chặt lồng ngực của người trong lòng như muốn ngăn cản đi dòng máu nóng hổi liên tục chảy ra, ướt đỏ tay của hắn.
Lâm Tử Thanh quá mức ngông cuồng, cũng không hề sợ hãi cái chết. Hắn không phải đã từng chết một lần rồi sao? Cái chết đối với hắn thật đơn giản.
Nhưng mà, có một người cực kỳ trân trọng mạng sống thứ hai này. Cực kỳ trân trọng những giây phút được ở bên cạnh người hắn yêu, cực kỳ trân trọng những giây phút ngọt ngào đó.
"... Lão công, xin lỗi..." Khoé môi tràn ra tia máu, thanh niên gian nan mở mắt. Hình ảnh nam nhân mờ nhòà không rõ ràng, hắn muốn chạm vào nam nhân. Nhưng không còn đủ sức lực...Hắn phải ghi nhớ thật nhiều. Không muốn lãng quên đi hắn.
Hắn thành công chiếm quyền kiểm soát chỉ trong một giây, hắn đầu óc trở nên hỗn độn. Suy nghĩ duy nhất là muốn bảo vệ nam nhân, không cho Lâm Tử Thanh làm hại đến hắn.
Hai linh hồn cùng đấu tranh trong một thân thể, dù không bị đâm chết cũng sẽ không thế sống được bao lâu.
Thân thể này, đã quá rách nát rồi. Thanh niên không muốn chết, luyến tiếc rời xa người hắn yêu.
Hơi thở thanh niên dần trở nên yếu ớt, hắn cảm nhận sự sống trong cơ thể bắt đầu xói mòn. Hắn không còn nhiều thời gian nữa...Hắn giật mình khi bên trong còn sót lại linh hồn của nguyên chủ. Dù chỉ là một tia tàn hồn, như từ sự giận dữ và oán hận của chủ nhân đã khiến nó trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết. Hắn bị giam cầm trong tù xích, hắn tìm mọi cách đều không thể. Chỉ có khi trời tối, khi linh hồn của nguyên chủ yếu ớt nhất. Hắn mới có thể thành công thoát ra.
"Lão công, ta rất rất rất yêu ngươi... Lão công, đừng buồn... Hãy quên đi ta, nhé?" Thanh niên gương mặt trắng bệnh đến doạ người, mỗi một câu nói đều khiến hắn run rẩy vì đau đớn. Từ khi biết đến sự tồn tại của linh hồn thứ hai, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng có thể biến mất bất cứ lúc nào...Nhưng khi đối diện với nam nhân, hắn có chút chần chừ.
"... Không thể.." Nam nhân đôi mắt hằn chứa tơ máu, cầm lấy tay thanh niên áp vào mặt của chính mình. Hắn muốn, thanh niên có thể ấm áp một chút. Hắn làm sao có thể, quên đi hắn? Hắn không làm được. Thanh niên là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
"...Nghe lời, ngươi phải sống ...Thật tốt..." Nam nhân hơi thở ngừng lại một nhịp, cố gắng bắt lấy cánh tay buông thống của thanh niên. Hắn sững sờ không giám tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt. Hắn hèn nhát thăm dò hơi thở của thanh niên...Đã không có...Hắn nâng nui khuôn mặt của ái nhân, rên rỉ.
" Bảo bối, bảo bảo..Ngươi mở mắt ra nhìn ta đi...Cầu xin ngươi..." Nam nhân giống như điên rồi lay động thanh niên, muốn hắn tỉnh lại. Muốn ái nhân mở mắt ra nhìn hắn.
Nhưng hắn có khẩn cầu bao nhiêu ái nhân đều không tỉnh lại. Hắn ôm thân thể đã lạnh toát của ái nhân, khóc gào trong tuyệt vọng. " Cầu xin ngươi, tỉnh lại đi!! Ta cầu xin ngươi...Ta không thể sống..Thiếu ngươi, bảo bối..."
Tiết Phùng Châu chạy đến đã quá muộn. Nam nhân thẫn thờ đôi mắt. Hắn đề phòng nhìn tất cả mọi người, sợ hãi bọn họ sẽ cướp đi bảo bối của hắn.
Tiết Phùng Châu khiếp sợ, hắn thân thể lung lay ngã quy xuống nền đất. Hắn nhìn nam nhân lại nhìn thanh niên ...Ngày hôm qua không phải vẫn rất tốt sao? Vì sao lại thành ra như thế này? Hắn không hiểu, vì sao vậy? Ai đó, có thể giải thích cho hắn hay không?
"Aaaaaaaa!!!!! " Toàn biệt thự vang vọng tiếng gào rống. Người hầu bật khóc nức nỡ. Biệt thự trên dưới bao phủ một tầng bi thương.
Vịnh Thịnh tuyên bố dừng hoạt động trong một thánh, mọi công việc đều bị cứng rắn dừng lại. Nhân viên Vĩnh Thịnh rơi vào hoang mang, nhưng khi nghe được nguyên nhân, mọi người trở nên thổn thức, xót xa.
Tin tức động trời khiến mọi người trở tay không kịp, Vĩnh Thịnh tập đoàn chủ tịch phu nhân qua đời, hưởng dương 22 tuổi. Một thanh niên rạng rỡ, ôn hòà, hào ái đã không còn nữa.
"Bảo bảo, mau thức dậy thôi. " Nhu hoà phu nhân hiền từ cùng yêu thương ánh mắt nhìn còn đang ngủ say thanh niên.
Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ sát đất xuyên qua, chiếu đến gương mặt của thanh niên. Thanh niên gương mặt thật trắng nõn, xinh đẹp mặc người hít thở không thông. Thanh niên gương mặt bảy phần giống với phu nhân. Tinh tế đôi môi, mày liễu đôi mày, cong vút lông mi. Khiến người ta nín thở chờ đợi, đôi mắt kia một khi mở ra sẽ mỹ lệ như thế nào.
"Mẫu thân..." Trên giường quả đồi động đậy một chút, kèm theo rầm rì nồng đậm buồn ngủ giọng nói.
" Bảo bối, mau thức dậy. Ca ca đã trở về rồi." Phu nhân kiên nhẫn xoa xoa mái tóc mềm mại như bông của thanh niên, yêu thích không rời tay.
"Vâng ạ." Thanh niên ngoan ngoãn đáp lại một tiếng. Mông lung ánh mắt nhìn rõ mọi thứ. Khiến người choáng ngợt, đôi mắt thanh niên như hắc diệu thạch trân quý loại đá. Hệt như bầu trời đêm có hàng ngàn vì sao.
Lâm Tử Thanh quá mức ngông cuồng, cũng không hề sợ hãi cái chết. Hắn không phải đã từng chết một lần rồi sao? Cái chết đối với hắn thật đơn giản.
Nhưng mà, có một người cực kỳ trân trọng mạng sống thứ hai này. Cực kỳ trân trọng những giây phút được ở bên cạnh người hắn yêu, cực kỳ trân trọng những giây phút ngọt ngào đó.
"... Lão công, xin lỗi..." Khoé môi tràn ra tia máu, thanh niên gian nan mở mắt. Hình ảnh nam nhân mờ nhòà không rõ ràng, hắn muốn chạm vào nam nhân. Nhưng không còn đủ sức lực...Hắn phải ghi nhớ thật nhiều. Không muốn lãng quên đi hắn.
Hắn thành công chiếm quyền kiểm soát chỉ trong một giây, hắn đầu óc trở nên hỗn độn. Suy nghĩ duy nhất là muốn bảo vệ nam nhân, không cho Lâm Tử Thanh làm hại đến hắn.
Hai linh hồn cùng đấu tranh trong một thân thể, dù không bị đâm chết cũng sẽ không thế sống được bao lâu.
Thân thể này, đã quá rách nát rồi. Thanh niên không muốn chết, luyến tiếc rời xa người hắn yêu.
Hơi thở thanh niên dần trở nên yếu ớt, hắn cảm nhận sự sống trong cơ thể bắt đầu xói mòn. Hắn không còn nhiều thời gian nữa...Hắn giật mình khi bên trong còn sót lại linh hồn của nguyên chủ. Dù chỉ là một tia tàn hồn, như từ sự giận dữ và oán hận của chủ nhân đã khiến nó trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết. Hắn bị giam cầm trong tù xích, hắn tìm mọi cách đều không thể. Chỉ có khi trời tối, khi linh hồn của nguyên chủ yếu ớt nhất. Hắn mới có thể thành công thoát ra.
"Lão công, ta rất rất rất yêu ngươi... Lão công, đừng buồn... Hãy quên đi ta, nhé?" Thanh niên gương mặt trắng bệnh đến doạ người, mỗi một câu nói đều khiến hắn run rẩy vì đau đớn. Từ khi biết đến sự tồn tại của linh hồn thứ hai, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng có thể biến mất bất cứ lúc nào...Nhưng khi đối diện với nam nhân, hắn có chút chần chừ.
"... Không thể.." Nam nhân đôi mắt hằn chứa tơ máu, cầm lấy tay thanh niên áp vào mặt của chính mình. Hắn muốn, thanh niên có thể ấm áp một chút. Hắn làm sao có thể, quên đi hắn? Hắn không làm được. Thanh niên là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
"...Nghe lời, ngươi phải sống ...Thật tốt..." Nam nhân hơi thở ngừng lại một nhịp, cố gắng bắt lấy cánh tay buông thống của thanh niên. Hắn sững sờ không giám tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt. Hắn hèn nhát thăm dò hơi thở của thanh niên...Đã không có...Hắn nâng nui khuôn mặt của ái nhân, rên rỉ.
" Bảo bối, bảo bảo..Ngươi mở mắt ra nhìn ta đi...Cầu xin ngươi..." Nam nhân giống như điên rồi lay động thanh niên, muốn hắn tỉnh lại. Muốn ái nhân mở mắt ra nhìn hắn.
Nhưng hắn có khẩn cầu bao nhiêu ái nhân đều không tỉnh lại. Hắn ôm thân thể đã lạnh toát của ái nhân, khóc gào trong tuyệt vọng. " Cầu xin ngươi, tỉnh lại đi!! Ta cầu xin ngươi...Ta không thể sống..Thiếu ngươi, bảo bối..."
Tiết Phùng Châu chạy đến đã quá muộn. Nam nhân thẫn thờ đôi mắt. Hắn đề phòng nhìn tất cả mọi người, sợ hãi bọn họ sẽ cướp đi bảo bối của hắn.
Tiết Phùng Châu khiếp sợ, hắn thân thể lung lay ngã quy xuống nền đất. Hắn nhìn nam nhân lại nhìn thanh niên ...Ngày hôm qua không phải vẫn rất tốt sao? Vì sao lại thành ra như thế này? Hắn không hiểu, vì sao vậy? Ai đó, có thể giải thích cho hắn hay không?
"Aaaaaaaa!!!!! " Toàn biệt thự vang vọng tiếng gào rống. Người hầu bật khóc nức nỡ. Biệt thự trên dưới bao phủ một tầng bi thương.
Vịnh Thịnh tuyên bố dừng hoạt động trong một thánh, mọi công việc đều bị cứng rắn dừng lại. Nhân viên Vĩnh Thịnh rơi vào hoang mang, nhưng khi nghe được nguyên nhân, mọi người trở nên thổn thức, xót xa.
Tin tức động trời khiến mọi người trở tay không kịp, Vĩnh Thịnh tập đoàn chủ tịch phu nhân qua đời, hưởng dương 22 tuổi. Một thanh niên rạng rỡ, ôn hòà, hào ái đã không còn nữa.
"Bảo bảo, mau thức dậy thôi. " Nhu hoà phu nhân hiền từ cùng yêu thương ánh mắt nhìn còn đang ngủ say thanh niên.
Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ sát đất xuyên qua, chiếu đến gương mặt của thanh niên. Thanh niên gương mặt thật trắng nõn, xinh đẹp mặc người hít thở không thông. Thanh niên gương mặt bảy phần giống với phu nhân. Tinh tế đôi môi, mày liễu đôi mày, cong vút lông mi. Khiến người ta nín thở chờ đợi, đôi mắt kia một khi mở ra sẽ mỹ lệ như thế nào.
"Mẫu thân..." Trên giường quả đồi động đậy một chút, kèm theo rầm rì nồng đậm buồn ngủ giọng nói.
" Bảo bối, mau thức dậy. Ca ca đã trở về rồi." Phu nhân kiên nhẫn xoa xoa mái tóc mềm mại như bông của thanh niên, yêu thích không rời tay.
"Vâng ạ." Thanh niên ngoan ngoãn đáp lại một tiếng. Mông lung ánh mắt nhìn rõ mọi thứ. Khiến người choáng ngợt, đôi mắt thanh niên như hắc diệu thạch trân quý loại đá. Hệt như bầu trời đêm có hàng ngàn vì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất