Chương 33: Tokyo Drift (3)
Ameko là một người hướng dẫn viên du lịch phi thường xứng đáng với chức vụ, nhất là sau khi ăn Taiyaki mà Trương Hằng mua, càng là tiểu vũ trụ bốc cháy, một mực kéo lấy người nào đó đi dạo đến hơn chín giờ đêm mới thỏa mãn đem người đưa về trường học, sau đó nàng lại ngồi tàu điện quay về chung cư. bởi vì giá đất Tokyo cao, đại học phân phối rất ít ký túc xá, bởi vậy phần lớn học sinh ở bên ngoài thuê phòng, giống như Ameko mặc dù nhà ở bản địa, nhưng bởi vì cách trường học khá xa, nàng cũng lựa chọn cùng bạn học thuê một phòng gần đó. Bất quá trường học đối với học sinh trao đổi cũng không tệ, có một toàn nhà ký túc, cung cấp ký túc xá cho học sinh các quốc gia, hơn nữa còn là phòng đơn. Trương Hằng tìm thấy trong điện thoại của mình có số phòng, dùng chìa khoá mở cửa. Bên trong diện tích không lớn, đại khái 15 m². Có một cái giường, ngăn tủ, bàn đọc sách, máy điều hoà nhiệt độ, trừ cái đó ra còn có phòng tắm. Trương Hằng trước đi tắm rửa, ở trong tủ treo quần áo của hắn tìm thấy một ít quần áo sạch sẽ, trên mặt bàn còn để nửa gói bánh bích quy, một tấm thẻ ngân hàng, bản bút ký cùng một ít văn kiện photocopy, thật sự giống như là hôm nay hắn mới vừa chuyển vào trở thành học sinh trao đổi. Trương Hằng cầm lên bản bút ký, nhìn thấy phía trên có ghi chép tiêu phí, vậy mà giống chữ viết của hắn như đúc, mặt khác trang thứ hai còn có thời khoá biểu, phía trên chỉ có chương trình học một môn, chính là tiếng Nhật. Dưới tình huống bình thường, trường học là sẽ không cho học sinh trao đổi sắp xếp chương trình học chỉ có học ngôn ngữ. Bình thường mà nói ở thời điểm trao nhận học sinh trường học trực tiếp ghi chú rõ yêu cầu trình độ tiếng Nhật tương ứng, đương nhiên cũng có không cần, cái sau mà nói phần lớn bởi vì chuyên ngành là áp dụng toàn bộ giảng bài bằng tiếng Anh. Mà đây cũng là phúc lợi ẩn cung cấp cho phó bản người chơi, xem như cho người chơi không biết tiếng Nhật một con đường sống. Nhưng muốn ở trong 60 ngày thời gian ngắn ngủi học được khẩu ngữ cũng vẫn như cũ là không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, xem ra đến bây giờ muốn cùng người giao lưu, vẫn phải dựa vào máy phiên dịch hình người Ameko. Đang nghĩ ngợi, hắn nhận được tin ngắn:
"Trương-san, ta đã an toàn về đến nhà, thật là, Momoko lại thừa dịp ta không ở nhà, chạy vào uống trộm nước bồn cầu, còn in dấu chân khắp nơi." Ameko từng kể cho Trương Hằng về Momoko, đó là một con mèo nông thôn Nhật Bản mà nàng nuôi. Trương Hằng tiện tay trả lời câu:
“Mang đi hầm thịt."
“ Σ(⊙▽⊙ "a, Ameko trực tiếp gửi tới một cái icon vẻ mặt kinh ngạc.
"Chỉ đùa một chút, đúng, Ameko, ngươi biết ngân hàng cách trường học gần nhất không?" Trương Hằng đánh chữ hỏi, hắn đem bản bút ký lật đến trang thứ ba, phía trên có mấy cái mục công việc cần ưu tiên xử lý, trong đó một việc chính là đi làm thẻ ngân hàng, từ nay về sau mỗi tháng phí ăn ở sẽ trực tiếp khấu trừ trong thẻ.
"Đương nhiên, ngày mai ta dẫn ngươi đi, mặt khác có cái gì không hiểu đều có thể hỏi ta, vùng quanh đây ta đều rất quen." Ameko vẫn là trước sau như một nhiệt tình.
"Vậy liền làm phiền ngươi." Trương Hằng cùng tiểu muội muội cùng nhau chúc ngủ ngon, sau đó hắn lại lên mạng kiểm tra tin tức một lúc, tắt đèn lên giường, như vậy vượt qua buổi tối thứ nhất ở nơi tha hương đất khách quê người. ... ... Một đêm vô sự, sáng ngày thứ hai Trương Hằng trước đi đến lớp học ngôn ngữ, tiếng Nhật mới nhập môn vẫn tương đối đơn giản, học tập bảng chữ cái, kiểm tra chủ yếu là trí nhớ, lúc chiều hắn cùng Ameko đi làm thẻ ngân hàng, đại khái muốn sau một tuần mới có thể nhận được, ra ngân hàng Trương Hằng hỏi tiểu muội muội:
"Nếu như ta muốn làm thuê, có nơi nào có thể đề cử?"
30 ngàn yên hắn có hiện tại hoàn toàn không đủ dùng, trước đó suy nghĩ chống đỡ được 2 tháng đúng là suy nghĩ quá lạc quan, chỉ là ký túc xá quốc tế phí ăn ở mỗi tháng là 20 ngàn yên, cũng may tháng thứ nhất đã trả tiền, nhưng cân nhắc đến hắn còn muốn ở đây gần 14 tháng, hắn cũng không thể không nghĩ biện pháp kiếm ít tiền. Trương Hằng không biết người chơi khác giải quyết vấn đề kinh tế như thế nào, so với một ít phương án nguy hiểm cao, cá nhân hắn càng thiên hướng về lựa chọn làm công như vậy, mặc dù kiếm tiền không nhanh, nhưng lại thuận tiện để hắn quen thuộc dung nhập tòa thành phố này.
"Nha, mọi người đồng dạng đều đi làm tại cửa hàng siêu thị hoặc là cửa hàng giá rẻ làm công tương đối nhiều, nhưng mấy nơi này đều yêu cầu tiếng Nhật." Ameko nghĩ nghĩ:
"Hoặc là ngươi có năng khiếu sao gì không?"
"Năng khiếu?"
Trương Hằng nhướng nhướng lông mi:
"Bắn tên cùng dương cầm tính không?"
"Hở? Bắn tên cùng dương cầm sao, thật là lợi hại, như vậy ngươi có thể đi sân Kyūdō hoặc là nhà hàng Tây làm công, ummmm, nhưng Kyūdō Nhật Bản cùng đơn thuần tiễn thuật vẫn là có chỗ khác biệt, còn cường điệu hơn phương diện tinh thần tu luyện, còn có, sân Kyūdō là không có cách nào tránh khỏi cùng người khác giao lưu, ta nghĩ ngươi vẫn nên đi nhà hàng Tây đánh đàn tốt hơn." Ameko rất cẩn thận giúp Trương Hằng phân tích ưu khuyết của mỗi lựa chọn, hơn nữa cô nương này theo chủ nghĩa hành động, nói xong liền kéo Trương Hằng chạy đến một nhà hàng Italy nộp đơn, nhưng đáng tiếc chỗ kia đã có nhạc công, về sau hai người lại đi nhà hàng Tây Ban Nha bên cạnh cùng quán ăn kiểu Pháp... Cuối cùng ở một nhà hàng tây do người địa phương mở sau khi nghe Trương Hằng đánh đàn đồng ý cho hắn một cơ hội, thế nhưng ông chủ đối với việc Trương Hằng không biết tiếng Nhật vẫn như cũ lòng có lo lắng. Ameko chỉ vào thông báo tuyển dụng bảng hiệu ngoài tiệm nói:
"Ngài nơi này còn thiếu phục vụ viên không phải sao, trước đó ta từng làm thuê ở Roast beef Ohno, nếu không như vậy đi, ta cũng ở nơi đây làm việc, nếu như có vấn đề ngôn ngữ ta có thể giúp hắn phiên dịch."
"Như vậy liền không có vấn đề." Ông chủ nhẹ gật đầu:
"Lương theo giờ là 1200 yên, đây là cực hạn, thời gian làm viêc là 4 đến 5 giờ đồng hồ, có ban ngày cũng có buổi tối, các ngươi có thể lựa chọn thời gian không có lớp, ta sẽ tận lực sắp xếp các ngươi cùng một ca."
"Phiền phức ngài." Ameko cúi người chào nói.
Ra cửa chính Trương Hằng mới biết được vừa rồi hai người vừa mới nói cái gì, nhìn hắn muốn nói ra Ameko lại là giành nói: "Tối hôm qua cùng ngươi dạo phố rất vui vẻ, mọi người lúc thường tất cả đều bận rộn việc của bản thân, có rất ít người nguyện ý dừng lại lắng nghe ý nghĩ người khác, Trương-san... Quả nhiên là người rất ấm áp, hơn nữa cũng không hoàn toàn là vì ngươi, ta vừa mới từ chức công việc cũ, vốn là cũng dự định ở gần đây tìm việc, hoàn cảnh nơi này cùng lương theo giờ cũng không tệ, mặt khác có ngươi ở cũng sẽ an toàn hơn không phải sao."
Ameko lại lộ ra răng nanh nhỏ đến. Đây chính là chỗ tốt của độ thiện cảm cao sao? Trương Hằng nghe vậy cũng không nói gì nữa, mắt thấy trời đã đến chạng vạng tối, liền mời Ameko ăn cơm tối ở nhà hàng , hai người bên cạnh, lại tán gẫu chuyện trong trường học. Đúng lúc này, một chiếc xe Subaru BRZ thân quét đầy sơn cùng một chiếc Volkswagen Golf R màu xanh lá dừng ở trước cửa nhà hàng, từ trong xe bước xuống mấy tên thiếu niên cùng thiếu nữ tóc nhuộm đủ màu sắc, trong đó một tên đầu quấn khăn trùm vừa vào tiệm liền la hét muốn ông chủ cầm bia ra. Xem nhóm người bọn hắn có không ít kẻ vừa nhậu trước đó, đều có mấy phần say xỉ, Ameko thấp giọng:
"Đừng nhìn chằm chằm vào bọn họ, những tên kia là Bōsōzoku ở gần đây, trong đó còn có không ít hoc sinh của trường học chúng ta, bọn họ cùng một ít kẻ chơi bời lêu lổng ở cùng một chỗ, suốt ngày chỉ toàn làm ngu xuẩn."
_ Kyūdō trong tiếng Nhật có nghĩa là Cung Đạo, môn thể thao sử dụng cung làm vũ khí và dùng kỹ thuật bắn sao cho trúng mục tiêu phía trước. Về nguồn gốc hình thành bộ môn này thì theo ghi chép trong sách cổ, Cung Đạo đã xuất hiện từ thời kỳ Yayoi (khoảng từ năm 500 TCN – năm 300 SCN). Con người khi ấy sử dụng cây cung làm bằng gỗ, hình dạng ngắn từ đáy và dài từ đầu.
"Trương-san, ta đã an toàn về đến nhà, thật là, Momoko lại thừa dịp ta không ở nhà, chạy vào uống trộm nước bồn cầu, còn in dấu chân khắp nơi." Ameko từng kể cho Trương Hằng về Momoko, đó là một con mèo nông thôn Nhật Bản mà nàng nuôi. Trương Hằng tiện tay trả lời câu:
“Mang đi hầm thịt."
“ Σ(⊙▽⊙ "a, Ameko trực tiếp gửi tới một cái icon vẻ mặt kinh ngạc.
"Chỉ đùa một chút, đúng, Ameko, ngươi biết ngân hàng cách trường học gần nhất không?" Trương Hằng đánh chữ hỏi, hắn đem bản bút ký lật đến trang thứ ba, phía trên có mấy cái mục công việc cần ưu tiên xử lý, trong đó một việc chính là đi làm thẻ ngân hàng, từ nay về sau mỗi tháng phí ăn ở sẽ trực tiếp khấu trừ trong thẻ.
"Đương nhiên, ngày mai ta dẫn ngươi đi, mặt khác có cái gì không hiểu đều có thể hỏi ta, vùng quanh đây ta đều rất quen." Ameko vẫn là trước sau như một nhiệt tình.
"Vậy liền làm phiền ngươi." Trương Hằng cùng tiểu muội muội cùng nhau chúc ngủ ngon, sau đó hắn lại lên mạng kiểm tra tin tức một lúc, tắt đèn lên giường, như vậy vượt qua buổi tối thứ nhất ở nơi tha hương đất khách quê người. ... ... Một đêm vô sự, sáng ngày thứ hai Trương Hằng trước đi đến lớp học ngôn ngữ, tiếng Nhật mới nhập môn vẫn tương đối đơn giản, học tập bảng chữ cái, kiểm tra chủ yếu là trí nhớ, lúc chiều hắn cùng Ameko đi làm thẻ ngân hàng, đại khái muốn sau một tuần mới có thể nhận được, ra ngân hàng Trương Hằng hỏi tiểu muội muội:
"Nếu như ta muốn làm thuê, có nơi nào có thể đề cử?"
30 ngàn yên hắn có hiện tại hoàn toàn không đủ dùng, trước đó suy nghĩ chống đỡ được 2 tháng đúng là suy nghĩ quá lạc quan, chỉ là ký túc xá quốc tế phí ăn ở mỗi tháng là 20 ngàn yên, cũng may tháng thứ nhất đã trả tiền, nhưng cân nhắc đến hắn còn muốn ở đây gần 14 tháng, hắn cũng không thể không nghĩ biện pháp kiếm ít tiền. Trương Hằng không biết người chơi khác giải quyết vấn đề kinh tế như thế nào, so với một ít phương án nguy hiểm cao, cá nhân hắn càng thiên hướng về lựa chọn làm công như vậy, mặc dù kiếm tiền không nhanh, nhưng lại thuận tiện để hắn quen thuộc dung nhập tòa thành phố này.
"Nha, mọi người đồng dạng đều đi làm tại cửa hàng siêu thị hoặc là cửa hàng giá rẻ làm công tương đối nhiều, nhưng mấy nơi này đều yêu cầu tiếng Nhật." Ameko nghĩ nghĩ:
"Hoặc là ngươi có năng khiếu sao gì không?"
"Năng khiếu?"
Trương Hằng nhướng nhướng lông mi:
"Bắn tên cùng dương cầm tính không?"
"Hở? Bắn tên cùng dương cầm sao, thật là lợi hại, như vậy ngươi có thể đi sân Kyūdō hoặc là nhà hàng Tây làm công, ummmm, nhưng Kyūdō Nhật Bản cùng đơn thuần tiễn thuật vẫn là có chỗ khác biệt, còn cường điệu hơn phương diện tinh thần tu luyện, còn có, sân Kyūdō là không có cách nào tránh khỏi cùng người khác giao lưu, ta nghĩ ngươi vẫn nên đi nhà hàng Tây đánh đàn tốt hơn." Ameko rất cẩn thận giúp Trương Hằng phân tích ưu khuyết của mỗi lựa chọn, hơn nữa cô nương này theo chủ nghĩa hành động, nói xong liền kéo Trương Hằng chạy đến một nhà hàng Italy nộp đơn, nhưng đáng tiếc chỗ kia đã có nhạc công, về sau hai người lại đi nhà hàng Tây Ban Nha bên cạnh cùng quán ăn kiểu Pháp... Cuối cùng ở một nhà hàng tây do người địa phương mở sau khi nghe Trương Hằng đánh đàn đồng ý cho hắn một cơ hội, thế nhưng ông chủ đối với việc Trương Hằng không biết tiếng Nhật vẫn như cũ lòng có lo lắng. Ameko chỉ vào thông báo tuyển dụng bảng hiệu ngoài tiệm nói:
"Ngài nơi này còn thiếu phục vụ viên không phải sao, trước đó ta từng làm thuê ở Roast beef Ohno, nếu không như vậy đi, ta cũng ở nơi đây làm việc, nếu như có vấn đề ngôn ngữ ta có thể giúp hắn phiên dịch."
"Như vậy liền không có vấn đề." Ông chủ nhẹ gật đầu:
"Lương theo giờ là 1200 yên, đây là cực hạn, thời gian làm viêc là 4 đến 5 giờ đồng hồ, có ban ngày cũng có buổi tối, các ngươi có thể lựa chọn thời gian không có lớp, ta sẽ tận lực sắp xếp các ngươi cùng một ca."
"Phiền phức ngài." Ameko cúi người chào nói.
Ra cửa chính Trương Hằng mới biết được vừa rồi hai người vừa mới nói cái gì, nhìn hắn muốn nói ra Ameko lại là giành nói: "Tối hôm qua cùng ngươi dạo phố rất vui vẻ, mọi người lúc thường tất cả đều bận rộn việc của bản thân, có rất ít người nguyện ý dừng lại lắng nghe ý nghĩ người khác, Trương-san... Quả nhiên là người rất ấm áp, hơn nữa cũng không hoàn toàn là vì ngươi, ta vừa mới từ chức công việc cũ, vốn là cũng dự định ở gần đây tìm việc, hoàn cảnh nơi này cùng lương theo giờ cũng không tệ, mặt khác có ngươi ở cũng sẽ an toàn hơn không phải sao."
Ameko lại lộ ra răng nanh nhỏ đến. Đây chính là chỗ tốt của độ thiện cảm cao sao? Trương Hằng nghe vậy cũng không nói gì nữa, mắt thấy trời đã đến chạng vạng tối, liền mời Ameko ăn cơm tối ở nhà hàng , hai người bên cạnh, lại tán gẫu chuyện trong trường học. Đúng lúc này, một chiếc xe Subaru BRZ thân quét đầy sơn cùng một chiếc Volkswagen Golf R màu xanh lá dừng ở trước cửa nhà hàng, từ trong xe bước xuống mấy tên thiếu niên cùng thiếu nữ tóc nhuộm đủ màu sắc, trong đó một tên đầu quấn khăn trùm vừa vào tiệm liền la hét muốn ông chủ cầm bia ra. Xem nhóm người bọn hắn có không ít kẻ vừa nhậu trước đó, đều có mấy phần say xỉ, Ameko thấp giọng:
"Đừng nhìn chằm chằm vào bọn họ, những tên kia là Bōsōzoku ở gần đây, trong đó còn có không ít hoc sinh của trường học chúng ta, bọn họ cùng một ít kẻ chơi bời lêu lổng ở cùng một chỗ, suốt ngày chỉ toàn làm ngu xuẩn."
_ Kyūdō trong tiếng Nhật có nghĩa là Cung Đạo, môn thể thao sử dụng cung làm vũ khí và dùng kỹ thuật bắn sao cho trúng mục tiêu phía trước. Về nguồn gốc hình thành bộ môn này thì theo ghi chép trong sách cổ, Cung Đạo đã xuất hiện từ thời kỳ Yayoi (khoảng từ năm 500 TCN – năm 300 SCN). Con người khi ấy sử dụng cây cung làm bằng gỗ, hình dạng ngắn từ đáy và dài từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất