Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 35

Trước Sau
Editor: Lạc

Tiêu Sí Hành hẹn thư ký của Phó Cục Trưởng Cục Quản lý Đất đai đi ăn cơm, đến nhà hàng, Tiêu Sí Hành khách khí dẫn người vào phòng riêng.

Chỉ thấy thư ký Tề bỗng dừng bước, nhìn về vị trí bàn ở gần cửa sổ.

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Sí Hành hỏi.

Thư ký Tề nhìn về phía cửa sổ nói: “Người kia hình như là cậu ấm nhà cục trưởng Vương?”

Nhà cục trưởng Vương có một nam một nữ, con gái không chơi bời với giới cậu ấm cô chiêu thì cũng thôi đi, đến con trai cũng không chơi với mấy công tử nhà quan khác, bạn bè chơi với Tiêu Sí Hành không có một ai từng giao lưu tiếp xúc với Vương Từ, nếu không anh ta cũng không cần phải mời một thư ký đi ăn cơm.

Tiêu Sí Hành không quen Vương Từ, nhưng lại thấy một người khác, còn là người quen… Là Đường Dục? Nhưng sao có thể là Đường Dục được? Thư ký Tề có ý muốn giới thiệu cho anh ta: “Đến chào hỏi chút nhé.”

Tiêu Sí Hành cũng đang có ý này.

Sau khi đến gần, Tiêu Sí Hành phát hiện, còn có một người nữa ngồi cùng Đường Dục hóa ra là Vương Tô.

Mặc dù Tiêu Sí Hành không thân quen với Vương Tô, nhưng anh ta cũng biết Vương Tô có tiếng không thích giao tiếp với người khác. Anh ta từng gặp qua Vương Tô hai lần, bọn họ chưa từng nói với nhau câu nào, thế mà bây giờ Vương Tô lại đang ngồi cùng bàn ăn cơm với Đường Dục?

“Chúng ta trao đổi số điện thoại liên lạc đi, sau này có cơ hội chúng ta cùng nhau đi xem triển lãm.” Vương Tô, người lúc trước vẫn luôn âm trầm ít nói xa cách, giờ phút này, trên mặt anh ta lại là vẻ hưng phấn khó tả, hai mắt khi nhìn Đường Dục cũng mang theo ánh sáng, chỉ thấy anh ta đưa điện thoại của mình cho Đường Dục người ngồi đối diện anh ta nói.

Thấy vậy Tiêu Sí Hành nhìn về phía Đường Dục với vẻ khó tin.

Sao Đường Dục lại quen biết hai người kia?

Anh ta vòng vo một vòng lớn tạo mối quan hệ, kết quả người có quan hệ gần nhất với bọn họ lại ở ngay bên cạnh anh ta?

“Chú Tề?” Nhìn thấy thư ký Tề đi đến, Vương Từ chủ động chào hỏi trước.

Thư ký Tề cười nói: “Thật trùng hợp, các cậu cũng đến đây ăn cơm à?”

Nghe vậy, Đường Dục ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Sí Hành cậu cảm thấy giống như có người đang bóp cổ cậu.

Đường Dục: “!”

Mẹ ơi, con muốn xuyên trở về!

Đường Dục cảm thấy tiếc nuối buồn bã về việc hôm nay cậu không ngồi xe lăn điện của cậu đến, nếu có xe lăn thì giờ phút này cậu đã có phương tiện để biến mất một cách nhanh nhất có thể rồi.

Ánh mắt Tiêu Sí Hành nhìn cậu đầy kinh ngạc: “Tiểu Dục.”

Đường Dục cúi đầu, giả bộ không nghe thấy.

Vương Từ hỏi Đường Dục: “Cậu quen à?”

Đường Dục vừa định lắc đầu, thì nghe thấy Tiêu Sí Hành nói: “Em ấy là em trai tôi.”

Không biết xưng hô em trai này đã đυ.ng đến điểm nào của Vương Từ nữa, chỉ thấy cậu ta nhíu mày nhìn nhìn Tiêu Sí Hành nghĩ không biết “người anh trai” này có “chất lượng” như nào.

Nghe vậy Đường Dục cũng cau mày, cho xin đi, có “anh trai” nhà ai đến tìm “em trai” để lấy mạng của “em trai” vậy không?

Vương Tô quan sát phản ứng của Đường Dục, anh ta phát hiện ra cậu không thích người này cho lắm, vì vậy anh ta nói: “Chúng tôi muốn ăn cơm.” Ngụ ý là các anh có thể đi được rồi.

Chỉ là sao mà Tiêu Sí Hành có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này được chứ, anh ta xoa xoa tóc Đường Dục như thân quen lắm rồi nói: “Tiểu Dục, em có muốn dẫn bạn đến phòng riêng ăn cùng bọn anh không?”

Hỏi xong, Tiêu Sí Hành nhìn về phía thư ký Tề: “Ngài Tề không để ý chứ?”

Sao mà thư ký Tề lại để ý được chứ, vốn hắn cũng biết mục đích của việc Tiêu Sí Hành mời hắn ăn cơm là gì rồi, nên sau khi nhìn thấy Vương Từ hắn còn cố ý đến chào hỏi cũng là vì muốn bắc cầu cho anh ta.

Chỉ là hắn không ngờ đến người tên Đường Dục này là em trai Tiêu Sí Hành, điều này làm hắn rất tò mò, rõ ràng có đường tắt ngắn thế này không đi, còn đến tìm hắn làm gì?

Nhưng thấy Đường Dục trốn tránh tay Tiêu Sí Hành, trong lòng thư ký Tề liền hiểu ra, e rằng cái gọi là “em trai” này là tự Tiêu Sí Hành nhận vơ thôi, hình như người ta không muốn có quan hệ gì với anh ta thì phải.

Thư ký Tề cảm thấy vị Tiêu Sí Hành này hình như có chút không tự hiểu lấy cho lắm, tình huống này thích hợp để ghép bàn ăn chung sao?

Sao Tiêu Sí Hành lại không rõ chứ, chỉ là anh ta vội vàng muốn xử lý chuyện đã đầu tư một đống tiền vào mảnh đất ở ngoại ô phía tây nhưng lại không thể tiến hành làm gì ở miếng đất đó cả, vội đến mức trì độn luôn rồi, dự án bị gác lại ai không nổi giận lo đến sốt vó chứ?

Nếu là ngày thường thì có lẽ anh ta còn có thể chú ý đến thái độ kháng cự này của Đường Dục, nhưng giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng lôi kéo được quan hệ với Cục trưởng Vương thôi.

Chỉ là Đường Dục tránh né tay của anh ta nói: “Không cần.”

Tiêu Sí Hành: “Vậy bọn anh ghép bàn lại đây nhé, bữa cơm này anh mời.”

Đường Dục: “...”

Vương Từ: “?” Anh trông tôi có vẻ thiếu tiền à?

Thư ký Tề có chút muốn rời đi.



Hắn thực sự muốn nhắc nhở Tiêu Sí Hành một chút, cậu mở to hai mắt mà nhìn xem, ba người ngồi đây có ai hoan nghênh cậu ngồi xuống không?

Tiêu Sí Hành không bắt sóng được ý nhắc nhở của thư ký Tề, công khai mà ngồi xuống bên cạnh Đường Dục: “Tiểu Dục quen bạn mới khi nào thế, sao anh không biết gì vậy.”

Đường Dục không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta, cậu rất sợ hãi, tim cậu đang đập nhanh một cách bất thường, cậu cảm thấy bản thân cậu sắp đột tử đến nơi rồi.

Chỉ thấy cậu cầm lấy điện thoại đứng lên nói: “Tôi đi WC.”

Tầm mắt Tiêu Sí Hành nhìn xuống chân cậu.

...Không phải cậu bị què sao?

Mặc dù anh ta không biết vì sao Đường Dục giả bộ què, nhưng bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Tiêu Sí Hành không để ý đến Đường Dục, anh ta đưa cho Vương Từ một tấm danh thϊếp nói: “Lần trước sinh nhật giáo sư Vương tôi không đến tận nơi được, vô cùng tiếc nuối, chẳng qua anh trai tôi có đến tham dự.”

Vương từ nhận lấy danh thϊếp rồi tiện tay để luôn xuống bàn nói: “Ồ, không quen.”

Tính Vương Từ giống ông cụ Vương, không thích hách dịch, cảm thấy như vậy rất giả tạo.

Tiêu Sí Hành vừa ra trận đã bị lạnh nhạt, nhưng anh ta vẫn cảm thấy không sao cả nói: “Theo tôi thấy quan hệ của Vương thiếu và Tiểu Dục có vẻ không tệ, tính cách Tiểu Dục nhà chúng tôi không tốt lắm, làm phiền cậu khoan dung nhiều hơn.”

“Nhà các anh?” Vương Từ liếc nhìn anh ta với vẻ sâu xa nghĩ không biết chú Tần nghe thấy lời này có “diệt” anh ta luôn không.

Trước khi vào toilet, Đường Dục quay đầu nhìn thoáng phía sau, không thấy Tiêu Sí Hành đi theo...

Tại văn phòng Chủ tịch tập đoàn Đằng Phong, mấy vị lãnh đạo cấp cao đang họp với nhau. Vào lúc Tần Thời Luật đang chống tay vào trán xem báo cáo thì điện thoại đặt ở một bên của anh rung lên. Tần Thời Luật liếc mắt nhìn điện thoại một cái theo bản năng, chỉ là ngay sau đó anh liền nhìn thấy mấy chữ “Tiêu Sí Hành” và “Cứu tôi”.

Thấy vậy, Tần Thời Luật bất thình lình gấp bản báo cáo trong tay lại, sau đó anh cầm lấy áo khoác rời đi, để lại mấy lãnh đạo cao cấp ngây người ở lại văn phòng. Đến khi cửa văn phòng đóng lại, cả đám người bọn họ mới khôi phục tinh thần, chỉ thấy người người quay đầu nhìn về phía Lê Thành.

Lê Thành: “...”

Mấy người nhìn tôi làm gì?

***

Cửa WC bị người đẩy ra từ bên ngoài: “Cậu đang làm gì vậy?”

Đường Dục giật mình, quay đầu nhìn lại thấy là Vương Từ, cậu đáp: “Không làm gì.”

Vương Từ nhìn điện thoại trong tay cậu: “Anh tôi bảo tôi vào xem cậu.”

“A?” Đường Dục không rõ vì sao Vương Tô lại bảo Vương Từ vào xem cậu.

Vương Từ hỏi cậu: “Người kia không phải anh cậu à?”

Đường Dục nhíu mày lắc đầu: “Không phải.”

“Tôi biết mà.” Vương Từ chậc một tiếng: “Vừa ngồi xuống đã đưa danh thϊếp cho tôi, sau đó lại nói chuyện với tôi suốt, nên chắc anh tôi muốn đẩy tôi đi.”

Đường Dục không hiểu.

Vương Từ nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, nở nụ cười: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, anh tôi không thích nói chuyện, cũng không thích người khác lải nhải kể lể không ngớt trước mặt anh ấy, tôi đi rồi chắc chắn “anh trai” kia của cậu sẽ nói chuyện với anh ấy, chỉ có điều sẽ không có tác dụng, cho dù anh ta có nói đến rách miệng anh tôi cũng không thèm để ý đến anh ta.”

Đường Dục nói: “Anh ấy cũng có không thích nói chuyện đến mức vậy đâu.”

Nhớ đến vừa rồi Vương Tô nói không ngớt, Vương Từ cũng cảm thấy hình dung của mình có chút lố quá: “Đó là vì nói chuyện với cậu thôi, tôi lớn thế này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy nói nhiều như vậy đấy.”

Đường Dục gật gật đầu, đưa mắt nhìn điện thoại

Vương Từ thấy cậu nhìn điện thoại, cũng không nói gì: “Người đi cùng người “anh trai” kia của cậu là cấp dưới của bố tôi, có lẽ “anh trai” kia của cậu có việc muốn nhờ chú ấy, hay là nói có việc muốn nhờ bố tôi, cho nên mới nhất định phải ngồi cùng bàn với chúng ta, cậu hiểu không?”

Đường Dục cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là hiểu rồi, hơn nữa cậu còn đoán được Tiêu Sí Hành muốn tìm bố Vương Từ là vì mảnh đất kia.

Đường Dục sửa lại cho cậu ta: “Anh ta tên Tiêu Sí Hành, không phải anh trai tôi.”

Anh cái gì mà anh, anh mà dẫn đến mất mạng thì phải làm sao? Cái chuyện chết người mất mạng này có thể cách xa cậu một chút được không?

Đường Dục rất đau đầu.

Hai người Đường Dục và Vương Từ đi từ trong WC ra. Giống như Vương Từ đã nói, Vương Tô chẳng quan tâm để ý đến ai cả, tự mình ăn cơm, cứ như đối diện không có người, cảnh tượng trông cực kỳ gượng gạo xấu hổ.

Sau khi ngồi xuống, Đường Dục cũng không ăn gì, cậu liên tục nhìn ra cửa sổ.

Tiêu Sí Hành vẫn kiên nhẫn cố gắng nói chuyện với Vương Từ. Nhìn Vương Từ có vẻ không đàng hoàng, nói chuyện càng không đứng đắn, nhưng mỗi lần Tiêu Sí Hành chuyển chủ đề đến bố cậu ta, cậu ta đều có thể “mượt mà” dẫn sang chuyện khác, chỉ thấy cậu ta căn bản không tiếp lời Tiêu Sí Hành, mà lại hăng hái nói chuyện với Đường Dục.

Vương Từ hỏi Đường Dục: “Sau khi anh họ cậu trở về không gây rắc rối gì cho cậu chứ?”

Đường Dục lắc đầu: “Không có.”

Tiêu Sí hành lập tức nâng cao tinh thần.

Anh họ của Đường Dục, chẳng phải là Đường Lạc hay sao!



Thì ra Vương Từ có quen với Đường Lạc, anh ta đã nghi rồi, nếu không có Đường Lạc, sao Vương Từ lại quen Đường Dục được chứ!

Thấy vậy, Tiêu Sí Hành thân quen nói: “Vương thiếu quen biết Đường Lạc sao? Mấy hôm trước Đường Lạc còn nói với tôi em ấy có đi mừng thọ ông nội cậu đó, tôi nhớ Đường Lạc chơi rất thân với anh họ cậu, không ngờ cậu cũng quen em ấy.”

“...”

Đường Dục lặng lẽ ăn một miếng rau.

Đừng hỏi, hỏi xong tôi cũng xấu hổ thay anh.

Rõ ràng Tiêu Sí Hành ngồi cùng với Đường Dục, nhưng trong lời nói của anh ta không hề nhắc đến Đường Dục lần nào cả, nhưng nhắc đến Đường Lạc thì lại rất vui vẻ, mặc dù Vương Tô không tham gia tiệc sinh nhật, nhưng vì phản ứng bất ngờ này của Tiêu Sí Hành mà Vương Tô liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Chỉ thấy Vương Từ nâng cao giọng nói: “Má ơi, anh ta còn mặt mũi mà đi khắp nơi nói với người khác á?”

Vẻ mặt của Tiêu Sí Hành thay đổi: “Cậu, có, có ý gì?”

“Có ý gì?” Vương Từ chế giễu nói: “Bởi vì cậu ta mà Hồ Chính Đình cũng ngại không dám xuất hiện trước mặt ông nội tôi, thế mà cậu ta còn không biết xấu hổ nói với người khác rằng cậu ta đã đến tiệc sinh nhật của ông tôi hay sao? Nếu tôi mà là cậu ta, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện tối ngày hôm đó đâu, sao mặt mũi cậu ta lại dày như vậy cơ chứ, tặng đồ gốm giả cho ông tôi còn đi khoe khoang khắp nơi, cậu ta không sợ mất mặt hả?”

Tiêu Sí Hành: “...”

Tiêu Sí Hành nhìn về phía Đường Dục, muốn hỏi cậu rốt cuộc là có chuyện gì, thì có người gõ lên tấm cửa kính bên cạnh anh ta, Tiêu Sí Hành quay đầu nhìn qua, sau khi nhìn rõ người ngoài cửa sổ là ai, ánh mắt anh ta lập tức trầm xuống.

Tần Thời Luật...Sao anh ta lại đến đây?

Tiêu Sí Hành cố ý nắm tay Đường Dục nói: “Đừng sợ...”

Chỉ thấy Đường Dục nhấc tay lên, Tiêu Sí Hành nắm được “không khí”, lúc này Đường Dục vẫn ngồi yên không hé răng nói câu nào từ nãy đến giờ, hai mắt tràn đầy ánh sáng, vẫy vẫy tay với người ngoài cửa sổ.

Đường Dục đẩy ghế ra đứng lên chạy ra ngoài, chỉ thấy cậu chạy với tốc độ nhanh nhất từ khi cậu sinh ra đến giờ...Điên cuồng chạy trốn!

Tần Thời Luật vừa vào cửa đã va vào Đường Dục đang chạy tới. Tần Thời Luật ôm lấy “viên đạn nhỏ” Đường Dục vào lòng hỏi: “Em vội cái gì?”

Đường Dục túm lấy áo vest của anh, liều mạng giải thích, vừa tự cứu mình vừa đổ lỗi cho Tiêu Sí Hành: “Không phải tôi gọi anh ta đến, là anh ta tự đến, còn nhất định phải ngồi cũng bàn với bọn tôi, đuổi cũng không đi.”

Chỉ thấy Đường Dục bày ra vẻ căm thù sâu sắc vì bị buộc phải làm điều xấu xa. Cậu thật sự, thật sự rất oan ức đấy.

Sau khi Tần Thời Luật nhận được tin nhắn của cậu, tâm trạng của anh vẫn luôn nằm bên bờ vực nóng nảy, đến lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại, không có chuyện gì làm anh an tâm hơn chuyện Đường Dục từ chối Tiêu Sí Hành cả.

Tần Thời Luật tách Đường Dục vẫn bám vào trên người anh ra, nắm lấy tay cậu đưa lên miệng hôn hôn nói: “Anh biết rồi, em ngoan lắm.”

Đường Dục gật đầu lia lịa: “Ừm ừm.”

Cậu đã mật báo ngay và luôn rồi, cho nên đây không phải lỗi của cậu. Tần Thời Luật anh không thể trở lên tà ác hắc hóa, cũng không thể gϊếŧ tôi đâu đấy!

Tiêu Sí Hành vẫn tự nói với mình là Đường Dục bị ép kết hôn với Tần Thời Luật, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy hai người họ ở cùng nhau, Tiêu Sí Hành không thể không nói, anh ta ghen tị, anh ta đố kỵ.

Cảm giác đồ vật vốn thuộc về mình lại bị người khác cướp đi, làm cho anh ta không tự giác được mà đứng lên, tay nắm thành nắm đấm thật chặt, dường như chỉ một giây sau là anh ta sẽ xông lên giật người lại.

Vương Từ cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Tần Thời Luật, vừa nãy khi ở trong WC Đường Dục vẫn luôn xem điện thoại, lúc ấy cậu ta đã đoán được rồi.

Vương Từ đưa mắt nhìn Tiêu Sí Hành, thấy anh ta như kiểu muốn phá hoại hôn nhân của người khác, cậu ta chậc một tiếng trong lòng.

...Không biết điều.

Tần Thời Luật dẫn Đường Dục đi đến bàn, ánh mắt Tiêu Sí Hành sáng quắc nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của hai người Đường Dục và Tần Thời Luật, anh ta cố kìm nén sự đố kỵ xuống tận sâu trong đáy lòng, rồi vội vàng ngồi xuống.

Ghế quanh chiếc bàn này đều đã bị ngồi kín người rồi, nên nếu Tần Thời Luật muốn ngồi thì chỉ có thể ngồi sang bàn khác.

Vì vậy Tiêu Sí Hành nói: “Chủ tịch Tần đến ăn cơm à? Ngại quá, bàn của chúng tôi...”

Còn chưa nói xong, Tiêu Sí Hành đã thấy Tần Thời Luật cầm lấy áo khoác để trên ghế của Đường Dục nói: “Tôi đến dẫn em ấy đi.”

Tiêu Sí Hành trừng mắt nhìn về phía Tần Thời Luật: “Em ấy còn chưa ăn xong!”

Đường Dục bị Tiêu Sí Hành dọa sợ dịch dịch lại gần Tần Thời Luật, cố gắng duy trì khoảng cách xa nhất với Tiêu Sí Hành rồi nói: “Tôi ăn no rồi.”

Ánh mắt Tần Thời Luật nhìn cậu đầy dịu dàng, gật gật đầu, sao đó quay lại nhìn Vương Từ và Vương Tô nói: “Bữa cơm hôm nay tôi mời.”

“Đi đi, ở đây cũng không có gì vui, cậu ấy vẫn chưa ăn được gì.” Vương Từ xua xua tay, nhìn về Đường Dục: “Ngày mai rảnh thì đến nhà tôi chơi, ông nội tôi nói còn muốn chơi cờ với cậu đó.”

Tiêu Sí Hành: “?”

Giáo sư Vương muốn chơi cờ với Đường Dục?

Đường Dục biết chơi cờ á, trò khỉ gì vậy!

Đường Dục đứng bên cạnh Tần Thời Luật, ngoan ngoãn như vật trang sức trên người Tần Thời Luật, cậu hỏi Tần Thời Luật: “Tôi có thể đi không?”

“Được.” Tần Thời Luật giúp cậu mặc áo khoác vào, dắt tay cậu đi rồi nói: “Ngày mai anh đưa em qua đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau