Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 96

Trước Sau
Lời nói của vị đạo sĩ kia cứ không ngừng lặp lại trong đầu Đường Dục.

Duyên phận nghịch thiên.

Cậu đối nghịch với số phận của ai? Rồi tục duyên gì nữa?

Xuyên thư cũng xem như nghịch thiên sao?

“Tiểu Đường thiếu gia muốn nấu mì sao?” Thấy cậu cầm mì trứng đứng yên ngơ ngác, dì Trương suy nghĩ, mơ màng đi vào cõi thần tiên còn chưa đủ, bây giờ còn muốn ôm đạo cụ cùng thất thần?

Đường Dục nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, đi đến bệ bếp: “Tần Thời Luật nói muốn ăn mì con nấu.”

Dì Trương không cảm thấy một tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân như cậu lại có thể vào bếp: “Hay là để dì làm đi, làm sao cậu nấu mì được.”

Đường Dục nói: “Con nấu một lần rồi, ăn khá ngon.”

Dì Trương nghi ngờ Tần tiên sinh cố ý dỗ cậu nên mới nói là ăn ngon.

Dì Trương không yên tâm, lúc Đường Dục nấu mì thì bà vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, nhìn động tác như nước chảy mây trôi của cậu, trình độ thuần thục vượt qua mức tưởng tượng của dì Trương, nhưng cái đó không phải quan trọng nhất, quan trọng là công thức nấu mì của Đường Dục rất giống bà, hoặc có thể nói là mỗi một bước đều giống y như đúc cách bà hay làm.

Từ khi Đường Dục dọn đến đây, dì Trương đã rất lâu chưa nấu mì, trước kia Tần tiên sinh ăn cơm cũng không kén chọn, thường xuyên nấu đại vài món là xong việc, nhưng từ sau khi cậu tới, mỗi bữa cơm dì Trương đều nấu rất cẩn thận, chỉ có duy nhất món mì là chưa từng nấu qua.

Dì Trương nhìn mì sợi được múc ra chén: “A, trông cũng khá ngon miệng.”

Đường Dục cũng cảm thấy không tệ, rất thuận tay, giống như đã từng nấu rất nhiều lần.

Cậu lấy một túi tôm khô từ trong tủ ra, rắc một nắm lên phía trên, dì Trương sửng sốt, “Tiểu Đường thiếu gia học nấu mì từ ai thế?”

Đường Dục nói: “Con chưa từng học qua.”

Dì Trương nhìn tôm khô được rắc trên mì, bà có hơi nghi ngờ có phải mình lớn tuổi rồi nên mới quên mất bản thân đã từng dạy Đường Dục nấu mì hay không.

Hầu hết các công thức nấu mì trứng cũng không có khác biệt quá lớn, cho dù trình tự Đường Dục nêm gia vị giống hệt bà thì dì Trương cũng chỉ cảm thấy có lẽ là trùng hợp, nhưng rắc tôm khô lên mì là thói quen đặc biệt của bà, Tần tiên sinh cũng quen với cách nấu này, cho nên mỗi lần nấu mì bà đều rắc một ít tôm khô lên trên, nhưng…… sao Tiểu Đường thiếu gia cũng làm y hệt như vậy? Còn nữa, sao cậu biết tôm khô để ở đâu?

Tần Thời Luật xuống lầu thì thấy chén mì kia, hỏi Đường Dục: “Đây là dì Trương nấu? Lừa anh à?”

Đường Dục nói: “Là em nấu.”

Dì Trương chứng minh cho Đường Dục: “Thật sự là Tiểu Đường thiếu gia nấu, dì chỉ ở bên cạnh nhìn rồi hỗ trợ rửa nguyên liệu thôi.”

Tần Thời Luật nếm một miếng, hỏi dì Trương: “Tôm khô là dì dạy em ấy rắc lên?”

Dì Trương lắc đầu: “Dì cũng thấy kì lạ, thì ra Tiểu Đường thiếu gia nấu mì cũng thích rắc tôm khô.”

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục.

Đường Dục cười tủm tỉm hỏi: “Ăn ngon không?”

Tần Thời Luật gật đầu: “Ăn ngon, hương vị rất giống dì Trương nấu.”

Dì Trương nấu cơm ăn ngon, Đường Dục xem như hắn đang khen cậu, cậu chống cằm nhìn Tần Thời Luật ăn mì, khuôn mặt vốn không có mấy lạng thịt đều bị cậu ép đến biến dạng: “Anh thích thì sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh.”

Gần đây Đường Dục ngoan đến mức khiến tim hắn như nhũn ra, Tần Thời Luật kéo cái ghế Đường Dục đang ngồi đến gần rồi hôn cậu một cái: “Được.”

Đường Dục nấu mì cho Tần Thời Luật liên tiếp ba ngày, đến ngày thứ ba, mì đều đã trương to mà hắn vẫn chưa về.

Bình thường nếu Tần Thời Luật về trễ thì sẽ gọi điện báo cho cậu một tiếng, nhưng hôm nay lại không có.

Đường Dục cầm lấy điện thoại, đang định xem giờ thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Chỉ mới thấy rõ hai chữ “Tần Thời”, cậu đã nhanh tay ấn nghe: “Tần Thời Luật anh ở đâu?”

“Anh Tiểu Dục, là em.” Trong điện thoại, Tần Thời An đè thấp giọng nói: “Em là Thời An.”

Đường Dục nhìn thoáng qua màn hình, quả thật trên đó hiện ra ba chữ “Tần Thời An”.

Tần Thời An: “Anh Tiểu Dục, anh em về nhà cũ, anh ấy rất tức giận, đang cãi nhau với ông nội em, anh có muốn tới đây nhìn một chút hay không?”

Đường Dục lập tức đứng lên: “Sao hắn lại tức giận?”

“Cái này……” Tần Thời An không biết nên nói thế nào, cũng không thể nói là ông nội cậu ta không có ý tốt muốn giới thiệu tiểu tam cho anh cả được: “Ai da, anh tự tới đây xem đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em thấy anh ấy tức giận đến mức này, ngay cả bàn ăn cũng đập.”

Tần Thời An nói rất khoa trương, nhưng cũng không nói sai, Tần Thời Luật quả thật đang rất tức giận.

Bàn cơm ở nhà cũ mấy năm trước đã bị Tần Phương Xung đổi thành bàn đá cẩm thạch, chắc là đã sớm biết trước sẽ có người muốn lật bàn, vì thế liền đổi một cái không thể lật được.

Tần Thời Luật thậm chí còn chưa ngồi xuống bàn ăn, Hứa Yến ngồi bên cạnh ông cụ, cắn môi nhìn hắn, “Tần tiên sinh, ông nội Tần chỉ mời em tới đây chơi, nếu anh không muốn thấy em thì bây giờ em sẽ về ngay.”

Hứa Yến làm bộ muốn đứng lên thì bị Tần Phương Xung giữ lại: “Đi cái gì mà đi, con là khách, sao có thể để con về như vậy được, Tần Thời Luật, anh xem lại dáng vẻ của anh hiện giờ đi! Ngồi xuống ăn xong bữa cơm này cho ta, khó lắm Tiểu Hứa mới tới được một lần, anh đừng có nhăn mặt nhíu mày với người ta!”

Hứa Yến bị Tần Phương Xung kéo lại thì liền ngồi yên bất động, cậu ta cầm đũa gắp đồ ăn cho ông cụ: “Ông nội Tần, ngài đừng nóng giận, ăn chút đồ ăn đi ạ.” Cậu ta lại nhìn về phía Tần Thời Luật: “Tần tiên sinh, anh cũng ngồi xuống ăn cơm đi.”

Tần Thời Luật cảm thấy ghê tởm, hắn không quan tâm đến những người ngồi trong bàn, xoay người rời đi.



Lúc này điện thoại vang lên, là dì Trương gọi tới, Tần Thời Luật vừa đi ra ngoài vừa tiếp điện thoại, làm lơ tiếng kêu của ông cụ: “Alo, tôi lập tức trở về.”

Dì Trương hoảng hốt nói trong điện thoại: “Tiên sinh cậu đang ở đâu vậy, vừa rồi Tiểu Đường thiếu gia nghe điện thoại xong thì lập tức thở phì phì đi ra ngoài, dì hỏi cậu ấy đi đâu cậu ấy cũng không nói.”

Bước chân Tần Thời Luật hơi ngưng lại: “Nghe điện thoại của ai?”

Dì Trương nói: “Dì cũng không biết, dì nghe cậu ấy gọi tên cậu nên còn tưởng là cậu gọi tới, nhưng sau đó thấy phản ứng của cậu ấy thì hình như không phải.”

Tần Thời Luật vừa ngẩng đầu liền thấy Tần Thời An nói đi vệ sinh đang cầm điện thoại từ bên ngoài đi vào, Tần Thời An nhìn thấy hắn thì giống như chuột nhìn thấy mèo, cổ co rụt lại, lặng lẽ nhích từng bước muốn đi qua người hắn.

Tần Thời Luật nắm cổ áo cậu ta lại, da đầu Tần Thời An căng thẳng: “Anh, anh cả.”

Tần Thời Luật híp mắt nhìn: “Là em nói?”

Tần Thời An: “A?”

Tần Thời Luật gọi cho Đường Dục, Đường Dục không mang theo điện thoại, điện thoại là do dì Trương nghe, hắn cúp điện thoại hỏi Tần Thời An: “Em cho em ấy địa chỉ chỗ này?”

Tần Thời An lắc đầu: “Không có.” Cậu ta còn chưa nói xong thì Đường Dục đã cúp máy rồi.

Tần Thời Luật không xác định Đường Dục có biết địa chỉ chỗ này hay không, nên hắn cứ đứng ở trong sân đợi nửa giờ.

Nửa giờ sau, một chiếc xe taxi chậm rãi tiến vào.

Tần Thời Luật đi tới, vừa mở cửa xe, Đường Dục liền ngẩng đầu nói: “Tần Thời Luật, em không mang tiền.”

Đường Dục đang mặc một bộ quần áo hay mặc ở nhà, áo thun quần đùi, bình thường lúc cậu ra cửa đều sửa soạng rất chỉn chu nghiêm chỉnh, chưa bao giờ ra ngoài với dáng vẻ thế này.

Tần Thời Luật để người ra khỏi xe, trả tiền rồi hỏi cậu: “Sao em tìm được chỗ này?”

Đường Dục nói: “Tài xế chở em tới.”

Tần Thời Luật muốn hỏi là làm sao cậu biết được địa chỉ, trước nay hắn chưa từng dẫn Đường Dục tới đây.

Tần Thời Luật vẫn chưa kịp hỏi, nhưng mà có hỏi thì cũng như không hỏi, vì Đường Dục cũng không biết, nấu mì rắc thêm ít tôm khô là thuận tay, lần này thì là thuận miệng, cứ liên tục xảy ra những chuyện không thể giải thích được thì dần dần không còn quá để ý như trước nữa.

Đường Dục nhìn ra phía sau Tần Thời Luật, người đứng ở cửa quả thật không ít.

Tần Thời An đứng ở cuối vẫy vẫy tay với Đường Dục, nhưng người mà Đường Dục chú ý lại không phải cậu ta, mà là Hứa Yến đang đỡ Tần Phương Xung.

“Người kia là Hứa Yến sao?” Đường Dục hỏi.

Tần Thời Luật dắt tay dẫn cậu ra xe: “Ừm, chúng ta về nhà.”

Tần Thời Luật không muốn để Đường Dục biết những chuyện dơ bẩn này, nhưng cố tình lại có người không cam lòng kết thúc một trận khôi hài này.

Tần Sùng gọi bọn họ lại: “Thời Luật, người kia là ai vậy, không mời vào nhà ngồi một lát sao?”

Tần Thời Luật quay đầu lại nhìn ông ta một cái, liền nghe Tần Thời Tuấn cười nói: “Đừng nói đây là người mà anh cả lén nuôi bên ngoài đấy chứ?”

Ở cái nhà này từ trên xuống dưới có ai mà không biết đến tên Đường Dục, lúc hắn nói xấu sau lưng thì Đường Dục thế này Đường Dục thế kia, còn bây giờ đứng trước mặt cậu thì lại biến thành “người mà Tần Thời Luật lén nuôi”.

Tần Thời Luật vừa muốn mở miệng thì bị Đường Dục kéo tay, cậu hỏi Tần Sùng: “Các người là ai?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò

2. Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

3. Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời

4. Thảm Thực Vật Hoang Dã

=====================================

Tần Sùng nghẹn, ông ta không biết Đường Dục chỉ là giả vờ, nhưng Đường Dục không biết ông ta có lẽ là thật: “Tôi là chú ba của Thời Luật, ngày thường không ở Phú Dương, cậu chưa gặp tôi bao giờ. Thời Luật, hiếm khi chú mới trở về một chuyến, không định giới thiệu cho chú ba sao?”

Đường Dục không muốn để Tần Thời Luật nói chuyện, cậu tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Đường Dục, là bạn đời của Tần Thời Luật, chú còn muốn biết cái gì thì có thể hỏi tôi.”

Tuy Tần Sùng một lòng muốn kiếm cớ gây sự, nhưng nghe cậu nghiêm túc giới thiệu như vậy cũng không biết nên hỏi tiếp thế nào.

Tần Phương Xung nhìn Đường Dục lần đầu tiên tới cửa Tần gia, vẫn không có lễ phép y hệt lần trước gặp nhau ở văn phòng.

Tần Phương Xung cau mày: “Dẫn người vào đi, đúng lúc ta vẫn chưa nói xong, Tiểu Hứa còn đang ở đây, anh cứ bỏ mặc đi như vậy thì ra cái gì?”

Tần Thời Luật: “Ở đây nhiều người như vậy vẫn không đủ để cậu ta nhìn sao, còn muốn con ở lại biểu diễn tiết mục cho cậu ta xem à?”

Tần Phương Xung cả giận nói: “Thái độ gì đây? Anh nói chuyện với ta như vậy sao? Chú ba anh nói không sai, anh tìm một đứa như vậy về, càng ngày càng học cái thói không biết xấu hổ! Tiểu Hứa có chỗ nào không tốt, muốn gia giáo có gia giáo, muốn gia thế có gia thế, không hề thua kém…..”

Tần Thời Luật nhíu mày, hắn lớn tiếng cắt ngang lời Tần Phương Xung: “Cậu ta tốt như vậy thì ông cưới cậu ta đi, nếu cậu ta muốn bò vào Tần gia, thì bò lên giường ông không phải tốt hơn sao?”

Tần Phương Xung đã lớn tuổi, làm sao chịu được loại kích thích này, ông ta gần như thở không nổi: “Mất dạy, anh có biết mình đang nói cái gì hay không?”

Hứa Yến cắn môi, hai mắt đều đỏ, cậu ta đỡ Tần Phương Xung, tủi thân cúi đầu: “Tần tiên sinh, em biết anh không thích em, nhưng anh cũng không thể nói chuyện với ông nội Tần như thế được, như vậy là vô lễ.”



Cả một buổi tối Tần Thời Luật chưa từng cho cậu ta một ánh mắt nào, lúc này lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt cực kì lạnh lẽo: “Từ khi nào mà ở chỗ này đến phiên cậu lên tiếng vậy?”

Mặc dù ông cụ chưa nói gì nhưng Tần Thời Luật vẫn có thể đoán được ông đang có chủ ý gì, hắn không để ý là vì hắn không muốn liên lụy đến người vô tội, nhưng cậu ta cứ nhiều lần xen mồm giả vờ đáng thương, thì vô tội chỗ nào?

Tần Thời Luật nhìn về phía Tần Sùng: “Chú ba, ở Đồng Dương không tốt sao? Vậy mà lại không ngại ngàn dặm xa xôi chạy về đây quản chuyện của tôi, nếu chú nhàn như vậy, thì bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ giúp chú tìm chút chuyện để làm.”

Trong lòng Tần Sùng tức khắc có loại dự cảm không tốt: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

Tần Thời Luật thản nhiên nói: “Vậy thì phải xem chú đã làm gì đã.”

Tần Thời Luật làm người hay làm việc đều rất tuyệt tình, Tần Sùng có chút luống cuống.

Nhìn Tần Sùng thay đổi sắc mặt, Tần Phương Xung liền biết chắc chắn là cái đứa ngu xuẩn này lại lén lút làm gì đó sau lưng.

Tần Phương Xung không phải không biết con trai của mình vô năng, sở dĩ ông ta nghe lọt những lời nói xấu về Đường Dục chủ yếu là vì muốn tìm biện pháp khống chế Tần Thời Luật.

Vốn nghĩ Tần Thời Luật cưới về một đứa phế vật như vậy cũng khá tốt, nếu thật sự giống như những gì người ta nói, Tần Thời Luật cường thủ hào đoạt cướp người tới bên mình, nói không chừng ông ta còn có cơ hội thu phục người về tay, nhưng từ sau lần gặp mặt ở công ty, Tần Phương Xung liền biết mọi chuyện không phải như vậy, tuy nhìn thằng nhóc kia trông nhỏ bé, nhưng khí thế thì không hề thua kém Tần Thời Luật!

So với cái đứa kiêu căng ngạo mạn từ lần đầu tiên gặp mặt như Đường Dục, Hứa Yến càng thích hợp ở bên cạnh Tần Thời Luật hơn, Hứa Yến có năng lực, miệng cũng ngọt, tuy cậu ta là con riêng của Hứa gia, sẽ rất khó để bò lên được bậc cao, nhưng cái mà Tần Thời Luật thiếu, chính là một người như vậy.

Người một lòng muốn bò lên cao là người dễ bị thâu tóm nhất, Hứa Yến chính là loại người đó, tuy cậu ta có chút tâm cơ, nhưng chút tâm cơ này Tần Phương Xung không để trong mắt, vốn dĩ hôm nay ông ta chỉ muốn để Tần Thời Luật gặp mặt làm quen, không nghĩ tới cái tính chó kia của Tần Thời Luật lại càng lúc càng lớn.

Đường Dục đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên khá đột ngột.

Tần Phương Xung không vui nhìn qua: “Cậu cười cái gì?”

Đường Dục cười nói: “Tần lão tiên sinh, nếu ngài muốn tìm tiểu tam cho Tần Thời Luật thì tốt xấu gì cũng phải tìm một người sạch sẽ một chút chứ.”

Tần Phương Xung bị một tiếng “Tần lão tiên sinh” kia làm cho sắc mặt trầm xuống: “Cậu nói cái gì?”

Đường Dục nghiêng đầu, nụ cười nhạt thản nhiên khác một trời một vực so với trước đây, trong lời nói có mang ý cười, tốc độ nói cũng không chậm rì như thường ngày nữa, mỗi một chữ nói ra đều tràn ngập khiêu khích: “Lúc trước Hứa Yến từng câu dẫn Tần Thời Luật, lại còn thất bại, ngài tìm một người như vậy cho hắn, chẳng phải là muốn làm hắn ói chết hay sao?”

Tần Phương Xung hơi sửng sốt, nhìn về phía Hứa Yến.

Hứa Yến hoảng loạn lắc đầu: “Con không có, ông nội Tần, ngài đừng nghe cậu ta nói bậy.”

“Sao anh lại có thể nói không có nhỉ? Chẳng lẽ cái người nhân lúc tôi vắng mặt chạy tới quyến rũ Tần Thời Luật ở sơn trang lúc trước không phải anh sao?” Đường Dục thân mật ôm lấy cánh tay Tần Thời Luật: “Có lẽ là ngài không biết, Tần Thời Luật thích người lớn lên vừa đẹp vừa rụt rè một chút, Tần lão tiên sinh muốn tìm người cũng phải tìm một người đẹp hơn tôi chứ, sao có thể tùy tiện như vậy được? Hơn nữa tôi phải theo đuổi anh ấy rất lâu mới có thể chính thức ở bên nhau, cái loại chủ động đưa tới cửa thế này, anh ấy không thích đâu.”

Tần Thời Luật ngạc nhiên nhìn Đường Dục đang hùng hồn nói chuyện.

Dáng vẻ này, sao lại có chút giống……

Tần Phương Xung không ngờ cậu sẽ nói như vậy, quả thực là không biết xấu hổ: “Cậu, cậu có biết lễ phép là gì không hả!”

Đường Dục xoè tay, nhún vai: “Mọi người đều biết mà, tôi không biết.”

Tần Phương Xung: “……”



Xe chạy ra khỏi biệt thự, ngừng ở ven đường, trong lòng Tần Thời Luật có chút bất an, tuy hắn không tin cái thế giới tiểu thuyết mà Đường Dục đã nói lúc trước, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được Đường Dục của hiện tại khác với Đường Dục trong hai tháng vừa qua.

Dáng vẻ vừa rồi của cậu cực kỳ giống với trước kia, Tần Thời Luật không khỏi suy nghĩ nhiều, hắn sợ cái thế giới kỳ lạ gì đó sẽ đưa cái cậu “Đường Dục” không nghe lời kia trở về.

Vừa nãy Đường Dục nói quá hùng hồn, bây giờ nhịp tim vẫn còn đập nhanh một cách đáng sợ, thấy Tần Thời Luật dừng xe lại, cậu quay đầu nhìn hắn: “Sao anh không lái tiếp?”

Nghe giọng điệu của cậu đã trở về mềm mại như cũ, Tần Thời Luật nhìn cậu: “Vừa rồi em……”

Khuôn mặt nhỏ của Đường Dục lập tức suy sụp: “Vừa rồi em thật vô lễ.”

Tần Thời Luật: “……”

Đường Dục nói: “Xin lỗi, không phải em cố ý giả bộ như vậy đâu, nhưng em không thích ông nội anh, dù tốt hay xấu, ông ấy cũng muốn giới thiệu Hứa Yến cho anh còn gì.”

Nghe cậu lẩm bẩm oán giận, Tần Thời Luật không thể tưởng tượng hỏi: “Em nói là em giả bộ?”

Đường Dục gật đầu, trong mắt còn mang theo vài tia hưng phấn: “Em giả bộ rất giống sao?”

Tần Thời Luật suýt nữa thì bị hù chết, không biết cậu đang hưng phấn cái gì: “Giống cái gì?”

Đường Dục nói: “Giống cái cậu Đường Dục không nghe lời lúc trước đó.”

Tần Thời Luật thầm nói đâu chỉ là giống, quả thực là giống như đúc.

Tần Thời Luật nghi ngờ nhìn cậu: “Trước kia em cũng giả bộ như vậy?”

Đường Dục “haizz” một tiếng: “Sao anh lại quên nữa rồi, người trước kia không phải em.”

Nếu như trước hôm nay thì Tần Thời Luật vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu câu chuyện của cậu, nhưng sau khi xem một màn “biểu diễn” vừa rồi, hắn không thể tiếp thu cách nói “còn có một Đường Dục khác” của cậu nữa.

Rõ ràng là cùng một người!

Ngoan ngoãn cũng là cậu, hư hỏng khiêu khích cũng là cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau