Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 122: Phiên ngoại 3: Cuộc gặp đầu tiên
Cốc cốc cốc ——
Đường Nhạc Á gõ gõ cửa phòng: “Bé cưng, con thay quần áo xong chưa, có cần mẹ giúp không?”
Cửa phòng lách cách một tiếng mở ra, một bé bánh bao nhỏ mũm mũm đứng ở cửa, cậu đã mặc xong quần áo do chính mình chọn, áo sơ mi màu be cùng với chiếc quần yếm kaki kẻ sọc, tay cầm một chiếc nơ nhỏ, bởi vì cánh tay quá ngắn, sau một lúc lâu vẫn không thể thắt lên được.
Bé Đường Dục nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con không thắt được cái này.”
Đường Nhạc Á giúp cậu thắt nơ, ôm con trai rồi hôn lên má cậu một cái: “Bé cưng thật xinh đẹp.”
Năm nay Đường Dục 6 tuổi, cậu đã biết tự mặc quần áo được hai năm, Đường Nhạc Á thường hay nghe người ta nói việc nuôi dạy trẻ con rất khó khăn, đặc biệt là bé trai, rất nghịch ngợm, nhưng Đường Nhạc Á lại không thấy vậy, bé cưng nhà cô từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, con nhà người ta lúc đói bụng sẽ khóc, lúc bé cưng nhà cô được ba tháng, lúc đói bụng sẽ ô a ô a vài câu, sau đó chép chép miệng nhỏ.
Lớn lên một chút, tay nhỏ cũng khéo léo hơn, cậu biết tự mang vớ, trong khi con nhà người ta còn ở tuổi đái dầm, cậu đã biết tự mình thay tã.
Hôm nay Đường Nhạc Á dẫn Đường Dục tới tham dự tiệc của Tần gia.
Đường thị mới thành lập không lâu, ở Phú Dương chỉ có thể xem như công ty nhỏ mới nổi, có thể nhận được thiệp mời từ tập đoàn Đằng Phong, Đường Nhạc Á rất vui.
So với Đường Nhạc Á, bé Đường Dục lại chẳng vui chút nào, đó chính là Tần gia trong tương lai sẽ muốn giết ch.ết cậu.
Suốt đường đi, bé Đường Dục không nói chuyện nhiều, Đường Nhạc Á cảm thấy kỳ lạ, cậu nói chuyện chậm, nhưng thường ngày cái miệng nhỏ kia đều nói không ngừng, còn có thể nói liên tục cả một đường, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
Sau khi xuống xe, Đường Nhạc Á dắt tay Đường Dục: “Bé cưng, lát nữa nhìn thấy các anh các chị thì nhớ phải đến chào hỏi nhé.”
Đường Dục luôn luôn rất lễ phép, điểm này không cần Đường Nhạc Á nhắc nhở, nhưng hôm nay cậu lại không muốn lễ phép tí nào.
Đường Dục chu chu miệng nhỏ, không tình nguyện “Dạ” một tiếng
Đường Nhạc Á dắt Đường Dục vào cổng nhà Tần gia, hai bên sân đã được sắp xếp hai hàng bàn dài, một bên dành cho người lớn, bên còn lại dành cho trẻ em.
Suốt đoạn đường Đường Nhạc Á dắt cậu đi vào trong, bé Đường Dục nhìn thấy ai cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng chú hoặc dì, nhìn thấy những đứa trẻ lớn hơn mình sẽ ngọt ngào gọi anh gọi chị.
Tô Ninh Tĩnh dẫn theo hai đứa con trai đi tới: “Tiểu Dục lại cao hơn rồi.”
Đường Dục hoài nghi người này đang nói bóng gió chuyện cậu phát triển chậm, lần cuối gặp Tô Ninh Tĩnh chỉ mới cách đây một tuần, làm sao cậu có thể cao thêm chỉ trong một tuần được.
Nhìn Tiêu Ngạn Thu và Tiêu Sí Hành đi cùng Tô Ninh Tĩnh, Đường Dục không muốn chào hỏi bọn họ, cậu lập tức ôm bụng: “Mẹ ơi con muốn đi nặng.”
Tô Ninh Tĩnh đẩy Tiêu Sí Hành tới: “Tiểu Hành, con dẫn em đi tìm toilet đi.”
Tiêu Sí Hành không vui nói: “Con không đi đâu, bảo anh hai dẫn đi.”
Đường Dục cũng không muốn để hắn dẫn đi, cậu xoay người chạy đi: “Con tự tìm.”
Thấy thế, Tô Ninh Tĩnh vội vàng bảo Tiêu Ngạn Thu: “Chăm sóc thằng bé cho tốt, đừng để nó chạy loạn.”
Hai chân nhỏ của Đường Dục chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi tầm mắt bọn họ.
Không có người Tiêu gia, bụng cậu cũng không còn đau nữa, cậu chọn hai miếng bánh kem và các loại chocolate trên bàn dài, còn lấy hai viên kẹo sữa cậu thích nhất cất vào túi.
“Tiểu Dục.”
Đường Dục quay đầu lại, nhìn Tiêu Ngạn Thu đuổi theo, cậu xoay người lui về sau hai bước.
Tiêu Ngạn Thu nhìn cậu: “Không phải em đau bụng sao?”
Đường Dục giả vờ, cậu chỉ là không muốn nói chuyện với người Tiêu gia: “Bây giờ lại không đau nữa.”
Đường Dục ôm túi định chạy, bị Tiêu Ngạn Thu ngăn lại: “Em đừng chạy loạn khắp nơi, lát nữa mẹ em không tìm thấy sẽ sốt ruột, anh dẫn em quay lại nhé.”
Đường Dục không muốn đi cùng anh ta, cậu dời tầm mắt, nhìn thấy một thiếu niên đứng thẳng tắp bên cạnh đài phun nước.
Những đứa trẻ xung quanh đều đang chơi với đám bạn bè cùng tuổi khác, chỉ có hắn là một mình lẻ loi đứng ở kia, giống như bị người ta cô lập, thời điểm Đường Dục nhìn hắn, thiếu niên kia cũng đang nhìn cậu, rõ ràng là vẻ mặt lạnh nhạt cao ngạo, nhưng Đường Dục lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Thiếu niên dời tầm mắt.
Tiêu Ngạn Thu dỗ cậu: “Tiểu Dục, anh trai dẫn em đi chơi nhé.”
Đường Dục không muốn chơi với anh ta chút nào, cậu nhón chân bóc một nhúm kẹo ở trên bàn, xoay người chạy tới chỗ thiếu niên bị cô lập kia.
Tiêu Ngạn Thu ngẩn ra: “Tiểu Dục, đừng qua đó……”
Đường Dục đã chạy tới bên cạnh thiếu niên đang đứng bên đài phun nước, cậu mở tay nhỏ ra, bên trong là vài viên kẹo lộn xộn: “Anh ơi, ăn kẹo nà.”
Tần Thời Luật mười hai tuổi nhìn bé con đang ngẩng mặt tươi cười, khuôn mặt tròn tròn giống như cục bột nhỏ, hắn chà xát đầu ngón tay, có chút muốn nắn bóp thử xem, nhất định là rất mềm mại.
Tần Thời Luật đã sớm chú ý tới cậu, hôm nay có rất nhiều trẻ con tới đây, chỉ có duy nhất một mình bé con này là ngoan ngoãn, một đường đi vào luôn được mẹ dắt tay, gặp ai cũng cúi người chào hỏi, ngoan ngoãn giống như một viên kẹo sữa.
Có thể có được nụ cười như vậy, cuộc sống của cậu nhất định rất hạnh phúc, Tần Thời Luật ghét nhất là nhìn thấy người khác hạnh phúc.
Tần Thời Luật nhìn bàn tay nhỏ đang mở ra của cậu, lạnh nhạt nói: “Anh muốn kẹo trong túi của em.”
Đường Dục sửng sốt một chút, tay nhỏ sờ sờ trong túi, lấy ra hai viên kẹo sữa: “Chỉ có hai viên, anh có thể chừa lại cho em một viên không?”
Tần Thời Luật hung ác nói: “Không được, một là cho hết, hai là đừng cho.”
Đường Dục có chút hối hận vì đã chạy tới đây, đứa trẻ này thật vô lý, cậu nhét kẹo sữa vào tay Tần Thời Luật: “Vậy cho anh hết, lát nữa em sẽ tìm thêm, có lẽ vẫn còn một ít, ăn kẹo rồi thì anh phải vui lên nha.”
Tay cầm kẹo của Tần Thời Luật hơi khựng lại, hắn nhìn bé con còn chưa cao tới eo mình: “Em vui không?”
Đường Dục lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay không vui lắm, ở đây có người em không thích.”
“Người em không thích?” Tần Thời Luật nhìn thoáng qua Tiêu Ngạn Thu vẫn luôn đuổi theo phía sau Đường Dục: “Là nó sao?”
Đường Dục quay đầu lại nhìn Tiêu Ngạn Thu, nhỏ giọng nói: “Người nhà bọn họ em đều không thích, anh ơi, anh tên là gì, em tên là Đường Dục, Đường trong Đường Bá Hổ*, Dục trong ngọn lửa, xán lạn rực rỡ.”
*Ai có nhu cầu muốn biết thì tự search gg nhoá~
Tiêu Ngạn Thu dường như nhận ra Tần Thời Luật, anh ta đứng ở phía sau Đường Dục hai ba mét không dám lại gần, Tần Thời Luật bóc vỏ viên kẹo sữa rồi bỏ vào miệng, rất ngọt, cũng rất thơm.
Đường Dục trông mong nhìn hắn, miệng nhỏ hơi chép chép.
Tần Thời Luật bóc vỏ một viên khác đưa tới miệng Đường Dục: “Há miệng.”
Đường Dục nhìn kẹo sữa trong tay hắn, cười tủm tỉm hé miệng, “Cảm ơn anh ạ.”
Cậu cười làm Tần Thời Luật càng muốn nựng cặp má phúng phính kia, hắn vo hai chiếc vỏ kẹo lại thành một cục, nhưng lại không vứt đi, mà là cất vào túi: “Anh tên Tần Thời Luật, Tần trong Tần Thủy Hoàng*, Thời trong thời gian, Luật trong quy tắc, kỷ luật.”
Đường Dục vừa định giới thiệu cho hắn biết loại kẹo này ăn ngon thế nào, nghe thấy hắn nói, khuôn mặt nhỏ lập tức cứng đờ…… Kẹo trong miệng cũng không còn thơm nữa.
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì một thiếu niên trạc tuổi Tần Thời Luật đã đi tới: “Tần Thời Luật, ông nội gọi anh vào.”
Tần Thời Kiệt nhìn Đường Dục bị Tần Thời Luật che ở phía sau: “Nhóc con nhà ai đây?”
Tần Thời Kiệt duỗi tay muốn nựng má Đường Dục, bị Tần Thời Luật vươn tay đánh một cái: “Đừng chạm vào nó.”
Tần Thời Kiệt ‘shh’ một tiếng: “Không chạm thì không chạm, anh đánh tôi làm gì? Vừa nãy anh đá Tần Thời Tuấn vào bể phun nước đúng không, nó đang ở bên trong mách ông nội kìa, anh mau vào nhận tội đi.”
Tần Thời Luật: “Vừa rồi tôi nên để nó chết đuối luôn mới đúng.”
Tần Thời Luật đi theo Tần Thời Kiệt vài bước, đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa nói hẹn gặp lại với bé con phía sau, hắn quay đầu lại, vừa muốn mở miệng, lại phát hiện bé con vừa rồi còn đứng ở kia đã chạy mất ở phía xa, chỉ còn lại bóng lưng nho nhỏ, hai chân nhỏ ngắn ngủn bạch bạch chạy nhanh, giống như đang chạy trốn……
Toàn Văn Hoàn
Đường Nhạc Á gõ gõ cửa phòng: “Bé cưng, con thay quần áo xong chưa, có cần mẹ giúp không?”
Cửa phòng lách cách một tiếng mở ra, một bé bánh bao nhỏ mũm mũm đứng ở cửa, cậu đã mặc xong quần áo do chính mình chọn, áo sơ mi màu be cùng với chiếc quần yếm kaki kẻ sọc, tay cầm một chiếc nơ nhỏ, bởi vì cánh tay quá ngắn, sau một lúc lâu vẫn không thể thắt lên được.
Bé Đường Dục nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con không thắt được cái này.”
Đường Nhạc Á giúp cậu thắt nơ, ôm con trai rồi hôn lên má cậu một cái: “Bé cưng thật xinh đẹp.”
Năm nay Đường Dục 6 tuổi, cậu đã biết tự mặc quần áo được hai năm, Đường Nhạc Á thường hay nghe người ta nói việc nuôi dạy trẻ con rất khó khăn, đặc biệt là bé trai, rất nghịch ngợm, nhưng Đường Nhạc Á lại không thấy vậy, bé cưng nhà cô từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, con nhà người ta lúc đói bụng sẽ khóc, lúc bé cưng nhà cô được ba tháng, lúc đói bụng sẽ ô a ô a vài câu, sau đó chép chép miệng nhỏ.
Lớn lên một chút, tay nhỏ cũng khéo léo hơn, cậu biết tự mang vớ, trong khi con nhà người ta còn ở tuổi đái dầm, cậu đã biết tự mình thay tã.
Hôm nay Đường Nhạc Á dẫn Đường Dục tới tham dự tiệc của Tần gia.
Đường thị mới thành lập không lâu, ở Phú Dương chỉ có thể xem như công ty nhỏ mới nổi, có thể nhận được thiệp mời từ tập đoàn Đằng Phong, Đường Nhạc Á rất vui.
So với Đường Nhạc Á, bé Đường Dục lại chẳng vui chút nào, đó chính là Tần gia trong tương lai sẽ muốn giết ch.ết cậu.
Suốt đường đi, bé Đường Dục không nói chuyện nhiều, Đường Nhạc Á cảm thấy kỳ lạ, cậu nói chuyện chậm, nhưng thường ngày cái miệng nhỏ kia đều nói không ngừng, còn có thể nói liên tục cả một đường, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
Sau khi xuống xe, Đường Nhạc Á dắt tay Đường Dục: “Bé cưng, lát nữa nhìn thấy các anh các chị thì nhớ phải đến chào hỏi nhé.”
Đường Dục luôn luôn rất lễ phép, điểm này không cần Đường Nhạc Á nhắc nhở, nhưng hôm nay cậu lại không muốn lễ phép tí nào.
Đường Dục chu chu miệng nhỏ, không tình nguyện “Dạ” một tiếng
Đường Nhạc Á dắt Đường Dục vào cổng nhà Tần gia, hai bên sân đã được sắp xếp hai hàng bàn dài, một bên dành cho người lớn, bên còn lại dành cho trẻ em.
Suốt đoạn đường Đường Nhạc Á dắt cậu đi vào trong, bé Đường Dục nhìn thấy ai cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng chú hoặc dì, nhìn thấy những đứa trẻ lớn hơn mình sẽ ngọt ngào gọi anh gọi chị.
Tô Ninh Tĩnh dẫn theo hai đứa con trai đi tới: “Tiểu Dục lại cao hơn rồi.”
Đường Dục hoài nghi người này đang nói bóng gió chuyện cậu phát triển chậm, lần cuối gặp Tô Ninh Tĩnh chỉ mới cách đây một tuần, làm sao cậu có thể cao thêm chỉ trong một tuần được.
Nhìn Tiêu Ngạn Thu và Tiêu Sí Hành đi cùng Tô Ninh Tĩnh, Đường Dục không muốn chào hỏi bọn họ, cậu lập tức ôm bụng: “Mẹ ơi con muốn đi nặng.”
Tô Ninh Tĩnh đẩy Tiêu Sí Hành tới: “Tiểu Hành, con dẫn em đi tìm toilet đi.”
Tiêu Sí Hành không vui nói: “Con không đi đâu, bảo anh hai dẫn đi.”
Đường Dục cũng không muốn để hắn dẫn đi, cậu xoay người chạy đi: “Con tự tìm.”
Thấy thế, Tô Ninh Tĩnh vội vàng bảo Tiêu Ngạn Thu: “Chăm sóc thằng bé cho tốt, đừng để nó chạy loạn.”
Hai chân nhỏ của Đường Dục chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi tầm mắt bọn họ.
Không có người Tiêu gia, bụng cậu cũng không còn đau nữa, cậu chọn hai miếng bánh kem và các loại chocolate trên bàn dài, còn lấy hai viên kẹo sữa cậu thích nhất cất vào túi.
“Tiểu Dục.”
Đường Dục quay đầu lại, nhìn Tiêu Ngạn Thu đuổi theo, cậu xoay người lui về sau hai bước.
Tiêu Ngạn Thu nhìn cậu: “Không phải em đau bụng sao?”
Đường Dục giả vờ, cậu chỉ là không muốn nói chuyện với người Tiêu gia: “Bây giờ lại không đau nữa.”
Đường Dục ôm túi định chạy, bị Tiêu Ngạn Thu ngăn lại: “Em đừng chạy loạn khắp nơi, lát nữa mẹ em không tìm thấy sẽ sốt ruột, anh dẫn em quay lại nhé.”
Đường Dục không muốn đi cùng anh ta, cậu dời tầm mắt, nhìn thấy một thiếu niên đứng thẳng tắp bên cạnh đài phun nước.
Những đứa trẻ xung quanh đều đang chơi với đám bạn bè cùng tuổi khác, chỉ có hắn là một mình lẻ loi đứng ở kia, giống như bị người ta cô lập, thời điểm Đường Dục nhìn hắn, thiếu niên kia cũng đang nhìn cậu, rõ ràng là vẻ mặt lạnh nhạt cao ngạo, nhưng Đường Dục lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Thiếu niên dời tầm mắt.
Tiêu Ngạn Thu dỗ cậu: “Tiểu Dục, anh trai dẫn em đi chơi nhé.”
Đường Dục không muốn chơi với anh ta chút nào, cậu nhón chân bóc một nhúm kẹo ở trên bàn, xoay người chạy tới chỗ thiếu niên bị cô lập kia.
Tiêu Ngạn Thu ngẩn ra: “Tiểu Dục, đừng qua đó……”
Đường Dục đã chạy tới bên cạnh thiếu niên đang đứng bên đài phun nước, cậu mở tay nhỏ ra, bên trong là vài viên kẹo lộn xộn: “Anh ơi, ăn kẹo nà.”
Tần Thời Luật mười hai tuổi nhìn bé con đang ngẩng mặt tươi cười, khuôn mặt tròn tròn giống như cục bột nhỏ, hắn chà xát đầu ngón tay, có chút muốn nắn bóp thử xem, nhất định là rất mềm mại.
Tần Thời Luật đã sớm chú ý tới cậu, hôm nay có rất nhiều trẻ con tới đây, chỉ có duy nhất một mình bé con này là ngoan ngoãn, một đường đi vào luôn được mẹ dắt tay, gặp ai cũng cúi người chào hỏi, ngoan ngoãn giống như một viên kẹo sữa.
Có thể có được nụ cười như vậy, cuộc sống của cậu nhất định rất hạnh phúc, Tần Thời Luật ghét nhất là nhìn thấy người khác hạnh phúc.
Tần Thời Luật nhìn bàn tay nhỏ đang mở ra của cậu, lạnh nhạt nói: “Anh muốn kẹo trong túi của em.”
Đường Dục sửng sốt một chút, tay nhỏ sờ sờ trong túi, lấy ra hai viên kẹo sữa: “Chỉ có hai viên, anh có thể chừa lại cho em một viên không?”
Tần Thời Luật hung ác nói: “Không được, một là cho hết, hai là đừng cho.”
Đường Dục có chút hối hận vì đã chạy tới đây, đứa trẻ này thật vô lý, cậu nhét kẹo sữa vào tay Tần Thời Luật: “Vậy cho anh hết, lát nữa em sẽ tìm thêm, có lẽ vẫn còn một ít, ăn kẹo rồi thì anh phải vui lên nha.”
Tay cầm kẹo của Tần Thời Luật hơi khựng lại, hắn nhìn bé con còn chưa cao tới eo mình: “Em vui không?”
Đường Dục lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay không vui lắm, ở đây có người em không thích.”
“Người em không thích?” Tần Thời Luật nhìn thoáng qua Tiêu Ngạn Thu vẫn luôn đuổi theo phía sau Đường Dục: “Là nó sao?”
Đường Dục quay đầu lại nhìn Tiêu Ngạn Thu, nhỏ giọng nói: “Người nhà bọn họ em đều không thích, anh ơi, anh tên là gì, em tên là Đường Dục, Đường trong Đường Bá Hổ*, Dục trong ngọn lửa, xán lạn rực rỡ.”
*Ai có nhu cầu muốn biết thì tự search gg nhoá~
Tiêu Ngạn Thu dường như nhận ra Tần Thời Luật, anh ta đứng ở phía sau Đường Dục hai ba mét không dám lại gần, Tần Thời Luật bóc vỏ viên kẹo sữa rồi bỏ vào miệng, rất ngọt, cũng rất thơm.
Đường Dục trông mong nhìn hắn, miệng nhỏ hơi chép chép.
Tần Thời Luật bóc vỏ một viên khác đưa tới miệng Đường Dục: “Há miệng.”
Đường Dục nhìn kẹo sữa trong tay hắn, cười tủm tỉm hé miệng, “Cảm ơn anh ạ.”
Cậu cười làm Tần Thời Luật càng muốn nựng cặp má phúng phính kia, hắn vo hai chiếc vỏ kẹo lại thành một cục, nhưng lại không vứt đi, mà là cất vào túi: “Anh tên Tần Thời Luật, Tần trong Tần Thủy Hoàng*, Thời trong thời gian, Luật trong quy tắc, kỷ luật.”
Đường Dục vừa định giới thiệu cho hắn biết loại kẹo này ăn ngon thế nào, nghe thấy hắn nói, khuôn mặt nhỏ lập tức cứng đờ…… Kẹo trong miệng cũng không còn thơm nữa.
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì một thiếu niên trạc tuổi Tần Thời Luật đã đi tới: “Tần Thời Luật, ông nội gọi anh vào.”
Tần Thời Kiệt nhìn Đường Dục bị Tần Thời Luật che ở phía sau: “Nhóc con nhà ai đây?”
Tần Thời Kiệt duỗi tay muốn nựng má Đường Dục, bị Tần Thời Luật vươn tay đánh một cái: “Đừng chạm vào nó.”
Tần Thời Kiệt ‘shh’ một tiếng: “Không chạm thì không chạm, anh đánh tôi làm gì? Vừa nãy anh đá Tần Thời Tuấn vào bể phun nước đúng không, nó đang ở bên trong mách ông nội kìa, anh mau vào nhận tội đi.”
Tần Thời Luật: “Vừa rồi tôi nên để nó chết đuối luôn mới đúng.”
Tần Thời Luật đi theo Tần Thời Kiệt vài bước, đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa nói hẹn gặp lại với bé con phía sau, hắn quay đầu lại, vừa muốn mở miệng, lại phát hiện bé con vừa rồi còn đứng ở kia đã chạy mất ở phía xa, chỉ còn lại bóng lưng nho nhỏ, hai chân nhỏ ngắn ngủn bạch bạch chạy nhanh, giống như đang chạy trốn……
Toàn Văn Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất