Chương 37: Bí Mật Của Tô Nhã
“Đàn ông? Cậu mà cũng xứng được gọi là đàn ông sao?” Tô Nhã cười lạnh, ngay cả Bí Tiểu Vũ cũng mỉm cười đầy mỉa mai, nhưng nụ cười đó rất nhanh đã biến thành sửng sốt.
Bởi vì ngay lúc này, tôi cắn mạnh vào cánh tay của nam sinh bên cạnh, để hắn thấy đau mà buông ra, chớp lấy thời cơ, tôi lập tức rút từ trong túi của mình ra một con dao gọt trái cây.
Con dao này tôi lấy từ nhà đi, rất bén, bây giờ, nó trở nên có ích. Tôi không nói tiếng nào, đâm một nhát lên cánh tay của tên gần mình nhất.
Hắn la thất thanh, chụp mạnh lấy tay tôi và đạp một phát, tôi ngã nhào xuống đất, sau đó, một giọng nói sắc lạnh vang lên: “Mày dám đâm bạn tao, tao sẽ cho mày biết mùi.”
Vừa dứt lời, hắn đạp thêm vào lưng tôi mấy phát liên tục, dù cảm nhận được ngực mình rất đau, nhưng tôi vẫn cố nén, cười nhạt nói với hắn: “Được thôi, để xem mày làm gì được tao.”
Nói xong, tôi cầm chặt con dao, tiếp tục lao về phía hắn, con dao gọt trái cây này cũng như dao găm, là một loại vũ khí đáng sợ, chỉ cần đâm trúng ai, thì sẽ lấy mạng kẻ đó ngay lập tức. Thế nên, nếu không rơi vào tình cảnh nguy hiểm, hoặc đang ẩu đả, sẽ không ai sử dụng nó cả, bởi vì, dao găm nhỏ, rất khó kiểm soát.
Mặt tôi toàn là máu, toàn thân ê ẩm, nhưng lúc này, tôi lại càng hăng hơn, tôi cầm chặt con dao, điên cuồng đâm về phía trước.
Hai tên cao to vạm vỡ đó không dám tiếp cận tôi, tên còn lại thì đã chạy mất, chắc vì hắn sợ cơn điên của tôi.
Sau nhiều lần tránh né, đùi của một trong hai tên vẫn bị tôi đâm trúng, hắn kêu lên thảm thiết, còn tên kia thì hùng hổ xông vào đá tôi ra. Khóe miệng tôi rỉ máu, nhưng tôi vẫn kiên cường đứng lên.
Đúng lúc đó, một tên tới trước mặt tôi hét lên, mặc dù mặt mày vẫn đầy dữ tợn, nhưng trong mắt đã bắt đầu sợ hãi: “Mày điên hả? Muốn giết người thật sao?”
“Ha ha, hỏi thừa!” Tôi lạnh lùng đáp trả, ánh mắt khinh bỉ nhìn sang hai cô bạn học, lúc này, họ đã bị dọa sợ tới mức mặt tái không còn giọt máu, tôi rít từng chữ qua kẽ răng: “Đến đây đi, chẳng phải mày đang muốn giết tao sao? Tao đang đợi mày đây.”
“Mày điên rồi!” Miệng thì hét to nhưng đôi chân hắn đã run lẩy bẩy, lúc nãy, tôi đâm loạn xạ, trúng hắn tới mấy nhát, chắc hắn thừa hiểu, nếu bị đâm trúng chỗ hiểm, hắn chắc chắn sẽ chết.
Tên còn lại, mặt cũng trắng bệt, cánh tay của hắn cũng đã bị tôi đâm trúng, máu không ngừng tuôn ra, lúc này, hắn đang giữ chặt vết thương, ngăn không cho máu chảy thêm.
“Đến đây, tiếp tục đi, xem ai sẽ giết được tao?” Tôi trừng mắt với bọn họ.
Vào lúc này, tên to cao hơn, ra dáng đại ca, mở miệng.
“Khoan đã!” Hắn nhìn tôi đầy sợ hãi, lật đật đưa tay ngăn cản hành động của tôi.
“Sao? Tiếp đi chứ! Tao không đợi được nữa đâu.” Tôi lạnh giọng.
“Chú em, tôi lĩnh giáo sự lợi hại của cậu rồi, khâm phục, lẽ ra chúng tôi không nên động tới cậu.” Hắn nói, mặt trắng bệt, tiếp theo, hắn liếc nhìn Tô Nhã, giọng khó chịu: “Tô Nhã, khốn kiếp, chẳng phải em nói nó rất dễ đối phó sao? Vậy chẳng khác nào muốn hại chết tụi anh?”
Tô Nhã sợ sệt lắc đầu nguầy nguậy, làm sao cô ấy có thể ngờ tôi lại gan lì tới mức này cơ chứ, thật không giống với tôi thường ngày, rụt rè nhút nhát.
“Nói nhảm xong chưa?” Tôi không đủ kiên nhẫn hét lên, máu vẫn tuôn trên mặt, rất đau, thế nhưng lúc này, tôi đang rất hăng máu.
“Chú em, chúng tôi bậy rồi, tất cả chuyện này đều do cô ấy sai khiến, không liên quan gì đến chúng tôi cả, đây, đây là số tiền thù lao mà cô ấy trả cho chúng tôi, giờ tôi đưa hết cho cậu, chúng tôi đi trước đây.” Sau khi nói xong, tên được gọi là ‘đại ca’ run rẩy để lại xấp tiền dưới chân, rồi kéo theo tên còn lại lật đật bỏ đi.
Nhìn bộ dạng khập khiễng kia cũng đủ thấy hai người họ bị thương không hề nhẹ, nhất là tên bị thương ở tay, đi được vài bước đã từ từ khụy xuống, nhưng tên còn lại đã kịp đỡ hắn, vội vã rời khỏi dãy nhà kho.
Bây giờ, tôi mới lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ, mặt họ trắng nhách, ánh mắt nhìn tôi đầy sợ hãi, đặc biệt là Bí Tiểu Vũ, toàn thân đã cứng đờ.
“Giờ thì các cậu đã thấy rõ sự khác biệt của nam và nữ chưa? Tớ thừa nhận, tớ nhu nhược, nhát gan, nhưng đừng quên, tớ vẫn là một thằng đàn ông. Không giống với con gái các cậu, khi gặp chuyện liên quan tới tính mạng, chỉ biết khóc lóc, còn tớ, tớ sẽ liều mạng, đó chính là điểm mạnh của đàn ông bọn tớ.” Tôi cười nhạt.
Tô Nhã run lẩy bẩy, tới mức không nói ra lời, còn Bí Tiểu Vũ càng tệ hơn thế.
“Được rồi, Bí Tiểu Vũ, chúng ta đấu với nhau đi, cậu không được phép từ chối, còn bốn mươi lăm phút nữa là tám giờ rồi, nếu cậu không chịu đấu, tớ chết chắc.”
“Nếu như nhất định phải chết, thì trước khi chết tớ cũng phải làm cho ra lẽ những chuyện mà ngay cả bản thân tớ cũng không biết.” Tôi nhìn Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ bằng cặp mắt sắc lạnh, giọng nói trầm gằn của tôi khiến cho hai người họ bật khóc.
“Chuyện này không liên quan gì tới tớ, tớ vô tội.” Tô Nhã giải thích một cách yếu ớt.
“Cậu im đi, Bí Tiểu Vũ, tớ cho cậu năm phút, nếu sau năm phút cậu vẫn không chịu đấu, thì đừng trách tớ không nể mặt, tớ sẽ giở trò đồi bại với hai cậu, sau đó chặt hai cậu ra từng mảnh, bốn mươi lăm phút cũng quá đủ để hưởng thụ rồi.” Tôi cười nham hiểm, bản thân tôi cảm thấy mình bây giờ giống hệt một tên sát nhân biến thái.
Tôi nhận thấy sự sợ hãi tột độ trong mắt của Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ, Tô Nhã vội đẩy đẩy Bí Tiểu Vũ, nói: “Cậu đồng ý nhanh đi, nếu không thì cả hai chúng ta đều chết đó, khi nổi điên lên rồi thì chuyện gì Trương Vỹ cũng dám làm hết.”
Bởi vì ngay lúc này, tôi cắn mạnh vào cánh tay của nam sinh bên cạnh, để hắn thấy đau mà buông ra, chớp lấy thời cơ, tôi lập tức rút từ trong túi của mình ra một con dao gọt trái cây.
Con dao này tôi lấy từ nhà đi, rất bén, bây giờ, nó trở nên có ích. Tôi không nói tiếng nào, đâm một nhát lên cánh tay của tên gần mình nhất.
Hắn la thất thanh, chụp mạnh lấy tay tôi và đạp một phát, tôi ngã nhào xuống đất, sau đó, một giọng nói sắc lạnh vang lên: “Mày dám đâm bạn tao, tao sẽ cho mày biết mùi.”
Vừa dứt lời, hắn đạp thêm vào lưng tôi mấy phát liên tục, dù cảm nhận được ngực mình rất đau, nhưng tôi vẫn cố nén, cười nhạt nói với hắn: “Được thôi, để xem mày làm gì được tao.”
Nói xong, tôi cầm chặt con dao, tiếp tục lao về phía hắn, con dao gọt trái cây này cũng như dao găm, là một loại vũ khí đáng sợ, chỉ cần đâm trúng ai, thì sẽ lấy mạng kẻ đó ngay lập tức. Thế nên, nếu không rơi vào tình cảnh nguy hiểm, hoặc đang ẩu đả, sẽ không ai sử dụng nó cả, bởi vì, dao găm nhỏ, rất khó kiểm soát.
Mặt tôi toàn là máu, toàn thân ê ẩm, nhưng lúc này, tôi lại càng hăng hơn, tôi cầm chặt con dao, điên cuồng đâm về phía trước.
Hai tên cao to vạm vỡ đó không dám tiếp cận tôi, tên còn lại thì đã chạy mất, chắc vì hắn sợ cơn điên của tôi.
Sau nhiều lần tránh né, đùi của một trong hai tên vẫn bị tôi đâm trúng, hắn kêu lên thảm thiết, còn tên kia thì hùng hổ xông vào đá tôi ra. Khóe miệng tôi rỉ máu, nhưng tôi vẫn kiên cường đứng lên.
Đúng lúc đó, một tên tới trước mặt tôi hét lên, mặc dù mặt mày vẫn đầy dữ tợn, nhưng trong mắt đã bắt đầu sợ hãi: “Mày điên hả? Muốn giết người thật sao?”
“Ha ha, hỏi thừa!” Tôi lạnh lùng đáp trả, ánh mắt khinh bỉ nhìn sang hai cô bạn học, lúc này, họ đã bị dọa sợ tới mức mặt tái không còn giọt máu, tôi rít từng chữ qua kẽ răng: “Đến đây đi, chẳng phải mày đang muốn giết tao sao? Tao đang đợi mày đây.”
“Mày điên rồi!” Miệng thì hét to nhưng đôi chân hắn đã run lẩy bẩy, lúc nãy, tôi đâm loạn xạ, trúng hắn tới mấy nhát, chắc hắn thừa hiểu, nếu bị đâm trúng chỗ hiểm, hắn chắc chắn sẽ chết.
Tên còn lại, mặt cũng trắng bệt, cánh tay của hắn cũng đã bị tôi đâm trúng, máu không ngừng tuôn ra, lúc này, hắn đang giữ chặt vết thương, ngăn không cho máu chảy thêm.
“Đến đây, tiếp tục đi, xem ai sẽ giết được tao?” Tôi trừng mắt với bọn họ.
Vào lúc này, tên to cao hơn, ra dáng đại ca, mở miệng.
“Khoan đã!” Hắn nhìn tôi đầy sợ hãi, lật đật đưa tay ngăn cản hành động của tôi.
“Sao? Tiếp đi chứ! Tao không đợi được nữa đâu.” Tôi lạnh giọng.
“Chú em, tôi lĩnh giáo sự lợi hại của cậu rồi, khâm phục, lẽ ra chúng tôi không nên động tới cậu.” Hắn nói, mặt trắng bệt, tiếp theo, hắn liếc nhìn Tô Nhã, giọng khó chịu: “Tô Nhã, khốn kiếp, chẳng phải em nói nó rất dễ đối phó sao? Vậy chẳng khác nào muốn hại chết tụi anh?”
Tô Nhã sợ sệt lắc đầu nguầy nguậy, làm sao cô ấy có thể ngờ tôi lại gan lì tới mức này cơ chứ, thật không giống với tôi thường ngày, rụt rè nhút nhát.
“Nói nhảm xong chưa?” Tôi không đủ kiên nhẫn hét lên, máu vẫn tuôn trên mặt, rất đau, thế nhưng lúc này, tôi đang rất hăng máu.
“Chú em, chúng tôi bậy rồi, tất cả chuyện này đều do cô ấy sai khiến, không liên quan gì đến chúng tôi cả, đây, đây là số tiền thù lao mà cô ấy trả cho chúng tôi, giờ tôi đưa hết cho cậu, chúng tôi đi trước đây.” Sau khi nói xong, tên được gọi là ‘đại ca’ run rẩy để lại xấp tiền dưới chân, rồi kéo theo tên còn lại lật đật bỏ đi.
Nhìn bộ dạng khập khiễng kia cũng đủ thấy hai người họ bị thương không hề nhẹ, nhất là tên bị thương ở tay, đi được vài bước đã từ từ khụy xuống, nhưng tên còn lại đã kịp đỡ hắn, vội vã rời khỏi dãy nhà kho.
Bây giờ, tôi mới lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ, mặt họ trắng nhách, ánh mắt nhìn tôi đầy sợ hãi, đặc biệt là Bí Tiểu Vũ, toàn thân đã cứng đờ.
“Giờ thì các cậu đã thấy rõ sự khác biệt của nam và nữ chưa? Tớ thừa nhận, tớ nhu nhược, nhát gan, nhưng đừng quên, tớ vẫn là một thằng đàn ông. Không giống với con gái các cậu, khi gặp chuyện liên quan tới tính mạng, chỉ biết khóc lóc, còn tớ, tớ sẽ liều mạng, đó chính là điểm mạnh của đàn ông bọn tớ.” Tôi cười nhạt.
Tô Nhã run lẩy bẩy, tới mức không nói ra lời, còn Bí Tiểu Vũ càng tệ hơn thế.
“Được rồi, Bí Tiểu Vũ, chúng ta đấu với nhau đi, cậu không được phép từ chối, còn bốn mươi lăm phút nữa là tám giờ rồi, nếu cậu không chịu đấu, tớ chết chắc.”
“Nếu như nhất định phải chết, thì trước khi chết tớ cũng phải làm cho ra lẽ những chuyện mà ngay cả bản thân tớ cũng không biết.” Tôi nhìn Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ bằng cặp mắt sắc lạnh, giọng nói trầm gằn của tôi khiến cho hai người họ bật khóc.
“Chuyện này không liên quan gì tới tớ, tớ vô tội.” Tô Nhã giải thích một cách yếu ớt.
“Cậu im đi, Bí Tiểu Vũ, tớ cho cậu năm phút, nếu sau năm phút cậu vẫn không chịu đấu, thì đừng trách tớ không nể mặt, tớ sẽ giở trò đồi bại với hai cậu, sau đó chặt hai cậu ra từng mảnh, bốn mươi lăm phút cũng quá đủ để hưởng thụ rồi.” Tôi cười nham hiểm, bản thân tôi cảm thấy mình bây giờ giống hệt một tên sát nhân biến thái.
Tôi nhận thấy sự sợ hãi tột độ trong mắt của Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ, Tô Nhã vội đẩy đẩy Bí Tiểu Vũ, nói: “Cậu đồng ý nhanh đi, nếu không thì cả hai chúng ta đều chết đó, khi nổi điên lên rồi thì chuyện gì Trương Vỹ cũng dám làm hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất