Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 34: Đánh Thắng Được Thì Đánh, Không Đánh Được Thì Chạy.

Trước Sau
Bởi vì hệ thống không thích lương thực cô trữ ở hiện đại, chỉ thích tự nhiên không ô nhiễm, cho nên tốc độ kiếm tiền mấy ngày nay của cô rất chậm, số tiền kiếm được đều dựa vào cá trong sông.

Theo giai đoạn ban đầu, trong sông trong không gian có tôm cá, là loại tương đối thuần tự nhiên, tuyệt đối không phải nuôi nhân tạo.

Chỉ cần cô nghĩ cách vớt lên, làm thành đồ ăn bán ra sẽ không ảnh hưởng đến điểm ban đầu.

Cho nên mấy ngày nay cô làm chút tôm cá bán.

Trước mắt tất cả đồ ăn trong cửa hàng đã bán hết, có rất nhiều tin nhắn bảo cô tiếp tục bán hàng, bao gồm chân gà cũng có nhiều người muốn mua.

Nhưng hiện giờ phần lớn thời gian của Cố Thanh Thanh đặt vào trồng trọt.

Nguyên liệu sản xuất trong không gian nấu ăn mới khiến cô kiếm được nhiều, cho nên cứ trồng trọt trước đã.

Ví dụ như lúa mạch và lúa nước, phòng khách tầng một nhiều ổ điện như thế, rất tiện cho cô nấu cơm.

Trong không gian của cô cất chứa nhiều nồi cơm điện nồi hấp, đủ loại lò nướng như vậy.

Nếu trong không gian có lương thực sản xuất, như vậy cô có thể lập tức làm nhiều màn thầu, nấu mấy nồi cơm to.

Cô còn có lò nướng to trên dưới mười mấy tầng, có thể nướng được mấy trăm bắp ngô khoai lang…

Loại thương phẩm sản xuất lượng lớn không cần quá nhiều lao động chân tay này, mới là con đường kiếm tiền nhanh nhất.

Gạo bột mì ở trong phòng chứa đồ của cô là hiện đại, có quá nhiều thuốc trừ sâu hệ thống không thích, cô chỉ có thể tự mình sử dụng.



Nhìn thấy số dư 1 vạn 3, Cố Thanh Thanh nghĩ nên mua gì đây?

Cuối cùng tốn 3000 tệ mua một cái lồng gà to.

Hệ thống có bán gà con, cô chọn gà con hơi to một chút, ba tệ một con, Cố Thanh Thanh lập tức mua 1000 con cho vào lồng gà nuôi.

Đợi trưởng thành có thể đẻ trứng, rau hẹ cô trồng cũng sắp cắt được, đến lúc đó có thể làm rau hẹ xào trứng.

Đặt đồ ăn nước uống ở lồng gà, Cố Thanh Thanh đến giường đất ở thế giới bên ngoài ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đám Lục Hướng Dương vẫn phải làm việc.

Cố Thanh Thanh vẫn dậy sớm làm cơm sáng cho bọn họ, dùng ít đuôi tôm để dưới nồi tăng mùi thơm, sáng nay ăn mì.

Sau khi ăn xong Cố Thanh Thanh cầm rổ muốn đi cùng Lục Hướng Dương.

Lục Hướng Dương ngây ngốc: “Em đi đâu đấy?”

“Nhặt nấm, đào rau dại.”

“Cơ thể của em còn chưa khỏe hẳn, đừng chạy khắp nơi, rau ở chỗ đất trồng rau cũng đủ ăn.”

Cố Thanh Thanh cười tủm tỉm nhìn Lục Hướng Dương:

“Không phải là em sợ bác gái cả và chị họ của em thật sự tới tìm em gây phiền phức sao? Em không đánh lại bọn họ, ở nhà sẽ chịu thiệt!”

“Em muốn đi cùng với anh, đào rau dại trên sườn núi gần chỗ anh, trốn bọn họ mấy ngày. Đợi bọn họ không tìm thấy em, ngừng nghỉ, em ở lại trong nhà, sau này nếu gặp em lại đánh bất ngờ một trận, đánh xong thì chạy, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt!”



Lục Hướng Dương: “…”

Đời trước Cố Thanh Thanh là người bò từ tầng chót lên, từng chịu thiệt rất nhiều, thời gian dài sẽ trở nên thông thấu, tư tưởng thông thấu hơn.

Cô sẽ không sinh ra khí phách nhất thời, cũng không chỉ lo phát tiết cảm xúc.

Cô đối mặt với khó khăn, đối mặt với những người muốn thương tổn cô, trên cơ bản đều không đa sầu đa cảm, chỉ có một nguyên tắc.

Đánh thắng được thì đánh, không đánh được thì chạy!

Khi nên mạnh thì mạnh, khi nên nhát gan thì cần phải nhát gan!

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, núi xanh vẫn còn đấy, cô sợ gì không có củi đốt.

Lục Hướng Dương không nghĩ tới Cố Thanh Thanh sẽ tùy ý nói ra chút tâm tư của mình như vậy, thậm chí nói rõ cho anh lần sau có cơ hội cô còn chơi xấu đánh lén đối phương, thù cũ cô vẫn còn nhớ kỹ.

Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng tới hiện giờ cô đang nỗ lực sống thật tốt.

Sống ở gia đình có hoàn cảnh như vậy, dường như từ trước tới nay cô chưa từng đau lòng, cũng không giả vờ đáng thương cầu an ủi trước mặt anh, không có cố tình tuyên dương, cũng không cố tình giấu diếm, vô cùng đơn giản, thoải mái hào phóng.

Đối mặt với loại nâng cao dẫm thấp như Trịnh Giai Giai, cô còn có thể mượn lực!

Có chút hư hỏng, nhưng mà hư này khiến anh rất thích.

Khóe miệng Lục Hướng Dương không nhịn được nhếch lên, vươn tay xoa đầu cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau