Chương 4: Khoảng cách không xa
Lúc này ở trong phòng KTX, Thương Mộ Nghiêm vừa từ phòng tắm đi ra, đã nghe thấy nhóm Tịch Khương đang thảo luận chuyện gì đó trông rất sôi nổi.
''Tịch Khương, vậy ý cậu là em gái cậu vẫn còn độc thân đúng không?''
''Này này Trịnh Uân, cậu hết hỏi em trai tôi lại tới hỏi tôi là vì muốn tìm thông tin cá nhân của em gái tôi thôi sao?''
Trịnh Uân cười khanh khách:''Đúng vậy đó, em gái cậu vừa điềm đạm lại vừa nhẹ nhàng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ tự nhiên. Tôi vừa nhìn đã thích.''
Thương Mộ Nghiêm ngồi vào bàn học, mở laptop ra rồi nhập mật khẩu, muốn dùng tối nay xử lý cho xong hết đống giáo trình sáng nay. Lúc này lại nghe thấy giọng Tịch Khương:''Em gái tôi ấy à, nhìn thế chứ không phải người dễ đụng vào đâu, tính cách nó không nóng cũng không lạnh nhưng khi đụng chuyện thì cậu không ngờ tới đâu.''
Trình Uân ngồi trên giường đưa hai chân xuống, nhìn Tịch Khương đang ngồi trên bàn học phía đối diện:''Ai quan tâm tới chuyện đó, em gái cậu năm nay vừa lên mười một đúng không? Xinh thế tại sao không ai theo đuổi nhỉ? À đúng rồi, em gái cậu thành tích kém không? Tôi nguyện dạy kèm cho em ấy.''
Ngón tay đang gõ trên bàn phím của Thương Mộ Nghiêm khẽ ngừng lại, sau đó lại tiếp tục gõ chữ.
''Con bé chỉ là học trao đổi chương trình mười một tại Trung Quốc thôi, còn không ai theo đuổi là tại vì nó từ cấp hai lên cấp ba chỉ học ở trường đơn giới quốc tế, làm gì có bóng con trai nào mà theo đuổi. Nhưng cũng không hẳn, Tịch Khải có nói nó từng được một đàn chị tỏ tình.''
''À đúng rồi, năm lớp mười nó có chuyển đến trường quốc tế khác học, hai tháng đầu đã có bốn người tỏ tình rồi đấy, hai người tỏ tình trực tiếp, hai người viết thư tình. Nhưng vì có lý do mà nó lại chuyển về trường cũ sau khi bị cậu nam sinh nào đó tỏ tình đấy. Nói chung là, nó chưa từng yêu đương, nhưng nó cũng không cần yêu đương gì đâu.''
''Còn về học tập à? Gen giữa rất trội đấy, thời đi học có mười hai năm thì nó đã lấy về bốn giải Olympic Sinh Học toàn quốc về rồi. Cậu đừng có dương dương đắc ý ở đây.''
Trình Uân mặt càng lúc càng trông khó coi hơn:''Giỏi tới thế sao? Nhưng chỉ tỏ tình thôi có cần phải chuyển trường thế không?''
Lúc này Phó Giao Hi lên tiếng:''Lỡ như con bé ngại tiếp xúc với con trai thì sao? Ở trong môi trường toàn nữ sinh đôi khi đã quen với cuộc sống ở đó, chuyển qua trường mới thì không thể thích nghi được.''
Trình Uân:''Không cần phải nghiêm trọng thế chứ?''
Tịch Khương bật cười:''Hoàn toàn không phải, chỉ là từng có một nam sinh có khuynh hướng bạo lực lại có tâm lý biến thái tỏ tình, còn xảy ra chuyện gây ám ảnh nên nó chọn về trường cũ học lại.''
Trình Uân nhíu mày:''Gặp phải biến thái? Có báo với cảnh sát bắt lại không?''
Tịch Khương ngẫm nghĩ:''Có lẽ là có báo đấy, tại vì tên nam sinh đó dùng hung khí để khống chế Ngưng Ngưng, chắc là có phạt.''
Lúc này Thương Mộ Nghiêm chợt ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Tịch Khương vẫn luôn thao thao bất tuyệt bên cạnh bàn học, có lẽ là do cảm tính của bản thân, Tịch Khương quay đầu nhìn anh đang chăm chú nhìn mình, môi anh khẽ câu lên, thăm dò:''Mộ Nghiêm, có chuyện gì sao?''
Thương Mộ Nghiêm lúc này mới hơi định thần, ánh mắt có tia mất tự nhiên, lắc đầu trầm giọng đáp:''Không có gì.''
Gần quá đêm.
Căn phòng KTX trở về không gian yên tĩnh của màn đêm, ba người còn lại đều đã nằm lên giường chơi game một hồi rồi lại lăn đùng ra ngủ.
Chỉ riêng bàn học của anh vẫn còn loé lên một chút ánh sáng nhưng đã bị màn che lại nên vẫn không có ảnh hưởng gì quá lớn, Thương Mộ Nghiêm nghiêm túc làm hết bài tập được giao, sau đó mới dẹp dọn gọn gàng bàn học của mình lại, ánh mắt đen sâu thẳm vừa hay dừng lại trên viên ngọt được bộc trong lớp giấy trong suốt được đặt trên góc bàn, động tác xếp lại giấy bút ngừng lại, trong đầu bỗng xuất hiện gương mặt Tịch Ngưng nhìn anh cười tươi như hoa, nụ cười ấy giống như một ánh sáng rực rỡ trong màn đêm.
Hôm sau Tịch Ngưng đến lớp khá sớm, những người bạn chung lớp thấy cô liền trêu chọc:''Còn tưởng rằng cậu nghỉ luôn rồi đấy.''
Tịch Ngưng bật cười, cũng đối đáp vài câu.
Những kiến thức thầy cô đang giảng trên lớp cô đã sớm được học ở những trung tâm dành cho học sinh giỏi toàn quốc, vì đã học rồi thành ra cô rất ít khi đến lớp nghe những kiến thức này, cô vắng mặt nhiều lần tới mức mà cả lớp giống như đã quen với chuyện đó, thành ra cũng không quá nhiều người muốn hỏi lý do sâu xa, ai cũng biết là cô ngủ quên hoặc là lười đi học.
Tịch Ngưng chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, bạn cùng bàn cô là một bạn nữ, nhưng cả hai rất hiếm khi nói chuyện với nhau, nếu nói chuyện thì toàn là những chủ đề về bài tập trên lớp. Ngón tay cô không có gì làm mà dùng bút xoay xoay, ánh mắt nhìn xung quanh những ngôi nhà bên cạnh.
Tầm mắt cô không tự chủ nhìn chằm chằm một hướng, cách những hàng cây và những hàng quán ven đường, từ trường cô có thấy thấy rõ một ngôi trường đại học.
Đại Học A.
Tịch Ngưng nhướng mày, nhìn bạn cùng bàn hỏi:''Ngôi trường đó là Đại Học A đúng không?''
Ngô Cẩm Vy kinh ngạc vì cô mở miệng nói chuyện với mình, sau đó cô ấy bình tĩnh lại rồi nhìn theo hướng mắt của Tịch Ngưng, gật đầu nói:''Đúng vậy, đó là Đại Học A. Cậu chuyển trường gần một tháng mà không biết sao?''
Tịch Ngưng gật đầu:''Tớ chỉ nghe qua Đại Học A, vốn chưa từng tò mò nó ở đâu.'' Lúc đầu cô cũng có nghe Tịch Khải nói anh trai học ở Đại Học A, khi đó cô chỉ cảm thấy Tịch Khương học ở đâu cũng điều được, vốn không tò mò tới ngôi trường hay đường đi. Tối hôm qua là nhờ định vị chỉ đường trên xe ô tô chạy từ một địa điểm khác từ cao tốc trở về Thành phố Giang Lâm nên càng không thể nhận ra Đại Học A cách trường cô không quá xa.
Cô nhìn chằm chằm vào ngôi trường đại học ở phía xa xa, trong đầu lại xuất hiện bóng người cao ráo và gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Thương Mộ Nghiêm, khoé môi cô không kiềm được mà cong lên cười phấn khích.
''Tịch Khương, vậy ý cậu là em gái cậu vẫn còn độc thân đúng không?''
''Này này Trịnh Uân, cậu hết hỏi em trai tôi lại tới hỏi tôi là vì muốn tìm thông tin cá nhân của em gái tôi thôi sao?''
Trịnh Uân cười khanh khách:''Đúng vậy đó, em gái cậu vừa điềm đạm lại vừa nhẹ nhàng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ tự nhiên. Tôi vừa nhìn đã thích.''
Thương Mộ Nghiêm ngồi vào bàn học, mở laptop ra rồi nhập mật khẩu, muốn dùng tối nay xử lý cho xong hết đống giáo trình sáng nay. Lúc này lại nghe thấy giọng Tịch Khương:''Em gái tôi ấy à, nhìn thế chứ không phải người dễ đụng vào đâu, tính cách nó không nóng cũng không lạnh nhưng khi đụng chuyện thì cậu không ngờ tới đâu.''
Trình Uân ngồi trên giường đưa hai chân xuống, nhìn Tịch Khương đang ngồi trên bàn học phía đối diện:''Ai quan tâm tới chuyện đó, em gái cậu năm nay vừa lên mười một đúng không? Xinh thế tại sao không ai theo đuổi nhỉ? À đúng rồi, em gái cậu thành tích kém không? Tôi nguyện dạy kèm cho em ấy.''
Ngón tay đang gõ trên bàn phím của Thương Mộ Nghiêm khẽ ngừng lại, sau đó lại tiếp tục gõ chữ.
''Con bé chỉ là học trao đổi chương trình mười một tại Trung Quốc thôi, còn không ai theo đuổi là tại vì nó từ cấp hai lên cấp ba chỉ học ở trường đơn giới quốc tế, làm gì có bóng con trai nào mà theo đuổi. Nhưng cũng không hẳn, Tịch Khải có nói nó từng được một đàn chị tỏ tình.''
''À đúng rồi, năm lớp mười nó có chuyển đến trường quốc tế khác học, hai tháng đầu đã có bốn người tỏ tình rồi đấy, hai người tỏ tình trực tiếp, hai người viết thư tình. Nhưng vì có lý do mà nó lại chuyển về trường cũ sau khi bị cậu nam sinh nào đó tỏ tình đấy. Nói chung là, nó chưa từng yêu đương, nhưng nó cũng không cần yêu đương gì đâu.''
''Còn về học tập à? Gen giữa rất trội đấy, thời đi học có mười hai năm thì nó đã lấy về bốn giải Olympic Sinh Học toàn quốc về rồi. Cậu đừng có dương dương đắc ý ở đây.''
Trình Uân mặt càng lúc càng trông khó coi hơn:''Giỏi tới thế sao? Nhưng chỉ tỏ tình thôi có cần phải chuyển trường thế không?''
Lúc này Phó Giao Hi lên tiếng:''Lỡ như con bé ngại tiếp xúc với con trai thì sao? Ở trong môi trường toàn nữ sinh đôi khi đã quen với cuộc sống ở đó, chuyển qua trường mới thì không thể thích nghi được.''
Trình Uân:''Không cần phải nghiêm trọng thế chứ?''
Tịch Khương bật cười:''Hoàn toàn không phải, chỉ là từng có một nam sinh có khuynh hướng bạo lực lại có tâm lý biến thái tỏ tình, còn xảy ra chuyện gây ám ảnh nên nó chọn về trường cũ học lại.''
Trình Uân nhíu mày:''Gặp phải biến thái? Có báo với cảnh sát bắt lại không?''
Tịch Khương ngẫm nghĩ:''Có lẽ là có báo đấy, tại vì tên nam sinh đó dùng hung khí để khống chế Ngưng Ngưng, chắc là có phạt.''
Lúc này Thương Mộ Nghiêm chợt ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Tịch Khương vẫn luôn thao thao bất tuyệt bên cạnh bàn học, có lẽ là do cảm tính của bản thân, Tịch Khương quay đầu nhìn anh đang chăm chú nhìn mình, môi anh khẽ câu lên, thăm dò:''Mộ Nghiêm, có chuyện gì sao?''
Thương Mộ Nghiêm lúc này mới hơi định thần, ánh mắt có tia mất tự nhiên, lắc đầu trầm giọng đáp:''Không có gì.''
Gần quá đêm.
Căn phòng KTX trở về không gian yên tĩnh của màn đêm, ba người còn lại đều đã nằm lên giường chơi game một hồi rồi lại lăn đùng ra ngủ.
Chỉ riêng bàn học của anh vẫn còn loé lên một chút ánh sáng nhưng đã bị màn che lại nên vẫn không có ảnh hưởng gì quá lớn, Thương Mộ Nghiêm nghiêm túc làm hết bài tập được giao, sau đó mới dẹp dọn gọn gàng bàn học của mình lại, ánh mắt đen sâu thẳm vừa hay dừng lại trên viên ngọt được bộc trong lớp giấy trong suốt được đặt trên góc bàn, động tác xếp lại giấy bút ngừng lại, trong đầu bỗng xuất hiện gương mặt Tịch Ngưng nhìn anh cười tươi như hoa, nụ cười ấy giống như một ánh sáng rực rỡ trong màn đêm.
Hôm sau Tịch Ngưng đến lớp khá sớm, những người bạn chung lớp thấy cô liền trêu chọc:''Còn tưởng rằng cậu nghỉ luôn rồi đấy.''
Tịch Ngưng bật cười, cũng đối đáp vài câu.
Những kiến thức thầy cô đang giảng trên lớp cô đã sớm được học ở những trung tâm dành cho học sinh giỏi toàn quốc, vì đã học rồi thành ra cô rất ít khi đến lớp nghe những kiến thức này, cô vắng mặt nhiều lần tới mức mà cả lớp giống như đã quen với chuyện đó, thành ra cũng không quá nhiều người muốn hỏi lý do sâu xa, ai cũng biết là cô ngủ quên hoặc là lười đi học.
Tịch Ngưng chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, bạn cùng bàn cô là một bạn nữ, nhưng cả hai rất hiếm khi nói chuyện với nhau, nếu nói chuyện thì toàn là những chủ đề về bài tập trên lớp. Ngón tay cô không có gì làm mà dùng bút xoay xoay, ánh mắt nhìn xung quanh những ngôi nhà bên cạnh.
Tầm mắt cô không tự chủ nhìn chằm chằm một hướng, cách những hàng cây và những hàng quán ven đường, từ trường cô có thấy thấy rõ một ngôi trường đại học.
Đại Học A.
Tịch Ngưng nhướng mày, nhìn bạn cùng bàn hỏi:''Ngôi trường đó là Đại Học A đúng không?''
Ngô Cẩm Vy kinh ngạc vì cô mở miệng nói chuyện với mình, sau đó cô ấy bình tĩnh lại rồi nhìn theo hướng mắt của Tịch Ngưng, gật đầu nói:''Đúng vậy, đó là Đại Học A. Cậu chuyển trường gần một tháng mà không biết sao?''
Tịch Ngưng gật đầu:''Tớ chỉ nghe qua Đại Học A, vốn chưa từng tò mò nó ở đâu.'' Lúc đầu cô cũng có nghe Tịch Khải nói anh trai học ở Đại Học A, khi đó cô chỉ cảm thấy Tịch Khương học ở đâu cũng điều được, vốn không tò mò tới ngôi trường hay đường đi. Tối hôm qua là nhờ định vị chỉ đường trên xe ô tô chạy từ một địa điểm khác từ cao tốc trở về Thành phố Giang Lâm nên càng không thể nhận ra Đại Học A cách trường cô không quá xa.
Cô nhìn chằm chằm vào ngôi trường đại học ở phía xa xa, trong đầu lại xuất hiện bóng người cao ráo và gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Thương Mộ Nghiêm, khoé môi cô không kiềm được mà cong lên cười phấn khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất