Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 23: Sự đố kỵ

Trước Sau
Lần này Tịch Ngưng thật sự nhịn không nổi, liền bảo của anh em bọn họ đều cút hết.

Tịch Khương cười nịnh nọt, rất vui vẻ rời đi.

Tịch Khải:’‘Vâng, em sẽ cút ngay.’’

Họ trở lại vị trí cũ, Tịch Ngưng nhìn qua Thương Mộ Nghiêm, lại nhìn ghế trống của Tịch Khải bỏ trống, kéo đồ ăn rồi ngồi kế Thương Mộ Nghiêm.

Thương Mộ Nghiêm sớm đã quen với việc cô ăn uống cạnh mình, vô tình lại để lộ ra chút khác lạ khó nhận ra của riêng anh, gương mặt anh vẫn không có sự khác lạ nào, cũng không như trước đây sẽ vì người lạ mà đổi vị trí của mình.

Trình Uân nhìn anh, ánh mắt không biết gì sao có chút cảm xúc kì lạ, lại có chút ganh tỵ với anh.

Thái độ Thương Mộ Nghiêm không có vẻ gì là chịu đựng khi cô là chủ nhà muốn ngồi cạnh, mà như là một người đã thân quen vậy, nhìn cô một cái rồi cũng không bày ra bất kì cảm xúc nào.

Trong suốt quá trình ăn, Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm không nói chuyện quá nhiều. Vị trí cô ngồi lại cách món ăn khá xá, cánh tay cô lại gắp không tới, Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu, đem dĩa đồ ăn kéo lại vừa với độ dài của cánh tay cô.

Tịch Ngưng nhìn anh, cười dịu dàng:’‘Cảm ơn anh.’’

Trình Uân nhìn Thương Mộ Nghiêm không đáp lại lời của Tịch Ngưng, trong lòng càng thêm sự bất mãn.

Vì sao Thương Mộ Nghiêm đối xử với cô dù không nhiệt tình nhưng Tịch Ngưng vẫn không để bụng, ngược lại còn tươi cười với cậu ta?

Đôi đũa trong tay Trình Uân siết chặt, cúi đầu ăn cơm.

Đến khi Thương Mộ Nghiêm buông đũa rời khỏi chỗ ngồi Tịch Ngưng mới ngẩng đầu lên nhìn.

Theo phép lịch sự thì Tịch Khương vẫn hỏi:’‘Không ăn thêm sao?’’

Thương Mộ Nghiêm nhàn nhạt đáp:’‘Ừ.’’

Anh vào trong nhà vệ sinh rửa miệng, sau đó đi ra khỏi không gian phòng khu vực bếp.



Tịch Ngưng nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Thương Mộ Nghiêm, ăn hết đồ ăn trong chén, đứng dậy kéo ghế lại ngay ngắn rồi cũng chạy đi.

Tịch Khương dù thế nào cũng là người rất thương cô, thấy cô không ăn nhiều thì liền quan tâm nhìn theo bóng lưng cô đang vào nhà vệ sinh, gác cánh tay lên lưng ghế hỏi:’‘Ngưng Ngưng, em không ăn nữa sao? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?’’

Tiếng nước chảy dừng lại, giọng cô vọng ra:’‘Không ạ, chỉ là em no rồi.’’

Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, đóng cửa lại, ánh mắt nhìn ra khuôn viên:’‘Gus không thích người lạ.’’

Tịch Khương nhìn theo ánh mắt cô, lại nhớ Thương Mộ Nghiêm cũng mới vừa ra đó, bảo cô trông coi chú chó của mình thật tốt.

Tịch Ngưng gật đầu, sau đó liền rời đi.

Có thể là Tịch Khương đã hiểu sai về một điều của chú Gus. Vì anh ta chưa từng gặp tình huống bị chú Gus tấn công mà chỉ nghe lại từ lời kể của Tịch Khải, cậu chỉ nói khi đó bị Gus tấn công, thành ra Tịch Khương luôn nghĩ chú Gus vô cùng hung hăng với người lạ.

Thế nhưng từ lúc hai tháng tuổi thì Tịch Ngưng đã bắt đầu dạy bảo chú chó, không được cắn người lạ, không được sủa lung tung, không ăn đồ ăn khi chưa được chủ cho phép,… Tất cả Tịch Ngưng đều đã dạy dỗ rất tốt để chế ngự chú chó giống loài Alabai này.

Ở ngoài sân, Thương Mộ Nghiêm đi dạo một hồi thế mà đã đi tới vườn hoa phía sau dinh thự. Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ảm đạm ngước lên, nhìn chú chó to màu trắng đang nằm trong chòi nghỉ của sân vườn.

Dù là chòi nghỉ không quá lớn nhưng vẫn được xây lên vô cùng tinh tế theo phong cách phương Tây, hình thành từ 8 cây cột trụ và 8 thanh kèo, thể hiện rõ điểm giao nhau tại chóp mái, tạo nên hình dáng bát giác với các cạnh đều đặn và cân đối. Bên trong có một chiếc bàn bằng đá cẩm thạch, có hơn bốn chiếc ghế đá tròn ở phía trong.

Chú chó đang nằm dưới một chiếc ghế ngay gần bậc thang, vừa hay ánh mắt chú chó cũng đã chăm chú nhìn anh.

Chú chó tuy không có bật kì hành động nào mà vẫn cứ nằm yên ở đó, nhưng ánh mắt vẫn luôn chầu chực như đang đợi một cơ hội bổ nhào tới chỗ anh. Ngôn Tình Hài

Nhưng ngay giây sau ánh mắt chú chó đã chuyển sang thành sự vui mừng, đứng dậy đuôi không ngừng lắc qua lắc lại.

Thương Mộ Nghiêm nhìn biểu cảm của Gus, không quay lại nhìn đằng sau cũng biết đối phương là ai.

Tịch Ngưng đặt tay ra phía sau, đứng bên cạnh Thương Mộ Nghiêm nhìn vườn hoa trước mặt. Tịch Ngưng nhẹ hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm, hôm nay anh về sao?’’

Thương Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô, khẽ ‘‘Ừ’’ một tiếng.



‘‘Sau này hạn chế tiếp xúc với Trình Uân.’’ Giọng anh không nhanh không chậm vang lên.

Tịch Ngưng khó hiểu, nhưng sau đó cũng gật đầu với anh:’‘Vâng, em biết rồi.’’

Thương Mộ Nghiêm nhíu mày:’‘Không hỏi vì sao à?’’

Tịch Ngưng lúc này lắc đầu:’‘Không ạ, nhưng em nghĩ anh nói thế là có lý do.’’

Thương Mộ Nghiêm rơi vào trầm tư, nhìn về bầu trời ở phía xa xa, khí chất trầm ổn, cử chỉ tao nhã, giọng nói trầm thấp vang lên:’‘Cậu ta không phải người tốt.’’

Tịch Ngưng cũng có cảm giác bất an khi giao tiếp cùng Trình Uân, ánh mắt anh ta nhìn cô không bình thường, trong mắt luôn là loại đáng giá nghiền ngẫm, tâm tư cũng không được đơn thuần mà bộc lộ hết ra bên ngoài.

Tịch Ngưng bật cười:’‘Thế anh Mộ Nghiêm là người tốt đúng không?’’

Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô, hàng mi dài chớp một cái. Giọng nói trầm trầm hỏi:’‘Em đoán xem?’’

Tịch Ngưng nhập vai vào người một có kinh nghiệm đầy người, uy nghiêm nói:’‘Theo em thấy, Thương Mộ Nghiêm là người vô cùng tốt!’’

Thương Mộ Nghiêm nhẹ cong môi, hứng thú hỏi:’‘Thật không?’’

Tịch Ngưng gật đầu chắc nịch, đột nhiên đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, em muốn vào Trung Tâm Thương Mại mua một ít đồ, anh đi với em được không?’’

Thương Mộ Nghiêm vẫn không dao động:’‘Không đi.’’

Tịch Ngưng bắt đầu trở nên gấp gáp, cô nắm lấy góc áo anh, giọng nói vô cùng đáng thương:’‘Đi mà anh Mộ Nghiêm, em đi sẽ lạc mất…’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm đen như mực lại mang theo sự sạch sẽ tươi mát, anh hỏi:’‘Nghiêm trọng đến thế sao?’’

Tịch Ngưng vẫn không buông góc áo anh, gật gật đầu còn trưng ra bộ mặt trong rất đáng thương cầu anh thương hại.

Trình Uân ở phía xa, chứng kiến hết tất cả. Ánh mắt không còn là sự ganh tỵ mà đã chuyển sang thành sự đố kỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau