Chương 36: Hiểu lầm
Bước chân hôm nay của Thương Mộ Nghiêm đặc biệt vừa nhanh vừa dài, cô nhìn bóng lưng ung dung thẳng tắp của anh mà chỉ biết thở hổn hển mà đứng đó nhìn anh.
Thời tiết bây giờ rất nóng, đã vậy cô còn đuổi theo anh dưới mặt trời còn đang nắng nóng trên cao thế này. Mồ hôi lại trên trán tiết ra, trên vai đeo balo nặng trĩu, cô mệt mỏi không thể chạy tiếp chỉ có thể khó hiểu nhìn khoảng cách của cô và anh càng lúc càng xa.
Tịch Ngưng lẩm bẩm:’‘Cái tên này…làm gì đi nhanh thế không biết.’’
Tịch Ngưng nhạy cảm phát hiện ra.
Đột nhiên mắt cô cụp xuống, bả vai cũng hạ xuống theo. Ánh mắt nhìn anh phiền muộn.
Hình như là anh không muốn gặp cô thì phải…
Tịch Ngưng đưa tay vào túi áo khoác, lấy huy chương bạc từ trong túi áo ra. Cuối cùng chỉ thở dài một cái.
Cô từng nói sẽ đem huy chương vàng về cho anh, thế mà cuối cùng lại thất hứa. Cô bây giờ không có can đảm để tỏ tình với anh rồi.
Viền mắt cô có chút đỏ, nhưng cuối cùng lại giấu cảm giác chua xót trong lòng xuống.
Cười nhẹ bất lực.
Giống như là ý trời đã như vậy…
Lần đầu tiên cô hứa sẽ dùng huy chương vàng tỏ tình với một người, thế mà kết quả chỉ lại đi ngược với nhung gì cô suy nghĩ. Thương Mộ Nghiêm cũng đột nhiên trở nên xa cách với cô.
Trong đầu cô không khỏi nghĩ mấy chuyện linh tinh không đầu, lại đứng đó bất động.
Từ hôm kết quả được công bố, đúng là cảm giác cô có phần không được ổn định.
Đến khi trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu lên phát hiện đó là Thương Mộ Nghiêm. Tay nắm chặt huy chương bạc, giật mình cất huy chương lại vào trong túi áo.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lại nhàn nhạt nhìn thứ cô nắm trong tay, vẫn không nói gì.
Anh cất giọng lạnh lùng:’‘Vì sao không đi theo?’’
Tịch Ngưng nhìn xuống mặt đất, hít sâu một hơi rồi cố gắng bình thường đáp:’‘Em theo không kịp.’’
‘‘Không có miệng à?’’
Tịch Ngưng không hiểu sao sóng mũi mình có chút cay cay, mím môi không nói cái gì.
‘‘Tịch Ngưng.’’
Cô chậm rãi nhìn lên anh.
‘‘Mở miệng ra nói.’’ Giọng anh gằn giọng, lại trầm thấp như đang tức giận.
Tịch Ngưng mím môi, hồi sau mới nói:’‘Em đang suy nghĩ không biết dỗ anh thế nào.’’
Anh nhìn cô, cất giọng trầm thấp:’‘Vậy còn lời hứa tính sao? Không tỏ tình?’’ Giọng điệu anh có ý khiển trách.
Tịch Ngưng chưa từng tiếp xúc với con trai khác giới quá nhiều, đương nhiên chưa thể nắm bắt được suy nghĩ của họ…lại không hiểu được ngụ ý của anh.
Tịch Ngưng mím môi, nhẹ gật đầu.
Thương Mộ Nghiêm nhìn đỉnh đầu của cô, càng nhìn càng tức, càng nhìn lại càng khó chịu. Tiếng mở khoá kéo vang lên bên tai cô, Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh đang tìm gì đó trong balo.
Khi lấy ra thì mới biết đó là một quyển vở, anh thô bạo đưa nó cho cô. Lòng bàn tay cô có chút tê dại do quyển vở đập mạnh vào, cũng không dám mở miệng than đau.
Anh lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt như hiện lên tia lửa tức giận, trầm lạnh phun ra bốn chữ:’‘Về nhà tự xem.’’
Nói xong cũng không thèm để ý mà quay người rời đi mất.
Tịch Ngưng nhìn quyển vở, nắm chặt trong lòng bàn tay. Cuối cùng cũng đi hướng ngược lại với anh.
Lần đầu tiên anh và cô có buổi gặp mặt không vui đến thế này.
Cũng là lần đầu tiên anh thật sự tức giận muốn mắng cô một câu.
Khi Thương Mộ Nghiêm trở lại KTX, nhóm Tịch Khương có thể cảm giác được, không khí trong phòng của họ trở nên nặng nề đi rất nhiều. Nhóm người Phó Giao Hi chỉ lẳng lặng nhìn không dám hỏi anh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhìn Thương Mộ Nghiêm ném balo lên bàn học, trái tim của cả nhóm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sáu cặp mắt nhìn nhau ngơ ngác không hiểu gì.
Vài hôm sau cô có nhắn cho anh vài tin nhắn chúc buổi sáng, trước đây dù mới quen nhưng anh đều trả lịch sự lời tin nhắn của cô. Nhưng lần này đợi qua mấy ngày liền mà chỉ có tin nhắn cô gửi đi, Thương Mộ Nghiêm hoàn toàn như biến mất, không rep tin nhắn của cô, lúc này cô mới thật sự không còn nhắn gì thêm nữa
Tịch Ngưng tiếp xúc với con trai quá ít, không hiểu tâm lý của con trai, lại càng không hiểu vì sao Thương Mộ Nghiêm giây trước còn nói chuyện với mình nhưng giây sau đã lạnh nhạt phớt lờ cô.
Cả hai cứ thế không có lý do mà chiến tranh lạnh. Một bên không hiểu, bên còn cũng không chủ động nhắn gì thêm.
Đến mấy hôm sau nữa, Tịch Ngưng nhịn không nói nữa mà nhắn:[Anh vẫn còn ở Giang Lâm đúng không? Mai em đưa tập lại cho anh, em có ghi chú lại hết rồi]
Khi anh nhận được tin nhắn bỗng nhiên cảm xúc mấy hôm nay đã từ từ bình thường lại thì giờ đột nhiên chùng xuống.
Vốn anh định sẽ ở lại đây một khoảng thời gian dạy cô một số thứ, nhưng cuối cùng lại vì một chuyện không đâu vào đâu mà không còn liên lạc.
Nhưng tin nhắn anh gửi đến chỉ là:[Ừ]
Dù anh đã trả lời nhưng cô không hề vui vẻ nổi. Cảm xúc cứ ngột ngạt cực kì,
Tịch Ngưng mím môi, lâu sau mới hỏi:[Mấy hôm nay anh bị sao thế?]
[Không giống anh trước nay cho lắm]
Một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời.
Tịch Ngưng hỏi:[Em làm gì anh giận hả?]
Thương Mộ Nghiêm:[Không]
Tịch Ngưng quan tâm hỏi:[Vậy anh gặp chuyện gì không vui hả? Có thể nói với em]
Thương Mộ Nghiêm:[Không có gì hết, đừng suy nghĩ vớ vẩn]
Tịch Ngưng nhìn đoạn tin nhắn này, không hiểu sao trái tim cô nhói lên đau cực kì. Cô cầm ly nước lọc lên uống, kiềm chế đi sự run rẩy lo lắng của mình.
Cô xoa xoa đi đôi mắt có chút mờ đi của mình:[Thấy em phiền rồi hả?]
Vừa nhìn hai chữ cuối của cô, Thương Mộ Nghiêm nhíu mày một cái. Cô nói hai từ đó chẳng khác nào cho rằng chuyện anh chán ghét cô là không sớm thì muộn vậy.
Thương Mộ Nghiêm:[Không hẳn]
Tin nhắn anh vừa gửi, tin nhắn cô cũng đồng thời hiện lên:[Xin lỗi, em không làm phiền anh nữa]
[Không hẳn là phiền]
Anh bổ sung thêm:[Tôi thấy tội nên nhắn]
Tịch Ngưng cười chua xót.
[Tội em sao?]
Đột nhiên đôi con ngươi Thương Mộ Nghiêm hoảng hốt một phen. Đang trong lúc chưa biết nên giải thích làm sao thì cô đã nhắn.
[Vậy em sẽ không làm anh tội em nữa]
Anh nhanh chóng gõ chữ:[Này]
[Đúng rồi, ngày mai Tịch Khương có về trường. Em sẽ nhờ anh ấy trả tập lại cho anh. Yên tâm, tay em rửa sạch mới chạm vào, không có bẩn cuốn vở của anh]
Mày Thương Mộ Nghiêm dùng tay day day thái dương, mọi chuyện bắt đầu khó giải quyết hơn rất nhiều.
[Tịch Ngưng]
[Này]
[Em không hẳn là phiền]
Tịch Ngưng nhìn vào màn hình, màu xanh của giao diện chiếu vào đôi mắt cô, gương mặt cô không có biểu cảm, nhưng cảm xúc lại phức tạp khó chịu:[Vậy tức là có gây phiền rồi, anh không cần phải khó xử đâu, nếu anh nói sớm hơn một chút thì em đã không làm phiền anh lâu thế rồi, nhưng mà em cũng xin lỗi anh nhá, Thương Mộ Nghiêm]
Những tin nhắn phía sau Tịch Ngưng cũng không vào xem, bật chế độ không làm phiền rồi chùm chăm đi ngủ.
Thương Mộ Nghiêm nhìn tin nhắn của cô, suy nghĩ đã rối như tơ vò.
Thời tiết bây giờ rất nóng, đã vậy cô còn đuổi theo anh dưới mặt trời còn đang nắng nóng trên cao thế này. Mồ hôi lại trên trán tiết ra, trên vai đeo balo nặng trĩu, cô mệt mỏi không thể chạy tiếp chỉ có thể khó hiểu nhìn khoảng cách của cô và anh càng lúc càng xa.
Tịch Ngưng lẩm bẩm:’‘Cái tên này…làm gì đi nhanh thế không biết.’’
Tịch Ngưng nhạy cảm phát hiện ra.
Đột nhiên mắt cô cụp xuống, bả vai cũng hạ xuống theo. Ánh mắt nhìn anh phiền muộn.
Hình như là anh không muốn gặp cô thì phải…
Tịch Ngưng đưa tay vào túi áo khoác, lấy huy chương bạc từ trong túi áo ra. Cuối cùng chỉ thở dài một cái.
Cô từng nói sẽ đem huy chương vàng về cho anh, thế mà cuối cùng lại thất hứa. Cô bây giờ không có can đảm để tỏ tình với anh rồi.
Viền mắt cô có chút đỏ, nhưng cuối cùng lại giấu cảm giác chua xót trong lòng xuống.
Cười nhẹ bất lực.
Giống như là ý trời đã như vậy…
Lần đầu tiên cô hứa sẽ dùng huy chương vàng tỏ tình với một người, thế mà kết quả chỉ lại đi ngược với nhung gì cô suy nghĩ. Thương Mộ Nghiêm cũng đột nhiên trở nên xa cách với cô.
Trong đầu cô không khỏi nghĩ mấy chuyện linh tinh không đầu, lại đứng đó bất động.
Từ hôm kết quả được công bố, đúng là cảm giác cô có phần không được ổn định.
Đến khi trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu lên phát hiện đó là Thương Mộ Nghiêm. Tay nắm chặt huy chương bạc, giật mình cất huy chương lại vào trong túi áo.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lại nhàn nhạt nhìn thứ cô nắm trong tay, vẫn không nói gì.
Anh cất giọng lạnh lùng:’‘Vì sao không đi theo?’’
Tịch Ngưng nhìn xuống mặt đất, hít sâu một hơi rồi cố gắng bình thường đáp:’‘Em theo không kịp.’’
‘‘Không có miệng à?’’
Tịch Ngưng không hiểu sao sóng mũi mình có chút cay cay, mím môi không nói cái gì.
‘‘Tịch Ngưng.’’
Cô chậm rãi nhìn lên anh.
‘‘Mở miệng ra nói.’’ Giọng anh gằn giọng, lại trầm thấp như đang tức giận.
Tịch Ngưng mím môi, hồi sau mới nói:’‘Em đang suy nghĩ không biết dỗ anh thế nào.’’
Anh nhìn cô, cất giọng trầm thấp:’‘Vậy còn lời hứa tính sao? Không tỏ tình?’’ Giọng điệu anh có ý khiển trách.
Tịch Ngưng chưa từng tiếp xúc với con trai khác giới quá nhiều, đương nhiên chưa thể nắm bắt được suy nghĩ của họ…lại không hiểu được ngụ ý của anh.
Tịch Ngưng mím môi, nhẹ gật đầu.
Thương Mộ Nghiêm nhìn đỉnh đầu của cô, càng nhìn càng tức, càng nhìn lại càng khó chịu. Tiếng mở khoá kéo vang lên bên tai cô, Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh đang tìm gì đó trong balo.
Khi lấy ra thì mới biết đó là một quyển vở, anh thô bạo đưa nó cho cô. Lòng bàn tay cô có chút tê dại do quyển vở đập mạnh vào, cũng không dám mở miệng than đau.
Anh lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt như hiện lên tia lửa tức giận, trầm lạnh phun ra bốn chữ:’‘Về nhà tự xem.’’
Nói xong cũng không thèm để ý mà quay người rời đi mất.
Tịch Ngưng nhìn quyển vở, nắm chặt trong lòng bàn tay. Cuối cùng cũng đi hướng ngược lại với anh.
Lần đầu tiên anh và cô có buổi gặp mặt không vui đến thế này.
Cũng là lần đầu tiên anh thật sự tức giận muốn mắng cô một câu.
Khi Thương Mộ Nghiêm trở lại KTX, nhóm Tịch Khương có thể cảm giác được, không khí trong phòng của họ trở nên nặng nề đi rất nhiều. Nhóm người Phó Giao Hi chỉ lẳng lặng nhìn không dám hỏi anh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhìn Thương Mộ Nghiêm ném balo lên bàn học, trái tim của cả nhóm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sáu cặp mắt nhìn nhau ngơ ngác không hiểu gì.
Vài hôm sau cô có nhắn cho anh vài tin nhắn chúc buổi sáng, trước đây dù mới quen nhưng anh đều trả lịch sự lời tin nhắn của cô. Nhưng lần này đợi qua mấy ngày liền mà chỉ có tin nhắn cô gửi đi, Thương Mộ Nghiêm hoàn toàn như biến mất, không rep tin nhắn của cô, lúc này cô mới thật sự không còn nhắn gì thêm nữa
Tịch Ngưng tiếp xúc với con trai quá ít, không hiểu tâm lý của con trai, lại càng không hiểu vì sao Thương Mộ Nghiêm giây trước còn nói chuyện với mình nhưng giây sau đã lạnh nhạt phớt lờ cô.
Cả hai cứ thế không có lý do mà chiến tranh lạnh. Một bên không hiểu, bên còn cũng không chủ động nhắn gì thêm.
Đến mấy hôm sau nữa, Tịch Ngưng nhịn không nói nữa mà nhắn:[Anh vẫn còn ở Giang Lâm đúng không? Mai em đưa tập lại cho anh, em có ghi chú lại hết rồi]
Khi anh nhận được tin nhắn bỗng nhiên cảm xúc mấy hôm nay đã từ từ bình thường lại thì giờ đột nhiên chùng xuống.
Vốn anh định sẽ ở lại đây một khoảng thời gian dạy cô một số thứ, nhưng cuối cùng lại vì một chuyện không đâu vào đâu mà không còn liên lạc.
Nhưng tin nhắn anh gửi đến chỉ là:[Ừ]
Dù anh đã trả lời nhưng cô không hề vui vẻ nổi. Cảm xúc cứ ngột ngạt cực kì,
Tịch Ngưng mím môi, lâu sau mới hỏi:[Mấy hôm nay anh bị sao thế?]
[Không giống anh trước nay cho lắm]
Một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời.
Tịch Ngưng hỏi:[Em làm gì anh giận hả?]
Thương Mộ Nghiêm:[Không]
Tịch Ngưng quan tâm hỏi:[Vậy anh gặp chuyện gì không vui hả? Có thể nói với em]
Thương Mộ Nghiêm:[Không có gì hết, đừng suy nghĩ vớ vẩn]
Tịch Ngưng nhìn đoạn tin nhắn này, không hiểu sao trái tim cô nhói lên đau cực kì. Cô cầm ly nước lọc lên uống, kiềm chế đi sự run rẩy lo lắng của mình.
Cô xoa xoa đi đôi mắt có chút mờ đi của mình:[Thấy em phiền rồi hả?]
Vừa nhìn hai chữ cuối của cô, Thương Mộ Nghiêm nhíu mày một cái. Cô nói hai từ đó chẳng khác nào cho rằng chuyện anh chán ghét cô là không sớm thì muộn vậy.
Thương Mộ Nghiêm:[Không hẳn]
Tin nhắn anh vừa gửi, tin nhắn cô cũng đồng thời hiện lên:[Xin lỗi, em không làm phiền anh nữa]
[Không hẳn là phiền]
Anh bổ sung thêm:[Tôi thấy tội nên nhắn]
Tịch Ngưng cười chua xót.
[Tội em sao?]
Đột nhiên đôi con ngươi Thương Mộ Nghiêm hoảng hốt một phen. Đang trong lúc chưa biết nên giải thích làm sao thì cô đã nhắn.
[Vậy em sẽ không làm anh tội em nữa]
Anh nhanh chóng gõ chữ:[Này]
[Đúng rồi, ngày mai Tịch Khương có về trường. Em sẽ nhờ anh ấy trả tập lại cho anh. Yên tâm, tay em rửa sạch mới chạm vào, không có bẩn cuốn vở của anh]
Mày Thương Mộ Nghiêm dùng tay day day thái dương, mọi chuyện bắt đầu khó giải quyết hơn rất nhiều.
[Tịch Ngưng]
[Này]
[Em không hẳn là phiền]
Tịch Ngưng nhìn vào màn hình, màu xanh của giao diện chiếu vào đôi mắt cô, gương mặt cô không có biểu cảm, nhưng cảm xúc lại phức tạp khó chịu:[Vậy tức là có gây phiền rồi, anh không cần phải khó xử đâu, nếu anh nói sớm hơn một chút thì em đã không làm phiền anh lâu thế rồi, nhưng mà em cũng xin lỗi anh nhá, Thương Mộ Nghiêm]
Những tin nhắn phía sau Tịch Ngưng cũng không vào xem, bật chế độ không làm phiền rồi chùm chăm đi ngủ.
Thương Mộ Nghiêm nhìn tin nhắn của cô, suy nghĩ đã rối như tơ vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất