Chương 44: Mái tóc ngắn
Ở bên ấy Tịch Ngưng lại bắt đầu cuộc chơi mới, di động cô sáng rồi lại tắt nhưng cô vẫn chưa từng phát hiện ra, tiếng nhạc trong phòng khách sạn vang lên ồn ào, hai gò má cô đỏ hồng lên, một tay cầm cốc bia, một tay cầm đồ ăn.
Bày tiệc ngay giữa căn phòng khách sạn sang trọng. Đầu óc đã có thấm không ít rượu, vả lại hôm nay lại là ngày cô được Shiloh tổ chức sinh nhật, vừa tận hưởng lại vừa vui chơi.
Bây giờ Tịch Ngưng mới trở về con người thật của chính mình, trước mặt người ngoài cô rất điềm đạm ít nói, nhưng khi bên cạnh người bạn vừa tròn mười bốn năm của cô là Shiloh đây. Tịch Ngưng rất thoải mái mà ca hát nhảy múa.
Đến khi cô muốn đi vệ sinh mới chậm chạp mà đứng dậy, sẵn tiện cầm luôn di động vào phòng vệ sinh.
Cánh cửa vừa đóng lại thì tiếng nhạc bên ngoài cũng bị ngăn cách mà chỉ mơ hồ nghe được. Truyện Lịch Sử
Di động cô lại reo lên thêm một lần nữa, cô nhướng mày nhìn người gọi, sau đó lại kinh ngạc mà lắc mạnh đầu mình vơi bớt cảm giác say rượu.
Chết chân một lúc rồi cũng nhận di động.
Cô áp di động lên bên tai, thanh âm mềm mại có chút men say vang lên:’‘Alo?’’
Bên kia im lặng một lúc, lâu đến mức cô còn cho rằng mình đang gặp ảo giác, Tịch Ngưng còn cho rằng Thương Mộ Nghiêm không nhận ra đây là giọng cô, vẫn nhẹ nhàng nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh có nghe được giọng em không? Em là Tịch Ngưng đây.’’
Đầu có cô đang có hơi men, tư duy so với bình thường không được nhạy bén cho lắm. Vừa chậm chạm lại vừa ngây ngô như một đứa trẻ.
Đang trong lúc cô do dự không biết có nên ngắt cuộc gọi hay không thì lại nghe thấy thanh âm quen thuộc của người đó, giọng anh u ám, gằn giọng kiềm chế cảm xúc:’‘Ở với ai?’’
Tịch Ngưng hai mắt nhắm nghiền, ngốc nghếch mà hỏi:’‘Hửm…? Ơ, là anh thật sao?’’ Cô lại cong môi:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh gọi em làm gì thế? Nhớ em rồi sao?’’
Giọng anh lạnh lùng cất lên, tức giận gầm lên:’‘Tôi hỏi em ở cùng với ai?’’
Tịch Ngưng ngốc nghếch đáp:’‘Bạn em ấy…’’
“Cùng một chỗ?”
‘‘Hihi, vâng. Đúng vậy đó.’’
‘‘Tịch Ngưng.’’
‘‘Hả? Sao vậy?’’
‘‘Em có thích anh không?’’
‘‘Có.’’ Cô lề mà lề mề đáp.
Giọng anh trầm thấp, bất đắc dĩ nói:’‘Vậy đừng để ai khác đến gần có được không?’’
[…]
Cuộc gọi ấy cô không biết kết thúc từ lúc nào, nhưng thời gian gọi điện là hơn mười phút.
Buổi tiệc rượu của cô và Shiloh Tịch Ngưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Sáng sớm khi Tịch Ngưng tỉnh dậy, mơ màng nheo mắt mở di động lại phát hiện mình vẫn chưa thoát khỏi giao diện khung chat với Thương Mộ Nghiêm.
Mày cô khẽ nhíu lại, tại sao cô lại vào WeChat? Cô vào từ lúc nào? Còn có…cuộc gọi ấy là sao?
Cô bất động ngồi trên giường hồi lâu, quay đầu nhìn sang ánh sáng bên ngoài cửa sổ sát đất, trên tay cầm di động vẫn đang hiển thị giao diện trò chuyện của cô và anh.
Cô đưa tay day day thái dương đang nhứt nhói của mình, ánh mắt bắt đầu nghi ngờ mà thất thần nhìn một chỗ lại như không thể tin nổi
Chuyện tối hôm qua cô hoàn toàn không nhớ được bất kì chi tiết nào…
Hoang mang đến thất thần
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì??
Tịch Ngưng ở lại Thành Phố Di Hoa vài ngày để dẫn Shiloh đi chơi thêm vài địa điểm mới trở về Giang Lâm.
Cô và Shiloh chia tay nhau tại thành phố Di Hoa, cả hai cùng đến sân bay, nhưng lại là chuyến đi khác nhau.
Cô đi từ hôm thứ năm cho đến ngày thứ bảy mới trở về dinh thự Tịch gia.
Trong tay cô xách theo túi lớn túi nhỏ, những người làm trong khuôn viên nhìn bóng dáng Tịch Ngưng vui vẻ chào hỏi rồi lại trố mắt kinh ngạc một phen, quên luôn cả phản ứng mà chỉ có thế há miệng to ra.
Tịch Ngưng nhìn biểu cảm của họ cũng đoán được nguyên nhân, chỉ ảm đạm cười một cái rồi xoay người vào trong nhà.
Vừa bước ra từ thang máy định đến phòng Tịch Khương thì thấy một nhóm người con trai đang ngồi trên sofa nói chuyện, cả đám nghe tiếng “Tinh” của thang máy cũng đồng loạt nhìn ra.
Bất ngờ là nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang mặc trên người một chiếc áo khoác bằng da cùng chân váy ngắn đang bước tới gần chỗ họ, dưới chân là đôi boot cổ cao đạp xuống nền gạch, tạo thành âm thanh nhịp nhàng lại thâm thuý.
Tịch Ngưng đương nhiên sẽ nhận ra anh trai mình có mặt trong đám người đó, cũng không rảnh quan tâm biểu cảm của những người còn lại khi nhìn cô.
Tịch Ngưng thản nhiên đi tới đứng trước mặt Tịch Khương, không khí im lặng không ai lên tiếng, cô đưa một phần quà cho anh trai mình.
Sau đó lạnh nhạt nhìn một lượt người ở đây, gật đầu một cái rồi uyển chuyển xoay người rời đi.
Tịch Khương phản ứng trở lại, mở to mắt nhìn bóng lưng của cô đi xa, người trước khi rời đi có một mái tóc màu đỏ dài mềm mại, trở về một cái lại biến thành một mái tóc đen dài chỉ hơn xương vai xanh một đoạn, trước vầng trán bóng loáng đã bị mái tóc đen che mất.
Tịch Khương nhớ lại mái tóc dài của cô, trầm mặt một lát, không hiểu vì sao cô lại cắt nó đi.
‘‘Tịch Khương, đó là em gái cậu sao?’’ Một người trong đó kinh ngạc hỏi.
Tịch Khương cứng ngắt gật đầu.
Cả nhóm đều kinh ngạc mà cảm thán.
‘‘Con mẹ nó, em gái cậu thật sự rất xinh đẹp đấy! Còn đẹp hơn cả tấm cậu từng đăng lên.’’
Tịch Khương không trả lời. Cũng không quan tâm đám bạn mình đang nhao nhao nói cái gì, đầu óc anh đang bắt đầu trở nên rối loạn.
Mái tóc Tịch Ngưng thật sự rất đẹp, thậm chí nó còn được mẹ Tịch mua thảo dược đắt tiền về để chăm sóc tóc cho cô, lý do cô đột ngột cắt tóc là gì?
Tịch Ngưng ấn nút lên tầng ba, gõ cửa phòng Tịch Khải. Cậu bây giờ đang chơi game trong phòng, cho rằng người gõ cửa là anh trai nên liền nói lớn:’‘Em không xuống chơi với tụi anh đâu!’’
Tịch Ngưng ngừng động tác gõ cửa, rũ mắt nhìn tay nắm cửa, sau đó vặn khoá mở cửa bước vào trong.
Tịch Khải có hẳn một bộ PC dành để chơi game, cậu lười nhác dừng thao tác chơi game của mình, ánh mắt chán nản quay lại nhìn ra cửa.
Cậu kinh ngạc mà vội phản ứng lại, nhìn người bước vào là Tịch Ngưng.
Chưa hết ngạc nhiên tầm mắt lại rơi lên mái tóc của cô một lúc lâu.
Cậu do dự hỏi:’‘Hai, mái tóc ngắn này…’’
Tịch Ngưng cười:’‘Cắt cho thoải mái.’’
Tịch Khải nhìn nét mặt của cô không phát hiện ra biểu cảm gì, cậu mới nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Chị hai cậu là người tâm tư khó bộc lộ nhất, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh chịu, còn cho rằng chị cậu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tịch Khải bỏ ván game, tháo tai nghe đang đeo trên cổ xuống, đi nhanh ra chỗ chị mình.
‘‘Hai, chị nghỉ nhiều ngày lắm rồi đó.’’
Cậu còn định nói thêm vài lời khuyên ngăn thì Tịch Ngưng đã đưa tới trước mặt cậu một bộ mô hình mà cậu cực kì yêu thích. Nhất thời tròng mắt cậu mở to ra hết cả, đến cả đồng tử cũng giãn ra mà kinh ngạc nhìn cô.
Viền mắt Tịch Khải đỏ lên, cánh tay dài ôm chầm lấy cô, cảm kích nói:’‘Oa, cảm ơn chị yêu của em. Em thật sự rất thích bộ mô hình này…’’
Tịch Ngưng cong môi cười, khẽ “Ừ” một tiếng, cánh tay cô mảnh khảnh vuốt lấy tấm lưng to lớn của Tịch Khải.
Tịch Khải tuy vẫn là cậu bé to xác nhưng bây giờ chiều cao đã đặc biệt vượt trội mà cao hơn cô, chỉ mới mấy năm trước cậu vẫn là một học sinh cấp hai nhỏ bé, mà giờ đã có thể dễ dàng vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng.
Bày tiệc ngay giữa căn phòng khách sạn sang trọng. Đầu óc đã có thấm không ít rượu, vả lại hôm nay lại là ngày cô được Shiloh tổ chức sinh nhật, vừa tận hưởng lại vừa vui chơi.
Bây giờ Tịch Ngưng mới trở về con người thật của chính mình, trước mặt người ngoài cô rất điềm đạm ít nói, nhưng khi bên cạnh người bạn vừa tròn mười bốn năm của cô là Shiloh đây. Tịch Ngưng rất thoải mái mà ca hát nhảy múa.
Đến khi cô muốn đi vệ sinh mới chậm chạp mà đứng dậy, sẵn tiện cầm luôn di động vào phòng vệ sinh.
Cánh cửa vừa đóng lại thì tiếng nhạc bên ngoài cũng bị ngăn cách mà chỉ mơ hồ nghe được. Truyện Lịch Sử
Di động cô lại reo lên thêm một lần nữa, cô nhướng mày nhìn người gọi, sau đó lại kinh ngạc mà lắc mạnh đầu mình vơi bớt cảm giác say rượu.
Chết chân một lúc rồi cũng nhận di động.
Cô áp di động lên bên tai, thanh âm mềm mại có chút men say vang lên:’‘Alo?’’
Bên kia im lặng một lúc, lâu đến mức cô còn cho rằng mình đang gặp ảo giác, Tịch Ngưng còn cho rằng Thương Mộ Nghiêm không nhận ra đây là giọng cô, vẫn nhẹ nhàng nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh có nghe được giọng em không? Em là Tịch Ngưng đây.’’
Đầu có cô đang có hơi men, tư duy so với bình thường không được nhạy bén cho lắm. Vừa chậm chạm lại vừa ngây ngô như một đứa trẻ.
Đang trong lúc cô do dự không biết có nên ngắt cuộc gọi hay không thì lại nghe thấy thanh âm quen thuộc của người đó, giọng anh u ám, gằn giọng kiềm chế cảm xúc:’‘Ở với ai?’’
Tịch Ngưng hai mắt nhắm nghiền, ngốc nghếch mà hỏi:’‘Hửm…? Ơ, là anh thật sao?’’ Cô lại cong môi:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh gọi em làm gì thế? Nhớ em rồi sao?’’
Giọng anh lạnh lùng cất lên, tức giận gầm lên:’‘Tôi hỏi em ở cùng với ai?’’
Tịch Ngưng ngốc nghếch đáp:’‘Bạn em ấy…’’
“Cùng một chỗ?”
‘‘Hihi, vâng. Đúng vậy đó.’’
‘‘Tịch Ngưng.’’
‘‘Hả? Sao vậy?’’
‘‘Em có thích anh không?’’
‘‘Có.’’ Cô lề mà lề mề đáp.
Giọng anh trầm thấp, bất đắc dĩ nói:’‘Vậy đừng để ai khác đến gần có được không?’’
[…]
Cuộc gọi ấy cô không biết kết thúc từ lúc nào, nhưng thời gian gọi điện là hơn mười phút.
Buổi tiệc rượu của cô và Shiloh Tịch Ngưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Sáng sớm khi Tịch Ngưng tỉnh dậy, mơ màng nheo mắt mở di động lại phát hiện mình vẫn chưa thoát khỏi giao diện khung chat với Thương Mộ Nghiêm.
Mày cô khẽ nhíu lại, tại sao cô lại vào WeChat? Cô vào từ lúc nào? Còn có…cuộc gọi ấy là sao?
Cô bất động ngồi trên giường hồi lâu, quay đầu nhìn sang ánh sáng bên ngoài cửa sổ sát đất, trên tay cầm di động vẫn đang hiển thị giao diện trò chuyện của cô và anh.
Cô đưa tay day day thái dương đang nhứt nhói của mình, ánh mắt bắt đầu nghi ngờ mà thất thần nhìn một chỗ lại như không thể tin nổi
Chuyện tối hôm qua cô hoàn toàn không nhớ được bất kì chi tiết nào…
Hoang mang đến thất thần
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì??
Tịch Ngưng ở lại Thành Phố Di Hoa vài ngày để dẫn Shiloh đi chơi thêm vài địa điểm mới trở về Giang Lâm.
Cô và Shiloh chia tay nhau tại thành phố Di Hoa, cả hai cùng đến sân bay, nhưng lại là chuyến đi khác nhau.
Cô đi từ hôm thứ năm cho đến ngày thứ bảy mới trở về dinh thự Tịch gia.
Trong tay cô xách theo túi lớn túi nhỏ, những người làm trong khuôn viên nhìn bóng dáng Tịch Ngưng vui vẻ chào hỏi rồi lại trố mắt kinh ngạc một phen, quên luôn cả phản ứng mà chỉ có thế há miệng to ra.
Tịch Ngưng nhìn biểu cảm của họ cũng đoán được nguyên nhân, chỉ ảm đạm cười một cái rồi xoay người vào trong nhà.
Vừa bước ra từ thang máy định đến phòng Tịch Khương thì thấy một nhóm người con trai đang ngồi trên sofa nói chuyện, cả đám nghe tiếng “Tinh” của thang máy cũng đồng loạt nhìn ra.
Bất ngờ là nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang mặc trên người một chiếc áo khoác bằng da cùng chân váy ngắn đang bước tới gần chỗ họ, dưới chân là đôi boot cổ cao đạp xuống nền gạch, tạo thành âm thanh nhịp nhàng lại thâm thuý.
Tịch Ngưng đương nhiên sẽ nhận ra anh trai mình có mặt trong đám người đó, cũng không rảnh quan tâm biểu cảm của những người còn lại khi nhìn cô.
Tịch Ngưng thản nhiên đi tới đứng trước mặt Tịch Khương, không khí im lặng không ai lên tiếng, cô đưa một phần quà cho anh trai mình.
Sau đó lạnh nhạt nhìn một lượt người ở đây, gật đầu một cái rồi uyển chuyển xoay người rời đi.
Tịch Khương phản ứng trở lại, mở to mắt nhìn bóng lưng của cô đi xa, người trước khi rời đi có một mái tóc màu đỏ dài mềm mại, trở về một cái lại biến thành một mái tóc đen dài chỉ hơn xương vai xanh một đoạn, trước vầng trán bóng loáng đã bị mái tóc đen che mất.
Tịch Khương nhớ lại mái tóc dài của cô, trầm mặt một lát, không hiểu vì sao cô lại cắt nó đi.
‘‘Tịch Khương, đó là em gái cậu sao?’’ Một người trong đó kinh ngạc hỏi.
Tịch Khương cứng ngắt gật đầu.
Cả nhóm đều kinh ngạc mà cảm thán.
‘‘Con mẹ nó, em gái cậu thật sự rất xinh đẹp đấy! Còn đẹp hơn cả tấm cậu từng đăng lên.’’
Tịch Khương không trả lời. Cũng không quan tâm đám bạn mình đang nhao nhao nói cái gì, đầu óc anh đang bắt đầu trở nên rối loạn.
Mái tóc Tịch Ngưng thật sự rất đẹp, thậm chí nó còn được mẹ Tịch mua thảo dược đắt tiền về để chăm sóc tóc cho cô, lý do cô đột ngột cắt tóc là gì?
Tịch Ngưng ấn nút lên tầng ba, gõ cửa phòng Tịch Khải. Cậu bây giờ đang chơi game trong phòng, cho rằng người gõ cửa là anh trai nên liền nói lớn:’‘Em không xuống chơi với tụi anh đâu!’’
Tịch Ngưng ngừng động tác gõ cửa, rũ mắt nhìn tay nắm cửa, sau đó vặn khoá mở cửa bước vào trong.
Tịch Khải có hẳn một bộ PC dành để chơi game, cậu lười nhác dừng thao tác chơi game của mình, ánh mắt chán nản quay lại nhìn ra cửa.
Cậu kinh ngạc mà vội phản ứng lại, nhìn người bước vào là Tịch Ngưng.
Chưa hết ngạc nhiên tầm mắt lại rơi lên mái tóc của cô một lúc lâu.
Cậu do dự hỏi:’‘Hai, mái tóc ngắn này…’’
Tịch Ngưng cười:’‘Cắt cho thoải mái.’’
Tịch Khải nhìn nét mặt của cô không phát hiện ra biểu cảm gì, cậu mới nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Chị hai cậu là người tâm tư khó bộc lộ nhất, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh chịu, còn cho rằng chị cậu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tịch Khải bỏ ván game, tháo tai nghe đang đeo trên cổ xuống, đi nhanh ra chỗ chị mình.
‘‘Hai, chị nghỉ nhiều ngày lắm rồi đó.’’
Cậu còn định nói thêm vài lời khuyên ngăn thì Tịch Ngưng đã đưa tới trước mặt cậu một bộ mô hình mà cậu cực kì yêu thích. Nhất thời tròng mắt cậu mở to ra hết cả, đến cả đồng tử cũng giãn ra mà kinh ngạc nhìn cô.
Viền mắt Tịch Khải đỏ lên, cánh tay dài ôm chầm lấy cô, cảm kích nói:’‘Oa, cảm ơn chị yêu của em. Em thật sự rất thích bộ mô hình này…’’
Tịch Ngưng cong môi cười, khẽ “Ừ” một tiếng, cánh tay cô mảnh khảnh vuốt lấy tấm lưng to lớn của Tịch Khải.
Tịch Khải tuy vẫn là cậu bé to xác nhưng bây giờ chiều cao đã đặc biệt vượt trội mà cao hơn cô, chỉ mới mấy năm trước cậu vẫn là một học sinh cấp hai nhỏ bé, mà giờ đã có thể dễ dàng vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất