Chương 48: Món quà
Thương Mộ Nghiêm mua hai hộp xốp thịt nướng, vừa lại gần đã ngửi thấy mùi hương thơm nứt mũi từ thịt nướng trong bọc lan ra.
Tịch Ngưng vốn đã đói, ngửi thấy mùi hương đồ ăn đó liền không cầm lòng được mà nuốt nước miếng một cái.
Cách Trường Trung Học Nhất Trung không xa có một cây cầu rất lớn, ở dưới ven cầu có một quán nước được rất nhiều bạn trẻ ghé qua, vừa hóng gió lại có thể nhìn cảnh biển, thật sự là không gì thoải mái bằng.
Tịch Ngưng gọi hai ly trà đào, đi đến ngồi xuống bàn nhựa đối diện với anh.
Tịch Ngưng thật sự nơi này, vì nó bình yên.
Ngồi ở đây cùng anh lại càng thêm phần thích hơn.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, giọng trầm thấp từ tốn hỏi:’‘Muốn ăn thì mở ra đi.’’
Tịch Ngưng vươn tay mở hộp ra, tháo thun rồi mở bịch tương ớt đổ vào góc hộp.
Thương Mộ Nghiêm nhìn xuống cổ tay trắng nõn đó của cô, hơi mím môi, lấy ra một thứ gì từ túi áo đó rồi vươn tới chỗ cổ tay cô.
Tịch Ngưng đang cụp mắt tập trung đổ tương ớt ra, đột nhiên cánh tay Thương Mộ Nghiêm đưa tới, một thứ kim loại lành lạnh tiếp xúc với làn da cô.
Khi cánh tay anh thu lại, Tịch Ngưng nhìn vòng tay rồi lại kinh ngạc, sau đó lại sững sờ nhìn anh.
Tịch Ngưng còn cho rằng anh là đưa quà đến trước mặt cô, nào ngờ lại trực tiếp tặng kiểu này. Tịch Ngưng tuy bất ngờ nhung sau đó lại chuyển sang thành sự vui vẻ vui sướng.
Nâng cổ tay mình lên cao, lắc cổ tay mình, cong mắt nhìn chiếc vòng anh tặng.
Tịch Ngưng ngước lên nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, cảm ơn anh.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn ánh mắt cô lấp lánh sự vui vẻ trong lòng anh như ném được hòn đá, không biết nói cái gì mà chỉ biết cúi đầu xoa gáy, trầm mặt sau đó cất giọng trầm trầm cứng ngắt:’‘Sinh nhật vui vẻ.’’
Sau khi cô cảm ơn anh, lại bắt đầu đắn đo, ngập ngừng suy nghĩ không biết có nên tặng lại chàng trai đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cô cái gì nữa không, không biết nên đáp như nào…
Nhưng cô không để lộ ra quá nhiều sự khác lạ, thất thần vài giây lại như bình thường mà đưa cho anh tới trước mặt anh một que xiên nướng.
Thật ra gia cảnh Tịch Ngưng rất tốt, cô thậm chí còn không hề thiếu bất kì thứ gì, Tịch Ngưng trước đó được tặng rất nhiều trang sức, nhưng cô không thuộc dạng người thích khoa trương mà đeo đủ đồ hiệu nên đã bán nó hết chỉ chừa lại những số mà mình thật sự cần thiết.
Thành ra số dư trong tài khoản cô khá nhiều, đến cả tiền lì xì tiền sinh nhật, tiền lễ, Tết và cả tiền giải thưởng cuộc thi Tịch Ngưng đều chuyển vào thẻ riêng, nên thành ra cô muốn mua cái gì cũng vô cũng thoái mái.
…
Gần hơn mười giờ vẫn chưa thấy cô về thành ra Tịch Khương lo lắng mà gọi điện cho cô, biết rằng cô không có gì mới hết lo lắng, bảo rằng anh ấy sẽ đến trường đón cô.
Vì biết sẽ không lâu nữa anh trai cô sẽ đến nên cả anh và cô đều vòng lại về con đường trường học. Trên suốt quãng đường đi Tịch Ngưng cứ chăm chú nhìn vào vòng tay của mình.
Nó là một chiếc lắc tay bạc mạ vàng hai tầng và có đến năm lá cỏ bốn lá màu đen. Ở ngay vị trí nối vòng có dư ra một đoạn đeo để phù hợp với cô tay, vì khung xương cô rất nhỏ nên anh đeo vào móc đầu tiên của đoạn dây.
Làn da cô lại trắng, đeo vào lại vừa tôn lên cổ tay lại như tôn lên chiếc lắc trên cổ tay trái.
Tịch Ngưng nhìn anh, hỏi:’‘Là anh chọn sao? Thật tinh mắt.’’
Ánh mắt đen thâm thuý tĩnh lặng của anh nhìn cô, bình tĩnh nói:’‘Vui sao?’’
Tịch Ngưng tự nâng cổ tay mình, rồi lại gật đầu nhìn anh:’‘Anh là chàng trai đầu tiên tặng quà sinh nhật cho em đó, em rất rất vui!’’
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khác thường, nhìn bóng lưng cô đi lên phía trước vài bước, khoé môi anh khẽ mím lại.
Vậy chàng trai kia thì sao?
Trước khi Tịch Ngưng lên xe thì Thương Mộ Nghiêm có đưa cho cô một phần quà, trầm ổn nói:’‘Nó hợp với em.’’
Sau đó cũng không nói tiếng nào mà xoay người rời đi.
Tịch Ngưng nhìn hộp quà, rồi tới nhìn vòng tay trên cổ tay mình…Là anh tặng cô hai món quà sao?
Khi cô bừng tỉnh lại thì lại không còn thấy bóng người của Thương Mộ Nghiêm đâu, quên rằng nói câu cảm ơn với anh.
Thế là cô móc di động ra, nhắn cho anh một câu cảm ơn.
Tin nhắn vừa gửi đi thì đằng sau cô đã có một chiếc xe màu đen đến gần, bóp kèn lên hai lần.
Tịch Khương có để ý đến túi nhựa màu đen của cô, nhất thời cảm thấy nó có chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ được đã gặp ở đâu.
Ở nhà Tịch Khương và Tịch Khải có tổ chức sinh nhật cho cô. Khi về đến nhà thì đèn nhà tối đen, Tịch Ngưng nhìn anh trai, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào. Rõ ràng cô đã biết hai anh em này muốn tạo cho cô một thứ bất ngờ.
Tịch Khương nhìn cô, nhận balo trên tay cô, thúc giục:’‘Em mở cửa đi.’’
Nghe giọng điệu này của Tịch Khương cô cũng không muốn làm anh trai mất vui, mở cánh cửa ra.
Cửa vừa hé ra thì bất ngờ một tiếng “bùm” đã vang lên.
Tịch Ngưng hoảng hốt giật mình vội che tai lại, vài giây sau khi ổn định lại mới cẩn thận ngẩng đầu lên. Đèn trong nhà lờ mờ bật lên ánh sáng vàng yếu ớt, nhưng lại có thể nhìn thấy được người đang đứng đối diện cô.
Tịch Khải đem bánh kem đã thắp sáng nến đưa đến trước mặt cô, nụ cười cậu chân thành lại thuần khiết, ngọt ngào nói:’‘Hai, thổi nến đi.’’
Tịch Ngưng chăm chú nhìn bánh kem đưa đến trước mặt mình, Tịch Khải cậu ấy thế mà có thể thấy được ánh sáng lấp lánh hiện lên trong mắt cô.
Tịch Ngưng cong môi, lần đầu tiên cậu thấy nụ cười rạng rỡ của chị mình.
…
Trong phòng khách của dinh thự Tịch Gia chỉ có ba người anh em nhà họ Tịch ăn uống ở trong đó, thổi nến, cắt bánh kem, tặng quà rồi ca hát nhảy múa, một khung cảnh vô cùng vui vẻ đã lâu rồi mới xuất hiện…
Đêm khuya Tịch Ngưng mới đăng hai tấm tên vòng bạn bè, nội dung là “Tuổi 17 đã đến”
Khi anh thấy thông báo này là nửa tiếng sau, nhìn con số trong phần bình luận mà lại ấn vào tấm ảnh đầu tiên.
Tấm đầu tiên là Tịch Ngưng trên đầu đội nón sinh nhật, hai tay ôm lấy hai bên má mình, môi cong lên cười, ánh mắt nhìn bánh kem, sóng mũi cao thẳng, xương quai hàm tinh tế xinh đẹp, hai con số 1 và 7 được thắp lên mà sáng rực, đồ trên người đã thay quần áo khác, là một chiếc áo đen dài tay.
Tấm thứ hai đối với anh lại càng quen thuộc hơn, là Tịch Ngưng đã nhờ anh chụp.
Trong ảnh, Tịch Ngưng chỉ đơn giản nở nụ cười nhạt nhìn vào trong máy ảnh, đôi mắt Tịch Ngưng là mắt hoa đào, nhìn vào bất kì thứ gì cũng đều có cảm giác rất tình cảm, mặc trên người đồng phục Nhất Trung mà nhìn vào máy ảnh, khi đó trên tay cô vẫn còn đeo vòng tay mà anh tặng.
Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thứ hai, không ngờ cô lại lấy ảnh này mà đăng lên,ánh mắt ảm đạm rồi ấn vào nút thả tim bài đăng.
Lần đầu tiên anh Thương Mộ Nghiêm quan tâm đến bài đăng của một người đến thế, lại còn viết bốn chữ:”Sinh nhật vui vẻ” chúc mừng cô.
.
Tịch Ngưng vốn đã đói, ngửi thấy mùi hương đồ ăn đó liền không cầm lòng được mà nuốt nước miếng một cái.
Cách Trường Trung Học Nhất Trung không xa có một cây cầu rất lớn, ở dưới ven cầu có một quán nước được rất nhiều bạn trẻ ghé qua, vừa hóng gió lại có thể nhìn cảnh biển, thật sự là không gì thoải mái bằng.
Tịch Ngưng gọi hai ly trà đào, đi đến ngồi xuống bàn nhựa đối diện với anh.
Tịch Ngưng thật sự nơi này, vì nó bình yên.
Ngồi ở đây cùng anh lại càng thêm phần thích hơn.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, giọng trầm thấp từ tốn hỏi:’‘Muốn ăn thì mở ra đi.’’
Tịch Ngưng vươn tay mở hộp ra, tháo thun rồi mở bịch tương ớt đổ vào góc hộp.
Thương Mộ Nghiêm nhìn xuống cổ tay trắng nõn đó của cô, hơi mím môi, lấy ra một thứ gì từ túi áo đó rồi vươn tới chỗ cổ tay cô.
Tịch Ngưng đang cụp mắt tập trung đổ tương ớt ra, đột nhiên cánh tay Thương Mộ Nghiêm đưa tới, một thứ kim loại lành lạnh tiếp xúc với làn da cô.
Khi cánh tay anh thu lại, Tịch Ngưng nhìn vòng tay rồi lại kinh ngạc, sau đó lại sững sờ nhìn anh.
Tịch Ngưng còn cho rằng anh là đưa quà đến trước mặt cô, nào ngờ lại trực tiếp tặng kiểu này. Tịch Ngưng tuy bất ngờ nhung sau đó lại chuyển sang thành sự vui vẻ vui sướng.
Nâng cổ tay mình lên cao, lắc cổ tay mình, cong mắt nhìn chiếc vòng anh tặng.
Tịch Ngưng ngước lên nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, cảm ơn anh.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn ánh mắt cô lấp lánh sự vui vẻ trong lòng anh như ném được hòn đá, không biết nói cái gì mà chỉ biết cúi đầu xoa gáy, trầm mặt sau đó cất giọng trầm trầm cứng ngắt:’‘Sinh nhật vui vẻ.’’
Sau khi cô cảm ơn anh, lại bắt đầu đắn đo, ngập ngừng suy nghĩ không biết có nên tặng lại chàng trai đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cô cái gì nữa không, không biết nên đáp như nào…
Nhưng cô không để lộ ra quá nhiều sự khác lạ, thất thần vài giây lại như bình thường mà đưa cho anh tới trước mặt anh một que xiên nướng.
Thật ra gia cảnh Tịch Ngưng rất tốt, cô thậm chí còn không hề thiếu bất kì thứ gì, Tịch Ngưng trước đó được tặng rất nhiều trang sức, nhưng cô không thuộc dạng người thích khoa trương mà đeo đủ đồ hiệu nên đã bán nó hết chỉ chừa lại những số mà mình thật sự cần thiết.
Thành ra số dư trong tài khoản cô khá nhiều, đến cả tiền lì xì tiền sinh nhật, tiền lễ, Tết và cả tiền giải thưởng cuộc thi Tịch Ngưng đều chuyển vào thẻ riêng, nên thành ra cô muốn mua cái gì cũng vô cũng thoái mái.
…
Gần hơn mười giờ vẫn chưa thấy cô về thành ra Tịch Khương lo lắng mà gọi điện cho cô, biết rằng cô không có gì mới hết lo lắng, bảo rằng anh ấy sẽ đến trường đón cô.
Vì biết sẽ không lâu nữa anh trai cô sẽ đến nên cả anh và cô đều vòng lại về con đường trường học. Trên suốt quãng đường đi Tịch Ngưng cứ chăm chú nhìn vào vòng tay của mình.
Nó là một chiếc lắc tay bạc mạ vàng hai tầng và có đến năm lá cỏ bốn lá màu đen. Ở ngay vị trí nối vòng có dư ra một đoạn đeo để phù hợp với cô tay, vì khung xương cô rất nhỏ nên anh đeo vào móc đầu tiên của đoạn dây.
Làn da cô lại trắng, đeo vào lại vừa tôn lên cổ tay lại như tôn lên chiếc lắc trên cổ tay trái.
Tịch Ngưng nhìn anh, hỏi:’‘Là anh chọn sao? Thật tinh mắt.’’
Ánh mắt đen thâm thuý tĩnh lặng của anh nhìn cô, bình tĩnh nói:’‘Vui sao?’’
Tịch Ngưng tự nâng cổ tay mình, rồi lại gật đầu nhìn anh:’‘Anh là chàng trai đầu tiên tặng quà sinh nhật cho em đó, em rất rất vui!’’
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khác thường, nhìn bóng lưng cô đi lên phía trước vài bước, khoé môi anh khẽ mím lại.
Vậy chàng trai kia thì sao?
Trước khi Tịch Ngưng lên xe thì Thương Mộ Nghiêm có đưa cho cô một phần quà, trầm ổn nói:’‘Nó hợp với em.’’
Sau đó cũng không nói tiếng nào mà xoay người rời đi.
Tịch Ngưng nhìn hộp quà, rồi tới nhìn vòng tay trên cổ tay mình…Là anh tặng cô hai món quà sao?
Khi cô bừng tỉnh lại thì lại không còn thấy bóng người của Thương Mộ Nghiêm đâu, quên rằng nói câu cảm ơn với anh.
Thế là cô móc di động ra, nhắn cho anh một câu cảm ơn.
Tin nhắn vừa gửi đi thì đằng sau cô đã có một chiếc xe màu đen đến gần, bóp kèn lên hai lần.
Tịch Khương có để ý đến túi nhựa màu đen của cô, nhất thời cảm thấy nó có chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ được đã gặp ở đâu.
Ở nhà Tịch Khương và Tịch Khải có tổ chức sinh nhật cho cô. Khi về đến nhà thì đèn nhà tối đen, Tịch Ngưng nhìn anh trai, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào. Rõ ràng cô đã biết hai anh em này muốn tạo cho cô một thứ bất ngờ.
Tịch Khương nhìn cô, nhận balo trên tay cô, thúc giục:’‘Em mở cửa đi.’’
Nghe giọng điệu này của Tịch Khương cô cũng không muốn làm anh trai mất vui, mở cánh cửa ra.
Cửa vừa hé ra thì bất ngờ một tiếng “bùm” đã vang lên.
Tịch Ngưng hoảng hốt giật mình vội che tai lại, vài giây sau khi ổn định lại mới cẩn thận ngẩng đầu lên. Đèn trong nhà lờ mờ bật lên ánh sáng vàng yếu ớt, nhưng lại có thể nhìn thấy được người đang đứng đối diện cô.
Tịch Khải đem bánh kem đã thắp sáng nến đưa đến trước mặt cô, nụ cười cậu chân thành lại thuần khiết, ngọt ngào nói:’‘Hai, thổi nến đi.’’
Tịch Ngưng chăm chú nhìn bánh kem đưa đến trước mặt mình, Tịch Khải cậu ấy thế mà có thể thấy được ánh sáng lấp lánh hiện lên trong mắt cô.
Tịch Ngưng cong môi, lần đầu tiên cậu thấy nụ cười rạng rỡ của chị mình.
…
Trong phòng khách của dinh thự Tịch Gia chỉ có ba người anh em nhà họ Tịch ăn uống ở trong đó, thổi nến, cắt bánh kem, tặng quà rồi ca hát nhảy múa, một khung cảnh vô cùng vui vẻ đã lâu rồi mới xuất hiện…
Đêm khuya Tịch Ngưng mới đăng hai tấm tên vòng bạn bè, nội dung là “Tuổi 17 đã đến”
Khi anh thấy thông báo này là nửa tiếng sau, nhìn con số trong phần bình luận mà lại ấn vào tấm ảnh đầu tiên.
Tấm đầu tiên là Tịch Ngưng trên đầu đội nón sinh nhật, hai tay ôm lấy hai bên má mình, môi cong lên cười, ánh mắt nhìn bánh kem, sóng mũi cao thẳng, xương quai hàm tinh tế xinh đẹp, hai con số 1 và 7 được thắp lên mà sáng rực, đồ trên người đã thay quần áo khác, là một chiếc áo đen dài tay.
Tấm thứ hai đối với anh lại càng quen thuộc hơn, là Tịch Ngưng đã nhờ anh chụp.
Trong ảnh, Tịch Ngưng chỉ đơn giản nở nụ cười nhạt nhìn vào trong máy ảnh, đôi mắt Tịch Ngưng là mắt hoa đào, nhìn vào bất kì thứ gì cũng đều có cảm giác rất tình cảm, mặc trên người đồng phục Nhất Trung mà nhìn vào máy ảnh, khi đó trên tay cô vẫn còn đeo vòng tay mà anh tặng.
Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thứ hai, không ngờ cô lại lấy ảnh này mà đăng lên,ánh mắt ảm đạm rồi ấn vào nút thả tim bài đăng.
Lần đầu tiên anh Thương Mộ Nghiêm quan tâm đến bài đăng của một người đến thế, lại còn viết bốn chữ:”Sinh nhật vui vẻ” chúc mừng cô.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất