Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 64: Xấu hổ tránh mặt

Trước Sau
‘‘Đừng sợ, họ đi rồi.’’

Tịch Ngưng bức bối không chịu nổi, gương mặt vì kích động mà đỏ ửng hết cả lên. Ánh mắt bị hơi nước làm cho bao phủ, sau một lúc định thần thì mới có thể tự bình tĩnh lại được.

Vì sợ quá mà quên rằng những thứ trong đây đều là đồ giả được làm nên để hù doạ.

Tịch Ngưng dần bình tĩnh lại, buông cánh tay khỏi eo anh.

Cô lùi lại hai bước, toàn thân căng cứng, kinh ngạc nhìn anh.

Thương Mộ Nghiêm gỡ sợi tóc dính trên môi cô xuống, bình tĩnh hỏi:’‘Sao thế?’’

Tịch Ngưng trở nên hốt hoảng:’‘Em xin lỗi. Vừa rồi…vừa rồi em không cố ý ôm anh đâu.’’

Nhìn nét mặt lo lắng rồi lúng túng giải thích của cô tâm trạng anh không biết vì nguyên do gì mà lại trở nên tốt lên rất nhiều. Cô gái nhỏ này nhìn thì có vẻ không sợ trời không sợ đất, thế mà lại rất sợ mấy thứ như thế này.

Thương Mộ Nghiêm cong khoé môi, cất giọng trầm ổn lại có ý trêu ghẹo:’‘Em sợ tới mức vồ tới ôm lấy anh, thật sự là không cố ý?’’

Tịch Ngưng gật đầu chắc chắn:’‘Em không cố ý!’’ Mặt Tịch Ngưng nóng lên, nói:’‘Em không có vồ tới ôm lấy anh!’’

‘‘Vậy tại sao em lại ở trong lòng ngực anh?’’

Tịch Ngưng tập trung nhớ lại:’‘Em, hình như lúc đó là anh…’’

‘‘Anh làm sao?’’

‘‘Anh kéo em mà.’’

‘‘Có sao?’’

Cô sững người.

Có không?

Anh có kéo mình không?

Vốn dĩ cô nghĩ là như vậy, nhưng khi Thương Mộ Nghiêm hỏi lại thì cô có chút không chắc chắn lắm.



Cô trầm tư một lúc, bàn tay nắm chặt lấy góc áo mình. Vừa rồi cô hoảng tới mức không kịp suy nghĩ mà điều khiển được hành vi của bản thân mà làm ra hànhh động quá khích như thế.

Tịch Ngưng càng suy nghĩ càng hối hận, bối rối xin lỗi:’‘Xin lỗi anh Mộ Nghiêm…em…’’

Khoé môi Thương Mộ Nghiêm nhếch lên.

‘‘Không sao.’’

Anh tiếp tục nói:’‘Đừng có lần sau là được.’’

Tịch Ngưng cúi gằm mặt, đỉnh đầu đen nhánh gật đầu liên tục:’‘Vâng, sẽ không có lần sau.’’



Từ khi cô trở về khu nghỉ dưỡng thì Tịch Ngưng vẫn suy nghĩ đến sự việc trong nhà ma khi đó, mỗi lần thơ thẩn nhớ lại thì nhịp tim đều tăng tốc một cái. Vừa ngại lại vừa xẩu hổ không dám đối diện với anh, anh càng bình tĩnh thì nội tâm cô càng kêu gào inh ỏi…

Suốt quãng đường trở về cô rất yên tĩnh, lại giành vị trí ngồi ghế phụ cạnh ghế lái.

Tối về cô lại được mấy đàn chị rủ đến phòng cùng trò chuyện đến tận khuya. Đến lúc cô trở về phòng đã là rất muộn, nhẹ nhàng mở cửa thì thấy anh đã ngủ say thì cô mới nhẹ nhàng thở phào một cái.

Tịch Ngưng nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, rón rén bước tới sofa, mở chăn ra rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Sáng hôm sau.

Khi tất cả đông đủ ở dưới đại sảnh thì cùng xuất phát trở về. Trên xe cô vẫn ngồi cạnh Thương Mộ Nghiêm, nhiều người ngồi chung không khí cũng rất thoải mái nên cô không cảm thấy gì, nhưng khi tất cả đã xuống xe đi vệ sinh, trong xe chỉ còn lại mình cô và Thương Mộ Nghiêm, cô mới bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương không được tự nhiên.

Mùi hương thanh mát từ cỏ cây bay vào mũi cô, dù khoảng cách của họ không gần nhưng ở trong một không gian kín như ô tô thì mùi hương từ trên người ai đó lại càng như trở nên rõ ràng hơn, cô có cảm giác quanh người mình chỉ toàn là mùi hương từ trên người Thương Mộ Nghiêm.

Anh vẫn một mực im lặng càng làm cô thêm sự lúng túng hơn, vả lại khí chất của anh thật sự rất đặc biệt, dù im lặng nhưng vẫn không làm giảm đi sự tồn tại của mình, mặc dù anh chẳng làm ra hành động hay nói cái gì, chỉ im lặng ngồi đó cũng đã làm cho cô không dám thở mạnh rồi.

Tối hôm qua có một đàn chị khen ngợi về sự gan dạ của cô khi ở cạnh với Thương Mộ Nghiêm, khi đó cô cảm thấy họ nói qua khoa trương phóng đại, bây giờ chứng thực mới biết lời họ nói không phải là không có căn cứ

‘‘Sao không xuống nói chuyện cùng cậu ta luôn đi?’’

Tầng mồ hôi trên trán Tịch Ngưng bắt đầu xuất hiện, im lặng một lúc cũng thấy đây không phải là biện pháp tốt, ấp úng hỏi:’‘Nói gì ạ?’’



Ánh mắt anh không cảm xúc nhìn cô, có phần bực mình:’‘Luyên thuyên suốt đường đi, nghe thật nhứt đầu.’’

Tịch Ngưng mím môi, lí nhí nói:’‘Thế em sẽ không nói nữa. Anh thật khó hầu hạ. Làm cái gì cũng không hợp ý anh.’’

‘‘Có gan thì nói lớn lên.’’ Thương Mộ Nghiêm nhíu mày nhìn cô.

Cô lén lút nhìn nét mặt anh, có thể cảm nhận được tâm trạng không tốt của anh. Tịch Ngưng biết điều mà bĩu môi rồi không nói gì.

Bàn tay Thương Mộ Nghiêm vươn tới bóp lấy cằm cô nâng lên, hơi dùng lực miết đầu ngón tay, ánh mắt anh sâu thẳm lại có tia nguy hiểm:’‘Từ hôm qua đến nay em bị làm sao? Vì sao không cùng anh nói chuyện?’’

Cô hốt hoảng đẩy tay anh ra khỏi cằm mình, lắc lắc đầu:’‘Đâu…Đâu có! Em vẫn bình thường mà, anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy.’’

Đôi mắt Thương Mộ Nghiêm híp lại, trầm tư suy nghĩ.

Tối hôm qua đến nay cô mơ hồ né tránh anh, cho rằng anh nhìn không ra sao?

‘‘Em tự tiện ôm anh anh còn chưa mắng em một câu nào, bây giờ là muốn nghe rồi?’’

Tịch Ngưng vội lắc đầu:’‘Không…không muốn.’’ Cô cười nịnh nọt rồi nói:’‘Em cũng đã xin lỗi anh rồi mà, anh vẫn còn giận em sao?’’

Thương Mộ Nghiêm im lặng, ánh mắt đã khôi phục sự bình tĩnh vốn có, nhẹ giọng nói.

‘‘Sau khi trở về anh sẽ đặt vé về lại Thành Châu, trong thời gian sắp tới anh sẽ bận rộn vì phải thực hiện vài dự án để chứng minh thực lực. Có lẽ sẽ bận, anh không biết có thể xem em tham gia cuộc thi quốc tế hay không.’’

Tịch Ngưng nghe anh nói thế cũng trở nên nghiêm túc trở lại:’‘Anh đã đủ bận rộn rồi nên mấy thứ này anh không cần quan tâm đâu. Anh nên tập trung vào công việc trên công ty đi, đợi em báo kết quả cho anh là được.’’

Nói xong cô còn nở nụ cười ngọt ngào tươi rói với anh.

Thương Mộ Nghiêm khẽ thở dài:’‘Bình thường không thấy em học tập gì, có kiến thức không?’’

Giọng điệu anh nghe có vẻ vừa nghi ngờ lại vừa không tin tưởng, trong lúc nhất thời cô quên luôn bản thân từ tối qua đến giờ vẫn luôn né tránh anh, phân tích rất rõ ràng:’‘Anh đừng có khinh thường em nha. Chuyện học tập thì cứ để lên lớp mà làm, ra khỏi lớp rồi đừng đem nó về nhà, nặng hết cả đầu. Tuy thành tích em không quá nổi trội nhưng mà vẫn có khả năng rất cao đó nha…’’

‘‘Tự tin đoạt giải mấy?’’

Cô giơ một ngón tay lên, tự tin nói:’‘Nhất. Môn toán em còn có cái thiếu tự tin, nhưng môn Sinh học em có thừa sự tự tin đó nha.’’

Nghe cô đảm bảo chắc chắn như thế, không hiểu sao anh lại an tâm đến lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau