Chương 130: Thời thơ ấu
Khúc Mịch đánh thức Thương Dĩ Nhu, đưa cho cô ly sữa ấm, nhìn cô uống hết. Ngủ một giấc này, Thương Dĩ Nhu vô cùng mệt. Cô nằm xuống, không lâu sau lại chìm vào giấc, nhưng cơn ác mộng như hình với bóng vẫn xuất hiện, hơn nữa còn đáng sợ hơn.
Thương Dĩ Nhu tỉnh lại từ cơn ác mộng, cứ có cảm giác bản thân vừa rơi xuống địa ngục. Tình hình cùng lặp lại, cô liều mạng nói với chính mình tỉnh dậy rồi sẽ không sao nữa. Nhưng hình tượng ác ma đó rất rõ, tiếng cười kinh tởm của hắn như con sâu khoan trong trái tim cô. Đầu cô như muốn nổ tung, lồng ngực bị đè nén không hít thở nổi.
Ngay khi cái chết đang đến gần, một giọng nói trầm ấm vang lên kéo lấy ý thức của cô.
"Dĩ Nhu, hít sâu! Nào, làm cùng với tôi. Hít sâu, thở đều, hít sâu, thở đều. Tốt, em làm rất tốt. Bây giờ em xoay người nhìn phía sau, ở đó có một cánh cửa. Sau cánh cửa là ánh nắng xán lạn, trời xanh, mây trắng, còn có con sông nhỏ. Mở cửa, thoát ra đi!"
Cô được dẫn dắt, khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra, ánh đèn lập tức xuất hiện, Thương Dĩ Nhu tỉnh lại.
Cả người cô đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Cô chống tay ngồi dậy, khóa mình trong chăn.
"Tôi pha nước cho em rồi, đi tắm đi." Khúc Mịch không hỏi gì cả.
Anh nhìn ra Thương Dĩ Nhu có bóng ma tâm lý nghiêm trọng, thậm chí có thể gọi là "bệnh".Trước đây anh từng nói cô có chướng ngại giao tiếp, sau này còn phát hiện cô bị sợ không gian hẹp, bây giờ liên hệ tất cả lại, bệnh tình của cô tương đối phức tạp, hơn nữa hình như còn bám lấy cô rất lâu rồi.
Không biết cô có từng điều trị chưa, hay là tự dựa vào kiến thức tâm lý học của mình để điều chỉnh cảm xúc. Tuy cô có nghiên cứu về tâm lý học nhưng dù sao cũng không phải người trong ngành, vả lại tự chẩn bệnh không thể phân tích khả quan, cũng không thể trị tận gốc.
Hiện trường vụ án hôm nay chắc chắn đã có điều gì đó kích thích tới cô mới khiến cô khác thường như vậy. Ác mộng là tín hiệu, chứng minh trong tiềm thức của cô đang có một việc gì đó không muốn nhớ tới, có lẽ khi lần nữa thức tỉnh, nó sẽ còn dữ dội hơn trước đây.
Lần này Thương Dĩ Nhu không cố chấp từ chối, có điều cô không muốn để Khúc Mịch tiến lại gần mình, cứ như sâu trong nội tâm đang kháng cự việc tiếp xúc với người khác.
Nhìn cô vào phòng tắm đóng cửa lại, Khúc Mịch đứng tựa vào cửa, dựng tai lên nghe.
Nghe lén mỹ nữ tắm rửa hẳn là một việc khiến người ta suy nghĩ miên man, nhưng sắc mặt anh lại vô cùng nặng nề.
Qua năm phút, thấy bên trong không có gì bất thường, Khúc Mịch mới ra ban công gọi điện nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
"Lục Li, tình hình sao rồi?"
Khúc Mịch nghe Lục Li báo cáo.
"Lát nữa họp video."
Sau đó anh gọi cho Cố Thành.
"Cố Thành, giúp tôi điều tra một người. Thương Dĩ Nhu, 25 tuổi, làm pháp y ba năm, tốt nghiệp học viện pháp y ở Bắc Hải, còn lại không rõ. Mười phút sau tôi muốn có kết quả!"
Vừa đến mười phút, di động đổ chuông, Khúc Mịch lập tức nghe máy.
"Đội trưởng Khúc, tư liệu về bác sĩ Thương không đầy đủ, tôi chỉ có thể điều tra được một phần nhỏ. Bác sĩ Thương là người Nam Hải, nhà ở ngoại ô phía tây. Trước mười tuổi cô ấy là thần đồng, sáu tuổi đã học lớp ba, trong các cuộc thi đọc diễn cảm, múa, hội họa đều có thứ hạng tốt. Bố cô ấy là huấn luyện viên sư tử biển, mẹ là viên chức, gia đình khá giả, cô ấy chẳng khác nào công chúa được nâng niu trong tay bố mẹ mình."
"Năm mười tuổi cô ấy đã gặp chuyện gì?" Khúc Mịch có cảm giác đáp án không khác suy đoán của mình.
"Năm cô ấy mười tuổi bố mẹ bị giết ngay trong nhà, bản án mà tôi tìm được..." Cố Thành chần chờ, "Vụ án của bố mẹ cô ấy tương tự với hiện trường hôm nay, hai con chó hoang nhà cô ấy nhận nuôi cũng bị bẻ cổ, máu bắn đầy tường. Khi ấy bác sĩ Thương trốn trong tủ quần áo nên mới thoát được, cũng chính cô ấy là người báo cảnh sát. Có thể vì tận mắt thấy bố mẹ mình bị giết hại nên bác sĩ Thương gặp vấn đề tâm lý. Cô ấy khóc liên tục, không cho bất kỳ ai đến gần, cũng không dám ngủ. Sau này ông bà bác sĩ Thương đưa cô ấy sang Canada, sau đó thì chính phủ không còn lưu bất kỳ thông tin nào về cô ấy nữa cho đến năm bác sĩ Thương về nước học đại học. Nếu muốn điều tra tiếp thì cần thêm thời gian."
"Thế người thân của cô ấy bây giờ ở đâu?"
"Ông bà ngoại của cô ấy đau buồn vì mất con gái và con rể cùng một lúc nên lần lượt qua đời, ông bà nội cũng mất trước khi cô ấy về nước. Bác sĩ Thương còn một người chú là bác sĩ tâm lý ở Canada, bằng kép bác sĩ tâm lý và bác sĩ đa khoa." Cố Thành nói, "Bác sĩ Thương không hề liên lạc với người thân, học phí thời đại học đều do tự mình giành học bổng và làm thêm để chi trả. Căn nhà ngày xưa hiện đang bỏ trốn, mười lăm năm qua chưa từng có ai vào ở."
"Tôi biết rồi, cậu cứ gửi hồ sơ điện tử vào QQ của tôi."
Khúc Mịch cúp máy, nhìn đồng hồ, Thương Dĩ Nhu đã vào phòng tắm được hai mươi phút.
Anh đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa: "Bác sĩ Thương, tắm lâu dễ bị cảm đấy."
"Ừ."
Một lúc sau, cửa mở, Thương Dĩ Nhu mặc quần áo dài bước ra, trên đầu đội mũ tắm.
Trời nóng như vậy lại ăn mặc kín mít, còn luôn giữ khoảng cách với anh, đây là cách tự phong bế và tự bảo vệ mình.
Khúc Mịch cũng giữ khoảng cách nhất định để cô thấy thoải mái.
"Đội trưởng Khúc, đội hình sự chắc chắn đang rất bận, anh về đi, tôi có thể tự chăm sóc mình." Sắc mặt Thương Dĩ Nhu vẫn tái nhợt, "Chậm trễ nhiều thời gian của anh như vậy, thật ngại quá, ngoài ra cũng cảm ơn anh."
Thấy cô bình tĩnh nói những lời này, trái tim Khúc Mịch đau đớn.
Cô luôn đè nén cảm xúc thật của mình, nhìn có vẻ bình thản, nhưng nội tâm lại đang bị dày vò. Thảo nào cô chỉ có một mình, thảo nào cô khó chịu với việc anh tới gần như vậy, thảo nào ngoại trừ nhà và văn phòng cô rất ít đi nơi khác. Bởi vì trong tiềm thức, cô đang từ chối tiếp xúc với mọi người.
Tuổi thơ của cô vô cùng hạnh phúc, với cô nhà chắc chắn là một nơi vô cùng ấm áp, nhưng căn nhà cuối cùng lại biến thành hiện trường thảm sát, cô của khi đó sao có thể chịu đựng đả kích lớn như vậy!
Năm ấy cô trốn trong tủ quần áo nhìn thấy hành vi điên cuồng của hung thủ, theo quần áo và thân hình hắn, não bộ cô tổng kết một điều đó là đàn ông. Thế nên bao nhiêu năm qua, cô luôn duy trì khoảng cách với đàn ông, còn với phụ nữ và trẻ con không quá kháng cự, đây cũng là nguyên nhân cô có thể vui vẻ ở bên Đa Đa.
Thương Dĩ Nhu tỉnh lại từ cơn ác mộng, cứ có cảm giác bản thân vừa rơi xuống địa ngục. Tình hình cùng lặp lại, cô liều mạng nói với chính mình tỉnh dậy rồi sẽ không sao nữa. Nhưng hình tượng ác ma đó rất rõ, tiếng cười kinh tởm của hắn như con sâu khoan trong trái tim cô. Đầu cô như muốn nổ tung, lồng ngực bị đè nén không hít thở nổi.
Ngay khi cái chết đang đến gần, một giọng nói trầm ấm vang lên kéo lấy ý thức của cô.
"Dĩ Nhu, hít sâu! Nào, làm cùng với tôi. Hít sâu, thở đều, hít sâu, thở đều. Tốt, em làm rất tốt. Bây giờ em xoay người nhìn phía sau, ở đó có một cánh cửa. Sau cánh cửa là ánh nắng xán lạn, trời xanh, mây trắng, còn có con sông nhỏ. Mở cửa, thoát ra đi!"
Cô được dẫn dắt, khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra, ánh đèn lập tức xuất hiện, Thương Dĩ Nhu tỉnh lại.
Cả người cô đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Cô chống tay ngồi dậy, khóa mình trong chăn.
"Tôi pha nước cho em rồi, đi tắm đi." Khúc Mịch không hỏi gì cả.
Anh nhìn ra Thương Dĩ Nhu có bóng ma tâm lý nghiêm trọng, thậm chí có thể gọi là "bệnh".Trước đây anh từng nói cô có chướng ngại giao tiếp, sau này còn phát hiện cô bị sợ không gian hẹp, bây giờ liên hệ tất cả lại, bệnh tình của cô tương đối phức tạp, hơn nữa hình như còn bám lấy cô rất lâu rồi.
Không biết cô có từng điều trị chưa, hay là tự dựa vào kiến thức tâm lý học của mình để điều chỉnh cảm xúc. Tuy cô có nghiên cứu về tâm lý học nhưng dù sao cũng không phải người trong ngành, vả lại tự chẩn bệnh không thể phân tích khả quan, cũng không thể trị tận gốc.
Hiện trường vụ án hôm nay chắc chắn đã có điều gì đó kích thích tới cô mới khiến cô khác thường như vậy. Ác mộng là tín hiệu, chứng minh trong tiềm thức của cô đang có một việc gì đó không muốn nhớ tới, có lẽ khi lần nữa thức tỉnh, nó sẽ còn dữ dội hơn trước đây.
Lần này Thương Dĩ Nhu không cố chấp từ chối, có điều cô không muốn để Khúc Mịch tiến lại gần mình, cứ như sâu trong nội tâm đang kháng cự việc tiếp xúc với người khác.
Nhìn cô vào phòng tắm đóng cửa lại, Khúc Mịch đứng tựa vào cửa, dựng tai lên nghe.
Nghe lén mỹ nữ tắm rửa hẳn là một việc khiến người ta suy nghĩ miên man, nhưng sắc mặt anh lại vô cùng nặng nề.
Qua năm phút, thấy bên trong không có gì bất thường, Khúc Mịch mới ra ban công gọi điện nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
"Lục Li, tình hình sao rồi?"
Khúc Mịch nghe Lục Li báo cáo.
"Lát nữa họp video."
Sau đó anh gọi cho Cố Thành.
"Cố Thành, giúp tôi điều tra một người. Thương Dĩ Nhu, 25 tuổi, làm pháp y ba năm, tốt nghiệp học viện pháp y ở Bắc Hải, còn lại không rõ. Mười phút sau tôi muốn có kết quả!"
Vừa đến mười phút, di động đổ chuông, Khúc Mịch lập tức nghe máy.
"Đội trưởng Khúc, tư liệu về bác sĩ Thương không đầy đủ, tôi chỉ có thể điều tra được một phần nhỏ. Bác sĩ Thương là người Nam Hải, nhà ở ngoại ô phía tây. Trước mười tuổi cô ấy là thần đồng, sáu tuổi đã học lớp ba, trong các cuộc thi đọc diễn cảm, múa, hội họa đều có thứ hạng tốt. Bố cô ấy là huấn luyện viên sư tử biển, mẹ là viên chức, gia đình khá giả, cô ấy chẳng khác nào công chúa được nâng niu trong tay bố mẹ mình."
"Năm mười tuổi cô ấy đã gặp chuyện gì?" Khúc Mịch có cảm giác đáp án không khác suy đoán của mình.
"Năm cô ấy mười tuổi bố mẹ bị giết ngay trong nhà, bản án mà tôi tìm được..." Cố Thành chần chờ, "Vụ án của bố mẹ cô ấy tương tự với hiện trường hôm nay, hai con chó hoang nhà cô ấy nhận nuôi cũng bị bẻ cổ, máu bắn đầy tường. Khi ấy bác sĩ Thương trốn trong tủ quần áo nên mới thoát được, cũng chính cô ấy là người báo cảnh sát. Có thể vì tận mắt thấy bố mẹ mình bị giết hại nên bác sĩ Thương gặp vấn đề tâm lý. Cô ấy khóc liên tục, không cho bất kỳ ai đến gần, cũng không dám ngủ. Sau này ông bà bác sĩ Thương đưa cô ấy sang Canada, sau đó thì chính phủ không còn lưu bất kỳ thông tin nào về cô ấy nữa cho đến năm bác sĩ Thương về nước học đại học. Nếu muốn điều tra tiếp thì cần thêm thời gian."
"Thế người thân của cô ấy bây giờ ở đâu?"
"Ông bà ngoại của cô ấy đau buồn vì mất con gái và con rể cùng một lúc nên lần lượt qua đời, ông bà nội cũng mất trước khi cô ấy về nước. Bác sĩ Thương còn một người chú là bác sĩ tâm lý ở Canada, bằng kép bác sĩ tâm lý và bác sĩ đa khoa." Cố Thành nói, "Bác sĩ Thương không hề liên lạc với người thân, học phí thời đại học đều do tự mình giành học bổng và làm thêm để chi trả. Căn nhà ngày xưa hiện đang bỏ trốn, mười lăm năm qua chưa từng có ai vào ở."
"Tôi biết rồi, cậu cứ gửi hồ sơ điện tử vào QQ của tôi."
Khúc Mịch cúp máy, nhìn đồng hồ, Thương Dĩ Nhu đã vào phòng tắm được hai mươi phút.
Anh đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa: "Bác sĩ Thương, tắm lâu dễ bị cảm đấy."
"Ừ."
Một lúc sau, cửa mở, Thương Dĩ Nhu mặc quần áo dài bước ra, trên đầu đội mũ tắm.
Trời nóng như vậy lại ăn mặc kín mít, còn luôn giữ khoảng cách với anh, đây là cách tự phong bế và tự bảo vệ mình.
Khúc Mịch cũng giữ khoảng cách nhất định để cô thấy thoải mái.
"Đội trưởng Khúc, đội hình sự chắc chắn đang rất bận, anh về đi, tôi có thể tự chăm sóc mình." Sắc mặt Thương Dĩ Nhu vẫn tái nhợt, "Chậm trễ nhiều thời gian của anh như vậy, thật ngại quá, ngoài ra cũng cảm ơn anh."
Thấy cô bình tĩnh nói những lời này, trái tim Khúc Mịch đau đớn.
Cô luôn đè nén cảm xúc thật của mình, nhìn có vẻ bình thản, nhưng nội tâm lại đang bị dày vò. Thảo nào cô chỉ có một mình, thảo nào cô khó chịu với việc anh tới gần như vậy, thảo nào ngoại trừ nhà và văn phòng cô rất ít đi nơi khác. Bởi vì trong tiềm thức, cô đang từ chối tiếp xúc với mọi người.
Tuổi thơ của cô vô cùng hạnh phúc, với cô nhà chắc chắn là một nơi vô cùng ấm áp, nhưng căn nhà cuối cùng lại biến thành hiện trường thảm sát, cô của khi đó sao có thể chịu đựng đả kích lớn như vậy!
Năm ấy cô trốn trong tủ quần áo nhìn thấy hành vi điên cuồng của hung thủ, theo quần áo và thân hình hắn, não bộ cô tổng kết một điều đó là đàn ông. Thế nên bao nhiêu năm qua, cô luôn duy trì khoảng cách với đàn ông, còn với phụ nữ và trẻ con không quá kháng cự, đây cũng là nguyên nhân cô có thể vui vẻ ở bên Đa Đa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất